“Hách Hách, lâu ngày không gặp, anh càng ngày càng không theo kịp suy nghĩ của em nữa.” Khương Kiến giơ tay đầu hàng.
Lúc lên thang máy lầu 42, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm vô cùng ngạc nhiên: “Thang máy vẫn còn dùng được?”
“Bên dưới có máy phát điện địa nhiệt.” Kiều Yến trả lời.
“À.. đúng nhỉ, thành phố Đan Phù là thành thị có tài nguyên địa nhiệt phong phú nhất nước ta mà.” Khương Kiến gật đầu.
Dùng chìa khóa mở cửa, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm vừa đánh giá bài trí trong phòng vừa hỏi: “Hai người ở đây.”
“Đây là phòng của Gừ Gừ.” Tui nói, chỉ buồng vệ sinh bên trong: “Chúng tôi ở trong kia.”
“… Gừ Gừ ở trong phòng, hai người ở trong WC?” Mặt Khương Kiến đầy hoảng sợ.
“Anh thấy có thể à?” Kiều yến nghe vậy quay đầu trợn trắng mắt nhìn Khương Kiến.
Vào buồng vệ sinh, Kiều Yến kéo cửa tủ quần áo ra, một thang máy mở rộng lộ ra trước mắt mọi người.
“Trời đất! Tiên tiến vậy sao!” Khương Kiến hét to.
Bốn người vào thang máy xong, cửa chậm rãi đóng lại.
“Đội phó, tôi cảm thấy như mình đang bước vào một cái tổ chức thần bí vậy.” Dương Nhất Phàm nói.
“Sinh vật thần bí thì có, tổ chức thần bí thì không” Khương Kiến chọc ghẹo tui: “Hách Hách, nghe nói lần trước em đại náo căn cứ hả, lúc đó anh không ở đó, hối hận gần chết! Nghe nói lúc em biến thân không chỉ có thêm nhiều tay nhiều chân mà còn có cánh nữa hử?”
… Anh chắc là anh không nhầm người chứ? “Hách Hách, lúc trước Từ Tĩnh đã bị phát hiện, cô biết chưa?” Dương Nhất Phàm bỗng hỏi.
Ánh mắt Kiều Yến chuyển về phía Dương Nhất Phàm.
“Lúc bị phát hiện, tay chân cô ta đã bị chặt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt, trên mặt thì nát nhừ, thảm trạng đó tôi không nhìn nổi luôn.”
“…Đáng đời.” Kiều Yến nhàn nhạt nói một câu.
“Nếu không phải trên người cô ta có bảng tên của tổ Tiến Hóa, có người phát hiện ra cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của cô ta. Lúc bị đưa đến căn cứ trung tâm, Từ Tĩnh chỉ còn một hơi, khi tôi và Khương Kiến tới, nghe nói sự sống đã ổn định, những cái khác thì không rõ ràng.”
“Nói thật, anh thấy cô ta chết quách đi cho rồi.” Khương Kiến thở dài: “Chắc là ai đó đã thay đội trưởng và Hách Hách trút giận, nếu không sao mà khéo thế. Không tới hai ngày từ sự kiện hồ Thanh Hải, Đoàn trưởng và Từ Tĩnh đều không thấy tăm hơi.
“Không biết Đoàn trưởng còn sống hay không nữa.” Dương Nhất Phàm thêm vào.
“Nếu giống Từ Tĩnh, không bằng chết đi.” Khương Kiến trợn mắt.
Uhm… bản cương thi không biết gì hết á, tui nhìn trời.
Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Khương Kiến dẫn đầu bước chân ra, vừa thấy toàn cảnh đầy thiết bị điện tử liền mở to mắt.
“….Đậu xanh sa mạc Gobli tiêu rồi…” Khương Kiến tròn mắt.
“Cái gì? Tám cái áo mưa?” Tui không hiểu lặp lại.
“Đừng học theo anh ta.” Kiều Yến nhíu mày.
“Đội trưởng, Hách Hách, hai người đang làm gì vậy, quá khoa trương rồi?” Dương Nhất Phàm cũng ngây người nhìn những thứ này.
“Nếu đã là người mình, Hách Hách không định giấy các anh thì tôi cũng vậy. Hách Hách là con gái của cha của kế hoạch X, đây là phòng thí nghiệm cuối cùng nơi cha của kế hoạch X ở khi còn sống, Hách Hách đã bị tiêm bệnh độc X ở đây.” Kiều Yến nói.
Ngây người vài giây, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm đồng thanh hét to: “Cái gì?!”
Ôi, hù chết cương thi rồi. dien~dan~LQD
Cô gắng giải thích đơn giản một phen, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm cuối cùng cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
“Nói vậy, bệnh độc X, G nguyên bản là thuốc trị liệu chứng tự kỷ?” Dương Nhất Phàm hỏi.
“Đáng tiếc, thất bại rồi. Trước mắt thông tin đã biết, chỉ có Hách Hách vẫn còn giữ được thần trí của con người, những người nhiễm bệnh độc khác đều đã biến thành zombie, mà bệnh độc G bởi vì vẫn chưa được tiết lộ nên tư liệu tương quan cũng không rõ ràng.
Sai rồi, thành phố Lục Bàn Thủy có một con bị nhiễm vi-rus bệnh độc G, đó là con bị nhiễm bệnh độc G duy nhất mà tui thấy.
Tui âm thầm sửa lại trong lòng, Kiều Yến còn không biết ngày đó nhóc đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan đâu nha.
“Vậy đội trưởng em thì sao? Sau khi em rời khỏi bọn anh ở hồ Thanh Hải đã có gì xảy ra?” Khương Kiến gấp gáp hỏi.
“Sau khi đội trưởng mất tích, mọi người trong căn cứ nói đội trưởng không còn hy vọng, nhưng đội phó rất cứng đầu, nói muốn tự đi tìm, tôi cũng không tin đội trưởng mạnh như vậy lại không đánh lại những thứ xấu xí kia nên tôi cũng đi theo.” Dương Nhất Phàm cười cười.
Tuy rằng tình huống tường tận ra sao tui đã nghe Kiều Yến kể nhưng tui vẫn không nhịn được mà dỏng tai nghe.
“…” Kiều Yên yên lặng một lát, như đang nhớ lại tình huống lúc đó, sau đó nhóc thấp giọng kể: “Lúc có lượng lớn zombie tập kết ở hồ Thanh Hải, máy bay trực thăng của Chiến Phủ cũng đến, khi đó tôi đã hôn mê, lúc tỉnh lại đã ở trên máy bay trực thăng rồi.”
Oa… sao lại tỉnh lược hết mấy phần quan trọng rồi? Cái đoạn kịch tính lặn xuống hồ cứu tui, tìm đến mức hết oxi mém chút nữa chết chìm sao lại cắt rồi?
Được rồi, dã thú trưởng thành sẽ biết ngại ngùng, bản cương thi hiểu, hiểu mà.
“Tại sao Chiến Phủ lại xuất hiện ở hồ Thanh Hải?” Khương Kiến sửng sốt.
“Đội phó, zombie tụ tập với quy mô lớn ở hồ Thanh Hải, cậu thấy Chiến Phủ có chú ý hay không?” Dương Nhất Phàm bất đắc dĩ hỏi.
“Sau đó thì sao? Đội trưởng, sao em chạy thoát được?”
“Em dùng cái giá là một con mắt và một cánh tay để đào thoát.” Kiều Yến trầm tĩnh nói.
“What?!” Khương Kiến hú lên quái dị: “Vậy bây giờ trên người em là gì? Anh bị ảo giác à?”
Kiều Yến không nói, chỉ giật giật tay trái, sau đó “xoạt” một tiếng, năm căn xương ngón màu trắng tay xuyên ra khỏi đầu ngón tay.
“Rầm…” Kiều Yến vung tay lên, tấm biển báo bên cạnh ngã rầm xuống, máy móc bên trong bị cắt làm hai nửa, đường cắt sắc bén, trơn nhẵn.
“…” Khương Kiến nhìn ngơ ngác.
“Cái gì? Tám cái áo mưa?” Tui lại chứng thực với Khương Kiến.
“Đội trưởng! Cậu ngầu quá rồi!” Dương Nhất Phàm kích động không thôi.
“Wow! Wow! Đội trưởng, dạy anh! Dạy anh!” Khương Kiến nhào về hướng Kiều Yến.
Kiều Yến vươn tay ra ngăn Khương Kiến lại, trầm giọng nói: “Đây là của Hách Hách, mắt phải và tay trái của em đều là của Hách Hách.”
Dương Nhất Phàm và Khương Kiến lập tức im lặng, ánh mắt chuyển đến người tui, cụ thể là tập trung nhìn mắt và tay tui.
“Chỉ có bên ngoài nhìn được, bên trong rất xấu.” Tui giơ cánh tay trái lên, nhéo nhéo một chút, máu đỏ sậm liền trào ra ngoài da.
“Được rồi được rồi được rồi… em trực tiếp trả lời bọn anh là được, đừng phá nó làm gì! Khăn tay…. A, băng gạc, băng gạc….” Khương Kiến gấp đến xoay vòng.
“Bên trong là máu xấu, phải thường xuyên thải ra.” Tui không để ý, nói.
Kiều Yến gật đầu với hai người để xác minh lời tui nói.
“Làm anh sợ muốn chết.” Khương Kiến thở phào nhẹ nhõm.
“Đội trưởng, kể tiếp đi, sao cậu thoát được?” Dương Nhất Phàm hỏi.
“Bọn họ đưa tôi đến phân bộ của Chiến Phủ ở tỉnh Thanh hải.” Dừng một lát, Kiều Yến lại nói tiếp: “Bọn họ canh phòng vô cùng nghiêm mật, mỗi ngày còn tiêm thuốc mê cho tôi, mãi đến khi tôi tìm được chỗ hở. Lúc tôi trốn khỏi phân bộ, cánh tay đã bị hoại tử nghiêm trọng, mắt bị nhiễm trùng nặng.”
“Đội trưởng tự…” Dương Nhất Phàm dò hỏi.
“…Ừ.” Im lặng một lát, Kiều Yến trả lời.
Đoạn này, lần nào nhắc tới cũng làm cho tui nổi giận, tui không thể tưởng tượng cảm giác trong lòng của con thú lớn tui coi như bảo bối tự mình làm hết mấy việc này.
Ầm..
Tui vỗ bàn, dọa Khương Kiến sợ hãi nhảy dựng lên.
Ầm ầm vài tiếng, cái bàn chịu không nổi, sập luôn,
“Đánh, Chiến Phủ!” Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, tui lên giọng.
Dám leo lên đầu bản cương thi, thù mới hận cũ tính chung một lần!
“Nói sao thì Chiến Phủ bên đó, ba ba của Hách Hách có thể đang ở trong tay bọn họ.” Kiều Yến cũng nói.
“Vậy… đánh kiểu gì?” Khương Kiến ngốc ngốc hỏi.
“Lúc tôi quay lại tỉnh Thanh Hải, nơi đó đã bị phân bộ của Chiến Phủ vứt bỏ, tôi không tìm được bất cứ thứ gì hữu dụng.” Kiều Yến nói.
“Tôi biết! Tôi đã từng nhìn thấy trong báo cáo của Liên Trưởng, tôi biết phân bộ lớn nhất của Chiến Phủ ở châu Á nằm ở đâu!” Dương Nhất Phàm bỗng nói.
“Ở đâu?”
Khi tầm mắt của ba người đã tập trung nhìn Dương Nhất Phàm.
“--Nhật Bản.” Dương Nhất Phàm trả lời khẳng định như chém đinh chặt sắt.
Lúc lên thang máy lầu 42, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm vô cùng ngạc nhiên: “Thang máy vẫn còn dùng được?”
“Bên dưới có máy phát điện địa nhiệt.” Kiều Yến trả lời.
“À.. đúng nhỉ, thành phố Đan Phù là thành thị có tài nguyên địa nhiệt phong phú nhất nước ta mà.” Khương Kiến gật đầu.
Dùng chìa khóa mở cửa, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm vừa đánh giá bài trí trong phòng vừa hỏi: “Hai người ở đây.”
“Đây là phòng của Gừ Gừ.” Tui nói, chỉ buồng vệ sinh bên trong: “Chúng tôi ở trong kia.”
“… Gừ Gừ ở trong phòng, hai người ở trong WC?” Mặt Khương Kiến đầy hoảng sợ.
“Anh thấy có thể à?” Kiều yến nghe vậy quay đầu trợn trắng mắt nhìn Khương Kiến.
Vào buồng vệ sinh, Kiều Yến kéo cửa tủ quần áo ra, một thang máy mở rộng lộ ra trước mắt mọi người.
“Trời đất! Tiên tiến vậy sao!” Khương Kiến hét to.
Bốn người vào thang máy xong, cửa chậm rãi đóng lại.
“Đội phó, tôi cảm thấy như mình đang bước vào một cái tổ chức thần bí vậy.” Dương Nhất Phàm nói.
“Sinh vật thần bí thì có, tổ chức thần bí thì không” Khương Kiến chọc ghẹo tui: “Hách Hách, nghe nói lần trước em đại náo căn cứ hả, lúc đó anh không ở đó, hối hận gần chết! Nghe nói lúc em biến thân không chỉ có thêm nhiều tay nhiều chân mà còn có cánh nữa hử?”
… Anh chắc là anh không nhầm người chứ? “Hách Hách, lúc trước Từ Tĩnh đã bị phát hiện, cô biết chưa?” Dương Nhất Phàm bỗng hỏi.
Ánh mắt Kiều Yến chuyển về phía Dương Nhất Phàm.
“Lúc bị phát hiện, tay chân cô ta đã bị chặt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt, trên mặt thì nát nhừ, thảm trạng đó tôi không nhìn nổi luôn.”
“…Đáng đời.” Kiều Yến nhàn nhạt nói một câu.
“Nếu không phải trên người cô ta có bảng tên của tổ Tiến Hóa, có người phát hiện ra cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của cô ta. Lúc bị đưa đến căn cứ trung tâm, Từ Tĩnh chỉ còn một hơi, khi tôi và Khương Kiến tới, nghe nói sự sống đã ổn định, những cái khác thì không rõ ràng.”
“Nói thật, anh thấy cô ta chết quách đi cho rồi.” Khương Kiến thở dài: “Chắc là ai đó đã thay đội trưởng và Hách Hách trút giận, nếu không sao mà khéo thế. Không tới hai ngày từ sự kiện hồ Thanh Hải, Đoàn trưởng và Từ Tĩnh đều không thấy tăm hơi.
“Không biết Đoàn trưởng còn sống hay không nữa.” Dương Nhất Phàm thêm vào.
“Nếu giống Từ Tĩnh, không bằng chết đi.” Khương Kiến trợn mắt.
Uhm… bản cương thi không biết gì hết á, tui nhìn trời.
Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Khương Kiến dẫn đầu bước chân ra, vừa thấy toàn cảnh đầy thiết bị điện tử liền mở to mắt.
“….Đậu xanh sa mạc Gobli tiêu rồi…” Khương Kiến tròn mắt.
“Cái gì? Tám cái áo mưa?” Tui không hiểu lặp lại.
“Đừng học theo anh ta.” Kiều Yến nhíu mày.
“Đội trưởng, Hách Hách, hai người đang làm gì vậy, quá khoa trương rồi?” Dương Nhất Phàm cũng ngây người nhìn những thứ này.
“Nếu đã là người mình, Hách Hách không định giấy các anh thì tôi cũng vậy. Hách Hách là con gái của cha của kế hoạch X, đây là phòng thí nghiệm cuối cùng nơi cha của kế hoạch X ở khi còn sống, Hách Hách đã bị tiêm bệnh độc X ở đây.” Kiều Yến nói.
Ngây người vài giây, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm đồng thanh hét to: “Cái gì?!”
Ôi, hù chết cương thi rồi. dien~dan~LQD
Cô gắng giải thích đơn giản một phen, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm cuối cùng cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
“Nói vậy, bệnh độc X, G nguyên bản là thuốc trị liệu chứng tự kỷ?” Dương Nhất Phàm hỏi.
“Đáng tiếc, thất bại rồi. Trước mắt thông tin đã biết, chỉ có Hách Hách vẫn còn giữ được thần trí của con người, những người nhiễm bệnh độc khác đều đã biến thành zombie, mà bệnh độc G bởi vì vẫn chưa được tiết lộ nên tư liệu tương quan cũng không rõ ràng.
Sai rồi, thành phố Lục Bàn Thủy có một con bị nhiễm vi-rus bệnh độc G, đó là con bị nhiễm bệnh độc G duy nhất mà tui thấy.
Tui âm thầm sửa lại trong lòng, Kiều Yến còn không biết ngày đó nhóc đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan đâu nha.
“Vậy đội trưởng em thì sao? Sau khi em rời khỏi bọn anh ở hồ Thanh Hải đã có gì xảy ra?” Khương Kiến gấp gáp hỏi.
“Sau khi đội trưởng mất tích, mọi người trong căn cứ nói đội trưởng không còn hy vọng, nhưng đội phó rất cứng đầu, nói muốn tự đi tìm, tôi cũng không tin đội trưởng mạnh như vậy lại không đánh lại những thứ xấu xí kia nên tôi cũng đi theo.” Dương Nhất Phàm cười cười.
Tuy rằng tình huống tường tận ra sao tui đã nghe Kiều Yến kể nhưng tui vẫn không nhịn được mà dỏng tai nghe.
“…” Kiều Yên yên lặng một lát, như đang nhớ lại tình huống lúc đó, sau đó nhóc thấp giọng kể: “Lúc có lượng lớn zombie tập kết ở hồ Thanh Hải, máy bay trực thăng của Chiến Phủ cũng đến, khi đó tôi đã hôn mê, lúc tỉnh lại đã ở trên máy bay trực thăng rồi.”
Oa… sao lại tỉnh lược hết mấy phần quan trọng rồi? Cái đoạn kịch tính lặn xuống hồ cứu tui, tìm đến mức hết oxi mém chút nữa chết chìm sao lại cắt rồi?
Được rồi, dã thú trưởng thành sẽ biết ngại ngùng, bản cương thi hiểu, hiểu mà.
“Tại sao Chiến Phủ lại xuất hiện ở hồ Thanh Hải?” Khương Kiến sửng sốt.
“Đội phó, zombie tụ tập với quy mô lớn ở hồ Thanh Hải, cậu thấy Chiến Phủ có chú ý hay không?” Dương Nhất Phàm bất đắc dĩ hỏi.
“Sau đó thì sao? Đội trưởng, sao em chạy thoát được?”
“Em dùng cái giá là một con mắt và một cánh tay để đào thoát.” Kiều Yến trầm tĩnh nói.
“What?!” Khương Kiến hú lên quái dị: “Vậy bây giờ trên người em là gì? Anh bị ảo giác à?”
Kiều Yến không nói, chỉ giật giật tay trái, sau đó “xoạt” một tiếng, năm căn xương ngón màu trắng tay xuyên ra khỏi đầu ngón tay.
“Rầm…” Kiều Yến vung tay lên, tấm biển báo bên cạnh ngã rầm xuống, máy móc bên trong bị cắt làm hai nửa, đường cắt sắc bén, trơn nhẵn.
“…” Khương Kiến nhìn ngơ ngác.
“Cái gì? Tám cái áo mưa?” Tui lại chứng thực với Khương Kiến.
“Đội trưởng! Cậu ngầu quá rồi!” Dương Nhất Phàm kích động không thôi.
“Wow! Wow! Đội trưởng, dạy anh! Dạy anh!” Khương Kiến nhào về hướng Kiều Yến.
Kiều Yến vươn tay ra ngăn Khương Kiến lại, trầm giọng nói: “Đây là của Hách Hách, mắt phải và tay trái của em đều là của Hách Hách.”
Dương Nhất Phàm và Khương Kiến lập tức im lặng, ánh mắt chuyển đến người tui, cụ thể là tập trung nhìn mắt và tay tui.
“Chỉ có bên ngoài nhìn được, bên trong rất xấu.” Tui giơ cánh tay trái lên, nhéo nhéo một chút, máu đỏ sậm liền trào ra ngoài da.
“Được rồi được rồi được rồi… em trực tiếp trả lời bọn anh là được, đừng phá nó làm gì! Khăn tay…. A, băng gạc, băng gạc….” Khương Kiến gấp đến xoay vòng.
“Bên trong là máu xấu, phải thường xuyên thải ra.” Tui không để ý, nói.
Kiều Yến gật đầu với hai người để xác minh lời tui nói.
“Làm anh sợ muốn chết.” Khương Kiến thở phào nhẹ nhõm.
“Đội trưởng, kể tiếp đi, sao cậu thoát được?” Dương Nhất Phàm hỏi.
“Bọn họ đưa tôi đến phân bộ của Chiến Phủ ở tỉnh Thanh hải.” Dừng một lát, Kiều Yến lại nói tiếp: “Bọn họ canh phòng vô cùng nghiêm mật, mỗi ngày còn tiêm thuốc mê cho tôi, mãi đến khi tôi tìm được chỗ hở. Lúc tôi trốn khỏi phân bộ, cánh tay đã bị hoại tử nghiêm trọng, mắt bị nhiễm trùng nặng.”
“Đội trưởng tự…” Dương Nhất Phàm dò hỏi.
“…Ừ.” Im lặng một lát, Kiều Yến trả lời.
Đoạn này, lần nào nhắc tới cũng làm cho tui nổi giận, tui không thể tưởng tượng cảm giác trong lòng của con thú lớn tui coi như bảo bối tự mình làm hết mấy việc này.
Ầm..
Tui vỗ bàn, dọa Khương Kiến sợ hãi nhảy dựng lên.
Ầm ầm vài tiếng, cái bàn chịu không nổi, sập luôn,
“Đánh, Chiến Phủ!” Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, tui lên giọng.
Dám leo lên đầu bản cương thi, thù mới hận cũ tính chung một lần!
“Nói sao thì Chiến Phủ bên đó, ba ba của Hách Hách có thể đang ở trong tay bọn họ.” Kiều Yến cũng nói.
“Vậy… đánh kiểu gì?” Khương Kiến ngốc ngốc hỏi.
“Lúc tôi quay lại tỉnh Thanh Hải, nơi đó đã bị phân bộ của Chiến Phủ vứt bỏ, tôi không tìm được bất cứ thứ gì hữu dụng.” Kiều Yến nói.
“Tôi biết! Tôi đã từng nhìn thấy trong báo cáo của Liên Trưởng, tôi biết phân bộ lớn nhất của Chiến Phủ ở châu Á nằm ở đâu!” Dương Nhất Phàm bỗng nói.
“Ở đâu?”
Khi tầm mắt của ba người đã tập trung nhìn Dương Nhất Phàm.
“--Nhật Bản.” Dương Nhất Phàm trả lời khẳng định như chém đinh chặt sắt.
Danh sách chương