Lý Nhiên giao du rộng, là người biết tin đầu tiên. Giải Nguyên quả thật đã thuộc về tên lùn mập ở Túy Tiên Lâu hôm trước. Càng kỳ lạ hơn là, kẻ luôn tự tin như Trương Nguyên Bảo cũng đậu nhưng lại nằm gần chót danh sách, còn kẻ bình thường ít học như Triệu Kiếm Nhận lại đậu cao hơn cả Trương Nguyên Bảo.

Khắp thôn An Bình, ai cũng cảm thấy mất mặt, yếu thế hơn thôn bên hẳn. Thôn người ta có hai tú tài, thôn họ cũng có hai, kết quả Triệu Kiếm Nhận thành cử nhân, còn Trương Nguyên Bảo thì đã dọn đi, chẳng thể tính là người của thôn An Bình nữa, Phạm Trường An lại chưa có kết quả cũng biết chắc là không đậu, không những vậy còn liên lụy tới tú tài Lý Nhiên của thôn người ta.

Sau khi biết tin, Triệu Kiếm Nhận đã mở tiệc mời toàn thôn hắn đến nhà ăn mừng, lúc nào cũng trong tình trạng đắc ý vênh váo. Có người thấy hắn thành Cử nhân bèn tặng bạc tặng đồ để lấy lòng, hắn đều nhận hết. Những lúc rảnh rỗi hắn còn chạy tới thôn An Bình lượn lờ, hễ thấy ai là lại hất mặt lên, chờ người ta kêu một tiếng ‘Cử nhân lão gia’ mới chịu. Bộ dáng kiêu ngạo như con công đó của Triệu Kiếm Nhận khiến Đỗ Thu Nương cực kỳ ghê tởm, vì vậy vừa thấy bóng hắn từ xa đã lập tức tránh đi.

Một ngày nọ, Phạm Trường An không may đụng trúng Triệu Kiếm Nhận, muốn đi đường khác cũng không kịp. Triệu Kiếm Nhận làm bộ làm tịch gọi một tiếng ‘Trường An huynh’, rồi hất mặt lên, chờ Phạm Trường An nịnh nọt hắn. Phạm Trường An đành hơi cúi đầu chắp tay gọi một tiếng ‘Cử nhân lão gia’ cho xong chuyện. Triệu Kiếm Nhận đáp lại bằng nụ cười châm chọc, hồi lâu vẫn không chịu kêu Phạm Trường An ngẩng đầu, cố ý giả lơ nhìn ngắm bốn phía.

Lúc này, Triệu Kiếm Nhận bỗng thấy Đỗ Nhược Lan đang đứng túm tụm với một nhóm thiếu nữ ở cách đó không xa, ngoắc tay với hắn, “Cử nhân lão gia, Cử nhân lão gia…..”

Đỗ Nhược Lan vốn xinh đẹp, Triệu Kiếm Nhận đã sớm dòm ngó, nay thấy Đỗ Nhược Lan thể hiện sự hâm mộ rõ ràng như vậy, bên cạnh còn có các tiểu cô nương xinh tươi, bèn lập tức bước tới. Vì quá vội vàng, hắn không để ý ở dưới, nên vừa đạp chân xuống đã….

“Phốc!”

Triệu Kiếm Nhận vừa nhấc chân lên đã thấy giày hắn đang dính đầy phân trâu.

Lúc này, Phạm Trường An vẫn cung kính cúi đầu, còn đám thiếu nữ kia thì cười nghiêng cười ngả không ngừng. Đỗ Nhược Lan chỉ vào Triệu Kiếm Nhận cười to nói, “Tỷ phu, tỷ phu nên cách Triệu cử nhân xa một chút, gần quá không khéo lại biến thành bộ dáng nhếch nhác như Triệu cử nhân bây giờ!”

Triệu Kiếm Nhận phát hiện hắn bị một đám tiểu cô nương đùa giỡn thì vừa vô cùng tức giận, vừa xấu hổ cố gắng vẩy phân trâu trên giày ra nhưng mãi không được, bèn quyết định cởi giày, để luôn chân trần chạy nhanh về nhà.

“Cứ để hắn đắc ý một lúc đi!” Lý Nhiên lén nói với Phạm Trường An, “Không chừng chẳng mấy chốc nữa là…..”

Phạm Trường An nhận thấy lời Lý Nhiên có ẩn ý, nhướn mày nhìn Lý Nhiên. Lý Nhiên bèn hạ giọng nói nhỏ, “Nhị thúc của ta thường buôn bán qua lại giữa Trường Bình và Kiến Châu, hôm qua nhị thúc về nói, gần đây gần đây tình hình Kiến Châu rất bất ổn, quan binh lục soát bắt người khắp nơi, mà đặc biệt là chỉ bắt toàn sĩ tử. Ngay cả Trương Nguyên Bảo cũng bị bắt đi rồi chưa thấy về, nhà họ Trương đã cho người đi thăm dò mấy lần vẫn không thu được tin tức gì! Sợ rằng đã xảy ra chuyện động trời rồi!”

Phạm Trường An khẽ cau mày, thầm nghĩ: mấy ngày nay Thu Nương cứ trằn trọc suốt cả đêm, nếu hắn còn nói với nàng những việc này, chỉ sợ sẽ khiến nàng càng lo lắng thêm, không bằng đừng nói tốt hơn.

Lại qua mấy ngày, đột nhiên có quan binh từ trấn Trường Bình vào thôn An Bình, đến thẳng nhà Phạm Trường An. Một tên lính thấy Đỗ Thu Nương đang đứng trong sân bèn gõ cửa hỏi, “Đây là nhà họ Phạm phải không?”

Đỗ Thu Nương vừa thấy quan binh tim đã đập như trống nổi, đổ mồ hôi đầy tay, bỗng nhớ đời trước Trương Nguyên Bảo đã từng nói bọn quan binh có những biện pháp bức cung rất độc ác, nhất thời không biết phải nói gì. Đúng lúc này, Phạm Trường An từ trong nhà bước ra.

Một tên quan binh thấy Phạm Trường An bèn tiến lên hỏi, “Phạm tú tài phải không? Ngươi phải đi ngay một chuyến tới nha môn với bọn ta, đại nhân có một số việc muốn hỏi ngươi.”

Không được….. ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Đỗ Thu Nương là không thể bọn quan binh bắt Phạm Trường An đi.

Lúc này, trên con đường thông sang thôn bên sát bên nhà, Đỗ Thu Nương thấy Triệu Kiếm Nhận đang bị trói hai tay bắt đi, hùng hùng hổ hổ la ầm lên, “Dù gì ta cũng là Cử nhân, có công danh trong người, ngay cả gặp huyện thái gia ta cũng không phải quỳ nữa là, các ngươi là cái thá gì mà trói ta?”

Một tên quan binh không nhịn được nữa, lấy sóng đao gõ mạnh lên đầu Triệu Kiếm Nhận, mắng, “Cử nhân? Thánh thượng tự ra khẩu dụ, hủy bỏ danh Cử nhân của tất cả Cử nhân vừa thi đậu ở Kiến Châu rồi! Ngươi tự cầu nhiều phúc để có thể cầm cự được mấy ngày trong lao đi!” Đầu Triệu Kiếm Nhận bị gõ mạnh tới mức chảy cả máu.

Dọc đường đi có rất nhiều người vây xem, nhao nhào bàn tán, bỗng thấy Triệu Kiếm Nhận bị bổ một đao, thì lập tức im miệng ngay. Đao kiếm không có mắt!

Mẫu thân Triệu Kiếm Nhận chạy theo, vừa khóc vừa la, “Tại sao các ngươi bắt nhi tử của ta? Mau buông nhi tử ta ra, buông ra!”

Chẳng mấy chốc, Đỗ Thu Nương lại thấy Lý Nhiên cũng bị bắt, có điều Lý Nhiên vẫn đang cười hì hì nói chuyện với quan binh bên cạnh, không hề bị trói. Lý Nhiên thấy Phạm Trường An, từ xa đã vẫy tay nói “Trường An huynh, các huynh đệ đây kêu chúng ta đến nha môn giúp một tay cho việc tra án, chúng ta phải đi một chuyến thôi!”

Lý Nhiên vừa nói vừa chạy lại gần Phạm Trường An, kéo tay Phạm Trường An nói nhỏ, “Bọn quan binh này đều có mắt không tròng, huynh muốn bị bọn chúng đánh chết ngay trước cửa nhà sao? Yên tâm đi, nhị thúc ta đã lo liệu hết rồi, chúng ta sẽ không có việc gì đâu!” Xong, Lý Nhiên lại cười nói với tên quan binh cầm đầu bên cạnh, “Đại ca, huynh đệ ta đang trong thời kỳ tân hôn, lúc này đi không biết khi nào mới trở lại, hắn muốn nói một vài câu từ biệt với thê tử, mong đại ca châm chước cho!”

Lý Nhiên vừa nói vừa nhét bạc vào trong tay tên cầm đầu. Tên cầm đầu nhận lấy, đi sang một bên canh.

“Ta sẽ không sao đâu!”

Đời trước Trương Nguyên Bảo đã từng kể về vụ án này cho Đỗ Thu Nương nghe, nhưng không có nói gì tới việc số phận của các thí sinh không dự thi sẽ ra sao. Hẳn là sẽ không quá mức thê thảm, nhưng bị bắt vào nha môn, ai biết ở trong đó sẽ xảy ra chuyện gì chứ!

Đừng sợ, đừng sợ! Đỗ Thu Nương tự lặp đi lặp lại trấn tĩnh bản thân. Tỉnh táo lại rồi nàng mới nhớ ra mấy ngày trước nàng vẫn luôn nghĩ nếu Trường An cũng bị bắt đi thì phải chuẩn bị những gì, nên đã cho vào trong túi sẵn. Nàng bèn chạy vào nhà cầm cái túi ra đưa cho Phạm Trường An, dặn dò: “Trường An, trong này ta có chuẩn bị ít bạc vụn và lương khô. Trên đường chàng đừng tiếc bạc, khi nào thấy cần thì cứ xài!”

“Được rồi tẩu tử! Mấy việc này ta đều biết, để bọn ta đi thôi!” Lý Nhiên vừa nói vừa kéo Phạm Trường An đi. Đi được một khúc, hắn mới nghĩ: Đỗ Thu Nương chỉ là một thôn phụ quê mùa, sao lại biết đạo đối nhân xử thế như vậy, ‘đi xa đừng tiếc bạc’ là mấy lời những người từng đi đây đi đó nhiều như nhị thúc hắn hay nói.

Bọn quan binh vừa đi, thôn An Bình lập tức bùng nổ. Có người nói mấy tú tài này bị bắt vì tội mưu phản, lại có người đồn họ viết bậy trong bài thi mới bị bắt giam.

Đỗ lão hán vừa hay tin Phạm Trường An bị bắt đã vội vã dẫn cả nhà chạy sang, đúng lúc Đỗ Thu Nương đã thu dọn hành lý xong. Nàng nói muốn lên trấn Trường Bình chờ Phạm Trường An với ánh mắt hết sức kiên định.

Phụ thân Lý Nhiên cũng chạy tới, nói là nhị thúc của Lý Nhiên xem như có chút mặt mũi ở trấn Trường Bình, có thể lo liệu được một số việc. Lý Nhiên cũng đã báo để nhờ nhị thúc hắn đồng thời giúp đỡ Phạm Trường An một tay. Đỗ Thu Nương nghe xong, bớt lo được một ít.

Nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc mọi người cũng không yên lòng. Đã ba bốn ngày trôi qua vẫn không hề có chút tin tức gì của Phạm Trường An và Lý Nhiên. Mỗi ngày Đỗ Thu Nương đều nóng ruột nóng gan giống như bị thiêu trên chảo dầu, cuối cùng nhịn không nổi nữa, định lên trấn Trường Bình một chuyện xem sao, thì phụ mẫu Lý Nhiên cũng tới vì lý do tương tự. Hai bên bèn hẹn đi lên trấn trên với nhau, tới nhà cữu cữu của Lý Nhiên đợi.

“Tên cẩu quan đáng chết!” cữu cữu Lý Nhiên họ Tăng, Đỗ Thu Nương gọi là Tăng lão gia. Hẳn là mấy ngày nay Tăng lão gia cũng bôn ba lo này nọ không ít nên mặt mày có vẻ mệt mỏi. Dừng một chút uống nước rồi, Tăng lão gia lại nói tiếp, “Trấn Trường Bình không phải là nơi giàu có, nên hầu hết những Huyện thái gia tới chỗ này đều rất tham tiền, luôn tìm cách ăn chặn mồ hôi nước mắt của dân chúng. Hiếm lắm mới có được một vụ án lớn thế này, bên trên lại ra lệnh phải tra khảo nghiêm khắc, tên cẩu quan này bèn vin vào đó nghĩ biện pháp vơ vét một phen cho đầy túi!”

“Nhưng Lý Nhiên nhà ta và Phạm Trường An căn bản không có vào trường thi, sao gian lận trong lúc thi được?! Vụ án này có liên quan gì tới hai đứa nó đâu!” Lý thái thái khóc nói, “Đã bốn ngày rồi vẫn không có tin tức, muội lo chết mất!”

“Muội đừng gấp!” Tăng lão gia nói, “Tẩu tử muội và tiểu thiếp Huyện thái gia mới nạp cũng có quen biết, mấy ngày trước ta đã tặng bạc cho Huyện thái gia thông qua nàng ta. Nàng ta nói, việc Lý Nhiên và Trường An chưa vào trường thi, có rất nhiều người chứng kiến cho nên chỉ tra hỏi mấy câu thôi cho đúng lệ thôi. Có lẽ ngày mai sẽ được thả ra!”

Nghe vậy, Đỗ Thu Nương cũng an tâm một ít, cảm ơn Tăng lão gia rối rít. Ngược lại, Lý thái thái bỗng nắm tay nàng khóc nói, “Hôm đó cũng may nhờ phúc của hai đứa Nhiên ca nhi mới không vào trường thi, nếu không, nếu không……”

Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: chỉ có thể nói là vì nàng đã may mắn sống lại, nhớ được một số chuyện trong tương lai mà thôi.

Tăng lão gia nói là ngày mai sẽ được thả ra, nhưng bọn họ phải đợi tới hai ngày mới thấy nhóm người thứ nhất bước ra khỏi cổng nha môn ra. Đỗ Thu Nương tinh mắt nhận ra Lý Nhiên đang đứng lẫn trong một đám thư sinh đầu bù tóc rối. Lý Nhiên thấy người thân, đầu tiên là ngồi sững trên đất hồi lâu không nói lời nào, sau đó bắt đầu nghiêng thân sang một bên, ói điên cuồng.

Đỗ Thu Nương nhón chân nhìn khắp, vẫn không thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu, tim lại bắt đầu đập mạnh. Lúc này Lý Nhiên đã phục hồi tinh thần, yếu ớt nói, “Tẩu tử, sợ là hôm nay Trường An huynh vẫn chưa được thả ra, về nhà rồi ta sẽ nói kỹ hơn.”

Lý Nhiên sống tới từng này tuổi, mới tự mình thể nghiệm uy lực của các kiểu hình phạt trong nhà lao Trường Bình. d-iễn.đà;n/lê,q:uý,đ'ôn Không phải là nỗi khổ da thịt mà là trơ mắt nhìn những người xung quanh bị dẫn đi ra ngoài từng người từng người một, nhưng hoặc là không về nữa, hoặc là về nhưng thương tích đầy mình. Thêm nữa, mấy chục con người bị nhốt trong một phòng giam chật hẹp, ba ngày không cho ăn cơm uống nước, tiêu tiểu này nọ đều tại chỗ, khiến sinh ra mùi hôi thối khủng khiếp không nói, quan trọng hơn là không nến không đèn, không ánh sáng, hoàn toàn tối thui không biết ngày nào giờ nào, khiến người ta dễ trở nên điên cuồng.

Trong suốt khoảng thời gian đó, nhờ có Phạm Trường An an ủi không ngừng, Lý Nhiên mới không phát điên. di;nễn.đàn/lê,qscuý.đưôn Đối với người không thích nói như Phạm Trường An thì những lời hắn nói trong mấy ngày qua hẳn đã nhiều hơn tổng cộng những lời hắn đã nói từ trước tới giờ.

Sau khi phòng giam có ánh sáng trở lại, Lý Nhiên thấy có vài người ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, khủng khiếp hơn là có một thư sinh trong bọn đã cắn lưỡi tự sát trong bóng tối, chết không nhắm mắt.

Sau đó, người càng ngày càng ít, không biết số phận thế nào.

“Trường An huynh vẫn luôn nói với ta, hai ta không vào trường thi, nhất định sẽ không có chuyện gì, cho nên mấy nha dịch kia mới không động vào. Cuối cùng lúc chỉ còn hai bọn ta, ta đã nghĩ bọn ta được thả, nhưng rốt cuộc chỉ có một mình ta……” Lý Nhiên nhìn Đỗ Thu Nương một cái, nói tiếp, “Phạm tẩu tử, trước khi ra ngoài, hình như ta đã thấy…. Trương Thu Hoa……..”

Đỗ Thu Nương giật mình thầm nghĩ: Trương Thu Hoa…… Trương Thu Hoa biến mất mấy tháng đột nhiên xuất hiện ở đây? “Thu Nương đừng vội! Đại ca ta đã cho người đi hỏi thăm rồi!” Lý thái thái ôm Lý Nhiên khóc một hồi, lúc này đã phục hồi tinh thần, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Đỗ Thu Nương bèn an ủi.

Nghe thấy ba chữ ‘Trương Thu Hoa’ thì Lý thái thái cũng mơ hồ có dự cảm không lành.

Lúc này, Tăng lão gia và Tăng thái thái đồng thời bước vào. Đỗ Thu Nương đứng dậy chào. Tăng thái thái khoát tay nói, “Ta mới vừa tìm Trương di nương hỏi thăm, nhưng bị nha hoàn của nàng ta cản lại, đưa ta một lá thư nói rõ là chuyển cho Đỗ Thu Nương. Ta bèn vội vàng chạy về đây.” Tăng thái thái nói xong, lập tức móc ra một lá thư đưa lá thư cho Đỗ Thu Nương.

Đỗ Thu Nương đọc xong lá thư, mặt biến sắc, vội vàng chạy ra cửa.

Lý Nhiên nhặt lá thư rơi trên đất lên, xem lướt qua xong, vỗ đầu một cái la lên “Đúng là oan gia ngõ hẹp! Trương Thu Hoa kia sao lại thành sủng thiếp của Huyện thái gia rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện