Cả sảnh đường vui mừng, ăn uống linh đình.

Nam d;;dlq;d Hương Vận mặc hỷ phục đỏ thẫm, dung nhan luôn dịu dàng cũng tăng mấy phần quyến rũ, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Tống Tử Văn mặc hỉ bào đỏ thẫm của tân lang, hơi thở rét lạnh như được thu lại, hắn dịu dàng nhìn Nam Hương Vận, khóe môi cũng câu nụ cười như có như không, cơ hồ khiến tất cả mọi người không dám tin tưởng nam tử có khuôn mặt dịu dàng này chính là Nam Hải Thiết Huyết tướng quân Tống Tử Văn.

Nam Ức Tịnh ngồi ở chủ bàn, thấy tận mắt Nam Hương Vận và Tống Tử Văn bái đường thành thân, khóe môi mang theo nụ cười chân thành. Thì ra thành thân là chuyện hạnh phúc tốt đẹp như vậy.

“Đại tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp nha.” Nam Ức Tịnh nhìn Nam Hương Vận đi tới mời rượu, mỉm cười thật lòng, lại nhìn Tống Tử Văn một cái trêu ghẹo nói, “Tỷ phu phải đối xử tốt với đại tỷ đó, nếu không Ức Tịnh tuyệt không tha cho ngươi.”

“Ta biết rồi.” Tống Tử Văn nghe Nam Ức Tịnh nói, thâm tình nhìn Nam Hương Vận một cái, kiên định mà nói. Nam Hương Vận là nữ tử hắn thầm thương bấy lâu, hôm nay hắn được như ý nguyện cưới nàng, đương nhiên hắn sẽ đối xử tốt với nàng, nếu nàng chịu uất ức, không cần Nam Ức Tịnh tha cho hắn, chính hắn cũng không tha cho mình.

Nam Hương Vận nghe vậy, trong mắt chứa đầy ánh sáng hạnh phúc, nhưng mà trên mặt lại thẹn thùng một mảnh, ngại ngùng kéo tay Nam Ức Tịnh nói, “Ức Tịnh cũng đừng trêu ghẹo tỷ. Bảy ngày nữa muội cũng xuất giá rồi, tỷ thấy, muội mặc hỷ phục nhất định sẽ rất đẹp.”

Bốn năm trước, nàng còn chưa kịp thấy Nam Ức Tịnh mặc hỷ phục, liền nghe được tin Nam Ức Tịnh đột nhiên bệnh qua đời. Lần này, nàng nhất định phải nhìn thấy Nam Ức Tịnh mặc giá y vào, trở thành tân nương đẹp nhất thiên hạ.

Nam Ức Tịnh nghe được Nam Hương Vận nói vậy, đột nhiên nhớ đến bốn năm trước, nàng cũng lẳng lặng mặc giá y ngồi ở bên trong phòng, lúc ấy Thanh nhi cũng nói bộ dạng nàng mặc giá y là cực đẹp, chỉ là, lại gả cho người không tốt.

Lần này, nàng chắc chắn phải thuận lợi vui vẻ xuất giá. Bởi vì lần này, nàng nhất định gả đúng người.

“Nữ tử nào mặc giá y vào cũng rất đẹp. Bởi vì sẽ gả cho nam tử mình yêu, nữ tử sẽ bày ra bộ dạng đẹp nhất trong đời mình.” Khóe môi của Nam Ức Tịnh câu lên nụ cười nhàn nhạt, trước mắt hiện ra hình ảnh Nạp Lan Thần Dật mặc áo trắng phiêu dật, dung mạo thanh tú tuyệt luân, còn có con mắt ngươi đen nhánh thâm thúy của hắn, nụ cười ôn nhu như ngọc.

Nam Hương Vận nghe vậy, ngượng ngùng nhìn Tống Tử Văn, khuôn mặt thẹn thùng, mà Tống Tử Văn cũng động tình đưa tay kéo bả vai Nam Hương Vận.

Lam Cẩn Du ngồi ở một bên, thấy một màn như vậy, nghe Nam Ức Tịnh nói, bàn tay khép bên trong tay áo không khỏi siết thật chặt.

Nàng cũng đã từng mặc giá y vì hắn, khi đó, nàng cũng đang mong chờ được gả cho hắn phải không? Có phải cũng giống như Nam Hương Vận khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười? Nhưng hắn lại không thể thấy bộ dạng nàng mặt giá y vì hắn.

Lễ thành hôn ngày đó nàng nhìn thấy bức thư hắn viết cho Nam Tú Cầm, trong lòng nàng có bao nhiêu khiếp sợ cùng tuyệt vọng, nàng đã ôm tâm tình gì chạy tới tẩm cung của hoàng hậu xin không gả? “Cẩn Du, ngươi đang nhớ tới chuyện gì vậy?! Đang suy nghĩ bộ dạng Nam Ức Tịnh mặc giá y sẽ ra sao phải không? Yên tâm! Bảy ngày sau, ngươi nhất định có thể tận mắt nàng ta vì Nạp Lan Thần Dật mặc giá y rồi!” Nam Tú Cầm thấy Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịnh đến mất hồn, bộ dáng rất là áy náy cùng hối tiếc, không khỏi bốc lên cơn giận, lời nói càng thêm chua ngoa.

Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm nói, ngoái đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo ác độc của Nam Tú Cầm, nghĩ đến ban đầu nếu không phải do Nam Tú Cầm đưa thư cho Nam Ức Tịnh đọc, Nam Ức Tịnh sẽ không quyết định từ hôn, cũng sẽ không chạy đến tẩm cung của Trương Sở Sở chịu chết! Bây giờ nàng cũng đã trở thành thê tử của hắn rồi!

Đều là do điêu phụ Nam Tú Cầm này!

Nghĩ tới đây, Lam Cẩn Du không khỏi càng tức giận hơn, con ngươi luôn dịu dàng cũng lộ ra mấy phần ghét cay ghét đắng cùng tức giận, lạnh lùng nhìn Nam Tú Cầm.

Nam Tú Cầm bị Lam Cẩn Du nhìn như vậy, trong lòng có chút hốt hoảng. Những năm gần đây, Lam Cẩn Du cho dù không thương nàng, nhưng không đối xử tệ với nàng, coi như trong ánh mắt hắn chưa từng có hình ảnh của nàng, nhưng dù sao cũng là dịu dàng như nước, nàng còn có thể lừa gạt mình, có lẽ hắn sẽ yêu nàng.

Nhưng là bây giờ, ánh mắt của hắn khi nhìn nàng lại là đầy lạnh lùng và ghét cay ghét đắng. Hắn ghét nàng sao?! Thật ra thì nàng đã sớm biết, không phải sao, chỉ là nàng vẫn lừa mình dối người, làm bộ nhìn không thấu khuôn mặt dịu dàng của hắn. Hôm nay, thế nhưng hắn không che giấu chút nào biểu hiện sự ghét cay ghét đắng như vậy, là bởi vì Nam Ức Tịnh sao?!

Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Tú Cầm không khỏi càng thêm oán hận. Tại sao mặc kệ nàng cố gắng thế nào cũng không có cách nào thay thế địa vị của Nam Ức Tịnh trong lòng hắn, nàng làm nhiều việc vì hắn, Nam Ức Tịnh đã làm được cái gì?! Nàng yêu hắn như vậy, Nam Ức Tịnh lại hận muốn giết hắn, vì sao hắn còn không chịu quên nàng ta?!

“Cẩn Du nhìn ta như vậy làm gì? Cũng không phải là ta ép Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật, là nàng ta cam tâm tình nguyện!” Nam Tú Cầm không yếu thế chút nào nhìn lại Lam Cẩn Du, nặn ra từng chữ, nhất là bốn chữ cuối cùng, càng thêm nhấn mạnh.

Cam tâm tình nguyện sao?!

Con ngươi của Lam Cẩn Du chợt ảm đạm, ngón tay siết chặt nổi rõ khớp xương trắng đột nhiên buông lỏng. Đúng vậy, Nam Tú Cầm nói không sai. Nam Ức Tịnh sớm đã không phải là Nam Ức Tịnh lúc trước rồi, không phải là Nam Ức Tịnh thuộc về Lam Cẩn Du hắn rồi. Nàng không thương hắn, cũng sẽ không lệ thuộc vào hắn nữa! Nàng đã yêu người khác, hơn nữa sắp trở thành thê tử của người khác.

Thấy chán nản mất hồn trong tròng mắt Lam Cẩn Du, ngọn lửa ghen ghét trong lòng Nam Tú Cầm càng cháy hừng hực. Nam Ức Tịnh rất tốt sao, nàng ta muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, khiến hắn khổ sở như vậy sao? Vậy bốn năm qua, tình nghĩa vợ chồng của bọn họ là cái gì?! Nàng Nam Tú Cầm đến tột cùng là gì!?

Ngọn lửa ghen ghét hừng hực xen lẫn một cỗ đau thương lạnh lẽo khó có thể dùng lời diễn tả được dâng lên trong lòng Nam Tú Cầu, nàng đột nhiên không biết mình là nên tức giận hay là nên đau lòng, nàng nhìn Lam Cẩn Du, lệ trong mắt như muốn tràn ra, vừa hàm chứa vô biên ghen tỵ cùng không cam lòng.

“Lam Cẩn Du! Nam Ức Tịnh rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá như ngươi nhớ mãi không quên sao?!” Nam Tú Cầm tựa như khóc nhưng không khóc, tựa nộ phi nộ nhìn Lam Cẩn Du, rặn từng chữ.

Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm hỏi, cũng không nhìn nàng, đưa mắt về phía Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh mặc một bộ y phục màu đỏ quần lụa mỏng, cổ áo cao ngất, tóc búi tinh sảo, vô cùng cao quý ôn nhã. Môi nàng mang theo nụ cười ôn hòa vui vẻ yếu ớt, cực kỳ đơn thuần dịu dàng d[d[lqd giống nàng ngày trước.

Nàng rốt cuộc có cái gì tốt? Hắn cũng không rõ lắm. Hắn chỉ biết bốn năm trước nàng ở Ngự Hoa Viên phiêu dật nhảy múa đã khắc thật sâu ở trong lòng của hắn, khiến hắn không thể nào quên.

Có lẽ nàng bây giờ không hề giống như trước kia dịu dàng cùng ngây thơ nữa, nhưng tính quật cường trong xương vẫn không thay đổi. Con ngươi xinh đẹp của nàng đã nhiễm tâm cơ, nhưng khi nàng nhìn người nàng quan tâm hay tín nhiệm, vẫn trong suốt.

Thật ra thì nàng không có thay đổi, chỉ là do hắn mà thôi. Nàng từng yêu thương gửi gắm tâm mình ở hắn, thế nhưng hắn lại không quý trọng tốt. Hôm nay, khoảng cách giữa bọn họ đã quá xa rồi, không thể vượt qua nữa.

“Là ta sai.” Lam Cẩn Du nhìn gò má tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, đột nhiên thấp giọng nói nhỏ. Là hắn sai rồi, hắn không nên vì quyền thế và danh lợi mà bỏ rơi nàng.

Nam Tú Cầm nghe Lam Cẩn Du lẩm bẩm trong miệng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc và luống cuống, nàng nhìn Lam Cẩn Du, khống chế không được giọng nói của mình, có chút run rẩy mà bén nhọn nói, “Ngươi sai rồi sao?! Ngươi cảm thấy ban đầu ngươi không nên lấy ta, phải cưới cái tiện nhân kia sao?!”

Nam Tú Cầm chỉ ngón tay tới chỗ Nam Ức Tịnh, mà Nam Ức Tịnh cũng sắc bén nhìn về phía Nam Tú Cầm. Nam Tú Cầm cùng Lam Cẩn Du nói chuyện cũng không lớn, ở tiệc rượu nơi ăn uống linh đình này nghe được cũng không rõ ràng lắm, nhưng Nam Ức Tịnh nhĩ lực hơn người, dĩ nhiên là nghe rõ, bởi vì hôm nay là hôn lễ của Nam Hương Vận, nàng không muốn gây ra chuyện gì, nên làm bộ như không có nghe thấy.

Nhưng là bây giờ, Nam Tú Cầm cư nhiên cất cao giọng nói chỉa về phía nàng nói chuyện, nếu nàng nhịn Nam Tú Cầm nữa, thì nàng không phải là Nam Ức Tịnh rồi.

