Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đều nín thở một cách vô thức. 

Tên thống lĩnh ngày càng tới gần sơn động, lúc hắn sắp vào cửa thì đột nhiên vang lên một tiếng “Báo!” Một tiểu binh hưng phấn nói, “Đại nhân, tìm thấy một người bị thương nặng trong bụi cỏ dưới chân núi, hình như là thái tử!”

“Thật sao?” Tên thống lĩnh vui vẻ nói, “Tả thừa tướng đã nói ai bắt sống thái tử sẽ được trọng thưởng, chúng ta sắp phát tài rồi!” Dứt lời, hắn lập tức dẫn thủ hạ chạy đi.

Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nhìn nhau, thở phào một hơi. 

Phạm Trường An kêu Đỗ Thu Nương ngồi yên chờ, hắn đi tới chỗ phát ra tiếng rên tìm thử, phát hiện trong góc sơn động có một đám cỏ tranh trong rất khả nghi. Phạm Trường An vạch mớ cỏ ra nhìn, lập tức cả kinh: dưới đống cỏ là một người máu me khắp mình, mặt đầy nước bùn.

Cũng may nhờ đã bôn ba bảy tám ngày trời nên dù bị dọa, Phạm Trường An cũng không kinh hoảng đến mức la to lên. Hắn báo tình hình để Đỗ Thu Nương an tâm, rồi bắt mạch cho người nọ. 

Người này bị nhiều vết thương, đang sốt cao, nếu hôm nay không gặp hắn, cứ tiếp tục sốt như vậy không chết mới là lạ.

“Mạng ngươi lớn lắm mới gặp được ta đó!” Phạm Trường An lẩm bẩm.

Khi Đỗ Thu Nương nhìn người kỹ người nọ, cảm thấy rất quen. Nàng đánh bạo lấy khăn lau mặt cho hắn, mới lau hai cái, đã nắm tay Phạm Trường An nói, “Ây da, chẳng phải thái tử điện hạ đây sao?”

Phạm Trường An nhìn kỹ lại, quả thật có sáu bảy phần giống. Lúc này người nọ mặc y phục nông dân, trên mặt đầy bùn, khắp thân lại là vết thương vết máu, còn gì có chút khí thế hoàng tử nào. Vừa rồi, có lẽ là có tử sĩ mặc y phục của Tề Nhạc giả làm hắn để đánh lạc hướng quan binh. Trong bảy tám ngày bị vây trên núi, hai người đã nghe tin thái tử chết không dưới mười lần rồi. Nếu Tề Nhạc thật sự chết theo lời bọn quan binh thì hẳn là có một chục cái mạng cũng không đủ. Cứ chết tới chết lui như vậy không chừng Tề Nhạc cũng thấy phiền ấy chứ!

Phạm Trường An nghĩ tới mấy ngày nay hai người phải trốn chui trốn nhủi đều là vì tìm tên đáng chết này lập tức cảm khái: đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt chẳng tốn công, tuy tình trạng của Tề Nhạc có vẻ không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đã tìm được người.

“Nếu quan binh phát hiện người kia không phải là thái tử, hẳn là sẽ quay lại đây tìm, chúng ta tranh thủ mang thái tử đi nơi khác thôi!” Phạm Trường An nói xong khiêng Tề Nhạc đặt trên xe rơm, chất đồ ăn lên, vội vàng đổi chỗ khác.

Tề Nhạc hôn mê hai ngày liên tục, may mắn Phạm Trường An biết y thuật, khắp núi lại là thảo dược, mới giúp hắn hạ sốt. Đến ngày thứ ba, Tề Nhạc tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy bóng lưng bận rộn của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương. Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng có xúc động như gặp lại người thân, quả thực muốn khóc rống lên, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện của hai người, xúc động gì kia đã lập tức bay sạch.

Đỗ Thu Nương trừng mắt nói, “Chàng nói gì? Là thái tử cho người kêu chàng ra hại chàng bị trúng độc, còn để thích khách giao binh phù cho chàng, khiến chàng không chỉ phải giả điên mà còn phải giả chết?!”

“Thu Nương, nàng đừng kích động, coi chừng dọa đến hài tử….” Phạm Trường An vội vàng xua tay nói, “Dù thái tử không bày mưu thì ta cũng không thể trơ mắt nhìn Tả thừa tướng một tay che trời, làm hại con dân Đại Tề được!”

