Chu gia mấy năm trước, kiên cường kinh doanh cửa hàng, dần dần cửa hàng trở thành nơi cung cấp chính, nam nhân trong nhà thường đi ra ngoài, mười dặm tám thôn thu mua hàng hóa, làm đã lâu, có danh tiếng, người dân biết nhà bọn họ thu mua hàng, giá cả hợp lý, tự đem lương thực dư nhà mình tới bán.

Chu gia thu mua đủ loại, có loại thịt thú rừng như thịt heo, thỏ hoang, hay là gà nhà, ngỗng trắng, thịt sấy khô. Còn cả các loại rau, củ, quả, hàng tươi như nước trái cây đến các loại mứt, quả khô.

Một ngày kia, mặt trời vừa lên đầu tường viện, đại thúc trong thôn khiêng tới một túi khoai lang phơi khô để bán, Dương thị cùng nam nhân nàng mang cân đến dưới bóng cây trong viện, túi được móc trên cân, túi nặng, một người không cân được, Dương thị tìm cái đòn gánh xuyên qua, để cho đại thúc và Chu Đông Sinh mỗi người gánh một đầu, sau đó nhấc lên, Dường thị nhìn, vừa đúng 70 cân.

Hai người để đòn gánh xuống, Chu Đông Sinh ‘quát’ một tiếng, dồn lực đem túi khiêng lên vai, đi về đại sảnh, đặt xuống góc tường, Dương thị thu quả cân, dựa vào gốc cây, cười nói cùng đại thúc: “Một túi khoai lang lớn như vậy, làm chắc mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”

“Cũng không hẳn,” đại thúc kéo ống tay áo lau mồ hôi, đáp, “Chúng ta đào một phân đất khoai lang, mất vài ngày rửa sạch cắt miếng, lại cho vào nồi nấu chín, sau đó phơi khô dưới mặt trời, mới vừa rồi con cũng nếm rồi đó, vừa ngọt lại vừa mềm, là hàng thượng đẳng chứ? Giá tiền có thể cao hơn chút không?”

“Thúc, người cũng biết, chúng con trả tiền luôn hợp lý, ba cân một đồng tiền, người đi chỗ khác hỏi, tuyệt đối không có giá này.”

Đại thúc trước khi đến dĩ nhiên đã hỏi thăm qua giá tiền, lời vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói, Dương thị không buông, ông cũng không cho là tính toán, “Thê tử Đông Sinh thật khéo nói, một chút xíu lợi cũng không chịu để cho, con nói nhà các con cũng mới có chuyện vui, cho ta hưởng sái một chút hỉ khí không được sao?”

Dương thị cười, “Chuyện vui là chuyện vui, làm ăn là làm ăn. Hôm ăn cưới còn dư lại hạt dưa đậu phộng, người lấy một chút mang về cho bọn nhỏ cắn, còn giá tiền khoai lang, con không tăng thêm được.”

Nghe nói có quà vặt, đại thúc vui vẻ ra mặt, “Ta không khách khí, cho ta một ít đi.”

“Được.” Dương thị để ông ở trong viện, mình quay về lấy hạt dưa, đậu phộng, vừa lúc Chu Đông sinh cầm bút và sổ ghi chép ra ngoài, “Thúc, người liệt kê ra cho con viết vào, quy củ cũ, hàng cung cấp người nhớ rõ, cuối tháng người cầm giấy đến để lấy tiền.”

Cửa hàng Chu gia danh tiếng tốt, người dân cung cấp hàng, quy củ cũ không phải trả tiền tại chỗ, chỉ viết vào sổ, cuối tháng tính vào sổ cái, đại thúc cung cấp hàng cho bọn họ đã quen thuộc, đương nhiên biết quy củ, cũng không có ý kiến gì. Nhận được giấy nợ từ Chu Đông Sinh, chờ Dương thị lấy đồ ăn vặt ra, bàn tay to nắm vài nắm hạt dưa, vui rạo rực về nhà.

Đường Hà rửa sạch chén bát buổi sáng, lại lấy thùng, tính toán đi ra ruộng tưới rau.

Dương thị nhìn nàng sáng sớm đã bận rộn không ngừng, bảo nàng nghỉ một chút, lại lấy một miếng khoai lang cho nàng, “Muội nếm thử xem, đây là khoai lang phơi khô.” Tự mình cũng thả một miếng vào miệng, nhai hăng say, “Khoai lang ở thôn ta, trong ruộng cạn trồng một luống lại một luống, đẻ nhiều lắm, súc vật ăn không hết, sợ để trong đất lâu bị hỏng, người ta đào lên phơi khô. Chúng ta nông dân không lạ gì, nhưng cô nương, tiểu thư trong thành rất thích, nghe nói một tiểu thư nhà giàu còn nói nó là… Nhiều chất xơ, các tiểu thư phẩm trà đều thịnh hành món này, trong cửa hàng tiêu thụ được nhiều lắm. Ta chỉ thấy vật này nhai nhiều mỏi quai hàm.

“…” Vị phú hộ tiểu thư kia cũng là nhân sĩ xuyên qua sao? Đường Hà yên lặng nhai khoai lang khô, tỏ vẻ không có suy nghĩ gì.

Hai người rảnh rỗi hàn huyên một lúc, Đường Hà sợ mặt trời lên cao không làm xong việc, vội vã đi ra ruộng.

“Nàng và Tiểu Hà có vẻ dễ sống chung, Chu Đông Sinh nháy mắt nói với thê tử, “Thê tử Đại nhi nhà Phúc Toàn thúc đầu thôn đánh nhau với thê tử Nhị nhi nàng biết không? Lão gia tử nhà ta nói, nếu là chúng ta, người sẽ đánh gãy chân cái đồ không biết xấu hổ.”

“…” Dương thị im lặng, trừng nam nhân một cái, “Chàng nói chúng ta ai là cái đồ không biết xấu hổ đây?”

Chu Đông Sinh liên tục cười làm lành, “Hắc hắc, là nhà Phúc Toàn thúc… Thê tử ta hiền lành như vậy, Tiểu Hà cũng là người phúc hậu, trong nhà đương nhiên là thái bình rồi.”

Dương thị ‘hừ’ một tiếng, nói: “Chàng thì hiểu gì, Tiểu Hà rất lợi hại đấy.”

Chu Đông Sinh mê hoặc, “Sao lại nhìn ra?”

Dương thị kiên nhẫn hướng dẫn hắn từ sự việc nhìn ra bản chất, “Ta hỏi chàng, Tiểu Hà mới qua cửa, ngày nào cũng làm công việc dơ dáy, cực nhọc, chàng có thấy muội ấy tức giận không?”

Chu Đông Sinh suy nghĩ một chút, “Đúng là không có, nhưng mà bà cô đã nói, thời gian muội ấy ở nhà làm cô nương, vừa chịu khó vừa giỏi giang.”

“Nhà mẹ đẻ có thể giống nhà chồng sao? Tại nhà mẹ đẻ mình, đương nhiên chân tâm thật ý, xuất toàn lực, ở nhà chồng trừ nam nhân hài tử, người bên cạnh mình cũng không quản, sao có thể cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa? Năm đó Chu gia chỉ có mỗi ta là con dâu, ta không làm cũng không có ai làm, phải ấm ức hồi lâu mới suy nghĩ thông suốt, bây giờ chị em dâu chúng ta có hai người, việc cực nhọc đều do muội ấy làm. Ta nghĩ không ra, muội ấy còn có thể ngày ngày cười đến ôn hòa như vậy. Thê tử Nam Sinh này hoặc là thiếu tâm tư, hoặc là lòng dạ rất thâm sâu!”

Chu Đông Sinh cảm thấy những lời thê tử nói có chút đạo lý, nhưng cũng hông hoàn toàn đúng, “Nàng lấy ở đâu ra nhiều ý nghĩ xiêu vẹo như vậy? Nghĩ Đông rồi lại nghĩ Tây. Ta hỏi nàng, dạo này có phải nàng đỡ mệt mỏi đi rất nhiều?”

“… Phải.”

“Tiểu Hà làm việc có nhăn mặt với nàng không?”

“… Không có.”

“Thế là được chứ sao. Nàng làm ít việc, chị em dâu lại tốt, dù sao chỗ tốt nàng chiếm được rồi, nàng quản Tiểu Hà thiếu tâm tư hay lòng dạ thâm sâu làm gì.”

Dương thị nghĩ cũng đúng, chẳng qua bị nam nhân quở trách một trận, nét mặt khó khăn, cố phẫn nộ nói, “Ta đây không phải vì chàng và Khoai Tây oa mới so đo chứ sao, bây giờ chúng ta thu mua hàng, không sợ sau này Nam Sinh độc chiếm cửa hàng.” Lại nhìn thấy thần sắc xem thường của nam nhân, quyết đoán ngăn cản lời nói chưa ra khỏi miệng hắn, “Chàng đừng nói với ta, người một nhà không so đo, ba huynh đệ các chàng có thể cả đời không ra ở riêng không? Sau này Bắc Sinh cũng cưới thê tử, sinh oa nhi, ba nhà có thể sống chung cả đời? Nhà này sớm muộn cũng phải phân chia, không chừng sau này Khoai Tây oa có thêm mấy muội muội, đệ đệ, sống riêng mấy miệng ăn cơm, chàng không tranh thủ ở cửa hàng, chỉ dựa vào làm ruộng chàng có nuôi được không?”

Chu Đông Sinh thở dài một hơi, không nói nữa.

Chu lão lén lút nói với Từ thị về phân công công việc, “Không phải cha đã nói muốn bồi dưỡng thê tử Nam Sinh thành nương tử chưởng gia sao? Bà nên cho con bé trông coi việc bán hàng nhiều mới được.”

Từ thị xem thường, “Người nào làm con dâu mà không phải hầu hạ ăn mặc một nhà già trẻ trước? Chính ta, năm đó mọi thứ trong nhà đều phải làm, phải chịu đựng để biết cách dùng người chứ. Thê tử Đại nhi cũng phải hầu hạ gia đình rất nhiều năm, chúng ta đều làm được, sao con bé không làm được? Con bé chưởng hay không chưởng không nói, trước tiên phải làm đúng bổn phận của con dâu đã.”

Chu lão bất đắc dĩ, “Ta nói một câu, bà đã nghĩ sẵn một đống lý lẽ chờ ta. Ta nghe Nam Sinh nói, con dâu biết chữ, người biết chữ thường nhìn xa trông rộng hơn chút, không phải là đại trợ lực với chúng ta sao? Gánh cỏ, quét dọn ai làm chả được, chỉ sợ lãng phí nhân tài thôi.”

“Con bé biết chữ sao?” Từ thị giật mình, trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói, “Muốn dùng còn bé thế nào, sau này có cha và ông làm chủ, ta sẽ không nhúng tay. Chẳng qua cha không nói, ta nghĩ sắp xếp của ta ông ấy cũng không cảm thấy không đúng. Dù sao tân nương tử nhà khác làm gì, ta cũng sẽ cho con bé làm cái đó. Ta đây mẹ chồng nhưng không có nửa điểm khắt khe với con dâu.”

“Tốt lắm, tốt lắm,” Chu lão giơ cờ đầu hàng, “Lời ta nói không có một câu trách bà, hai mươi mấy năm trong nhà đều dựa vào bà, bà làm tốt lắm, bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, bà xem, đối với chuyện bà sắp xếp, Tiểu Hà cũng chưa từng nói nửa chữ sao?”

Từ thị gật đầu, “Thật đúng như ông nói, tính tình thê tử Tam nhi không tệ.”

Chu lão cười, “Lời khen của bà người người đều thích nghe, bà phải nói trước mặt con bé ấy.”

———-

Nếu như Từ thị có cái gì không hài lòng với Đường Hà, chính là cảm thấy nàng quá chú ý. Ngày ngày nấu nước nóng tắm gội, nhốt mình trong phòng tắm gần nửa canh giờ, xà phòng nàng dùng rất tốn, Từ thị có lòng nói vài lời, nhưng làm ra vẻ không để ý đến chuyện sạch sẽ của người khác, ngập ngừng mấy ngày mà chưa nói.

Một ngày kia, ăn cơm tối xong, trăng sáng, người trong nhà đều ngồi ở trong sân hóng gió, nói vài câu về công việc hàng ngày. Chu Nam Sinh được gió thổi đến thoải mái, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhớ tới thê tử trong phòng bếp một mình, thu dọn chén bát dầu mỡ, không thể ngồi yên, lủi vào trong nhà giúp đỡ thê tử.

Từ thị khóe mắt dư quang, liếc hắn rời đi, bĩu môi, thấp giọng nói với Chu lão, “Ông nhìn xem, Tam nhi vừa về tới nhà, cũng chưa có cách xa thê tử nó nửa bước, ta thấy nó hận không thể buộc thê tử vào dây lưng quần.”

Chu lão bật cười, cũng thấp giọng trả lời: “Nhi tử giống cha, năm đó không phải ta cũng buộc bà ở dây lưng quần sao?”

Từ thị nghe, nhìn quanh bọn tiểu bối có nghe được bọn họ nói chuyện hay không, tức giận đánh nam nhân một cái, “Bao nhiêu tuổi rồi còn nói lung tung, không biết xấu hổ!”

Chu lão ha hả cười, bọn họ cũng chưa tới năm mươi, nếu giống lão thái gia, suống đến hơn 70 tuổi, nhân sinh còn hai mươi mấy năm nữa!

Từ thị cảm giác mình cũng làm bà nội rồi, đã già rồi. Bà cũng không phải nhìn không được nhi tử, con dâu tình cảm tốt, năm đó bà với nam nhân cũng dính như hồ, chẳng qua Đại nhi tử và thê tử hắn cũng bình thường, tại sao Tam nhi và thê tử nó lại khác người như vậy? Bà đã bắt gặp Tam nhi gội đầu cho thê tử…

Từ thị nhớ tới, tâm tình không thoải mái, mình cực khổ nuôi dưỡng nhi tử, đến cả cơm cũng không xới cho mình thêm mấy chén, nhưng đối với nữ nhân khác lại móc cả tim phổi ra.

Từ thị xoa nhẹ ngực mấy cái, thôi, để cho bọn chúng dây dưa, sinh ra cháu trai sớm một chút.

Trong phòng bếp, Đường Hà cũng không để Chu Nam Sinh giúp đỡ, “Chàng ở bên ngoài bận rộn cả một ngày, ngồi đi, ta làm nhanh thôi.”

Chu Nam Sinh chen chúc cùng nàng ở cạnh bếp lò, nghe vậy nghiêng người qua hôn nhẹ nàng, “Thê tử thương ta, ta cũng phải thương thê tử mới được.”

“Đừng!” Đường Hà vội vàng né tránh, “Bị bắt gặp mắc cỡ chết người.” Trên tay dính dầu mỡ, lấy cùi chỏ đẩy hắn tránh ra, “Ta không cần chàng giúp, ta đã sắp xếp xong, một chút là có thể làm xong hết, kết quả chàng càng giúp càng bận thêm.”

Chu Nam Sinh không hiểu sắp xếp gì, nhưng bị vợ xua đuổi vẫn đi ra, lập tức có chút ủy khuất, “Không phải ta sợ nàng mệt sao…”

Đường Hà bất đắc dĩ, quay đầu nhìn cửa phòng bếp không có động tĩnh, nhanh chóng hôn hắn, “Vậy chàng lấy giúp ta một thùng nước để đun, đợi lúc tắm dùng.”

Ánh mắt Chu Nam Sinh sáng lên, “Chúng ta tắm cùng nhau?”

“Không phải chàng tắm rồi sao?”

“Ta ăn cơm xong lại chảy mồ hôi.”

“…”

Trong nhà có phòng tắm riêng, Chu Nam Sinh xách hai thùng nước to đi vào. Trong nhà có một cái bồn tắm rất lớn, hai người cũng có thể ngồi được, Chu Nam Sinh mỗi lần nghĩ đến đều muốn khuyên thê tử dùng thử một lần, đáng tiếc Đường Hà không cần.

Đường Hà cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm, đuổi Chu Nam Sinh ra ngoài, “Hôm nay ra sẽ cố tắm nhanh một chút, chàng về phòng chờ ta.”

Chu Nam Sinh cười híp mắt, nàng đẩy thế nào cũng không động, “Ta chảy mồ hôi, phải tắm một chút mới thoải mái.”

Đường Hà bất đắc dĩ, liếc hắn một cái, tự cởi quần áo của mình.

Thiếu nữ sau đêm đầu tiên đã trở thành thiếu phụ, ánh nến chiếu rọi thân thể trắng noãn, ngọn núi mềm mại nhấp nhô, sơn cốc sâu thẳm thần bí. Có lẽ bị ánh mắt nóng rực chiếu đến, nàng không tự chủ được, hai cánh tay che trước người.

“Tiểu Hà,” Chu Nam Sinh thanh âm khàn khàn, “Tới đây giúp ta cởi quần áo.”

——-

Hai người trở về phòng, Đường Hà nằm trên thân nam nhân.

Thanh niên thân thể mềm dẻo có lực, bờ môi ấm áp trơn nhẵn. Tay nàng vuốt ve xương quai xanh hắn, xuống tới bụng, sau đó đường cũ trở về. Đùa giỡn nổi lên, hai ngón tay kẹp hạt đậu đỏ trước ngực hắn, hung ác kéo ra.

“Đau!” Chu Nam Sinh hít sâu, “Nương tử, nàng ám chỉ ta chưa thỏa mãn nàng sao?”

Đường Hà vội vàng cười làm lành, xin khoan dung.

Chu Nam Sinh ôm nàng vào trong ngực, giữ chặt hai cánh tay, không để nàng tiếp tục tác quái.

“Đúng rồi,” hắn đẩy đẩy nàng, “Ta có cái này cho nàng.”

Hắn xuống giường, bê tới một hộp gỗ, mở ra nhìn, là một chút bạc vụn, Đường Hà đếm, cũng gần mười hai lượng.

“Đây là…?”

“Ta làm việc, đây là tiền công mỗi tháng.” Chu Nam Sinh giải thích lệ cũ trong nhà cho nàng, “Tiền kiếm được trong nhà, tất cả đều do ông nội trông coi, lão nhân gia nói, tiền này sung làm gia tài cả nhà, sau này nếu như ở riêng sẽ phân chia. Nhưng bình thường làm việc mọi người được lĩnh tiền công. Ta đảm nhiệm nửa chưởng quỹ, mỗi tháng được nửa lượng bạc, đại ca thu mua hàng, kém ta mấy văn tiền, nhưng mà huynh ấy và tẩu hai người cùng làm, kiếm được nhiều hơn so với ta. Về phần nàng,” Chu Nam Sinh dừng một chút, hơi lưỡng lự, “Bởi vì làm việc nhà, tiền tiêu vặt sẽ do mẹ định đoạt.” Hắn cười trấn an nàng, “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, tiền ta kiếm đều là của nàng, sau này nàng muốn gì, cứ việc dùng.”

Đường Hà bật cười, hôn nhẹ gương mặt hắn, “Còn có thể làm khác sao?”

“Bắc Sinh đi học, không làm việc, cũng không được tiền công. Đến khi đệ ấy đi học dùng đến tiền, ông nội nói, nếu như đệ ấy đỗ cao trung, sẽ có lợi cho cả nhà, chính là không làm việc, chúng ta làm ca ca cung phụng cho đệ đệ đi học cũng là lẽ phải. Sau này cũng không thể thiếu phần Tam gia.”

Đường Hà gật đầu một cái, cười, “Cũng không tệ lắm.” Tạm thời nàng cũng không cần tranh thủ cái gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện