Ngày kế tiếp, Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang cùng nhau tới Minh hồ, xa xa đã nhìn thấy một chiếc thuyền lớn tráng lệ, quả nhiên đủ khí phái. Thật ra thì Nam Ức Tịch cũng không phải thật sự thích thuyền lớn xa hoa, cho nên nàng yêu cầu như vậy, là bởi vì nàng sợ nước. Nếu ngồi ở trên thuyền nhỏ, thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn, nàng chỉ sợ sẽ không chịu nổi.
“Quỳnh Lạc, ngươi đã đến rồi.” Doãn Lưu Nguyệt vừa nhìn thấy Nam Ức Tịch, liền cười tiến lên đón, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng giống như thời điểm nàng mới gặp gỡ Nam Ức Tịch, nhưng vẻ mặt Nam Ức Tịch vẫn như cũ nhàn nhạt, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.
Nàng tránh được tay Doãn Lưu Nguyệt kéo nàng, khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Doãn Lưu Nguyệt không mặn không lạt đáp một tiếng, “Thái tử trắc phi.”
Doãn Lưu Nguyệt không tức giận chút nào cũng không buồn bực sự vô lễ của nàng, mà là dẫn Doãn Lưu Quang và Nam Ức Tịch cùng nhau lên thuyền.
Trên thuyền, Nam Dận, Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du đã ngồi ở bên bàn trên. Nam Dận mặc một bộ trường bào màu vàng óng quý giá, xem ra càng ngày càng tuấn mỹ vô cùng, thời điểm thấy Nam Ức Tịch, hắn lập tức nhiệt tình đứng lên, đón Nam Ức Tịch vào.
Mà Nam Tú Cầm lại bất động thanh sắc ngồi yên, đôi con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, bên trong mang theo tính toán và ghen ghét. Lam Cẩn Du vẫn như cũ mặc một bộ cẩm bào màu xanh dương, nhìn rất ôn hòa khiêm nhã, hắn chau mày lại nhìn Nam Ức Tịch, trong ánh có mấy phần phức tạp.
Nam Ức Tịch thu hết vẻ mặt ánh mắt của đám đông vào trong mắt. Xem ra lần du hồ này, tất cả mọi người đều có tâm tư. Đã như vậy, nàng sẽ không tiếp bọn họ một chút.
“Quỳnh Lạc, mấy ngày nay chưa từng thấy ngươi...ngươi có nhớ tới ta?” Nam Dận nhìn Nam Ức Tịch ngồi vào chỗ ngồi, hắn đắm đuối đưa tình nhìn Nam Ức Tịch, hỏi dịu dàng vô cùng.
Nam Ức Tịch nghe được lời Nam Dận nói, trên người lập tức nổi lên một tầng da gà, nàng thật không ngờ Nam Dận sẽ vô sỉ đến nước này, cư nhiên ở trước mặt mọi người hỏi nàng như vậy. Mà thời điểm Doãn Lưu Nguyệt nghe thấy như vậy, vẻ mặt lại bình thản giống như không nghe thấy gì cả.
Ngược lại Doãn Lưu Quang khẽ nhíu mày, hắn ôn hòa nhìn về phía Nam Dận, nho nhã lễ độ nói, “Thái tử điện hạ, ngài nói chuyện như vậy, sợ là không ổn đâu.”
Nam Dận nói lời này không thể nghi ngờ là chọc giận tới Doãn Lưu Quang, chỉ là tính khí hắn luôn luôn ôn hòa, cũng không ưa thích nổi giận, vì vậy hắn ôn hòa nhắc nhở một câu. Theo ý hắn, Nam Dận nói những lời này không chỉ có làm tổn thương Doãn Lưu Nguyệt, mà cũng sẽ cợt nhả Nam Ức Tịch, đúng là hắn không thể nhẫn nhịn.
Nam Dận nghe được Doãn Lưu Quang nói, sắc mặt khẽ hơi trầm xuống một cái, có chút không vui nói, “Bản thái tử chỉ là cùng Quỳnh Lạc ôn chuyện một chút thôi, có chỗ gì không ổn? Quỳnh Lạc, ngươi nói sao?”
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu mày nhìn Nam Dận một cái, xem ra hắn để Doãn Lưu Nguyệt khởi xướng chuyện du hồ lần này, chính là vì muốn rút ngắn khoảng cách với nàng, có lẽ hắn chưa từ bỏ ý định chiếm kho báu Ma Cung, chỉ là nàng cũng không có kiên nhẫn ứng phó hắn. Quan hệ giữa Nam Tú Cầm và Nam Dận mặc dù không tính là bất hòa, nhưng dù sao không phải là một huynh muội do cùng người sinh ra, vì sao nàng lại xuất hiện tại nơi này? Lại nhìn Nam Tú Cầm và Doãn Lưu Nguyệt một cái, trong lòng Nam Ức Tịch thoáng qua một tia sáng tỏ. Đều nói lòng ghen tỵ của nữ nhân là vô cùng đáng sợ, lời này quả nhiên không giả. Lòng ghen tỵ có thể để cho hai nữ nhân vốn không hề hòa hợp lại liên thủ với nhau đối phó nàng.
Chỉ là nàng không quan tâm. Đừng nói họ liên thủ, cho dù nhiều hơn mấy người nữa, nàng vẫn ứng phó thoải mái.
“Quỳnh Lạc, sao ngươi không nói lời nào?” Nam Dận thấy Nam Ức Tịch không để ý hắn, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng lại không dám nổi giận với Nam Ức Tịch, chỉ đành nhẫn lại ôn hòa hỏi.
Nam Ức Tịch nghe vậy, không chút để ý nhìn hắn một cái, trong mắt hình như còn hàm chứa mấy phần trêu tức, không chút lưu tình nói, “Oh, ta chỉ là đang suy nghĩ, ta và thái tử điện hạ không có giao tình gì mà? Tại sao lại có chuyện để ôn?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Nam Dận lập tức trở nên hết sức khó coi, coi như hắn muốn nhịn Nam Ức Tịch lần nữa, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, huống chi hắn luôn luôn ngang ngược càn rỡ, làm sao nhịn được Nam Ức Tịch nói như vậy, lập tức liền vẩy tay áo, không nói thêm gì nữa.
Không khí lập tức lúng túng. Nam Ức Tịch giống như không để ý, cúi đầu nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, sau khi xác định không có vấn đề, nàng liền bưng lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, xem ra hết sức vừa lòng, hình như không để lửa giận của Nam Dận vào trong mắt.
Mà Doãn Lưu Nguyệt đối với lần càng thêm thích nghe ngóng, Nam Dận càng ghét Nam Ức Tịch, nàng lại càng có cơ hội xui khiến Nam Dận đối phó Nam Ức Tịch. Chỉ là, hiện tại nàng có biện pháp tốt hơn.
Doãn Lưu Nguyệt và Nam Tú Cầm liếc nhau một cái, trong mắt hai người lóe lên oán độc, Doãn Lưu Nguyệt dẫn đầu đứng lên, nhìn Nam Ức Tịch thân thiết nói, “Quỳnh Lạc, ta có chút lời muốn nói với ngươi, ngươi có thể theo ta đi ra ngoài một chút không?”
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhàn nhạt nhìn Doãn Lưu Nguyệt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy Doãn Lưu Nguyệt một hồi chột dạ, thời điểm khi nàng cho là Nam Ức Tịch sẽ không đồng ý, lại nghe thấy Nam Ức Tịch từ từ cười, lên tiếng, “Được.”
Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đi, Doãn Lưu Nguyệt mang theo Nam Ức Tịch đi tới trên boong thuyền, đứng ở trên boong thuyền, đã có thể thấy rõ ràng nước hồ bốn phía.
Nam Ức Tịch đứng ở trên boong thuyền, không có nhìn nước hồ, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm Doãn Lưu Nguyệt, nàng hiện lên nụ cười tà mị, từ từ hỏi, “Ngươi muốn nói gì?”
Doãn Lưu Nguyệt có chút kỳ quái quan sát Nam Ức Tịch, Nam Tú Cầm rõ ràng nói cho nàng biết Nam Ức Tịch rất sợ nước, lần trước ở sơn trang, Nam Ức Tịch thấy Nam Hương Vận ngã vào trong nước rõ ràng rất sốt ruột, tuy nhiên không dám xuống nước cứu. Nhưng hiện tại lại nhìn thấy Nam Ức Tịch trấn định, đâu có nửa phần sợ nước?
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn thử một lần. Bây giờ chính là lúc mùa đông, nước hồ sẽ rất lạnh lẽo, nếu nàng có thể đẩy Nam Ức Tịch vào trong nước, coi như không chết đuối, cũng khiến nàng chết rét!
Nghĩ tới đây, trong mắt Doãn Lưu Nguyệt đã hiện lên một tia oán độc, nàng nhìn Nam Ức Tịch nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới bên người Nam Ức Tịch nói, “Thật ra ta muốn nói xin lỗi ngươi, không biết ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”
Nam Ức Tịch nghe được lời Doãn Lưu Nguyệt nói, chẳng nói đúng sai khẽ cười, Doãn Lưu Nguyệt muốn nói xin lỗi nàng, đánh chết nàng cũng sẽ không tin được, nếu nàng ta thật sự muốn xin lỗi, thì oán độc mới lóe lên trong mắt nàng là cái gì? Nàng muốn xem bên trong hồ lô của Doãn Lưu Nguyệt rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Nói xin lỗi thì không cần. Cho tới bây giờ ta vốn không có để trong lòng.” Nam Ức Tịch dừng một chút, nói với Doãn Lưu Nguyệt. Điều nàng nói đều là sự thật, đối với Doãn Lưu Nguyệt, nàng vốn dĩ chưa từng để ở trong lòng qua, chỉ có Doãn Lưu Nguyệt luôn suy nghĩ tất cả biện pháp đối phó nàng, mà nàng chẳng qua là ứng phó một chút những thủ đoạn buồn cười kia mà thôi.
“Quỳnh Lạc, ngươi đã đến rồi.” Doãn Lưu Nguyệt vừa nhìn thấy Nam Ức Tịch, liền cười tiến lên đón, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng giống như thời điểm nàng mới gặp gỡ Nam Ức Tịch, nhưng vẻ mặt Nam Ức Tịch vẫn như cũ nhàn nhạt, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.
Nàng tránh được tay Doãn Lưu Nguyệt kéo nàng, khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Doãn Lưu Nguyệt không mặn không lạt đáp một tiếng, “Thái tử trắc phi.”
Doãn Lưu Nguyệt không tức giận chút nào cũng không buồn bực sự vô lễ của nàng, mà là dẫn Doãn Lưu Quang và Nam Ức Tịch cùng nhau lên thuyền.
Trên thuyền, Nam Dận, Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du đã ngồi ở bên bàn trên. Nam Dận mặc một bộ trường bào màu vàng óng quý giá, xem ra càng ngày càng tuấn mỹ vô cùng, thời điểm thấy Nam Ức Tịch, hắn lập tức nhiệt tình đứng lên, đón Nam Ức Tịch vào.
Mà Nam Tú Cầm lại bất động thanh sắc ngồi yên, đôi con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, bên trong mang theo tính toán và ghen ghét. Lam Cẩn Du vẫn như cũ mặc một bộ cẩm bào màu xanh dương, nhìn rất ôn hòa khiêm nhã, hắn chau mày lại nhìn Nam Ức Tịch, trong ánh có mấy phần phức tạp.
Nam Ức Tịch thu hết vẻ mặt ánh mắt của đám đông vào trong mắt. Xem ra lần du hồ này, tất cả mọi người đều có tâm tư. Đã như vậy, nàng sẽ không tiếp bọn họ một chút.
“Quỳnh Lạc, mấy ngày nay chưa từng thấy ngươi...ngươi có nhớ tới ta?” Nam Dận nhìn Nam Ức Tịch ngồi vào chỗ ngồi, hắn đắm đuối đưa tình nhìn Nam Ức Tịch, hỏi dịu dàng vô cùng.
Nam Ức Tịch nghe được lời Nam Dận nói, trên người lập tức nổi lên một tầng da gà, nàng thật không ngờ Nam Dận sẽ vô sỉ đến nước này, cư nhiên ở trước mặt mọi người hỏi nàng như vậy. Mà thời điểm Doãn Lưu Nguyệt nghe thấy như vậy, vẻ mặt lại bình thản giống như không nghe thấy gì cả.
Ngược lại Doãn Lưu Quang khẽ nhíu mày, hắn ôn hòa nhìn về phía Nam Dận, nho nhã lễ độ nói, “Thái tử điện hạ, ngài nói chuyện như vậy, sợ là không ổn đâu.”
Nam Dận nói lời này không thể nghi ngờ là chọc giận tới Doãn Lưu Quang, chỉ là tính khí hắn luôn luôn ôn hòa, cũng không ưa thích nổi giận, vì vậy hắn ôn hòa nhắc nhở một câu. Theo ý hắn, Nam Dận nói những lời này không chỉ có làm tổn thương Doãn Lưu Nguyệt, mà cũng sẽ cợt nhả Nam Ức Tịch, đúng là hắn không thể nhẫn nhịn.
Nam Dận nghe được Doãn Lưu Quang nói, sắc mặt khẽ hơi trầm xuống một cái, có chút không vui nói, “Bản thái tử chỉ là cùng Quỳnh Lạc ôn chuyện một chút thôi, có chỗ gì không ổn? Quỳnh Lạc, ngươi nói sao?”
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu mày nhìn Nam Dận một cái, xem ra hắn để Doãn Lưu Nguyệt khởi xướng chuyện du hồ lần này, chính là vì muốn rút ngắn khoảng cách với nàng, có lẽ hắn chưa từ bỏ ý định chiếm kho báu Ma Cung, chỉ là nàng cũng không có kiên nhẫn ứng phó hắn. Quan hệ giữa Nam Tú Cầm và Nam Dận mặc dù không tính là bất hòa, nhưng dù sao không phải là một huynh muội do cùng người sinh ra, vì sao nàng lại xuất hiện tại nơi này? Lại nhìn Nam Tú Cầm và Doãn Lưu Nguyệt một cái, trong lòng Nam Ức Tịch thoáng qua một tia sáng tỏ. Đều nói lòng ghen tỵ của nữ nhân là vô cùng đáng sợ, lời này quả nhiên không giả. Lòng ghen tỵ có thể để cho hai nữ nhân vốn không hề hòa hợp lại liên thủ với nhau đối phó nàng.
Chỉ là nàng không quan tâm. Đừng nói họ liên thủ, cho dù nhiều hơn mấy người nữa, nàng vẫn ứng phó thoải mái.
“Quỳnh Lạc, sao ngươi không nói lời nào?” Nam Dận thấy Nam Ức Tịch không để ý hắn, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng lại không dám nổi giận với Nam Ức Tịch, chỉ đành nhẫn lại ôn hòa hỏi.
Nam Ức Tịch nghe vậy, không chút để ý nhìn hắn một cái, trong mắt hình như còn hàm chứa mấy phần trêu tức, không chút lưu tình nói, “Oh, ta chỉ là đang suy nghĩ, ta và thái tử điện hạ không có giao tình gì mà? Tại sao lại có chuyện để ôn?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Nam Dận lập tức trở nên hết sức khó coi, coi như hắn muốn nhịn Nam Ức Tịch lần nữa, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, huống chi hắn luôn luôn ngang ngược càn rỡ, làm sao nhịn được Nam Ức Tịch nói như vậy, lập tức liền vẩy tay áo, không nói thêm gì nữa.
Không khí lập tức lúng túng. Nam Ức Tịch giống như không để ý, cúi đầu nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, sau khi xác định không có vấn đề, nàng liền bưng lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, xem ra hết sức vừa lòng, hình như không để lửa giận của Nam Dận vào trong mắt.
Mà Doãn Lưu Nguyệt đối với lần càng thêm thích nghe ngóng, Nam Dận càng ghét Nam Ức Tịch, nàng lại càng có cơ hội xui khiến Nam Dận đối phó Nam Ức Tịch. Chỉ là, hiện tại nàng có biện pháp tốt hơn.
Doãn Lưu Nguyệt và Nam Tú Cầm liếc nhau một cái, trong mắt hai người lóe lên oán độc, Doãn Lưu Nguyệt dẫn đầu đứng lên, nhìn Nam Ức Tịch thân thiết nói, “Quỳnh Lạc, ta có chút lời muốn nói với ngươi, ngươi có thể theo ta đi ra ngoài một chút không?”
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhàn nhạt nhìn Doãn Lưu Nguyệt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy Doãn Lưu Nguyệt một hồi chột dạ, thời điểm khi nàng cho là Nam Ức Tịch sẽ không đồng ý, lại nghe thấy Nam Ức Tịch từ từ cười, lên tiếng, “Được.”
Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đi, Doãn Lưu Nguyệt mang theo Nam Ức Tịch đi tới trên boong thuyền, đứng ở trên boong thuyền, đã có thể thấy rõ ràng nước hồ bốn phía.
Nam Ức Tịch đứng ở trên boong thuyền, không có nhìn nước hồ, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm Doãn Lưu Nguyệt, nàng hiện lên nụ cười tà mị, từ từ hỏi, “Ngươi muốn nói gì?”
Doãn Lưu Nguyệt có chút kỳ quái quan sát Nam Ức Tịch, Nam Tú Cầm rõ ràng nói cho nàng biết Nam Ức Tịch rất sợ nước, lần trước ở sơn trang, Nam Ức Tịch thấy Nam Hương Vận ngã vào trong nước rõ ràng rất sốt ruột, tuy nhiên không dám xuống nước cứu. Nhưng hiện tại lại nhìn thấy Nam Ức Tịch trấn định, đâu có nửa phần sợ nước?
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn thử một lần. Bây giờ chính là lúc mùa đông, nước hồ sẽ rất lạnh lẽo, nếu nàng có thể đẩy Nam Ức Tịch vào trong nước, coi như không chết đuối, cũng khiến nàng chết rét!
Nghĩ tới đây, trong mắt Doãn Lưu Nguyệt đã hiện lên một tia oán độc, nàng nhìn Nam Ức Tịch nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới bên người Nam Ức Tịch nói, “Thật ra ta muốn nói xin lỗi ngươi, không biết ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”
Nam Ức Tịch nghe được lời Doãn Lưu Nguyệt nói, chẳng nói đúng sai khẽ cười, Doãn Lưu Nguyệt muốn nói xin lỗi nàng, đánh chết nàng cũng sẽ không tin được, nếu nàng ta thật sự muốn xin lỗi, thì oán độc mới lóe lên trong mắt nàng là cái gì? Nàng muốn xem bên trong hồ lô của Doãn Lưu Nguyệt rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Nói xin lỗi thì không cần. Cho tới bây giờ ta vốn không có để trong lòng.” Nam Ức Tịch dừng một chút, nói với Doãn Lưu Nguyệt. Điều nàng nói đều là sự thật, đối với Doãn Lưu Nguyệt, nàng vốn dĩ chưa từng để ở trong lòng qua, chỉ có Doãn Lưu Nguyệt luôn suy nghĩ tất cả biện pháp đối phó nàng, mà nàng chẳng qua là ứng phó một chút những thủ đoạn buồn cười kia mà thôi.
Danh sách chương