Thương Khung đại lục chia làm tứ quốc, mà tứ quốc đều có một thế lực đại gia tộc âm thầm chống đỡ. Bọn họ tuy rằng không thuộc về thần tử tứ quốc, nhưng phân biệt sự cống hiến cho bốn nước quân chủ, tứ đại thiếu chủ gia tộc, được gọi như một quốc gia ẩn mình, trong tay đều có một cỗ thế lực ngầm cường đại.

Nếu vua là hiền đức, bọn họ tân tâm phù trợ, nếu vua là hôn quân bất nhân, bọn họ có thể lợi dụng thế lực cường đại này lay động địa vị này. Bởi vậy, bốn vị vua và bốn đại gia tộc là một loại khắc chế tạo thế cân bằng, mối quan hệ kiêng kị lẫn nhau, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Nam Vũ không muốn đi thỉnh người Doãn gia ra tay.

Doãn gia này được thiếu chủ Doãn Lưu Quang đảm nhiệm, được xưng là người thừa kế xuất sắc nhất Doãn gia trong mấy trăm năm qua. Thế lực Doãn gia ở trong tay hắn đã cường đại đến độ có thể lay động toàn bộ Nam Hải quốc, nhưng hắn đem tất cả thu liễm vào vô cùng hoàn hảo, tính tình hắn ôn hòa thanh nhã, Nam Vũ tuy rằng kiêng kị hắn, nhưng lại chưa từng thật sự đối phó với hắn.

Việc Nam Vũ đột nhiên đến bái phỏng, yêu cầu hắn thuyết phục cung chủ Ma Cung gia nhập nội bộ Nam Hải quốc, Doãn Lưu Quang tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp ứng yêu cầu.

Giang hồ và triều đình từ trước tới nay không can thiệp chuyện của nhau, Nam Vũ đột nhiên muốn thu Ma Cung vào tay mình, chỉ sợ bởi vì lời đồn đại Ma Cung có kho báu đi. Không nói đến tin đồn có thể tin hay không, bằng hành động của Nam Vũ lần này, sợ sẽ lại đưa tới sự bất mãn của Đông Lâm.

Bất quá những năm gần đây hắn khổ tâm kinh doanh, thế lực Doãn gia đã trải rộng tứ quốc, của cải đã thu về không ít, cho dù Đông Lâm thực sự có hành động, hắn có lòng tự tin có thể giúp Nam Hải vượt qua cửa ải khó khăn này. Huống chi, Nam Hải quốc đã nhẫn nhịn đủ lâu, bây giờ có thể hãnh diện. Bởi vậy, nếu Nam Vũ ra lệnh, hắn sẽ làm tốt.

“Tại hạ Doãn Lưu Quang, phụng mệnh hoàng thượng, có việc cùng cung chủ thương lượng” Âm thanh của hắn ôn hòa thanh nhã, giống như gió xuân lướt nhẹ, không thể không nói thoải mái ấm áp vô cùng.

Phía trên cao Nam Ức Tịnh ngồi tại bảo tọa, nhìn nam tử đứng dưới bậc thềm.

Một thân cẩm y màu lam, dáng người cao lớn như ngọc càng làm phát ra vẻ xuất trần, ngũ quan có nói không ra được vẻ thanh nhã nhu hòa, thái độ nói chuyện nho nhã lễ độ, giống như Lam Cẩn Du lúc trước.

Khóe môi không tự giác lộ ra một chút tươi cười trào phúng, ở chỗ sâu trong đáy mắt lướt qua một tia chán ghét, Nam Ức Tịnh mang theo trào phúng hỏi “Lại là vì kho báu sao? Hoàng đế Nam Hải đúng là bám riết không tha”

“Việc kho báu chỉ là tin đồn, không đủ tin tưởng. Hoàng thượng phái ta đến, chỉ vì quý trọng cung chủ mà thôi” Đáp lời châm chọc của Nam Ức Tịnh, Doãn Lưu Quang không có chút phản ứng nào, vẫn lộ vẻ tươi cười ôn nhã khiêm tốn, nói Nam Ức Tịnh.

Nam Ức Tịnh nghe xong Doãn Lưu Quang nói, lông mày hơi khẽ nhíu lại, đem cơ thể đang ngồi thẳng hơi dựa vào nhuyễn tháp. Việc có kho báu chỉ là lời đồn đại sao? Đích thực là đồn đại, bởi vì Ma Cung căn bản không có cái gọi là kho báu, chẳng qua hết thảy việc này là nàng muốn cho Nam Vũ chú ý mà thôi.

Thế nhưng Doãn Lưu Quang này với việc kho báu tựa hồ cũng không tin tưởng, vậy vì sao hắn còn muốn nghe lời Nam Vũ tới tìm nàng, nhất định là có ý đồ khác.

Với trí thông minh của Doãn Lưu Quang tất nhiên biết rõ, việc này chắc chắn sẽ khiến Đông Lâm không vừa lòng, nhưng hắn lại tình nguyện mạo hiểm làm cho Đông Lâm tức giận, nghe theo lời nói của Nam Vũ, vì một kho báu căn bản không tồn tại, đến thỉnh nàng đi vì Nam Hải quốc dốc sức phục vụ, trong này tất có ý định khác.

Chẳng lẽ…là Doãn Lưu Quang trong lòng sớm nắm chắc kế sách đối phó với Đông Lâm, như vậy muốn đó là thời cơ làm cho Nam Hải danh chính ngôn thuận cắt đứt quan hệ với Đông Lâm, thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay? Khóe môi thoáng hiện một chút độ cong tựa tiếu phi tiếu, sáng ngời như những ngôi sao chiếu trong màn đêm, trong con lướt qua một phần sâu thẳm tĩnh mịch, Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng gõ ngón tay thon thả lên bảo tọa, từ từ nói “Nếu hoàng đế Nam Hải thành tâm mời, ta cũng không thể phụ lòng tốt được ”

“Ý tứ của cung chủ là nguyện ý vì Nam Hải đem hết sức lực phục vụ?” Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịnh nói, trong mắt lướt qua một tia sáng vui sướng tiếp tục hỏi.

Nam Ức Tịnh chậm rãi đứng dậy, từ trên bậc thềm chậm rãi đi xuống, nàng đi không nhanh không chậm, mỗi bước đi đều không thể tả hết xinh đẹp cùng cao quý, nàng giống như là tiên nữ thánh khiết, lại giống như là ma nữ mê hoặc lòng người, nàng cứ như vậy đi từng bước một tới trước mặt Doãn Lưu Quang.

Dù là Doãn Lưu Quang định lực hơn người, đều không thể tránh khỏi thất thần. Đây là lần đầu tiên hắn vì một nữ tử thất thần, thân là thiếu chủ Doãn gia, dạng mỹ nữ nào hắn cũng đã từng gặp qua, dù có màng sa che mặt này nhưng không thể che dấu bộ dáng nữ tử, thế nhưng trên người nàng lại có ý vị mà những nữ tử khác không có được, giống như là một loại ma lực làm người ta không ngừng mê muội.

“Ta có thể đáp ứng, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện” Đôi con ngươi mang theo ba phần giảo hoạt, bảy phần tà mị, Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng chớp mắt với Doãn Lưu Quang, từ từ nói.

Ánh mắt Doãn Lưu Quang hơi lóe ra một chút, mới khôi phục tươi cười ôn nhã, đối với Nam Ức Tịnh nói “Có yêu cầu gì, cung chủ cứ việc nói”

“Ma cung của ta cách đế đô Nam Hải có chút xa, nếu vì hoàng đế Nam Hải dốc sức, ta phải ở lại đế đô mới phải” Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang, làm như nghiêm túc nói, ánh mắt kia vô hại nhưng sâu trong con ngươi lại hàm chứa tính toán cùng giảo hoạt.

Doãn Lưu Quang vừa mới vì ánh mắt vô hại kia của Nam Ức Tịnh làm cho thất thần, nhưng lại không chú ý tới giờ phút này trong sâu con ngươi là giảo hoạt, mà ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng thân cận hơn rất nhiều “Việc này không thành vấn đề, ta sẽ cho người an bài thỏa đáng”

“Nơi khác ta xem không được. Ta muốn ở tại trong phủ của ngươi. Mà ta trời sinh không chịu ép buộc, ngươi chỉ bằng đáp ứng ta, ta ở trong phủ của ngươi có thể tự do đi lại làm bất cứ điều gì trong nơi ta ở”. Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, khóe môi khẽ mở tươi cười giảo hoạt, từ từ nói.

Doãn gia. Đằng sau Nam Hải là thế lực âm thầm do Doãn gia sở hữu. Nàng muốn đem toàn bộ Nam Hải nhổ cỏ tận gốc, Doãn gia nàng nhất định phải đối phó. Cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng, nàng ở tại Doãn gia, tìm hiểu thế lực Doãn gia đồng thời còn có thể thuận tiện thu thập một chút nhược điểm quần thần Nam Hải để đối phó.

Nghe nói Doãn gia trong tay có mười tám cuốn tài liệu, ghi lại các nhược điểm của triều thần Nam Hải, nếu là thu những nhược điểm này vào tay, toàn bộ Nam Hải, nàng có thể có hơn phân nửa quyền lực.

Doãn Lưu Quang đâu biết tâm tư Nam Ức Tịnh, nghe được Nam Ức Tịnh nói, thậm chí có chút ngượng ngùng, ngay cả trên mặt ôn nhã bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng đã dấy lên gợn sóng.

“Không đáp ứng sao!” Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Quang đang thất thần, không khỏi nhíu nhíu lông mày, trong mắt sự vô hại biến mất, lại thay bằng một loại uy nghiêm không cho phép người ta một tia kháng cự “Nếu là không đáp ứng yêu cầu của ta, vậy xin mời dời đi!”

Doãn Lưu Quang đối với Nam Ức Tịnh đột nhiên chuyển biến cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhớ tới lời đồn đại cung chủ Ma Cung tàn nhẫn vô tình, bỗng nhiên cảm thấy chính mình mới vừa rồi động tâm và luống cuống hết sức buồn cười, hắn một lần nữa lộ ra tươi cười ôn nhu, từ từ nói “Cung chủ nguyện ý hạ mình, tại hạ tự nhiên nguyện ý”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện