Dương thị thường nói với Chu Đông Sinh, “Không biết chàng có bao nhiêu phúc khí mới cưới được ta. Ta hiếu thuận với cha mẹ chàng, hữu ai huynh đệ chàng, hòa nhã với chị em dâu, đối với thất đại cô, bát đại di đều là khuôn mặt tươi cười, chưa bao giờ giống như những nữ nhân đanh đá chua ngoa trong thôn, làm mất mặt chàng trước mặt mọi người.”

Gặp người luôn mang theo khuôn mặt cười, nói thì dễ dàng, nhưng làm thật không đơn giản, cho nên khi nàng gả vào Chu gia, sau Chu Nam Sinh lại cưới Đường Hà, trưởng bối Chu gia nhiều lần so sánh, nàng vẫn rất thỏa mãn, cuộc sống trôi qua hài lòng.

Nhưng sau khi Chu Bắc Sinh thành thân, sự tồn tại của Lã thị luôn luôn nhắc nhở nàng cái gia đình này không có công bằng, dĩ nhiên trước kia trong nhà lão nhân đều cưng Chu Bắc Sinh, dù sao còn có một Chu Nam Sinh xếp cuối, cuộc sống một phòng bọn họ không tính là khổ sở, huống chi cuộc sống một nữ nhân không giống người đọc sách, nàng không thể nào so sánh được, nhưng sau khi Lã thị gả vào, cuộc sống bọn họ có rất nhiều chồng chéo, chỗ nào cũng biểu hiện bất công, rất nhiều chuyện làm cho người ta thương tâm khó chịu.

Dương thị nhớ lại mấy ngày nay không thuận ý, vừa tức vừa thương tâm, càng chạy càng nhanh, chưa đến mấy phút đã tới nhà Thất bá. Nhà bọn họ có một sân rộng, hôm nay trời nắng đẹp, trong sân phơi đầy nến.

Một hài tử trong sân đi tới, đang lớn tiếng lầm bầm, hài tử dừng trước cửa phòng bếp, vẫn nói đâu đâu, Dương thị bị nó cản đường, nhìn hài tử này khác với người thường, Dương thị chán ghét, coi thường, lớn lên không có chút nào linh hoạt, ngược lại ngũ quan hơi dại, hỏa khí nàng chuyển thành phiền chán, không khỏi lớn tiếng quát lớn: “Dẹp Đầu Lục, tránh ra chỗ khác!”

Có người đang làm việc ở đại sảnh ló đầu ra, một vị phụ nhân đứng lên đi ra.

Dương thị nhận ra đó là Hứa thị, mẹ Dẹp Đầu Lục, cho dù hài tử ngu dại trong lòng Dương thị không đáng được yêu mến, nhưng phát hỏa trước mặt mẹ ruột, vẫn cảm thấy khó xử, nàng giải thích: “Nó cản đường con, nói nó tránh ra nó không nghe…”

Hứa thị khó khăn cười với nàng, cúi đầu kéo con mình ra, đi tới một góc sân.

Dương thị vụng trộm bĩu môi, đi tới phòng bếp. Nhà Thất bá làm nến, phòng bếp cố ý làm lại, so với phòng bếp bình thường lớn gấp đôi, bếp lò có thêm mấy cái, đều chất củi cháy lớn, trong nồi trắng xóa màu sáp nến. Mấy phụ nhân hai tay chia ra gắp chừng mười cây gậy trúc, tự mình thò gậy vào trong nồi sáp, sau đó nhấc lên, nhúng vào thùng nước lạnh, làm đi làm lại nhiều lần, sáp dần dần dính quanh gậy trúc, từng bước từng bước thành cây nến.

“Ôi, thê tử Đông Sinh, con so đo với hài tử ngốc làm gì, chúng ta trong phòng cũng nghe được cổ họng con toát ra hỏa khí.” Một vị phụ nhân làm giúp nói.

Dương thị lúng túng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Hứa thị đang nghiêm túc dạy dỗ nhi tử ngốc.

“Tẩu tử, hôm nay ngọn gió nào đưa tẩu đến nhà chúng ta vậy? Không phải nhà tẩu đang bề bộn công việc sao?” Thê tử Thu Sinh hỏi.

“Ta tới xem một chút, xem một chút.” Dương thị đáp, chung quanh nơi này tràn đầy mùi lửa than và sáp nến, mặc dù nàng nói với người Chu gia muốn tới nơi này kiếm tiền, nhưng tới rồi lại không mở miệng được.

“Cũng là thủ nghệ kiếm sống, không đáng nhìn.” Thê tử Xuân Sinh tiếp lời, “Nhà tẩu mới thật náo nhiệt, hôm nay chúng ta đều nghe thấy chiêng trống vào nhà tẩu, gõ một lúc lâu đấy.”

“Đúng vậy, nhà các ngươi có chuyện gì vui vậy? Nói để chúng ta hâm mộ chút.” Mấy phụ nhân thất chủy bát thiệt hỏi.

Thật là đi đâu cũng không tránh khỏi chuyện này, Dương thị không muốn đáp, nhìn thấy có chỗ không hiểu, lên tiếng hỏi công đoạn làm nến.

“Không phải nhà tẩu muốn làm nến bán chứ?” Thê tử Xuân Sinh cảnh giác hỏi, “Đừng làm, nhà tẩu có đủ tiền rồi phải giữ lại phần cơm cho người bên cạnh chứ?”

Dương thị có miệng khó trả lời, ý muốn ở lại làm giúp người ta càng nói không nên lời.

Đến giờ cơm, Dương thị thấy nhớ ấu nữ, lại phiền lòng không muốn về nhà, đang mè nheo, Chu Đông Sinh đi vào sân. Dương thị nghe được thanh âm nam nhân, biết hắn đi tìm mình, nàng nhớ tới mình bỏ hết việc thu hàng bỏ chạy, đoán chừng nam nhân tới tìm mình tính sổ, trong lòng sinh ra đôi chút sợ hãi, một giây sau lửa giận lấn át khiếp đảm, dứt khoát hờ hững với chu Đông Sinh đang hô to gọi nhỏ.

Chu Đông Sinh đẩy cửa đi vào, liếc nhìn nàng, nói: “Đi về nhà.”

“Ta có việc…”

“Oa nhi khóc tìm nàng.” Chu Đông Sinh lạnh mặt, không thèm nhìn mấy phụ nhân tò mò bên cạnh.

Dường thị sợ huyên náo khó coi, lên tiếng chào hỏi, theo hắn trở về.

“Hai người Đông Sinh đây là cãi nhau?” Nhóm phụ nhân bát quái, “Nhà bọn họ có ăn có mặc, có gì mà phải ầm ĩ?”

“Hắc, mỗi nhà có một khó khăn riêng.”

——

“Nàng muốn ở riêng, ta đã theo ý nàng rồi, nàng còn muốn gì nữa?” Trên đường đi, Chu Đông Sinh cố gắng đè nén hỏa khí, chất vấn, “Nàng chạy đến nhà Thất bá làm giúp, không phải làm xấu mặt chúng ta sao? Ông nội bị nàng làm cho tức chết rồi.”

“Ta muốn gì? Ta muốn lấy hai trăm lượng bạc trở về! Ta chả cần nhiều, hai trăm lượng có thể phân cho chúng ta năm mươi lượng.”

“Nàng có dừng lại không? Ở riêng tiền đó cũng không thuộc về ta, ông nội muốn dùng gì thì dùng.”

Dương thị giận đến tím mặt, nhưng sợ gây lộn thôn dân ngó nghiêng. Chuyện vẫn chưa xong, bọn họ trở về nhà, ngay trước mặt mọi người, Chu lão gia tử chỉ về phía nàng, mắng: “Ngươi có biết nghĩ không? Chuyện nhà mình không làm, chạy đi nhà khác, đúng là không biết xấu hổ! Cứ nghĩ náo loạn ở riêng là ta không quản được sao?”

Dương thị bị chửi vừa tức vừa thẹn, cúi đầu không dám lên tiếng. Chu Đông Sinh thay nàng cầu tình, buổi chiều hắn không ra ngoài thu hàng, ở nhà cân hàng với nàng.

“Nhà các ngươi thật không thể nào, quyên tiền sửa đường hai trăm lượng!” Lão hán giao hàng tới cửa hâm mộ nói.

Trong hai ba canh giờ, chuyện này truyền khắp bốn phương tám hướng, lời giống như vậy người ta nói quá nhiều. Dương thị mới nghe thì bốc lửa, giờ nghe thì chết lặng, “Đây là tu đức, chuyện nên làm.”

“Lão chu gia chính là giàu có. Như vậy xin thương xót lão hán ta, số tiền hoa quả khô này…”

“Thúc,” Dương thị bất đắc dĩ cười, “Người mua bán với chúng con không phải lần đầu tiên, không phải không hiểu được giá cả chúng con luôn cao nhất.”

“Nếu không phải vì cuối năm, ta cũng không giục, giờ thanh toán luôn cho ta đi? Chúng ta vẫn chờ tiền mua hàng tết đây.”

Trừ ông, một ngày kia rất nhiều người đòi lấy tiền luôn, chuyện như vậy năm trước đã có, một số nhà cuối năm cần dùng tiền, không đợi được đến đầu tháng sau, Phu thê Chu Đông Sinh đi hỏi lão gia tử. Lão gia tử sợ cự tuyệt bị nhìn ra đầu mối, nên thanh toán tiền cho một số người luôn.

Ngày đó, phu thê Chu Đông Sinh thanh toán cho mấy người đó bằng mười mấy lượng bạc còn sót lại trong nhà.

Ngày hôm sau, càng nhiều người muốn lấy tiền, lý do căn bản giống nhau.

Càng về sau, nhiều người nghe nói người bên cạnh lấy được tiền, cũng rối rít cầm giấy nợ tới cửa, tất cả mọi người đều nghe nói lão Chu gia có năng lực, giàu có hơn so với thôn dân, nói thanh toán tiền hàng trước đi, dù sao trước lễ mừng năm mới được cầm bạc nặng trịch mới thấy thoải mái.

Nhưng quỹ chung Chu gia đã hết bạc.

Vì rất nhiều người không thuận lợi lấy được tiền, đã có người cười giỡn suy đoán, lời vừa ra khỏi miệng, mọi người thất chủy bát thiệt thảo luận, càng nói càng giống như chuyện đã xảy ra như vậy. Đến cuối cùng, vốn là không vội lấy tiền, biến thành lập tức phải được thanh toán ngay.

Đám người Chu lão gia tử và Chu lão lo lắng tiền mặt không đủ xoay vòng, cuối cùng đã xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện