Đỗ Thu Nương làm liều nắm lấy chỗ đó của Phạm Trường An vuốt lên vuốt xuống hai cái rồi thôi. Nhiều ngày chưa được ăn ‘thịt’ Phạm Trường An sao có thể chấp nhận chỉ bấy nhiêu, bèn híp mắt nói với Đỗ Thu Nương, “Thu Nương, mạnh…. Mạnh chút nữa đi…..”
“A! Mạnh quá!”
Đỗ Thu Nương nhìn lại, do nàng quá khẩn trương, nên đã xem nó như cái chày cán bột mà siết thật chặt.
Đây quả thật là một công việc khó khăn đòi hỏi sự tinh tế, sơ sẩy dù chỉ một tí thôi, thì hạnh phúc nửa đời sau của nàng cũng đi tong luôn! Quan trọng là phải giữ được sự ổn định!
Đỗ Thu Nương tập trung tinh thần, lại nhẹ nhàng vuốt hai cái, rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Trường An, thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, nàng lập tức hiểu ra, là quá nhẹ.
Đỗ Thu Nương vùi đầu trong mền bận rộn lâu tới mức đổ mồ hôi ướt hết cả người vẫn không thấy Phạm Trường An có phản ứng gì. Nàng thấy nản, bèn thả tay ra tức giận nói, “Không làm nữa, không làm nữa!”
Suốt quá trình, hai mắt Phạm Trường An vẫn luôn khép hờ nhìn Đỗ Thu Nương, thấy nàng loay hoay tới mức đổ đầy mồ hôi, cố gắng vì hắn thì cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng đang sung sướng tới một nửa nàng lại phủi tay nói không làm, vậy sao được!
Phạm Trường An năn nỉ, “Thu Nương tốt bụng, Thu Nương dễ thương, cố gắng thêm một lúc nữa đi, được không?”
“Không! Loay hoay mệt mỏi cả buổi cũng chẳng thấy ai đó cho chút phản ứng nào!” Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái, giận dỗi nằm quay lưng về phía hắn.
“Thoải mái mà, thật sự rất thoải mái!” Phạm Trường An vội vàng bắt lấy tay Đỗ Thu Nương nói. Nàng dỗi hất tay hắn ra, bỗng nghe hắn rên một tiếng, lập tức xoay người lại hỏi, “Trúng chỗ nào rồi? Đã bảo chàng đừng động lung tung lại không nghe!”
Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương chăm chú, chu miệng, hết nhìn ‘tiểu Trường An’ lại nhìn nàng, dáng vẻ kia giống hệt đứa nhỏ đáng thương không được ăn đường. Cơn giận của Đỗ Thu Nương lập tức tiêu tan, thầm thở dài, nghĩ chỉ trách đời này nàng gặp phải khắc tinh, đành quay người tiếp tục việc vừa rồi.
Lần này Đỗ Thu Nương đã có kinh nghiệm, dùng lực vừa đủ, cảm thấy vật kia khẽ nhúc nhích, càng tăng thêm tốc độ.
Phạm Trường An khẽ rên một tiếng, hồi sau không kiềm chế nổi nữa, kéo tay Đỗ Thu Nương ra lật người đè nàng xuống, dùng cả hai tay cởi hết y phục trên người nàng, rồi cúi người hôn lên môi nàng.
Lý trí của Đỗ Thu Nương muốn đẩy Phạm Trường An ra, nhưng cơ thể nàng lại rất muốn hắn. Nhiều ngày lo lắng hãi hùng biến hết thành nhiệt tình, nàng ôm cổ hắn, dặn, “Chậm một chút đừng động tới vết thương.”
“Lúc này đừng quan tâm tới mấy thứ đó!” Phạm Trường An hôn lên môi Đỗ Thu Nương, hóa tất cả lời muốn nói thành nụ hôn lưu luyến dịu dàng, rồi tiến vào Đỗ Thu Nương, điên cuồng ra ra vào vào.
Nụ hoa của nàng bao thật chặt vật đó của hắn, khiến hắn mấy lần suýt không cầm giữ được. Tối nay nàng thật sự quá quyến rũ, hắn cũng quá nhớ nhung thân thể nàng, nhưng hắn tự nhủ phải từ từ thôi, cho nên mỗi khi đến lúc mấu chốt đều cố gắng kìm lại.
Đỗ Thu Nương cảm giác nàng như đang trôi nổi trên những con sóng, mỗi lần bị sóng đánh đi, Phạm Trường An lại kéo nàng về. Nàng liều mình cặp hai chân lên lưng hắn, giúp va chạm giữa hai người càng được sâu hơn.
“A….” Phạm Trường An gầm nhẹ một tiếng. Đỗ Thu Nương nhìn hắn với vẻ khiêu khích, “Tướng công, chẳng lẽ chàng bị thương nên…… Có lòng nhưng không đủ lực?”
Dám khiêu khích hắn? Phạm Trường An nở nụ cười xấu xa, đứng dậy ôm Đỗ Thu Nương đi tới bên giường, nâng hai chân nàng lên, tiến vào toàn bộ một lần nữa. Lần này hắn không thèm nhịn nữa, tấn công liên hồi, cho đến khi nàng liên tục thở gấp, cơ thể dần thả lỏng, hắn lại càng tăng tốc. Lúc nàng mềm nhũn cả người, cũng là lúc hắn giao nạp vũ khí.
Rốt cuộc Đỗ Thu Nương đã biết, khiêu chiến tôn nghiêm của một người nam nhân sẽ có hậu quả thế nào. Đêm dài đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai người đã sôi trào không biết bao nhiêu lần, mỗi lần Đỗ Thu Nương đều lo lắng cho thân thể của Phạm Trường An, nhưng chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, lần nào cũng buông vũ khí đầu hàng.
Đến khi Đỗ Thu Nương mết tới mức thiếp đi, Phạm Trường An vẫn còn muốn tiếp tục. Nàng quả thật đã hết chịu nổi, phải xin tha, “Ta…. Ta sai rồi….”
Nhờ tối nay, Đỗ Thu Nương đã ngộ ra, việc dưới giường, nàng quyết, chuyện trên giường, vẫn là do Phạm Trường An định đoạt.
Tôn nghiêm trên giường của nam nhân là thứ không thể khiêu khích. Đây là kinh nghiệm phải dùng mồ hôi và nước mắt để đổi lấy.
Hôm sau, Lâm Nguyên Tu tới thay thuốc cho Phạm Trường An, phát hiện rất nhiều vết thương vốn đã kết vảy lại nứt ra. Đỗ Thu Nương đứng một bên giúp đỡ, mặt cúi gần như sắp chạm đất luôn. d',iễn.đàln/lê,qu=ý,đô'n Lâm Nguyên Tu tìm cớ kêu nàng đi chỗ khác, rồi đen mặt nói với Phạm Trường An, “Ngươi còn cần cái thân thể này nữa không? Dù cho tuổi trẻ khí thịnh thì cũng phải biết tiết chế một chút chứ!”
“Mấy ngày trước hình như có ai đó cứ luôn lầu bầu nói muốn ôm ngoại chất….” Phạm Trường An thản nhiên nhìn trần nhà nói.
“Ngươi….” Lâm Nguyên Tu phất tay áo nói, “Ngươi sinh đi, sinh nhiệt tình đi! Tốt nhất là trước khi phụ thân ngươi tìm tới, sinh được một nhi tử trắng trẻo mập mạp để chặn miệng hắn!”
Đỗ Thu Nương núp ngoài cửa, nghe câu ‘sinh được một nhi tử trắng trẻo mập mạp….’ thì đỏ bừng mặt, đề tài này nàng không tiện lộ mặt, bèn chạy đến phòng Phạm lão thái thái.
Phạm Trường An thấy vạt váy Đỗ Thu Nương lướt qua cánh cửa, khẽ thở dài một tiếng.
Sức khỏe của Phạm lão thái thái đã khôi phục gần như bình thường, có điều mấy ngày qua bôn ba đường dài, nên Đỗ Thu Nương sợ lại phát bệnh nhờ Lâm Nguyên Tu khám lại luôn. Lâm Nguyên Tu bắt mạch cho Phạm lão thái thái xong, nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn, nàng mới yên tâm.
Chẳng mấy chốc đã tới cuối năm. Đây là cái tết đầu tiên của Đỗ Thu Nương ở nhà họ Phạm. Nàng đã sớm khâu áo bông cho Phạm lão thái thái và Phạm Trường An, chỉ chờ tới mùa đông là đưa cho hai người mặc vào. Kể từ khi biết thân phận của Lâm Nguyên Tu, nàng đã vội vàng khâu thêm một cái nữa, may mắn cuối cùng cũng kịp.
Đỗ Thu Nương thấy ngày nay trời lạnh nhiều, bèn đưa áo đã khâu xong cho ba người mặc vào.
Lâm Nguyên Tu phiêu bạc nhiều năm, vẫn luôn sống một mình, nay nhận được áo bông do chính tay Đỗ Thu Nương khâu, mừng rỡ cười không khép được miệng. Phạm Trường An và Phạm lão thái thái cũng rất vui vẻ. Năm mới chưa tới mà cả nhà đã vui như Tết rồi.
Đêm đó, Phạm Trường An giao cho Đỗ Thu Nương cái túi Trương Bác Hưng đã đưa, “Hắn nói để chúng ta dùng lúc tết nhất.”
Đỗ Thu Nương nhìn xong thầm nghĩ: thật là hào phóng, đưa một lần luôn một trăm hai mươi lượng, hơn một năm bổng lộc của hắn luôn rồi!
Nếu là Đỗ Thu Nương của lúc trước, thấy một trăm lượng nhất định sẽ kích động tới mức hai mắt tỏa sáng, nhưng giờ dù gì nàng cũng đã là một bà địa chủ, nên lúc này nàng cũng chỉ hơi kinh ngạc một tí thôi.
Đời trước, nói gì Đỗ Thu Nương cũng là nương tử của một cử nhân, biết được mấy chữ có thể lập vài bảng ghi chú đơn giản, làm riết quen tay, việc tính toán sổ sách trong nhà coi như có lớp có lang. Tính xong, nàng giao sổ sách cho Phạm lão thái thái kiểm tra lại, bắt đầu báo cáo tình hình kinh doanh mấy tháng nay.
Qua mấy lần mua thêm, giờ đất đai nhà nàng đã tổng cộng gần năm mươi mẫu, trừ vài mẫu để riêng trồng cây thuốc, số còn lại đều cho người ta thuê hết, riêng tiền cho thuê đất không cũng đã không ít. Nếu sang năm được mùa, là nàng có thể thu đủ số vốn ban đầu rồi.
Lần này, Lý Nhiên xem như chó ngáp phải ruồi, nhờ phúc của Đỗ Thu Nương mà giữ được mạng, nhà họ Lý thật tình muốn tạ ơn nàng. Tăng lão gia là người làm ăn, nghĩ sẽ cho Phạm Trường An một cơ hội phát tài, bèn bàn bạc với Phạm Trường An, đề nghị hợp tác mở một tiệm bán hương liệu ở Kiến Châu, lỗ lão chịu, lời thì chia nhau.
Đây xem như một vụ buôn bán bảo đảm không lỗ. Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương thương lượng một phen, cả hai đều thấy có triển vọng, cho dù lỗ hết bạc, hai người cũng còn mấy mẫu đất làm vốn, không sợ chết đói.
Từ một trăm lượng bạc Phạm lão thái thái giao cho chỉ vài tháng đã tăng gấp mấy lần, tương lai còn có xu hướng tăng thêm nhiều nữa. Phạm lão thái thái kinh ngạc thốt lên, “Giỏi lắm, giỏi lắm! Con vất vả rồi!” Xem như Phạm lão thái thái đã phục tài của Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương nghĩ không có công không thể nhận lộc, dù gì cũng một trăm lượng chứ không phải một lượng, bèn đề nghị hay là trả lại túi tiền cho Trương Bác Hưng thì hơn. Phạm lão thái thái nghe xong chỉ nói đó là Trương Bác Hưng nợ Phạm Trường An nên cứ giữ đi.
Nghe vậy, Đỗ Thu Nương cũng an tâm, lại nghĩ có tiền dư nên mua thêm một ít đất nữa, rồi chờ tới mùa xuân, sẽ xây một căn nhà bên cạnh nhà nàng, mới Lâm Nguyên Tu dọn qua để cả nhà được ở gần nhau. Tương lai Lâm Nguyên Tu có cưới thê sinh tử thì càng thêm náo nhiệt. Sau đó mở rộng sân nhà một chút, trồng thêm chút hoa cỏ, đào hồ nuôi cá, đến mùa hè, cả nhà ngồi trong sân hóng gió ngắm hoa, cuộc sống sẽ chẳng khác gì thần tiên!
Đỗ Thu Nương nói ý tưởng này với Phạm Trường An. Hắn lập tức ôm nàng cười nói, “Thu Nương, chúng ta đổi một cái gường lớn hơn đi!”
Đỗ Thu Nương nhìn cái giường nhỏ xíu của hai người, quả thực có gây trở ngại cho sự phát huy của Trường An, nhưng nếu hắn càng phát huy, chẳng phải cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn? Nàng liếc hắn một cái, vờ như không nghe thấy.
Phạm Trường An vẫn không nản lòng, thậm chí còn trở nên nhiệt tình hơn, cứ dăm ba ngày lại nhắc một lần. Đỗ Thu Nương nghe riết nổi giận mắng một trận. Hắn phát sầu, ngồi xổm than ngắn thở dài. Nàng thấy vậy, lại thầm nghĩ: có phải mình đã quá độc ác không? Mấy ngày sau, Phạm Trường An đột nhiên hớn hở chạy vào nhà, theo sau là một nhóm người khiêng đồ do Lý Nhiên dẫn đầu. Lý Nhiên thấy Đỗ Thu Nương, lập tức cười nói, “Tẩu tử nói có khéo hay không, Trường An huynh vừa muốn lên trấn trên tìm thợ mộc chuyên làm đồ dùng trong nhà thì bị đụng phải ta, muốn dùng đồ tốt thì một bộ cũng phải mất hơn năm, nhanh lắm cũng phải nửa năm cùng, như vậy chừng nào mới có dùng được đây?! Đúng lúc nhà ta có món để không không dùng, nếu tẩu tử không để ý, thì xem như xài giùm ta, còn mới toanh đấy!”
Đỗ Thu Nương nhìn vẻ hớn hở trên mặt Phạm Trường An, hơn nữa Lý Nhiên cũng đã vác đồ tới, lòng cũng muốn nhận, nhưng khi thấy là một bộ gia cụ từ gỗ đỏ, thì vội nói quá quý không thể nhận. đinễn.đàn/lê,qư,uý,đ'ôn Lý Nhiên bèn khoát tay, cười nói, “Tẩu tử đừng khách sáo! Hai nhà chúng ta ta có thể nói là hoạn nạn có nhau chứ chẳng chơi, món đồ nhỏ này có đáng là gì đâu!” Dứt lời hắn lập tức chỉ huy nhóm người khiêng đồ vào trong.
Đỗ Thu Nương đứng ngoài cửa thật lâu nhìn Phạm Trường An chịu khó xách từng thùng nước vào phòng, chà lau mỉ tỉ từng món một cho tới khi chúng sáng bóng lên mới chịu dừng tay.
Phạm Trường An cười nhe răng với Phạm lão thái thái và Đỗ Thu Nương, “Tổ mẫu xem này, chúng ta có một bộ gia cụ mới!”
“Hài tử này, mới mấy tháng không gặp đã trở nên siêng năng vậy rồi sao?” Phạm lão thái thái nghi ngờ hỏi.
“Con cũng không biết….” Đỗ Thu Nương chột dạ đáp.
Mặt trời vừa xuống núi, Phạm Trường An đã lập tức lên giường chờ sẵn, thấy Đỗ Thu Nương đi vào, bèn cười hắc hắc. Nàng lơ đi, cau mày bước tới tủ y phục mới bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Phạm Trường An vốn không để tâm, nhưng thấy Đỗ Thu Nương lật tung cả tủ xong lại bắt đầu lục tới bàn học của hắn, thì bắt đầu khẩn trương, vội hỏi, “Đã trễ thế này nàng còn tìm gì vậy?”
Đỗ Thu Nương lập tức duỗi tay ra, nói “Đưa đây!”
“Đưa…. Đưa cái gì?” Phạm Trường An chột dạ hỏi lại.
“Ta hỏi chàng, chàng đi tìm thợ mộc làm đồ lấy cái gì trả tiền cọc?”
“Ta đâu có.…” Phạm Trường An vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Thu Nương, thấy nàng không có vẻ giận lắm bèn vững tâm nói, “Không cần tiền đặt cọc!”
“Chàng lừa ai đó? Phạm Trường An, lá gan của chàng càng ngày càng phì ha, dám học thói giấu tiền riêng? Tiền đâu? Tiền ở đâu? Mau giao ra đây!” Đỗ Thu Nương vừa nói vừa vươn tay muốn túm Phạm Trường An. Hắn vội rụt người xin tha, “Đừng nhéo lỗ tai, đừng nhéo!” Dứt lời lập tức chạy lại bàn học móc ra mấy lượng bạc từ trong bình hoa đưa cho Đỗ Thu Nương. Nang nhìn hắn với ánh mắt không tin. Hắn chỉ biết thầm than mệnh mình khổ, lại móc ra thêm một ít bạc từ trong gối nằm.
Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: được lắm, đây hẳn là số bạc nàng đưa hắn lúc hắn bị bắt vào nha môn, hắn không chỉ không dùng, còn dám giấu làm của riêng!
“A! Mạnh quá!”
Đỗ Thu Nương nhìn lại, do nàng quá khẩn trương, nên đã xem nó như cái chày cán bột mà siết thật chặt.
Đây quả thật là một công việc khó khăn đòi hỏi sự tinh tế, sơ sẩy dù chỉ một tí thôi, thì hạnh phúc nửa đời sau của nàng cũng đi tong luôn! Quan trọng là phải giữ được sự ổn định!
Đỗ Thu Nương tập trung tinh thần, lại nhẹ nhàng vuốt hai cái, rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Trường An, thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, nàng lập tức hiểu ra, là quá nhẹ.
Đỗ Thu Nương vùi đầu trong mền bận rộn lâu tới mức đổ mồ hôi ướt hết cả người vẫn không thấy Phạm Trường An có phản ứng gì. Nàng thấy nản, bèn thả tay ra tức giận nói, “Không làm nữa, không làm nữa!”
Suốt quá trình, hai mắt Phạm Trường An vẫn luôn khép hờ nhìn Đỗ Thu Nương, thấy nàng loay hoay tới mức đổ đầy mồ hôi, cố gắng vì hắn thì cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng đang sung sướng tới một nửa nàng lại phủi tay nói không làm, vậy sao được!
Phạm Trường An năn nỉ, “Thu Nương tốt bụng, Thu Nương dễ thương, cố gắng thêm một lúc nữa đi, được không?”
“Không! Loay hoay mệt mỏi cả buổi cũng chẳng thấy ai đó cho chút phản ứng nào!” Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái, giận dỗi nằm quay lưng về phía hắn.
“Thoải mái mà, thật sự rất thoải mái!” Phạm Trường An vội vàng bắt lấy tay Đỗ Thu Nương nói. Nàng dỗi hất tay hắn ra, bỗng nghe hắn rên một tiếng, lập tức xoay người lại hỏi, “Trúng chỗ nào rồi? Đã bảo chàng đừng động lung tung lại không nghe!”
Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương chăm chú, chu miệng, hết nhìn ‘tiểu Trường An’ lại nhìn nàng, dáng vẻ kia giống hệt đứa nhỏ đáng thương không được ăn đường. Cơn giận của Đỗ Thu Nương lập tức tiêu tan, thầm thở dài, nghĩ chỉ trách đời này nàng gặp phải khắc tinh, đành quay người tiếp tục việc vừa rồi.
Lần này Đỗ Thu Nương đã có kinh nghiệm, dùng lực vừa đủ, cảm thấy vật kia khẽ nhúc nhích, càng tăng thêm tốc độ.
Phạm Trường An khẽ rên một tiếng, hồi sau không kiềm chế nổi nữa, kéo tay Đỗ Thu Nương ra lật người đè nàng xuống, dùng cả hai tay cởi hết y phục trên người nàng, rồi cúi người hôn lên môi nàng.
Lý trí của Đỗ Thu Nương muốn đẩy Phạm Trường An ra, nhưng cơ thể nàng lại rất muốn hắn. Nhiều ngày lo lắng hãi hùng biến hết thành nhiệt tình, nàng ôm cổ hắn, dặn, “Chậm một chút đừng động tới vết thương.”
“Lúc này đừng quan tâm tới mấy thứ đó!” Phạm Trường An hôn lên môi Đỗ Thu Nương, hóa tất cả lời muốn nói thành nụ hôn lưu luyến dịu dàng, rồi tiến vào Đỗ Thu Nương, điên cuồng ra ra vào vào.
Nụ hoa của nàng bao thật chặt vật đó của hắn, khiến hắn mấy lần suýt không cầm giữ được. Tối nay nàng thật sự quá quyến rũ, hắn cũng quá nhớ nhung thân thể nàng, nhưng hắn tự nhủ phải từ từ thôi, cho nên mỗi khi đến lúc mấu chốt đều cố gắng kìm lại.
Đỗ Thu Nương cảm giác nàng như đang trôi nổi trên những con sóng, mỗi lần bị sóng đánh đi, Phạm Trường An lại kéo nàng về. Nàng liều mình cặp hai chân lên lưng hắn, giúp va chạm giữa hai người càng được sâu hơn.
“A….” Phạm Trường An gầm nhẹ một tiếng. Đỗ Thu Nương nhìn hắn với vẻ khiêu khích, “Tướng công, chẳng lẽ chàng bị thương nên…… Có lòng nhưng không đủ lực?”
Dám khiêu khích hắn? Phạm Trường An nở nụ cười xấu xa, đứng dậy ôm Đỗ Thu Nương đi tới bên giường, nâng hai chân nàng lên, tiến vào toàn bộ một lần nữa. Lần này hắn không thèm nhịn nữa, tấn công liên hồi, cho đến khi nàng liên tục thở gấp, cơ thể dần thả lỏng, hắn lại càng tăng tốc. Lúc nàng mềm nhũn cả người, cũng là lúc hắn giao nạp vũ khí.
Rốt cuộc Đỗ Thu Nương đã biết, khiêu chiến tôn nghiêm của một người nam nhân sẽ có hậu quả thế nào. Đêm dài đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai người đã sôi trào không biết bao nhiêu lần, mỗi lần Đỗ Thu Nương đều lo lắng cho thân thể của Phạm Trường An, nhưng chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, lần nào cũng buông vũ khí đầu hàng.
Đến khi Đỗ Thu Nương mết tới mức thiếp đi, Phạm Trường An vẫn còn muốn tiếp tục. Nàng quả thật đã hết chịu nổi, phải xin tha, “Ta…. Ta sai rồi….”
Nhờ tối nay, Đỗ Thu Nương đã ngộ ra, việc dưới giường, nàng quyết, chuyện trên giường, vẫn là do Phạm Trường An định đoạt.
Tôn nghiêm trên giường của nam nhân là thứ không thể khiêu khích. Đây là kinh nghiệm phải dùng mồ hôi và nước mắt để đổi lấy.
Hôm sau, Lâm Nguyên Tu tới thay thuốc cho Phạm Trường An, phát hiện rất nhiều vết thương vốn đã kết vảy lại nứt ra. Đỗ Thu Nương đứng một bên giúp đỡ, mặt cúi gần như sắp chạm đất luôn. d',iễn.đàln/lê,qu=ý,đô'n Lâm Nguyên Tu tìm cớ kêu nàng đi chỗ khác, rồi đen mặt nói với Phạm Trường An, “Ngươi còn cần cái thân thể này nữa không? Dù cho tuổi trẻ khí thịnh thì cũng phải biết tiết chế một chút chứ!”
“Mấy ngày trước hình như có ai đó cứ luôn lầu bầu nói muốn ôm ngoại chất….” Phạm Trường An thản nhiên nhìn trần nhà nói.
“Ngươi….” Lâm Nguyên Tu phất tay áo nói, “Ngươi sinh đi, sinh nhiệt tình đi! Tốt nhất là trước khi phụ thân ngươi tìm tới, sinh được một nhi tử trắng trẻo mập mạp để chặn miệng hắn!”
Đỗ Thu Nương núp ngoài cửa, nghe câu ‘sinh được một nhi tử trắng trẻo mập mạp….’ thì đỏ bừng mặt, đề tài này nàng không tiện lộ mặt, bèn chạy đến phòng Phạm lão thái thái.
Phạm Trường An thấy vạt váy Đỗ Thu Nương lướt qua cánh cửa, khẽ thở dài một tiếng.
Sức khỏe của Phạm lão thái thái đã khôi phục gần như bình thường, có điều mấy ngày qua bôn ba đường dài, nên Đỗ Thu Nương sợ lại phát bệnh nhờ Lâm Nguyên Tu khám lại luôn. Lâm Nguyên Tu bắt mạch cho Phạm lão thái thái xong, nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn, nàng mới yên tâm.
Chẳng mấy chốc đã tới cuối năm. Đây là cái tết đầu tiên của Đỗ Thu Nương ở nhà họ Phạm. Nàng đã sớm khâu áo bông cho Phạm lão thái thái và Phạm Trường An, chỉ chờ tới mùa đông là đưa cho hai người mặc vào. Kể từ khi biết thân phận của Lâm Nguyên Tu, nàng đã vội vàng khâu thêm một cái nữa, may mắn cuối cùng cũng kịp.
Đỗ Thu Nương thấy ngày nay trời lạnh nhiều, bèn đưa áo đã khâu xong cho ba người mặc vào.
Lâm Nguyên Tu phiêu bạc nhiều năm, vẫn luôn sống một mình, nay nhận được áo bông do chính tay Đỗ Thu Nương khâu, mừng rỡ cười không khép được miệng. Phạm Trường An và Phạm lão thái thái cũng rất vui vẻ. Năm mới chưa tới mà cả nhà đã vui như Tết rồi.
Đêm đó, Phạm Trường An giao cho Đỗ Thu Nương cái túi Trương Bác Hưng đã đưa, “Hắn nói để chúng ta dùng lúc tết nhất.”
Đỗ Thu Nương nhìn xong thầm nghĩ: thật là hào phóng, đưa một lần luôn một trăm hai mươi lượng, hơn một năm bổng lộc của hắn luôn rồi!
Nếu là Đỗ Thu Nương của lúc trước, thấy một trăm lượng nhất định sẽ kích động tới mức hai mắt tỏa sáng, nhưng giờ dù gì nàng cũng đã là một bà địa chủ, nên lúc này nàng cũng chỉ hơi kinh ngạc một tí thôi.
Đời trước, nói gì Đỗ Thu Nương cũng là nương tử của một cử nhân, biết được mấy chữ có thể lập vài bảng ghi chú đơn giản, làm riết quen tay, việc tính toán sổ sách trong nhà coi như có lớp có lang. Tính xong, nàng giao sổ sách cho Phạm lão thái thái kiểm tra lại, bắt đầu báo cáo tình hình kinh doanh mấy tháng nay.
Qua mấy lần mua thêm, giờ đất đai nhà nàng đã tổng cộng gần năm mươi mẫu, trừ vài mẫu để riêng trồng cây thuốc, số còn lại đều cho người ta thuê hết, riêng tiền cho thuê đất không cũng đã không ít. Nếu sang năm được mùa, là nàng có thể thu đủ số vốn ban đầu rồi.
Lần này, Lý Nhiên xem như chó ngáp phải ruồi, nhờ phúc của Đỗ Thu Nương mà giữ được mạng, nhà họ Lý thật tình muốn tạ ơn nàng. Tăng lão gia là người làm ăn, nghĩ sẽ cho Phạm Trường An một cơ hội phát tài, bèn bàn bạc với Phạm Trường An, đề nghị hợp tác mở một tiệm bán hương liệu ở Kiến Châu, lỗ lão chịu, lời thì chia nhau.
Đây xem như một vụ buôn bán bảo đảm không lỗ. Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương thương lượng một phen, cả hai đều thấy có triển vọng, cho dù lỗ hết bạc, hai người cũng còn mấy mẫu đất làm vốn, không sợ chết đói.
Từ một trăm lượng bạc Phạm lão thái thái giao cho chỉ vài tháng đã tăng gấp mấy lần, tương lai còn có xu hướng tăng thêm nhiều nữa. Phạm lão thái thái kinh ngạc thốt lên, “Giỏi lắm, giỏi lắm! Con vất vả rồi!” Xem như Phạm lão thái thái đã phục tài của Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương nghĩ không có công không thể nhận lộc, dù gì cũng một trăm lượng chứ không phải một lượng, bèn đề nghị hay là trả lại túi tiền cho Trương Bác Hưng thì hơn. Phạm lão thái thái nghe xong chỉ nói đó là Trương Bác Hưng nợ Phạm Trường An nên cứ giữ đi.
Nghe vậy, Đỗ Thu Nương cũng an tâm, lại nghĩ có tiền dư nên mua thêm một ít đất nữa, rồi chờ tới mùa xuân, sẽ xây một căn nhà bên cạnh nhà nàng, mới Lâm Nguyên Tu dọn qua để cả nhà được ở gần nhau. Tương lai Lâm Nguyên Tu có cưới thê sinh tử thì càng thêm náo nhiệt. Sau đó mở rộng sân nhà một chút, trồng thêm chút hoa cỏ, đào hồ nuôi cá, đến mùa hè, cả nhà ngồi trong sân hóng gió ngắm hoa, cuộc sống sẽ chẳng khác gì thần tiên!
Đỗ Thu Nương nói ý tưởng này với Phạm Trường An. Hắn lập tức ôm nàng cười nói, “Thu Nương, chúng ta đổi một cái gường lớn hơn đi!”
Đỗ Thu Nương nhìn cái giường nhỏ xíu của hai người, quả thực có gây trở ngại cho sự phát huy của Trường An, nhưng nếu hắn càng phát huy, chẳng phải cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn? Nàng liếc hắn một cái, vờ như không nghe thấy.
Phạm Trường An vẫn không nản lòng, thậm chí còn trở nên nhiệt tình hơn, cứ dăm ba ngày lại nhắc một lần. Đỗ Thu Nương nghe riết nổi giận mắng một trận. Hắn phát sầu, ngồi xổm than ngắn thở dài. Nàng thấy vậy, lại thầm nghĩ: có phải mình đã quá độc ác không? Mấy ngày sau, Phạm Trường An đột nhiên hớn hở chạy vào nhà, theo sau là một nhóm người khiêng đồ do Lý Nhiên dẫn đầu. Lý Nhiên thấy Đỗ Thu Nương, lập tức cười nói, “Tẩu tử nói có khéo hay không, Trường An huynh vừa muốn lên trấn trên tìm thợ mộc chuyên làm đồ dùng trong nhà thì bị đụng phải ta, muốn dùng đồ tốt thì một bộ cũng phải mất hơn năm, nhanh lắm cũng phải nửa năm cùng, như vậy chừng nào mới có dùng được đây?! Đúng lúc nhà ta có món để không không dùng, nếu tẩu tử không để ý, thì xem như xài giùm ta, còn mới toanh đấy!”
Đỗ Thu Nương nhìn vẻ hớn hở trên mặt Phạm Trường An, hơn nữa Lý Nhiên cũng đã vác đồ tới, lòng cũng muốn nhận, nhưng khi thấy là một bộ gia cụ từ gỗ đỏ, thì vội nói quá quý không thể nhận. đinễn.đàn/lê,qư,uý,đ'ôn Lý Nhiên bèn khoát tay, cười nói, “Tẩu tử đừng khách sáo! Hai nhà chúng ta ta có thể nói là hoạn nạn có nhau chứ chẳng chơi, món đồ nhỏ này có đáng là gì đâu!” Dứt lời hắn lập tức chỉ huy nhóm người khiêng đồ vào trong.
Đỗ Thu Nương đứng ngoài cửa thật lâu nhìn Phạm Trường An chịu khó xách từng thùng nước vào phòng, chà lau mỉ tỉ từng món một cho tới khi chúng sáng bóng lên mới chịu dừng tay.
Phạm Trường An cười nhe răng với Phạm lão thái thái và Đỗ Thu Nương, “Tổ mẫu xem này, chúng ta có một bộ gia cụ mới!”
“Hài tử này, mới mấy tháng không gặp đã trở nên siêng năng vậy rồi sao?” Phạm lão thái thái nghi ngờ hỏi.
“Con cũng không biết….” Đỗ Thu Nương chột dạ đáp.
Mặt trời vừa xuống núi, Phạm Trường An đã lập tức lên giường chờ sẵn, thấy Đỗ Thu Nương đi vào, bèn cười hắc hắc. Nàng lơ đi, cau mày bước tới tủ y phục mới bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Phạm Trường An vốn không để tâm, nhưng thấy Đỗ Thu Nương lật tung cả tủ xong lại bắt đầu lục tới bàn học của hắn, thì bắt đầu khẩn trương, vội hỏi, “Đã trễ thế này nàng còn tìm gì vậy?”
Đỗ Thu Nương lập tức duỗi tay ra, nói “Đưa đây!”
“Đưa…. Đưa cái gì?” Phạm Trường An chột dạ hỏi lại.
“Ta hỏi chàng, chàng đi tìm thợ mộc làm đồ lấy cái gì trả tiền cọc?”
“Ta đâu có.…” Phạm Trường An vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Thu Nương, thấy nàng không có vẻ giận lắm bèn vững tâm nói, “Không cần tiền đặt cọc!”
“Chàng lừa ai đó? Phạm Trường An, lá gan của chàng càng ngày càng phì ha, dám học thói giấu tiền riêng? Tiền đâu? Tiền ở đâu? Mau giao ra đây!” Đỗ Thu Nương vừa nói vừa vươn tay muốn túm Phạm Trường An. Hắn vội rụt người xin tha, “Đừng nhéo lỗ tai, đừng nhéo!” Dứt lời lập tức chạy lại bàn học móc ra mấy lượng bạc từ trong bình hoa đưa cho Đỗ Thu Nương. Nang nhìn hắn với ánh mắt không tin. Hắn chỉ biết thầm than mệnh mình khổ, lại móc ra thêm một ít bạc từ trong gối nằm.
Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: được lắm, đây hẳn là số bạc nàng đưa hắn lúc hắn bị bắt vào nha môn, hắn không chỉ không dùng, còn dám giấu làm của riêng!
Danh sách chương