Bóng lưng Nam Ức Tịnh lạnh lùng mà quyết tuyệt, không mang chút tình cảm nào. Lam Cẩn Du nhìn bóng lưng của nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một cái rồi rời đi.

Trở về Hữu tướng phủ, Lam Cẩn Du lấy ra hơn năm hộp trân quý, đưa tay vuốt ve đóa hoa mẫu đơn này, đóa hoa mẫu đơn này đã theo hắn ròng rã bốn năm, mỗi khi hắn cảm thấy ngã lòng bàng hoàng, đều lấy đóa hoa này ra, nhớ lại khuôn mặt Nam Ức Tịnh lúm đồng tiền cười như hoa.

Lấy tang linh hoa ra, trong nháy mắt, đóa hoa mẫu đơn này liền khô héo đi, như tình cảm của hắn và Nam Ức Tịnh, thật ra đã sớm nên khô héo.

Lam Cẩn Du nhìn một màn này, trong mắt mang theo vài phần mất mác. Nhẹ nhàng khép hộp lại, thả lại chỗ cũ, lại đặt tang linh hoa trong tay áo, vẻ mặt như thường rời khỏi thư phòng.

Mà Nam Tú Cầm vẫn ẩn ở một bên thấy một màn như vậy, hết sức kinh ngạc.

Thật ra thì việc Lam Cẩn Du giữ lại đóa hoa mẫu đơn mà Nam Ức Tịnh lưu lại, hơn nữa còn đặt nó trong hộp, nàng đã biết. Trong lòng nàng mặc dù oán hận, nhưng bởi vì nàng yêu Lam Cẩn Du, nàng cũng không biết nên xử lí sao, chỉ là trong lòng càng hận Nam Ức Tịnh hơn, đáng tiếc Nam Ức Tịnh đã chết, coi như nàng hận cũng không làm được gì.

Lam Cẩn Du đối với đóa hoa mẫu đơn này luôn luôn cực kỳ coi trọng, thậm chí gạt nàng không để cho nàng biết, bốn năm qua, hắn thường xuyên len lén một mình đến nhìn đóa hoa này, thậm chí vì giữ đóa hoa này mà bỏ ra nhiều tiền hỏi Doãn Lưu Quang mua tang hoa linh, hôm nay tại sao hắn lại lấy tang linh hoa ra? Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là muốn đưa tang linh hoa cho người khác. Rốt cuộc là ai có thể khiến hắn nguyện ý giao tang linh hoa ra đây? Người này có quan hệ thế nào với hắn?

Trong lòng Nam Tú Cầm lướt qua một tia lo lắng, trực giác nói cho nàng biết, hình như Lam Cẩn Du muốn đưa tang linh hoa cho người trong lòng.

Nàng ở bên cạnh hắn ròng rã bốn năm, coi như tim của hắn không ở trên người của nàng, nhưng nàng vẫn không oán không hối với hắn, nhưng dường như hắn đối với nàng rất tốt, nhưng luôn canh chừng nàng, chưa bao giờ chân chính đặt nàng ở trong lòng!

Nàng vẫn cho là trong lòng của hắn chỉ có Nam Ức Tịnh, nàng làm việc gì đi nữa cũng không có biện pháp đuổi hình bóng Nam Ức Tịnh ra khỏi tâm của hắn, nàng hận Nam Ức Tịnh đồng thời cũng cảm thấy may mắn, ít nhất như vậy, cả đời Lam Cẩn Du chỉ có một nữ nhân là nàng.

Nhưng tình huống bây giờ lại làm cho Nam Tú Cầm lo lắng, chẳng lẽ nói Lam Cẩn Du yêu nữ tử khác, cho nên mới nguyện ý đưa tang hoa linh cho nàng ta sao? Nếu không hắn muốn lấy tang linh hoa ra khỏi hộp để làm gì?

Nghĩ tới đây, Nam Tú Cầm một mực âm thầm nhìn chằm chằm Lam Cẩn Du, phát hiện Lam Cẩn Du không mang theo tùy tùng lặng lẽ đi ra cửa, Nam Tú Cầm cũng lặng lẽ đi theo.

Nam Tú Cầm vẫn theo sau từ xa, mà Lam Cẩn Du vốn là Văn trạng nguyên, công phu cũng không tốt lắm, trong lòng lại đang nghĩ tới chuyện tình về Nam Ức Tịnh, vì vậy cũng không phát hiện Nam Tú Cầm đi theo hắn.

Lúc Lam Cẩn Du đến, Nam Ức Tịnh đang ngồi trong phòng uống trà, bởi vì Lam Cẩn Du đã biết thân phận của nàng, nàng cũng không che mặt.

Trà còn nóng, khiến phòng nhàn nhạt hơi nước, mặt của Nam Ức Tịnh trong hơi nước mông lung làm nổi bật lên vẻ thần bí tuyệt mỹ, ngay cả đôi ngươi đen nhánh nhiễm hơi nước cũng giống như nhu hòa hơn, khóe môi nàng nâng lên nụ cười điềm tĩnh, có vẻ lười biếng mà thoải mái.

Khi Lam Cẩn Du thấy một màn như vậy, khẽ sửng sốt, trong nháy mắt đó, hắn giống như lại thấy được Nam Ức Tịnh dịu dàng nhàn thục ngày trước, mà không phải Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc.

“Tới rồi sao?” Nam Ức Tịnh lạnh nhạt nhíu mày, con ngươi đen nhánh trong nháy mắt bừng sáng, nụ cười cũng trở nên lạnh lùng mà xinh đẹp.

Lam Cẩn Du hơi ngẩn ra, khóe môi hiện ra nụ cười đắng chát, nàng đã sớm không phải là Nam Ức Tịnh ban đầu rồi, không phải sao? Lửng thững đi tới trước mặt của Nam Ức Tịnh, Lam Cẩn Du lấy ra tang hoa tiêu từ trong tay áo, ôn nhu mang theo vài phần khổ sở nói, “Thứ ngươi muốn.”

Lúc này Nam Tú Cầm đã thuyết phục được tiểu nhị cho nàng lên lầu ba, len lén trốn bên khung cửa nghe lén. Lam Cẩn Du lén lén lút lút cầm tang hoa tiêu tới Thiên Hương lâu, là muốn đưa cho Cung chủ Ma Cung sao?!

Nhớ tới đôi mắt của Cung chủ Ma Cung rất giống Nam Ức Tịnh, nhớ tới lúc Lam Cẩn Du nhìn dáng vẻ nhảy múa của nàng ta mà mất hồn, trong lòng Nam Tú Cầm giống như có ngàn vạn tức giận sôi trào, nàng nhìn chòng chọc vào cánh cửa kia, toàn thân không nhịn được run rẩy, hận không thể lập tức vọt vào.

Nhưng nàng sợ khi nàng vạch trần Lam Cẩn Du, sẽ khiến mọi khổ tâm duy trì mối quan hệ phu thê tương kính nhiều năm nay tan vỡ. Nhìn cánh cửa kia, trong mắt dần dần hiện ra đỏ ngầu, ngón tay Nam Tú Cầm bấm vào lòng bàn tay tạo thành quyền, nếu nàng đã đối tốt với Lam Cẩn Du mà hắn lại không biết quý trọng, vậy thì cùng cá chết lưới rách đi!

Nam Tú Cầm còn chưa kịp đẩy cửa phòng ra, cửa phòng đã tự động mở ra, Nam Ức Tịnh vung tay áo bào màu đỏ trên không trung, trong mắt nàng ta hàm chứa mấy phần lạnh lùng, từ từ nói, “Các hạ đứng ở cửa lâu như vậy, là muốn làm cái gì?!”

Vừa dứt lời, Nam Ức Tịnh và Nam Tú Cầm liếc nhau một cái, hai người cũng hơi sửng sốt.

Nam Ức Tịnh đã sớm phát hiện ở cửa có người, chỉ là không nghĩ đến sẽ là Nam Tú Cầm, ở trong mắt nàng hiện lên hoang mang, nhưng trên mặt lại không biến sắc, hứng thú nhìn Nam Tú Cầm.

Nam Tú Cầm càng khiếp sợ hơn, con ngươi của nàng phóng đại, không thể tin nổi nhìn Nam Ức Tịnh, người đứng trước mặt nàng là ai?! Một bộ hồng y, phong thái lạnh lùng khoe khoang như vậy, trừ Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc còn ai vào đây? Nhưng vì sao dung mạo của nàng lại giống hệt Nam Ức Tịnh? Trong thiên hạ có hai người giống nhau như thế sao?!

Khó trách nàng cảm thấy mặt mày của Cung chủ tương tự Nam Ức Tịnh, khó trách kỹ thuật nhảy của Cung chủ khiến Lam Cẩn Du rung động, khó trách nàng ta luôn đối đầu với nàng, khó trách nàng ta vẫn luôn dùng lụa mỏng che mặt!

“Nam Ức Tịnh, ngươi không chết?!” Thiên ngôn vạn ngữ dâng lên trong lòng Nam Tú Cầm, cuối cùng hóa thành lời nói đầy ắp khiếp sợ và hận ý.

Mặc dù Nam Ức Tịnh chưa từng ngờ tới Nam Tú Cầm lại đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu nàng ta đã thấy, nàng cũng không muốn che dấu nữa, dù sao Nam Hải cũng sắp tiêu rồi, đúng lúc để cho bọn họ biết tất cả.

“Ai, bốn năm không gặp, Tam muội vẫn còn nhớ ta sao?” Nam Ức Tịnh thờ ơ nhún vai một cái, trong mắt hàm chứa ba phần châm chọc bảy phần hận ý, diêm dúa lòe loẹt cười, bình tĩnh tự nhiên đáp.

Nam Tú Cầm nghe Nam Ức Tịnh chính miệng thừa nhận, trong mắt càng thêm kinh ngạc không dứt, nàng nhìn Nam Ức Tịnh lại nhìn Lam Cẩn Du, toàn thân không nhịn được run rẩy, nàng nhìn Lam Cẩn Du hỏi, “Ngươi đã biết hết mọi chuyện đúng không?! Ngươi vẫn không quên nàng ta sao!”

Lam Cẩn Du cũng không có nghĩ đến Nam Tú Cầm sẽ len lén theo dõi hắn, vì vậy khi thấy Nam Tú Cầm, hắn kinh hãi vô cùng, hôm nay nghe Nam Tú Cầm chất vấn mình, hắn càng thêm không vui, nhíu nhíu mày, lạnh giọng nói, “Tú Cầm, ngươi chém gió cái gì chứ? Ta cũng là hôm qua mới biết Quỳnh Lạc chính là Ức Tịnh.”

“Ức Tịnh, gọi thật là thân thiết nha!” Nam Tú Cầm nghe Lam Cẩn Du nói như vậy, trong mắt lướt qua một tia đùa cợt, giọng điệu càng thêm chua ngoa.

Nam Ức Tịnh không chết giống như ánh sáng mặt trời xua tan đêm đen, đánh nát toàn bộ kiên trì của nàng bao năm qua. Nàng vẫn cho là Nam Ức Tịnh đã chết, coi như Lam Cẩn Du chưa từng quên, cũng không hữu dụng. Nhưng bây giờ, Nam Ức Tịnh lại đang sống yên lành!

Nghe lời nói chua ngoa của Nam Tú Cầm, chân mày Lam d[d[lq[d Cẩn Du chau lại chặt hơn. Ban đầu sở dĩ hắn cưới Nam Tú Cầm về là vì muốn truy đuổi quyền thế mà thôi, hắn cũng không có mấy phần thật lòng với Nam Tú Cầm, bởi vì Nam Tú Cầm khi dễ Nam Ức Tịnh, hơn nữa với tính khí ngang ngược của nàng, hắn càng không thích Nam Tú Cầm.

Những năm gần đây, mặc dù hắn rất là bao dung với Nam Tú Cầm, nhưng thật ra trong lòng đã sớm bất mãn Nam Tú Cầm, cộng thêm việc hiện tại ở trước mặt Nam Ức Tịnh, hắn càng cảm thấy không thể tha thứ cho việc Nam Tú Cầm la lối om sòm như vậy, vì vậy sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm, cơ hồ nghiêm nghị nói với Nam Tú Cầm, “Tú Cầm! Rốt cuộc ngươi còn hồ đồ tới khi nào! Theo ta trở về!”

“Lam Cẩn Du!” Lam Cẩn Du nghiêm nghị cũng không có đổi lấy việc Nam Tú Cầm lùi bước, nàng ngược lại càng thêm chua ngoa, nàng hô lên tên họ của Lam Cẩn Du, cả người cũng trở nên kích động, giống như nhớ tới những năm này bằng mặt không bằng lòng lòng chua xót, nàng chỉ vào Lam Cẩn Du không cam lòng nói, “Ta biết rõ ngươi thích nàng, thế nhưng người vẫn hầu bên cạnh ngươi những năm nay là ta, là ta! Bây giờ ngươi lại vì nàng ta mà rống với ta?! Trở về sao?! Tại sao ta phải trở về! Chẳng lẽ muốn ta trở về để cho hai người các ngươi thông dâm sao!”

Cảm xúc của Nam Tú Cầm càng ngày càng kích động, lời nói ra cũng càng ngày càng chua ngoa. Nam Ức Tịnh từ chối cho ý kiến, bình thản mà hờ hững nhìn Nam Tú Cầm, chậm rãi mở miệng nói, “Các ngươi muốn làm ầm ĩ, thì cứ tự nhiên. Chỉ là, bổn tọa không có thời gian rỗi rãnh bồi các ngươi rồi.”

Dứt lời, Nam Ức Tịnh cầm tang linh hoa chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị Nam Tú Cầm chặn đường đi, sắc mặt Nam Tú Cầm có chút dữ tợn nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt lửa giận như muốn đốt chết Nam Ức Tịnh, nàng tức giận nói, “Nam Ức Tịnh! Tại sao ngươi không chết! Tại sao ngươi còn trở lại?! Tại sao ngươi xuất hiện trước mặt Cẩn Du?! Chẳng lẽ ngươi còn nhớ mãi không quên, muốn cướp Cẩn Du từ bên cạnh ta sao!”

Nghe Nam Tú Cầm kích động tố cáo, Nam Ức Tịnh chỉ nhẹ nhàng cười cười, trong mắt như có mấy phần thương hại mấy phần đùa cợt, môi nàng câu nụ cười hài hước, từ từ nói, “Ai, ta đã không còn bất kỳ hứng thú gì với hắn nữa. Ngươi không giữ được tim của hắn, cũng không phải do ta. Về phần tại sao ta không chết, tại sao muốn trở lại, dĩ nhiên là vì tánh mạng của các ngươi nha!”

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Nam Ức Tịnh thoáng qua hận ý, ngay sau đó nụ cười trên khóe môi cũng trở nên âm lãnh, chữ cuối kéo dài mang theo sát ý, khiến Nam Tú Cầm không nhịn được sững sờ, trong mắt của nàng thoáng qua một tia sợ hãi, trừng to mắt nhìn Nam Ức Tịnh.

Nam Ức Tịnh vẫn lạnh nhạt liếc mắt một cái, thản nhiên đẩy Nam Tú Cầm ra, lúc bước qua Nam Tú Cầm, lạnh lùng nói, “Ta khuyên ngươi nên quý trọng tốt mấy ngày cuối cùng này đi!”

“Nam Ức Tịnh! Rốt cuộc ngươi có ý gì?” Nam Tú Cầm nghe Nam Ức Tịnh nói như vậy, không khỏi cảm thấy vừa giận vừa sợ, nàng nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh la khàn cả giọng.

Nam Ức Tịnh ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của Nam Tú Cầm, thậm chí ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại, nàng đi từng bước một, mỗi một bước nở rộ một đóa huyết sắc yêu liên, mang theo dây leo báo thù, từng bước thận trọng.

Nam Tú Cầm thấy Nam Ức Tịnh đi xa, nhưng vẫn chưa hết giận. Con mắt nàng chuyển thật nhanh, Nam Ức Tịnh vừa nói muốn lấy tính mạng của bọn họ, hình như không phải là đang nói đùa, năm đó nàng khi dễ ngược đãi Nam Ức Tịnh không ít, hôm nay nàng ta đã trở thành Cung chủ Ma Cung, có võ công cùng địa vị như vậy, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Chẳng lẽ Nam Ức Tịnh lấy thân phận Cung chủ Ma Cung trở lại Nam Hải, chính là vì báo thù sao?! Như vậy bây giờ Thiên Mạc cùng Tây Nhạc đều muốn cưới Nam Ức Tịnh làm thê, nếu kết thân thành công, vậy Nam Hải không phải rước tới đồng minh, mà là diệt vong!

Càng nghĩ càng kinh hãi, Nam Tú Cầm thậm chí quên mất ý định chỉ trích Lam Cẩn Du, mà có chút sợ hãi nói với Lam Cẩn Du, “Cẩn Du, chàng nói Nam Ức Tịnh trở lại, có thể là âm mưu hay không?! Nàng ta thận trọng, chính là vì muốn phá hủy Nam Hải phải không?!”

“Ngươi ở đây nói nhăng gì đó, tại sao Ức Tịnh sẽ làm như vậy?” Lam Cẩn Du nghe lời nói của Nam Tú Cầm, không hề nghĩ ngợi phản bác. Trong lòng của hắn, Nam Ức Tịnh còn là cô nương thiện lương ẩn nhẫn lúc trước, cô nương như vậy, tại sao có thể tâm tư độc ác như thế?

Nam Tú Cầm thấy Lam Cẩn Du bảo vệ Nam Ức Tịnh như vậy, vốn đã muốn lắng xuống tức giận, lại khiến tức giận của nàng hung hăng đẩy đến cao trào, chua ngoa nói, “Lam Cẩn Du, chẳng lẽ ngươi còn không thấy rõ sao? Bây giờ Nam Ức Tịnh đã sớm không phải là nàng ban đầu, nàng là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc! Là nữ ma đầu giết người không chớp mắt!”

Lam Cẩn Du bị Nam Tú Cầm đẩy một cái, lại nghe lời nói của Nam Tú Cầm, không khỏi sửng sốt. Có lẽ Nam Tú Cầm nói không sai, Nam Ức Tịnh sớm đã không phải là nàng ban đầu. Chỉ bằng việc nàng có thể không chút nương tay giết Nam Vân Hàm, cũng đủ để thấy hôm nay nàng ngoan tuyệt cỡ nào rồi.

Trương Sở Sở và Nam Vũ lợi dụng Nam Ức Tịnh còn nhỏ tuổi, còn độc ác giết chết nàng. Mà hắn lại phụ lòng Nam Ức Tịnh, Nam Tú Cầm cùng quý phi lại thay nhau khi dễ nàng. Lúc trước Nam Ức Tịnh có lẽ sẽ ẩn nhẫn, nhưng bây giờ Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc sẽ không, chẳng lẽ nói, nàng trở lại Nam Hải, thật sự là do âm mưu báo thù sao?!

Trong mắt lóe lên sợ hãi, chân mày Lam Cẩn Du nhíu lại thật chặt, nói với Nam Tú Cầm, “Ta lập tức vào cung, nói việc này cho hoàng thượng biết!”

Nam Tú Cầm nghe Lam Cẩn Du nói như thế, biết Lam Cẩn Du đã nghĩ thông suốt. Khóe môi không khỏi treo lên nụ cười chế giễu, Lam Cẩn Du vẫn ích kỷ như vậy, vì quyền thế và địa vị của mình, cho dù biết rõ làm như vậy có thể sẽ làm hại Nam Ức Tịnh, nhưng hắn vẫn làm.

Hắn chính là nam nhân ích kỷ như vậy, nàng biết rõ như vậy, nhưng vẫn hãm vào hố sâu. Kể từ lúc hắn mặc một bộ y phục màu lam dịu dàng như nước nói với nàng, không biết công chúa có nguyện ý đi dạo xung quanh với Cẩn Du hay không, nàng đã không thể tự kềm chế mà yêu hắn.

Những năm gần đây, ngay cả khi biết hắn không thương nàng, ngay cả khi biết hắn là nam tử ích kỷ như vậy, nàng lại vẫn giữ đạo nghĩa không chùn bước yêu hắn, thậm chí còn đáng thương để cho hắn lợi dụng mình để trèo lên địa vị cao sang kia!

Nam Ức Tịnh trở lại Doãn phủ, trên mặt không mang khăn. Thân phận của nàng đã không cần che đậy nữa, hôm nay Nam Tú Cầm đã biết, nhất định sẽ nói cho Nam Vũ biết, coi như hôm nay Nam Tú Cầm chưa nói, lấy tính tình Lam Cẩn Du, một khi hắn biết nàng gây uy hiếp với hắn, hắn cũng nhất định không chút do dự bán đứng nàng.

“Quỳnh Lạc, lấy được tang hoa linh rồi hả?” Doãn Lưu Quang ở xa xa thấy Nam Ức Tịnh đi tới, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa nghênh đón, đợi đến khi thấy rõ Nam Ức Tịnh, hắn mới ngây ngẩn cả người.

Vẫn cảm thấy khuôn mặt Nam Ức Tịnh dưới khăn che mặt nhất định là cực đẹp, mặc dù hắn đã từng tưởng tượng qua trăm ngàn lần, nhưng vẫn miêu tả không ra Nam Ức Tịnh sẽ đẹp tới mức nào. Chân mày như ngọn núi xuân chìm trong màn sương, con mắt trong suốt, sóng nước nhẹ nhàng dao động, lỗ mũi cao thẳng, môi hồng khẽ mở.

Nam Ức Tịnh tuyệt mỹ như thế làm Doãn Lưu Quang kinh sợ, nhưng chân chính làm hắn ngơ ngẩn, chính là vì dung nhan Nam Ức Tịnh cực kỳ giống Nam Dận.

Mặc dù dung mạo Nam Ức Tịnh càng thêm dịu dàng mà tinh xảo, mặc dù khí chất của nàng càng thêm xuất chúng mà cao quý, nhưng vẫn không thể phủ nhận nàng giống Nam Dận như hai giọt nước.

“Ngươi.” Doãn Lưu Quang kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịnh, hình như là vì dung mạo của nàng mà cảm thấy kinh ngạc.

Nam Ức Tịnh nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Doãn Lưu Quang, khẽ rũ mắt xuống, nói với Doãn Lưu Quang, “Ta đi chế luyện thuốc giải cho Tiểu Tuyết trước, về thân phận của ta, về sau ta sẽ giải thích với ngươi.”

Mặc dù Doãn Lưu Quang cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn biết độc của Tiểu Tuyết vẫn quan trọng hơn, vì vậy liền gật đầu. Nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh vội vã chạy tới bên Tiểu Tuyết, chân mày Doãn Lưu Quang nhíu lại thật chặt.

Trên đời làm sao có thể có hai người có dáng dấp tương tự như vậy?! Trừ phi giữa bọn họ có quan hệ nào đó.

Cả Nam Hải ai cũng biết, thái tử Nam Dận và muội muội của hắn công chúa Nam Ức Tịnh là một bào thai long phượng. Mặc dù hắn chưa từng gặp công chúa Ức Tịnh, nhưng nàng lại cực kỳ giống Nam Dận, nhưng công chúa Ức Tịnh đã sớm mất vào bốn năm trước, như vậy Quỳnh Lạc là ai? Rốt cuộc nàng và hoàng thất Nam Hải có quan hệ gì?!

Nam Ức Tịnh cho Tiểu Tuyết ăn tang linh hoa, sau đó lại chẩn mạch cho Tiểu Tuyết, xác nhận dư độc đã được thanh trừ, mới giúp Tiểu Tuyết đóng cửa lại, đi tìm Doãn Lưu Quang.

Mặc dù tàm độc đã được thanh trừ, nhưng Tiểu Tuyết còn phải ở hôn mê một canh giờ nữa, nàng thừa dịp này nói rõ mọi chuyện cho Doãn Lưu Quang biết.

Doãn Lưu Quang đợi bên ngoài phòng, thấy Nam Ức Tịnh ra ngoài, liền nghênh đón.

Nam Ức Tịnh chậm rãi đi tới đình viện, đứng trong màn đêm, làm hình bóng nàng càng thêm mơ hồ, giọng nói của nàng cũng mang theo vài phần xa cách, nàng nói, “Chắc ngươi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ta lại giống Nam Dận như vậy phải không?”

Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịnh, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, trực giác của hắn mơ hồ nói cho hắn biết, tối nay hình như hắn sẽ được nghe một câu chuyện xưa.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy Nam Ức Tịnh chậm rãi xoay người lại, gò má nửa bên mặt ẩn trong bóng đêm, có cảm giác nói không ra lời, tuy là nàng đang cười, nhưng trong mắt rõ ràng không có chút nào cười, nàng nói từng chữ, “Đó là bởi vì ta là muội muội cùng một bào thai của hắn—— Nam Ức Tịnh!”

Nam Ức Tịnh?!

Doãn Lưu Quang giương mắt, nhìn ánh mắt của Nam Ức Tịnh nhiều hơn mấy phần kinh ngạc. Quỳnh Lạc lại là công chúa Nam Ức Tịnh sao?! Không phải công chúa Nam Ức Tịnh thân thể yếu đuối không bước ra khỏi cung sao? Không phải vào bốn năm trước công chúa đã bệnh rồi qua đời sao? Tại sao lại biến thành Cung chủ Ma Cung ai ai cũng sợ? Nếu Quỳnh Lạc là công chúa Nam Hải, vì sao vẫn giấu giếm thân phận?

“Ta biết rõ trong lòng ngươi nhất định có rất nhiều nghi vấn, bao gồm ý đồ của ta khi tới Nam Hải, hoài nghi của ngươi không phải là không đúng nha.” Nam Ức Tịnh thấy nghi ngờ trong tròng mắt của Doãn Lưu Quang, hình như đã sớm liệu được, từ từ nói.

Trong tay nàng cũng không có bảo tàng Ma Cung, điểm này sợ là Doãn Lưu Quang đã biết. Mà dụng ý của nàng khi đến Doãn phủ, chắc Doãn Lưu Quang đã hoài nghi tới.

“Đến tột cùng bốn năm trước xảy ra chuyện gì? Ngươi trở lại Nam Hải, là vì báo thù sao?” Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịnh, nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi.

Dụng ý của Nam Ức Tịnh hắn biết rõ, chỉ là hắn vẫn cho là Nam Ức Tịnh là bởi vì mối quan hệ với Lạc Huyền Lăng mới đến Nam Hải, mục đích là vì ly gián triều đình Nam Hải, tạo thành nội loạn, tạo thuận lợi cho Đông Lâm tấn công Nam Hải.

Nhưng bây giờ xét về thân phận của Nam Ức Tịnh, cộng thêm địch ý của nàng đối với hoàng thất Nam Hải, Doãn Lưu Quang cảm thấy việc bốn năm trước công chúa Nam Ức Tịnh bệnh qua đời cũng không phải đơn giản như vậy, mà việc Nam Ức Tịnh che giấu thân phận, lại làm chuyện bất lợi với Nam Hải, chắc hẳn chính là vì chuyện tình bốn năm trước thôi.

“Chuyện bắt đầu từ khi ta năm tuổi, khi đó ta phải thay Nam Dận làm con tin.” Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn, Doãn Lưu Quang thông minh nàng không phải là không biết, hắn có thể đoán được dụng ý của nàng, nàng tuyệt đối không ngoài ý muốn, đây cũng là lý do tại sao nàng muốn nói rõ mọi chuyện với Doãn Lưu Quang.

Nàng muốn Doãn Lưu Quang biết lập trường và quyết tâm của nàng, dĩ nhiên, nếu như có thể khuyên hắn buông tha đối nghịch với nàng, là chuyện quá tốt rồi.

Từ khi còn bé Nam Ức Tịnh đã phải thay Nam Dận đến Đông Lâm, rồi sau đó bị nhốt trong thâm cung, bị Lam Cẩn Du lừa gạt, bị Trương Sở Sở độc sát. Ánh mắt của nàng quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như là nàng đang kể lại chuyện của người khác, dưới ánh trăng chiếu sáng lại có vẻ mấy phần nhu hòa.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, có thể thấy ngọn lửa sâu kín ẩn sâu trong mắt nàng.

Trải qua chuyện như vậy, đổi lại bất cứ người nào cũng không thể bình tĩnh như vậy, Nam Ức Tịnh có thể lạnh nhạt tự thuật như vậy, chỉ có thể chứng minh, nàng đã không còn chút tình cảm nào đối với bọn người đó, chỉ còn lại vô ngàn hận ý.

Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh dưới ánh trăng cười như không cười, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Mặc dù nàng tự thuật không có một tia gợn sóng, mặc dù nàng kể chuyện như gió thoảng mây bay, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trong lòng nàng tuyệt vọng cùng đau đớn chừng nào, cảm giác vô dụng cùng tự giễu của nàng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ qua, Cung chủ Ma Cung giết người không chớp mắt lại là công chúa Nam Ức Tịnh tôn quý, hắn cũng chưa bao giờ biết, công chúa Nam Ức Tịnh thân thể yếu đuối kia thế nhưng lại gặp phải cảnh ngộ thê thảm như vậy, hắn càng không nghĩ tới, Quỳnh Lạc quyết tuyệt đã từng là Nam Ức Tịnh ẩn nhẫn thiện lương như vậy.

“Cho nên ngươi và Lạc Huyền Lăng liên thủ, là muốn phá hủy cả Nam Hải sao?” Doãn Lưu Quang nghe xong mọi chuyện, trong mắt mang theo vài phần thương yêu mấy phần lo lắng, hỏi.

Hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy của nàng có bao nhiều thảm thương, chính vì vậy hắn mới cảm thấy hắn không thể yêu cầu nàng buông tha việc báo thù. Nhưng dù sao Nam Hải cũng là đất nước mà gia tộc hắn bảo vệ, nói gì đi nữa hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Nam Hải hủy diệt trước mặt hắn.

Thấy lo lắng trong tròng mắt Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịnh chỉ nhàn nhạt dời đi tầm mắt, Doãn gia đối với Nam Hải trung thành nàng không phải không biết, muốn Doãn Lưu Quang phản bội Nam Hải, sợ là không thể nào.

“Ừ” Nam Ức Tịnh nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình của mình vang lên, nàng nhìn trong tròng mắt Doãn Lưu Quang thoáng hiện lên mất mác cùng giãy giụa, tiếp tục nói, “Ta nhớ ngươi từng thiếu ta hai lời hứa. Lời hứa thứ nhất đã thực hiện. Bây giờ ta muốn ngươi thực hiện lời hứa thứ hai.”

“Nếu như ngươi muốn ta phản bội Nam Hải, như vậy ta chỉ có thể nói, ta không làm được.” Doãn Lưu Quang nghe lời nói Nam Ức Tịnh, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, nói từng chữ.

Đối với câu trả lời của Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịnh cũng không ngoài ý muốn. Quả nhiên nàng và Doãn Lưu Quang vẫn còn ở hai phía đối lập. Coi như nàng không muốn, nhưng cũng không có cách nào.

“Nếu là như vậy, như vậy, Doãn Lưu Quang, về sau chúng ta chính là kẻ địch.” Trong tròng mắt đen nhánh của Nam Ức Tịnh mang theo lạnh lẽo cùng quyết tuyệt, nàng nhìn Doãn Lưu Quang, trên dung nhan lấn sương thắng tuyết không có chút nào do dự cùng phập phồng, giọng điệu lạnh lẽo mà vô tình.

Doãn Lưu Quang nhìn vẻ mặt Nam Ức Tịnh quyết tuyệt, khóe môi không khỏi nở nụ cười đắng chát. Làm kẻ địch với hắn, nàng thật sự không do dự sao? Nhưng đối với hắn mà nói, chuyện cực kỳ không muốn, chính là đối đầu với nàng.

“Thật sự không thể cứu vãn sao? Ta biết hoàng thất Nam Hải đã phụ ngươi rất nhiều, nhưng dân chúng Nam Hải thì sao? Bọn họ là vô tội nha! Nếu như ngươi phá hủy Nam Hải, ngươi muốn bọn họ phải sống sao?” Doãn Lưu Quang cau mày nhìn Nam Ức Tịnh, hắn cũng không tin trong lòng Nam Ức Tịnh nhẫn tâm như vậy!

Hắn tin tưởng trực giác của mình. Mặc dù thoạt nhìn Nam Ức Tịnh lạnh lùng quyết tuyệt, nhưng nàng vẫn có điểm mềm lòng, nếu không thì tại sao nàng có thể vì một nha hoàn mà khẩn trương như vậy?

Nghe Doãn Lưu Quang nói, Nam Ức Tịnh hơi ngẩn ra. Chợt nhớ tới ngày tuyết rơi đó, Nam Khởi đứng trong tuyết. Vì báo thù, nàng thật muốn giết hại dân chúng vô tội sao?

Trong mắt lóe lên một tia giãy giụa, Nam Ức Tịnh vung tay áo bào, lạnh lùng quay lưng đi, không hề nữa nhìn Doãn Lưu Quang, giọng nói lạnh nhạt từ không trung dằng dặc truyền đến, “Ta chỉ quan tâm món nợ mà Nam Hải thiếu ta.”

“Hoàng thất Nam Hải thiếu ngươi, nhưng dân chúng Nam Hải lại chưa từng thiếu ngươi. Quỳnh Lạc, nếu ngươi muốn đối phó hoàng thất Nam Hải, ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý bảo toàn Nam Hải.” Doãn Lưu Quang nghe giọng nói lạnh nhạt của Nam Ức Tịnh, vẫn không sót do dự cùng không đành lòng trong mắt nàng, hắn nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh nói.

Doãn gia vẫn trung thành với hoàng thất Nam Hải, nhưng thứ chân chính hắn phải bảo vệ, không phải là hoàng thất Nam Hải, mà là dân chúng Nam Hải. Hôm nay thực lực Nam Hải nguy cấp, loạn trong giặc ngoài, khẳng định không phải đối thủ của Đông Lâm, một khi khai chiến, sợ là sanh linh đồ thán.

Nếu Nam Ức Tịnh đã cùng chiến tuyến với Lạc Huyền Lăng, có lẽ nàng có thể thay đổi chủ ý của Lạc Huyền Lăng, nói không chừng, chờ tới lúc cục diện chính trị Nam Hải ổn định, cũng không nữa cần e ngại Đông Lâm nữa.

Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, khẽ nhíu mày. Nàng muốn đối phó hoàng thất Nam Hải, đương nhiên nàng không muốn tổn thương dân chúng Nam Hải, nếu Doãn Lưu Quang chịu giúp nàng, dĩ nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng nếu không phá hủy Nam Hải, kế hoạch thống nhất thiên hạ của Đông Lâm sẽ bị phá hủy sao?

“Cho ta thời gian suy nghĩ.” Nam Ức Tịnh dừng bước chân, đương nhiên nàng không muốn thấy sanh linh đồ thán, nhưng nàng cũng không vì lòng thương hại của mình mà ngăn cản Nạp Lan Thần Dật nhất thống thiên hạ.

Thiên hạ này vốn là cá lớn nuốt cá bé, coi như bây giờ nàng bỏ qua Nam Hải, ngày sau Nạp Lan Thần Dật muốn nhất thống thiên hạ, không thể không có chiến tranh. Chém giết cùng chiến tranh vẫn luôn tồn tại, nếu muốn chân chính dừng lại, chỉ có thể nhất thống thiên hạ, đại khái chính là nói lấy giết chóc ngăn giết chóc thôi.

“Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, có thể tới đây tìm ta.” Doãn Lưu Quang cũng không muốn ép bức Nam Ức Tịnh, hắn nhìn bóng lưng nàng nói, đồng thời bàn tay của hắn khép bên trong tay áo tay cũng nắm thật chặt, nếu Nam Ức Tịnh không chịu thay đổi chủ ý, như vậy vì phải bảo vệ cơ nghiệp Nam Hải, hắn chỉ có thể nhắm mắt đánh một trận với Đông Lâm.

Dù sao hắn đã sớm động tay chân trên chiến mã của Đông Lâm, tuy nói thế cục Nam Hải hôm nay hỗn loạn, nhưng đánh một trận với Đông Lâm, cũng không phải là không có chút phần thắng nào. Chỉ là nếu hắn biết việc hắn động tay chân trên chiến mã, cũng chỉ là một mưu kế của Nạp Lan Thần Dật, hắn sẽ phải làm gì đây?

Nam Ức Tịnh phiền muộn trở lại đình viện của mình, ngồi một mình trên ghế, mặc cho ánh trăng lạnh lẽo vẩy vào trên người của nàng, ở trong mắt nàng mang theo vài phần giãy giụa.

“Độc của Tiểu Tuyết đã được giải, Ức Tịnh vẫn còn khổ não cái gì chứ?” Giọng nói dịu dàng mà cưng chìu, giống như ánh trăng chảy qua thanh tuyền, chảy vào trong lòng Nam Ức Tịnh.

Nạp Lan Thần Dật mặc một bộ y phục màu trắng, đứng dưới ánh trăng, càng thêm xuất trần. Trong con ngươi của hắn giống như hàm chứa toàn bộ thiên hạ, lại giống như chứa đựng một mình Nam Ức Tịnh.

“Thần Dật, nếu Đông Lâm tấn công Nam Hải, sẽ xảy ra sinh linh đồ thán phải không?” Nam Ức Tịnh cau mày, không chút nào giấu giếm ý nghĩ trong lòng, nhìn Nạp Lan Thần Dật hỏi.

Nạp Lan Thần Dật nghe vấn đề của Nam Ức Tịnh, bên trong con ngươi đen nhánh mang theo sát phạt cùng lạnh lùng thuộc về Đế Vương, như không quan tâm, hắn từ từ nói, “Từ xưa tới nay đều là Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô, đạo lý này chắc Ức Tịnh đã hiểu rồi chứ!”

Nam Ức Tịnh sâu kín thở dài một cái, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên người Nạp Lan Thần Dật. Đạo lý này làm sao nàng không biết đây? Chỉ là muốn nàng tận mắt nhìn dân chúng của đất nước nàng lớn lên sống đầu đường xó chợ, vợ con ly tán, nàng thật không nhẫn tâm.

Một khi chiến tranh nổ ra, cái chết là điều bình thường, mà hàng ngàn hàng vạn dân chúng, cả Nam Hải cũng sẽ lâm vào một mảnh nước sôi lửa bỏng, nàng cần chính là kết quả như thế sao? Không phải vậy.

“Ta hiểu.” Nam Ức Tịnh nhìn gò má Nạp Lan Thần Dật chậm rãi nói ra, gò má Nạp Lan Thần Dật dưới ánh trăng càng làm nổi bật vẻ thanh duật của hắn, hình như tròng mắt của hắn càng đen nhánh mà lóe sáng, nhưng bên trong lại mang theo lạnh lùng thấu xương.

Đây cũng là lạnh lùng thuộc về Đế Vương. Hắn nhất định phải trở thành Chúa Tể thiên hạ, mà nàng phải nhanh chóng phụ tá bên người hắn.

Nội tâm Nam Ức Tịnh giãy giụa không yên, hoàng cung Nam Hải càng rối loạn hơn.

“Ngươi nói cái gì?! Cung chủ Ma Cung là Nam Ức Tịnh?!” Nam Vũ bàng hoàng nhìn Nam Tú Cầm cùng Lam Cẩn Du đứng thẳng trước mắt, con ngươi vì kinh ngạc muốn rớt ra ngoài.

Làm sao có thể chứ? Nữ nhi luôn dịu dàng mà ẩn nhẫn lại là Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc sao? Nhưng rõ ràng vào bốn năm trước Nam Ức Tịnh đã bị Trương Sở Sở tự tay độc chết, mà hắn cũng chứng kiến rõ ràng, tại sao còn sống đây?

“Đó là sự thật! Con đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng thừa nhận, nàng ta trở về Nam Hải là vì báo thù!” Nam Tú Cầm thấy Nam Vũ không tin nàng nói, không khỏi nóng nảy, vội vàng giải thích với Nam Vũ.

Nam Vũ nghe vậy, trên mặt hiện lên âm trầm, trong mắt cũng tràn đầy lo âu cùng nham hiểm. Nam Tú Cầm nói sắt son như vậy, chắc chắn là thật rồi, cho dù Nam Tú Cầm bởi vì ghen ghét Quỳnh Lạc mà nói hưu nói vượn, Lam Cẩn Du cũng không thể hồ đồ theo, xem ra chuyện này thật không thể nghi ngờ.

Như vậy nói cách khác, Nam Ức Tịnh không những không chết, còn lợi dụng thời gian bốn năm này tiếp quản Ma Cung, mà nàng trở về Nam Hải, chính là vì báo thù?! Nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Nam Ức Tịnh và những hành động của hắn đối với Nam Ức Tịnh, Nam Vũ không khỏi cảm thấy cả người lạnh lẽo, không tự giác run rẩy.

Lam Cẩn Du thấy Nam Vũ không nói một lời, trong mắt như có sợ hãi thoáng qua, không khỏi nhớ lại lời Nam Ức Tịnh nói cho hắn biết, năm đó nàng bị chính mẫu hậu của mình chuốc rượu độc, nếu không phải do mạng nàng lớn, nếu không phải Lão Cung Chủ Ma Cung ra tay cứu giúp, chỉ sợ Nam Ức Tịnh đã trở thành bạch cốt.

Trong lòng không khỏi có mấy phần oán giận với Nam Vũ, nhưng nghĩ đến tiền đồ cùng tính mạng bản thân đều đặt trên người Nam Vũ, Lam Cẩn Du vẫn nhịn oán hận trong lòng xuống, ôn hòa lễ độ nói với Nam Vũ, “Hoàng thượng, Tú Cầm nói đều là thật. Nam Ức Tịnh lấy thân phận Cung chủ Ma Cung trở về Nam Hải, sợ là rắp tâm không tốt.”

“Vậy theo ngươi thấy, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Nam Vũ nhíu mày, hắn cũng biết Nam Ức Tịnh trả về Nam Hải không vì giúp Nam Hải, nhưng bây giờ Bắc Mạc cùng Tây Nhạc đều muốn cưới nàng ta, nếu bây giờ hắn trở mặt với Nam Ức Tịnh, chẳng phải là sẽ mất đi sự ủng hộ của Bắc Mạc cùng Tây Nhạc sao? Vậy Nam Hải làm sao phải ứng phó Đông Lâm?

Lam Cẩn Du nghe Nam Vũ hỏi, không khỏi rơi vào khó khăn.

Tình thế bây giờ, nếu là bọn họ động thủ với Nam Ức Tịnh, sợ là đồng thời đưa tới mối thù với Bắc Mạc và Tây Nhạc, nhưng nếu không động thủ Nam Ức Tịnh, như vậy rốt cuộc Nam Ức Tịnh sẽ làm gì, sợ là khó có thể dự liệu.

Trong lòng còn mơ hồ mang theo bất nhẫn, Lam Cẩn Du chậm rãi giương mắt, nói với Nam Vũ, “Theo vi thần thấy, không bằng hoàng thượng công khai tuyên bố thân phận công chúc Nam Ức Tịnh, để cho nàng ta nhận tổ quy tông, làm vậy để giải trừ tâm ma của công chúa, thứ hai có thể khiến Bắc Mạc cùng Tây Nhạc không thể không giúp đỡ nước ta.”

Nam Vũ nghe lời nói của Lam Cẩn Du, nhíu mày, trong mắt lóe lên suy nghĩ. Nếu bây giờ tuyên bố thân phận của Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh cùng Bắc Mạc, Tây Nhạc kết thân càng thêm vững chắc, còn có ít cho Nam Hải, hơn nữa theo tính tình của Nam Ức Tịnh, nếu hắn hạ chút công phu, đẩy chuyện năm đó tới trên người Trương Sở Sở, có lẽ vẫn là có cơ hội xoay chuyển.

“Vậy thì theo ái khanh nói.” Sau khi Nam Vũ suy nghĩ xong, nói với Lam Cẩn Du.

Nam Tú Cầm thấy Nam Vũ không những không chuẩn bị động thủ giết Nam Ức Tịnh, ngược lại còn muốn Nam Ức Tịnh nhận tổ quy tông khôi phục thân phận công chúa, không khỏi nóng nảy, nàng chua ngoa nói, “Phụ hoàng, Nam Ức Tịnh đã không phải là Nam Ức Tịnh trước kia rồi, bây giờ nàng là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc, ngài khôi phục thân phận công chúa của nàng là hi vọng lợi dụng nàng sao? Ngài cho nàng sẽ tha thứ cho chúng ta sao?!”

Ban đầu Nam Ức Tịnh chạy đến tẩm cung Trương Sở Sở, sau đó Trương Sở Sở và Nam Vũ liền tuyên bố Nam Ức Tịnh đột nhiên bệnh qua đời, người khác có lẽ không biết, nhưng nàng lại nhìn thấy tận mắt Nam Ức Tịnh êm đẹp chạy đến tẩm cung Trương Sở Sở, làm sao có thể vô cớ bệnh qua đời? Trong này phải có ẩn tình, nhìn bộ dạng thâm thù đại hận của Nam Ức Tịnh đối với hoàng thất Nam Hải, cái chết của nàng ta sợ là dính líu tới Nam Vũ.

Nam Vũ nghe Nam Tú Cầm nói như vậy, cũng có chút do dự. Dù sao hắn đã từng tàn nhẫn với Nam Ức Tịnh, nàng ta còn cầm tơ lụa ghìm chặt cổ của hắn suýt chút nữa giết chết hắn, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.

“Chính vì bây giờ nàng là Cung chủ Ma Cung, chúng ta mới không thể dùng sức mạnh. Chẳng lẽ hoàng thượng nắm chắc có thể giết nàng sao? Nếu không thành công, chẳng phải sẽ đẩy nàng ra xa hơn sao? Nếu để nàng nhận tổ quy tông, ít nhất còn có thể hòa hoãn một chút thời gian, không phải sao?” Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm nói, cũng nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia không kiên nhẫn, nói với Nam Vũ.

Nam Vũ cẩn thận suy tư một chút, cảm thấy Lam Cẩn Du nói cũng có lý. Hiện tại ổn định Nam Ức Tịnh so với đối đầu Nam Ức Tịnh dễ dàng hơn nhiều lắm. Bản lĩnh của Nam Ức Tịnh hắn không phải là không thấy, có thể đi lại tự nhiên trong hoàng cung, nếu muốn giết nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Huống chi bây giờ thái tử Bắc Mạc và vương gia Tây Nhạc Linh đều ở kinh thành, nếu lúc này hắn gióng trống khua chiêng đối phó Nam Ức Tịnh, chẳng phải là trực tiếp tuyên cáo giao chiến với Bắc Mạc, Tây Nhạc sao?

“Ái khanh nói rất đúng. Ngày mai trẫm liền tuyên bố thân phận của Nam Ức Tịnh, gọi nàng trở về hoàng cung.” Trong mắt Nam Vũ hàm chứa một tia sáng loáng, nói với Lam Cẩn Du.

Nam Tú Cầm nghe vậy, trong mắt lóe lên tia không cam lòng, còn muốn nói tiếp cái gì đó thì bị Lam Cẩn Du kéo đi, Lam Cẩn Du nói bên tai nàng, “Tú Cầm, chớ càn quấy nữa!”

Nam Tú Cầm nghe trong lời nói của Lam Cẩn Du có chút không vui, biết nếu nàng nói thêm gì nữa, cũng không thể thay đổi quyết định của Nam Vũ, ngược lại đưa tới chán ghét của Lam Cẩn Du, vì vậy nàng chỉ biết ngậm miệng lại.

Thật ra thì có lúc, nữ nhân mới hiểu rõ nữ nhân nhất. Nam Tú Cầm nói không hề sai chút nào, bây giờ Nam Ức Tịnh đã không phải Nam Ức Tịnh lúc trước rồi, coi như Nam Vũ cùng Lam Cẩn Du muốn vãn hồi, cũng không có cơ hội vãn hồi. Vô luận là như thế nào Nam Ức Tịnh cũng không bỏ qua cho d[d[lq[d bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện