Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Cụp mắt nhìn vết sẹo trên tay mình, trên mặt Nam Ức Tịch khó hiện ra được một nụ cười, kéo ống tay áo xuống, từ từ nói, "Vết sẹo này là khi còn bé ta vì cứu một người bạn đã bị thương."
"Oh? Có thể nói cho ta nghe nghe không?" Lạc Huyền Lăng nghe được Nam Ức Tịch nói, giống như lơ đãng hỏi, trong tròng mắt đen che giấu quá nhiều cảm xúc, cho tới lúc này hắn vẫn không biết được giờ phút này rốt cuộc hắn có tâm tình gì.
Nam Ức Tịch nghe vậy, chậm rãi hạ tròng mắt, chỉ chốc lát sau, mắt nàng lại hướng lên, nhìn Lạc Huyền Lăng, tiếp tục nói, "Lúc ta còn nhỏ bị phụ mẫu đưa đến một chỗ rất xa, ở chỗ đó, ta chỉ có thể ăn nhờ ở đậu."
Giọng nói Nam Ức Tịch mang theo nhàn nhạt đau thương, đã lâu không đề cập đến chuyện lúc còn bé rồi, nàng phản phất giống như vẫn có thể nhìn thấy lúc nàng còn nhỏ, xa xứ, đến Đông Lâm. Không dám nói hơn một câu, mỗi ngày chỉ có thể co rúc bên trong thiền viện nho nhỏ.
"Ta chưa bao giờ nói hơn một câu, chỉ sợ nói nhiều một câu sẽ rước lấy tai hoạ ngập đầu. Nhưng có một ngày, ta lại nhìn thấy mấy tiểu nam hài cùng nhau khi dễ một tiểu nam hài khác, thậm chí đẩy hắn xuống nước, cái tiểu nam hài kia hình như không biết bơi, trong nước chìm chìm nổi nổi, chỉ lát nữa là phải chết đuối, nhưng mấy tiểu hài tử kia chỉ nhìn hắn cười, vì vậy ta liền không nhịn được xông tới, đưa tay kéo tay tiểu nam hài kia lại." Nam Ức Tịch nhớ lại tình cảnh ban đầu.
Lúc ấy nàng mới vừa vặn đến Đông Lâm được một năm, mới chỉ có sáu tuổi. Khi đó nàng nhìn thấy mấy vị hoàng tử Đông Lâm cùng nhau khi dễ Nạp Lan Thần Dật, khi đó bộ dáng Nạp Lan Thần Dật không quá bảy tám tuổi, hắn bị mấy người kia thay nhau trêu đùa, thậm chí bị đẩy tới bên trong nước, trong nước chìm chìm nổi nổi, chỉ lát nữa là phải chết đuối, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng cầu xin qua một câu nào.
Nàng núp ở trong sân, tận mắt thấy tất cả, nhưng nàng lại không dám tiến lên giúp một tay. Bởi vì thuở nhỏ học tập quyền mưu chi đạo, nàng biết, nếu nàng tùy tiện ra ngoài hỗ trợ, sẽ đưa tới họa sát thân cho mình.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật quật cường, nàng giống như thấy được chính nàng, coi như không được sủng ái, coi như ăn nhờ ở đậu, nàng cũng sẽ không cúi thấp đầu mà vẫn sẽ cao ngạo. Đôi con ngươi đen tuyền kia giống như xuyên thấu trở cách nặng nề, thẳng tắp nhìn vào bên trong lòng của nàng.
Bước chân thay thế suy nghĩ, nàng xông ra kéo tay Nạp Lan Thần Dật lại, nhưng thời điểm đó nàng mới sáu tuổi, coi như nàng xuất toàn bộ hơi sức, cũng không thể kéo được Nạp Lan Thần Dật lên, chỉ có thể bảo đảm hắn không bị dìm trong nước nữa mà thôi.
"Đây là tiểu tử thúi nào? !" Một nam hài tử mặc xiêm y cao quý cúi đầu nhìn nàng, gương mặt xem thường, nhìn về phía nam hài bên cạnh hỏi.
Một nam hài bên cạnh lập tức nịnh hót đáp, "Thái tử ca ca, đây là thái tử Nam Dận của Nam Hải, được đưa tới đây làm con tin!"
"Oh? Hóa ra là một con tin! A, bản thái tử muốn nhìn một chút, một phế vật có thể cứu được một phế vật khác hay không!" Nam hài tử xiêm y cao quý nghe vậy, vẻ chế nhạo trên khóe môi càng đậm, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, từ từ nói.
Nghe được lời Nạp Lan Nhược Phong nói, trong mắt Nạp Lan Thần Dật bắn ra một cỗ hận ý mãnh liệt, mà tay Nam Ức Tịch lôi kéo Nạp Lan Thần Dật cũng khẽ cứng.
Trong mắt của nàng thoáng qua một tia quyết tuyệt, tích đủ hết tất cả hơi sức kéo Nạp Lan Thần Dật từ trong nước lên. Cánh tay của nàng gác bên cạnh ao, cánh tay mảnh khảnh bị cục đá xù xì cắt rách, máu tươi không ngừng phun mạnh ra ngoài, mỗi lần dùng sức một chút, vết thương càng sâu hơn một phần.
Chân mày Nam Ức Tịch chau lại quá đỗi, trên trán cũng rịn ra tầng mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt đáng sợ, hình như Nạp Lan Thần Dật cũng chú ý tới vết thương trên cánh tay Nam Ức Tịch, hắn nhìn Nam Ức Tịch, trầm giọng nói, "Ngươi buông tay. Bọn họ không dám thật sự giết chết ta, chờ thời điểm ta sắp không trụ được, bọn họ sẽ cứu ta."
Nghe được Nạp Lan Thần Dật nói, trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua một tia kinh ngạc, hắn nói như thế giống như chuyện thường, chẳng lẽ bình thường hắn hay bị cư xử như vậy?!
Không biết là thương hại hay là đồng bệnh tương liên, hay là cái gì khác, trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua một tia quật cường, nàng chăm chú nhìn con ngươi Nạp Lan Thần Dật, thật chậm nhưng cũng cực kỳ kiên định lắc đầu, cánh tay nắm tay Nạp Lan Thần Dật chưa từng buông lỏng.
Thấy như một màn vậy, một nam hài tuấn tú mặc hồng y đứng trong đám người đi tới bên người Nam Ức Tịch, đưa tay kéo một cái tay khác của Nạp Lan Thần Dật, hai người cùng nhau đưa Nạp Lan Thần Dật lên.
"Tiêu Đông Du, ngươi làm cái gì? !" Nạp Lan Nhược Phong thấy một màn như vậy, lập tức nhìn nam hài hồng y vênh váo tự đắc hô.
Tiêu Đông Du cũng không hoang mang khẽ hiện ra nụ cười đùa giỡn, đi tới bên người Nạp Lan Nhược Phong, từ từ nói, "Thái tử điện hạ, hôm nay trừng phạt cũng đã đủ. Nếu thật sự náo động gây ra mạng người, hoàng thượng sẽ trách tội việc này, ngoài ra về sau ngài cũng không còn niềm vui thú rồi, không phải sao?"
Nạp Lan Nhược Phong nghe vậy, gật đầu một cái, xem thường trào phúng nhìn Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật một cái, liền dẫn cả đám hoàng tử quyền quý rời đi.
Nam Ức Tịch nhìn bóng lưng bọn họ nghênh ngang rời đi, đi tới bên cạnh Nạp Lan Thần Dật, nhìn Nạp Lan Thần Dật, tựa hồ đang hỏi hắn rốt cuộc thế nào.
Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịch nho nhỏ trước mắt, nhớ tới vẻ mặt quật cường chịu đựng đau nhức cũng không nguyện ý buông tay, tâm hắn lạnh lẽo không khỏi ấm áp lên, hắn tự tay kéo tay Nam Ức Tịch qua, từ trên y phục hắn xé ra một tấm vải con, cẩn thận băng bó kỹ vết thương cho Nam Ức Tịch, nói với Nam Ức Tịch, "Cám ơn ngươi, Nam Dận. Ta đi cầu xin phụ hoàng mời thái y cho ngươi!"
Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật nói như thế, lập tức kéo hắn, lắc đầu một cái. Nàng là con tin Nam Hải, vốn ăn nhờ ở đậu, hơn nữa cảm giác nhạy cảm nói cho nàng biết, hoàng đế Đông Lâm hình như rất ghét nàng. Mà Nạp Lan Thần Dật nếu bị khi dễ như vậy, tất nhiên cũng không được cưng chiều, hắn cần gì phải vì mình mạo hiểm? Vết thương trên tay mặc dù sâu, nhưng máu đã dừng lại, tin tưởng một hồi sẽ khá hơn, hoàn toàn không cần thiết xin thái y.
"Không có việc gì, ngươi không cần phải sợ." Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịch kéo hắn, cho là Nam Ức Tịch sợ, đưa tay xoa đầu Nam Ức Tịch, dịu dàng nói.
Cụp mắt nhìn vết sẹo trên tay mình, trên mặt Nam Ức Tịch khó hiện ra được một nụ cười, kéo ống tay áo xuống, từ từ nói, "Vết sẹo này là khi còn bé ta vì cứu một người bạn đã bị thương."
"Oh? Có thể nói cho ta nghe nghe không?" Lạc Huyền Lăng nghe được Nam Ức Tịch nói, giống như lơ đãng hỏi, trong tròng mắt đen che giấu quá nhiều cảm xúc, cho tới lúc này hắn vẫn không biết được giờ phút này rốt cuộc hắn có tâm tình gì.
Nam Ức Tịch nghe vậy, chậm rãi hạ tròng mắt, chỉ chốc lát sau, mắt nàng lại hướng lên, nhìn Lạc Huyền Lăng, tiếp tục nói, "Lúc ta còn nhỏ bị phụ mẫu đưa đến một chỗ rất xa, ở chỗ đó, ta chỉ có thể ăn nhờ ở đậu."
Giọng nói Nam Ức Tịch mang theo nhàn nhạt đau thương, đã lâu không đề cập đến chuyện lúc còn bé rồi, nàng phản phất giống như vẫn có thể nhìn thấy lúc nàng còn nhỏ, xa xứ, đến Đông Lâm. Không dám nói hơn một câu, mỗi ngày chỉ có thể co rúc bên trong thiền viện nho nhỏ.
"Ta chưa bao giờ nói hơn một câu, chỉ sợ nói nhiều một câu sẽ rước lấy tai hoạ ngập đầu. Nhưng có một ngày, ta lại nhìn thấy mấy tiểu nam hài cùng nhau khi dễ một tiểu nam hài khác, thậm chí đẩy hắn xuống nước, cái tiểu nam hài kia hình như không biết bơi, trong nước chìm chìm nổi nổi, chỉ lát nữa là phải chết đuối, nhưng mấy tiểu hài tử kia chỉ nhìn hắn cười, vì vậy ta liền không nhịn được xông tới, đưa tay kéo tay tiểu nam hài kia lại." Nam Ức Tịch nhớ lại tình cảnh ban đầu.
Lúc ấy nàng mới vừa vặn đến Đông Lâm được một năm, mới chỉ có sáu tuổi. Khi đó nàng nhìn thấy mấy vị hoàng tử Đông Lâm cùng nhau khi dễ Nạp Lan Thần Dật, khi đó bộ dáng Nạp Lan Thần Dật không quá bảy tám tuổi, hắn bị mấy người kia thay nhau trêu đùa, thậm chí bị đẩy tới bên trong nước, trong nước chìm chìm nổi nổi, chỉ lát nữa là phải chết đuối, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng cầu xin qua một câu nào.
Nàng núp ở trong sân, tận mắt thấy tất cả, nhưng nàng lại không dám tiến lên giúp một tay. Bởi vì thuở nhỏ học tập quyền mưu chi đạo, nàng biết, nếu nàng tùy tiện ra ngoài hỗ trợ, sẽ đưa tới họa sát thân cho mình.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật quật cường, nàng giống như thấy được chính nàng, coi như không được sủng ái, coi như ăn nhờ ở đậu, nàng cũng sẽ không cúi thấp đầu mà vẫn sẽ cao ngạo. Đôi con ngươi đen tuyền kia giống như xuyên thấu trở cách nặng nề, thẳng tắp nhìn vào bên trong lòng của nàng.
Bước chân thay thế suy nghĩ, nàng xông ra kéo tay Nạp Lan Thần Dật lại, nhưng thời điểm đó nàng mới sáu tuổi, coi như nàng xuất toàn bộ hơi sức, cũng không thể kéo được Nạp Lan Thần Dật lên, chỉ có thể bảo đảm hắn không bị dìm trong nước nữa mà thôi.
"Đây là tiểu tử thúi nào? !" Một nam hài tử mặc xiêm y cao quý cúi đầu nhìn nàng, gương mặt xem thường, nhìn về phía nam hài bên cạnh hỏi.
Một nam hài bên cạnh lập tức nịnh hót đáp, "Thái tử ca ca, đây là thái tử Nam Dận của Nam Hải, được đưa tới đây làm con tin!"
"Oh? Hóa ra là một con tin! A, bản thái tử muốn nhìn một chút, một phế vật có thể cứu được một phế vật khác hay không!" Nam hài tử xiêm y cao quý nghe vậy, vẻ chế nhạo trên khóe môi càng đậm, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, từ từ nói.
Nghe được lời Nạp Lan Nhược Phong nói, trong mắt Nạp Lan Thần Dật bắn ra một cỗ hận ý mãnh liệt, mà tay Nam Ức Tịch lôi kéo Nạp Lan Thần Dật cũng khẽ cứng.
Trong mắt của nàng thoáng qua một tia quyết tuyệt, tích đủ hết tất cả hơi sức kéo Nạp Lan Thần Dật từ trong nước lên. Cánh tay của nàng gác bên cạnh ao, cánh tay mảnh khảnh bị cục đá xù xì cắt rách, máu tươi không ngừng phun mạnh ra ngoài, mỗi lần dùng sức một chút, vết thương càng sâu hơn một phần.
Chân mày Nam Ức Tịch chau lại quá đỗi, trên trán cũng rịn ra tầng mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt đáng sợ, hình như Nạp Lan Thần Dật cũng chú ý tới vết thương trên cánh tay Nam Ức Tịch, hắn nhìn Nam Ức Tịch, trầm giọng nói, "Ngươi buông tay. Bọn họ không dám thật sự giết chết ta, chờ thời điểm ta sắp không trụ được, bọn họ sẽ cứu ta."
Nghe được Nạp Lan Thần Dật nói, trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua một tia kinh ngạc, hắn nói như thế giống như chuyện thường, chẳng lẽ bình thường hắn hay bị cư xử như vậy?!
Không biết là thương hại hay là đồng bệnh tương liên, hay là cái gì khác, trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua một tia quật cường, nàng chăm chú nhìn con ngươi Nạp Lan Thần Dật, thật chậm nhưng cũng cực kỳ kiên định lắc đầu, cánh tay nắm tay Nạp Lan Thần Dật chưa từng buông lỏng.
Thấy như một màn vậy, một nam hài tuấn tú mặc hồng y đứng trong đám người đi tới bên người Nam Ức Tịch, đưa tay kéo một cái tay khác của Nạp Lan Thần Dật, hai người cùng nhau đưa Nạp Lan Thần Dật lên.
"Tiêu Đông Du, ngươi làm cái gì? !" Nạp Lan Nhược Phong thấy một màn như vậy, lập tức nhìn nam hài hồng y vênh váo tự đắc hô.
Tiêu Đông Du cũng không hoang mang khẽ hiện ra nụ cười đùa giỡn, đi tới bên người Nạp Lan Nhược Phong, từ từ nói, "Thái tử điện hạ, hôm nay trừng phạt cũng đã đủ. Nếu thật sự náo động gây ra mạng người, hoàng thượng sẽ trách tội việc này, ngoài ra về sau ngài cũng không còn niềm vui thú rồi, không phải sao?"
Nạp Lan Nhược Phong nghe vậy, gật đầu một cái, xem thường trào phúng nhìn Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật một cái, liền dẫn cả đám hoàng tử quyền quý rời đi.
Nam Ức Tịch nhìn bóng lưng bọn họ nghênh ngang rời đi, đi tới bên cạnh Nạp Lan Thần Dật, nhìn Nạp Lan Thần Dật, tựa hồ đang hỏi hắn rốt cuộc thế nào.
Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịch nho nhỏ trước mắt, nhớ tới vẻ mặt quật cường chịu đựng đau nhức cũng không nguyện ý buông tay, tâm hắn lạnh lẽo không khỏi ấm áp lên, hắn tự tay kéo tay Nam Ức Tịch qua, từ trên y phục hắn xé ra một tấm vải con, cẩn thận băng bó kỹ vết thương cho Nam Ức Tịch, nói với Nam Ức Tịch, "Cám ơn ngươi, Nam Dận. Ta đi cầu xin phụ hoàng mời thái y cho ngươi!"
Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật nói như thế, lập tức kéo hắn, lắc đầu một cái. Nàng là con tin Nam Hải, vốn ăn nhờ ở đậu, hơn nữa cảm giác nhạy cảm nói cho nàng biết, hoàng đế Đông Lâm hình như rất ghét nàng. Mà Nạp Lan Thần Dật nếu bị khi dễ như vậy, tất nhiên cũng không được cưng chiều, hắn cần gì phải vì mình mạo hiểm? Vết thương trên tay mặc dù sâu, nhưng máu đã dừng lại, tin tưởng một hồi sẽ khá hơn, hoàn toàn không cần thiết xin thái y.
"Không có việc gì, ngươi không cần phải sợ." Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịch kéo hắn, cho là Nam Ức Tịch sợ, đưa tay xoa đầu Nam Ức Tịch, dịu dàng nói.
Danh sách chương