Con mắt đen nhánh như chuỷ thủ ngâm trong băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo mà sắc bén sáng bóng, khóe môi Nam Ức Tịnh câu lên nụ cười lạnh lùng, xung quanh tràn đầy lãnh khí, nàng nhìn Nam Tú Cầm, giống như thờ ơ, nhưng thật ra thì lại mang theo áp lực vô biên hỏi, “Tiện nhân sao?!”

Nam Tú Cầm bị ánh mắt lạnh lùng cùa Nam Ức Tịnh nhìn khiến sững sờ, trong mắt lướt qua sợ hãi, nhưng tức giận vô biên cùng ghen tỵ đã hoàn toàn thiêu đốt lý trí của nàng, nàng hoàn toàn không để ý đến thể diện, cũng không để ý đến hậu quả, ngón tay tiếp tục chỉ về Nam Ức Tịnh, nói, “Đúng! Nam Ức Tịnh, ngươi chính là tiện nhân! Tại sao ngươi quyến rũ Cẩn Du! Tại sao ngươi đã chết mà còn sống lại!”

Nam Ức Tịnh nhìn ngón tay của Nam Tú Cầm đang chỉ mình, nụ cười trên khóe môi càng thêm xinh đẹp và khát máu hơn, nàng lười biếng vươn tay, tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng động thủ ra sao, chỉ nghe thấy Nam Tú Cầm thét lên một tiếng, liền nhìn thấy ngón trỏ của Nam Tú Cầm bay ra ngoài, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Nam Tú Cầm đau đến sắc mặt trắng bệch, lông mày cũng chau lại thật chặt vào nhau, nàng hoảng sợ nhìn tay của mình. Nam Ức Tịnh cư nhiên ra tay bẻ gảy ngón trỏ của nàng?! Tay đứt ruột xót, cảm giác đau nhức này cơ hồ khiến Nam Tú Cầm muốn ngất đi, ngay cả hơi sức mắng chửi cũng không có.

Nam Ức Tịnh hờ hững nhìn Nam Tú Cầm vì đau đớn mà vặn vẹo vẻ mặt, trên mặt vẫn mỉm cười thờ ơ. Tại sao nàng lại sống lại sao? Bởi vì ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn nàng cứ như vậy chết đi, muốn nàng sống lại, trả lại cho bọn tiện nhân kia những nỗi đau đớn mà nàng đã gánh chịu.

“Ta chưa từng nói với ngươi sao, ta không thích người ta chỉa tay vào người ta sao?” Nam Ức Tịnh thờ ơ nhìn Nam Tú Cầm, giống như bẽ gãy ngón tay của nàng ta không phải chuyện ghê gớm gì, ở trong mắt nàng chứa những vụn nhỏ rét lạnh, chậm rãi nói, “Đừng nhìn ta một cách thù hận như vậy. Chỉ mới bẻ gảy một ngón tay mà thôi, so với ngươi ngày trước cầm roi da ngâm nước muối quất lên người ta, dùng kim đâm móng tay của ta, này vẫn không tính là cái gì.”

Nghe Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng nói ra những lời này, vẻ mặt của Lam Cẩn Du càng trở nên cực kỳ phức tạp, trong mắt như có nồng nặc thương yêu cùng áy náy.

Hắn nhớ khi đó hắn vào cung gặp Nam Ức Tịnh, sắc mặt của Nam Ức Tịnh tái nhợt không bình thường, hắn hỏi nàng làm sao, nàng chỉ nói không cẩn thận làm bị thương tay, hắn liền thấy toàn bộ toàn bộ móng tay của nàng đều có máu bầm, lúc ấy hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Nam Ức Tịnh không cẩn thận, bây giờ nghĩ lại, làm sao có thể không cẩn thận khiến ngón tay trở thành như vậy được?!

Là Nam Tú Cầm biết hắn có tình ý với Nam Ức Tịnh cho nên cố ý đi làm khó nàng sao? Nàng đã từng vì hắn chịu nhiều khổ sở, ẩn nhẫn nhiều như vậy, thế nhưng hắn lại tuyệt không biết!

Giơ tay tát Nam Tú Cầm một cái, tức giận cùng ghét cay ghét đắng trong mắt Lam Cẩn Du hiện ra rõ ràng, hắn căm hận nói, “Nam Tú Cầm, ngươi thật là ác độc!”

Nam Tú Cầm mới vừa bị Nam Ức Tịnh bẻ mất ngón trỏ, đang đau dữ dội, lại thình lình bị Lam Cẩn Du tát một cái, cả người lệch sang một bên, nằm sấp ở trên bàn.

Búi tóc của nàng bởi vì một tát này mà bung ra, rơi lộn xộn, trong mắt của nàng mang theo kinh ngạc cùng oán độc đau lòng, gò má bên trái sưng lên thật cao, sợi tóc xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn nhếch nhác vô cùng.

Nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống, nàng chịu đựng đau đớn trên ngón tay truyền tới, rưng rưng nhìn Lam Cẩn Du, kêu lên, “Lam Cẩn Du! Ngươi đánh ta, ngươi lại vì nàng ta mà đánh ta?! Ta mới là thê tử của ngươi, là thê tử do ngươi cưới hỏi đàng hoàng đó!”

Những tân khách khác cũng rối rít bị một màn này hấp dẫn, tất cả mọi người đưa mắt đến trên người Lam Cẩn Du, Nam Tú Cầm và Nam Ức Tịnh. Dù sao ban đầu Tân Khoa Trạng Nguyên Lam Cẩn Du cùng lúc cưới công chúa Tú Cầm và công chúa Ức Tịnh ai cũng biết.

Tất cả mọi người đều muốn biết, rốt cuộc giữa ba người này đã xảy ra chuyện gì.

Nam Khởi thấy bộ dạng Nam Tú Cầm, trong mắt lóe lên không đành lòng, nhưng chỉ là dừng lại ở mức thương xót mà thôi. Nam Tú Cầm là tỷ tỷ của hắn, bởi vì quan hệ ích lợi, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ, thấy Nam Tú Cầm nhếch nhác thê thảm như vậy, hắn cũng có chút không đành lòng.

Nhưng theo như Nam Ức Tịnh nói, nghĩ đến Nam Tú Cầm đã từng đối xử ác độc như vậy với Nam Ức Tịnh, hắn lại cảm thấy Nam Tú Cầm bị trừng phạt là đúng tội.

Cuộc sống trong lãnh cung lúc trước của Nam Ức Tịnh lại như thế sao? Vì sao hắn không gặp nàng sớm một chút, vì sao hắn chưa bao giờ quan tâm tới người tỷ tỷ này, nếu hắn biết nàng sớm, có lẽ nàng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.

Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh bằng ánh mắt phức tạp. Hắn cho là hắn đã biết hết về nàng, nhưng không ngờ rằng vẻ xinh đẹp cường thế bên ngoài của nàng lại cất giấu thê thảm không muốn ai biết. Khó trách nỗi hận của nàng mãnh liệt như vậy, gặp cảnh ngộ như vậy, ai cũng nhất quyết muốn trả thù thôi.

“Tại sao ta lại cưới nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy?!” Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm chất vấn, cũng không có chút mềm lòng nào, ngược lại bày ra bộ dáng hối tiếc, nhìn Nam Tú Cầm.

Nam Tú Cầm nghe Lam Cẩn Du nói, nàng giống như kẻ điên nở nụ cười. Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, mang theo thê tuyệt mà oán hận. Hắn nói tại sao hắn lại cưới nữ nhân lòng dạ rắn rết sao!

Nàng thừa nhận thủ đoạn của nàng thật sự ác độc, làm việc cay nghiệt. Nhưng nàng luôn chung tình với hắn. Nếu hắn không thương nàng, ban đầu cần gì phải tới trêu chọc nàng? Cho dù nàng kiêu căng, làm việc phách lối, nhưng nàng dùng trăm phương ngàn kế đi đối phó một người, cũng chỉ đối phó một mình Nam Ức Tịnh thôi.

Nàng làm như vậy, đều bởi vì thương hắn mà thôi! Nhưng tại sao hắn lại khinh thường nàng như vậy, đây là trừng phạt lớn nhất nàng phải nhận sao? Nam Ức Tịnh muốn nàng phải rơi vào tình cảnh này sao? Nàng ta đã thành công rồi đó! Thật ra thì từ khi bắt đầu, nàng đã thua Nam Ức Tịnh.

Bởi vì mặc kệ nàng hành hạ Nam Ức Tịnh thế nào, mặc kệ nàng dùng thủ đoạn gì, Nam Ức Tịnh cũng thành công cướp đi tâm của Lam Cẩn Du, nàng định trước phải nhận lấy thất bại.

Nam Ức Tịnh nhìn nụ cười thê lương trên mặt Nam Tú Cầm, trong mắt thoáng qua một chút tình cảm phức tạp. Coi như Nam Tú Cầm xấu xa đi nữa, nhưng luôn nhất kiến chung tình với Lam Cẩn Du, lời này của Lam Cẩn Du, sợ là so với việc nàng bẻ gảy ngón tay của nàng ta càng làm cho Nam Tú Cầm đau đến không muốn sống nữa.

Mọi người vây quanh xem một màn này, tựa hồ đang chờ đợi kết quả, nhưng Nam Tú Cầm chỉ cười thê lương, không nói thêm gì nữa, mà Lam Cẩn Du cũng chỉ cau mày nhìn nàng, tựa hồ đang ảo não xúc động nhất thời của mình.

Từ lúc Nam Ức Tịnh muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, trong lòng của hắn như có ngàn vạn cái con kiến đang bò, hết sức khó chịu. Đối với việc Nam Ức Tịnh yêu nam nhân khác, khiến hắn nhất thời không cách nào khống chế tâm tình của mình, ra tay đánh Nam Tú Cầm.

Nhưng sau khi đánh xong hắn mới bừng tỉnh, dù sao hắn và Nam Ức Tịnh đã không thể nào rồi, mà tiền đồ cùng địa vị của hắn, còn cần Nam Tú Cầm.

“Vết thương trên tay Tú Cầm cần xử lý. Chúng ta xin cáo từ trước.” Lam Cẩn Du nhíu mày, đưa tay bế Nam Tú Cầm lên, dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn hòa lễ độ nói.

Mọi người không khỏi bội phục thái độ như không có chuyện gì xảy ra của Lam Cẩn Du, khó trách tuổi còn trẻ mà có thể trở thành Hữu Tướng, công phu biến sắc mặt thật đúng là hàng đầu.

Nam Tú Cầm bị Lam Cẩn Du đột nhiên bế lên, thấy Lam Cẩn Du dịu dàng nhìn nàng, quên hết mọi ấm ức. Nàng luôn dễ dàng đắm chìm vào dịu dàng chốc lát của hắn, dù là biết là hắn đang giả vờ dịu dàng, nàng lại không có biện pháp khước từ. Thật ra thì so sánh với Nam Ức Tịnh, nàng mới là người cực kỳ đáng thương.

Nam Ức Tịnh nhìn Lam Cẩn Du ôm Nam Tú Cầm đi, nhìn bộ dạng Nam Tú Cầm, trong mắt không khỏi hiện ra một chút thương hại. Nói cho cùng, Nam Tú Cầm cũng là người đáng thương. Nhưng người đáng thương, cũng có chỗ đáng hận. Người có lỗi với Nam Tú Cầm là Lam Cẩn Du, không phải nàng, nàng không có nghĩa vụ thay Lam Cẩn Du tới chịu đựng mọi hành hạ của Nam Tú Cầm, cho nên nợ Nam Tú Cầm thiếu nàng, nàng vẫn sẽ đòi lại không thiếu phân nào!

“Đại tỷ, muội náo loạn đại hôn của tỷ như vậy, thật ngại quá.” Nam Ức Tịnh thấy vẻ mặt của tân khách có chút cổ quái, hình như bầu không khí đã thay đổi, không khỏi có chút áy náy, lôi kéo tay Nam Hương Vận nói.

Nam Hương Vận nghe vậy, chỉ là khẽ lắc đầu một cái, nàng có chút tự trách nhìn Nam Ức Tịnh nói, “Không trách muội được. Chỉ là, ngày trước muội chịu nhiều khổ sở như vậy, vì sao không chịu nói cho đại tỷ biết. Đều do đại tỷ, quá thờ ơ với muội, nên không biết Tú Cầm đã hành hạ muội như vậy!”

Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ là lắc đầu một cái, cười nhẹ, “Đều đã qua. Hôm nay là đại hôn của tỷ, đừng nhắc những chuyện tình không vui.”

Nam Hương Vận đối xử tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể nói mọi hành hạ của Nam Tú Cầm đây? Liễu quý phi được sủng ái như vậy, Nam Tú Cầm lại là nữ nhi Nam Vũ thương yêu nhất, nếu nàng nói việc này cho Nam Hương Vận biết, Nam Hương Vận đương nhiên sẽ vì nàng làm chủ, đến lúc đó đắc tội Nam Tú Cầm, chỉ sợ làm liên lụy tới Nam Hương Vận.

Chuyện Nam Tú Cầm hành hạ nàng, ngay cả Trương Sở Sở cũng không biết. Lúc đó nàng luôn cảm giác mình ẩn nhẫn thì mọi chuyện sẽ tốt thôi, nếu nói cho Trương Sở Sở biết, khiến Trương Sở Sở xung đột với Liễu quý phi, cũng sẽ liên lụy đến Trương Sở Sở. Thời điểm đó nàng thật là buồn cười, sợ là Trương Sở Sở căn bản không quan tâm nàng bị thương như thế nào, sao có thể vì nàng mà xung đột với Liễu quý phi đây?

“Chúc mừng đại ca đạt thành ý nguyện ôm mỹ nhân về! Ta làm đệ đệ ở nơi này kính ngươi một ly!” Lúc bầu không khí có chút xấu hổ, Tống Diệu Huy đột nhiên lớn tiếng nói với Tống Tử Văn, vừa nâng một ly rượu uống một hơi cạn sạch, những người khác thấy thế, cũng rối rít khôi phục thần trí lại trong thời gian ngắn.

Cả buổi tiệc trở lại bộ dáng náo nhiệt ăn uống linh đình.

Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn Tống Diệu Huy một cái, đây không phải là tên háo sắc ban đầu bị nàng dạy dỗ ở Thiên Hương Lâu sao? Nhìn dáng vẻ hôm nay của hắn, nghiêm trang nhiều so với lúc trước, ít đi mấy phần quần áo lụa là.

Tống Tử Văn luôn thương yêu người đệ đệ này, vì vậy biến Tống Diệu Huy thành bộ dáng quần áo lụa là. Chỉ là mặc dù Tống Diệu Huy có tính công tử, nhưng bản tính không xấu, lại rất sùng kính Tống Tử Văn.

Lần trước ở Thiên Hương Lâu bị Nam Ức Tịnh làm bị thương ở tay, Tống Diệu Huy vẫn luôn ghi hận trong lòng, luôn muốn đối phó Nam Ức Tịnh, nhưng ở cung yến, hắn cũng bị khuynh thế tài hoa của Nam Ức Tịnh làm chấn kinh, trong lòng không khỏi ít đi mấy phần oán giận, nhiều hơn mấy phần e ngại cùng bội phục.

Khi biết những chuyện mà Nam Ức Tịnh đã trải qua, hắn càng thêm bội phục Nam Ức Tịnh, cộng thêm sự hướng dẫn của Tống Tử Văn, hắn đã nhìn rõ sự oán giận của hắn, hơn nữa cũng nhận thức được sai lầm của mình, cảm thấy những năm gần đây hành vi của mình đã làm Tống Tử Văn mất thể diện, vì vậy quyết định sửa sai.

“Cung chủ.” Tống Diệu Huy đi tới bên người Nam Ức Tịnh, nhẹ giọng kêu.

Nam Ức Tịnh nhìn Tống Diệu Huy một cái, khóe môi câu nụ cười như có như không, Tống Diệu Huy đột nhiên chạy tới, là có chuyện nói với nàng sao? Không phải là vì chuyện ở Thiên Hương Lâu chứ?

“Chuyện gì?” Nam Ức Tịnh bình tĩnh nhìn Tống Diệu Huy, tựa hồ đang chờ đợi Tống Diệu Huy nói tiếp, có chút lười biếng uống rượu.

Tống Diệu Huy nhìn gò má tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, hơi ngẩn ra, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cung kính nói với Nam Ức Tịnh, “Diệu Huy là tới cám ơn Cung chủ.”

“Cám ơn ta sao?” Nam Ức Tịnh nghe vậy, không khỏi nhíu lông mày. Tống Diệu Huy cảm tạ nàng sao? Nàng không nhớ nàng đã từng đã giúp Tống Diệu Huy chuyện gì, nói chi là tới cám ơn nàng?

Tống Diệu Huy thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười, chân thành nói, “Diệu Huy cám ơn Cung chủ đã tác hợp đại ca ta cùng trưởng công chúa, khiến đại ca lấy được mỹ mãn về nhà, cũng muốn cám ơn Cung chủ ngày đó ở trên Thiên Hương Lâu ra tay dạy dỗ Diệu Huy, khiến Diệu Huy nhận ra những hành động sai trái của Diệu Huy mấy năm qua.”

Nam Ức Tịnh nghe Tống Diệu Huy nói vậy, không khỏi có chút hứng thú nhíu mày nhìn hắn. Nàng vẫn cho rằng Tống Diệu Huy là đăng đồ lãng tử, không nghĩ tới bản tính của hắn cũng không xấu, biết sai biết sửa, cũng không tệ lắm. Không hổ là đệ đệ của Tống Tử Văn.

“Cám ơn ta thì không cần. Ngày sau ngươi nên cố gắng làm người tốt, đừng làm xấu mặt đại ca của ngươi.” Ban đầu Nam Ức Tịnh ra tay dạy dỗ Tống Diệu Huy, là vì hắn đắc tội nàng, cũng không phải là muốn để cho hắn hối hận cải tà quy chánh, vì vậy, nàng đảm đương không nổi lời cám ơn của Tống Diệu Huy.

Hôn lễ của Nam Hương Vận và Tống Tử Văn kết thúc trong lời chúc phúc của mọi người.

Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua.

Khắp Doãn phủ là một màu đỏ của gấm vóc, đèn lồng đỏ chói treo khắp nơi, khiến phủ viện tràn đầy hơi thở hỷ sự. Trong đình viện của Nam Ức Tịnh càng cực kỳ náo nhiệt, hai người Tiểu Tuyết và Thanh nhi vây quanh Nam Ức Tịnh, trang điểm thay y phục giúp Nam Ức Tịnh, một đám nha hoàn ở ngoài cửa chờ hầu hạ.

Phía trên giá y màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, cao quý vô cùng, cổ áo giá y được nạm dạ minh châu giá trị liên thành, làm nổi bật lên vẻ xuất trần cao quý và vô song của Nam Ức Tịnh.

Mái tóc đen của Nam Ức Tịnh được bàn tay khéo léo của Thanh nhi uốn thành một búi tóc Cửu Phượng hướng lên trời, được cố định bằng trâm vàng, mái sợi tóc rũ xuống trán xinh đẹp của nàng, khiến dung mạo xinh đẹp của Nam Ức Tịnh càng nổi bật hơn làm người ta không thể dời mắt.

Nam Ức Tịnh ngồi trước gương, cảm thấy tim mình đập cực nhanh, hồi hộp và mong chờ, khiến nàng có chút đứng ngồi không yên.

“Bộ dạng đứng ngồi không yên của công chúa, giống như ngài là tân nương đấy.” Thanh nhi nhìn dáng vẻ co quắp đứng ngồi không yên của Nam Ức Tịnh, không khỏi nở nụ cười trêu ghẹo.

Bốn năm trước, không có nhiều người như vậy, chỉ có nàng và Nam Ức Tịnh, nàng cũng như hôm nay trang điểm thay y phục cho Nam Ức Tịnh. Mặc dù thời điểm đó Nam Ức Tịnh không có đồ trang sức đắt tiền và quần áo đẹp như vậy, nhưng vẫn đẹp động lòng người, lúc đó Nam Ức Tịnh lẳng lặng ngồi bên trong phòng, mặc dù có nhàn nhạt vui sướng, nhưng không có bộ dáng bức rức như bây giờ.

Lúc ấy nàng cho là Nam Ức Tịnh luôn ẩn nhẫn mà lạnh nhạt, mới có thể bình tĩnh như vậy. Bây giờ nàng mới hiểu được, có lẽ là bởi vì Nam Ức Tịnh chưa yêu Lam Cẩn Du sâu đậm như Nạp Lan Thần Dật, khi một nữ tử gả cho nam tử mình yêu, coi như tính tình lạnh nhạt thế nào đi nữa, cũng sẽ khẩn trương thôi.

Nàng thật sự không nghĩ tới trong đời này của nàng còn có cơ hội thấy Nam Ức Tịnh mặc giá y lần nữa. Bộ dáng hôm nay của Nam Ức Tịnh so với bốn năm trước, còn đẹp hơn động lòng người hơn. Vẻ đẹp này không phải do trang phục đắt tiền tô điểm, mà do nét thẹn thùng ở đuôi mắt cùng tình yêu say đắm của nàng mà ra.

“Thanh nhi đừng trêu ghẹo ta nha.”Trên mặt Nam Ức Tịnh hiện ra nét thẹn thùng, có chút ngượng ngùng hạ mi, rồi lại không nhịn được nhìn lén phía cửa một cái.

“Cung chủ chớ nhìn, cô gia chưa đến đâu.” Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịnh len lén nhìn quanh cửa, cũng không khỏi mang theo mấy phần ranh mãnh, cười nói với Nam Ức Tịnh.

Nam Ức Tịnh bị Tiểu Tuyết nói khiến sắc mặt đỏ bừng hơn, đôi tay không ngừng níu chặt khăn tay, nàng cảm thấy tâm của mình cũng muốn nhảy đến cổ họng rồi.

Thì ra là thành hôn là sẽ khẩn trương như vậy sao? Ở Ma Cung bốn năm, nàng cho là cảm giác khẩn trương sẽ không bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của nàng nữa, coi như bị người chỉa kiếm vào tim, nàng cũng chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy.

“Ức Tịnh, chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói ôn nhu như ngọc của Doãn Lưu Quang vang lên ngoài cửa.

Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật, là dùng thân phận Cung chủ Ma Cung, chứ không phải là công chúa Nam Hải Nam Ức Tịnh. Coi như khắp thiên hạ đều biết thân phận của Nam Ức Tịnh, nhưng nàng vẫn kiên trì không nghe lệnh xuất giá của hoàng cung Nam Hải. Bởi vì trong lòng của nàng, nàng sớm đã không thừa nhận hoàng cung là nhà của nàng.

Nam Vũ vốn không đồng ý, nhưng bởi vì Nam Ức Tịnh kiên trì, Nam Vũ lại sợ đắc tội Nam Ức Tịnh vào lúc nguy cấp này, vì vậy đành phải đồng ý cho Nam Ức Tịnh xuất giá từ Doãn phủ. Mà Doãn Lưu Quang dùng thân phận huynh trưởng tiễn Nam Ức Tịnh xuất giá.

Nam Ức Tịnh muốn Doãn Lưu Quang lấy thân phận huynh trưởng cõng nàng ra cửa vì: thứ nhất là muốn Doãn Lưu Quang chết tâm, nàng biết hắn tình thâm ý trọng với nàng, nhưng kiếp này điều nàng có thể cho hắn, chỉ là tình bằng hữu tình huynh muội thôi, những thứ khác, nàng thật sự không cho được; thứ hai cũng vì muốn Nạp Lan Thần Dật biết, Doãn Lưu Quang trong lòng nàng giống như huynh trưởng, coi như phải đối phó Nam Hải, nàng cũng không muốn thương hại tới Doãn Lưu Quang.

Nam Ức Tịnh nghe giọng nói của Doãn Lưu Quang, liền bảo Tiểu Tuyết và Thanh nhi dắt nàng đi tới cửa, khẽ đẩy cửa phòng ra, lên tiếng, “Được rồi.”

Trong khoảng khắc cửa bị đẩy ra, Doãn Lưu Quang chỉ cảm thấy giống như có ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng trước mắt hắn. Nam Ức Tịnh mặc giá y đỏ chói, vô cùng xinh đẹp. Dạ minh châu vây quanh cổ áo của nàng, cũng không sánh bằng diễm quang bức người trên mặt nàng.

Khuôn mặt nàng như vẽ, đôi mắt giống như làn thu thủy hàm chứa sự thẹn thùng cùng chờ đợi, lông mi thật dài khẽ rủ xuống, làn da vô cùng mịn màng ửng hồng.

Nam Ức Tịnh xinh đẹp kiều diễm như vậy làm cho người ta không thể rời mắt. Thế nhưng sự xinh đẹp của nàng, cũng không phải vì hắn.

Đè nén khổ sở trong lòng, Doãn Lưu Quang lộ ra một nụ cười chân thành, vươn tay kéo tay bạch ngọc của Nam Ức Tịnh, từ từ ngồi xổm người xuống, cõng Nam Ức Tịnh lên.

Nàng nhẹ như vậy, nằm ở trên lưng của hắn cơ hồ không có chút sức nặng nào, nhưng sao hắn lại cảm thấy mỗi một bước đi như chứa đựng ngàn cân.

Nghe nói đội ngũ sứ thần của Đông Lâm trùng trùng điệp điệp, so với đội ngũ năm đó khi Hoàng đế Đông Lâm cưới thê là mẫu thân của Nạp Lan Thần Dật Mộ Dung Nguyệt là hơn chứ không kém.

Mười dặm gấm hồng.

Từ cổng thành đế đô Nam Hải trải đến cửa Doãn phủ, vinh dự đặc biệt cùng phô trương như vậy, chưa từng có vị công chúa nào được đãi ngộ như vậy.

Nạp Lan Thần Dật quả nhiên là có lòng với Nam Ức Tịnh, mà nhìn vẻ mặt của Nam Ức Tịnh, sợ là cũng là khuynh tâm với Nạp Lan Thần Dật.

Hôm nay, hắn sẽ phải tự tay giao nàng cho một nam tử khác.

Mỗi bước đi của hắn, đều tựa như có ngàn cân sức nặng. Hôm nay tiễn nàng đi, có nghĩa là về sau nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, sẽ trở thành hoàng tử phi của Đông Lâm, có lẽ không lâu nữa, sẽ trở thành kẻ địch của hắn.

Hắn thật sự không muốn nàng rời đi, cho dù người trong lòng nàng không phải hắn. Nhưng hắn lại không thể không tiễn nàng đi, bởi vì hắn thật sự không muốn nàng không vui, nếu nàng muốn gả, hắn cũng chỉ có thể thành toàn cho nàng.

Lúc Doãn Lưu Quang cõng Nam Ức Tịnh tới cửa, đội ngũ của Đông Lâm cũng đúng lúc tới trước cửa Doãn phủ.

Nghe nói Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm Nạp Lan Thần Dật thân thể yếu đuối, thuở nhỏ liền không thể cởi ngựa, nhưng vì cưới thê là Nam Ức Tịnh, hắn dám một đường cởi ngựa từ Đông Lâm đến Nam Hải.

Nam Ức Tịnh nằm trên lưng Doãn Lưu Quang, ngước mắt nhìn.

Nạp Lan Thần Dật cưỡi trên lưng ngựa, phong hoa tuyệt đại không nói nên lời. Hỉ bào đỏ thẫm làm nổi bật dung mạo thanh nhã xinh đẹp tà mị của hắn, tròng mắt đen tuyền của hắn nhìn về nàng, bên trong mang theo tràn đầy cưng chiều cùng yêu say đắm.

Sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, giống như một trận gió thổi qua, liền có thể thổi hắn ngã xuống. Ngay cả khi biết hắn như vậy là vì che giấu tai mắt của người khác, nhưng khi nhìn thấy dung nhan tái nhợt của hắn, Nam Ức Tịnh vẫn không cầm được cảm thấy đau lòng.

Nạp Lan Thần Dật đón Nam Ức Tịnh từ trong tay Doãn Lưu Quang, ôm nàng một đường vào trong kiệu.

Dân chúng vây quanh thấy một màn như vậy, rối rít vỗ tay.

Bọn họ mặc kệ Nam Ức Tịnh là Cung chủ Ma Cung hay là công chúa Ức Tịnh, nàng kinh thái tuyệt diễm bọn họ đều thấy, mà mặc dù thân thể Nạp Lan Thần Dật yếu đuối miệng lại không thể nói, nhưng tướng mạo phong hoa tuyệt đại của hắn thì không thể bắt bẻ, nhìn hai người cực kỳ xứng đôi, bọn họ đương nhiên là thật tâm chúc phúc.

Huống chi bọn họ đều cho rằng Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật là vì giúp Nam Hải không xảy ra chiến tranh, vì vậy trong lòng mọi người đều cực kỳ cảm kích Nam Ức Tịnh, cho nên lúc vỗ tay cũng cực kỳ nhiệt tình.

Nam Ức Tịnh bị Nạp Lan Thần Dật ôm, trong mắt giống như chỉ nhìn thấy mình Nạp Lan Thần Dật. Nhìn tướng mạo tinh xảo của hắn, nhìn tròng mắt thâm thúy, nhìn nụ cười ôn nhã câu bên khóe môi của hắn. Giống như sắc thái của toàn thiên hạ cũng không sánh nổi thần thái động lòng người của hắn.

“Chàng thật ra có thể ngồi kiệu tới được.” Lúc Nam Ức Tịnh bị Nạp Lan Thần Dật ôm vào kiệu, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói.

Những năm này Nạp Lan Thần Dật vẫn giấu tài làm bộ như thân thể yếu đuối, miệng không thể nói. Lần này hắn lại một đường cởi ngựa tới đây, cho dù hắn giả trang dáng vẻ yếu đuối không chịu nổi, nhưng Nạp Lan Nhược Phong khôn khéo như vậy, sợ là không tránh được sẽ sinh nghi.

“Ta không muốn nàng chịu chút nào uất ức.” Nạp Lan Thần Dật thay Nam Ức Tịnh thả màn xe xuống, trong nháy mắt khi màn xe ngăn lại gò má của hắn, giọng nói ôn hòa như ngọc của hắn vang lên bên tai Nam Ức Tịnh.

Nam Ức Tịnh nhìn bức rèm màu đỏ trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Nạp Lan Thần Dật đi đến trước mặt Doãn Lưu Quang, khẽ vuốt cằm nhìn Doãn Lưu Quang, lại giả bộ phải cật lực lên ngựa, đội ngũ liền lại chậm rãi hùng dũng đi tới cửa thành.

Doãn Lưu Quang đứng ở cửa, nhìn cỗ kiệu của Nam Ức Tịnh càng xa, trong mắt có một tia phức tạp mê ly. Trong đầu của hắn hiện lên bộ dáng của Nam Ức Tịnh khi hắn mới gặp nàng.

Một cái nhăn mày một nụ cười của nàng khắc sâu trong đầu của hắn không cách nào xua đi, nhớ tới khi nàng ở Doãn phủ bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đánh cờ, khóe môi Doãn Lưu Quang không khỏi nâng lên nụ cười ôn nhu.

Cả đời này, có thể gặp nàng, có thể cùng nàng có một khoảng thời gian yên bình như vậy, hắn có lẽ nên thỏa mãn thôi.

Nam Ức Tịnh, nàng nhất định phải hạnh phúc, mặc dù nàng hạnh phúc khiến lòng ta đau, ta vẫn hi vọng nàng hạnh phúc!

Cỗ kiệu một đường đến cửa thành đế đô Nam Hải. Nam Vũ cùng hoàng thất và triều đình Nam Hải đều chờ ở cửa thành, vì muốn tiễn Nam Ức Tịnh.

Cỗ kiệu đáp xuống đất, Nam Ức Tịnh đi ra từ bên trong kiệu, không hề lưu luyến nhìn đám người Nam Vũ một cái, lạnh lùng hành lễ, liền thản nhiên lướt qua bọn họ đi tới trước mặt Nam Hương Vận, khóe môi nàng mang theo nụ cười phức tạp, từ từ nói, “Đại tỷ, Ức Tịnh đi nha.”

Nam Hương Vận nghe Nam Ức Tịnh nói, không nén được rưng rưng khóc. Thân phận của Nam Ức Tịnh mới công khai không lâu, nàng còn chưa kịp nói mấy lời thân mật với Nam Ức Tịnh, nàng liền muốn đi rồi, Nam Ức Tịnh đi, trong Hoàng thất Nam Hải này không còn ai nói chuyện với nàng nữa.

Nam Ức Tịnh thấy Nam Hương Vận khóc, trong mắt cũng có chút lệ quang, nàng đưa tay thay Nam Hương Vận lau nước mắt, đè nén lệ quang trong mắt, khóe môi hiện ra một nụ cười tuyệt mỹ, nói với Nam Hương Vận, “Hôm nay là ngày Ức Tịnh xuất giá, đại tỷ đừng khóc.”

Nam Hương Vận nghe vậy, chỉ đành phải rưng rưng gật đầu một cái.

Nam Khởi đứng bên người Nam Hương Vận, ánh mắt phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh, nữ tử hắn đã từng yêu, hôm nay lại trở thành tỷ tỷ của hắn.

“Lục đệ, bảo trọng.” Nam Ức Tịnh đi tới trước mặt Nam Khởi, khóe môi mang theo nụ cười, trong mắt chứa mấy phần áy náy.

Nam Khởi nghe Nam Ức Tịnh nói, khóe môi cũng lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn Nam Ức Tịnh, gật đầu một cái, giống như dùng hết hơi sức, nói với nàng, “Ức Tịnh tỷ tỷ, người phải hạnh phúc đó.”

Nam Ức Tịnh gật đầu một cái, liền lần nữa trở vào trong kiệu. Đối với nàng mà nói, Hoàng thất Nam Hải trùng trùng điệp điệp như thế, người có thể khiến nàng cáo biệt, cũng chỉ có hai người Nam Hương Vận và Nam Khởi.

Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịnh tiến vào trong kiệu, liền bảo cỗ kiệu khởi hành. Hắn nhàn nhạt nhìn Nam Vũ một cái, khẽ vuốt cằm, liền ngồi trên lưng ngựa không quay đầu lại rời đi.

Nam Vũ nhìn bóng lưng Nạp Lan Thần Dật, trong mắt hẳn thoáng hiện lên tia kích động cùng kinh ngạc.

Người đời đều nói Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm là một oắt con vô dụng, nhưng ánh mắt của Nạp Lan Thần Dật khi nhìn hắn, rõ ràng đầy ắp khí thế, cái nhìn kia như gió nhẹ nước chảy, thật ra lại có khí thế hơn người.

Nhưng càng làm Nam Vũ khiếp sợ hơn, cũng không phải khí thế của Nạp Lan Thần Dật, mà là tướng mạo của Nạp Lan Thần Dật. Dung mạo tuyệt đại động lòng người, cho dù là khuôn mặt của một nam tử khí khái, nhưng lại làm hắn nhớ tới hình bóng nữ tử trong lòng hắn.

Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm Nạp Lan Thần Dật —— là đứa con duy nhất do sủng phi của Đông Lâm hoàng đế Nguyệt quý phi sinh ra.

Nguyệt quý phi, thì ra, Nguyệt quý phi chính là Nguyệt nhi của hắn. Năm đó hắn đưa Mộ Dung Nguyệt cho Đông Lâm Hoàng đế, trong lòng cực kỳ thống khổ và hối tiếc, nhưng tình thế không cho phép hắn đổi ý, hắn vẫn luôn hỏi thăm tình hình của Mộ Dung Nguyệt, chỉ biết là nàng đột nhiên bệnh qua đời.

Cho đến khi mới vừa rồi hắn nhìn thấy bộ dạng của Nạp Lan Thần Dật, hắn mới biết thì ra là thân mẫu của Nạp Lan Thần Dật Nguyệt quý phi chính là Mộ Dung Nguyệt, chính là nữ nhân hắn yêu nhất trong kiếp này, mà nữ nhi của hắn, cư nhiên gả cho hài tử của Nguyệt nhi, có phải do trời cao muốn hắn hoàn lại những gì hắn đã thiếu Nguyệt nhi không?

Nhìn Nạp Lan Thần Dật cùng Nam Ức Tịnh càng lúc càng xa, trong mắt Nam Vũ lần đầu tiên xuất hiện một tia thật lòng chúc phúc. Hôn nhân nàng, đều là tính toán của d[d[lq[d hắn, nhưng khi hắn biết thân phận của Nạp Lan Thần Dật, thế nhưng hắn lại có một tia hi vọng, hi vọng tình duyên lỡ dở của hắn và Nguyệt nhi có thể kéo dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện