Huyện học Lã giáo dụ coi trọng Chu Bắc Sinh, tính toán phổ một đoạn cha vợ, con rể đích tình duyên.

Phụ huynh chu gia quả thực mừng rỡ, Chu Đông Sinh cũng vỗ vỗ bả vai huynh đệ, cười ngoác miệng nói: “Hảo tiểu tử, quả nhiên đệ nhìn đến một tiểu thư khuê tú.”

Chu lão gia tử ngoài mừng rỡ còn tồn tại hai phần tự biết rõ: “Chúng ta là nông hộ bình thường, Lã giáo dụ qua lại với dân thường, vì sao chỉ chọn trúng Bắc Sinh?”

“Huyện học đồng môn đều trên ba mươi tuổi, đón dâu đã lâu, nam tử chỉ có con cùng độ tuổi với tiểu thư nhà giáo dụ, đoán chừng ông ấy không thể chọn ai nữa.” Chu Bắc Sinh tự giễu, cong cong khóe miệng.

Trong hơn một năm, Chu Bắc Sinh đã cởi ra dáng vẻ thiếu niên, bất tri bất giác trở thành bộ dáng thanh niên lội liễm.

Chu lão gia tử gõ gõ trượng, “Cũng không cần coi nhẹ mình, ông ấy có thể chọn trúng con, đương nhiên trình trúng con có tiền đồ.”

Chu Bắc Sinh gật đầu nói: “Giáo dụ học thức uyên bác, nếu như ông ấy làm cha vợ, sau này được ông ấy tự mình chỉ điểm, đối với bài vở rất hữu ích. Mà ông ấy giao du rộng lớn, đồng môn trải rộng khắp nơi, quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân năm trước chính là người quen cũ của ông ấy, sau này nếu con có kết quả, được ông ấy tiến cử một hai câu, sẽ có lợi rất lớn.”

Thực sự cầu thị, Chu Nam Sinh nhìn tiểu đệ, trog lòng xúc động, trở về phòng nói với Đường Hà: “Bắc Sinh nhắc cũng không nhắc đến nhân phẩm, tướng mạo vị tiểu thư kia, bình thường đệ ấy rất hay nhắc đến hai thứ này.”

Đường Hà cười không đáp, thật ra lúc trước nàng và Chu Bắc Sinh nói chuyện, hắn lộ ra hai phần chần chờ, “Người bên cạnh làm mai, nam nữ luôn luôn có cơ hội gặp mặt nói chuyện một chút, chính là Tam ca và Tam tẩu trước khi thành thân, cũng gặp nhau rất nhiều lần, đệ và vị tiểu thư kia cũng chỉ ra mắt một lần, nói cũng không nói, thanh âm nàng thế nào không biết được, nói gì đến nhân phẩm, nếu thành thân, cũng không biết có được như tẩu và Tam ca không.”

Đường Hà trầm mặc một hồi lâu, nói: “Đạt được nhiều hơn so với mất đi, mọi chuyện không thể song toàn.”

Chu Bắc Sinh gật đầu, “Tam tẩu nói rất đúng.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Lúc trước đệ cảm thấy thi đậu mặc dù xa xôi khó khăn, nhưng chỉ cần đệ vùi đầu tận lực, đầy bụng thi thư thì có thể làm được. Chẳng qua hơn một năm nay, đệ thấy nhiều tài tử thi rớt, cũng hiểu được rất nhiều chuyện trên thế giới, trừ cố gắng, còn cần người bên cạnh nâng đỡ. Đệ muốn đổi lấy nâng đỡ, đương nhiên mình phải bỏ ra trước, nhưng nhìn từ đầu đến chân, đệ cũng chỉ bình thường mà thôi.” Vừa nói vừa đánh giá mình, tự giễu, “Thật ra đệ cũng không tính là anh tài, mặc dù đệ trúng tú tài, người ngoài tán dương đệ, tự đệ cũng hiểu trong đó có hai phần vận may, không hiểu cha vợ tương lại kia thế nào lại muốn đặt bảo bối trên người đệ? Ông ấy cũng không sợ sau này công dã tràng, Lã gia tiểu thư kia, thật ra lớn lên tương đối thanh tú xinh đẹp.”

Đường Hà sợ hắn càng nói càng suy sụp, cố ý không đáp lời hắn, chỉ cười nói: “Nói như thế, Tứ tẩu tương lai xuất thân thi thư, lớn lên xinh đẹp, sau này cầm sắt hài hòa với tiểu thúc, cử án tề mi, vừa lúc phổ một đoạn giai thoại.”

Chu Bắc Sinh nghe nàng nhắc lại tiêu chuẩn kén vợ thuở nhỏ, có chút quẫn bách, “Trước kia đọc hai bản tài tử giai nhân… Tam ca có chuyện gì cũng nói cho tẩu biết? Đệ cũng không cầu cầm sắt hài hòa gì, chỉ cần sau này đệ và Lã tiểu thư giống như tình càm của tẩu và Tam ca, đệ đã thỏa mãn rồi.”

Đường Hà cười cười, không nói tiếp.

Nàng và Chu Nam Sinh trừ trước tết âm năm trước tranh chấp, còn lại cũng chưa giận dỗi bao giờ, tất nhiên là do Chu Nam Sinh quý trọng nàng, cũng bởi vì nàng nhịn hắn nhiều chuyện, trong một đại gia đình không tranh chấp, cuộc sống tự nhiên bình tĩnh hòa hợp.

———-

Hôn sự của Chu Bắc Sinh và Lã tiểu thư rất nhanh đã định, hai nhà trao đổi thư tín, Chu gia xác định, ngày thành thân đẹp là trước tết âm.

Tiền đồ tiểu nhi tử trong tầm mắt, lại sắp tới ngày đón dâu, Từ thị mừng đến hợp bất long chủy, chẳng qua công việc đám hỏi tiến triển, nội tâm bà càng ngày càng rầu rĩ, ban đêm trằn trọc trở mình, thỉnh thoảng thỏ dài một tiếng.

“Sao bà không ngủ, bực mình gì sao?” Chu lão mơ màng, âm thanh mờ hồ hỏi thăm lão thê.

“Ta nghĩ đến hôn sự Bắc Sinh, trong lòng có chút khó chịu.” Từ thị nói, “Người xưa nói, gả nữ gả cao, cưới dâu cưới thấp, lần này chúng ta kết thân, coi như cưới cao.”

Chu lão từ trong mộng tỉnh lại, cũng đồng ý lời lão thê, chẳng qua ông có cái nhìn khác, “Người xưa cũng nói không ai hèn mãi. Chúng ta mặc dù chỉ là nông hộ, nhưng khó nói sau này Bắc Sinh không có tiền đồ rộng mở. Bắc Sinh nhà ta tuổi tác, tài hoa trong huyện là độc nhất, nếu không sao Lã giáo dụ lại coi trọng nó chứ. Chờ Bắc Sinh đủ lông đủ cánh, nói xa một chút đậu tiến sĩ, làm quan, người nào với cao còn chưa biết được.”

Từ thị được an ủi, tâm hơi thả lỏng, nhưng vẫn có hai phần lo lắng, “Xuất thân một người không thay đổi được, Bắc Sinh đủ lông đủ cánh rồi, ống quần chúng ta dính bùn rửa không sạch. Ông không hiểu được, hôm đó ta đi Lã gia, ngồi trên ghế nhà bọn họ, cái mông như bị kim châm, còn bà thông gia kia, tuổi lớn hơn ta, nhìn thế nào cũng nhỏ tuổi hơn ta, toàn thân quý khí, uống một ngụm trà cũng có kiểu cách, để ta học cũng không học được. Ta ở trước mặt bà ấy, luôn luôn không được tự nhiên, giống như thấp hơn một cái đầu.”

Chu lão vỗ vỗ vai bà, an ủi nói, “Ta và thân gia không cùng đường, bà không cần để trong lòng, huống chi sau này gặp nhau cũng ít.”

Từ thị than thở, “Trước kia ta một lòng một dạ muốn tìm cho Bắc Sinh một hôn sự tốt, cảm thấy khuê nữ tám thôn đều không xứng với con ta, giờ được như ý rồi, thê tử tương lai của tiểu nhi là một tiểu thư khuê tú, con bé không làm được ruộng, không gánh nổi gánh, chính là chuyện nhà không biết có làm được không. Ôi, ta một chữ không biết, sau này không biết mẹ chồng nàng dâu hai người có thể chung sống được với nhau không.”

Chu lão nghe được lời bà, trầm mặc thật lâu mới nói: “Co một việc ta phải nói với bà… Sau này Bắc Sinh và thê tử nó, sợ là không sống cùng chúng ta.”

“Đây là ý gì?!” Từ thị ngồi bật dậy, “Con ta cưới thê tử không ở trong nhà, thế ở đâu?” Không đợi Chu lão trả lời, mình đã suy đoán, “Chẳng lẽ Lã gia muốn Bắc Sinh đến nhà ông ấy ở? Không được! Bắc Sinh không phải là cưới thê tử, đây là đi ở rể!”

“Hôn sự này ta không cần,” Từ thị nói xong, hoang mang rối loạn vén màn muốn xuống giường, “Ta đi nói với Bắc Sinh, ta muốn rút lui.”

“Bà quay lại!” Đường lão kéo bà, “Bà nói mò gì đây? Sao ta và cha có thể cho Bắc Sinh đi ở rể?”

“Thế rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ý tứ Lã giáo dụ là, thời gian này của Bắc Sinh là mấu chốt, nó giành giật từng giây, dốc lòng cầu học, nếu như thường xuyên đi tới đi lui huyện thành và trong nhà, sợ sẽ trễ nải thời gian, mà vợ chồng son bọn chúng ở trên huyện thành, nếu như Bắc Sinh học hành có khó khăn, ông ấy cũng có thể chỉ bảo thêm.”

Lời nói như vậy, thật ra là sợ nữ nhi gả vào nhà nông, bị nhà chồng yêu cầu làm ruộng, không muốn nữ nhi chịu khổ là thật, tỏ vẻ khinh thường cũng là thật.

Từ thị mới thả lỏng, sau khi phục hồi lại tinh thần, vừa sợ vừa giận, “Chưa nghe qua tân nương tử nhà nào chưa xuất giá, đã nghĩ không muốn ở nhà chồng, như vậy chọn ba lấy bốn… Chọn nhà chúng ta làm gì?” Càng cảm thấy cửa hôn sự này với cao, sau ngọt tất cả đều là khổ, trong lòng tràn đầy hối hận và khó chịu, vành mắt muốn đỏ.

Chu lão than thở, “Cha nói, sau này Bắc Sinh trên đường thi khoa cử, sớm muộn cũng phải rời khỏi nhà, giờ coi như sớm hơn một chút đi. Chúng ta nghĩ, nhi tử làm tú tài, thành con rể nhà giáo dụ, nếu phu thê bọn chúng ở trong thôn, sao hoàn hảo cả đôi bên được đây? Chúng ta không cho nhi tử được xuất thân tốt, cũng không thể để nó bị liên lụy.”

Từ thị nghe vậy cau mày, “Chúng ta cả đời cần cù chăm chỉ, kiếm cơm bằng hai tay, sao ông lại bảo để nhi tử mất mặt? Ông trời ơi, chuyện này là gì vậy?” Càng nói càng thương tâm, nghĩ đến tiểu nhi tử mình cưng nhất, sau này càng chạy càng xa, nếu làm quan, thì càng muốn đi đến nơi bà không thể hiểu nổi, “Mọi người đều nói, sinh hài tử chỉ sợ nó cưới thê tử quên mẹ, nhi tử ta còn chưa thành thân, ta đây đã bị đặt pháa sau rồi.”

“Sao đầu của bà chỉ nghĩ được mấy cái ý kiến nông cạn, thiếu hiểu biết vậy? Bắc Sinh bốn năm tuổi đã vùi đầu vào học, không phải muốn thoát khỏi thôn nghèo sao? Giờ đây tiền dồ trong tầm tay, bà đã không giúp được gì còn làm nó vướng chân phải không?”

“Ta…” Từ thị mở to mắt nhìn đỉnh màn trong đêm tối, trong lòng chua xót, không nói nên lời.

Chu lão than thở, “Nam nhi trí ở bốn phương, ta để cho hài tử đi đi.”

Từ thị trầm mặc hồi lâu, lại hỏi, “Phu thê Bắc Sinh không ở trong nhà, ở huyện thành, nhưng nhà ta không có phòng ốc trong huyện thành…”

“Cha có ý tứ, huyện thành có phòng ốc ta cũng không mua được, chỉ thuê cho bọn chúng một tiểu viện sạch sẽ ở tạm.”

“Coi như là thuê phòng cũng không tiện nghi, ăn mặc ở dùng mọi thứ đều tốn kém, nếu như bọn chúng ở trong nhà, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều.” Từ thị chần chờ nói, “Cha hài tử, hơn một năm nay, liên tiếp vì Bắc Sinh đi thi hai lần, cộng thêm hôn sự của nó đã xài tốn hơn hai trăm lượng bạc… Của cải của chúng ta hao tổn nhanh quá, sau này phu thê Bắc Sinh sống riêng, trong lòng Đông Sinh và Nam Sinh sẽ không thoải mái…”

Chu lão cau mày, “Hai huynh đệ bọn chúng không phải là người có tâm tư như thế.”

Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh sau khi biết chuyện này, quả nhiên hai người không nói gì, Dương thị không vui lòng. Nàng ở trong phòng bắt nam nhân mình đi nói với cha mẹ chồng, “Không có chuyện thiên vị như vậy,” nàng ôm tiểu nữ nhi trong tay, dụ dỗ bé, mắt của mình đỏ lên, “Chúng ta quanh năm suốt tháng khổ nhục, bạc chia đến tay cũng chẳng là bao, lão gia tử nói thật hay, nói là bạc kiếm được sau này chia đều. Bắc Sinh đi học là chuyện đúng đắn, mỗi ngày đệ ấy tốn tiền giấy mực ta không nói, đi thi vài lần tốn tiền ta không nói, nhưng sao đệ ấy thành thân cũng muốn hơn người? Nói là chia đều, thật ra thì tiền đều đến trên người đệ ấy, còn dư lại được bao nhiêu? Coi như chia đều, tiền đến tay ta còn bao nhiêu? Chu Đông Sinh, chàng là người có nhi tử, nữ nhi, chẳng lẽ cha muốn nữ nhi sau này ăn không khí sao?”

Chu Đông Sinh buồn bực thanh âm trả lời: “Nói gì thế, ăn không khí gì chứ, nói khó nghe, bọn nhỏ thiếu ăn, thiếu mặc sao? Không phải ta đã nói với nàng, chờ Bắc Sinh làm quan, thời điểm báo đáp chúng ta đã đến…”

“Đến sao?” Dương thị cắt đứt hắn, “Chàng cho là ta không có chút kiến thức nào sao? Bắc Sinh chỉ là tú tài, muốn tiếp tục đi học, phải tốn bao nhiêu tiền để thi đậu cử nhân còn chưa biết được, coi như thi đậu rồi, mưu một chức quan có phải xài tốn tiền không? Chờ đệ ấy mưu quan, đến huyện khác làm quan thất phẩm tép riu, nuôi thê nhi còn không đủ, hồi báo ta thế nào?”

Dương thị càng nói càng kích động, nước mắt chảy xuống, “Nhà các ngươi huynh đệ hữu ái, cử gia hòa mục, ta cảm thấy may mắn vì mình gả vào phu gia như vậy, nhưng hữu ái cũng chỉ có mức độ thôi. Trừ mọi người, ngươi không muốn chăm lo cho gia đình nhỏ của mình sao? Ngươi luôn chê ta so đo, nói ta không bằng Tiểu Hà rộng lượng, hiểu chuyện, sao ta không muốn rộng lượng chứ? Nhưng ta không giống Tiểu Hà, muội ấy không có hài tử phải chăm sóc, ta phải nuôi một đôi nam nữ, bọn chúng đều là thịt trên người ta rơi xuống, ta có thể chịu khổ, nhưng không muốn bọn chúng phải chịu khổ.”

Chu Đông Sinh nhìn nàng ôm nữ nhi khóc, luống cuống tay chân, bàn tay to lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau càng nhiều, “Nàng đừng khóc… Ôi, sao lại chịu khổ chứ, tiểu oa nhà ta cũng chưa thiếu ăn thiếu mặc mà.”

“Nếu như nhà các ngươi ăn bữa nay lo bữa mai giống nhà người ta, tiểu oa nhà ta trôi qua không gọi là khổ,” trong mắt Dương thị đầy nước mắt, thanh âm thấp xuống, tay vẫn ôm nữ nhi, sợ bé khóc, “Qua năm nay, Khoai Tây oa đã sáu tuổi rồi, trước đó lão gia tử nói cho nó học vỡ lòng, kết quả ba ngày không dạy được một chữ ‘đại’, trước kia còn nói cho nó đi học đường, giờ vẫn không có động tĩnh. Đúng là không có đạo lý, thúc thúc trong nhà phủi sạch bùn đất, đi làm người thượng đẳng, cháu nhỏ lại không được đi học.”

Chu Đông Sinh thấy nàng càng nói càng trắng trợn, trong lòng hận nàng sao có thể nói chuyện thành khó nghe như vậy, hay bởi vì thật lòng suy nghĩ cho nàng, càm thấy chua xót, trù trừ một hồi lâu, hỏi: “… Vậy nàng muốn thế nào?”

“Ở riêng.” Dương thị nói, “Sau này ba huynh đệ ở riêng, tiểu thúc được ăn ngon, ta không xen vào, nhưng cũng không thể bắt ta cung cấp nữa.”

Chu Đông Sinh nghe vậy rầu rĩ, Chu gia không chỉ còn cha mẹ, ngay cả tổ phụ vẫn còn khỏe mạnh, khả năng ở riêng cực kỳ nhỏ. Hắn chần chờ nói, “Ta… Đi bàn với Nam Sinh chút đã.”

—–

Chu Nam Sinh nghe được lời đại ca, trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu, “Ông nội vẫn mong ngũ thế đồng đường.” Giờ tính từ lão gia tử đến tiểu nữ nhi nhà Đông Sinh mới có tứ thế, Khoai Tây oa ít nhất mười năm nữa mới cưới thê sinh nhi.

Chu Đông Sinh than thở, “Ta cảm thấy cuộc sống vẫn có thể trôi qua tốt, chẳng qua thê tử làm ầm ĩ, muốn ta đi nói với cha mẹ. Sao ta mở được miệng chứ, ba lão nhân sẽ đau lòng chết mất. Tam đệ, thê tử đệ thật hiểu chuyện.”

Chu Nam Sinh nghĩ trong lòng, Tiểu Hà hiểu chuyện sao? Đúng vậy! Trừ năm ngoái cãi vã một lần, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nàng oán trách qua.

Chẳng qua cuộc sống không thể nào không có va chạm. Coi như là mình, cha mẹ thiên vị có khi cũng khổ sở, Tiểu Hà mọi việc không so đo, trừ hiểu chuyện, nàng vẫn có hai phần lạnh nhạt.

Buổi tối Chu Nam Sinh về phòng, cố ý nói chuyện này với Đường Hà. Cố ý cường điệu một chút, “Bắc Sinh giờ là huyện học phụ sinh, nếu năm nay danh sách lẫm sinh, tăng sinh để trống (tăng sinh là người được hưởng học bổng, phụ sinh là phải tự tức tiền ăn học), cuối năm Bắc Sinh thi đứng thứ nhất, có thể được bổ sung thành tăng sinh, giống năm trước, sang năm lại thi, lại phải đứng thứ nhất, lại được bổ sung thành lẫm sinh, đến lúc đó, một năm được phát bốn lượng bạc. Trước đó, phu thê Bắc Sinh không ở trong nhà, theo như tính tình cha ta và ông nội, khẳng định không thể để nhà gái bỏ tiền ra nuôi gia đình, đương nhiên nhà chúng ta sẽ phải gánh chi phí của bọn họ.”

Đường Hà nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhiều lời, chỉ cười nói, “Lúc trước ta còn suy nghĩ không biết phải chung đụng với Tứ tẩu thế nào, một năm chỉ gặp vài lần, vừa lúc tránh lúng túng dưới một mái nhà.”

Chu Nam Sinh nhìn nàng thật sau, “Cha mẹ làm như vậy, nàng không cảm thấy đối với chúng ta không công bằng?”

Đường Hà nhìn lại hắn, yên lặng một hồi, hỏi ngược lại hắn: “Chàng cảm thấy thế nào?” Thấy hắn muốn há mồm, giơ tay ý bảo hắn đừng vội, “Chàng cứ nói thật.”

Chu Nam Sinh há to miệng lại ngậm vào, hồi lâu mới nói: “Cha mẹ làm như vậy cũng không còn cách nào khác… Bắc Sinh muốn đi học mưu cầu công danh, làm ca ca đương nhiên phải cung đệ ấy… Người một nhà, dĩ nhiên không thể mặc kệ, cũng không thể chia ra ở riêng.”

Đường Hà cười than thở, sờ sờ đầu hắn, “Làm sao giống lời ta đoán vậy, xem ra ta thật hiểu chàng.”

Chu Nam Sinh giương mắt nhìn nàng, “Tiểu Hà…” Đường Hà lắc đầu, “Lúc trước chàng đáp ứng ta, sẽ nghĩ đến lời ta nói, cũng đã một năm rồi, chàng mặc dù không nói rõ, nhưng ta nhìn việc chàng làm cũng đã biết đáp án của chàng.”

“Chẳng qua Chu Nam Sinh ạ, giờ chàng khen ta hiểu chuyện, ta không biết mình có thể hiểu chuyện bao lâu, tựa như Đại tẩu nói, đây là chuyện không công bằng, chuyện không công bằng kéo dài quá lâu, mâu thuẫn sẽ bộc phát ra.”

——–

Hôn sự Bắc Sinh cử hành đúng hạn.

Vì Lã gia khác Đường gia và Dương gia, lần này sính lễ Chu Bắc Sinh phong phú hơn hai huynh trưởng nhiều lắm. Nhưng mà trong nhà Lã thị cũng dư giả hơn so với hai chị em dâu, của hồi môn cũng là độc nhất.

Người Chu gia thôn hâm mộ, nhà bọn họ vừa có một tú tài, lại nghe nói tú tài ca cưới khuê tú tiểu thư làm thê tử, giờ lại thấy đồ cưới mang đến Chu gia, không ngừng khen Từ thị thật là có phúc.

Từ thị khổ mà không nói được. Trước hôn sự, Chu gia đã thuê một tiểu viện cho Chu Bắc Sinh, thời gian mẹ Lã thị đưa đồ cưới đến Chu gia cũng tiện thể nói, “Tiểu viện tuy nhỏ, sau này cũng là nơi hai đứa nhỏ an cư, cũng nên thu dọn gọn gàng, vì vậy giường cưới, bàn trang điểm trực tiếp mang đến đó cho bọn chúng thu dọn thành một gia đình, của hồi môn mang đến Chu gia, chỉ cần mang một ít đồ nhẹ nhàng thôi.”

Chẳng những lời nói thông gia lấn át người, càng thêm được voi đòi tiên, Lã thị làm cô dâu, chỉ tính ở Chu gia ba ngày, ba ngày sau tiểu phu thê lại mặt, hai người trực tiếp đến tiểu viện kia ở.

Từ thị lần đầu nghe nói, quả thực há hốc mồm, “Đây không phải để cho người trong thôn nói xấu sao? Một tân nương tử, ở nhà chồng ba ngày, ta sống hơn nửa đời người cũng chưa nghe qua, giờ lại rơi xuống đầu ta!”

Chu lão gia tử và Chu lão cha nghe Bắc Sinh nói xong, đều im lặng.

Chu Bắc Sinh cười giải thích, “Cha mẹ vợ cũng sợ nàng ấy không quen ở nông thôn…” Biết rõ phải gả làm dâu nhà nông, hết lần này tới lần khác còn nói không quen, như thế cũng quá lộ liễu đi. Chu Bắc Sinh nuốt lời vào trong, một hồi lâu mới nói, “Con sắp thi, cũng không nên ở nhà quá lâu, chung quy vẫn phải vùi đầu vào học, công việc hàng ngày cũng muốn Lã thị lo liệu.”

Hai tay hắn nắm chặt, nới lỏng lại nắm chặt, nắm chặt lại thả lỏng, phụ huynh không lên tiếng, hắn lại nói tiếp, “Ông nội, cha, mẹ, con biết làm khó mọi người, nhưng mà Lã gia và nhà chúng ta có nhiều việc không giống nhau, mọi người nể con đang vật lộn đọ sức với tương lai, nhịn một tý… Chuyện này chẳng qua mẹ vợ rốt ruột ái nữ, thật ra thì con người Lã thị, có chút khiêm thuận ôn nhu…”

Từ thị trong lòng chua xót, con dâu tốt như vậy, vì sao còn muốn đánh vào mặt nhà chồng? Từ thị lắc đầu một cái, “Con ơi, lão Chu gia ở thôn còn muốn làm người, cho tới bây giờ chỉ có hậu bối cung cho trưởng bối, không nghe nói đạo lý hậu bối buộc trưởng bối nhượng bộ. Lúc này ta bất kể lão gia tử và cha con nói gì, dù sao sau khi lại mặt thê tử con vẫn phải trở lại, ở ba tháng so với ba ngày tốt hơn.”

Chu Bắc Sinh đành phải nói lại với cha mẹ vợ, Chu gia không ai biết được hắn nói thế nào với Lã gia, chỉ biết Lã thị ở ba ngày, lời kia sau lần đó không nhắc lại nữa.

Sau hôn lễ, người mới vội tới kính trà trưởng lão.

Từ thị cần thận đánh giá thê tử tiểu nhi ‘khiêm thuận ôn nhu’, thấy nàng mặt mày tinh xảo, khí chất nhã nhặn lịch sự, thoạt nhìn không phải người càn rỡ, kiêu ngạo, điêu ngoa, chẳng qua ánh mắt xẹt qua thân thể mảnh gầy của nàng (T/g: Cái này gọi là lả ướt a đại thẩm!) mười ngón tay nhỏ dài, bảo dưỡng thỏa đáng, nghĩ là biết không phải làm việc nặng, rốt cuộc vẫn âm thầm thở dài hai tiếng.

Người mới hành lễ xong với người trong nhà, an tĩnh hòa thuận đứng cạnh Chu Bắc Sinh. Chu lão gia tử phất tay một cái, nói: “Đều là người một nhà, con không cần quá câu nệ, con và Bắc Sinh ngồi nói chuyện đi.”

Lã thị đáp một tiếng “Vâng”, lại cung kính, cùng Chu Bắc Sinh ngồi xuống, chẳng qua eo thân của nàng, thẳng tắp so với mọi người.

Đường Hà trong lòng thầm than một tiếng.

Từ thị lên tiếng, hỏi con dâu mới, “Thường ngày ở nhà con có làm việc nhà không? Làm những gì?”

“Hồi mẹ,” Lã thị nhỏ nhẹ nói, “Thường ngày con có theo mẹ con học chuyện quản gia, chuyện nhà và châm tuyến, nấu nướng cũng làm được một chút.”

“Vậy sao?” Từ thị nhất thời tinh thần phấn chấn, “Như thế cũng là hiếm có, vừa lúc đại tẩu con đang bận chăm sóc tiểu nữ nhi nửa tuổi, giờ trong nhà không có người nào nấu cơm, con làm được không?”

Chu lão gia tử ho khan mấy tiếng.

Chu lão cha mở miệng nói: “Tứ tẩu mới vào cửa, để cho con bé nghỉ một chút…”

“Dĩ nhiên, Tứ tẩu, trước ngày lại mặt, không cần con làm gì cả, để Bắc Sinh đưa con đi thăm thú thôn ta, chào hỏi thân thích.” Từ thị vẻ mặt tươi cười nói, “Con tới hai ngày là hiểu được rồi, nhà ta từ trên xuống dưới, mọi người đều hòa thuận, chẳng qua là nhà ta không có người rảnh rỗi, người mới vào cửa, nấu bữa cơm không coi là ủy khuất, giống như hai tẩu tử con, còn phải làm việc nặng trong ruộng.”

Lã thị an tĩnh nghe, thần sắc khiêm tốn, đáp ứng nói: “Cám ơn mẹ thương con.”

——-

Chuyện tiến triển bình thường, Chu Bắc Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ ba sau khi thành thân, hắn đưa tân nương lại mặt, hai người lạy phu thê Lã giáo dụ, Lã thị bị mẹ nàng gọi lại hỏi, Lã giáo dụ cũng gọi con rể tới thư phòng.

Lã giáo dụ hỏi hai câu cuộc sống tiểu phu thê, đề tài rất nhanh chuyển tới chuyện bài vở của Chu Bắc Sinh.

“Giờ sắp đến ngày thi, con có thể nắm chắc đứng đầu không?” Giáo dụ khuyên răn con rể trẻ tuổi tuấn tú, vuốt chòm râu hỏi.

Chu Bắc Sinh trù trừ nói: “Tiểu tế không dám ngông cuồng càn rỡ, huyện học có bốn mươi đồng môn, người có tài không ít, năm trước lẫm sinh, tăng sinh lên huyện học lâu dài, chìm đắm trong thi thư, con thi cùng bọn họ, không chắc có thể thắng được.”

Lã giáo dụ gật đầu, “Con biết khiêm nhường là tốt rồi, nhưng cũng không cần coi nhẹ mình, ta hỏi con vậy, đương nhiên cảm thấy văn chương của con có thể tranh luận cùng bọn họ. Chẳng qua trước khi thi thời gian ngắn, con không thể vì tân hôn mà trễ nải chuyện học. Ta nghĩ muốn theo ý tứ mẹ vợ con, tiểu phu thê hôm nay lại mặt không quay lại Chu gia thôn nữa, để cho Duyệt Đồng ở huyện thành chăm lo chuyện ăn uống cho con, để con không lo nghĩ gì, chuyên tâm học hành. Nếu thông gia cảm thấy không thích hợp, giờ con đưa Duyệt Đồng về nhà, hôm sau một mình trở lại, văn chương mỗi ngày không thể bỏ bê, viết xong giao cho ta xem.”

“Cẩn tuân nhạc phụ dạy bảo.”

Tiểu phu thê ăn cơm lại mặt tại Lã gia, thấy vào đông ngày ngắn, còn chậm trễ nữa hai người phải đi đường tối, vì vậy mẹ Lã Duyệt Đồng mới thả hai người lên đường.

Hai người buổi sáng ra cửa, là đi theo xe trâu Chu Nam Sinh, giờ về nhà, Chu Bắc Sinh tính đi tìm Tam ca, mẹ vợ hắn không khỏi phân trần, đã sớm thuê cho bọn họ một chiếc xe ngựa, nói sẽ phái người chuyển lời cho Tam ca hắn, để cho hắn về nhà trước. Phu thê Chu Bắc Sinh nán lại thêm chút nữa, ngồi trên xe ngựa, về Chu gia.

Trên xe, Chu Bắc Sinh và tân nương tử nhìn nhau không nói gì. Hắn nhìn Lã thị cúi mặt, nghĩ tới đây là thê tử bầu bạn với mình cả đời, đêm qua còn uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình, hôm nay trên mặt mang theo hai phần ngượng ngùng ôn nhu, không khỏi mềm lòng, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Đi trong thôn có chút xóc nảy, nàng ngồi có khó chịu không?” Hắn kéo nàng dựa vào hắn.

Lã thị lắc đầu, tỏ vẻ không sao, nhưng vẫn theo lời dựa vào hắn, màu da trên mặt lại đậm thêm hai phần.

Chu Bắc Sinh nhìn nàng thuận theo, trong lòng càng thêm mềm mại. Hai người tựa vào nhau, thoải mái nói chuyện.

“Mẹ tìm nàng nói chuyện, một lúc lâu cũng chưa ra, hai người nói chuyện gì vậy?”

“Mẹ hỏi ta, chàng tốt với ta không. Ta nói với bà, chàng đối với ta rất tốt.” Lã thị cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, chớp mắt đầu xấu hổ. Trước mắt hắn vụt qua hai hàng lông mi, hắn hoảng hốt nghĩ tới ‘thường ngày làm sao đã nhìn qua nữ tử đáng yêu như vậy’.

Hắn đưa tay sờ sờ gương mặt đáng yêu của nàng, “Chúng ta mới thành thân ba ngày, ta chưa làm được nhiều, sau này cuộc sống còn dài, ta sẽ đối tốt với nàng.”

“… Vâng.”

“Chỉ mỗi câu kia, mẹ vợ hỏi mất nửa ngày sao?”

“Mẹ nói, bà muốn cho Tiểu Cúc cạnh ta lúc trước đi theo lo liệu chuyện nhà…”

“… Không được.” Chu Bắc Sinh căng thẳng, đẩy nàng ra xa, nghiêm mặt nói, “Duyệt Đồng, ta biết mẹ có ý tốt, nhưng mà nàng gả cho ta, chính là người của Chu gia ta, đương nhiên sẽ không dùng nô bộc Lã gia.” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói, “Ta biết nàng chưa chịu khổ bao giờ, sau khi gả cho ta lập tức muốn rửa tay nấu cơm, cũng có chút làm khó nàng. Nàng chịu khó nhẫn mấy năm, chờ ta có công danh, sẽ để nàng làm phu nhân, bốn nha hoàn hầu hạ.”

Lã thị nắm chặt cánh tay hắn, đáp: “Được.”

“Tình huống trong nhà ta nàng cũng hiểu rõ, người nhà là anh nông dân thuần phác, nếu trong sinh hoạt có va chạm, nàng nhịn một chút. Người nhà bỏ ra cho ta rất nhiều, nàng là thê tử của ta, thông cảm cho bọn họ, mọi việc không cần so đo nhiều.”

“… Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện