Đang nói chuyện, phu thê Chu Nam Sinh đã đến cửa viện. Chu Nam sinh gánh củ từ đến một góc, Đường Hà đi theo sau hắn, thần sắc mệt mỏi.

Dương thị nhìn mọi người trên bàn, đứng lên ra khỏi đường sảnh, miệng nghênh đón bọn họ, “Tiểu Hà, trên bếp có nước nóng, ta pha ra chậu cho hai người, hai người rửa tay cho ấm.”

“Không cần,” Đường Hà thật sự không bày ra được khuôn mặt tươi cười đáp lại, chỉ mệt mỏi khoát tay cự tuyệt, “Ta tự mình làm.”

Dương thị vẫn tươi cười, “Khách khí làm gì,” trước lúc xoay người đi phòng bếp nói với bọn họ, “Cả nhà đang chờ hai người ăn cơm đấy.”

Quần áo hai người đều dính bùn, chân không đi giày, mà có đi cũng không ấm lên được. Chẳng qua lúc này người một nhà ngồi chờ bên bàn cơm, bọn họ cũng không nên đi tắm rửa, thay quần áo lúc này.

Dương thị dã bưng một chậu nước nóng cho bọn họ, Chu Nam Sinh vội vào nhận lấy, “Đại tẩu, để chúng ta tự làm, tẩu ngồi đi, cả nhà cứ ăn trước, chúng ta làm nhanh thôi.”

“Được.”

Chu Nam Sinh lấy nước từ trong giếng, hòa vào trong nước cho đủ ấm, hắn lấy khăn ra thấm ướt, ý bảo Đường Hà tiến lên, lau mặt cho nàng, lại ngâm tay nàng vào trong nước ấm.

“Chúng ta nhanh lên chút,” Đường Hà thấp giọng nói, “Để ông nội chờ lâu không được.”

Chờ bọn họ lên bàn, Chu lão gia tử lên tiếng, người một nhà mới động đũa ăn cơm.

Không khí trên bàn cơm đình trệ, Khoai Tây oa cũng nhận ra bất thường, không náo chút nào, tự mình cầm lấy thìa, ngoan ngoãn ăn canh ăn cơm.

Đường Hà miễn cưỡng ăn hết một chén cơm, cười cười đứng lên, “Con ăn no rồi, mọi người thong thả ăn, khi nào mọi người ăn xong, chén bát cứ để đó, con tắm rửa xong sẽ ra rửa.”

Dương thị vội vàng nói, “Ta rửa là được, muội không phải lo.”

Từ thị tiếp lời, “Tiểu Hà hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, việc phòng bếp không cần làm.”

Bà cũng biết mình làm ra chuyện gì, thần sử quỷ sai nói: “Tiểu Hà, hôm nay Đông Sinh thu thịt khô nhà thằng vô lại thôn bên rất ngon, hai ngày nữa con cầm một chút cho cha mẹ con nếm thử.”

Đường Hà ngẩn người, đáp: “Vâng, cám ơn mẹ.”

Chu lão ho một tiếng, nói: “Tiểu Hà, hôm nay con vất vả rồi, sáng mai để cho bọn Đông Sinh ra ruộng đào củ từ là được, con cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

“Còn khoảng nửa mẫu nữa,” Đường Hà nói, “Ngày mai con đi cùng, nhiều người đào xong sớm.”

“Không cần gấp như vậy,” Chu lão nói, “Ngày mai phụ tử ba người chúng ta có thể làm xong.”

Đường Hà trầm mặc một lúc, “Vậy ngày mai con về nhà mẹ đẻ, ở nhà mấy ngày được không?”

Mọi người không ngờ nàng nói cái này, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đường Hà thản nhiên nói, “Nhà mẹ đẻ con trồng nhiều củ từ, củ sen, con trở về đào giúp mấy ngày.”

Từ thị há mồm muốn nói chuyện, Chu lão gia tử nhìn cháu dâu, thản nhiên nối: “Con đi đi.” Lại nhìn về phía cháu trai, “Nam Sinh đi hỗ trợ cùng.”

“Không cần.” Đường Hà giọng nói bình tĩnh, “Con biết nhà mình bận rộn, Nam Sinh không rảnh.”

Chu Nam Sinh muốn mở miệng nói gì đó, lúc này Thất bá nương Trương thị đi vào cửa viện, thấy đường sảnh có ánh sáng, quen cửa quen nẻo, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, “Cả nhà vẫn đang ăn cơm đây!” Lại thấy Đường Hà đứng bên cạnh bàn, “Tiểu Hà, sao vẫn mặc quần áo lúc xuống ruộng vậy? Ta đứng xa thế này còn có thể ngửi thấy mùi bùn trên người con, con mau đi đun nước nóng tắm rửa đi, cẩn thận không cảm lạnh.”

Đường Hà cười cười, chào mọi người rồi xoay người đi.

Thất bá nương tiếp tục nói: “Thập thúc, thê tử Tam nhi thật có thể làm việc, ha ha, một ngày trời con bé đào củ từ trong ruộng, mồm cũng không kêu một tiếng khổ.”

Chu lão gia tử sắc mặt đen sì.

Chu lão trong lòng kêu khổ, Thất tẩu tự vạch áo cho người xem lưng, biết rõ cha ông muốn nhất mặt mũi, còn cố ý vạch trần nhà bọn họ nam nhân không ở đây, để nữ nhân phải làm việc nặng.

Từ thị liếc thấy sắc mặt cha chồng, vội vàng chào hỏi Trương thị, “Thất thẩm, lúc này tới có việc gì?”

“Không phải ta tới hỏi lời chắc chắn của bà sao? Sáng mai ta về nhà mẹ đẻ, nói rõ với mẹ Xuân Giang.”

Giờ không phải lúc nói chuyện này, Từ thị bảo bà đi về trước, “Lát nữa ta đến nhà tìm bà.”

Trương thị bĩu môi, quyết đoán xoay người đi. Bà không phải người không có mắt, chẳng qua bà thích Đường Hà, nghĩ đến trời tối, hài tử kia còn khom người làm việc, trong lòng bức xúc vì bất công, không nhịn được nói ra khỏi miệng. Dĩ nhiên, nông dân người nào không chịu qua khổ đây? Nhưng lão Thập gia bây giờ gia nghiệp lớn, còn phải để cho con dâu khốn khổ vậy sao? Bà vừa đi, đôi đũa trong tay Chu lão gia tử ‘Ba’ một tiếng vỗ lên trên bàn, “Chuyện gì đây!”

Chu Nam Sinh ăn không vô, chân hắn không đi tất, hai chân đông lạnh mất tri giác, nghiêm mặt để chén cơm xuống, nói: “Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ.”

“Chuyện gì xảy ra với thê tử con?” Chu lão gia tử hỏi hắn.

Chu Nam Sinh đang đứng dậy, nghe lời ông nội, không nên đứng trên cao đáp lời, lại ngồi trở lại, “Chuyện gì xảy ra?”

“Ý ông nội là,” Chu Bắc Sinh nuốt cơm trong miệng, chậm rãi nói, “Có phải Tam tẩu muốn về nhà mẹ đẻ giúp làm việc, nên vội vã đào củ từ xong sớm. Nhưng mà tẩu ấy làm như vậy, người trong thôn cho là chúng ta khắt khe với tẩu ấy, thật mất mặt.”

Chu lão gia tử không nói lời nào, tỏ vẻ thừa nhận.

Từ thị vỗ đùi, “Ta đã nói rồi, ta cũng không bắt con bé làm đến tối, con bé muốn chạy về giúp nhà mẹ đẻ, biến chúng ta thành ác nhân.”

Hai tay Chu Nam Sinh dưới bàn không tự chủ, nắm thành quyền, “Ý người là, thê tử con tân tân khổ khổ làm việc là sai lầm sao?”

Tất cả mọi người trầm mặc.

“Làm việc không sai,” Từ thị xem thường, “Chẳng qua con bé vào cửa Chu gia, việc nên làm chính là suy nghĩ cho Chu gia, một lòng một dạ vì nhà mẹ đẻ, là con bé không đúng. Con xem Đại tẩu gả tới đây nhiều năm như vậy, lúc nào thì muốn mau chóng về giúp nhà mẹ đẻ?”

Dương thị cuống quýt xua tay, “Mẹ, tình huống của con và Tiểu Hà không giống nhau, trên con có ba ca ca, dưới có một đệ đệ, sợ nhà muội ấy nhân thủ không đủ.”

Từ thị nghe xong càng coi thường, “Mười mẫu ruộng nhân công còn không đủ nói gì đến trăm mẫu! Nhà bọn họ…”

Chu Nam Sinh không muốn nghe nữa, “Ngày mai con và Tiểu Hà về nhà mẹ đẻ nàng.”

Từ thị bị nhi tử cắt lời, nổi giận, “Đi cái gì mà đi! Ngươi đi làm việc nhà nông mấy ngày, làm trễ nải việc buôn bán, một ngày lãi ròng đáng giá bao nhiêu tiền!”

Chu lão cũng gật đầu, quay đầu nói với Chu lão gia tử: “Cha, người xem cuối năm bận rộn, mấy ngày Nam Sinh không ở cửa hàng, sợ sẽ bận không chịu nổi…”

Từ thị “Hừ” một tiếng, “Ta cưới khuê nữ nhà bọn họ chứ không cưới cả nhà bọn họ, ta chưa nghe qua đạo lý trễ nải việc làm ăn nhà mình đi giúp thông gia làm việc nhà nông.” Lại trừng Tam nhi, “Sáng mai không phải ngươi cùng cha và đại ca ngươi đào củ từ sao, chẳng lẽ ngươi đau lòng nhạc phụ nhạc mẫu, không đau lòng cha mình?”

Chu Nam Sinh cảm thấy mệt mỏi, “Như vậy đi, con bỏ bạc, ngày mai thuê người đào nốt nửa mẫu củ từ. Về phần con, con về nhà mẹ đẻ Tiểu Hà hỗ trợ một ngày.”

Từ thị không đếm xỉa, đạp mạnh đôi đũa lên bàn, “Không phải ta cưới con dâu mà là gả nhi tử mới đúng!”

“Không phải ngươi đau lòng sao? Người nào làm nông không phải làm ruộng? Năm đó không phải ta cũng vậy sao? Đông lạnh giá không chỉ khom người làm việc trong ruộng cả ngày, mà còn phải trở về nấu cơm cho một nhà già trẻ!”

“Mẹ!” Chu Nam Sinh thở một hơi thật dài, “Người không cần so với năm đó, điều kiện trong nhà năm đó và bây giờ giống nhau sao?”

Chu lão nghe xong cũng cảm thấy tức giận trong lòng, vỗ lên bàn, “Ngươi nói lão tử ngươi không thương con dâu có phải không? Cái gì mà năm đó không để so với bây giờ? Bây giờ cũng không có chuyện nông hộ không làm việc, lấy đâu ra đạo lý thuê người xuống ruộng!”

Chu Nam Sinh nói không ra lời, trong lòng không biết là lạnh hay chua. Chuyện này tựa hồ ai ai cũng có đạo lý, ai ai cũng không sai, tựa hồ tất cả đều sai lầm.

“Tiểu Hà phải về nhà mẹ đẻ cứ để con bé về, Nam Sinh không đi.” Chu lão gia tử làm chủ, ngữ điệu bình thản, “Ăn cơm đi, ai không muốn ăn, nên làm gì thì làm đi.”

——-

Đường Hà trở về phòng, cầm quần áo tắm rửa, đến phòng bếp rót nước nóng tắm một trận sảng khoái. Nàng không biết đại sảnh đang cãi vã, hoặc là biết, nàng cũng không quan tâm.

Một lúc sau Chu Nam Sinh cũng đi tắm. Sau khi lên giường nghĩ đến Đường Hà bị tê cứng, hắn ôm nàng vào lòng, ủ ấm tay chân.

“Tiểu Hà,” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng, “Nàng giận ta sao?”

“Không có.” Nàng nằm trong ngực hắn ắc đầu, hắn thở dài, ôm nàng chặt hơn.

“Vậy sao hai ngày nay không để ý đến ta?”

“Ta đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

“Nghĩ gì?”

“Bởi vì nàng trầm mặc, hắn lại nhớ lại chuyện tối nay tranh chấp với người nhà, “Là nghĩ tới người nhà mẹ đẻ sao?”

“Ừ,” Đường Hà nhàn nhạt trả lời, “Thắt lưng mẹ bị đau, gần đây làm việc vất vả, không biết có chịu được không, Tiểu Sơn tuổi còn nhỏ, sợ nó xuống nước lạnh cóng, về nhà không nhớ uống nước gừng…”

Chu Nam Sinh nghe nàng cằn nhằn, chưa thấy bao giờ, nhưng hắn càng nghe, đấy lòng càng sinh ra một tia phiền não, “Tiểu Hà, nàng gả cho ta…”

Đường Hà dừng vài giây, sau đó bình tĩnh hỏi: “Cho nên?”

“Ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ cảm thấy, nàng chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, dù sao nhà ta mới là nơi nàng sống cả đời…”

Đường Hà năm trong ngực hắn không nhúc nhích, “Chàng cảm thấy ta nghĩ đến nhà chàng ít sao?”

Chu Nam Sinh bị câu ‘nhà chàng’ làm tổn thương, cơ hồ hắn có thể hình dung khuôn mặt nàng tự tiếu phi tiếu, vẻ mặt giễu cợt, “Cái gì gọi là nhà ta? Nàng gả vào không phải nhà nàng sao?”

“Không,” Đường Hà thanh âm bình tĩnh đến lạnh buốt, “Đây chỉ là nhà chồng ta, là nhà của chàng.”

Chu Nam Sinh bị lời kháng cự của nàng làm tổn thương, hắn trả thù, hừ lạnh nói, “Mẹ nói không sai, lòng nàng không hướng về nhà này, tựa như hôm qua mua quần áo, nàng chỉ mua cho cha mẹ mình, không nghĩ tới mua cho cha mẹ ta.”

Đường Hà cười khẩy.

Thật ra thì, loại sinh vật ‘nam nhân’ rất kỳ lạ, bất kể ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng yêu ngươi cỡ nào, một khi liên quan đến ruột thịt bọn họ, bọn họ sẽ lập tức giơ chân, tình yêu và lời thề nháy mắt quên ngay, bọn họ chỉ biết đặt ngươi ở phía đối lập với người nhà.

“Ngươi có ý gì?!”

Đường Hà tự giễu, lắc đầu, chui ra khỏi lồng ngực hắn, xuống giường đi tới bên tử quần áo cạnh tường, lấy ra một cái hộp nhỏ, là hộp gỗ mà Nam Sinh cho nàng cất tiền riêng, “Trả lại ngươi, ngươi yêu cha mẹ, mua bao nhiêu quần áo thì mua.”

“Tiền của ta, ta thích đặt trên người cha mẹ ta, tiền của ngươi trả lại ngươi, ta không dùng tiền của ngươi, không đến lượt ngươi nhúng tay vào.”

Những lời này tựa như cố ý chọc giận hắn, lửa giận trong lòng hắn bộc phát, hắn không nhịn được nắm chặt hai tay, nhưng nhìn nàng quât cường mà đơn bạc đứng trên nền lạnh, vẫn không bỏ được, “Nàng mau lên giường đắp chăn đi.”

Đường Hà không nói một lời lên giường, không nằm trong lòng hắn, kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt không để ý gì đến hắn nữa.

Chu Nam Sinh thở sâu, nhịn một lúc, hỏi: “Hôm nay nàng xảy ra chuyện gì?”

“Nàng phải về nhà mẹ đẻ, nói thẳng là được, mẹ sẽ không ngăn nàng, hôm nay nàng một mình làm việc, mọi người khó nhìn mặt nhau.” Nam Sinh nói, “Chúng ta là người một nhà, có gì mà nàng không thể nói? Nàng phân biệt rõ làm gì?”

Đường Hà không nhịn được cười nhẹ.

Nàng đã rất cố gắng, cố gắng làm thê tử nhà nông, tận lực giống các bé gái nông thôn, gả về nhà người ta biết vâng lời, biết làm người, ở nhà chồng làm nhiều việc không oán thán, hạn chế về nhà mẹ đẻ, không tích trữ tài sản riêng.

Nàng chỉ lo lắng người nhà mình, vì vậy không vui vẻ cùng hắn, chẳng lẽ tâm tình của mình cũng không có tự do sao?

Nhà nông trồng củ từ, mùa đông cần người đào, nàng không sợ khổ, sợ mệt, sợ lạnh mà không làm, thậm chí vì để mẹ chồng không để bụng mà cho nàng về nhà mẹ giúp đỡ, nàng cũng không so đo mình làm nhiều, nghĩ làm xong chuyện nhà chồng mới đi, vậy cũng không được sao?

Thật ra vấn đề của mâu thuẫn không phải do nàng về nhà mẹ đẻ giúp việc, mà ở việc nàng không tự giác coi mình là một thành viên của nhà này, đại gia trưởng bất mãn.

“Ba tháng.”

Đây là lần đầu bọn họ cãi nhau sau khi thành thân. Hắn cảm thấy mệt mỏi, bi thương, vì vậy một lúc sau mới kịp phản ứng lại lời nàng nói, “Cái gì?”

“Ta gả đến đây được ba tháng, chàng cảm thấy, trong ba thán tại sao đương nhiên ta phải coi một đám người xa lạ làm người thân?”

“Người thân của ta, đương nhiên là cha mẹ ta, huynh trưởng ta, đệ đệ ta.”

“Người thân của ta sợ ta chịu khổ, nếu như bọn họ có thể, tuyệt đối làm hết sức, chỉ để ta làm một phần.”

“Làm con dâu thì ngược lại, mọi người làm một phần, ta làm hết sức. Kỳ quái là, cha mẹ chồng đương nhiên cho là làm con dâu nên biết vâng lời, làm nhiều việc, chính là chàng, cũng cảm thấy nhà mình không thua kém. Thật là kỳ quái, bọn họ không sinh ta nuôi ta được ngày nào, tự hai tay ta kiếm cơm ăn, ta cũng không nợ nần gì bọn họ cả.”

“Từ sáng đến tối ta đều bận rộn không ngừng, ta oán trách với chàng một câu nào không? Không có.”

“Tất cả mọi thứ đều vì chàng, ta gả cho chàng, mà bọn họ là cha mẹ chàng, vì vậy ta nguyện ý phụng dưỡng bọn họ. Không tranh luận cùng bọn họ, con dâu khác làm thế nào ta đều làm vậy.”

“Ta cũng hiểu cuộc sống sau khi thành thân, sinh ra là nữ nhân, tất nhiên phải tiếp nhận những thứ này.”

“Chẳng lẽ ta không làm đầy đủ bổn phận con dâu? Nếu như mọi người còn tức giận, ta cho rằng những gì chàng yêu cầu đã vượt quá khả năng ta có thể cho, ít nhất trước mắt là thế.”

Lời của nàng làm hắn mê hoặc, nhưng mà một câu cuối cùng hắn hiểu, “Sau này sẽ tốt hơn,” hắn lẩm bẩm nói, “Chúng ta thành thân, rất nhanh sẽ có hài tử, gần nhau mười năm, hai mươi năm…”

“Không,” nàng quả quyết cắt đứt lời hắn, “Trong thời gian ngắn ta không muốn có hài tử.”

Cái gì?! Hắn khiếp sợ cực độ, bò dậy lắc người nàng, “Tiểu Hà!”

Đường Hà cũng ngồi dậy, bình tĩnh nói, “Chàng không nghe lầm.”

“Để chúng ta nhìn lại một chút,” nàng lạnh nhạt nói, “Trong mấy huynh đệ, chàng luôn là người bị cha mẹ không tự chủ quên, ta và Đại tẩu chàng, rõ ràng mẹ chàng không thích ta.”

“Đệ đệ chàng là tâm bảo của bà, sau này em dâu vào cửa, đoán chừng bà cũng chờ mong.”

“Chàng quen bất bình đẳng, đại khái không sao cả, trong lòng ta cũng không ngại.”

“Chỉ là ta suy đoán, sau này bất kể là tài sản, hay là tình cảm của trưởng bối, chúng ta và con chúng ta đều chiếm được ít nhất.”

“Ta không thể dễ dàng khoan dung, cho dù là giả thiết, ta cũng không thể khoan dung. Sau này hài tử hỏi ta, tại sao ông bà nội tốt với đường huynh muội hơn?”

“Tất nhiên ta dành toàn bộ tình cảm cho hài tử, ta không muốn bọn chúng phải chịu đựng, đặc biệt là thứ tình cảm phân biệt đối xử đến từ người thân, ta lo lắng bọn chúng sẽ khổ sở, sẽ khóc.”

Những lời này nàng chưa từng có ý định nói ra khỏi miệng, nàng tính từ từ cải thiện tình hình giữa bọn họ. Chẳng qua mấy ngày liên tiếp bận tâm đến người nhà, đối với tình trạng hiện nay không chịu nổi, cùng với hôm nay rét lạnh, mệt mỏi, cộng thêm hắn trách cứ, làm cho nàng không giữ được bình tĩnh mà phản kích.

Một người, đặc biệt là một nữ nhân, đối mặt với vấn đề hôn nhân gia đình, cũng khó thoát được thời điểm điên cuồng chua ngoa.

Thanh niên trước mặt là trượng phu của nàng, là người nàng quý trọng, nhưng lời của nàng lạnh như băng, vậy mới có tác dụng.

“… Nàng muốn ta phải làm sao đây?”

“Đây là vấn đề của chàng, đừng hỏi ta.”

Ánh mắt nàng rõ ràng nói cho hắn biết: Chàng không thể lệ thuộc vào ta.

Chu Nam Sinh cảm thấy, giờ phút này so với lúc nàng nói không tin tưởng hắn, còn sắc bén tổn thương hơn. Trong nháy mắt hắn bị công kích nặng nề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện