“Thật sự phải trở về sao?” Trương Bác Hưng thấy mặt Phạm Trường An trầm xuống, bèn nhíu mày nói tiếp, “Trương Nguyên Bảo tuy đáng chết, nhưng dù sao đó cũng là hành cung của Thục phi, chúng ta đi tới đi lui như vậy có phải quá nguy hiểm không?”

“Ta đã hứa với thái tử nhất định sẽ không phóng hỏa giết người trong hành cung! Vả lại dù không hứa thì ta cũng không tính làm mấy chuyện đó!” Phạm Trường An cười cười nói, khiến Trương Bác Hưng bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, thầm nghĩ: thật may là hắn không làm gì đắc tội với vị biểu đệ này! Hồi trước Trương Bác Hưng cảm thấy Phạm Trường An có lúc rất ngây ngô. Nhưng sau vụ này, hắn đã thấy được một mặt khác của Phạm Trường An: khả năng phán đoán vô cùng nhạy cảm, năng lực phân tích và sắp xếp bố cục cực mạnh. Dù có hốt hoảng nhưng chỉ trong chốc lát đã có thể bày ra một cái bẫy hoàn hảo khiến Trương Nguyên Bảo tự động nhảy vào.

Trương Bác Hưng vốn tưởng Phạm Trường An sẽ giận đỏ mắt vì hồng nhan, nhưng có vẻ hắn sẽ trả thù rất ‘nhẹ nhàng’ rất thâm chứ không ồn ào bạo lực…. Nghĩ tới chuyện Phạm Trường An sắp làm, Trương Bác Hưng cảm thấy đối với Trương Nguyên Bảo có lẽ bị một đao mất mạng ngược lại là chuyện tốt.

Người tài cao thường có gan lớn.

Phạm Trường An và Trương Bác Hưng lại trở về hành cung. Sau đó chia làm hai đường, Trương Bác Hưng đến chỗ Trương Nguyên Bảo, còn Phạm Trường An thì mò tới vườn hoa phía sau.

Trong vườn hoa phía sau đã có một nha hoàn đứng chờ từ sớm, thấy ‘Triệu Cữu’ tới, giận trách, “Sao giờ ngươi mới tới, Cửu di nương đã đợi từ lâu lắm rồi!”

‘Triệu Cữu’ vội cười làm lành, “Để tỷ tỷ đợi lâu rồi! Là do hôm nay công tử uống say làm ầm ĩ cả đêm, nên giờ ta mới rảnh tay đến được!”

Nha hoàn kia liếc‘Triệu Cữu’ một cái, cười trêu, “Triệu Cữu, ngươi phải cẩn thận cái thân ngươi đó! Hôm nay tâm tình Cửu di nương không được tốt, đã nhắc ngươi mấy lần rồi!”

“Đa tạ tỷ tỷ chỉ bảo!” ‘Triệu Cữu’ cho nha hoàn kia chút bạc vụn, rồi đi vào phòng. Hắn vừa vào cửa, thiếu phụ trong đó đã lao ra, đá cánh cửa đóng lại, bắt đầu vuốt ve hắn.

Phạm Trường An thầm nhẩm mấy câu ‘A di đà Phật’, nhắm mắt lại, cười nói với thiếu phụ kia cười, “Bảo bối của ta, ta nhớ nàng chết mất!”

Tả thừa tướng là lão háo sắc, nên chín tiểu thiếp đều là mỹ nhân hiếm có. Trong đó đẹp nhất là Cửu di nương. Năm nọ, trong buổi biểu diễn đầu tiên, Cửu di nương đã nhờ vào tài múa điêu luyện khiến tất cả những người có mặt phải trầm trồ kinh ngạc, nhờ vậy nổi tiếng khắp kinh thành. Tiếc rằng ngay sau đó đã ‘được’ Tả thừa tướng nhìn trúng, nạp làm Cửu di nương. Có điều vào cửa chẳng bao lâu đã bị chính thê của Tả thừa tướng chèn ép, cuối cùng không được sủng, bị đưa tới ở gần khu ‘Nhà lá’ này.

Rốt cuộc bản chất vẫn là kỹ nữ, không chịu nổi cô đơn. Phạm Trường An bắt Triệu Cữu thật thẩm vấn hai lần hắn đã khai: Cửu di nương quyến rũ Trương Nguyên Bảo mấy lần nhưng Trương Nguyên Bảo tuy có lòng lại không có gan, vì vậy Cửu di nương mới chuyển sang lả lơi với đại hán đầy râu Triệu Cữu này. Hai người đã gian díu với nhau.

Phạm Trường An vốn sợ Cửu di nương quá đói khát, nhào tới lột đồ của ‘Triệu Cữu’ sẽ khiến hắn bị lộ. Ai ngờ Cửu di nương đã tắt nến sẵn, cả phòng tối thui, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người.

“Cữu nhi! Chàng đã nói muốn từ sớm sao giờ mới tới? Làm ta chờ mãi!” Cửu di nương nói xong, kéo tay ‘Triệu Cữu’ sờ lên ngực nàng ta.

Phạm Trường An bị bất ngờ, không kịp tránh, lập tức cảm nhận được bên dưới tầng sa mỏng là một mớ thịt mềm mềm. Mặt hắn lập tức đỏ bừng, lại thầm đọc mấy lần ‘A di đà Phật’, thầm nhủ: coi như hai miếng thịt heo đi. Nhưng hắn vừa nhớ tới Đỗ Thu Nương đã cảm thấy dù có là ‘thịt ba chỉ’ thơm ngon cũng ngán, đành thầm nói một câu ‘xin lỗi’ rồi vung tay lên bổ một phát xuống gáy Cửu di nương.Nàng ta lập tức ngất đi. Hắn không muốn đụng vào người Cửu di nương nữa, bèn lấy cái chăn quấn nàng ta lại như cái bánh chưng rồi ném lên giường.

Một lúc sau, Trương Bác Hưng lặng lẽ vác Trương Nguyên Bảo tới, để hắn và Cửu di nương nằm chung một đống. Trương Bác Hưng nhìn cặp đùi trắng nõn lộ ra ngoài chăn của Cửu di nương, thì trợn mắt, thầm mắng: tại sao việc nặng nhọc dơ bẩn gì đều là hắn làm, còn việc tốt Phạm Trường An đã chiếm hết!

Cũng khó trách Trương Bác Hưng lại bất mãn, bởi vì hắn phải trốn trái né phải, tốn bao nhiêu sức để cõng Trương Nguyên Bảo tới đây mà không bị phát hiện. Huống chi, Trương Nguyên Bảo đã uống một loại Xuân dược cực mạnh. Liên tục sinh ra ảo giác là hắn đang làm chuyện đó với giai nhân, nhưng sự thực là không hề có gia nhân nào hết vì vậy hắn phải tự nhờ vào tay. Lúc Trương Bác Hưng quay lại, hắn vẫn đang nhiệt tình vuốt cái đó của mình, trên tay dính đầy chất trắng dơ bẩn. Trương Bác Hưng phải tự ám thị biết bao nhiêu lần mới chịu đựng buồn nôn cõng hắn đi.

Phạm Trường An thì quá tốt rồi, không mất chút sức nào, còn được chiếm tiện nghi của Cửu di nương kia!

Trương Bác Hưng nén giận, đặt mông ngồi xuống ghế nhìn hai người trên giường. Phạm Trường An liếc hắn một cái nói, “Nếu huynh cảm thấy là ta đã được lợi lộc gì thì nữ nhân kia còn đó đó, sờ tự nhiên đi, nếu huynh thích đụng vào lão bà của kẻ khác!”

Một câu này của Phạm Trường An khiến Trương Bác Hưng thấy buồn nôn ghê gớm. diễnn.đà;n/lnê,quý,đô;n Trương Bác Hưng nhìn lại hai người trên giường, một thì tay đầy chất bẩn, một lại lắc mông cầu được vuốt ve, đúng là một đôi do ông trời tác hợp. Nghĩ vậy, Trương Bác Hưng quyết định phát tiết toàn bộ bất mãn lên người Trương Nguyên Bảo, đổ thêm nhiều Xuân dược cực mạnh vào miệng hai người kia.

Phạm Trường An thấy Trương Bác Hưng hung tàn như vậy, nhịn mấy lần, rốt cuộc mới nói, “Có phải không được nhân từ lắm không….”

Trương Bác Hưng liếc Phạm Trường An một cái, nói, “Lúc đệ nghĩ ra biện pháp này sao không nhớ tới hai chữ ‘nhân từ’ chứ?” Vừa nói hắn vừa đổ cho Trương Nguyên Bảo thêm một đống nữa, còn thầm nghĩ: coi như để Trương Nguyên Bảo được lợi, bao nhiêu đây đủ cho hắn phong lưu tới tận tối mai luôn! Với điều kiện hắn không bị hư thoát mà ‘thăng’ giữa chừng….

Chỉ chốc lát, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, hai người kia như củi khô gặp lửa mạnh, bắt đầu cởi hết y phục lẫn nhau, chìm vào thế giới tươi đẹp riêng. Trương Bác Hưng thản nhiên kéo một cái ghế con tới ngồi bên cạnh giường nhìn hai người dây dưa.

Phạm Trường An quay lưng đi, kéo Trương Bác Hưng mấy lần. Trương Bác Hưng lại hất tay Phạm Trường An ra, “Đệ thật là có phúc mà không biết hưởng! Nhìn xem, một bên là mỹ thiếp của Tả thừa tướng, một bên là nghĩa tử của lão! Là tuồng loạn luân đó! Vả lại, sao có thể bỏ qua cơ hội được xem Xuân cung đồ sống động như vậy chứ?”

Phạm Trường An xì một tiếng khinh bỉ, nhớ đêm tân hôn, hắn chỉ nhìn lướt qua quyển Xuân cung đồ kia đã bị Đỗ Thu Nương dạy dỗ một trận nên thân, nay nàng mà biết hắn nhìn người thật biểu diễn, không biết da thịt của hắn có lành lặn nổi không!

Lúc này, Trương Nguyên Bảo đã vội vàng lột xong cái yếm của Cửu di nương ra, quăng ra ngoài, vừa lúc rơi trên đầu Phạm Trường An. Trương Bác Hưng bèn kéo Phạm Trường An nói, “Đệ mau nhìn này! Biểu diễn bắt đầu rồi!”

Phạm Trường An quay người lại muốn kéo Trương Bác Hưng đi, tầm mắt vô tình rơi đúng vào chỗ kia của Trương Nguyên Bảo, bèn giận tái mặt nói với Trương Bác Hưng, “Dù gì huynh cũng là một Tuần phủ đại nhân, sao có thể bỉ ổi như vậy? Còn không đi nữa coi chừng bị lộ bây giờ!”

Lúc này Trương Bác Hưng mới không cam lòng đứng dậy, khi ra cửa lại nghe Phạm Trường An lẩm bẩm trong miệng, “Vừa ngắn vừa nhỏ, thương thay cho hắn!”

Trương Bác Hưng ngẫm hồi lâu, mới ngộ ra là Phạm Trường An đang nói vật đó của Trương Nguyên Bảo, bèn mắng thầm một câu: nương nó, rốt cuộc ai mới là kẻ bỉ ổi chứ!

Đêm nay, Trương Nguyên Bảo cảm thấy cực kỳ sung sức, làm mãi không biết mệt, ước chừng phải vài chục lần. Cho tới khi mặt trời lên cao, hai người vẫn còn chiến đấu hăng hái. Đến cuối cùng, hắn cảm thấy đã không còn gì để làm nữa, trong lòng vẫn chưa hết khát khao. Trương Nguyên Bảo vẫn nghĩ tiểu nha hoàn quả nhiên rất mềm rất mịn, không hề ngờ rằng đã bị đổi thành người khác từ sớm.

Trước nay chỉ có con trâu mệt chết, chứ không có mảnh đất bị cày mệt. Cửu di nương đã lâu chưa được yêu thương, nay hoan lạc cả đêm, cảm thấy sảng khoái lạ thường, đến lúc thuốc hết tác dụng cũng không muốn mở mắt ra, chỉ muốn làm tiếp, lại thầm nghĩ: bản lĩnh của Triệu Cữu quả nhiên hơn hẳn lão già Tả thừa tướng kia không biết bao nhiêu lần!

Hai người hết sức hài lòng với một đêm này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì đây hẳn là đêm hạnh phúc nhất đời của hai người. Nhưng đời vẫn không như là mơ.

Sáng hôm đó, Tả thừa tướng nghe gã sai vặt bên cạnh nói đêm qua Cửu di nương ở trong phòng hát một bài rất thảm thiết, chỉ mong lão gia có thể nhớ tới mình. Tả thừa tướng nhất thời sinh ra cảm giác áy náy, quyết định rủ lòng từ bi đi thăm Cửu di nương đã bị hắn lạnh nhạt từ lâu một lần.

Trương Nguyên Bảo và Cửu di nương vẫn đang điên đảo trong phòng. Nha hoàn giữ cửa luôn nghĩ là Triệu Cữu ở bên trong, thấy Tả thừa tướng tới, vội vàng nói Cửu di nương không khỏe trong người, không thể ra đón. Tả thừa tướng thấy nha hoàn kia cứ ấp a ấp úng, đoán hẳn là có gì đó mờ ám, bèn phẫn nộ đạp cửa phòng Cửu di nương, xông vào.

Trương Nguyên Bảo đang nằm đè trên người Cửu di nương điên cuồng ra ra vào vào. Cửu di nương thì không ngừng rên rỉ, “Bảo bối của ta…. Bảo bối của ta….”

Tả thừa tướng chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ ‘bảo bối, bảo bối….’ đã giận điên lên, xoay người rút lấy thanh kiếm bên hông người hầu, chém phăng cánh tay trái của Trương Nguyên Bảo.

Trương Nguyên Bảo kêu thảm một tiếng, máu nóng lập tức phun thẳng lên mặt Cửu di nương, làm nàng ta phút chốc tỉnh ra. Sau đó, Trương Nguyên Bảo đã ngất đi vì quá đau.

Cửu di nương nhận ra người đã bị đổi, lập tức sững sờ, lại thấy Tả thừa tướng đứng ngay trước mặt, trong mắt tràn đầy ý muốn giết chóc. Cửu di nương sợ tới mức lăn lông lốc từ trên giường xuống, chỉ biết hiện giờ nói gì cũng vô ích, chỉ có thể ôm chân Tả thừa tướng khóc nói mình bị Trương Nguyên Bảo cường bạo.

Nhìn vào thái độ của Cửu di nương lúc nãy, bị cường bạo chỗ nào chứ? Tả thừa tướng tự mình dẫn vào một đám người chứng kiến cảnh lão bị cắm sừng, càng nghĩ càng hận, lập tức vung tay chém xuống một phát. Cửu di nương mất mạng ngay tại chỗ. di',ễn.đ,'àn/lê.quý,đôn Lão đang định chém luôn Trương Nguyên Bảo đang chết ngất trên đất thì tùy tùng bên cạnh đã xông tới nói, “Đại nhân, Trương Nguyên Bảo vẫn còn có tác dụng lớn đối với chúng ta!”

Tả thừa tướng hít sâu mấy hơi, mới miễn đè xuống cơn tức kêu người bắt Trương Nguyên Bảo nhốt lại.

Sau khi tỉnh lại, Trương Nguyên Bảo luôn miệng giải thích hắn bị hãm hại, nhưng mấy người canh phòng đêm đó đều say rượu không rõ mọi chuyện. Triệu Cữu là người cầm đầu thì để lại một bức thư nói hắn không ưa nổi Trương Nguyên Bảo và Cửu di nương gian díu với nhau, cảm thấy vô cùng dơ bẩn, không thể tiếp tục ở lại thêm nữa, phải ra đi. Từ đó Triệu Cữu biến mất không thấy tăm tích.

Quản gia tìm được xác một nha hoàn bị vùi trong vườn hoa sau nhà, từ thân hình và cách ăn mặc đều rất giống tiểu nha hoàn mới tới từng bị Đỗ Thu Nương đánh. Các nha hoàn khác khai, đêm đó nha hoàn nọ bị Trương Nguyên Bảo làm nhục, nên nghĩ quẩn nhảy sông tự sát rồi. Nhân chứng cuối cùng là Đỗ Thu Nương cũng đã biến mất không dấu vết. Tất cả chứng cớ lại chỉa về phía Trương Nguyên Bảo….

Trương Nguyên Bảo tuyệt vọng phát hiện, hắn sẽ phải chết thêm một lần nữa vì tội háo sắc. Biện pháp duy nhất hiện nay là…. phải khai ra Đỗ Thu Nương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện