Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Theo Lộ công công vào cung, một đường đến ngự thư phòng của Nam vũ, thời điểm đi vào Liễu quý phi và Nam Tú Cầm đang ở đây, khắp khuôn mặt Nam Tú Cầm đều là vẻ uất ức, nhìn thấy nàng trong nháy mắt trong mắt lộ ra vẻ hả hê và oán độc.
Dưới khăn che mặt khóe môi Nam Ức Tịch không khỏi hiện ra nụ cười châm chọc, vẻ mặt thản nhiên đi tới trước mặt bọn họ, bình tĩnh tự nhiên, giống như đang đợi Nam Vũ mở miệng.
"Càn rỡ! Nhìn thấy phụ hoàng lại dám không quỳ xuống?!" Nam Tú Cầm nhìn thấy Nam Ức Tịch không quỳ xuống, giống như chộp được sai lầm của Nam Ức Tịch, nổi lên nụ cười âm độc, quát lớn.
Mí mắt Nam Ức Tịch không giơ lên, giống như khinh thường Nam Tú Cầm, đưa ánh mắt nhìn Nam Vũ, từ từ nói, "Quỳnh Lạc là người trong giang hồ, không thích quy củ triều đình. Tin tưởng hoàng thượng có thể hiểu chứ?"
Nam Vũ nghe được Nam Ức Tịch cuồng ngạo, không khỏi nhíu mày, nhưng lại nghĩ đến có thể dùng nhân tài như Nam Ức Tịch, huống chi sau lưng nàng còn có bảo tàng Ma Cung và thế lực Ma Cung khổng lồ, hắn liền nhịn xuống, vẻ mặt ôn hòa nói, "Không sao. Cung chủ không cần gò bó lễ nghi trong cung."
Nam Tú Cầm nghe được lời Nam Vũ nói, sắc mặt thay đổi trắng xanh, oán hận nhìn Nam Ức Tịch một cái, lại thút tha thút thít khóc, nói với Nam Vũ, "Phụ hoàng, một số lễ trong cung có thể không câu nệ, thế nhưng yêu nữ này đoạt đồ của nữ nhi còn động thủ đánh nữ nhi, chuyện này ngươi cần phải vì nữ nhi làm chủ! Nói thế nào nữ nhi cũng là công chúa kim chi ngọc diệp, yêu nữ này lại đối đãi nữ nhi như vậy, chẳng phải là không để phụ hoàng và uy danh Nam Hải trong mắt sao?"
Nam Vũ nghe Nam Tú Cầm khóc lóc kể lể, làm ra bộ bất đắc dĩ mà dáng vẻ uy nghiêm, nhìn Nam Ức Tịch, lấy loại giọng cao cao tại thượng nói, "Chuyện này, Cung chủ giải thích như thế nào? Hi vọng Cung chủ có thể cho trẫm một cái công đạo!"
Nam Ức Tịch nghe Nam Tú Cầm và Nam Vũ một xướng một họa, trong mắt hiện lên vẻ xem kịch vui, khóe môi cười một cách lười biếng, Nam Tú Cầm này khi nào thì thông minh như vậy, có thể đẩy sự tình lên cao đến trình độ uy danh Nam Hải? Chỉ sợ là do Liễu quý phi âm thầm dạy đi, về phần Nam Vũ, hắn lại vui vẻ lợi dụng chuyện này trao đổi bí mật bảo tàng Ma Cung với nàng, hoặc là nói trao đổi khiến nàng làm việc vì triều đình? Chỉ tiếc, nàng không phải là loại người dễ trêu như vậy, khóe môi nổi chút cười cười lạnh, Nam Ức Tịch khẽ nâng cằm, đúng mực lên tiếng, "Bẩm hoàng thượng, trâm này là ta lấy được trước, thì làm sao có thể nói là giành? Về phần động thủ, hoàng thượng có thể hỏi một chút người ở chỗ này, rốt cuộc là ai ra tay trước!"
"Ngươi. Đó là bởi vì ngươi vô lễ với ta, ta mới động thủ!" Nam Tú Cầm nghe được lời Nam Ức Tịch, chỉ vào Nam Ức Tịch, vừa nóng giận vừa nói. Theo ý nàng, động thủ đánh một dân nữ căn bản không phải chuyện gì lớn, mà ngược lại dân nữ lại dám động thủ đánh nàng chính là tội không thể tha!
Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm nói, nụ cười càng sâu hơn, nhìn Nam Vũ, thong thả ung dung nói, "Hoàng thượng đều đã nghe được. Là công chúa Tú Cầm có ý đồ đánh ta, ta chỉ là bắt được tay nàng không để cho nàng đánh ta mà thôi. Chỉ là, người tập võ, sức lực không có đúng mực, nắm tay dùng sức chút không thể trách được ta."
Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch nói, hết sức tức giận, nhưng lại không biết thế nào phản bác nàng, chỉ đành phải đưa tay kéo tay áo Nam Vũ, khóc nói, "Phụ hoàng, yêu nữ này rõ ràng là đang nói xạo, ngài cần phải làm chủ vì nữ nhi!"
Liễu quý phi thấy thế vào nói giúp, "Hoàng thượng, nói thế nào Tú Cầm là công chúa tôn sư, dù cho nàng động thủ trước, Cung chủ Ma Cung cũng không nên ra tay đả thương người."
Nam Vũ nghe được các nàng khóc lóc kể lể, không khỏi cau mày lại, vốn cho là Nam Ức Tịch động thủ đả thương người, nhưng là bây giờ nàng nói, nàng phòng ngự chính đáng, về phần nàng rốt cuộc không cẩn thận đả thương Nam Tú Cầm vẫn là cố ý, không ai biết, cũng không tiện truy cứu.
Nam Ức Tịch có chút hứng thú nhìn vẻ mặt Nam Vũ, khóe môi hiện lên nụ cười cao thâm vô cùng, nàng từ từ nói, "Chuyện này, Quỳnh Lạc không thẹn với lương tâm. Nhưng mà Hoàng thượng chiếu cố Quỳnh Lạc, trong lòng Quỳnh Lạc vô cùng cảm kích, Quỳnh Lạc nguyện dâng bảo tàng Ma Cung lên cho tân hoàng đế kế nhiệm Nam Hải làm quà tặng!"
Nam Vũ vốn đang không biết mở miệng như thế nào, không nghĩ đến Nam Ức Tịch cư nhiên chủ động nói tới chuyện bảo tàng, lại nguyện ý giao bảo tàng ra đây, hắn không khỏi mừng rỡ, nhưng phải tân hoàng đế kế tiếp đăng cơ mới lấy ra, quả thật có chút khó làm.
Nam Vũ mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể vẫn là tính là cường tráng, tại vị tối thiểu phải còn mười đến hai mươi năm, này bảo tàng Ma Cung chẳng phải là phải đợi mười đến hai mươi năm năm mới có thể đạt được, nhưng hắn đợi không kịp muốn cho Nam Hải cường thịnh, thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay.
"Chuyện này là do Tú Cầm không phải, Tú Cầm, còn không mau nhận lỗi trước mặt Cung chủ?!" Nam Vũ nghĩ, mặc kệ nói thế nào, Nam Ức Tịch nguyện ý giao ra bảo tàng đã là chuyện tốt lắm rồi, vào lúc này hắn tuyệt đối không nên đắc tội Nam Ức Tịch, vì vậy, hắn lập tức thay đổi mục tiêu, quay về Nam Tú Cầm nghiêm nghị nói.
Nam Tú Cầm nghe, không khỏi cực kỳ uất ức, đưa mắt nhìn Liễu quý phi. Trong mắt Liễu quý phi lóe lên suy nghĩ sâu xa, nàng không biết vì sao Nam Vũ luôn nhẫn nhịn Cung chủ Ma Cung, thì ra vì bảo tàng Ma Cung. Tin đồn bảo tàng Ma Cung có thể khả phú địch quốc, nếu có thể lấy được bảo tàng Ma Cung, nàng muốn lật đổ địa vị thái tử, một tay nuôi dưỡng con rối hoàng tử, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhíu mày, mang theo vài phần giận nói Nam Tú Cầm, "Tú Cầm, còn không mau đi xin lỗi? Chẳng lẽ muốn mẫu phi đi thay ngươi hay sao?!"
Nam Tú Cầm không nghĩ tới mẫu phi luôn cưng chiều mình bây giờ lại quay ra giáo huấn nàng, không khỏi tức giận vô cùng, nhưng lại không dám làm trái lệnh phụ hoàng và mẫu phi, không tình nguyện nói xin lỗi Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch chỉ nhàn nhạt liếc Nam Tú Cầm một cái, không đáp lời dù một tiếng, giống như nàng căn bản không thấy Nam Tú Cầm. Nam Tú Cầm muốn đấu cùng nàng sao? Thật sự quá kém xa.
Theo Lộ công công vào cung, một đường đến ngự thư phòng của Nam vũ, thời điểm đi vào Liễu quý phi và Nam Tú Cầm đang ở đây, khắp khuôn mặt Nam Tú Cầm đều là vẻ uất ức, nhìn thấy nàng trong nháy mắt trong mắt lộ ra vẻ hả hê và oán độc.
Dưới khăn che mặt khóe môi Nam Ức Tịch không khỏi hiện ra nụ cười châm chọc, vẻ mặt thản nhiên đi tới trước mặt bọn họ, bình tĩnh tự nhiên, giống như đang đợi Nam Vũ mở miệng.
"Càn rỡ! Nhìn thấy phụ hoàng lại dám không quỳ xuống?!" Nam Tú Cầm nhìn thấy Nam Ức Tịch không quỳ xuống, giống như chộp được sai lầm của Nam Ức Tịch, nổi lên nụ cười âm độc, quát lớn.
Mí mắt Nam Ức Tịch không giơ lên, giống như khinh thường Nam Tú Cầm, đưa ánh mắt nhìn Nam Vũ, từ từ nói, "Quỳnh Lạc là người trong giang hồ, không thích quy củ triều đình. Tin tưởng hoàng thượng có thể hiểu chứ?"
Nam Vũ nghe được Nam Ức Tịch cuồng ngạo, không khỏi nhíu mày, nhưng lại nghĩ đến có thể dùng nhân tài như Nam Ức Tịch, huống chi sau lưng nàng còn có bảo tàng Ma Cung và thế lực Ma Cung khổng lồ, hắn liền nhịn xuống, vẻ mặt ôn hòa nói, "Không sao. Cung chủ không cần gò bó lễ nghi trong cung."
Nam Tú Cầm nghe được lời Nam Vũ nói, sắc mặt thay đổi trắng xanh, oán hận nhìn Nam Ức Tịch một cái, lại thút tha thút thít khóc, nói với Nam Vũ, "Phụ hoàng, một số lễ trong cung có thể không câu nệ, thế nhưng yêu nữ này đoạt đồ của nữ nhi còn động thủ đánh nữ nhi, chuyện này ngươi cần phải vì nữ nhi làm chủ! Nói thế nào nữ nhi cũng là công chúa kim chi ngọc diệp, yêu nữ này lại đối đãi nữ nhi như vậy, chẳng phải là không để phụ hoàng và uy danh Nam Hải trong mắt sao?"
Nam Vũ nghe Nam Tú Cầm khóc lóc kể lể, làm ra bộ bất đắc dĩ mà dáng vẻ uy nghiêm, nhìn Nam Ức Tịch, lấy loại giọng cao cao tại thượng nói, "Chuyện này, Cung chủ giải thích như thế nào? Hi vọng Cung chủ có thể cho trẫm một cái công đạo!"
Nam Ức Tịch nghe Nam Tú Cầm và Nam Vũ một xướng một họa, trong mắt hiện lên vẻ xem kịch vui, khóe môi cười một cách lười biếng, Nam Tú Cầm này khi nào thì thông minh như vậy, có thể đẩy sự tình lên cao đến trình độ uy danh Nam Hải? Chỉ sợ là do Liễu quý phi âm thầm dạy đi, về phần Nam Vũ, hắn lại vui vẻ lợi dụng chuyện này trao đổi bí mật bảo tàng Ma Cung với nàng, hoặc là nói trao đổi khiến nàng làm việc vì triều đình? Chỉ tiếc, nàng không phải là loại người dễ trêu như vậy, khóe môi nổi chút cười cười lạnh, Nam Ức Tịch khẽ nâng cằm, đúng mực lên tiếng, "Bẩm hoàng thượng, trâm này là ta lấy được trước, thì làm sao có thể nói là giành? Về phần động thủ, hoàng thượng có thể hỏi một chút người ở chỗ này, rốt cuộc là ai ra tay trước!"
"Ngươi. Đó là bởi vì ngươi vô lễ với ta, ta mới động thủ!" Nam Tú Cầm nghe được lời Nam Ức Tịch, chỉ vào Nam Ức Tịch, vừa nóng giận vừa nói. Theo ý nàng, động thủ đánh một dân nữ căn bản không phải chuyện gì lớn, mà ngược lại dân nữ lại dám động thủ đánh nàng chính là tội không thể tha!
Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm nói, nụ cười càng sâu hơn, nhìn Nam Vũ, thong thả ung dung nói, "Hoàng thượng đều đã nghe được. Là công chúa Tú Cầm có ý đồ đánh ta, ta chỉ là bắt được tay nàng không để cho nàng đánh ta mà thôi. Chỉ là, người tập võ, sức lực không có đúng mực, nắm tay dùng sức chút không thể trách được ta."
Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch nói, hết sức tức giận, nhưng lại không biết thế nào phản bác nàng, chỉ đành phải đưa tay kéo tay áo Nam Vũ, khóc nói, "Phụ hoàng, yêu nữ này rõ ràng là đang nói xạo, ngài cần phải làm chủ vì nữ nhi!"
Liễu quý phi thấy thế vào nói giúp, "Hoàng thượng, nói thế nào Tú Cầm là công chúa tôn sư, dù cho nàng động thủ trước, Cung chủ Ma Cung cũng không nên ra tay đả thương người."
Nam Vũ nghe được các nàng khóc lóc kể lể, không khỏi cau mày lại, vốn cho là Nam Ức Tịch động thủ đả thương người, nhưng là bây giờ nàng nói, nàng phòng ngự chính đáng, về phần nàng rốt cuộc không cẩn thận đả thương Nam Tú Cầm vẫn là cố ý, không ai biết, cũng không tiện truy cứu.
Nam Ức Tịch có chút hứng thú nhìn vẻ mặt Nam Vũ, khóe môi hiện lên nụ cười cao thâm vô cùng, nàng từ từ nói, "Chuyện này, Quỳnh Lạc không thẹn với lương tâm. Nhưng mà Hoàng thượng chiếu cố Quỳnh Lạc, trong lòng Quỳnh Lạc vô cùng cảm kích, Quỳnh Lạc nguyện dâng bảo tàng Ma Cung lên cho tân hoàng đế kế nhiệm Nam Hải làm quà tặng!"
Nam Vũ vốn đang không biết mở miệng như thế nào, không nghĩ đến Nam Ức Tịch cư nhiên chủ động nói tới chuyện bảo tàng, lại nguyện ý giao bảo tàng ra đây, hắn không khỏi mừng rỡ, nhưng phải tân hoàng đế kế tiếp đăng cơ mới lấy ra, quả thật có chút khó làm.
Nam Vũ mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể vẫn là tính là cường tráng, tại vị tối thiểu phải còn mười đến hai mươi năm, này bảo tàng Ma Cung chẳng phải là phải đợi mười đến hai mươi năm năm mới có thể đạt được, nhưng hắn đợi không kịp muốn cho Nam Hải cường thịnh, thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay.
"Chuyện này là do Tú Cầm không phải, Tú Cầm, còn không mau nhận lỗi trước mặt Cung chủ?!" Nam Vũ nghĩ, mặc kệ nói thế nào, Nam Ức Tịch nguyện ý giao ra bảo tàng đã là chuyện tốt lắm rồi, vào lúc này hắn tuyệt đối không nên đắc tội Nam Ức Tịch, vì vậy, hắn lập tức thay đổi mục tiêu, quay về Nam Tú Cầm nghiêm nghị nói.
Nam Tú Cầm nghe, không khỏi cực kỳ uất ức, đưa mắt nhìn Liễu quý phi. Trong mắt Liễu quý phi lóe lên suy nghĩ sâu xa, nàng không biết vì sao Nam Vũ luôn nhẫn nhịn Cung chủ Ma Cung, thì ra vì bảo tàng Ma Cung. Tin đồn bảo tàng Ma Cung có thể khả phú địch quốc, nếu có thể lấy được bảo tàng Ma Cung, nàng muốn lật đổ địa vị thái tử, một tay nuôi dưỡng con rối hoàng tử, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhíu mày, mang theo vài phần giận nói Nam Tú Cầm, "Tú Cầm, còn không mau đi xin lỗi? Chẳng lẽ muốn mẫu phi đi thay ngươi hay sao?!"
Nam Tú Cầm không nghĩ tới mẫu phi luôn cưng chiều mình bây giờ lại quay ra giáo huấn nàng, không khỏi tức giận vô cùng, nhưng lại không dám làm trái lệnh phụ hoàng và mẫu phi, không tình nguyện nói xin lỗi Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch chỉ nhàn nhạt liếc Nam Tú Cầm một cái, không đáp lời dù một tiếng, giống như nàng căn bản không thấy Nam Tú Cầm. Nam Tú Cầm muốn đấu cùng nàng sao? Thật sự quá kém xa.
Danh sách chương