Ánh bình minh vừa hé rạng, ánh mặt trời ngày xuân cực kỳ sáng rỡ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong đình viện, phủ lên đình viện một tầng hoàng sắc ấm áp.
Khẽ mở cửa sổ, liền cảm nhận được hơi nước mơ hồ trong không khí đập vào mặt, mang theo hương thơm cỏ xanh, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Nam Ức Tịch đứng trước cửa sổ, nhìn cây cối trong đình viện đang đâm chồi nảy lộc từng ngày, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, cười nói với Tiểu Tuyết, “Nghe nói Bạch Quyên Thành Tây mai nở vô cùng tốt, đúng lúc hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi xem một chút thôi.”
“Tốt.” Tính tình Tiểu Tuyết hơi tùy ý, cộng với nàng luôn luôn nghe lời Nam Ức Tịch, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Đều nói thời tiết hợp lòng người, nếu thời tiết tốt, tâm tình tự nhiên cũng sẽ tốt. Nam Ức Tịch vui vẻ, cười yếu ớt ra cửa, trong nháy mắt khi bước ra cửa, tâm tình liền không tốt.
Trong mắt mang theo không kiên nhẫn nhìn về phía hai nam tử đứng thẳng trước mặt, hai người này đều là long chương phượng tư, để ở nơi đâu đều là phong cảnh vui tai vui mắt, nhưng khi Nam Ức Tịch nhìn thấy, là vô cùng chướng mắt.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Gia Luật Linh, liếc nhìn Hạ Văn Cử cười đến cười run rẩy hết cả người, Nam Ức Tịch nhíu mày, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, “Hạ thái tử cùng Linh vương gia thật là thật hăng hái, sớm như vậy liền chờ trước cửa Doãn phủ rồi.”
“Nếu không sớm chờ đợi, chẳng phải sẽ bỏ lỡ Quỳnh Lạc sao?” Trong đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người của Hạ Văn Cử hiện lên ý cười, vẩy tay áo bào màu hồng đào, chân thành đi tới trước mặt Nam Ức Tịch, nụ cười vô cùng phong lưu, từ từ nói.
Gia Luật Linh đứng ở bên cạnh Hạ Văn Cử, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn Nam Ức Tịch rõ ràng đang biểu đạt lập trường kiên định của hắn, chính là hôm nay hắn nhất định d/d/lqd không dời nửa bước đi theo bên người Nam Ức Tịch.
“Vậy thì thật là ngại quá. Ta muốn đi ngắm hoa, không rãnh bồi các ngươi!” Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn, trên mặt không cảm xúc gì, mang theo Tiểu Tuyết thẳng tắp đi về phía trước, như không muốn nghe câu trả lời của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh.
Vốn tưởng rằng lấy hoàn cảnh bọn họ sống trong nhung lụa, tất nhiên không chịu nổi lạnh lùng và miệt thị như vậy, ai biết rằng bọn họ không thèm quan tâm tới, giống như thuốc cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng không bỏ ra được.
Dừng bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người vẫn đi theo nàng, Nam Ức Tịch nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?”
“Chúng ta cũng muốn đi ngắm hoa, thuận đường với Quỳnh Lạc!” Hạ Văn Cử giống như không phát giác Nam Ức Tịch không bình tĩnh, tiếp tục phát huy tinh thần da mặt dày, cười híp mắt nói.
Nếu là đổi người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn đã sớm cắt nàng thành tám khúc ném đi làm mồi cho cá rồi, nhưng nếu là Nam Ức Tịch như vậy, ngược lại hắn cảm thấy không có gì, dù thế nào đi nữa hắn đã hình thành thói quen bị nàng ấy đập cửa vào mặt rồi.
“Đột nhiên ta cảm giác có chút mệt mỏi, hoa này ngày khác nữa thưởng thức vậy. Hai vị xin cứ tự nhiên!” Nam Ức Tịch nghe lời nói của Hạ Văn Cử, xem thường liếc nhìn, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói.
Nhưng đáp lại câu nói kia là, “Nước quá trong ắt không có cá, nhân chí tiện tắc vô địch.” Khi một người không coi trọng mặt mũi của mình, ngươi đối xử với hắn lạnh lùng thế nào, cũng không có biện pháp đuổi hắn đi.
Quả nhiên, Hạ Văn Cử lập tức xoay người, theo thật sát Nam Ức Tịch, khóe môi còn câu ra nụ cười bất cần đời, từ từ cười nói, “Quỳnh Lạc, ngươi nói có phải chúng ta tâm ý tương thông hay không đây? Đột nhiên ta cũng cảm giác có chút mệt mỏi, ta trở về với ngươi, trên đường tán dóc giải buồn thôi.”
Mặc dù Gia Luật Linh không mở miệng nói chuyện, nhưng một tấc cũng không rời đi theo sau lưng, Nam Ức Tịch trong mắt hắn mang theo cảm xúc phức tạp, vẫn nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, tay giấu trong tay áo siết thật chặt.
Thật sự nàng không thích hắn sao? Từ nhỏ đến lớn, tính tình của hắn trước sau lạnh lùng như một. Người bên cạnh chưa bao giờ dám đắc tội hắn chút nào, dám nói chuyện như vậy với hắn, Nam Ức Tịch là người thứ nhất. Nhưng nàng cố tình đối xử với hắn như vậy, hắn lại càng không tức giận. Thậm chí nguyện ý làm người có địa vị cao đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi theo phía sau nàng.
Coi như nàng cảm thấy phiền cũng tốt, không thích cũng tốt, nếu chỉ có vậy mới có thể khiến nàng thích hắn, như vậy thì coi như vứt bỏ thể diện thì có vấn đề gì? Có lẽ đây chính là sức quyến rũ của Nam Ức Tịch đi, cõi đời này có thể làm cho hắn và Hạ Văn Cử cam tâm tình nguyện làm người có địa vị cao đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi theo nữ tử, sợ là cũng chỉ có nàng!
“Quỳnh Lạc, thật là trùng hợp.” Đang lúc lửa giận của Nam Ức Tịch sắp phun trào, một giọng nói dịu dàng truyền vào bên tai của nàng.
Ngước mắt, liền nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú mặc áo xanh, ngũ quan dịu dàng đoan chánh, một đôi ngươi ôn hòa thâm tình đang nhìn nàng.
Thật là đúng dịp sao? ! Khéo cái gì mà khéo!
Cho là nàng ngu ngốc đi tin tưởng Lục hoàng tử Nam Khởi sẽ rãnh rỗi không có chuyện làm, không đi xử lý những phân tranh trên triều đình, ngược lại không mang một người thị vệ chạy đến trên đường đi dạo phố, lại trùng hợp gặp nàng, hơn nữa không có nhìn nhầm nàng, rồi chào hỏi với nàng sao?
“Thật là thật đúng lúc.” Nam Ức Tịch cảm giác mình cười hơi có chút cắn răng nghiến lợi, nhìn ba nam tử vây quanh bên cạnh, Nam Ức Tịch cảm giác đột nhiên mình lọt vào bầy sói.
Bên này Nam Ức Tịch khổ mà không nói được, nhưng dân chúng vây xem lại đố kỵ muốn chết với Nam Ức Tịch.
Hạ Văn Cử, Gia Luật Linh, Nam Khởi, từng người đều là dung mạo xuất chúng, hơn nữa đều là hoàng thân quốc thích, toàn thân bày ra hơi thở cao quý, đột ngột xuất hiện trên đường như vậy, vốn là làm người khác chú ý, mà ba người đứng chung một chỗ, đó chính là 100% tiêu điểm rồi.
Về phần ba người bọn hắn đang vây quanh một nữ tử che mặt, tự nhiên đưa tới vô số bất mãn của thiếu nữ, nữ tử che mặt này rốt cuộc là ai, lại có thể lấy được ưu ái của ba vị công tử xuất chúng như thế?
“Ai, ngươi không biết đó, nàng ta chính là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc nha! Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài nhu nhược của nàng ta, khi nàng ta giết người, không nháy mắt đó!” Dân chúng dừng chân trên đường phố vây xem đang nghị luận hăng say.
“Hai vị công tử kia chẳng lẽ chính là thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh sao? Quả nhiên là dáng vẻ bất phàm, khí thế ung dung nha, tại sao lại coi trọng nữ ma đầu Cung chủ Ma Cung đây? !” Nghe đám người nghị luận nói Nam Ức Tịch ỷ mình trẻ tuổi xinh đẹp, mưu toan leo lên đầu cành làm Phượng Hoàng làm biết bao nữ tử càng thêm ghen tức.
Nam Ức Tịch tự nhiên nghe được nội dung bàn tán xung quanh, nhưng nàng chỉ là làm bộ như không có nghe thấy, trong con ngươi d/d/lqd đen như mực ngay cả gợn sóng cũng không có, ngược lại Tiểu Tuyết nghe người xung quanh chỉ trích Nam Ức Tịch, có chút tức giận quát những người đó, “Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy! Nói ai là nữ ma đầu!”
“Cung chủ Ma Cung là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, ai cũng biết!” Một nữ tử trong đó nhìn xung quanh một chút, thấy đám người vây xem càng ngày càng nhiều, trong mắt lướt qua ánh sáng, giống như là lấy được khuyến khích, nhìn Tiểu Tuyết nói.
Tiểu Tuyết nghe được nàng nói, không khỏi càng thêm tức giận, vung tay áo lên muốn lý luận với nàng ta, nàng kia thấy Tiểu Tuyết vung tay áo lên, lập tức né tránh vào đám người, ánh mắt lóe lên bất định, hô to, “Mọi người nhìn đi, Cung chủ Ma Cung này giết người không chớp mắt coi như thôi, ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng không có giáo dưỡng như vậy! Đây là muốn đánh người sao!”
Tiểu Tuyết bởi vì tập võ nhiều năm, vì vậy tranh luận với người luôn có thói quen trêu chọc tay áo, không nghĩ tới lại bị nữ tử này vu hãm muốn đánh nàng ta, không khỏi vừa uất ức vừa tức giận, trừng mắt, như muốn đi đánh nữ tử kia thật.
Một tay áo bào lửa đỏ vung qua trước mặt Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịch ngăn cản Tiểu Tuyết, thân pháp huyền diệu linh hoạt kéo nữ tử kia ra khỏi đám đông, ngón tay mảnh khảnh như ngọc nắm thật chặt mệnh môn của nữ tử đó, nhếch môi cười yếu ớt, trong mắt lộ ra xinh đẹp cùng tàn nhẫn, từ từ nói, “Ai, giết người không chớp mắt sao? Vậy ngươi nói coi ngươi mạo phạm ta, ta đánh ngươi, chẳng phải là tiện nghi cho ngươi sao?”
“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?” Nữ tử kia bị Nam Ức Tịch giữ chặt mệnh môn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn Nam Ức Tịch, giọng nói có chút run run.
Con ngươi của Nam Ức Tịch giống như hắc diệu thạch không hề chớp mắt nhìn nữ tử kia, chỉ có chút can đảm này sao? Chỉ có chút can đảm này, cũng dám chạy đến nơi đây hủy hoại thanh danh của nàng? Chủ tử sau lưng nàng ta thật không tinh mắt rồi.
Nàng vốn là không quan tâm danh tiếng, cũng không lo dân chúng nghị luận như thế nào về nàng, chỉ là nếu là có người cố ý phá hoại thanh danh của nàng, ở trong bóng tối đối phó nàng, vậy thì khác.
Nữ tử này khi bị Tiểu Tuyết chất vấn ánh mắt lập lòe bất định, cố ý đợi đến khi có nhiều người mới kêu lên, những cử động khác thường này, đều biểu hiện rõ, có người phái nàng ta làm như vậy.
Đối với lần này, Gia Luật Linh cùng Hạ Văn Cử cũng nhìn thấu sơ hở, chỉ là bọn hắn biết Nam Ức Tịch có thể giải quyết, bọn họ mừng rỡ yên lặng theo dõi mọi biến hóa.
“Ta muốn làm gì?” Nam Ức Tịch nghe nữ tử kia nói, cố ý lặp lại thật chậm, giọng nói kéo thật dài, mang theo âm trầm làm người ta rợn cả tóc gáy, chậm rãi, nói từng chữ, “Nếu ta giết người không chớp mắt, đương nhiên ta phải giết ngươi.”
Nghe lời nói của Nam Ức Tịch, toàn thân nàng kia kịch liệt run rẩy, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, sợ hãi nhìn Nam Ức Tịch, nói lắp bắp, “Ngươi. . . Ngươi không cần. Làm loạn. . . Mọi người đều. Nhìn đấy. . .”
“Tất cả mọi người nhìn thấy sao?” Khóe môi Nam Ức Tịch nâng lên một nụ cười xinh đẹp vô cùng, giữa hiện đuôi mày khóe mắt hiện ra một tia hài hước cùng lười biếng, làm bộ như lơ đãng quét nhìn xung quanh, dân chúng vây xem xung quanh nghe cuộc đối thoại của Nam Ức Tịch cùng nàng kia, lập tức rối rít lui ra, đứng xa xa nhìn tình hình nơi này, chỉ sợ tới gần sẽ bị liên lụy.
Nàng kia thấy phản ứng của mọi người, gấp đến độ cơ hồ muốn khóc thét, nàng vội vã quỳ xuống, vừa khóc vừa nói, “Cung chủ. . . Van cầu ngươi bỏ qua cho ta. Mới vừa rồi là do ta nói hưu nói vượn.”
“Oh? Ngươi nói hưu nói vượn sao?” Tròng mắt Nam Ức Tịch nhìn nữ tử kia, trong mắt không có nửa phần thương tiếc, nàng cố ý làm ra dáng vẻ nghi hoặc, nhìn nàng kia, từ từ cúi thân xuống, nhìn thẳng vào mắt của nàng kia, từ từ cười nói, “Thật ra thì ta cũng không biết lúc giết người rốt cuộc ta có nháy mắt hay không nháy mắt nha, nếu như vậy thì để cho mọi người cùng nhau xem một chút, mà ngươi, liền làm vật hy sinh đi, như thế nào?”
Nàng kia bị tròng mắt đen của Nam Ức Tịch nhìn chằm chằm, tam hồn bay hết hai hồn rưỡi, lại nghe lời nói của Nam Ức Tịch, càng thêm sợ hãi toàn thân phát run, nàng hoang mang sợ hãi đứng lên, lui vài bước, cả kinh kêu lên, “Không. Ngươi đừng giết ta!”
“Tại sao không được giết ngươi? Không phải ngươi nói ta giết người không chớp mắt sao?” Nam Ức Tịch đi từng bước một đến gần nàng kia, từ đầu đến cuối luôn bày ra nụ cười hài hước, một đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng kia, không cho nàng kia đường lui.
Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú cùng từng bước từng bước ép sát của Nam Ức Tịch, nàng kia rốt cuộc hỏng mất, vừa khóc vừa run rẩy nói, “Là công chúa muốn ta đi theo ngươi, thừa dịp nhiều người nói như vậy! Chuyện không liên quan đến ta, chuyện thật không liên quan đến ta!”
“Oh? Công chúa? Công chúa nào?” Nam Ức Tịch nghe nữ tử kia nói như vậy, chậm rãi dừng lại bước chân, nhíu lông mày, giọng nói chậm rãi, thờ ơ hỏi.
Nàng kia nghe Nam Ức Tịch hỏi, ánh mắt khẽ lóe lên, nhìn Nam Ức Tịch một cái, cắn môi không nói lời nào, đôi tay không ngừng xoắn lại, bộ dáng giãy giụa.
Nam Ức Tịch thấy thế, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia giễu cợt. Còn không chịu nói sao? Tiểu nha đầu này rất sợ vị công chúa kia nha. Chỉ là so sánh với việc sợ hãi công chúa, cái chết trước mặt luôn đáng sợ hơn, đây cũng chính là lý do tại sao khi tánh mạng bị uy hiếp, rất nhiều người lựa chọn phản bội.
“Tại sao không nói đây? Oh, ta biết rồi, ngươi là đang nói dối có đúng hay không?” Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn nữ tử kia, lười biếng mà mang theo ý lạnh nói, “Vu hãm công chúa, không cần ta động thủ, triều đình cũng sẽ bắt ngươi trị tội đấy.”
“Không phải vậy, nô tỳ không có nói láo, là công chúa Vân Hàm muốn ta làm như vậy. Vân Hàm công chúa thích thái tử Hạ, nhưng thái tử Hạ lại chẳng quan tâm công chúa, nàng ghen tỵ Quỳnh Lạc cô nương, mới đặc phái nô tỳ tới hủy danh tiếng của cô nương.” Nữ tử kia nghe lời nói Nam Ức Tịch, bị sợ đến hồn bay phách tán, lập tức nói thật mọi chuyện.
Nam Ức Tịch nghe được nữ tử trả lời, cũng không kinh ngạc gì, thờ ơ nhún vai một cái, ngước mắt nhìn nàng kia một cái, từ từ nói, “Danh tiếng bổn tọa từ trước đến giờ đều không tốt, không cần Vân Hàm công chúa phí tâm tư tới phá hủy. Trở về nói cho nàng ta biết, có thời gian làm những thứ này đối phó bổn tọa, sao không nghĩ ra biện pháp khiến Hạ Văn Cử thích nàng ta!”
Nói xong, Nam Ức Tịch cũng không nhìn nàng kia nữa, liền mang theo Tiểu Tuyết thản nhiên rời đi, tay áo lửa đỏ ở trong không khí lượn thành đường cong diêm dúa lòe loẹt, dân chúng vây xem nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Mặc kệ nàng có phải là nữ ma đầu giết người không chớp mắt hay không, nhưng phong thái trên người nàng giống như mang theo ma lực, khiến người ta không nhịn được sợ hãi than thầm. Khó trách lấy được ưu ái của thái tử Bắc Mạc và Linh
vương gia.
Ngược lại Vân Hàm công chúa này, thân là công chúa hoàng thất, không ngờ lại ác độc như vậy, còn phái nha hoàn tới hủy hoại danh tiếng Cung chủ Ma Cung, làm tổn hại thanh danh Hoàng thất.
“Vì sao Cung chủ không cho nha hoàn giáo huấn nàng kia?” Tiểu Tuyết đi theo sau lưng Nam Ức Tịch, có chút tức giận bất bình nói, cư nhiên hủy hoại danh tiếng Cung chủ như vậy, thật là quá đáng.
Nam Ức Tịch nghe lời nói Tiểu Tuyết, trên mặt treo nụ cười không sao cả, trong mắt hàm chứa ý vị sâu xa, từ từ cười nói, “Âm mưu bại lộ, cũng làm tổn hại danh dự Nam Vân Hàm, ngươi cho rằng Nam Vân Hàm sẽ dễ dàng buông tha cho nàng ta? Lại nói, nha đầu kia cũng không nói sai, ta vốn là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, không phải sao?”
“Mới không phải! Cung chủ là có nỗi khổ tâm.” Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch hơi tự giễu mình, không khỏi vội vàng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến hồng, sùng kính nhìn Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch nhàn nhạt cười một tiếng, từ chối cho ý kiến. Có nỗi khổ tâm không cần lấy cớ. Dù nguyên nhân gì, xác thực hai tay của nàng dính đầy máu tươi, nàng không cần tìm cái cớ gì để che giấu, làm chính là làm, nàng có dũng khí gánh chịu tất cả.
“Còn đi theo ta làm cái gì? Ngươi còn chê mình gây cho ta ít phiền toái sao?!” Đi tới cửa Doãn phủ, liếc mắt nhìn ba người còn đi theo nàng, Nam Ức Tịch nhìn sang Hạ Văn Cử, lạnh giọng nói.
Hạ Văn Cử bị Nam Ức Tịch nói như thế, sờ lỗ mũi một cái, hắn cũng rất không giải thích được nha, ai biết Vân Hàm công chúa này ác độc như vậy?
“Quỳnh Lạc, điều này cũng không thể trách ta, cũng không phải là ta kêu nàng ta thích ta. Chuyện này chỉ có thể chứng minh sức quyến rũ của ta lớn, Quỳnh Lạc ngươi nên vì thế mà đối đãi với ta tốt chứ.” Hạ Văn Cử vuốt lỗ mũi, lẽ thẳng khí hùng nói.
Nam Ức Tịch nhất thời im lặng.
Mặc dù Doãn phủ nằm gần đường phố, nhưng lại ở trong hẻm nhỏ cực kỳ tĩnh lặng, vì vậy chỉ có ít người đi lại trên đường, Nam Ức Tịch có đầy đủ kiên nhẫn tốn thời gian với bọn họ ở nơi này.
“Quỳnh Lạc, không mời chúng ta đi vào ngồi một chút sao?” Nam Khởi thấy Nam Ức Tịch dừng ở cửa Doãn phủ, bộ dáng nhất định phải đuổi bọn hắn đi, không khỏi ôn hòa hỏi.
Hắn, cũng không phải muốn tranh cái gì với Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, chỉ là không yên lòng với Nam Ức Tịch, sợ nàng vì vậy đắc tội Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, chỉ là khi đi cùng bọn họ mới biết, mặc kệ Nam Ức Tịch làm cái gì, sợ là Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh đều bao dung tất cả.
Khẽ mở cửa sổ, liền cảm nhận được hơi nước mơ hồ trong không khí đập vào mặt, mang theo hương thơm cỏ xanh, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Nam Ức Tịch đứng trước cửa sổ, nhìn cây cối trong đình viện đang đâm chồi nảy lộc từng ngày, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, cười nói với Tiểu Tuyết, “Nghe nói Bạch Quyên Thành Tây mai nở vô cùng tốt, đúng lúc hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi xem một chút thôi.”
“Tốt.” Tính tình Tiểu Tuyết hơi tùy ý, cộng với nàng luôn luôn nghe lời Nam Ức Tịch, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Đều nói thời tiết hợp lòng người, nếu thời tiết tốt, tâm tình tự nhiên cũng sẽ tốt. Nam Ức Tịch vui vẻ, cười yếu ớt ra cửa, trong nháy mắt khi bước ra cửa, tâm tình liền không tốt.
Trong mắt mang theo không kiên nhẫn nhìn về phía hai nam tử đứng thẳng trước mặt, hai người này đều là long chương phượng tư, để ở nơi đâu đều là phong cảnh vui tai vui mắt, nhưng khi Nam Ức Tịch nhìn thấy, là vô cùng chướng mắt.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Gia Luật Linh, liếc nhìn Hạ Văn Cử cười đến cười run rẩy hết cả người, Nam Ức Tịch nhíu mày, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, “Hạ thái tử cùng Linh vương gia thật là thật hăng hái, sớm như vậy liền chờ trước cửa Doãn phủ rồi.”
“Nếu không sớm chờ đợi, chẳng phải sẽ bỏ lỡ Quỳnh Lạc sao?” Trong đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người của Hạ Văn Cử hiện lên ý cười, vẩy tay áo bào màu hồng đào, chân thành đi tới trước mặt Nam Ức Tịch, nụ cười vô cùng phong lưu, từ từ nói.
Gia Luật Linh đứng ở bên cạnh Hạ Văn Cử, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn Nam Ức Tịch rõ ràng đang biểu đạt lập trường kiên định của hắn, chính là hôm nay hắn nhất định d/d/lqd không dời nửa bước đi theo bên người Nam Ức Tịch.
“Vậy thì thật là ngại quá. Ta muốn đi ngắm hoa, không rãnh bồi các ngươi!” Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn, trên mặt không cảm xúc gì, mang theo Tiểu Tuyết thẳng tắp đi về phía trước, như không muốn nghe câu trả lời của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh.
Vốn tưởng rằng lấy hoàn cảnh bọn họ sống trong nhung lụa, tất nhiên không chịu nổi lạnh lùng và miệt thị như vậy, ai biết rằng bọn họ không thèm quan tâm tới, giống như thuốc cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng không bỏ ra được.
Dừng bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người vẫn đi theo nàng, Nam Ức Tịch nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?”
“Chúng ta cũng muốn đi ngắm hoa, thuận đường với Quỳnh Lạc!” Hạ Văn Cử giống như không phát giác Nam Ức Tịch không bình tĩnh, tiếp tục phát huy tinh thần da mặt dày, cười híp mắt nói.
Nếu là đổi người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn đã sớm cắt nàng thành tám khúc ném đi làm mồi cho cá rồi, nhưng nếu là Nam Ức Tịch như vậy, ngược lại hắn cảm thấy không có gì, dù thế nào đi nữa hắn đã hình thành thói quen bị nàng ấy đập cửa vào mặt rồi.
“Đột nhiên ta cảm giác có chút mệt mỏi, hoa này ngày khác nữa thưởng thức vậy. Hai vị xin cứ tự nhiên!” Nam Ức Tịch nghe lời nói của Hạ Văn Cử, xem thường liếc nhìn, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói.
Nhưng đáp lại câu nói kia là, “Nước quá trong ắt không có cá, nhân chí tiện tắc vô địch.” Khi một người không coi trọng mặt mũi của mình, ngươi đối xử với hắn lạnh lùng thế nào, cũng không có biện pháp đuổi hắn đi.
Quả nhiên, Hạ Văn Cử lập tức xoay người, theo thật sát Nam Ức Tịch, khóe môi còn câu ra nụ cười bất cần đời, từ từ cười nói, “Quỳnh Lạc, ngươi nói có phải chúng ta tâm ý tương thông hay không đây? Đột nhiên ta cũng cảm giác có chút mệt mỏi, ta trở về với ngươi, trên đường tán dóc giải buồn thôi.”
Mặc dù Gia Luật Linh không mở miệng nói chuyện, nhưng một tấc cũng không rời đi theo sau lưng, Nam Ức Tịch trong mắt hắn mang theo cảm xúc phức tạp, vẫn nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, tay giấu trong tay áo siết thật chặt.
Thật sự nàng không thích hắn sao? Từ nhỏ đến lớn, tính tình của hắn trước sau lạnh lùng như một. Người bên cạnh chưa bao giờ dám đắc tội hắn chút nào, dám nói chuyện như vậy với hắn, Nam Ức Tịch là người thứ nhất. Nhưng nàng cố tình đối xử với hắn như vậy, hắn lại càng không tức giận. Thậm chí nguyện ý làm người có địa vị cao đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi theo phía sau nàng.
Coi như nàng cảm thấy phiền cũng tốt, không thích cũng tốt, nếu chỉ có vậy mới có thể khiến nàng thích hắn, như vậy thì coi như vứt bỏ thể diện thì có vấn đề gì? Có lẽ đây chính là sức quyến rũ của Nam Ức Tịch đi, cõi đời này có thể làm cho hắn và Hạ Văn Cử cam tâm tình nguyện làm người có địa vị cao đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi theo nữ tử, sợ là cũng chỉ có nàng!
“Quỳnh Lạc, thật là trùng hợp.” Đang lúc lửa giận của Nam Ức Tịch sắp phun trào, một giọng nói dịu dàng truyền vào bên tai của nàng.
Ngước mắt, liền nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú mặc áo xanh, ngũ quan dịu dàng đoan chánh, một đôi ngươi ôn hòa thâm tình đang nhìn nàng.
Thật là đúng dịp sao? ! Khéo cái gì mà khéo!
Cho là nàng ngu ngốc đi tin tưởng Lục hoàng tử Nam Khởi sẽ rãnh rỗi không có chuyện làm, không đi xử lý những phân tranh trên triều đình, ngược lại không mang một người thị vệ chạy đến trên đường đi dạo phố, lại trùng hợp gặp nàng, hơn nữa không có nhìn nhầm nàng, rồi chào hỏi với nàng sao?
“Thật là thật đúng lúc.” Nam Ức Tịch cảm giác mình cười hơi có chút cắn răng nghiến lợi, nhìn ba nam tử vây quanh bên cạnh, Nam Ức Tịch cảm giác đột nhiên mình lọt vào bầy sói.
Bên này Nam Ức Tịch khổ mà không nói được, nhưng dân chúng vây xem lại đố kỵ muốn chết với Nam Ức Tịch.
Hạ Văn Cử, Gia Luật Linh, Nam Khởi, từng người đều là dung mạo xuất chúng, hơn nữa đều là hoàng thân quốc thích, toàn thân bày ra hơi thở cao quý, đột ngột xuất hiện trên đường như vậy, vốn là làm người khác chú ý, mà ba người đứng chung một chỗ, đó chính là 100% tiêu điểm rồi.
Về phần ba người bọn hắn đang vây quanh một nữ tử che mặt, tự nhiên đưa tới vô số bất mãn của thiếu nữ, nữ tử che mặt này rốt cuộc là ai, lại có thể lấy được ưu ái của ba vị công tử xuất chúng như thế?
“Ai, ngươi không biết đó, nàng ta chính là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc nha! Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài nhu nhược của nàng ta, khi nàng ta giết người, không nháy mắt đó!” Dân chúng dừng chân trên đường phố vây xem đang nghị luận hăng say.
“Hai vị công tử kia chẳng lẽ chính là thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh sao? Quả nhiên là dáng vẻ bất phàm, khí thế ung dung nha, tại sao lại coi trọng nữ ma đầu Cung chủ Ma Cung đây? !” Nghe đám người nghị luận nói Nam Ức Tịch ỷ mình trẻ tuổi xinh đẹp, mưu toan leo lên đầu cành làm Phượng Hoàng làm biết bao nữ tử càng thêm ghen tức.
Nam Ức Tịch tự nhiên nghe được nội dung bàn tán xung quanh, nhưng nàng chỉ là làm bộ như không có nghe thấy, trong con ngươi d/d/lqd đen như mực ngay cả gợn sóng cũng không có, ngược lại Tiểu Tuyết nghe người xung quanh chỉ trích Nam Ức Tịch, có chút tức giận quát những người đó, “Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy! Nói ai là nữ ma đầu!”
“Cung chủ Ma Cung là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, ai cũng biết!” Một nữ tử trong đó nhìn xung quanh một chút, thấy đám người vây xem càng ngày càng nhiều, trong mắt lướt qua ánh sáng, giống như là lấy được khuyến khích, nhìn Tiểu Tuyết nói.
Tiểu Tuyết nghe được nàng nói, không khỏi càng thêm tức giận, vung tay áo lên muốn lý luận với nàng ta, nàng kia thấy Tiểu Tuyết vung tay áo lên, lập tức né tránh vào đám người, ánh mắt lóe lên bất định, hô to, “Mọi người nhìn đi, Cung chủ Ma Cung này giết người không chớp mắt coi như thôi, ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng không có giáo dưỡng như vậy! Đây là muốn đánh người sao!”
Tiểu Tuyết bởi vì tập võ nhiều năm, vì vậy tranh luận với người luôn có thói quen trêu chọc tay áo, không nghĩ tới lại bị nữ tử này vu hãm muốn đánh nàng ta, không khỏi vừa uất ức vừa tức giận, trừng mắt, như muốn đi đánh nữ tử kia thật.
Một tay áo bào lửa đỏ vung qua trước mặt Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịch ngăn cản Tiểu Tuyết, thân pháp huyền diệu linh hoạt kéo nữ tử kia ra khỏi đám đông, ngón tay mảnh khảnh như ngọc nắm thật chặt mệnh môn của nữ tử đó, nhếch môi cười yếu ớt, trong mắt lộ ra xinh đẹp cùng tàn nhẫn, từ từ nói, “Ai, giết người không chớp mắt sao? Vậy ngươi nói coi ngươi mạo phạm ta, ta đánh ngươi, chẳng phải là tiện nghi cho ngươi sao?”
“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?” Nữ tử kia bị Nam Ức Tịch giữ chặt mệnh môn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn Nam Ức Tịch, giọng nói có chút run run.
Con ngươi của Nam Ức Tịch giống như hắc diệu thạch không hề chớp mắt nhìn nữ tử kia, chỉ có chút can đảm này sao? Chỉ có chút can đảm này, cũng dám chạy đến nơi đây hủy hoại thanh danh của nàng? Chủ tử sau lưng nàng ta thật không tinh mắt rồi.
Nàng vốn là không quan tâm danh tiếng, cũng không lo dân chúng nghị luận như thế nào về nàng, chỉ là nếu là có người cố ý phá hoại thanh danh của nàng, ở trong bóng tối đối phó nàng, vậy thì khác.
Nữ tử này khi bị Tiểu Tuyết chất vấn ánh mắt lập lòe bất định, cố ý đợi đến khi có nhiều người mới kêu lên, những cử động khác thường này, đều biểu hiện rõ, có người phái nàng ta làm như vậy.
Đối với lần này, Gia Luật Linh cùng Hạ Văn Cử cũng nhìn thấu sơ hở, chỉ là bọn hắn biết Nam Ức Tịch có thể giải quyết, bọn họ mừng rỡ yên lặng theo dõi mọi biến hóa.
“Ta muốn làm gì?” Nam Ức Tịch nghe nữ tử kia nói, cố ý lặp lại thật chậm, giọng nói kéo thật dài, mang theo âm trầm làm người ta rợn cả tóc gáy, chậm rãi, nói từng chữ, “Nếu ta giết người không chớp mắt, đương nhiên ta phải giết ngươi.”
Nghe lời nói của Nam Ức Tịch, toàn thân nàng kia kịch liệt run rẩy, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, sợ hãi nhìn Nam Ức Tịch, nói lắp bắp, “Ngươi. . . Ngươi không cần. Làm loạn. . . Mọi người đều. Nhìn đấy. . .”
“Tất cả mọi người nhìn thấy sao?” Khóe môi Nam Ức Tịch nâng lên một nụ cười xinh đẹp vô cùng, giữa hiện đuôi mày khóe mắt hiện ra một tia hài hước cùng lười biếng, làm bộ như lơ đãng quét nhìn xung quanh, dân chúng vây xem xung quanh nghe cuộc đối thoại của Nam Ức Tịch cùng nàng kia, lập tức rối rít lui ra, đứng xa xa nhìn tình hình nơi này, chỉ sợ tới gần sẽ bị liên lụy.
Nàng kia thấy phản ứng của mọi người, gấp đến độ cơ hồ muốn khóc thét, nàng vội vã quỳ xuống, vừa khóc vừa nói, “Cung chủ. . . Van cầu ngươi bỏ qua cho ta. Mới vừa rồi là do ta nói hưu nói vượn.”
“Oh? Ngươi nói hưu nói vượn sao?” Tròng mắt Nam Ức Tịch nhìn nữ tử kia, trong mắt không có nửa phần thương tiếc, nàng cố ý làm ra dáng vẻ nghi hoặc, nhìn nàng kia, từ từ cúi thân xuống, nhìn thẳng vào mắt của nàng kia, từ từ cười nói, “Thật ra thì ta cũng không biết lúc giết người rốt cuộc ta có nháy mắt hay không nháy mắt nha, nếu như vậy thì để cho mọi người cùng nhau xem một chút, mà ngươi, liền làm vật hy sinh đi, như thế nào?”
Nàng kia bị tròng mắt đen của Nam Ức Tịch nhìn chằm chằm, tam hồn bay hết hai hồn rưỡi, lại nghe lời nói của Nam Ức Tịch, càng thêm sợ hãi toàn thân phát run, nàng hoang mang sợ hãi đứng lên, lui vài bước, cả kinh kêu lên, “Không. Ngươi đừng giết ta!”
“Tại sao không được giết ngươi? Không phải ngươi nói ta giết người không chớp mắt sao?” Nam Ức Tịch đi từng bước một đến gần nàng kia, từ đầu đến cuối luôn bày ra nụ cười hài hước, một đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng kia, không cho nàng kia đường lui.
Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú cùng từng bước từng bước ép sát của Nam Ức Tịch, nàng kia rốt cuộc hỏng mất, vừa khóc vừa run rẩy nói, “Là công chúa muốn ta đi theo ngươi, thừa dịp nhiều người nói như vậy! Chuyện không liên quan đến ta, chuyện thật không liên quan đến ta!”
“Oh? Công chúa? Công chúa nào?” Nam Ức Tịch nghe nữ tử kia nói như vậy, chậm rãi dừng lại bước chân, nhíu lông mày, giọng nói chậm rãi, thờ ơ hỏi.
Nàng kia nghe Nam Ức Tịch hỏi, ánh mắt khẽ lóe lên, nhìn Nam Ức Tịch một cái, cắn môi không nói lời nào, đôi tay không ngừng xoắn lại, bộ dáng giãy giụa.
Nam Ức Tịch thấy thế, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia giễu cợt. Còn không chịu nói sao? Tiểu nha đầu này rất sợ vị công chúa kia nha. Chỉ là so sánh với việc sợ hãi công chúa, cái chết trước mặt luôn đáng sợ hơn, đây cũng chính là lý do tại sao khi tánh mạng bị uy hiếp, rất nhiều người lựa chọn phản bội.
“Tại sao không nói đây? Oh, ta biết rồi, ngươi là đang nói dối có đúng hay không?” Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn nữ tử kia, lười biếng mà mang theo ý lạnh nói, “Vu hãm công chúa, không cần ta động thủ, triều đình cũng sẽ bắt ngươi trị tội đấy.”
“Không phải vậy, nô tỳ không có nói láo, là công chúa Vân Hàm muốn ta làm như vậy. Vân Hàm công chúa thích thái tử Hạ, nhưng thái tử Hạ lại chẳng quan tâm công chúa, nàng ghen tỵ Quỳnh Lạc cô nương, mới đặc phái nô tỳ tới hủy danh tiếng của cô nương.” Nữ tử kia nghe lời nói Nam Ức Tịch, bị sợ đến hồn bay phách tán, lập tức nói thật mọi chuyện.
Nam Ức Tịch nghe được nữ tử trả lời, cũng không kinh ngạc gì, thờ ơ nhún vai một cái, ngước mắt nhìn nàng kia một cái, từ từ nói, “Danh tiếng bổn tọa từ trước đến giờ đều không tốt, không cần Vân Hàm công chúa phí tâm tư tới phá hủy. Trở về nói cho nàng ta biết, có thời gian làm những thứ này đối phó bổn tọa, sao không nghĩ ra biện pháp khiến Hạ Văn Cử thích nàng ta!”
Nói xong, Nam Ức Tịch cũng không nhìn nàng kia nữa, liền mang theo Tiểu Tuyết thản nhiên rời đi, tay áo lửa đỏ ở trong không khí lượn thành đường cong diêm dúa lòe loẹt, dân chúng vây xem nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Mặc kệ nàng có phải là nữ ma đầu giết người không chớp mắt hay không, nhưng phong thái trên người nàng giống như mang theo ma lực, khiến người ta không nhịn được sợ hãi than thầm. Khó trách lấy được ưu ái của thái tử Bắc Mạc và Linh
vương gia.
Ngược lại Vân Hàm công chúa này, thân là công chúa hoàng thất, không ngờ lại ác độc như vậy, còn phái nha hoàn tới hủy hoại danh tiếng Cung chủ Ma Cung, làm tổn hại thanh danh Hoàng thất.
“Vì sao Cung chủ không cho nha hoàn giáo huấn nàng kia?” Tiểu Tuyết đi theo sau lưng Nam Ức Tịch, có chút tức giận bất bình nói, cư nhiên hủy hoại danh tiếng Cung chủ như vậy, thật là quá đáng.
Nam Ức Tịch nghe lời nói Tiểu Tuyết, trên mặt treo nụ cười không sao cả, trong mắt hàm chứa ý vị sâu xa, từ từ cười nói, “Âm mưu bại lộ, cũng làm tổn hại danh dự Nam Vân Hàm, ngươi cho rằng Nam Vân Hàm sẽ dễ dàng buông tha cho nàng ta? Lại nói, nha đầu kia cũng không nói sai, ta vốn là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, không phải sao?”
“Mới không phải! Cung chủ là có nỗi khổ tâm.” Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch hơi tự giễu mình, không khỏi vội vàng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến hồng, sùng kính nhìn Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch nhàn nhạt cười một tiếng, từ chối cho ý kiến. Có nỗi khổ tâm không cần lấy cớ. Dù nguyên nhân gì, xác thực hai tay của nàng dính đầy máu tươi, nàng không cần tìm cái cớ gì để che giấu, làm chính là làm, nàng có dũng khí gánh chịu tất cả.
“Còn đi theo ta làm cái gì? Ngươi còn chê mình gây cho ta ít phiền toái sao?!” Đi tới cửa Doãn phủ, liếc mắt nhìn ba người còn đi theo nàng, Nam Ức Tịch nhìn sang Hạ Văn Cử, lạnh giọng nói.
Hạ Văn Cử bị Nam Ức Tịch nói như thế, sờ lỗ mũi một cái, hắn cũng rất không giải thích được nha, ai biết Vân Hàm công chúa này ác độc như vậy?
“Quỳnh Lạc, điều này cũng không thể trách ta, cũng không phải là ta kêu nàng ta thích ta. Chuyện này chỉ có thể chứng minh sức quyến rũ của ta lớn, Quỳnh Lạc ngươi nên vì thế mà đối đãi với ta tốt chứ.” Hạ Văn Cử vuốt lỗ mũi, lẽ thẳng khí hùng nói.
Nam Ức Tịch nhất thời im lặng.
Mặc dù Doãn phủ nằm gần đường phố, nhưng lại ở trong hẻm nhỏ cực kỳ tĩnh lặng, vì vậy chỉ có ít người đi lại trên đường, Nam Ức Tịch có đầy đủ kiên nhẫn tốn thời gian với bọn họ ở nơi này.
“Quỳnh Lạc, không mời chúng ta đi vào ngồi một chút sao?” Nam Khởi thấy Nam Ức Tịch dừng ở cửa Doãn phủ, bộ dáng nhất định phải đuổi bọn hắn đi, không khỏi ôn hòa hỏi.
Hắn, cũng không phải muốn tranh cái gì với Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, chỉ là không yên lòng với Nam Ức Tịch, sợ nàng vì vậy đắc tội Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh, chỉ là khi đi cùng bọn họ mới biết, mặc kệ Nam Ức Tịch làm cái gì, sợ là Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh đều bao dung tất cả.
Danh sách chương