Mùa hè ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ, trong trường đua ngựa cây cỏ tươi tốt như một tấm đệm xanh, bừng bừng sức sống. Màu xanh của lá cây cỏ xanh từng đoàn từng đoàn từng nhóm từng nhóm xuất hiện trong  tầm mắt, làm cho tâm tình của người ta thả lỏng không ít.

Hách Liên Nghi Huyên mặc váy ngắn màu nâu cực kỳ linh hoạt, khiến da thịt mịn màng của nàng càng thêm trắng trẻo. Nàng đứng ở bên cạnh chuồng ngựa, hình như đang đợi.

Nam Ức Tịnh từ xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Hách Liên Nghi Huyên, nàng bước nhanh tới, khóe môi mỉm cười, từ từ nói, "Đã khiến Thiếu chủ Hách Liên đợi lâu."

Hách Liên Nghi Huyên từ xa xa nhìn thấy Nam Ức Tịnh đi tới, nàng cảm thấy giống như có một đám lửa đang di chuyển tới nàng, khoảng cách càng rút ngắn nàng càng nhìn thấy rõ ánh sáng rực rỡ. Váy cởi ngựa màu đỏ ôm sát người Nam Ức Tịnh, quấn vòng quanh thân hình hoàn mỹ của nàng, trong xinh đẹp mềm mại đáng yêu lại có một cỗ hiên ngang mạnh mẽ, quả nhiên là chói mắt khiến người không thể dời mắt.

"Không ngại. Ta cũng chỉ mới đến. Bộ y phục cởi ngựa này mặc trên người ở Quỳnh Lạc muội muội thật đẹp mắt." Hách Liên Nghi Huyên nhìn Nam Ức Tịnh, giả bộ than thở nói.

Nam Ức Tịnh nghe vậy, chẳng nói đúng sai cười một tiếng. Con ngươi thâm thúy nhìn Hách Liên Nghi Huyên, chỉ thấy ánh mắt trong suốt của nàng ấy, bên trong là thật lòng than thở, không có một tia ghen tỵ hay châm chọc, khóe môi của Nam Ức Tịnh không khỏi nhếch lên, còn nhỏ tuổi mà có thể chấp chưởng gia tộc Hách Liên, Hách Liên Nghi Huyên quả nhiên khác với nữ tử bình thường.

"Còn phải đa tạ Hách Liên Thiếu chủ tặng y phục." Nam Ức Tịnh ôn hòa lễ độ nói, nàng đi hòa thân không mang nhiều đồ, chỉ mang theo mấy thân xiêm áo, bình thường nàng không mặc y phục cởi ngựa, nên không mang theo. Nhưng Hách Liên Nghi Huyên lại cực kỳ chu đáo sai người tặng một thân xiêm áo, vẫn là một bộ màu đỏ chót, không thể không nói tâm tư của Hách Liên Nghi Huyên cực kỳ tinh tế.

Hách Liên Nghi Huyên nghe vậy, chẳng hề để ý khoát tay áo, cười sang sảng nói, "Ta chỉ làm tốt vai trò chủ nhà mà thôi. Tốt lắm, chúng ta chọn ngựa trước đi, nhị ca của ta và Thiếu chủ Đường Môn cũng sắp tới rồi."

Thế hệ này của Gia tộc Hách Liên tổng cộng có ba vị công tử cùng một vị tiểu thư là Hách Liên Nghi Huyên. Trong đó nhị công tử Hách Liên Diệp Hoa chính là ca ca thân sinh của Hách Liên Nghi Huyên, nghe nói cũng rất tài hoa, chỉ là không biết vì sao bỏ qua vị trí gia chủ.

Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói tới Hách Liên Diệp Hoa, hơi sững sờ, liền cùng Hách Liên Nghi Huyên chọn ngựa. Hách Liên Nghi Huyên quả nhiên chọn một con ngựa thượng đẳng, mà ngay sau đó Nam Ức Tịnh liền chọn một ngựa kế con ngựa kia, hai người theo thứ tự chọn ba con ngựa, Hách Liên Diệp Hoa cùng Đường Thiên Thiên quả thật cũng đến.

"Nhị ca, ngươi đã đến rồi." Hách Liên Nghi Huyên nhìn thấy Hách Liên Diệp Hoa tới đây, liền giống như một đứa bé bình thường chạy tới, lôi kéo tay áo của Hách Liên Diệp Hoa làm nũng.

Nam Ức Tịnh cũng không khỏi nhìn theo hướng Hách Liên Nghi Huyên đánh giá Hách Liên Diệp Hoa. Khuôn mặt Hách Liên Diệp Hoa giống Hách Liên Nghi Huyên đến mấy phần, da cũng là dạng trắng nõn trong suốt, mặc một bộ y phục màu nâu, khi đứng chung một chỗ với Hách Liên Nghi Huyên, nhìn sơ qua liền nhận ra là huynh muội.

Chỉ là rõ ràng hai người bọn họ có diện mạo và mặc y phục tương tự nhau, nhưng Nam Ức Tịnh lại cảm thấy hắn và Hách Liên Nghi Huyên khác nhau một trời một vực, nhưng Nam Ức Tịnh nhất thời không nói lên được rốt cuộc là bất đồng nơi nào, cho đến khi nàng nghe được âm thanh trầm trầm hơi mất tiếng của Hách Liên Diệp Hoa vang lên, nàng mới biết.

Đôi mắt của Hách Liên Nghi Huyên sáng thấu đáo, luôn treo nụ cười ngọt ngào, mà đôi mắt của Hách Liên Diệp Hoa thì tràn ngập sương mù, trên trán cũng bao phủ nhàn nhạt tối tăm, giọng nói của hắn cũng như vậy, giống như có nồng đậm u sầu không vơi được.

"Hừ! Ngươi biết rõ ngựa của Hách Liên Nghi Huyên tốt hơn so với ngựa của ngươi, còn dám đánh cuộc với nàng ta?! Ngươi rốt cuộc có xem trọng tánh mạng của Thần Dật không!" Trong lúc Nam Ức Tịnh quan sát Hách Liên Diệp Hoa, Đường Thiên Thiên đứng thẳng một bên liếc mắt nhìn con ngựa của Hách Liên Nghi Huyên và của Nam Ức Tịnh, sắc mặt âm u châm chọc nói.

Nam Ức Tịnh nghe vậy, chẳng nói đúng sai cười cười, ngước mắt cười như không cười nhìn Đường Thiên Thiên vặn vẹo nụ cười, lười biếng lên tiếng, "Ta quan tâm tánh mạng của Thần Dật hơn bất cứ ai, cho nên ta sẽ không mang tánh mạng của hắn ra đánh cuộc. Chuyện ngươi làm không được, nhưng ta có thể làm được, ngươi chỉ cần nhìn cho thật kỹ là được!"

Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh nói, sắc mặt càng thay đổi hơn, vẻ ghen ghét trong ánh mắt càng đậm, mắt phượng hẹp dài của nàng khẽ nhíu lại, lạnh giọng cười khẩy nói, "Vậy ta sẽ nhìn kỹ một chút xem ngươi thắng nàng ta như thế nào. Thuật cởi ngựa của Hách Liên Nghi Huyên sẽ không thua ngươi!"

Nam Ức Tịnh hoàn toàn không nghe thấy lời châm chọc của Đường Thiên Thiên, môi nàng câu lên nụ cười tự tin mà diêm dúa lòe loẹt, trong con ngươi đen mang theo tràn đầy chắc chắn, nói với Hách Liên Nghi Huyên, "Hách Liên Thiếu chủ xin mời."

Hách Liên Nghi Huyên cũng nghe được đoạn đối thoại giữa Đường Thiên Thiên và Nam Ức Tịnh, nhìn thấu bất hòa giữa hai người họ, nhưng cũng không quan tâm mấy, nàng quan tâm là rốt cuộc tại sao Nam Ức Tịnh lại chắc chắn nàng ta có thể thắng được nàng như vậy.

Nói thật, mặc dù nàng cũng không thích Đường Thiên Thiên, nhưng nàng lại rất đồng ý với lời nói của Đường Thiên Thiên. Thuật cởi ngựa của Nam Ức Tịnh mặc dù không tệ, nhưng nàng tự tin thuật cởi ngựa của mình cũng không kém Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh dùng ba con ngựa không bằng ngựa của nàng, vậy làm sao có thể thắng được nàng đây? Chỉ là Hách Liên Nghi Huyên cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng chọn một con ngựa tốt nhất, mỉm cười nói với Nam Ức Tịnh, "Quỳnh Lạc muội muội xin mời."

Nam Ức Tịnh thấy Hách Liên Nghi Huyên chọn một con ngựa tốt nhất, liền nhếch môi chọn một con ngựa kém nhất, chậm rãi bò lên lưng ngựa, cười nói, "Hách Liên Thiếu chủ xin mời."

Đường Thiên Thiên thấy Nam Ức Tịnh chọn một con ngựa kém nhất, không khỏi cau mày châm chọc nói: "Cung chủ Ma Cung thật đúng là sơ ý! Lại dám dùng một con Mã Lai kém nhất đấu với con ngựa tốt nhất của Hách Liên Thiếu chủ?!"

Nam Ức Tịnh giống như không nghe được châm chọc của Đường Thiên Thiên, quẳng ánh mắt oán độc mà tức giận của nàng ta ra sau đầu, ý bảo Hách Liên Nghi Huyên có thể bắt đầu. Chân mày của Hách Liên Nghi Huyên khẽ nhíu lại, nàng cũng không hiểu trong hồ lô của Nam Ức Tịnh rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng không biết vì sao, nàng lại tin tưởng Nam Ức Tịnh thật có thể thắng được nàng.

Không phải nàng không có tự tin, mà do ánh mắt trên người Nam Ức Tịnh phát tán ra tự tin mãnh liệt và chắc chắn lây sang nàng, làm nàng cảm thấy, Nam Ức Tịnh nhất định có thể thắng.

Chỉ là cũng không được phép nàng được suy nghĩ nhiều, Hách Liên Diệp Hoa đã ra lệnh một tiếng, hai người liền cởi ngựa một đường bay theo, theo ánh mặt trời vọt tới, thuật cởi ngựa của Nam Ức Tịnh và Hách Liên Nghi Huyên quả nhiên không phân cao thấp, chỉ là thực lực của hai con ngựa chênh lệch nhau quá lớn, cuối cùng Nam Ức Tịnh vẫn bị thua bởi Hách Liên Nghi Huyên.

Đường Thiên Thiên phê bình lần này rất kín đáo, rất là tức giận nhìn Nam Ức Tịnh, trách cứ Nam Ức Tịnh không dụng tâm, Nam Ức Tịnh cũng chỉ cười nhạt, ý bảo Hách Liên Nghi Huyên chọn một con ngựa nữa so trận thứ hai.

Hách Liên Nghi Huyên đương nhiên theo thứ tự chọn một con ngựa nhị đẳng, mà Nam Ức Tịnh lại dắt ra một con ngựa tốt nhất, Hách Liên Nghi Huyên thấy thế, nghĩ đến, thuật cởi ngựa của Nam Ức Tịnh và nàng không sai biệt lắm, mà lần này ngựa của Nam Ức Tịnh lại tốt hơn ngựa của nàng, dĩ nhiên là sẽ chiến thắng rồi, mà nàng chỉ còn dư lại một con ngựa kém nhất, Nam Ức Tịnh còn dư lại một con ngựa nhị đẳng, trận kế tiếp sợ là Nam Ức Tịnh sẽ chiến thắng lần nữa.

Đây chính là nguyên nhân Nam Ức Tịnh yêu cầu đấu ba trận hai thắng một thua. Thì ra là nàng đã bất tri bất giác bị nàng ấy tính kế tiến vào, rất tốt, giấu ý định của mình thật kín đáo, đầu óc rất thông tuệ!

Trong con ngươi đen nhánh tỏa sáng của Hách Liên Nghi Huyên hàm chứa mấy phần sợ hãi, cười nói với Nam Ức Tịnh, "Không cần đấu, ta nhận thua."

Hách Liên Diệp Hoa nghe Hách Liên Nghi Huyên nhận thua, trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, trong con ngươi vẫn xám xịt không rõ cũng lướt qua một tia sợ hãi than thầm, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh liền lại khôi phục bộ dạng trầm lặng.

Mà Đường Thiên Thiên cũng kinh ngạc há hốc mồm cứng lưỡi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, liền hiểu rõ ra, ánh mắt nhìn về phía Nam Ức Tịnh không khỏi vừa ghen tỵ vừa sợ hãi than thầm, hận thù lầu bầu nói, "Ngươi lại giở thủ đoạn!"

Nam Ức Tịnh không để trong lòng mấy lời châm chọc của Đường Thiên Thiên, lạnh nhạt vô cùng liếc nàng một cái, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Hách Liên Nghi Huyên, cười yếu ớt hỏi, "Hách Liên Thiếu chủ, ngươi đã nhận thua, có phải nên thực hiện lời hứa của ngươi?"

Hách Liên Nghi Huyên nghe vậy, sảng khoái cười cười, nói với Nam Ức Tịnh, "Quỳnh Lạc muội muội không cần khách khí, nếu ngươi nguyện ý, cứ gọi ta là Nghi Huyên tỷ tỷ. Về phần mượn dùng noãn tâm ôn tuyền, nếu ta đã đáp ứng, sẽ làm được."

Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói như vậy, mắt lộ ra cảm giác như trút được gánh nặng. Mặc dù Hách Liên Nghi Huyên làm việc xảo trá quái dị một chút, nhưng từ trước đến giờ đều nói là làm, vì vậy nếu nàng ấy đã đồng ý, nàng không cần lo lắng nữa, tâm tình thoải mái hơn một chút, Nam Ức Tịnh liền cười nói với Hách Liên Nghi Huyên, "Như thế Quỳnh Lạc xin đa tạ Nghi Huyên tỷ tỷ trước."

Không thể không nói, Hách Liên Nghi Huyên rất hợp khẩu vị Nam Ức Tịnh. Cử chỉ hành động cũng làm cho Nam Ức Tịnh cảm thấy rất là thoải mái, vì vậy nàng nguyện ý kêu Hách Liên Nghi Huyên một tiếng Nghi Huyên tỷ tỷ 

Hách Liên Nghi Huyên theo lời hứa cho Nạp Lan Thần Dật sử dụng noãn tâm ôn tuyền, có noãn tâm ôn tuyền phụ tá cùng hoàn thuốc của Đường Thiên Thiên chữa trị, độc tính của Nạp Lan Thần Dật tạm thời ổn định lại.

Cơ thể của Nạp Lan Thần Dật ngâm trong noãn tâm của suối nước nóng, tầng tầng sương mù trong suối nước nóng mờ mịt khiến cho dung nhan của Nạp Lan Thần Dật càng thêm tuấn tú, có một cỗ ý vị mông lung xuất trần. Nhưng con ngươi phát sáng rạng rỡ của hắn vẫn nhắm thật chặt, lông mi thật dài không nhúc nhích rủ xuống trên khuôn mặt tái nhợt, làm Nam Ức Tịnh rất lo lắng.

"Có Tử Trúc tâm, băng độc của hắn sẽ được loại bỏ hoàn toàn sao?" Nam Ức Tịnh từ từ thu hồi ánh nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, ngước mắt nhìn về phía Đường Thiên Thiên.

Đường Thiên Thiên gật đầu một cái, trong mắt hàm chứa mấy phần lo âu, lạnh giọng nói với Nam Ức Tịnh, "Chỉ cần ngươi có thể trong vòng một tháng lấy được Tử Trúc tâm, băng độc của Thần Dật liền bị loại trừ hoàn toàn. Nhưng nếu không lấy được, chính là hết cách xoay chuyển!"

Nam Ức Tịnh nghe nói như thế, tim khẽ xé rách một chút, bên trong con mắt màu đen chợt lóe lên đau đớn, rất nhanh liền bị quyết tuyệt cùng quật cường thay thế, nàng nhìn Đường Thiên Thiên, nói từng chữ, "Ta nhất định sẽ lấy được Tử Trúc tâm."

Nàng nhất định cứu được Nạp Lan Thần Dật, nàng tuyệt đối không cho phép Nạp Lan Thần Dật chết không minh bạch như vậy! Hắn còn phải theo nàng cả đời, không được đi trước nàng?!

Chỉ cần lấy được Tử Trúc tâm, độc của Nạp Lan Thần Dật liền được giải trừ. Như vậy về sau hàng năm hắn sẽ không bị băng độc hành hạ  nữa. Mặc kệ Tử Trúc tâm này khó khăn cỡ nào, vì Nạp Lan Thần Dật, nàng nhất định không được chùn bước.

Lấy được đáp án chắc chắn từ Đường Thiên Thiên, Nam Ức Tịnh liền chuẩn bị lên đường đến Tử Trúc Lâm tìm thuốc. Lúc nàng cáo biệt với Hách Liên Nghi Huyên, Hách Liên Nghi Huyên rất lo lắng nhìn Nam Ức Tịnh, nói, "Ta biết ngươi tình thâm ý trọng với Nạp Lan Thần Dật, thế nhưng Tử Trúc Lâm rất ghét Ma Cung, ngươi đi Tử Trúc Lâm lần này, sợ là lành ít dữ nhiều!"

"Nghi Huyên tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta. Người mà Tử Trúc Lâm chán ghét là tà ma ngoại đạo, nhưng bọn hắn sống cách biệt với bên ngoài đã lâu, chỉ cần ta không nói, ai biết ta là Quỳnh Lạc đây?" Nam Ức Tịnh nghe vậy, trong mắt lóe lên một ánh sáng ôn hòa, khóe môi nâng lên một nụ cười xinh đẹp cao thâm, từ từ cười nói.

Hách Liên Nghi Huyên nghe vậy, vẫn cau mày như cũ. Hiếm khi nàng gặp được một cô nương hợp ý mình, hơn nữa nhị ca cũng tán thưởng Nam Ức Tịnh, sao nàng có thể để Nam Ức Tịnh đến Tử Trúc Lâm chịu chết?

Nghĩ tới đây, Hách Liên Nghi Huyên không khỏi lại cau mày khuyên nhủ, "Nói thì nói thế. Nhưng Tử Trúc tâm chính là thánh vật của Tử Trúc Lâm, làm sao có thể dễ dàng cho ngươi? Huống chi bên ngoài Tử Trúc Lâm trải rộng cơ quan trận pháp, có thể đi vào hay không còn là một vấn đề đấy!"

Nam Ức Tịnh biết Hách Liên Nghi Huyên quan tâm an nguy của nàng, thế nhưng nàng nhất quyết phải đến Tử Trúc Lâm, nụ cười của nàng hơi trầm xuống, trong mắt mang theo cương quyết, cất giọng nói, "Nghi Huyên tỷ tỷ không cần khuyên nữa. Ta mặc kệ Tử Trúc Lâm này là long đàm hay hổ huyệt, tóm lại chỉ cần cái mạng ta vẫn còn, ta liền dùng hết mọi thủ đoạn cướp lấy Tử Trúc tâm!"

Hách Liên Nghi Huyên thấy vẻ mặt kiên quyết của Nam Ức Tịnh, trong lời nói mơ hồ mang theo cương quyết, liền biết nếu mình khuyên tiếp cũng vô ích.

"Ngươi đã quyết định đi, ta cũng không khuyên ngươi nữa." Hách Liên Nghi Huyên thở dài một cái, nhìn Nam Ức Tịnh, cảm thán nàng quá say dắm Nạp Lan Thần Dật, không nhịn được hỏi một câu, "Quỳnh Lạc muội muội tài mạo song tuyệt, trên thiên hạ nam tử khuynh tâm với ngươi chắc không ít đi, vì sao ngươi lại chọn Nạp Lan Thần Dật?"

Vì sao chọn hắn? Khóe môi của Nam Ức Tịnh hiện ra ý cười nhợt nhạt, sợ là không phải nàng chọn hắn, mà là hắn chọn nàng thôi. Hắn kinh thái tuyệt diễm như vậy, phong hoa tuyệt đại, đến một ngày kia hắn không ẩn nhẫn nữa, sợ là thiếu nữ trên thế gian này đều sẽ bị hắn mê hoặc tâm hồn.

"Tình cảm do trái tim của mình quyết định. Ta * hắn, hắn cũng * ta, vì vậy liền lựa chọn lẫn nhau, chỉ đơn giản như vậy mà thôi." Khóe môi Nam Ức Tịnh nở nụ cười nhạt, ánh mắt trong suốt mà không nhiễm tạp chất, giọng nói êm tai giống như chim hoàng anh sổ lồng, chậm rãi nói ra từng chữ.

Hách Liên Diệp Hoa chuẩn bị đi tới nói chuyện với Hách Liên Nghi Huyên thì nghe được lời nói của Nam Ức Tịnh, sắc mặt hơi biến đổi, trong mắt như bừng lên ánh sáng, khuôn mặt của hắn phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh một cái, trước mắt không khỏi hiện ra một dung nhan khác.

Lúc ấy tình cảm của bọn họ không được gia chủ đời trước của gia tộc Hách Liên tiếp nhận, lúc đương gia chất vấn nàng, nàng cũng là cười nói như vậy, "Ta * hắn, hắn cũng * ta, vì vậy chúng ta liền lựa chọn lẫn nhau, chỉ đơn giản như vậy mà thôi."

Giọng nói êm tai, mỗi một lời đánh trúng trái tim hắn, chỉ là thời điểm đó mặc dù hắn * nàng, nhưng vẫn không bỏ được cái gọi là quyền thừa kế gia chủ, cũng bởi vì dã tâm nho nhỏ này, khiến cuối cùng hắn vĩnh viễn mất đi nàng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Hách Liên Diệp Hoa lại ảm đạm xuống, giống như khôi phục dáng vẻ tĩnh mịch thường ngày, chậm rãi đi tới trước mặt Hách Liên Nghi Huyên, thản nhiên nói, "Linh vương gia hình như biết nàng đã tới sơn trang chúng ta. Bảo là muốn tới sơn trang làm khách."

Nam Ức Tịnh nghe vậy, không khỏi khẽ nhíu mày. Lúc Hách Liên Diệp Hoa nói chuyện lơ đãng nhìn nàng một cái, nàng biết người được gọi nàng trong miệng hắn chính là chỉ nàng. Gia Luật Linh biết nàng tới Hách Liên Sơn Trang, cho nên cố ý chạy tới sao?

Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn không gặp được nàng. Gia Luật Linh muốn tới, vậy Nạp Lan Thần Dật ở chỗ này có an toàn không đây? Nam Ức Tịnh không khỏi cau mày, nhìn về phía Hách Liên Nghi Huyên.

Hách Liên Nghi Huyên thấy lo âu trong mắt Nam Ức Tịnh, nhìn Nam Ức Tịnh trịnh trọng nói, "Ngươi cứ yên tâm bảo trọng mình. Có ta ở đây, đừng nói là Linh vương gia, cho dù là hoàng thượng tới, cũng không thể làm hại Nạp Lan Thần Dật!"

Lấy được cam kết của Hách Liên Nghi Huyên, trong mắt Nam Ức Tịnh không khỏi thoáng qua một tia cảm kích, nàng bình tĩnh nhìn Hách Liên Nghi Huyên, khóe môi nâng lên một nụ cười, chân thành nói, "Nghi Huyên tỷ tỷ, ân tình này Quỳnh Lạc sẽ nhớ kỹ. Nếu như ta có thể lấy được Tử Trúc tâm về cứu tánh mạng của Thần Dật, ngày sau nhất định báo đáp ân tình này của tỷ."

Hách Liên Nghi Huyên cố ý lộ ra dáng vẻ không vui, khoát tay áo nói với Nam Ức Tịnh, "Nếu đã xem ta là tỷ tỷ, lại còn nói mấy lời khách sao báo đáp hay không báo đáp nữa?!"

Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói như thế, lại thấy nàng cố ý bày ra vẻ mặt khoa trương, không khỏi cười khe khẽ. Lại nói với Hách Liên Nghi Huyên mấy câu nữa, sau đó mới trở về chuẩn bị hành lý.

Hách Liên Nghi Huyên nhìn bóng lưng của Nam Ức Tịnh Viễn đã đi xa, liếc nhìn Hách Liên Diệp Hoa, ấm giọng hỏi, "Ta thấy nhị ca hình như có biểu tình khác lạ với Quỳnh Lạc muội muội nha?"

Hách Liên Diệp Hoa giống như không ngờ rằng Hách Liên Nghi Huyên đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy. Đại khái là kể từ sau khi nàng mất, hắn đối với chuyện gì đều không để ở trong lòng, trừ vị muội muội duy nhất này của Hách Liên Nghi Huyên, đã không có kẻ nào có thể đi vào tầm mắt của hắn rồi.

Mà thật là Nam Ức Tịnh cũng làm hắn chú ý, thế nhưng cũng chỉ là chú ý mà thôi. Sở dĩ hắn chú ý đến nàng, bởi vì nàng kinh thế tài hoa cùng với lời nàng nói giống như nàng ấy nói thôi.

"Nghi Huyên ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta đã sớm nói rồi, cuộc đời này trừ Lạc Tuyết, ta sẽ không * nhận chức nữ tử nào nữa." Hách Liên Diệp Hoa ngước mắt nhìn Hách Liên Nghi Huyên, trong con ngươi luôn mang theo cô đơn, giọng nói của hắn mất tiếng mà trầm muộn, nói từng chữ.

Hách Liên Nghi Huyên nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, trong mắt mang theo rõ ân cần cùng lo lắng.

Nhị ca Hách Liên Diệp Hoa của nàng cũng là người tài tình trác tuyệt, mưu lược đầy bụng, thích hợp làm người thừa kế vị trí gia chủ Hách Liên nhất. Hách Liên Diệp Hoa phải thừa kế vị trí gia chủ cũng là bất đắc dĩ, mắt thấy hắn sắp trở thành gia chủ, thế nhưng hắn lại đột nhiên lựa chọn buông tha.

Trong chuyện xưa này người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng nàng lại là người nhìn thấy rõ mọi thay đổi của Hách Liên Diệp Hoa, đương nhiên nàng biết rõ mọi nội tình trong đó.

Chuyện bắt đầu từ ba năm trước. Khi đó Hách Liên Diệp Hoa còn là người hăng hái, cũng là người có tiềm năng thừa kế vị trí gia chủ nhất. Một năm kia, hắn biết Lạc Tuyết, một nữ tử có thể trở thành tẩu tử của nàng.

Lạc Tuyết là một tiểu thư Thư Hương Thế Gia, đã từng gặp Hách Liên Diệp Hoa một lần. Sau lại gia đạo của Lạc Tuyết sa sút, vừa vặn lại gặp Hách Liên Diệp Hoa, Hách Liên Diệp Hoa liền mang nàng về Hách Liên Sơn Trang.

Hai người bọn họ một là tiểu thư dịu dàng hiền thục, một là công tử tác phong nhanh nhẹn, vốn là cực kỳ xứng với nhau một đôi. Đáng tiếc gia đạo của Lạc Tuyết sa sút, mà Hách Liên Diệp Hoa lại là người thừa kế tương lai của Hách Liên Sơn Trang, Gia chủ đời trước của Hách Liên sơn trang dĩ nhiên là không đồng ý cho hai người bọn họ đi chung với nhau.

Vì vậy gia chủ đời trước quát Lạc Tuyết trong sân, trước mặt của mọi người chất vấn nàng, hỏi nàng có tư cách gì cùng một chỗ với Hách Liên Diệp Hoa, tại sao cùng Hách Liên Diệp Hoa cùng *.

Lúc ấy nàng cũng ở một bên nhìn, vốn cảm thấy cô nương Lạc Tuyết nhu nhược như vậy nhất định sẽ không chống đỡ được, lại không ngờ tới, Lạc Tuyết đứng thẳng người, nói từng chữ, " * tình vốn là không có lý do. Ta * hắn, hắn * ta...chúng ta liền lựa chọn lẫn nhau, chỉ đơn giản như vậy!"

Từng chữ từng tiếng, cực kỳ kiên định. Thân thể đơn bạc đối mặt với gia chủ đời trước, nhưng không có chút nào sợ hãi, khiến nàng ở một bên quan sát cũng không nhịn được ủng hộ Lạc Tuyết. Cũng là từ khi đó nàng đã cho rằng Lạc Tuyết chính là tẩu tử tương lai của nàng.

Chỉ tiếc ý trời trêu người.

Lạc Tuyết kiên quyết làm gia chủ đời trước cảm thấy hết sức khó chịu, vốn chỉ là muốn Lạc Tuyết biết khó mà lui, nhưng không nghĩ đến Lạc Tuyết lại cứng đầu như thế.

Gia chủ đời trước nói với Hách Liên Diệp Hoa, nếu hắn muốn ở chung một chỗ với Lạc Tuyết, cũng đừng nghĩ thừa kế Hách Liên Sơn Trang nữa, trở thành gia chủ gia tộc Hách Liên. Mà Lạc Tuyết biết chuyện này cũng hỏi Hách Liên Diệp Hoa nên làm cái gì, lúc ấy dã tâm của Hách Liên Diệp Hoa đã bừng bừng, nói với Lạc Tuyết, tất cả sẽ có biện pháp.

Lúc ấy Lạc Tuyết tối sầm mắt lại, nhưng chưa từng nói gì. Sau đó gia chủ đời trước gia tộc Hách Liên qua đời, đại ca của nàng và Tam ca lấy vị trí gia chủ uy hiếp, nhất định bắt Hách Liên Diệp Hoa xử tử Lạc Tuyết mới được kế nhiệm vị trí gia chủ gia tộc Hách Liên.

Hách Liên Diệp Hoa dĩ nhiên là không chịu, nhưng tính tình Lạc Tuyết lại cương liệt.

Đến bây giờ, Hách Liên Nghi Huyên vẫn nhớ cảnh tượng ngày đó. Lạc Tuyết mặc một y phục lụa mỏng trắng như tuyết, nàng nhìn Hách Liên Diệp Hoa, cười hỏi hắn, có muốn làm gia chủ gia tộc Hách Liên không?

Hách Liên Diệp Hoa nói, hắn muốn làm Gia chủ, nhưng hắn cũng không muốn Lạc Tuyết có chuyện. Theo ý hắn, hắn có năng lực thừa kế vị trí gia chủ gia tộc Hách Liên này, đồng thời cũng có thể bảo vệ Lạc Tuyết không chịu tổn thương nào.

Nhưng Lạc Tuyết lại lắc đầu một cái, Hách Liên Nghi Huyên đứng ở một bên, thấy rõ ràng trong con ngươi của Lạc Tuyết rơi nước mắt, óng ánh trong suốt, nàng tiêu điều lạnh lẽo mà cười cười, nàng nói, ta biết ngươi có lẽ có biện pháp, nhưng ta không muốn trở thành cán chuôi bị người chỉ trích.

Máu tươi văng khắp nơi, tạo thành những đóa hoa đỏ rực trên xiêm áo trắng như tuyết của Lạc Tuyết.

Tất cả mọi người ở đó cũng kinh ngạc nhìn một màn này, ai cũng không ngờ một cô nương nho nhã yếu đuối sẽ lấy phương thức quyết tuyệt như vậy bảo vệ tình yêu của mình cùng với thanh danh của mình. Hách Liên Diệp Hoa càng ngẩn ra. Hắn không nghĩ đến Lạc Tuyết có thể làm như vậy.

Hắn như bị điên rồi, ôm lấy thân thể nhu nhược không xương của Lạc Tuyết, nhưng tất cả đều không còn kịp rồi. Một kiếm xuyên qua tâm mạch, cho dù là Thần Tiên cũng không cứu được tánh mạng của Lạc Tuyết. Lạc Tuyết lấy phương thức quyết tuyệt như vậy chết trước mặt Hách Liên Diệp Hoa.

Lạc Tuyết chết rồi. Đại ca của nàng cùng Tam ca cũng không tìm được những lý do khác để ngăn cản Hách Liên Diệp Hoa trở thành Gia chủ. Nhưng Hách Liên Diệp Hoa lại lựa chọn buông tha kế nhiệm Gia chủ, nhốt mình ở bên trong phòng suốt cả một tháng chưa từng ra cửa.

Một tháng này, nàng một thân một mình ứng phó mọi khó dễ của đại ca và tam ca, cuối cùng dựa vào chính năng lực của mình cùng với thế lực của Hách Liên Diệp Hoa ngồi lên vị trí gia chủ Hách Liên gia.

Nàng đi tìm Hách Liên Diệp Hoa muốn nói cho hắn tin tức này, lúc đẩy cửa ra thì bị dọa sợ. Nhị ca anh tuấn của nàng đã gầy đến không còn hình người, cả người cũng lõm xuống, trên mặt hiện đầy râu ria, hai mắt đỏ bừng.

Nghe được lời của nàng..., hắn chỉ lẩm bẩm, nếu sớm biết ngươi không muốn ta làm gia chủ, ta không làm là được. Vì sao mãi cho đến khi mất đi, ta mới phát hiện đối với ta mà nói, tất cả đều không bằng ngươi.

Hách Liên Nghi Huyên đương nhiên biết Hách Liên Diệp Hoa nói là chỉ cái gì, chỉ là Y Nhân (người ấy) đã qua đời, tất cả đều không còn kịp rồi.

Nàng dùng hơi sức rất lớn mới khiến Hách Liên Diệp Hoa tỉnh lại, nhưng Hách Liên Diệp Hoa mặc dù đã phấn chấn lại, nhưng chưa từng thoát khỏi cái chết của Lạc Tuyết, vì vậy biến thành người như bây giờ đối với cái gì cũng thờ ơ, tính tình tịch mịch.

Vì vậy khi nàng nhìn thấy Hách Liên Diệp Hoa có điều bất đồng với Nam Ức Tịnh, nàng mới nghĩ đến việc muốn tác hợp cho Nam Ức Tịnh cùng Hách Liên Diệp Hoa.

Chỉ là nghe xong lời nói của Hách Liên Diệp Hoa, Hách Liên Nghi Huyên cười cười như bày tỏ sự thông suốt của mình. Cả đời này nhị cả chỉ cuồng dại một mình Lạc Tuyết, mà Lạc Tuyết lại lấy phương thức quyết tuyệt chết ở trước mặt hắn, sợ là cả đời này của hắn cũng không thể quên mất hình bóng Lạc Tuyết.

Coi như Hách Liên Diệp Hoa có thể * Nam Ức Tịnh, nhưng tình cảm mà Nam Ức Tịnh dành cho Nạp Lan Thần Dật, sợ là cũng không thể động tâm với Hách Liên Diệp Hoa.

"Nhị ca nói đúng lắm, là Nghi Huyên đã suy nghĩ nhiều. Chỉ là dù sao tẩu tử Lạc Tuyết đã chết ba năm. Nhị ca cứ buồn như vậy, cũng không phải điều tẩu tử Lạc Tuyết hi vọng thấy nha." Hách Liên Nghi Huyên nhíu mày, nói với Hách Liên Diệp Hoa.

Hách Liên Diệp Hoa nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng cười cười, trong mắt như có như không cô tịch cùng cô đơn, hắn tiêu điều lạnh lẽo nói, "Trong lòng Tuyết Nhi nhất định là hận ta. Nếu không phải ta nhất định muốn làm gia chủ, sao nàng có thể chết được?"

"Tẩu tử Lạc Tuyết * nhị ca như vậy, sao lại oán hận nhị ca đây?" Hách Liên Nghi Huyên nghe Hách Liên Diệp Hoa nói, chỉ là thở dài, nói chuyện với Hách Liên Diệp Hoa, nhị ca vẫn không thoát ra khỏi bóng ma của mình được.

Hách Liên Diệp Hoa giống như không nghe được lời Hách Liên Nghi Huyên nói, vẻ mặt vẫn cô đơn mà cô tịch như cũ, mang theo nồng nặc ưu thương, hắn nhẹ nhàng tự giễu cười một tiếng, "Nghi Huyên không cần phải nói. Đây là ta thiếu Tuyết Nhi."

Là hắn không biết quý trọng nàng, đáng đời hắn cả ngày lẫn đêm bị đau khổ hành hạ.

Hách Liên Nghi Huyên biết khuyên Hách Liên Diệp Hoa nữa cũng không thể thay đổi được gì, nên không nói chuyện này nữa, mà hỏi tới chuyện vừa rồi Hách Liên Diệp Hoa nói với nàng: "Nhị ca mới vừa nói Linh vương gia muốn tới. Không biết chừng nào hắn tới Sơn Trang?"

"Bây giờ đang đến, đoán chừng trong vòng bảy ngày thì sẽ đến." Hách Liên Diệp Hoa nghe Hách Liên Nghi Huyên hỏi chánh sự, vẻ mặt vẫn không có bao nhiêu biến hóa, giống như con rối chậm chạp nói.

Trong mắt Hách Liên Nghi Huyên lóe lên một đạo tinh quang, nhíu nhíu mày, tựa hồ đang tính toán cái gì.

Kể từ khi nàng kế nhiệm gia chủ gia tộc Hách Liên, gia tộc Hách Liên đã mặc kệ quốc sự Tây Nhạc ròng rã ba năm rồi. Lúc này Gia Luật Linh tới Hách Liên Sơn Trang, khẳng định không phải là vì quốc sự, hắn còn nói muốn tới bái phỏng bọn họ, sợ là vì muốn thấy Nam Ức Tịnh mà thôi.

Chỉ là Nam Ức Tịnh đã đến Tử Trúc Lâm tìm kiếm Tử Trúc tâm, sợ là trở về nhanh được. Đến lúc đó Gia Luật Linh tới Hách Liên Sơn Trang không thấy Nam Ức Tịnh, sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu hắn biết chuyện của Nạp Lan Thần Dật, không biết sẽ làm gì.

Chỉ là lấy thế cục hôm nay xem xét, chiến tranh giữa Tây Nhạc và Nam Hải cùng Đông Lâm đang trong tình thế chờ đợi, coi như Tây Nhạc lựa chọn trợ giúp Nam Hải đối phó Đông Lâm, cũng không thể lợi dụng lúc chiến tranh còn chưa bắt đầu liền dẫn đầu đối với hoàng tử Đông Lâm.

Huống chi Gia Luật Linh là chính nhân quân tử, lại càng không thể làm như vậy. Vì vậy, coi như Gia Luật Linh tới thật, cũng sẽ không tổn thương Nạp Lan Thần Dật, coi như hắn thật muốn làm gì, cũng không thể.

Nơi này là Hách Liên Sơn Trang, đó chính là địa bàn của Hách Liên Nghi Huyên nàng, dù là Hoàng đế Tây Nhạc đích thân đến, cũng không được tổn thương người nàng muốn bảo vệ.

Mặc kệ như thế nào, trong lòng nàng đã nhận thức người bạn Nam Ức Tịnh này, Nam Ức Tịnh đã phó thác chuyện cho nàng, đương nhiên nàng sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Nghĩ đến Nạp Lan Thần Dật, Hách Liên Nghi Huyên không khỏi nghĩ đến Đường Thiên Thiên, hình như vị Môn chủ Đường Môn này cũng là tình căn thâm chủng với Thập Nhất hoàng tử, xưa nay người ta đều nói thủ đoạn của Đường Thiên Thiên tàn nhẫn vô cùng, sợ là cũng không dễ đối phó. Hách Liên Nghi Huyên nhìn ra hận ý của Đường Thiên Thiên đối với Nam Ức Tịnh, nếu không phải nàng ta còn phải trông cậy vào Nam Ức Tịnh đến Tử Trúc Lâm tìm kiếm thuốc giải, sợ là Đường Thiên Thiên đã sớm động thủ với Nam Ức Tịnh.

Mặc dù Nam Ức Tịnh mưu lược hơn người võ công cao cường, nhưng công phu hạ độc của Đường Thiên Thiên có thể nói là xuất quỷ nhập thần, sợ là cũng không dễ đối phó như vậy. Chỉ là nàng không hiểu, một hoàng tử câm yếu đuối không chịu nổi rốt cuộc có sức quyến rũ gì, khiến Nam Ức Tịnh cùng Đường Thiên Thiên khuynh tâm như vậy?

Hách Liên Nghi Huyên vẫn còn đang suy tư cái vấn đề này, Đường Thiên Thiên cùng Nam Ức Tịnh cũng đã ở trước noãn tâm ôn tuyền lạnh lùng giằng co.

Nam Ức Tịnh đổi một bộ nữ trang nhẹ nhàng, trên mặt mang một mặt nạ mỏng, che lại dung nhan tuyệt thế của nàng, trong tay nàng cầm một thanh kiếm.

Bình thường nàng thích dùng sợi tơ, nhưng cũng không đại biểu nàng không biết dùng kiếm, trên thực tế, nàng dùng kiếm cũng xuất thần nhập quỷ. Lần này đến Tử Trúc Lâm, nàng không thể bại lộ thân phận của mình, vì vậy quyết định dùng kiếm.

Tiến về phía Tử Trúc Lâm, còn không biết lúc nào mới có thể trở lại, cũng không biết rốt cuộc có thể trở lại hay không. Đương nhiên trước khi đi Nam Ức Tịnh sẽ tới thăm Nạp Lan Thần Dật, chỉ là nàng thật là không ngờ đêm hôm khuya khoắc, Đường Thiên Thiên lại không nghỉ ngơi, còn canh giữ trước mặt Nạp Lan Thần Dật.

Đường Thiên Thiên thấy Nam Ức Tịnh, lửa giận trong lòng liền không thể ngăn chặn. Mới vừa rồi nàng vẫn canh giữ ở bên người Nạp Lan Thần Dật, thật vất vả thấy khóe môi  của Nạp Lan Thần Dật khẽ giật giật, nàng mừng rỡ vô cùng đến quan sát cẩn thận, lại nghe thấy hắn kêu một tiếng Ức Tịnh.

Dù là tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, lòng hắn vẫn tâm niệm chỉ có Nam Ức Tịnh. Nhưng nếu như không phải vì muốn cứu Nam Ức Tịnh, làm sao hắn có thể bị thương thành như vậy!

"Ngươi tốt nhất nhanh chóng mang Tử Trúc tâm về, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!" Đường Thiên Thiên nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt không có nửa phần dịu dàng, chỉ có ** trắng trợn ghen tỵ và oán hận.

Nam Ức Tịnh không nói gì. Nàng đương nhiên sẽ mang Tử Trúc tâm về, nhưng không phải là sợ uy hiếp của Đường Thiên Thiên, mà là vì Nạp Lan Thần Dật. Về phần Đường Thiên Thiên uy hiếp, đối với nàng mà nói căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.

Lại không nói Đường Thiên Thiên có hay năng lực không giết nàng hay không, nàng ta đã nói nàng nếu nàng không tìm được Tử Trúc tâm, Nạp Lan Thần Dật sẽ không giữ nổi tính mạng. Nếu hắn chết, nàng sống còn ý nghĩa gì?

"Trước khi ta trở về, chăm sóc hắn thật tốt." Đường Thiên Thiên cho là Nam Ức Tịnh sẽ  mỉa mai đáp lại, dù sao thủ đoạn của nàng ta nàng cũng từng thấy, nhưng Nam Ức Tịnh chỉ lưu luyến không rời nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, rồi dặn dò.

Nam Ức Tịnh cũng không phải không căm ghét Đường Thiên Thiên, cũng không phải là thờ ơ đối với lời nói của nàng ta, chỉ là nếu mang tất cả so sánh với Nạp Lan Thần Dật mà nói, cũng không có ý nghĩa gì. Bây giờ người nàng quan tâm nhất chỉ có Nạp Lan Thần Dật, vì vậy nàng không muốn đấu khẩu với Đường Thiên Thiên.

Mà Đường Thiên Thiên mặc dù không thích nàng, nhưng lại tình sâu với Nạp Lan Thần Dật. Nàng ta hận nàng, chứng minh nàng ta rất quan tâm Nạp Lan Thần Dật, vì vậy có Đường Thiên Thiên chăm sóc Nạp Lan Thần Dật, nàng cũng yên tâm.

Thần Dật, thật xin lỗi. Không thể hầu ở bên cạnh chàng chăm sóc chàng. Nhưng xin chàng tin tưởng ta...ta nhất định sẽ cứu chàng. Nhất định!

Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật lần cuối, dung nhan của hắn vẫn tuấn mỹ, tuấn mỹ tinh xảo đến mức không có một chút khuyết điểm nào, dung hòa giữa sương mù của ôn tuyền, giống như Thần Để, như ngọc thạch sáng bóng. Chỉ tiếc con ngươi đen như mực của hắn giống như có thể chứa hết thiên hạ, lại nhắm thật chặt, không mở ra.

"Phải đi rồi, còn kì kèo mè nheo gì nữa? Chẳng lẽ ngươi sợ đến Tử Trúc Lâm có đi không về sao, không dám đi rồi hả?" Đường Thiên Thiên thấy Nam Ức Tịnh thâm tình nhìn Nạp Lan Thần Dật, liền nhớ lại ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật khi nhìn Nam Ức Tịnh cũng thâm tình khẩn thiết giống vậy, trong lòng liền không hiểu sao không thoải mái, nhìn Nam Ức Tịnh chua ngoa nói.

Nam Ức Tịnh chỉ lạnh nhạt quét nhìn Đường Thiên Thiên một cái, con ngươi của nàng giống như lưỡi dao sắc bén, mang theo hàn mang nhỏ vụn. Chỉ là một ánh mắt, cũng khiến Đường Thiên Thiên hơi bị chấn động, trong đáy lòng lại vô cớ cảm thấy sợ, đợi đến khi nàng phản ứng kịp muốn nói cái gì nữa, Nam Ức Tịnh đã biến mất không thấy.

Nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh, Đường Thiên Thiên có chút oán hận cắn môi một cái, trong mắt mang theo ánh sáng ghen ghét mà oán độc. Nàng trở lại bên cạnh ôn tuyền lần nữa, đưa tay cầm tay Nạp Lan Thần Dật, âm trầm nói từng chữ, "Thần Dật, ngươi là của ta! Ta quyết không cho phép Nam Ức Tịnh cướp ngươi đi. Mặc kệ nàng ta có thể tìm về Tử Trúc tâm hay không, ta cũng sẽ giết nàng ta!"

Nói xong những lời này, Đường Thiên Thiên rõ ràng cảm thấy Nạp Lan Thần Dật vốn vô tri vô giác vì hôn mê mà thân thể lập tức có biến hóa, mặc dù tròng mắt của hắn vẫn nhắm thật chặt, nhưng nàng lại có thể cảm thấy rõ một cỗ sát phạt khó có thể dùng lời diễn tả được đang hướng về phía nàng, đợi đến khi nàng cố gắng thở, sau đó mới nhìn Nạp Lan Thần Dật, bộ dạng rõ ràng vẫn không có chút khí sắc nào.

Chẳng lẽ nói băng độc ăn mòn tâm chí hắn, khiến khi hắn lâm vào vô tri vô giác, hắn vẫn theo bản năng muốn bảo vệ Nam Ức Tịnh này. Vì vậy nghe được nàng nói muốn giết nàng ta, thân thể của hắn liền phản ứng? Lúc ấy hắn thật * nàng * đến trình độ này sao?!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Thiên Thiên càng thêm vô cùng không thăng bằng, nàng có chút tức giận buông lỏng tay cầm Nạp Lan Thần Dật ra, đáy mắt mang theo nồng nặc oán độc, ngồi ở cạnh suối nước nóng, cả người ẩn vào trong bóng tối, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mà bây giờ Nam Ức Tịnh đã cách xa Hách Liên Sơn Trang, vội vã đến Tử Trúc Lâm. Tử Trúc Lâm ở biên giới Bắc Mạc cùng Tây Nhạc, cách Hách Liên Sơn Trang cũng không quá xa, mà sơn cốc của Tử Trúc Lâm mặc dù bí ẩn, nhưng cũng không khó tìm.

Chỉ là mặc dù biết chỗ Tử Trúc Lâm, nhưng muốn chân chánh đi vào, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ở bên ngoài Tử Trúc Lâm lấy Tử Trúc và thiên nhiên bố trí lớp lớp trận pháp, nếu người khác xông vào không đúng cơ quan chủ chốt, vậy khẳng định là đi tìm con đường chết.

Vì vậy Tử Trúc Lâm đã thành lập từng ấy năm tới nay, chưa từng có bất cứ người nào có thể tự ý xông vào Tử Trúc Lâm mà không xin phép người của Tử Trúc Lâm. Vì vậy trên giang hồ cũng có một quy củ bất thành văn, nếu có người có thể một mình tiến vào Tử Trúc Lâm, người của Tử Trúc Lâm liền tác thành một yêu cầu của hắn.

Mặc dù trên giang hồ có quy củ bất thành văn, nhưng người của Tử Trúc Lâm luôn luôn tự xưng là vũ lâm chính đạo, nàng tin rằng nếu nàng thật có thể xông vào, người của Tử Trúc Lâm có lẽ sẽ đồng ý một cái yêu cầu của nàng. Đợi cho đến lúc đó nàng muốn lấy Tử Trúc tâm, có lẽ còn có một tia hi vọng.

Nam Ức Tịnh suy tính như vậy, muốn xông vào Tử Trúc Lâm mà không báo trước.

Cơ quan cùng trận pháp bên ngoài Tử Trúc Lâm rất nguy hiểm, nàng đã biết, nhưng vì Nạp Lan Thần Dật, nàng chỉ có thể liều mạng thử một lần thôi.

Trải qua một ngày một đêm lên đường, Nam Ức Tịnh liền chạy tới chỗ sơn cốc của Tử Trúc Lâm. Nàng nhìn phong cảnh đầy xuân sắc trước mắt, nhưng mà trên mặt lại không nhẹ nhàng chút nào, nàng sớm biết, càng là những thứ tốt đẹp, thì càng dễ dàng chờ đợi lúc ngươi bất ngờ không kịp đề phòng cho ngươi một kích trí mạng.

Cảnh sắc trước mắt mặc dù thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cơ quan giấu giếm trong đó cũng hung hiểm vô cùng, chỉ cần nàng không cẩn thận, liền có thể chết không có chỗ chôn.

Dừng lại bên ngoài Tử Trúc Lâm trong chốc lát, Nam Ức Tịnh liền  đứng dậy đi tới Tử Trúc Lâm. Bởi vì trên mặt mang mặt nạ da người nên không thể hiện cảm xúc gì, nhưng lại bởi vì con ngươi quyết tuyệt mà kiên định mà tản ra hào quang sáng quắc.

Dưới ánh trăng, càng hiện ra con ngươi đen nhánh giống như Hắc Diệu Thạch lóe sáng. Kiên định giữa hai con ngươi giống như sáng hơn bất kỳ hoa quang nào trên thế gian này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện