Chu Nam Sinh trở về phòng, nói chuyện vừa trải qua cho Đường Hà nghe.

Đường Hà cười, “Mâu thuẫn không thể lập tức giải quyết, càng kéo dài chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, may mà ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng có thể ở lâu chút.”

Chu Nam Sinh nhìn nàng thật sâu, “Tiểu Hà, nhất định phải như vậy sao?”

“Nhất định phải ở riêng mới được sao? Lão nhân gia đối với hạnh phúc thế tục không giống chúng ta. Bọn họ cảm thấy, người một nhà phải ở chung với nhau, tuy hai mà một, đồng tâm hiệp lực sống sót mới là hạnh phúc và vinh quang lớn nhất. Chúng ta là con cái, ta muốn thành toàn tâm nguyện bọn họ.”

“Ta biết được nàng phản đối ta không phải vì ta tận sức hiếu thuận, làm cho nàng thương tâm chính là thái độ của ta, ta làm cho nàng bất an, làm cho nàng lo lắng có một ngày ta sẽ hi sinh hài tử để thành toàn cho Bắc Sinh,” hắn nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không làm như vậy, thật ra ta không vô tư như nàng nghĩ, trong lòng ta thường thường sẽ để ý, chẳng qua đối với quan hệ huyết thống, giới hạn cuối cùng của ta lớn hơn một chút, giờ ta đã hiểu rõ ý nghĩ của nàng, ta sẽ cố gắng để tiêu chuẩn của chúng ta giống nhau, lần này ta đã lên tiếng phản đối, sau này, ông nội còn làm khó chúng ta, ta nhất định sẽ phản đối.”

“Nếu như ông nội nhượng bộ chuyện quyên tiền, chúng ta lùi một bước có được không?”

“Nếu không nàng đừng về nhà mẹ đẻ, cha mẹ sẽ phải nghĩ ngợi.”

Đường Hà nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói, “Hai năm qua, ta đã nghĩ như vậy, làm như vậy, người một nhà, sao có thê nói chuyện không lưu lại đường sống, không lưu lại đường lui đây? Nhưng lời ta đã nói ra khỏi miệng, ta không thể nhả ra, cho người ta cơ hội lần thứ hai—rất có thể, cách làm của lão nhân sau này lại chạm đến ranh giới cuối cùng của ta, mà không chạm đến của chàng… Không, chàng đừng vội phủ nhận, bọn họ là máu thịt chàng, nhưng chỉ là quan hệ thông gia với ta, vô luận thế nào ranh giới cuối cùng của chúng ta không thể giống nhau.”

“Hiện tại chàng yêu thương ta, chàng thấy ta bi thương, cho nên chàng có thể tha thứ ta bất kính với cha mẹ, người thân. Nhưng còn lần thứ hai, lần thứ ba? Có lẽ tình cảm ít đi, có lẽ ta hay gây sự, có lẽ tâm tình chàng không tốt, dù sao sự việc xảy ra, chàng sẽ cảm thấy ta ‘bộ mặt khó ưa’.

“Ta không muốn đánh cuộc, ta cũng không muốn tranh chấp với cha mẹ chồng lần thứ hai, cũng không muốn mạo hiểm để chàng ghét cay ghét đắng ta. Kết quả như thế nào, ta muốn lần này công bố thẳng thắn.”

Chu Nam Sinh sắc mặt tái nhợt, “Đối với ta như vậy không công bằng, ta đã tranh thủ ở riêng, nhưng cuối cùng phải được ông nội gật đầu—chẳng lẽ bởi vì người tự tuyệt, bởi vì quyết định của người mà nàng buông tha cho ta?”

“Trong tình cảm, người thân vốn không công bằng, chàng quá coi trọng rồi, quan niệm của ông nội quá nặng, cái nhìn về hạnh phúc của chàng càng thêm nặng. Hoặc là nói thế này, nếu như ông cho rằng ta không có ý nghĩa lớn với cuộc sống của chàng, nhiều hơn nữa ta cản trở chàng, ngăn cản hạnh phúc của gia đình này, ông sẽ nguyện ý cưới tân nương tử cho chàng.” Đường Hà nói xong lời cuối mỉm cười, “Sau đó người một nhà lại hạnh phúc hài hòa.”

“Nàng thật tàn nhẫn giống như lúc nói ‘không muốn gả cho ta’.” Chu Nam Sinh sắc mặt xanh đen, “Tiểu Hà, nàng… Có yêu ta không?”

Hắn ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của nàng. Rồi lại sợ hãi câu trả lời của nàng.

“Yêu.” Đường Hà trả lời không chút do dự, “Nhưng ta cũng yêu bản thân mình.”

Rốt cuộc nàng vẫn không phải nữ tử nông thôn, nàng không cách nào để mình phải đi một con đường không có điểm cuối. Hôn nhân gặp trở ngại, nàng không cho nhẫn nại mới là lựa chọn duy nhất.

Hiện tại nàng có hài tử, nàng không nên để hài tử mất phụ thân. Nhưng nàng càng không vui lòng khi hài tử trưởng thành trong một gia đình không coi trọng nó, cùng với đường huynh đệ tỷ muội phân tranh, so đo tình cảm của ông cố, ông bà và phụ thân. Con nàng không nên sống dưới bóng ma cảm thụ tình cảm.

“Ta cũng yêu nàng.” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, lẩm bẩm tự nói.

“Chu Nam Sinh, không phải ta muốn lấy tình yêu ra uy hiếp chàng, chuyện ở riêng lão nhân tạm thời chấn động, ta không cự tuyệt phụng dưỡng bọn họ, cũng sẽ không cự tuyệt trợ giúp đệ đệ chàng, sẽ không tổn thương người thân chàng. Ta cho là ta không quá phận, hơn nữa ta tin tưởng, nếu như chàng đầy đủ kiên trì, chuyện này có thể làm được.”

“Không phải ông nội nói qua lễ mừng năm mới bàn lại sao? Được, ta chờ chàng, kỳ hạn là cuối tháng hai.” Đường Hà nhẹ nhàng mà kiên định nói, “Đừng nghĩ thời gian trôi qua ta sẽ quên lãng kiên trì của mình. Tin ta đi, so với chàng nghĩ, ta cố chấp hơn nhiều.”

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu nghiêng trên gò má thanh niên, mắt hắn sâu thẳm và khóe môi khẽ nhếch càng làm nổi bật thêm bi thương, vô tội.

Đường Hà chăm chú nhìn hắn, than thở trong lòng.

“Tới đây,” nàng ngồi ngay ngắn trên giường ngoắc ngoắc hắn, hắn tiến lên hai bước, tự giác vùi đầu vào gối nàng, nàng nhẹ nhàng mơn trớn tóc và gương mặt hắn, “Ta không muốn gây lộn với chàng, rất khó chịu.” Nàng nhẹ giọng nói cho hắn biết.

“Hai ngày nay tâm tình quá kịch liệt, một giây mất kiểm soát mà nhất thời nói rất nhiều, giờ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, ta rất muốn nghỉ ngơi,” nàng lẩm bẩm nói, “Ta nghĩ đến mùa đông ấm áp dưới ánh mặt trời, an tâm, bình tĩnh ngồi ngẩn người, chỉ tưởng tượng ta đã cảm thấy thoải mái cực kỳ. Chàng đừng thuyết phục ta, trước hết để ta về nhà đã, để ta sưởi nắng mấy ngày, ở đây ta không thể nào buông lỏng. Chàng thanh thản ổn định đi ra cửa, bảo trọng thân thể, trở về thì đón ta, được không?”

Chu Nam Sinh không cách nào, đành phải gật đầu.

Thời gian ra cửa gần đến, bọn họ rốt cục ý thức được chia xa, không hề tranh chấp nữa, tranh thủ trời gian nói một ít lời vô nghĩa, tỷ như ăn cơm đúng giờ, mặc quần áo ấm, ta sẽ mua quà cho nàng…

“Tam ca,” thanh âm Chu Bắc Sinh ngoài cửa cắt đứt lời hai người, “Ta muốn nới với huynh vài câu, được không?”

Chu Nam Sinh chần chờ nhìn về phía Đường Hà, Đường Hà cười cười ý bảo không sao.

“Vào đi,” Chu Nam Sinh nói.

Người ngoài cửa chần chờ một chút, cuối cùng đẩy cửa đi vào, thấy hai người ngồi trên giường, hắn dừng bước ở cửa, thần sắc do dự, “Tam tẩu…”

Đường Hà gật đầu, Chu Nam Sinh bảo hắn ngồi xuống, “Có chuyện gì đệ nói đi, chúng ta sắp đi.”

“…” Chu Bắc Sinh chần chờ, hơi nghi ngờ và bi thương nhìn về phía hai người bọn họ, hai người kia, một người là Tam ca hắn, thiếu niên có chung lý tưởng, một người là Tam tẩu hắn, ngoại trừ mẫu thân, đó là người hắn nói chuyện nhiều hơn so với bất cứ nữ tử nào khác. Hắn không hiểu, vì sao trong một đêm, hắn bị bọn họ song song kháng cự, “Tam tẩu, tẩu rất chán ghét đệ sao?”

Đường Hà nở nụ cười, “Không, hoàn toàn không.” Một thanh niên biết tiến lên, có lý tưởng, chịu cố gắng, thật sự không tính là chán ghét. Dĩ nhiên hắn có chút ích kỷ, người trẻ tuổi ai không ích kỷ? Nếu như hắn và nàng không phải người một nhà, chỉ là hàng xóm, thậm chí nàng sẽ rất thưởng thức hắn.

“Vậy tại sao…?” Chu Bắc Sinh mê hoặc, nhìn nàng một chút, nhìn ca ca mình một chút, “Tam ca, lời huynh và Đại ca nói… Đệ đều không nghĩ tới, đệ biết mọi người cực khổ, đệ rất cảm kích, hiện tại đệ không thể kiếm tiền… Đệ cảm thấy có lỗi với mọi người, sau này đệ nhất định sẽ hồi báo…”

“Đệ không phải người kiêu ngạo…” Thanh âm của hắn run rẩy, “Là huynh nói, muốn đi đường thẳng… Đệ không hiểu được tại sao… Đệ, đệ đột nhiên phát hiện, các huynh bắt đầu ghét bỏ đệ, thật giống như… Đệ là con đỉa hút máu, các huynh đã chịu đựng đủ rồi.”

“… Chúng ta không ai nghĩ như vậy,” Chu Nam Sinh nhẹ nói, “Đệ là kiêu ngạo của gia đình này, chúng ta vẫn luôn ủng hộ đệ.”

“Đúng,” Đường Hà gật đầu nói tiếp, “Bắc Sinh, chúng ta không cần đệ cảm kích, không cần đệ hồi báo, chúng ta vì huyết thống tình thân tự nguyện bỏ ra, nhưng chúng ta cũng có cuộc sống của mình, đệ hiểu không? Chúng ta không muốn lệ thuộc đệ, không muốn làm đá lót đường của đệ, sau đó chờ một ngày đệ thành công sẽ hồi báo. Chúng ta cũng có cuộc sống riêng của mình.”

“Đệ không muốn để mọi người làm đá lót đường, cho tới bây giờ chưa nghĩ qua…”

“Nhưng trên thực tế chúng ta là vậy.” Đường Hà tự giễu cười cười, “Tam ca của đệ muốn sang huyện bên cạnh giao hàng, đệ biết phải không? Ta vẫn lo lắng trên đường gặp phải nguy hiểm.”

“Trời lạnh thế này, toàn gia đều ra ruộng làm việc. Khoai Tây oa giờ vẫn chưa được đi học.”

“Những điều này do đệ, vì toàn bộ tiền lót đường cho đệ,” nàng từ từ nói, “Nhân sinh vốn là khổ, chúng ta không sợ đi nhẫn nại, nhưng chúng ta phải vì mình mà nhẫn, không thể vì người bên cạnh. Chúng ta không nói tiếng nào chịu khổ mấy năm, mười mấy năm, chờ đệ công thành danh toại, người bên cạnh thốt lên “Người một nhà nuôi ra một trạng nguyên lang”. Thật giống như chúng ta và cuộc sống của chúng ta chỉ để kính dâng, chờ đệ công thành danh toại rồi, mới được thả vào ánh mặt trời, chân chính sống cuộc sống của mình.”

Nàng vĩnh viễn nói ra nhưng lời mọi người không đoán được. Chu Nam Sinh định nói, lại nhịn được.

“Đệ nói đệ biết mọi người cực khổ, ta tin tưởng,” nàng cười tiếp tục, “Nhưng ta nghĩ đệ lĩnh hội không đến. Dĩ nhiên trừ một ngày đệ ra ruộng đào củ từ, có thể lĩnh hội chút xíu.” Nàng cho rằng phu thê Chu lão giáo dục thiếu thốn, một hài tử không biết cha mẹ cực khổ, làm sao biết quý trọng? Chu Bắc Sinh sắc mặt tái nhợt, giống như nghi vấn, giống như tự hỏi: “Cho nên là lỗi của đệ sao?”

Đường Hà cười, “Đệ có sai lầm hay không ta không nói được,” đi học vốn không sai đi? Được ông nội, cha mẹ cưng chiều cũng không sai đi? Các ca ca vẫn bỏ công sức ra cũng không sai đi? “Nhưng mà ta không nhằm vào đệ, ta nghĩ Đại ca và Tam ca đệ cũng vậy, đệ có thể yên tâm đặt xuống tâm tình ‘bị ghét bỏ’, ‘trở thành gánh nặng’, tiếp tục cố gắng học cho tốt. Dĩ nhiên, nếu đệ ra mặt nói với ba vị lão nhân tán thành việc ở riêng, ta sẽ rất cảm kích đệ.”

“… Chuyện này đệ mở miệng, bọn họ sẽ đau lòng gấp bội,” Chu Bắc Sinh nói, “Đối với chuyện này, đệ thân bất do kỷ.”

Đường Hà cười, thật giống câu nói kia, người không có lỗi, là lỗi của xã hội.

Đã nói đến nước này, muốn khôi phục quan hệ hài hòa, cho dù ngoài mặt hài hòa, bản thân mình phải cần một khoảng thời gian.

Vì sợ chậm trễ thời gian ra cửa, Chu Nam Sinh nói với Chu Bắc Sinh mấy câu, để hắn đi trước.

——

“Cha, người giữ gìn thân thể, chớ bị mấy thằng nhóc chọc tức.” Chu lão nhìn Chu lão gia tử vẫn im lặng xoa lông mày, “Cả đám đều biến thành đậu phụ khô rồi… Sau này con dạy dỗ lại bọn chúng, bắt bọn chúng rút lại lời nói, bắt chúng đến trước mặt người chịu tội.”

“Đúng vậy,” Từ thị phụ họa, rót cho lão gia tử chén trà nóng, “Người chậm rãi uống ngụm trà nóng.”

“Hài tử lớn, cũng đã làm cha mẹ, không phải chúng ta.” Chu lão gia tử chậm rãi lắc đầu nói.

“Ý của người là… Ở riêng?” Chu lão cau mày hỏi.

“Chuyện này ra riêng rồi nói.” Lão gia tử phất tay một cái, “Việc khó trước mắt là quyên hai trăm lượng bạc.”

“Ta không giúp nữa?” Chu lão và Từ thị liếc mắt nhìn nhau nói, “Thật sự là một khoản lớn, đối với Bắc Sinh không cần thiết…”

“Đã nói với thôn trưởng rồi,” lão gia tử khó khăn, “…Thôi được rồi, tối nay ta tới cửa tìm ông ấy nói một chút, chỉ có thể đeo mo vào mặt, nuốt lời vậy. Ai, ta không hiểu được, lúc đấy thật sự bị ấm đầu, cảm thấy công lao chúng ta khắc vào bia đá ven đường, không phải là con cháu hưởng đại công đức sao.”

“Được người khen mặc dù tốt, nhưng bạc nắm trong tay còn tốt hơn.” Từ thị nói, “Hai trăm lượng quá nhiều, chúng ta quyên ít thôi.”

Chu lão gia tử gật đầu. “Được rồi, đều đi làm đi. Tiểu Cẩu tử, con không đi với Nam Sinh sao?”

“Không ạ,” Chu lão lắc đầu, “Nó muốn đưa thê tử nó về Đường gia thôn trước, con đi trước.”

“Con bé còn muốn đi sao?” Từ thị đề cao thanh âm, “Ngày thường nhìn nó có hiểu biết, hôm nay sao còn vậy đây? Nó trở về, thông gia sẽ cho rằng ta khắt khe nó? Bà cô cũng là cô ruột của con, đây không phải để lão nhân gia khó chịu sao? Ai, cha, chuyện này cha phải quản.”

“… Cứ để cho con bé về,” lão gia tử nói, “Đêm qua huyên náo vậy, nếu như Nam Sinh ở nhà hòa giải không sao, hết lần này tới lần khác nó muốn ra cửa, cháu dâu da mặt mỏng, để cho nó về nhà mấy ngày suy nghĩ. Thân thể mang thai không thể đi cùng Nam Sinh, tự con bé hiểu, sẽ không nói lung tung với cha mẹ.

“Chuyện này…” Từ thị còn định nói thêm, Chu lão lắc đầu với bà.

Ba người thảo luận mấy câu, nghe được trong sân truyền đến âm thanh xe trâu, ba người đi ra ngoài.

Chu Nam Sinh đã đánh xe ra ngoài, sắp xếp chỗ ngồi cho Đường Hà xong, Dương thị ôm nữ nhi, Khoai Tây oa dựa vào chân nàng, nói lời từ biệt với họ.

“Tiểu Hà, muội đừng về,” Dương thị khuyên nàng, “Muội mang thai rồi, giận dỗi về nhà mẹ đẻ, vạn nhất không quay lại được, sau này biết làm sao?”

“Không thể nào, muội không giận dỗi, chỉ là tình huống của muội không thích hợp làm việc, ở chỗ này thêm phiền mọi người, nhà mẹ đẻ muội không mở cửa hàng, giờ công việc nhàn rỗi, vừa lúc có thừa nhân thủ giúp đỡ muội.” Đường Hà nhìn thấy ba người lão gia tử đi ra khỏi đường sảnh, lời này vừa nói cho Dương thị, cũng là nói cho bọn họ nghe, vô luận tối qua kịch liệt thế nào, hôm nay cũng nên làm đúng lễ nghĩa với lão nhân gia, vì vậy nàng và Chu Nam sinh cùng nhau chào tạm biệt.

Phu thê Chu lão mặt mũi bình thản “Ừ” một tiếng. Lão gia tử cũng trả lời, nhưng suy nghĩ một chút, móc hà bao trên người ra, ngoắc Chu Nam Sinh, bảo hắn đưa cho Đường Hà, “Chỗ bạc vụn này con cầm đi, muốn ăn gì thì ăn, cố gắng tẩm bổ. Con mặc dù về nhà mẹ đẻ, vừa vặn mang thai con cháu Chu gia, không nên để cho thông gia phải tiêu pha.”

Đường Hà không biết nên khóc hay nên cười, “Cám ơn ông nội, con thật không dùng.” Nếu như nàng về nhà ăn cơm, trả tiền cha mẹ, mới làm bọn họ đau lòng.”

Lão gia tử cũng không nói thêm nữa, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, con thay ta thăm hỏi thông gia, cuối năm còn đi quấy rầy bọn họ, chúng ta làm vậy không phải, con sẽ không phải chờ lâu, chờ Nam Sinh trở lại, ta để nó đi đón con.”

Đường Hà cười, không nói tiếp. Chu Nam Sinh đáp, cáo biệt mọi người, hai người lức này mới lên đường.

Ra khỏi thôn, trước mặt là đường đất làm một gia đình phải tranh chấp. Con đường này không đến một dặm, nghe nói quan phủ chi ba trăm lượng, vốn góp Chu gia thôn hơn một trăm hai mươi lượng, còn có những người giàu có như Chu gia quyên bạc, một con đường này, sao tốn kém nhiều vậy?

Nghi ngờ vậy, ai hiểu được nhân sự trong lòng đều nghĩ thầm. Chỉ có thể nói, thế gian này lòng người không theo quy tắc, tiền qua tay người cầm quyền, ít nhiều lưu lại mấy phần.

Khổ chính là khổ dân chúng, khổ như vậy, người Chu gia còn muốn chiếm được thiện tên.

“Nam Sinh, chàng cảm thấy Bắc Sinh sẽ thi đậu sao?” Đường Hà hỏi.

“…” chu Nam Sinh chần chờ, “Ta không dám nói, nhưng ta hi vọng là vậy. Thời gian chúng ta học cùng nhau, đệ ấy luôn xuất sắc nhất trong đám đồng môn.”

“Thật ra ta cũng viết một chút văn chương.” Đường hà đột nhiên nói, “Bắc Sinh cho ta một quyển sách, phía trên góp nhặt văn chương ưu tú của tất cả các cuộc thi. Ta đọc xong cũng tự mình phá đề viết hai trang…”

“Nàng thật lợi hại.” Chu Nam Sinh cười, dụ dỗ tán dương nàng.

“Thái độ chàng cho có lệ… Không nói nữa.” Đường Hà dừng đề tài này lại. Quấn khăn lên đầu phòng ngừa bụi đất bay vào mũi miệng.

Hôm nay không giống ngày thường, trên đường rất náo nhiệt, Đường Hà vén khăn lên, thấy trên đường rất nhiều người, chia nhau ra đo đường, hoặc tụm lại nói nói, hai người nghe mấy câu, biết được tháng giêng khởi công sửa đường, hôm nay nói trước.

Trên đường có nhiều người bọn họ không nhận ra, một số người là thôn dân Chu gia. Chu Nam Sinh và Đường Hà đang nghi ngờ, có hai người nhận ra bọn họ, đến bên canh xe chào hỏi.

Chu Nam Sinh xuống xe, cười vấn an.

“Nhà các ngươi quả nhiên có tú tài, hào phóng rộng lượng, thiện tâm,” thôn dân cười nói, “Chúng ta đều nghe nói, thôn ta sửa đường, nhà các ngươi quyên nhiều tiền lắm.”

Đường Hà và Chu Nam Sinh nhìn nhau, trong lòng hiểu ra, cho dù lão gia tử muốn đổi ý, đoán chừng sẽ bị khó dễ đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện