Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Tại lúc mọi người không biết tình huống, cũng đã xảy ra một đại sự kinh thiên.
Doãn Lưu Nguyệt dẫn Nam Dận đi uống trà trước, bởi vì sợ Doãn Lưu Quang biết mà hiểu lầm nàng, nàng đặc biệt bảo nha hoàn thị vệ trong sân lui ra, nhưng cũng chính bởi vì như thế, mới cho Nam Dận có cơ hội đắc thủ.
Vừa đến gian phòng, Nam Dận thấy bốn bề vắng lặng, trà cũng chưa uống..., liền lôi kéo Doãn Lưu Nguyệt vào trong ngực, ý muốn cợt nhã nàng, Doãn Lưu Nguyệt không tự nhiên, ra sức giãy giụa, nàng là một cô nương lại chưa từng làm việc nặng, hơi sức nhỏ đến đáng thương, nàng giãy giụa, Nam Dận thấy cũng chỉ là nghĩ đó là một loại phương thức quyến rũ khác.
"Thái tử điện hạ, ngươi mau buông ta ra!" Doãn Lưu Nguyệt vừa khước từ Nam Dận, vừa hoang mang sợ hãi hô, nàng không có lớn tiếng kêu cứu, bởi vì nàng biết nếu đưa người khác tới, sẽ cho người ta chê cười, để lại cho nàng danh dự không sạch.
Nam Dận bị Doãn Lưu Nguyệt giãy giụa dục hỏa càng tăng, nghe được Doãn Lưu Nguyệt mềm yếu cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy Doãn Lưu Nguyệt muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Nếu không vì sao đang êm đẹp nàng gọi hắn tới uống trà? Vì cái gì cố ý cho hạ nhân lui ra? Bây giờ lại không có lớn tiếng kêu cứu? Hắn vốn có ý định với Doãn Lưu Nguyệt, hôm nay Doãn Lưu Nguyệt tự đưa tới cửa, sao hắn có thể không ăn? Nghĩ tới đây, động tác Nam Dận càng phát ra lớn hơn, ôm ngang hông Doãn Lưu Nguyệt, trực tiếp áp đảo trên giường.
Doãn Lưu Nguyệt thấy được lửa dục trong mắt Nam Dận, cả kinh thất sắc, cũng không kịp nghĩ sẽ mất mặt, lớn tiếng hét to: "Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Nhưng bốn phía nha hoàn và thị vệ đã bị nàng cho lui, căn bản không có người nghe được nàng kêu cứu, mà lửa dục nam nhân một khi trêu chọc ra ngoài, tất nhiên sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ.
Nam Dận cúi người hôn xuống, nuốt toàn bộ tiếng kêu cứu của Doãn Lưu Nguyệt trong mồm. Hắn cũng là cao thủ phong hoa, không bao lâu liền cởi sạch sẻ y phục Doãn Lưu Nguyệt, động tác tay cũng càng nhanh hơn.
Doãn Lưu Nguyệt liều mạng giãy giụa nhưng cũng không thoát được Nam Dận khống chế, đáng hận hơn chính là thân thể của nàng dưới sự trêu chọc của Nam dận lại có phản ứng, nghĩ đến nàng cũng chỉ là muốn cho Nam Ức Tịch một ít khó chịu, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy, Doãn Lưu Nguyệt không khỏi hận từ tâm lên.
Nhớ tới Doãn Lưu Quang, Doãn Lưu Nguyệt càng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng Nam Dận không để ý tới nước mắt Doãn Lưu Nguyệt, giờ phút này hắn chỉ nghĩ là làm thế nào phát tiết dục vọng của mình.
Sau khi làm xong việc, Nam Dận mới chú ý tới Doãn Lưu Nguyệt đang khóc, hắn không khỏi nhíu mày, có chút không vui nói Doãn Lưu Nguyệt, "Khóc cái gì?! Chẳng lẽ phục vụ bổn điện còn uất ức ngươi?!"
Doãn Lưu Nguyệt nghe được lời Nam Dận nói, trong lòng hận đến nổi điên, nàng hận không được cầm cây đao giết Nam Dận, nhưng mình đã là người của Nam Dận rồi, giờ phút này đắc tội Nam Dận, sẽ chỉ làm nàng trở thành hoa tàn bại liễu.
Dù sao bây giờ nàng đã không xứng với Doãn Lưu Quang, vốn dĩ Doãn Lưu Quang cũng không thích nàng, không bằng nàng nhân cơ hội này, lấy được lòng của Nam Dận, lợi dụng Nam Dận đi đối phó Nam Ức Tịch!
Doãn Lưu Nguyệt nàng trở lên thảm hại như vậy, đều do Nam Ức Tịch. Nàng hận Nam Dận, nhưng nàng càng hận Nam Ức Tịch hơn. Nghĩ tới đây, Doãn Lưu Nguyệt nhịn xuống hận ý trong lòng, nở nụ cười, nói với Nam Dận, "Thái tử điện hạ, ngươi làm ta đau."
Nam Dận vốn vì nước mắt Doãn Lưu Nguyệt mà có chút không vui, nghe được Doãn Lưu Nguyệt mềm mại nói, tâm lập tức mềm xuống, đưa tay sờ mặt Doãn Lưu Nguyệt, cười nói, "Lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có chút đau, về sau ta sẽ nhẹ một chút."
Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Dận nói, chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng lại không thể không nâng lên khuôn mặt tươi cười với Nam Dận, nàng đẩy Nam Dận một cái, làm như xấu hổ vừa tựa như lo lắng nói, "Thái tử điện hạ thật là hư. Chỉ là, Lưu Nguyệt mặc dù không phải là kim chi ngọc diệp, dầu gì cũng là đại gia khuê tú, hôm nay đã thành người của thái tử điện hạ, thái tử điện hạ ngươi cũng không thể không quan tâm ta!"
Nam Dận nghe Doãn Lưu Nguyệt nói, ngược lại sảng khoái hứa hẹn nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lấy ngươi! Chờ thêm mấy ngày nữa hồi cung, ta liền đi thỉnh phụ hoàng. Chỉ là. . ."
Doãn Lưu Nguyệt nói thế nào cũng là danh môn khuê tú, lại còn là muội muội Doãn Lưu Quang, nếu hắn có thể cưới Doãn Lưu Nguyệt, dĩ nhiên là cực tốt. Huống chi hắn vô cùng thích Doãn Lưu Nguyệt. Nhưng mà, mẫu hậu liên tục dặn dò hắn nhất định phải nghĩ cách bắt Cung chủ Ma Cung lại, hắn thấy tính tình Cung chủ Ma Cung như vậy, sợ là không chấp nhận làm thiếp, điều này cũng chỉ có thể uất ức Doãn Lưu Nguyệt rồi.
"Chỉ là cái gì?" Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Dận do dự, lập tức vội vàng hỏi tới.
Nam Dận đưa tay sờ mặt Doãn Lưu Nguyệt, dịu dàng nói, "Chỉ là trong tay Cung chủ Ma Cung có kho báu Ma Cung, nếu ta muốn thuận lợi lên ngôi, không thiếu được ủng hộ của nàng. Ta sợ là phải cưới nàng ta làm chánh phi! Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ đối sử tốt với ngươi."
Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy, trong mắt không khỏi lướt qua một tia hận ý. Mặc dù nàng không phải là cành vàng lá ngọc, nhưng từ nhỏ cũng là tâm cao khí ngạo, muốn nàng làm thiếp, nàng làm sao nhịn được?! Cung chủ Ma Cung muốn làm hoàng hậu tương lai sao? Nàng liền một mực không cho!
Nghĩ tới đây, Doãn Lưu Nguyệt tạm thời nhịn xuống tức giận trong lòng, kéo ra khuôn mặt tươi cười, nói với Nam Dận, "Chỉ cần thái tử điện hạ thật lòng đối đãi ta tốt là được rồi."
"Ta biết ngay ngươi là người biết rõ đạo lý!" Nam Dận nghe được Doãn Lưu Nguyệt nói, tâm tình thật tốt, hài lòng xoa bộ ngực mềm mại của Doãn Lưu Nguyệt một cái.
Đáy mắt Doãn Lưu Nguyệt lướt qua một tia chán ghét, nhưng trên mặt cũng chỉ cười đẩy Nam Dận, gắt giọng, "Thái tử điện hạ thật là xấu! Chúng ta mau mau dọn dẹp một chút, lát sau có người tới sẽ không tốt."
Nam Dận nghe vậy, không có phản đối. Mặc dù chuyện này với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng hiện tại hắn và Nam Khởi đang trong thời kỳ tranh đoạt, hắn vẫn không nên để lộ truyện tốt hơn.
Doãn Lưu Nguyệt quay lưng đi, từng chút từng chút mặc quần áo tử tế, đôi mắt nàng một mảnh đỏ ngầu, bên trong đều là hận ý điên cuồng. Quỳnh Lạc, ngươi làm hại ta như thế, ta sẽ không để cho ngươi yên ổn qua ngày, ngươi chờ xem!
Tại lúc mọi người không biết tình huống, cũng đã xảy ra một đại sự kinh thiên.
Doãn Lưu Nguyệt dẫn Nam Dận đi uống trà trước, bởi vì sợ Doãn Lưu Quang biết mà hiểu lầm nàng, nàng đặc biệt bảo nha hoàn thị vệ trong sân lui ra, nhưng cũng chính bởi vì như thế, mới cho Nam Dận có cơ hội đắc thủ.
Vừa đến gian phòng, Nam Dận thấy bốn bề vắng lặng, trà cũng chưa uống..., liền lôi kéo Doãn Lưu Nguyệt vào trong ngực, ý muốn cợt nhã nàng, Doãn Lưu Nguyệt không tự nhiên, ra sức giãy giụa, nàng là một cô nương lại chưa từng làm việc nặng, hơi sức nhỏ đến đáng thương, nàng giãy giụa, Nam Dận thấy cũng chỉ là nghĩ đó là một loại phương thức quyến rũ khác.
"Thái tử điện hạ, ngươi mau buông ta ra!" Doãn Lưu Nguyệt vừa khước từ Nam Dận, vừa hoang mang sợ hãi hô, nàng không có lớn tiếng kêu cứu, bởi vì nàng biết nếu đưa người khác tới, sẽ cho người ta chê cười, để lại cho nàng danh dự không sạch.
Nam Dận bị Doãn Lưu Nguyệt giãy giụa dục hỏa càng tăng, nghe được Doãn Lưu Nguyệt mềm yếu cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy Doãn Lưu Nguyệt muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Nếu không vì sao đang êm đẹp nàng gọi hắn tới uống trà? Vì cái gì cố ý cho hạ nhân lui ra? Bây giờ lại không có lớn tiếng kêu cứu? Hắn vốn có ý định với Doãn Lưu Nguyệt, hôm nay Doãn Lưu Nguyệt tự đưa tới cửa, sao hắn có thể không ăn? Nghĩ tới đây, động tác Nam Dận càng phát ra lớn hơn, ôm ngang hông Doãn Lưu Nguyệt, trực tiếp áp đảo trên giường.
Doãn Lưu Nguyệt thấy được lửa dục trong mắt Nam Dận, cả kinh thất sắc, cũng không kịp nghĩ sẽ mất mặt, lớn tiếng hét to: "Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Nhưng bốn phía nha hoàn và thị vệ đã bị nàng cho lui, căn bản không có người nghe được nàng kêu cứu, mà lửa dục nam nhân một khi trêu chọc ra ngoài, tất nhiên sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ.
Nam Dận cúi người hôn xuống, nuốt toàn bộ tiếng kêu cứu của Doãn Lưu Nguyệt trong mồm. Hắn cũng là cao thủ phong hoa, không bao lâu liền cởi sạch sẻ y phục Doãn Lưu Nguyệt, động tác tay cũng càng nhanh hơn.
Doãn Lưu Nguyệt liều mạng giãy giụa nhưng cũng không thoát được Nam Dận khống chế, đáng hận hơn chính là thân thể của nàng dưới sự trêu chọc của Nam dận lại có phản ứng, nghĩ đến nàng cũng chỉ là muốn cho Nam Ức Tịch một ít khó chịu, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy, Doãn Lưu Nguyệt không khỏi hận từ tâm lên.
Nhớ tới Doãn Lưu Quang, Doãn Lưu Nguyệt càng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng Nam Dận không để ý tới nước mắt Doãn Lưu Nguyệt, giờ phút này hắn chỉ nghĩ là làm thế nào phát tiết dục vọng của mình.
Sau khi làm xong việc, Nam Dận mới chú ý tới Doãn Lưu Nguyệt đang khóc, hắn không khỏi nhíu mày, có chút không vui nói Doãn Lưu Nguyệt, "Khóc cái gì?! Chẳng lẽ phục vụ bổn điện còn uất ức ngươi?!"
Doãn Lưu Nguyệt nghe được lời Nam Dận nói, trong lòng hận đến nổi điên, nàng hận không được cầm cây đao giết Nam Dận, nhưng mình đã là người của Nam Dận rồi, giờ phút này đắc tội Nam Dận, sẽ chỉ làm nàng trở thành hoa tàn bại liễu.
Dù sao bây giờ nàng đã không xứng với Doãn Lưu Quang, vốn dĩ Doãn Lưu Quang cũng không thích nàng, không bằng nàng nhân cơ hội này, lấy được lòng của Nam Dận, lợi dụng Nam Dận đi đối phó Nam Ức Tịch!
Doãn Lưu Nguyệt nàng trở lên thảm hại như vậy, đều do Nam Ức Tịch. Nàng hận Nam Dận, nhưng nàng càng hận Nam Ức Tịch hơn. Nghĩ tới đây, Doãn Lưu Nguyệt nhịn xuống hận ý trong lòng, nở nụ cười, nói với Nam Dận, "Thái tử điện hạ, ngươi làm ta đau."
Nam Dận vốn vì nước mắt Doãn Lưu Nguyệt mà có chút không vui, nghe được Doãn Lưu Nguyệt mềm mại nói, tâm lập tức mềm xuống, đưa tay sờ mặt Doãn Lưu Nguyệt, cười nói, "Lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có chút đau, về sau ta sẽ nhẹ một chút."
Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Dận nói, chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng lại không thể không nâng lên khuôn mặt tươi cười với Nam Dận, nàng đẩy Nam Dận một cái, làm như xấu hổ vừa tựa như lo lắng nói, "Thái tử điện hạ thật là hư. Chỉ là, Lưu Nguyệt mặc dù không phải là kim chi ngọc diệp, dầu gì cũng là đại gia khuê tú, hôm nay đã thành người của thái tử điện hạ, thái tử điện hạ ngươi cũng không thể không quan tâm ta!"
Nam Dận nghe Doãn Lưu Nguyệt nói, ngược lại sảng khoái hứa hẹn nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lấy ngươi! Chờ thêm mấy ngày nữa hồi cung, ta liền đi thỉnh phụ hoàng. Chỉ là. . ."
Doãn Lưu Nguyệt nói thế nào cũng là danh môn khuê tú, lại còn là muội muội Doãn Lưu Quang, nếu hắn có thể cưới Doãn Lưu Nguyệt, dĩ nhiên là cực tốt. Huống chi hắn vô cùng thích Doãn Lưu Nguyệt. Nhưng mà, mẫu hậu liên tục dặn dò hắn nhất định phải nghĩ cách bắt Cung chủ Ma Cung lại, hắn thấy tính tình Cung chủ Ma Cung như vậy, sợ là không chấp nhận làm thiếp, điều này cũng chỉ có thể uất ức Doãn Lưu Nguyệt rồi.
"Chỉ là cái gì?" Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Dận do dự, lập tức vội vàng hỏi tới.
Nam Dận đưa tay sờ mặt Doãn Lưu Nguyệt, dịu dàng nói, "Chỉ là trong tay Cung chủ Ma Cung có kho báu Ma Cung, nếu ta muốn thuận lợi lên ngôi, không thiếu được ủng hộ của nàng. Ta sợ là phải cưới nàng ta làm chánh phi! Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ đối sử tốt với ngươi."
Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy, trong mắt không khỏi lướt qua một tia hận ý. Mặc dù nàng không phải là cành vàng lá ngọc, nhưng từ nhỏ cũng là tâm cao khí ngạo, muốn nàng làm thiếp, nàng làm sao nhịn được?! Cung chủ Ma Cung muốn làm hoàng hậu tương lai sao? Nàng liền một mực không cho!
Nghĩ tới đây, Doãn Lưu Nguyệt tạm thời nhịn xuống tức giận trong lòng, kéo ra khuôn mặt tươi cười, nói với Nam Dận, "Chỉ cần thái tử điện hạ thật lòng đối đãi ta tốt là được rồi."
"Ta biết ngay ngươi là người biết rõ đạo lý!" Nam Dận nghe được Doãn Lưu Nguyệt nói, tâm tình thật tốt, hài lòng xoa bộ ngực mềm mại của Doãn Lưu Nguyệt một cái.
Đáy mắt Doãn Lưu Nguyệt lướt qua một tia chán ghét, nhưng trên mặt cũng chỉ cười đẩy Nam Dận, gắt giọng, "Thái tử điện hạ thật là xấu! Chúng ta mau mau dọn dẹp một chút, lát sau có người tới sẽ không tốt."
Nam Dận nghe vậy, không có phản đối. Mặc dù chuyện này với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng hiện tại hắn và Nam Khởi đang trong thời kỳ tranh đoạt, hắn vẫn không nên để lộ truyện tốt hơn.
Doãn Lưu Nguyệt quay lưng đi, từng chút từng chút mặc quần áo tử tế, đôi mắt nàng một mảnh đỏ ngầu, bên trong đều là hận ý điên cuồng. Quỳnh Lạc, ngươi làm hại ta như thế, ta sẽ không để cho ngươi yên ổn qua ngày, ngươi chờ xem!
Danh sách chương