Phạm Trường An phải trải qua bao khó khăn mới ăn được ‘thịt’, nhưng tốt xấu gì cũng đã vào bụng rồi, hơn nữa còn hết sức vui vẻ. Cứ nhớ lại hình ảnh chủ động của Đỗ Thu Nương tối qua là hắn lại cười không ngậm được miệng.
Trương Bác Hưng vạn năm vẫn chưa tìm được tức phụ bắt quả tang Phạm Trường An khóe miệng hàm xuân cười vô cùng ngu ngốc thì càng quyết tâm sẽ không cưới thê tử. Trương Bác Hưng vô tình thấy dấu bị xiết trên tay Phạm Trường An, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, bèn trêu chọc Phạm Trường An, “Đệ đó, lúc nào cũng bạo lực với ta, xem ta là cục bông mà tha hồ nhồi nặn, giờ đối mặt với thê tử lại không dám đứng thẳng sống lưng vậy!”
Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng với vẻ như đang nhìn một kẻ ngu hồi lâu mới bỏ đi, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: nếu hắn dám hung với Thu Nương dù chỉ một xíu thôi, thì sau đó có thể sẽ phải quỳ bàn giặt mấy ngày chứ chẳng chơi! Hơn nữa, lão bà cưới về là để thương yêu, kẻ độc thân như Trương Bác Hưng làm sao hiểu được chút vui thú nơi phòng ngủ. Cho dù là bị ngược đãi, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!
Mấy ngày sau, rốt cuộc Phạm Trọng Lương đã có thể xuống giường. Lúc Phạm Trường An đến thăm, Phạm Trọng Lương nhìn hắn hồi lâu mới hỏi thăm về việc học. Phạm Trường An chỉ nói không có hứng thú với công danh, bản thân lại không phải người ham học. Phạm Trọng Lương lập tức giận tới mức cầm băng ghế ném lên người Phạm Trường An. Phạm Trường An cũng không né để mặc cho băng ghế đập vào. Phạm Trọng Lương thấy dáng vẻ thà chết không theo của hắn, càng thấy ngứa mắt hơn, bèn đá một cái lên người hắn….
Mấy người ở ngoài đều nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng không một ai dám bước vào can. Hồi lâu sau Diêu thị mới run rẩy nói, “Phụ thân mới vừa tỉnh lại, nổi giận chỉ sợ lại hại thân. Hơn nữa, phụ thân luôn ra tay không phân nặng nhẹ, lỡ đâu đại ca bị….”
Đỗ Thu Nương nghe vậy, hốt hoảng nghĩ: hai người này, khuôn mặt thì y hệt mà sao tính tình khác nhau dữ! Phạm thừa tướng lớn tuổi rồi còn hay nổi nóng, vài ba câu không hợp đã động tay động chân…. Nàng đang lo cho Phạm Trường An, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Phạm thừa tướng bước ra trước, nổi giận đùng đùng, trên trán có vết thương nhẹ, còn Phạm Trường An thì mặt đổ máu, vẻ mặt ấm ức.
Đỗ Thu Nương lén trách Phạm Trường An, “Sao chàng lại đánh phụ thân chàng?”
Phạm Trường An bĩu môi nói, “Ai đánh lão chứ! Toàn là lão đánh ta không! Vết thương kia là do lão đột nhiên váng đầu, tự vấp té chớ bộ!”
Tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng rốt cuộc Phạm Trường An vẫn để tâm suy nghĩ về lời Phạm thừa tướng đã nói.
Phạm Trọng Lương tuy nổi tiếng phong lưu, nhưng tính luôn cả Phạm Trường An, nhi tử tổng cộng chỉ có ba, còn lại đều là nữ nhi.
Phạm Tử Ngọc bẩm sinh đã yếu ớt lắm bệnh, cố lắm cũng chỉ có thể giữ gìn cái đã có chứ không phát triển được gì thêm, hiện tại tình hình triều chính phức tạp, lỡ một ngày Phạm Trọng Lương đi thật, Phạm Tử Ngọc có thể chống đỡ Phạm phủ nhất thời, chứ sức khỏe Phạm Tử Ngọc không cho phép hắn chống lâu được. Còn một thứ tử do Bát di nương sinh, năm nay mới bảy tám tuổi, còn chưa thuộc hết mấy cuốn sách vỡ lòng chứ nói gì tới việc chống đỡ cả một gia tộc.
Tính đi tính lại chỉ còn mỗi Phạm Trường An.
Phạm Trường An ngồi nhìn Đỗ Thu Nương ngủ, suy nghĩ suốt một đêm, đến sáng hôm sau, quyết định đồng ý tới Quốc Tử Giám học.
Quốc Tử Giám của Đại Tề chỉ có hoàng thân quốc thích và huynh đệ tôn tử các công thần từ tam phẩm trở lên mới được vào học. Phạm Trường An giải thích cho Đỗ Thu Nương nghe xong, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, nói, “Tuyệt quá! Những người được vào Quốc Tử Giám học đều là bảo bối trong nhà hết đúng không?”
Phạm Trường An cảm thấy Đỗ Thu Nương như vậy rất đáng yêu, sờ sờ đầu nàng nói, “Đúng, Phạm Trường An cũng là bảo bối trong nhà!”
Phạm Trường An còn tưởng ít nhất phụ thân sẽ kêu Phạm Tử Ngọc dẫn hắn đi, nào ngờ phụ thân chỉ đưa cho hắn một phong thư, kêu giao cho Từ Văn Nguyên, hiệu trưởng Quốc Tử Giám, còn lại chẳng nói gì thêm.
Từ Văn Nguyên nhận thư xong, cũng không dặn dò gì, chỉ kêu người dẫn Phạm Trường An lên lớp. di',ễn.đàn/lê,qu; ý,đ:ôn Lúc này tiên sinh đang giải bài, Phạm Trường An bước vào, hiển nhiên bị cả lớp học nhìn chằm chằm với ánh mắt hoặc soi mói hoặc tìm tòi, thầm mắng: phụ thân thật độc ác! Muốn hắn chơi nổi để sớm bị cô lập sao? Bên này Phạm Trường An tương lai mờ mịt, bên kia Đỗ Thu Nương cũng đang hoảng loạn không yên.
Sáng sớm, Lý thị đã dẫn dàn nữ nhân nhà họ Phạm tới Hộ Quốc Tự cầu nguyện. Từ lúc tới kinh thành đến này, Đỗ Thu Nương vẫn chưa bước chân ra khỏi cổng lớn Phạm phủ, nay có dịp ra ngoài tất nhiên là rất vui lòng đi chung.
Đến Hộ Quốc Tự mọi người đều tản ra tự đi cầu nguyện. Diêu thị và Đỗ Thu Nương quyết định đến trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát cầu hài tử, thành tâm cúng bái.
Đời trước, đến lúc chết nàng vẫn chưa có hài tử, có lẽ vì vậy nên quan hệ giữa nàng và mẫu thân Trương Nguyên Bảo vẫn luôn không hòa thuận, sau ngẫm lại, đó có lẽ cũng là ý trời, có hài tử ngược lại sẽ khiến nàng phải suy nghĩ kỹ hơn trước khi lựa chọn giết người rồi tự sát, không có gì vướng bận lại tốt hơn. Nhưng đời này thì khác, nàng muốn có hài tử của nàng và Trường An.
Diêu thị thấy Đỗ Thu Nương đầy thành ý, lúc hai người đi dạo trong vườn thì trêu ghẹo, “Phụ mẫu muốn ôm tôn tử tới mức bạc cả đầu rồi, đại ca đại tẩu phải dốc sức hơn nữa mới được đó!”
Đỗ Thu Nương nghe vậy, đỏ mặt, hồi lâu mới ngập ngừng nói, “Muội và nhị đệ thành thân lâu rồi, nên trông cậy vào hai người thì đúng hơn!” Nói xong Đỗ Thu Nương mới phát hiện mình lỡ lời, Phạm Tử Ngọc sống nhờ thuốc từ nhỏ, cả đại phu cũng kết luận muốn có hài tử e rằng phải xem ý trời.
Đỗ Thu Nương thấy Diêu thị buồn hẳn thì rất lúng túng, thầm nghĩ: vừa mới ra khỏi cửa đã có chuyện không vui, không biết có phải là điềm báo chẳng lành hay không đây! Nàng suy nghĩ miên man thì đột nhiên Diêu thị kéo tay nàng đi gấp hẳn. diễn.đàn.Nàng kinh hãi chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nam tử trẻ tuổi tiến lên chào hỏi, hẳn là người quen của Diêu thị, vì vừa tới đã hô, “Nhu Nhi!”
Nếu là người sống ở kinh thành nhiều năm hẳn đã từng nghe nói về giai thoại tình yêu của Tần Viễn, đại công tử nhà Tả thừa tướng và Diêu Nhu Nhi, nhị tiểu thư nhà Diêu học sĩ. Diêu nhị tiểu thư vốn là thứ nữ, nên hai người bị Tả thừa tướng ngăn cản, Tần Viễn bất đắc dĩ phải cưới người khác, Diêu Nhu Nhi lại đành gả cho con ma bệnh Phạm Tử Ngọc của nhà họ Phạm. Chuyện này truyền tới truyền lui qua miệng mọi người đã sớm tam sao thất bản, duy một mình Diêu Nhu Nhi biết là từ đầu tới cuối chỉ có một mình Tần Viễn tự mình dây dưa, chứ không hề có chuyện hai người yêu nhau thắm thiết gì hết.
Đỗ Thu Nương tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng thấy người nọ gọi thẳng tên riêng của Diêu thị, mắt lại nhìn chằm chằm như ruồi thấy mật không chịu dời đi thì kinh hãi nghĩ thầm: tình huống này nếu để người khác thấy sẽ có hậu quả kinh khủng biết bao nhiêu!
Không riêng gì Đỗ Thu Nương, cả Diêu thị cũng cực kì phiền não khi đụng phải tên đáng ghét này, bèn vội vàng giải thích với Đỗ Thu Nương, “Đây là đại công tử nhà Tần thừa tướng.” Nói xong lập tức khom người chào, kéo Đỗ Thu Nương đi.
Tần Viễn háo sắc thành thói, tuy đã cưới thê sinh tử, nhưng đúng như người ta thường nói ‘nữ nhân không tới được tay mới là nữ nhân tốt nhất’, vẫn luôn tơ tưởng Diêu thị không tha. Nay Tấn Viễn gặp lại Diêu Nhu Nhi, cảm thấy Diêu Nhu Nhi còn quyến rũ hơn lúc là khuê nữ nhiều, hận không thể kéo vào lòng mà thỏa sức chà đạp. Nhưng có Đỗ Thu Nương đứng bên cạnh, hắn không dám làm càn, đành giả bộ lịch sự cười nói, “Nhu Nhi chớ vội! Ta nghe nói gần đây Hữu thừa tướng không được khỏe, nên muốn hỏi thăm một chút, không biết hiện tại Hữu thừa tướng thế nào rồi?”
Đỗ Thu Nương cảm giác lòng bàn tay Diêu Nhu Nhi càng ngày càng lạnh, người còn khẽ run, bèn ngăn trước mặt Diêu Nhu Nhi, lạnh lùng nói với Tần Viễn, “Không nhọc công tử quan tâm, phụ thân ta đã khỏe lên rồi! Ngài đây là đại công tử nhà Tần thừa tướng, hẳn biết rất rõ lễ nghĩa, đệ muội ta đã gả cho người, theo lễ ngài phải gọi là Phạm thiếu nãi nãi mới đúng! Lúc nãy nghe ngài gọi như vậy, không nhờ đệ muội ta nhanh miệng nhắc nhở thì ta đã cho ngài là tên du côn du đãng gì đó muốn quấy rối phải gọi người tới đánh đuổi ra ngoài rồi đó!”
Đỗ Thu Nương nghĩ lung lắm mới nói xong một câu dài dòng văn hoa như vậy, nếu là ở An Bình, nàng sẽ chửi thẳng luôn là: đồ nam nhân không biết xấu hổ! Có biết cái gì là lễ nghĩa không mà dám kêu thẳng tên của nữ nhân đã có trượng phu? Nương nó, ngươi muốn hãm hại ai đó?!
Dù sao người này cũng có thân phận không thấp, da mặt Diêu thị lại mỏng, Đỗ Thu Nương chỉ có thể giả bộ lịch sự mắng một câu, hơn nữa còn uyển chuyển nhắc nhở, xung quanh có người nhà nàng để hắn biết khó mà lui.
Đỗ Thu Nương nói xong, thấy Tần Viễn còn muốn nói gì đó, bèn hung hăng liếc hắn một cái, rồi kéo Diêu Nhu Nhi bỏ đi. Hai người đi một đoạn không xa thì gặp Lý thị. Lý thị thấy hai người có vẻ vội vàng, bèn hỏi Diêu thị, “Hai đứa sao vậy?”
“Vừa rồi tụi con đụng phải một con chuột cống trong vườn, nên đệ muội bị dọa sợ!” Đỗ Thu Nương cướp lời nói, lại ầm thầm nhéo tay Diêu thị ra hiệu. Diêu thị biết ý, cúi đầu lên tiếng đống ý.
Hai người xem như không có việc gì hết, bình thường đi theo Lý thị tới khu lắc sâm giải quẻ. diễ],n.đàn/lê,q;muý,đôn Lý thị lắc được một quẻ sâm cực tốt, gia đình bình an hoặc có việc vui thì rất vui mừng, quyên thêm chút tiền nhang đèn, kể cả bọn nha hoàn đi theo cũng được thêm một ít tiền thưởng.
Đoàn người tới vui vẻ, về càng vui hơn, riêng Đỗ Thu Nương, vừa ra khỏi cổng tự thì không may vấp phải một cục đá bên đường, suýt nữa té chỏng vó.
“Tướng xấu muốn chết!”
Đỗ Thu Nương ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy rõ khuôn mặt của kẻ chắn đường, bỗng cảm giác lạnh cả người như bị dội nguyên chậu nước đá vào người ngay trong ngày đông giá rét.
Trương Nguyên Bảo đang đứng trước mặt Đỗ Thu Nương, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt như có như không, từ trên cao nhìn xuống nàng vẫn đang trong tư thế quỳ một chân. Bên cạnh hắn là Tần Viễn, mặt cũng có vẻ khinh bỉ giống hệt Trương Nguyên Bảo, người vừa mở miệng châm chọc nàng là Tần Viễn.
“Ta rất thích tư thế chó gặm bùn này của ngươi!” Trương Nguyên Bảo nói, rồi vươn tay ra vẻ muốn đỡ Đỗ Thu Nương đứng lên.
“Cút đi!” Đỗ Thu Nương mắng, thầm nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp! Trương Nguyên Bảo không bỏ đi, còn cười lạnh nói, “Đã lâu không gặp, Đỗ Thu Nương!”
Từ sau lúc đó, Đỗ Thu Nương vẫn luôn suy nghĩ về ánh mắt kia của Trương Nguyên Bảo, không phải tức giận, không phải lạnh lùng, cũng không phải hận mà là tràn đầy hưng phấn, giống như ánh mắt của một con sói đói khi xác định được con mồi.
Sự hưng phấn khiến người ta phải rùng mình…. Ánh mắt đó khiến nàng rất khó hiểu. Cho tới khi Đỗ Thu Nương lấy lại tinh thần thì nàng đã có mặt trong nhà.
“Giờ Trương Nguyên Bảo đã là nghĩa tử của Tả thừa tướng, rất nhiều chuyện xấu của Tả thừa tướng đều do hắn ra tay!” Trương Bác Hưng vì vẫn chưa hết ngày nghỉ nên rảnh rỗi suốt cả ngày, hay tin Đỗ Thu Nương bị ngã bèn chạy tới thăm.
“Ta nghe nói lúc trước hắn và Trường An có xích mích, đệ muội hãy khuyên Trường An chớ đối đầu trực tiếp với hắn! Tên này rất tà đạo!” Trương Bác Hưng cau mày nói, “Ta mới biết chỉ cách đây mấy ngày là những người phạm tội trong vụ gian lận ở Kiến Châu kia đều là bằng hữu tốt của hắn, phần danh sách tội phạm kia cũng do hắn tự tay viết ra. Việc hắn bán bằng hữu tốt của của hắn cũng không có gì kỳ lạ, quan trọng là….” Trương Bác Hưng ngừng một chút, rồi hạ giọng nói, “Đệ muội biết không, trong đó có cả thúc thúc ruột đường huynh đường đệ của hắn nữa!”
Đỗ Thu Nương nghe vậy sững sờ. Trương Bác Hưng lại hưng phấn nói tiếp, “Tên này không nhận thân thích, làm việc độc ác, biết cái nào nên giữ cái nào nên bỏ. Hơn nữa, Tả thừa tướng cho hắn đi theo Tần Viễn. Tần Viễn xem hắn như một con chó, hễ tí là không đánh thì chửi, nhưng hắn vẫn nhẫn nhục được. Có thể hung ác không những với người khác mà cả với bản thân như vậy, khiến ta vừa nghĩ tới thôi đã sợ run cả người rồi!”
“Sao huynh lại nói với ta mấy lời này?” Đỗ Thu Nương hỏi.
“Hôm nay ta vừa được tin, năm nay triều đình quyết định mở ân khoa thi Hương, đến lúc đó, có lẽ Trường An và Trương Nguyên Bảo đều sẽ tham gia cuộc thi, tương lai không chừng cùng làm quan. Phạm Trường An nghe lời muội nhất, muội đã dặn thì chắc chắn hắn không dám vi phạm đâu!”
“Rốt cuộc cũng mở ân khoa rồi!” Đỗ Thu Nương cực kỳ vui mừng hô to. Nhưng nụ cười trên mặt nàng còn chưa kịp tắt thì Diêu thị đã lảo đảo chạy vào, đỡ khung cửa nói, “Đại tẩu, không xong rồi! Đằng trước báo, đại ca đánh nhau với thái tử ở Quốc Tử Giám, giờ đã bị giam vào ngục rồi!”
Trương Bác Hưng vạn năm vẫn chưa tìm được tức phụ bắt quả tang Phạm Trường An khóe miệng hàm xuân cười vô cùng ngu ngốc thì càng quyết tâm sẽ không cưới thê tử. Trương Bác Hưng vô tình thấy dấu bị xiết trên tay Phạm Trường An, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, bèn trêu chọc Phạm Trường An, “Đệ đó, lúc nào cũng bạo lực với ta, xem ta là cục bông mà tha hồ nhồi nặn, giờ đối mặt với thê tử lại không dám đứng thẳng sống lưng vậy!”
Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng với vẻ như đang nhìn một kẻ ngu hồi lâu mới bỏ đi, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: nếu hắn dám hung với Thu Nương dù chỉ một xíu thôi, thì sau đó có thể sẽ phải quỳ bàn giặt mấy ngày chứ chẳng chơi! Hơn nữa, lão bà cưới về là để thương yêu, kẻ độc thân như Trương Bác Hưng làm sao hiểu được chút vui thú nơi phòng ngủ. Cho dù là bị ngược đãi, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!
Mấy ngày sau, rốt cuộc Phạm Trọng Lương đã có thể xuống giường. Lúc Phạm Trường An đến thăm, Phạm Trọng Lương nhìn hắn hồi lâu mới hỏi thăm về việc học. Phạm Trường An chỉ nói không có hứng thú với công danh, bản thân lại không phải người ham học. Phạm Trọng Lương lập tức giận tới mức cầm băng ghế ném lên người Phạm Trường An. Phạm Trường An cũng không né để mặc cho băng ghế đập vào. Phạm Trọng Lương thấy dáng vẻ thà chết không theo của hắn, càng thấy ngứa mắt hơn, bèn đá một cái lên người hắn….
Mấy người ở ngoài đều nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng không một ai dám bước vào can. Hồi lâu sau Diêu thị mới run rẩy nói, “Phụ thân mới vừa tỉnh lại, nổi giận chỉ sợ lại hại thân. Hơn nữa, phụ thân luôn ra tay không phân nặng nhẹ, lỡ đâu đại ca bị….”
Đỗ Thu Nương nghe vậy, hốt hoảng nghĩ: hai người này, khuôn mặt thì y hệt mà sao tính tình khác nhau dữ! Phạm thừa tướng lớn tuổi rồi còn hay nổi nóng, vài ba câu không hợp đã động tay động chân…. Nàng đang lo cho Phạm Trường An, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Phạm thừa tướng bước ra trước, nổi giận đùng đùng, trên trán có vết thương nhẹ, còn Phạm Trường An thì mặt đổ máu, vẻ mặt ấm ức.
Đỗ Thu Nương lén trách Phạm Trường An, “Sao chàng lại đánh phụ thân chàng?”
Phạm Trường An bĩu môi nói, “Ai đánh lão chứ! Toàn là lão đánh ta không! Vết thương kia là do lão đột nhiên váng đầu, tự vấp té chớ bộ!”
Tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng rốt cuộc Phạm Trường An vẫn để tâm suy nghĩ về lời Phạm thừa tướng đã nói.
Phạm Trọng Lương tuy nổi tiếng phong lưu, nhưng tính luôn cả Phạm Trường An, nhi tử tổng cộng chỉ có ba, còn lại đều là nữ nhi.
Phạm Tử Ngọc bẩm sinh đã yếu ớt lắm bệnh, cố lắm cũng chỉ có thể giữ gìn cái đã có chứ không phát triển được gì thêm, hiện tại tình hình triều chính phức tạp, lỡ một ngày Phạm Trọng Lương đi thật, Phạm Tử Ngọc có thể chống đỡ Phạm phủ nhất thời, chứ sức khỏe Phạm Tử Ngọc không cho phép hắn chống lâu được. Còn một thứ tử do Bát di nương sinh, năm nay mới bảy tám tuổi, còn chưa thuộc hết mấy cuốn sách vỡ lòng chứ nói gì tới việc chống đỡ cả một gia tộc.
Tính đi tính lại chỉ còn mỗi Phạm Trường An.
Phạm Trường An ngồi nhìn Đỗ Thu Nương ngủ, suy nghĩ suốt một đêm, đến sáng hôm sau, quyết định đồng ý tới Quốc Tử Giám học.
Quốc Tử Giám của Đại Tề chỉ có hoàng thân quốc thích và huynh đệ tôn tử các công thần từ tam phẩm trở lên mới được vào học. Phạm Trường An giải thích cho Đỗ Thu Nương nghe xong, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, nói, “Tuyệt quá! Những người được vào Quốc Tử Giám học đều là bảo bối trong nhà hết đúng không?”
Phạm Trường An cảm thấy Đỗ Thu Nương như vậy rất đáng yêu, sờ sờ đầu nàng nói, “Đúng, Phạm Trường An cũng là bảo bối trong nhà!”
Phạm Trường An còn tưởng ít nhất phụ thân sẽ kêu Phạm Tử Ngọc dẫn hắn đi, nào ngờ phụ thân chỉ đưa cho hắn một phong thư, kêu giao cho Từ Văn Nguyên, hiệu trưởng Quốc Tử Giám, còn lại chẳng nói gì thêm.
Từ Văn Nguyên nhận thư xong, cũng không dặn dò gì, chỉ kêu người dẫn Phạm Trường An lên lớp. di',ễn.đàn/lê,qu; ý,đ:ôn Lúc này tiên sinh đang giải bài, Phạm Trường An bước vào, hiển nhiên bị cả lớp học nhìn chằm chằm với ánh mắt hoặc soi mói hoặc tìm tòi, thầm mắng: phụ thân thật độc ác! Muốn hắn chơi nổi để sớm bị cô lập sao? Bên này Phạm Trường An tương lai mờ mịt, bên kia Đỗ Thu Nương cũng đang hoảng loạn không yên.
Sáng sớm, Lý thị đã dẫn dàn nữ nhân nhà họ Phạm tới Hộ Quốc Tự cầu nguyện. Từ lúc tới kinh thành đến này, Đỗ Thu Nương vẫn chưa bước chân ra khỏi cổng lớn Phạm phủ, nay có dịp ra ngoài tất nhiên là rất vui lòng đi chung.
Đến Hộ Quốc Tự mọi người đều tản ra tự đi cầu nguyện. Diêu thị và Đỗ Thu Nương quyết định đến trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát cầu hài tử, thành tâm cúng bái.
Đời trước, đến lúc chết nàng vẫn chưa có hài tử, có lẽ vì vậy nên quan hệ giữa nàng và mẫu thân Trương Nguyên Bảo vẫn luôn không hòa thuận, sau ngẫm lại, đó có lẽ cũng là ý trời, có hài tử ngược lại sẽ khiến nàng phải suy nghĩ kỹ hơn trước khi lựa chọn giết người rồi tự sát, không có gì vướng bận lại tốt hơn. Nhưng đời này thì khác, nàng muốn có hài tử của nàng và Trường An.
Diêu thị thấy Đỗ Thu Nương đầy thành ý, lúc hai người đi dạo trong vườn thì trêu ghẹo, “Phụ mẫu muốn ôm tôn tử tới mức bạc cả đầu rồi, đại ca đại tẩu phải dốc sức hơn nữa mới được đó!”
Đỗ Thu Nương nghe vậy, đỏ mặt, hồi lâu mới ngập ngừng nói, “Muội và nhị đệ thành thân lâu rồi, nên trông cậy vào hai người thì đúng hơn!” Nói xong Đỗ Thu Nương mới phát hiện mình lỡ lời, Phạm Tử Ngọc sống nhờ thuốc từ nhỏ, cả đại phu cũng kết luận muốn có hài tử e rằng phải xem ý trời.
Đỗ Thu Nương thấy Diêu thị buồn hẳn thì rất lúng túng, thầm nghĩ: vừa mới ra khỏi cửa đã có chuyện không vui, không biết có phải là điềm báo chẳng lành hay không đây! Nàng suy nghĩ miên man thì đột nhiên Diêu thị kéo tay nàng đi gấp hẳn. diễn.đàn.Nàng kinh hãi chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nam tử trẻ tuổi tiến lên chào hỏi, hẳn là người quen của Diêu thị, vì vừa tới đã hô, “Nhu Nhi!”
Nếu là người sống ở kinh thành nhiều năm hẳn đã từng nghe nói về giai thoại tình yêu của Tần Viễn, đại công tử nhà Tả thừa tướng và Diêu Nhu Nhi, nhị tiểu thư nhà Diêu học sĩ. Diêu nhị tiểu thư vốn là thứ nữ, nên hai người bị Tả thừa tướng ngăn cản, Tần Viễn bất đắc dĩ phải cưới người khác, Diêu Nhu Nhi lại đành gả cho con ma bệnh Phạm Tử Ngọc của nhà họ Phạm. Chuyện này truyền tới truyền lui qua miệng mọi người đã sớm tam sao thất bản, duy một mình Diêu Nhu Nhi biết là từ đầu tới cuối chỉ có một mình Tần Viễn tự mình dây dưa, chứ không hề có chuyện hai người yêu nhau thắm thiết gì hết.
Đỗ Thu Nương tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng thấy người nọ gọi thẳng tên riêng của Diêu thị, mắt lại nhìn chằm chằm như ruồi thấy mật không chịu dời đi thì kinh hãi nghĩ thầm: tình huống này nếu để người khác thấy sẽ có hậu quả kinh khủng biết bao nhiêu!
Không riêng gì Đỗ Thu Nương, cả Diêu thị cũng cực kì phiền não khi đụng phải tên đáng ghét này, bèn vội vàng giải thích với Đỗ Thu Nương, “Đây là đại công tử nhà Tần thừa tướng.” Nói xong lập tức khom người chào, kéo Đỗ Thu Nương đi.
Tần Viễn háo sắc thành thói, tuy đã cưới thê sinh tử, nhưng đúng như người ta thường nói ‘nữ nhân không tới được tay mới là nữ nhân tốt nhất’, vẫn luôn tơ tưởng Diêu thị không tha. Nay Tấn Viễn gặp lại Diêu Nhu Nhi, cảm thấy Diêu Nhu Nhi còn quyến rũ hơn lúc là khuê nữ nhiều, hận không thể kéo vào lòng mà thỏa sức chà đạp. Nhưng có Đỗ Thu Nương đứng bên cạnh, hắn không dám làm càn, đành giả bộ lịch sự cười nói, “Nhu Nhi chớ vội! Ta nghe nói gần đây Hữu thừa tướng không được khỏe, nên muốn hỏi thăm một chút, không biết hiện tại Hữu thừa tướng thế nào rồi?”
Đỗ Thu Nương cảm giác lòng bàn tay Diêu Nhu Nhi càng ngày càng lạnh, người còn khẽ run, bèn ngăn trước mặt Diêu Nhu Nhi, lạnh lùng nói với Tần Viễn, “Không nhọc công tử quan tâm, phụ thân ta đã khỏe lên rồi! Ngài đây là đại công tử nhà Tần thừa tướng, hẳn biết rất rõ lễ nghĩa, đệ muội ta đã gả cho người, theo lễ ngài phải gọi là Phạm thiếu nãi nãi mới đúng! Lúc nãy nghe ngài gọi như vậy, không nhờ đệ muội ta nhanh miệng nhắc nhở thì ta đã cho ngài là tên du côn du đãng gì đó muốn quấy rối phải gọi người tới đánh đuổi ra ngoài rồi đó!”
Đỗ Thu Nương nghĩ lung lắm mới nói xong một câu dài dòng văn hoa như vậy, nếu là ở An Bình, nàng sẽ chửi thẳng luôn là: đồ nam nhân không biết xấu hổ! Có biết cái gì là lễ nghĩa không mà dám kêu thẳng tên của nữ nhân đã có trượng phu? Nương nó, ngươi muốn hãm hại ai đó?!
Dù sao người này cũng có thân phận không thấp, da mặt Diêu thị lại mỏng, Đỗ Thu Nương chỉ có thể giả bộ lịch sự mắng một câu, hơn nữa còn uyển chuyển nhắc nhở, xung quanh có người nhà nàng để hắn biết khó mà lui.
Đỗ Thu Nương nói xong, thấy Tần Viễn còn muốn nói gì đó, bèn hung hăng liếc hắn một cái, rồi kéo Diêu Nhu Nhi bỏ đi. Hai người đi một đoạn không xa thì gặp Lý thị. Lý thị thấy hai người có vẻ vội vàng, bèn hỏi Diêu thị, “Hai đứa sao vậy?”
“Vừa rồi tụi con đụng phải một con chuột cống trong vườn, nên đệ muội bị dọa sợ!” Đỗ Thu Nương cướp lời nói, lại ầm thầm nhéo tay Diêu thị ra hiệu. Diêu thị biết ý, cúi đầu lên tiếng đống ý.
Hai người xem như không có việc gì hết, bình thường đi theo Lý thị tới khu lắc sâm giải quẻ. diễ],n.đàn/lê,q;muý,đôn Lý thị lắc được một quẻ sâm cực tốt, gia đình bình an hoặc có việc vui thì rất vui mừng, quyên thêm chút tiền nhang đèn, kể cả bọn nha hoàn đi theo cũng được thêm một ít tiền thưởng.
Đoàn người tới vui vẻ, về càng vui hơn, riêng Đỗ Thu Nương, vừa ra khỏi cổng tự thì không may vấp phải một cục đá bên đường, suýt nữa té chỏng vó.
“Tướng xấu muốn chết!”
Đỗ Thu Nương ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy rõ khuôn mặt của kẻ chắn đường, bỗng cảm giác lạnh cả người như bị dội nguyên chậu nước đá vào người ngay trong ngày đông giá rét.
Trương Nguyên Bảo đang đứng trước mặt Đỗ Thu Nương, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt như có như không, từ trên cao nhìn xuống nàng vẫn đang trong tư thế quỳ một chân. Bên cạnh hắn là Tần Viễn, mặt cũng có vẻ khinh bỉ giống hệt Trương Nguyên Bảo, người vừa mở miệng châm chọc nàng là Tần Viễn.
“Ta rất thích tư thế chó gặm bùn này của ngươi!” Trương Nguyên Bảo nói, rồi vươn tay ra vẻ muốn đỡ Đỗ Thu Nương đứng lên.
“Cút đi!” Đỗ Thu Nương mắng, thầm nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp! Trương Nguyên Bảo không bỏ đi, còn cười lạnh nói, “Đã lâu không gặp, Đỗ Thu Nương!”
Từ sau lúc đó, Đỗ Thu Nương vẫn luôn suy nghĩ về ánh mắt kia của Trương Nguyên Bảo, không phải tức giận, không phải lạnh lùng, cũng không phải hận mà là tràn đầy hưng phấn, giống như ánh mắt của một con sói đói khi xác định được con mồi.
Sự hưng phấn khiến người ta phải rùng mình…. Ánh mắt đó khiến nàng rất khó hiểu. Cho tới khi Đỗ Thu Nương lấy lại tinh thần thì nàng đã có mặt trong nhà.
“Giờ Trương Nguyên Bảo đã là nghĩa tử của Tả thừa tướng, rất nhiều chuyện xấu của Tả thừa tướng đều do hắn ra tay!” Trương Bác Hưng vì vẫn chưa hết ngày nghỉ nên rảnh rỗi suốt cả ngày, hay tin Đỗ Thu Nương bị ngã bèn chạy tới thăm.
“Ta nghe nói lúc trước hắn và Trường An có xích mích, đệ muội hãy khuyên Trường An chớ đối đầu trực tiếp với hắn! Tên này rất tà đạo!” Trương Bác Hưng cau mày nói, “Ta mới biết chỉ cách đây mấy ngày là những người phạm tội trong vụ gian lận ở Kiến Châu kia đều là bằng hữu tốt của hắn, phần danh sách tội phạm kia cũng do hắn tự tay viết ra. Việc hắn bán bằng hữu tốt của của hắn cũng không có gì kỳ lạ, quan trọng là….” Trương Bác Hưng ngừng một chút, rồi hạ giọng nói, “Đệ muội biết không, trong đó có cả thúc thúc ruột đường huynh đường đệ của hắn nữa!”
Đỗ Thu Nương nghe vậy sững sờ. Trương Bác Hưng lại hưng phấn nói tiếp, “Tên này không nhận thân thích, làm việc độc ác, biết cái nào nên giữ cái nào nên bỏ. Hơn nữa, Tả thừa tướng cho hắn đi theo Tần Viễn. Tần Viễn xem hắn như một con chó, hễ tí là không đánh thì chửi, nhưng hắn vẫn nhẫn nhục được. Có thể hung ác không những với người khác mà cả với bản thân như vậy, khiến ta vừa nghĩ tới thôi đã sợ run cả người rồi!”
“Sao huynh lại nói với ta mấy lời này?” Đỗ Thu Nương hỏi.
“Hôm nay ta vừa được tin, năm nay triều đình quyết định mở ân khoa thi Hương, đến lúc đó, có lẽ Trường An và Trương Nguyên Bảo đều sẽ tham gia cuộc thi, tương lai không chừng cùng làm quan. Phạm Trường An nghe lời muội nhất, muội đã dặn thì chắc chắn hắn không dám vi phạm đâu!”
“Rốt cuộc cũng mở ân khoa rồi!” Đỗ Thu Nương cực kỳ vui mừng hô to. Nhưng nụ cười trên mặt nàng còn chưa kịp tắt thì Diêu thị đã lảo đảo chạy vào, đỡ khung cửa nói, “Đại tẩu, không xong rồi! Đằng trước báo, đại ca đánh nhau với thái tử ở Quốc Tử Giám, giờ đã bị giam vào ngục rồi!”
Danh sách chương