“Ta biết, nhưng cứ nghĩ tới chính hắn đã hại chàng suýt chết là ta lại muốn đâm một trăm nhát lên người hắn cho hả giận!” Đỗ Thu Nương tức giận nói, “Vả lại, sao thái tử có thể lừa gạt cả nhà ta như vậy chứ? Chàng đừng cản ta, để ta thừa dịp hắn chưa tỉnh, đâm cho hắn nát bươm luôn!”

Tề Nhạc nhắm chặt mắt, giả bộ vẫn chưa tỉnh, nhưng lại run rẩy cả người. Hắn cực kỳ muốn nói với Đỗ Thu Nương: không phải hắn muốn lừa gạt cả nhà hai người, mà do đệ đệ hắn lừa phụ thân hắn, phụ thân hắn lại lừa hắn, bất đắc dĩ hắn đành phải hố cả nhà hai người…. Tóm lại, vẫn là hắn đã lừa cả nhà người ta…. Rút ra kết luận này, Tề Nhạc đã không còn gì để nói, chỉ có thể chuẩn bị tùy thời chống lại bạo lực.

Lúc này, Phạm Trường An ôm lấy lão bà nóng nảy, khuyên, “Nàng nhẫn tâm chém sao? Đó là thái tử, không chừng tương lai sẽ là thiên tử, lại bị người ta đuổi bắt thành bộ dáng thế này, y phục rách nát, khắp người là thương, trong mơ chỉ la hét muốn ăn món bánh trôi trân châu, không biết đã phải nhịn đói bao nhiêu ngày…. Đây chính là báo ứng cho việc hắn lừa cả nhà chúng ta. Còn chúng ta, dù cũng bị đuổi bắt nhưng ít nhất vẫn được ăn thịt, được ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài…. Chúng ta là đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho thái tử một lần đi!”

Sự khác biệt giữa hai bên đúng là không so sánh thì không nhận ra được. nghe Phạm Trường An nói xong, lập tức bị thuyết phục, nhìn về phía Tề Nhạc nói, “Cũng được, tha cho hắn một lần cuối cùng! Nếu hắn còn dám lừa lão nương, lão nương nhất định sẽ thiến hắn luôn! Dù gì mọi người cũng tin hắn đã chết, chẳng ai rảnh quan tâm thái tử có phải thái giám hay không!”

“Được, được, được!” Phạm Trường An lau mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tề Nhạc, thấy con ngươi hắn đảo quanh, biết hắn đã tỉnh, bèn tiến lại đặt tay lên trán hắn, vui vẻ nói, “May quá, hết sốt rồi này!”

Tay Phạm Trường An vô cùng lạnh lẽo suýt nữa khiến Tề Nhạc phải rùng mình. Hắn nghĩ thầm: cặp phu thê này quả thật rất ‘đặc biệt’. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mạng của hắn chẳng phải là nhờ hai người cứu sao? Không nhân cơ hội này tỉnh lại, còn chờ tới khi nào? “A….” Tề Nhạc làm bộ từ từ mở mắt ra, sau đó kinh ngạc nhìn Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nói, “Sao ta lại ở đây?”

Đúng lúc Tề Nhạc muốn khép miệng lại thì Phạm Trường An đột nhiên nắm lấy cằm hắn, nhét vào miệng hắn hai cục gì đó. Trong miệng đột nhiên có thứ gì đó khai khai, Tề Nhạc muốn giãy giụa, cổ họng lại nuốt xuống theo bản năng, thứ mùi tanh hôi kia vọt thẳng lên mũi hắn. Khi Phạm Trường An buông tay ra, hắn lập tức nằm dài ra, cố nôn ra nhưng không được, “Ngươi…. Cho ta nuốt cái gì vậy?”

“Thử phụ. Một vị thuốc cực tốt, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, giảm đau an thần.” Phạm Trường An vô tội nháy mắt hai cái. Tề Nhạc kinh hãi nói, “Sao ta vừa nghe tên đã cảm thấy không phải thứ tốt lành gì?”

“Ngài muốn nhìn à?” Phạm Trường An giơ mấy con chuột lớn chưa phơi khô đang tỏa ra một thứ mùi khó ngửi tới trước mặt Tề Nhạc. Rốt cuộc Tề Nhạc nhịn hết nổi, đưa lưng về phía Phạm Trường An, bắt đầu ói….

Đúng là một cặp phu thê kỳ lạ…. Tề Nhạc siết chặt nắm tay, chỉ biết khóc thầm: hắn đã biết từ sớm đắc tội hai người họ sẽ không có kết cục tốt rồi mà…. Hắn…. Hắn sai rồi!

Mùi hôi của hai con chuột chết kia ám ảnh Tề Nhạc tới tận hai ngày, mới đỡ bớt. Mỗi lần Phạm Trường An nấu thịt kho, là hắn lại nôn mửa một cách tự động. Đỗ Thu Nương thấy vậy còn buồn bực hỏi, “Sao hắn cứ buồn nôn giống y chóc phụ nhân có thai hai tháng vậy?”

Tề Nhạc liếc Đỗ Thu Nương một cái, suýt rớt nước mắt. Hắn che miệng cho khỏi nôn, vừa đỡ được một chút lại nghe Phạm Trường An nói, “A, ta tìm được hai con nữa này!”

“Hai con….” Tề Nhạc lại tiếp tục nôn, khủng khiếp tới mức chỉ thấy trước mắt toàn là sao, mật xanh mật vàng gì cũng nhổ ra hết. Lúc này Phạm Trường An mới cười híp mắt rót cho hắn một ly nước uống, hết sức trượng nghĩa vỗ vai hắn nói, “Tề Nhạc huynh đệ à, cuối cùng ngài cũng thải được hết chất độc ra rồi đó!”

“Độc? Độc gì?” Tề Nhạc kinh ngạc hỏi lại.

“Ngài không biết ngài bị trúng độc?” Phạm Trường An kinh ngạc nhíu mày, “Hẳn là chỉ mới trúng mấy ngày nay thôi, độc này không hại chết người, chỉ khiến người ta cảm thấy tay chân như nhũn ra không có sức, còn gây sốt liên tục. Chỉ có thể là ai đó bên cạnh ngài hạ mới hạ được thôi!”

“A….” Tề Nhạc trầm mặc, không nói. Lúc ra khỏi kinh thành hắn dẫn theo một trăm tử sĩ, người cuối cùng là Tiểu Lâm Tử cũng đã ra đi từ ba ngày trước rồi. Trước khi Tiểu Lâm Tử đi, hắn đã bắt đầu phát sốt. Trong lúc hắn mơ mơ màng màng, Tiểu Lâm Tử đã lột y phục của hắn mặc vào, giấu hắn xong còn dập đầu mấy cái mới đi. Lúc đó hắn đã biết, hẳn là Tiểu Lâm Tử sẽ không về được nữa rồi.

Một trăm tử sĩ…. Mỗi người đều do chính tay hắn chọn, lớn lên cùng hắn, là huynh đệ của hắn. Cuối cùng, bọn họ cũng bỏ hắn mà đi hết rồi.

Từ xưa có câu: một lần công thành vạn bộ xương khô, nhưng đó đạo lý này không đủ để Tề Nhạc dừng được nước mắt đã trào ra. Hắn chỉ có thể cúi đầu, giấu đi tất cả cảm xúc.

“Ăn cơm thôi! Ăn no rồi chúng ta sẽ xuất phát!” Phạm Trường An vỗ vai Tề Nhạc một cái, nói tiếp, “Nếu chúng ta gặp may thì giờ này Trương Bác Hưng đã mang binh phù tới doanh trại của An lão tướng quân ở Ung Châu rồi. Thái tử điện hạ, trận chiến thực sự đã sắp bắt đầu!”

Kiến Nguyên năm ba mươi ba, mười lăm tháng bảy, thái tử Tề Nhạc đang chữa thương trong sơn động dưới sự kích thích của mấy con chuột cực kỳ ghê tởm và một đôi phu thê kỳ quái đã nhanh chóng khôi phục lòng tin. Tối đó, Tề Nhạc vui vẻ ăn một trận thật đã, khiến mớ lương thực Phạm Trường An đổi được mấy ngày qua lập tức hết sạch. diễmn.đ',àn.lưê,q,;uý,đôưn Cơm nước no nê xong, Tề Nhạc chạy ra khỏi sơn động, hú lên mấy tiếng như một con sói hoang cô độc, chỉ tay lên trời nói, “Lão tử bị ngược đủ rồi! Lão tử quyết chí tự cường, quyết tập kích Ích Châu! Đoạt lại giang sơn!”

Tiếng hú đầy hào khí kia khiến sói hoang trên núi nghe thấy cũng phải nể sợ, lại có một người không hề sợ….

“Tên chết bầm kia, ngươi ăn hết lương thực dự trữ cho ba ngày của chúng ta rồi! Mau ói ra hết cho ta! Giành ăn với một phụ nhân mang thai, ngươi không thấy xấu hổ hả! Ói ra ngay cho ta!”

Thực tế chứng minh, giành lương thực với một phụ nhân mang thai, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!

Sau đó, Tề Nhạc không chỉ phải đi theo cặp phu thê kỳ lạ tránh né sự đuổi bắt của quan binh, mà còn phải đi săn với Phạm Trường An kiếm thịt ăn. Trong quá trình này, lòng tự tin Tề Nhạc lại không ngừng giảm xuống nhanh chóng.

Săn thú, không nhiều bằng Phạm Trường An.

Nấu cơm, không hề biết tí gì.

Tránh quan binh, tuyệt đối không linh hoạt bằng phu thê Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương….

Cảm giác ưu việt của Tề Nhạc không ngừng bị đẩy tới hạn cuối. 

Một hôm Phạm Trường An nói ăn đủ thịt thú hoang rồi, kéo Tề Nhạc ra chợ đổi thịt rừng lấy đồ ăn khác. Kết quả, Tề Nhạc đổi một hồi vẫn không đổi được gì, còn Phạm Trường An thì xách đầy các món ăn thơm ngon về.

Trái tim vốn yếu ớt của Tề Nhạc lại bị một kích nặng nề.

Khi Tề Nhạc quyết tâm theo đuôi Phạm Trường An để học hỏi kinh nghiệm, tận mắt chứng kiến quá trình đổi đồ của Phạm Trường An, suýt nữa đã phun một búng máu tươi, run run chỉ tay vào người Phạm Trường An một hồi mới nói được hai chữ, “Vô sỉ…. Vô sỉ….”

Phạm Trường An cười nói, “Vô sỉ nhưng khiến người ta vui vẻ hạnh phúc là một môn học cao thâm đó! Huynh đệ à, cái này gọi là thiên phú, ngài không hiểu được đâu!”

Đáng thương cho thái tử Tề Nhạc, đến một búng máu cuối cùng cũng bị ép phải phun ra cho bằng hết!

Trên đường, bên cạnh Phạm Trường An giả ngây giả dại là Đỗ Thu Nương thỉnh thoảng bắt nạt, Tề Nhạc bởi vì không ngừng bị bức đến cực hạn mà hộc máu không ngừng.

Ba người chơi trò đuổi bắt vui đến quên cả trời đất với bọn quan binh, rốt cuộc cũng tới được chân núi Linh xuyên. dnliễn.đnlàn/lê,qnluý,đ:ôn Chỉ cần vượt qua ngọn núi Linh Xuyên này là vào địa phận Ung Châu, nơi tập trung gần như toàn bộ binh lính tinh nhuệ nhất Đại Tề với sự thống lĩnh của đại tướng quân Tiếu Dương, thuộc hạ cũ của An Tri Hoán.

Đời trước, giai thoại về Tiếu Dương chỉ toàn là khen. Dân chúng truyền tai nhau, Tiếu Dương trị quân khiêm khắc, anh dũng thiện chiến, lập vô số chiến công hiển hách, chỉ trong mười năm đã từ một Hiệu úy nho nhỏ thành đại tướng quân oai hùng. Có thể nói Tiếu Dương là một nho tướng điển hình, làm người cương trực công chính, rất có phong phạm của An Tri Hoán năm đó.

Vừa nghĩ tới có thể gặp mặt vị anh hùng trong tuyền thuyết là Đỗ Thu Nương đã kích động không thôi, mệt mỏi mấy ngày quá thoáng chốc thành hư không. Trốn trốn núp núp hồi lâu, cuối cùng nàng cũng được hít thở một ít không khí mới mẻ, bước gần tới địa phận Ung Châu.

Đúng lúc chỉ còn một bước nữa là tới được Ung Châu thì bốn phía bỗng vang lên tiếng binh khí va chạm và trên đỉnh núi lần lượt xuất hiện một đống người ngựa. Trong mớ bụi đất mù mịt, Đỗ Thu Nương thấy Tề Phong với nụ cười lạnh lùng trên môi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện