“Xin lỗi, Liên Trưởng, tôi có thể mang Hách Hách về nghỉ ngơi được không? Cô ấy rất mệt.” Kiều Yến xin phép.

“Chỉ cần nghỉ ngơi thôi sao? Nếu cần gì cứ nói nhé! Nghe nói cô đã bị kiểm tra ở khu quan sát? Có bị thương nhiều không? Nếu cô cần tôi có thể sắp xếp cho cô vào bệnh viện thủ đô để trị liệu.”

“Không cần đâu, tôi mang cô ấy về nghỉ là được rồi.” Kiều Yến nhíu mày.

“Kiều Yến, tôi không nói với cậu, tôi nói với đồng chí Hách Hách mà. Sao lúc nào cậu cũng cướp lời thế? Biệt danh của cậu quả nhiên không sai chút nào, ha ha ha… Tôi không chọc nữa, cậu đưa đồng chí Hách Hách về nhà nghỉ ngơi nhanh đi, có gì cứ nói, đừng để đồng chí Hách Hách của chúng ta chịu thiệt.” Liên Trưởng Trương cười ha ha, nói.

“Tôi đi trước.” Kiều Yến nắm tay tui, gật đầu với Khương Kiến.

“Đội trưởng nghỉ ngơi cho khỏe nha! Hách Hách cũng vậy!” Khương Kiến nói.

“Chị hai! Chị hai! Em muốn qua nhà chị chơi!” Tóc vàng đuổi theo nhưng bị Liên Trưởng Trương nắm cổ áo kéo lại.

“Người ta về nhà nghỉ ngơi cậu theo xem náo nhiệt cái gì?”

“A... ây da… Chị hai!!!” Tóc vàng ở phía sau không ngừng kêu lên thảm thiết.

Tui bỗng nhớ đến cái gì đó, rút khỏi tay Kiều Yến, đến trước mặt Liên Trưởng Trương.

“Quên việc gì sao?” Liên Trưởng Trương ngờ vực hỏi.

“…Dù…”

“Hả?”

“… Không có… dù…” Tui nói nhỏ.

Dù Kiều Yến tìm cho tui đã bị tui ném đi lúc chiến đấu với Truy Tung Giả rồi.

“Báo cáo Liên Trưởng! Chuyện là đồng chí Hách Hách lúc nào cũng mang theo một cây dù. Ngài biết mà, con gái thích đẹp, không muốn bị nám đen! Đồng chí Hách Hách đang trả lời vấn đề lúc nãy Liên Trưởng nói, là nếu cô ấy cần gì thì cứ nói, cô ấy muốn một cây dù. Bởi vì dù của cô ấy đã mất lúc chiến đấu rồi. Đúng không? Hách Hách?” Khương Kiến vô cùng hiểu lòng người đứng ra giải đáp thắc mắc cho Liên Trưởng Trương.

Tui gật gật đầu.

“A… Ra vậy! Không thành vấn đề! Cô nghỉ ngơi cho khỏe, lúc trở về quân đội tôi nhất định sẽ tặng cô cây dù đẹp nhất!” Trương Thanh Thịnh cười ha ha, lên tiếng đồng ý.

Sau khi có được đáp án, tui trở lại bên cạnh Kiều Yến. Hạ Du Sâm lái xe đến trước mặt để đón bọn tui, cười nói: “Anh tới đưa công thần về nhà!”

Cùng trở về căn phòng gỗ nhỏ, Hạ Du Sâm ngồi trên xe tạm biệt bọn tui. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở: “Liên Trưởng nói cô cứ nghỉ ngơi thoải mái, chừng nào cơ thể khỏe lại thì báo cáo, không vội!”
diễn đàn le <3 quy <3 don
Sau khi Hạ Du Sâm lái xe hơi đi, Kiều Yến vội vàng hỏi tui: “Sao chị qua được vụ kiểm tra máu? Chẳng lẽ… máu chị thật sự không khác bọn em?”

Đương nhiên là không khác rồi, vì… Đó là máu của Hồ Tân.

Không tiêu hóa hết mà để lại một ít, không ngờ có thể lợi dụng được. Nhân viên nghiên cứu chỉ lo so sánh những vấn đề chủ yếu liên quan đến gien nên không phát hiện ra sơ hở. Cho dù có sơ hở, vậy cũng suy ra “Hách Hách là nhân yêu (*)” các kiểu thôi.

(*) Nhân yêu: nam giả nữ.

“Máu của Hồ Tân… Tại sao chị lại có máu của Hồ Tân? Chị…”

Anh ta tự nguyện, anh ta mời chị ăn, người dân thủ đô thật nhiệt tình.

“Chị ăn…” Kiều Yến muốn nói lại thôi, nhóc nhìn tui thật lâu sau đó thấp giọng nói: “Cũng đúng… chị cũng cần ăn… Em xin lỗi.”

Kiều Yến kết thúc đề tài này, lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, không ngờ cửa lại bị đẩy ra.

Trong căn phòng gỗ không lớn liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết sạch. Bọn tui đứng ngoài cửa có thể thấy Kiều Úc đang ngồi chồm hổm lau sàn, mẹ Kiều thì nằm trên giường gỗ ngáy o o, trên bàn còn vương vãi mấy hộp thức ăn rỗng vừa bị ăn hết.

Kiều Úc không phát hiện bọn tui tới, đang vô cùng tập trung lau chỗ bẩn trên mặt đất.

Tui phát hiện Kiều Yến đang run lên.

Tui khó hiểu ngẩng đầu nhìn nhóc, Kiều Yến lại bước dài tới, trực tiếp lướt qua Kiều Úc đang ngồi trên đất, đi về phía mẹ Kiều.

“Anh hai…” Kiều Úc vui vẻ đứng lên, trên tay còn cầm khăn lau.

Kiều Yến tóm lấy mẹ Kiều đang ở trên giường gỗ, níu chặt áo bà ta, kéo nửa người trên của mẹ Kiều lên khỏi giường như xách một con gà.

“Gì…. A… Đại Kiều…” Mẹ Kiều bất mãn mở mắt ra.

“Bà…” Cả người Kiều Yến không ngừng run lên, ngay cả giọng nói cũng không khống chế được mà run rẩy: “Bà đang muốn xem thử… trái tim tôi có thể bị bà giẫm đạp đến mức nào đúng không?”diễn đàn le <3 quy <3 don

“Con đang nói gì vậy…”

“Lần nào tôi nhìn thấy bà… Lần nào cũng vậy! Lúc nào tôi cũng nhớ đến sự thật là tôi đã bị bà vứt bỏ! Lần nào tôi cũng nhớ đến tôi có thể đã chết! Tôi không cần ai nhắc nhở tôi về sự thật đó!! Bà đừng hành hạ tôi nữa được không… Buông tha cho tôi đi!!”

“Anh hai… Em xin lỗi… Em rất xin lỗi anh… Anh buông mẹ ra đi, em xin lỗi, em xin lỗi mà…” Kiều Úc nhào lên kéo Kiều Yến đang mất khống chế lại, vành mắt anh ta lại đỏ lên.

“Tao đã nói xin lỗi rồi mày còn muốn sao nữa?!!” Mẹ Kiều thét chói tai, tránh khỏi sự trói buộc của Kiều Yến, đẩy mạnh Kiều Yến một cái: “Mày hận tao chọn mày mà không chọn Tiểu Kiều chứ gì! Tao biết mà, Tiểu Kiều chết thay mày thì mày mới vui đúng không!!”

“Thay?! Thay à?! Vậy còn tôi? Tôi đáng chết ư?” Kiều Yến gần như sụp đổ, gầm thét.

“Đúng! Đúng vậy đó! Mày đáng chết…. Từ trước đến nay tao chưa từng thích mày, mày giống y chang thằng cha khốn nạn của mày vậy…”

Mẹ Kiều đang thét chói tai bỗng ngừng bặt, vì tui đã bước tới cho bà ta một cái bạt tai.

Thời gian của Kiều Yến giống như bị ấn nút “tạm dừng”, nhóc ngơ ngác đứng đó, ngay cả vẻ mặt giận dữ cũng dần biến mất.

“…Biến, giường của tui.” Tui nói.

“Em xin lỗi, em xin lỗi anh mà… Mẹ không phải nói thật lòng đâu… Mẹ chỉ nói nhảm thôi…” Kiều Úc khóc lóc che trước mẹ Kiều.

“… Đủ rồi, ra ngoài đi.” Kiều Yến lẳng lặng lên tiếng.

“…?” Tui quay đầu nhìn nhóc, diễn đàn le <3 quy <3 don phát hiện trên mặt nhóc không có chút biểu cảm gì hết, nhưng vẻ mặt này cũng không phải bình tĩnh hoặc cũng không có cảm xúc nào lộ ra, đó là… vẻ tĩnh mịch.

“Con mẹ nó, ai thèm! Sai lầm lớn nhất trong đời tao là sinh ra mày đó!”

Mẹ Kiều hét lên rồi đầu tóc bù xù xông ra ngoài.

“Mẹ… Mẹ ơi…” Kiều Úc đuổi theo sau.

Kiều Yến im lặng trải khăn trải giường lên, sau đó dịu dàng nói: “… Được rồi, ngủ đi.”

Tui rất mệt nhưng tui lo lắng cho Kiều Yến.

“… Không sao đâu, ngủ đi.” Kiều Yến sờ đầu tui, kéo tui đến gần giường, ấn tui ngồi xuống.

“... Em sẽ không rời xa chị, đừng sợ…” Dừng một chút, nhóc giúp tui cởi giày, nâng chân của tui lên giường.

Chị không sợ.

Người sợ chính là cưng đó.

Nhưng Kiều Yến không nghe thấy tiếng của tui.

“Không sao đâu… Ngủ đi… Em ngủ bên cạnh chị…” Nhóc vuốt ve mái tóc dài của tui từng cái từng cái.

Cưng nói trên đời này ngoài cưng ra không ai có thể chấp nhận chị…

Đó là cưng cố ý đúng không…? Cưng đang sợ.

Cưng rất sợ…

Kiều Yến không ngại phiền cứ lặp lại câu nói kia bên tai tui, lúc này đột nhiên tui đã hiểu.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng thắng xe chói tai và tiếng hét the thé vang lên.

Cả người Kiều Yến cứng đờ.

“… Mẹ… Mẹ ơi…!!” Tiếng Kiều Úc la khóc.

Loại chuyện này… Có một danh từ chuyên dụng gọi là gì nhỉ… À… cẩu huyết (*).

Cẩu huyết (*):Chỉ sự chịu đựng hành hạ, đau đớn, dày vò, về thể xác hoặc tinh thần (ngược tâm). Thường dùng để nói những truyện, những tình huống được lặp đi lặp lại đến nhàm chán, không có gì mới mẻ.

Chắc là không cẩu huyết vậy chứ…
Cả căn cứ mới có mấy trăm chiếc xe, phải “may mắn” đến mức nào mới bị đụng trúng?

Tui thật sự rất muốn nghỉ ngơi… nhưng tại sao lại không làm được chứ?

Kiều Yến bước ra cửa, tui xuống giường, theo ra ngoài.

Cách phòng gỗ của bọn tui vài chục mét, mẹ Kiều nằm trên mặt đất, xi- măng phía dưới cơ thể bà ta đang từ từ nhuộm đỏ, chiếc xe gây chuyện đã không còn bóng dáng.

Mặt Kiều Yến đầy hoảng hốt.

Xương cốt của tui bỗng cảm thấy đau đớn kịch liệt. Mỗi đốt ngón tay, mỗi đốt xương đều truyền đến tim cảm nhận sâu sắc đó, tui suýt nữa đứng không vững.

Kiều Yến bước ra một bước, sau khi tạm ngừng một lúc lâu, nhóc vội vàng chạy ra ngoài.

Tui dùng sức cắn răng, từng bước di chuyển về phía giường, mất sức ngã xuống.

Tui bất chợt ngã xuống nên đã bỏ lỡ một vở kịch rồi. Lúc tui tỉnh lại đã là một tháng sau.

Cảm giác xương cốt cả người đau đớn còn chưa mất hết, mà Kiều Úc đã vào ở trong căn phòng gỗ nhỏ.

Vì… mẹ Kiều chết rồi.

So với việc mẹ Kiều chết là việc tốt như thế nào, tui càng quan tâm tại sao xương cốt của tui lại đau đớn kịch liệt như vậy. Loại cảm giác đau đớn như thể xương lúc nào cũng có thể đâm toạc ra khỏi thân thể này tui không muốn chịu lần thứ hai đâu.

Tui vô cùng đau khổ.

Bởi vì tui cảm thấy…

Bản cương thi sắp chết rồi.

Tui chết cũng không sao, Kiều Yến thì phải làm sao đây?

Tui nghĩ vậy.

Sau khi mẹ Kiều mất, tui không còn thấy biểu cảm nào trên mặt Kiều Yến, Kiều Úc thì thường xuyên hoảng hốt ngẩn ngơ, ngồi xuống một cái là ngồi rất lâu.

Điều này khiến tui nhớ đến biểu hiện lúc anh ta bị táo bón trước đó không lâu.

Tui không hỏi Kiều Yến tại sao lại nhận Kiều Úc, tui không hứng thú với chuyện này. Chuyện chuyển nhà Kiều Yến nói với tui đợt trước đã định, bọn tui sẽ dọn đến căn tứ hợp viện cạnh căn cứ kia nhanh thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện