Lời nói của Nạp Lan Thần Dật vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Nam Ức Tịch, hơn nữa đã đánh thẳng tới lòng nàng.
Trong nháy mắt, giống như tất cả uất ức, những đau đớn đã trải qua tìm được chỗ thổ lộ. Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật, cười khe khẽ.
Nạp Lan Thần Dật cũng nhìn nàng, lộ ra nụ cười. Năm đó, hắn lấy thân phận Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật cầu hôn nàng làm thê, nhưng không nghĩ đến trời xui đất khiến lại hại nàng.
Bắt tay vào điều tra tất cả biến cố xảy ra ở Nam Hải. Lúc đấy hắn giống như người điên cạy quan tài nàng ra, mặc dù sau khi trải qua dịch dung có dung nhan tương tự, nhưng trên tay không có vết sẹo, không phải nàng. Hắn tìm tất cả thi thể khắp bãi tha ma, không thấy nàng.
Nàng không chết. Đây là chấp niệm duy nhất có thể khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Khi còn bé hắn đã từng len lén cho nàng ăn một viên thuốc mà sư phụ đưa cho hắn, sư phụ nói qua, viên thuốc này có thể áp chế tất cả kỳ độc trên người, cho nên dù là rượu độc, nàng cũng có thể sống sót.
Chỉ là nàng sẽ đi nơi nào?! Tại sao hắn tìm khắp cả Nam Hải cũng không tìm được tung tích của nàng? Bốn năm nay, hắn phát điên tìm kiếm tung tích của nàng, lại không hề có tin tức. Hắn không ngừng bức bách mình càng trở nên mạnh mẽ hơn. Âm thầm liên lạc giao dịch với Doãn Lưu Quang, ở trong triều lấy thân phận Nạp Lan Thần Dật cổ động xuất binh đánh Nam Hải, mặc kệ có thể tìm được nàng hay không, nàng ở Nam Hải bị uất ức, hắn muốn thay nàng báo thù, hắn muốn phá hủy cả Nam Hải!
“Từ khi nào thì chàng nhận ra ta?” Nam Ức Tịch đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi.
Nạp Lan Thần Dật lôi kéo tay Nam Ức Tịch đi tới dưới mái hiên, vừa cười nói, “Trước tiên đi tránh một chút. Nhận ra nàng, thật ra thì lần đầu tiên gặp nàng, ta liền cảm thấy quen thuộc. Chỉ là những năm này nàng biến hóa quá nhiều, nhất thời ta không dám tin tưởng.”
“Thần Dật, có phải bây giờ chàng cảm thấy ta rất xấu xa không?” Nam Ức Tịch ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Thần Dật, bên trong đáy mắt cất giấu một tia khiếp đảm nho nhỏ, những năm gần đây, nàng cũng đã sớm không quan tâm người bên cạnh nhìn mình như thế nào, nàng chính là xinh đẹp, chính là tàn nhẫn, vậy thì như thế nào?
Nhưng đối mặt với hắn, nàng lại không có cách nào không quan tâm được. Nàng sợ hắn sẽ cảm thấy nàng không còn là nàng năm đó, nàng sợ hắn sẽ bởi vì thấy nàng tàn nhẫn và xinh đẹp mà không còn thích nàng.
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ vuốc tóc Nam Ức Tịch, cưng chìu nói, “Làm sao lại nghĩ vậy? Mặc kệ nàng biến thành hình dáng gì, ta đều biết, trong nội tâm của ta nàng vĩnh viễn là người tốt nhất. Nếu như nói bây giờ nàng có cho ta cảm giác gì đó không giống, đó chính là càng làm cho lòng ta đau đớn tự trách. Nếu ta trở nên cường đại sớm một chút, có lẽ nàng cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi.”
“Thật ra thì ta chưa bao giờ từng nghĩ, ta sẽ yêu chàng.” Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật nói, hình như cũng nhớ tới chuyện trước, môi nàng giác nở nụ cười, chậm rãi nói, “Hoặc là nói, thật ra thì chỉ do ta vẫn không muốn thừa nhận thôi.”
Có lẽ từ thời điểm lúc bắt đầu quyết định bất chấp tất cả đi cứu hắn, nàng đã yêu hắn, yêu một đôi tròng mắt như vậy. Chỉ là lúc đó thân phận của nàng là thái tử Nam Hải, nàng biết hắn chỉ đối đãi với nàng như huynh đệ, vì vậy nàng yên lặng thu lại tất cả tình cảm, tự nói với mình, bọn họ chỉ là huynh đệ.
Sau khi thân phận của nàng bị Nạp Lan Thần Dật biết, hắn động lòng với nàng, mà nàng lại còn liều mạng đè nén tình cảm của mình xuống, tự nói với bản thân một nghìn lần, đó không phải sự thật. Nàng lại thật sự cho là, tình cảm của nàng đối với hắn chỉ tình huynh trưởng mà thôi.
Nhưng nàng không biết, thật ra thì hắn một mực hiện hữu trong lòng nàng. Nàng yêu Lam Cẩn Du, có lẽ cũng bởi vì lúc ở ngự hoa viên hắn nhìn nàng cười, cảm giác ôn nhã rất giống Nạp Lan Thần Dật.
Sự tin cậy đối với Các chủ Ám các, sự không đề phòng đối với Lạc Huyền Lăng, thật ra thì cũng chỉ là bởi vì, hắn vẫn luôn chôn giấu trong lòng nàng, nàng không dám nói ra, thậm chí không dám để cho mình xác định tình cảm.
“Ngươi biết không, ban đầu ngươi không nói gì mà đã chia tay, thật sự đã khiến cho ta rất khổ sở. Ta cho là ta đối với ngươi mà nói, ta không phải người quan trọng, cho nên ngay cả câu cáo biệt cũng sẽ không nhớ tới ta.” Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịch nói, khóe môi hiện ra một chút nụ cười, làm như nhớ lại hồi ức từ kiếp trước, hắn tiếp tục nói, “Thật may là sau khi ngươi đi, ta đến Thiên viện, lại phát hiện cái này.”
Nạp Lan Thần Dật từ bên trong y phục lấy ra một chiếc khăn tay, chiếc khăn tay này không biết là làm từ gì ra, thế nhưng không bị ướt chút nào, Nạp Lan Thần Dật chậm rãi mở khăn tay ra, bên trong là một tờ giấy.
Chữ viết trên giấy thanh tú mang theo dáng vẻ non nớt, cả trang giấy đều viết lặp lại dòng chữ, Nạp Lan Thần Dật. Từ chữ viết cũng có thể thấy được người viết chữ có tình cảm sâu đậm với Nạp Lan Thần Dật, bởi vì mỗi một nét chữ đều dùng hết sức lực tấm lòng.
Nam Ức Tịch thấy tờ giấy kia, đó chính là thời điểm năm đó nàng muốn rời khỏi Đông Lâm, buổi tối ngủ không yên giấc liền viết. Khi đó, trong lòng nàng thật sự không muốn dời đi, nhưng nàng biết cuối cùng cũng phải trở về, bởi vì nàng là công chúa Nam Hải, Nam Hải mới là nhà của nàng.
Viết đầy một trang giấy, rất muốn thấy hắn, tuy nhiên không dám thấy hắn. Sợ khi thấy hắn, nàng liền không hạ được quyết tâm rời đi. Bởi vậy mới chọn không chào mà đi. Không nghĩ tới, lại bị hắn nhìn thấy tờ giấy này, hơn nữa cất giữ bảy năm.
“Chàng một mực mang theo nó?” Nam Ức Tịch có chút kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi.
Nạp Lan Thần Dật chẳng nói đúng sai thận trọng gói kỹ tờ giấy, giống như hơn cả bảo bối, hắn cười nói, “Ừ. Bởi vì thấy nó, ta mới tin tưởng, ngươi nhất định cũng có cảm giác với ta, ta mới phát giác được, ngươi vẫn đang ở bên cạnh ta cùng với ta.”
Nhìn nam tử xuất trần thanh nhã trước mắt, Nam Ức Tịch cũng không biết nên nói gì. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn dũng cảm mà kiên trì yêu nàng như vậy, mà nàng lại tìm mọi cách tránh né, thậm chí cũng không dám thừa nhận mình có cảm tình với hắn.
Cõi đời này không phải là không có người thương nàng, ngược lại, nàng người yêu nàng sâu đậm.
Thổ lộ tình cảm. Đây không phải là đang đánh cuộc, bởi vì nàng biết, hắn sẽ không cần nàng thua.
Tất cả thân phận địa vị quyền lợi quan hệ đều bị quẳng ra sau đầu, nàng chỉ biết hắn yêu nàng, nàng cũng thương hắn.
Trong nháy mắt, giống như tất cả uất ức, những đau đớn đã trải qua tìm được chỗ thổ lộ. Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật, cười khe khẽ.
Nạp Lan Thần Dật cũng nhìn nàng, lộ ra nụ cười. Năm đó, hắn lấy thân phận Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật cầu hôn nàng làm thê, nhưng không nghĩ đến trời xui đất khiến lại hại nàng.
Bắt tay vào điều tra tất cả biến cố xảy ra ở Nam Hải. Lúc đấy hắn giống như người điên cạy quan tài nàng ra, mặc dù sau khi trải qua dịch dung có dung nhan tương tự, nhưng trên tay không có vết sẹo, không phải nàng. Hắn tìm tất cả thi thể khắp bãi tha ma, không thấy nàng.
Nàng không chết. Đây là chấp niệm duy nhất có thể khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Khi còn bé hắn đã từng len lén cho nàng ăn một viên thuốc mà sư phụ đưa cho hắn, sư phụ nói qua, viên thuốc này có thể áp chế tất cả kỳ độc trên người, cho nên dù là rượu độc, nàng cũng có thể sống sót.
Chỉ là nàng sẽ đi nơi nào?! Tại sao hắn tìm khắp cả Nam Hải cũng không tìm được tung tích của nàng? Bốn năm nay, hắn phát điên tìm kiếm tung tích của nàng, lại không hề có tin tức. Hắn không ngừng bức bách mình càng trở nên mạnh mẽ hơn. Âm thầm liên lạc giao dịch với Doãn Lưu Quang, ở trong triều lấy thân phận Nạp Lan Thần Dật cổ động xuất binh đánh Nam Hải, mặc kệ có thể tìm được nàng hay không, nàng ở Nam Hải bị uất ức, hắn muốn thay nàng báo thù, hắn muốn phá hủy cả Nam Hải!
“Từ khi nào thì chàng nhận ra ta?” Nam Ức Tịch đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi.
Nạp Lan Thần Dật lôi kéo tay Nam Ức Tịch đi tới dưới mái hiên, vừa cười nói, “Trước tiên đi tránh một chút. Nhận ra nàng, thật ra thì lần đầu tiên gặp nàng, ta liền cảm thấy quen thuộc. Chỉ là những năm này nàng biến hóa quá nhiều, nhất thời ta không dám tin tưởng.”
“Thần Dật, có phải bây giờ chàng cảm thấy ta rất xấu xa không?” Nam Ức Tịch ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Thần Dật, bên trong đáy mắt cất giấu một tia khiếp đảm nho nhỏ, những năm gần đây, nàng cũng đã sớm không quan tâm người bên cạnh nhìn mình như thế nào, nàng chính là xinh đẹp, chính là tàn nhẫn, vậy thì như thế nào?
Nhưng đối mặt với hắn, nàng lại không có cách nào không quan tâm được. Nàng sợ hắn sẽ cảm thấy nàng không còn là nàng năm đó, nàng sợ hắn sẽ bởi vì thấy nàng tàn nhẫn và xinh đẹp mà không còn thích nàng.
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ vuốc tóc Nam Ức Tịch, cưng chìu nói, “Làm sao lại nghĩ vậy? Mặc kệ nàng biến thành hình dáng gì, ta đều biết, trong nội tâm của ta nàng vĩnh viễn là người tốt nhất. Nếu như nói bây giờ nàng có cho ta cảm giác gì đó không giống, đó chính là càng làm cho lòng ta đau đớn tự trách. Nếu ta trở nên cường đại sớm một chút, có lẽ nàng cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi.”
“Thật ra thì ta chưa bao giờ từng nghĩ, ta sẽ yêu chàng.” Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật nói, hình như cũng nhớ tới chuyện trước, môi nàng giác nở nụ cười, chậm rãi nói, “Hoặc là nói, thật ra thì chỉ do ta vẫn không muốn thừa nhận thôi.”
Có lẽ từ thời điểm lúc bắt đầu quyết định bất chấp tất cả đi cứu hắn, nàng đã yêu hắn, yêu một đôi tròng mắt như vậy. Chỉ là lúc đó thân phận của nàng là thái tử Nam Hải, nàng biết hắn chỉ đối đãi với nàng như huynh đệ, vì vậy nàng yên lặng thu lại tất cả tình cảm, tự nói với mình, bọn họ chỉ là huynh đệ.
Sau khi thân phận của nàng bị Nạp Lan Thần Dật biết, hắn động lòng với nàng, mà nàng lại còn liều mạng đè nén tình cảm của mình xuống, tự nói với bản thân một nghìn lần, đó không phải sự thật. Nàng lại thật sự cho là, tình cảm của nàng đối với hắn chỉ tình huynh trưởng mà thôi.
Nhưng nàng không biết, thật ra thì hắn một mực hiện hữu trong lòng nàng. Nàng yêu Lam Cẩn Du, có lẽ cũng bởi vì lúc ở ngự hoa viên hắn nhìn nàng cười, cảm giác ôn nhã rất giống Nạp Lan Thần Dật.
Sự tin cậy đối với Các chủ Ám các, sự không đề phòng đối với Lạc Huyền Lăng, thật ra thì cũng chỉ là bởi vì, hắn vẫn luôn chôn giấu trong lòng nàng, nàng không dám nói ra, thậm chí không dám để cho mình xác định tình cảm.
“Ngươi biết không, ban đầu ngươi không nói gì mà đã chia tay, thật sự đã khiến cho ta rất khổ sở. Ta cho là ta đối với ngươi mà nói, ta không phải người quan trọng, cho nên ngay cả câu cáo biệt cũng sẽ không nhớ tới ta.” Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịch nói, khóe môi hiện ra một chút nụ cười, làm như nhớ lại hồi ức từ kiếp trước, hắn tiếp tục nói, “Thật may là sau khi ngươi đi, ta đến Thiên viện, lại phát hiện cái này.”
Nạp Lan Thần Dật từ bên trong y phục lấy ra một chiếc khăn tay, chiếc khăn tay này không biết là làm từ gì ra, thế nhưng không bị ướt chút nào, Nạp Lan Thần Dật chậm rãi mở khăn tay ra, bên trong là một tờ giấy.
Chữ viết trên giấy thanh tú mang theo dáng vẻ non nớt, cả trang giấy đều viết lặp lại dòng chữ, Nạp Lan Thần Dật. Từ chữ viết cũng có thể thấy được người viết chữ có tình cảm sâu đậm với Nạp Lan Thần Dật, bởi vì mỗi một nét chữ đều dùng hết sức lực tấm lòng.
Nam Ức Tịch thấy tờ giấy kia, đó chính là thời điểm năm đó nàng muốn rời khỏi Đông Lâm, buổi tối ngủ không yên giấc liền viết. Khi đó, trong lòng nàng thật sự không muốn dời đi, nhưng nàng biết cuối cùng cũng phải trở về, bởi vì nàng là công chúa Nam Hải, Nam Hải mới là nhà của nàng.
Viết đầy một trang giấy, rất muốn thấy hắn, tuy nhiên không dám thấy hắn. Sợ khi thấy hắn, nàng liền không hạ được quyết tâm rời đi. Bởi vậy mới chọn không chào mà đi. Không nghĩ tới, lại bị hắn nhìn thấy tờ giấy này, hơn nữa cất giữ bảy năm.
“Chàng một mực mang theo nó?” Nam Ức Tịch có chút kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi.
Nạp Lan Thần Dật chẳng nói đúng sai thận trọng gói kỹ tờ giấy, giống như hơn cả bảo bối, hắn cười nói, “Ừ. Bởi vì thấy nó, ta mới tin tưởng, ngươi nhất định cũng có cảm giác với ta, ta mới phát giác được, ngươi vẫn đang ở bên cạnh ta cùng với ta.”
Nhìn nam tử xuất trần thanh nhã trước mắt, Nam Ức Tịch cũng không biết nên nói gì. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn dũng cảm mà kiên trì yêu nàng như vậy, mà nàng lại tìm mọi cách tránh né, thậm chí cũng không dám thừa nhận mình có cảm tình với hắn.
Cõi đời này không phải là không có người thương nàng, ngược lại, nàng người yêu nàng sâu đậm.
Thổ lộ tình cảm. Đây không phải là đang đánh cuộc, bởi vì nàng biết, hắn sẽ không cần nàng thua.
Tất cả thân phận địa vị quyền lợi quan hệ đều bị quẳng ra sau đầu, nàng chỉ biết hắn yêu nàng, nàng cũng thương hắn.
Danh sách chương