Đường Hà lựa lời khuyên hồi lâu, Chu thị lắc đầu, nói bà một mình ở đây tự tại rồi, đến nhà bọn họ ở không quen, Đường Hà không thể làm gì khác hơn là đè xuống không đề cập tới, nghĩ sau này có cơ hội sẽ từ từ khuyên.

Sau khi Đường lão bộc phát, đám người Tần thị không có hành động nào khác, người một nhà Đường Hà không thể nào biết được, bọn họ giống như bình tĩnh trước cơn bão xảy ra, thần kinh căng thẳng mấy ngày, sau đó chuyện cứ như vậy, rất nhanh mà qua đi, không có đoạn kết.

Chẳng qua trên đường gặp một ít người trong nhà Lúc bá, đối phương rốt cuộc cũng có bộ dáng tươi cười, bọn nhỏ cũng sẽ khiếp đảm, đông cứng vấn an các trưởng bối.

Thê tử Đường Đại Giang, Ngô thị khiêng tới một túi lớn khoai lang cho bọn họ. “Đây là khoai nhà mình, rất ngọt, Thất thúc Thất thẩm đừng ghét bỏ đồ rẻ tiền.”

Nhiều năm qua, đây là lần đầu Lục phòng tặng đồ cho bọn họ, phu thê Đường lão thụ sủng nhược kinh, liên tục nói khoai lang ngon, có thể lấp đầy bụng, lại luống cuống tay chân, kín đáo đưa cho Ngô thị rất nhiều đồ đáp lễ.

Ngô thị trong lòng cảm khái.

Đêm hôm đó, sau khi Đường lão đi, Tần thị và Đường Bảo Phúc không phải không giận dữ, nói thẳng muốn lên từ đường kiện nhi tử bất hiếu, là Đường Đại Giang lạnh như băng nhắc nhở, “Lên từ đường, gạo mì không có, thịt heo, rau quả không có.”

“Hắn dám!” Đường Bảo Phúc giơ chân.

“Tại sao không dám?” Đường Đại Giang đỡ bà nội từ trên mặt đất lên, nói: “Bà nội, chính người đã nói sinh dưỡng, chết chôn cất không cần Thất thúc quản, chính là trên từ đường, cũng không để ý chúng ta bên này. Ta đừng ép buộc, biết không?”

Thấy lão nhân trên mặt tuy có chín phần tức giận, nhưng cũng còn một phần bi thương mềm yếu, cứ tiếp tục khuyên nhủ, “Bà nội, sau này người coi Thất thúc là cháu, thúc ấy cung cấp nuôi dưỡng người người cứ nhận lấy, chuyện thúc ấy và Tam bá nương người cứ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, có được không?”

“Ta nghĩ không thông… Nghĩ không ra…” Tần thị lẩm bẩm nói, “Ta là mẹ nó, cái kia nói gì thì nói, nếu bị thiên lôi đánh xuống…”

“Ta tha thứ cho Thất thúc nha?” Đường Đại Giang cho là tổ mẫu gieo xuống, mới có kết quả ngày hôm nay, nhưng lão nhân cả đời cố chấp, nói đạo lý không được, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ bà, “Thất thúc là con ruột người, trăm năm sau thúc ấy cũng phải lạy linh, đến lúc đó cái gì cũng trở lại, đúng không?”

“Đúng! Nhị Đản là nhi tử ta, nó phải quỳ quan tài, đốt giấy vàng, để tang cho ta! Bảo Phúc,” lại gọi Đại nhi tử, “Chờ ta trăm tuổi rồi, hai huynh đệ các con làm lễ tang cho ta thật lớn vào! Ta sinh hai đứa con trai, ta không làm lão Đường gia thất vọng!”

Đường Bảo Phúc sắc mặt âm trầm, đáp ứng, “Vâng.”

“Đều sẽ quay trở về, đều sẽ quay trở về.” Tần thị được cháu trai khuyên, cơm không muốn ăn, run lẩy bẩy, đòi trở về phòng nằm. Đường Đại Giang để tiểu muội đỡ tổ mẫu về phòng, lại dặn tiểu đệ thu dọn một phòng hỗn độn.

Đường Đại Giang sớm là trụ cột trong nhà, mơ hồ trở thành người nói chuyện có trọng lượng nhất. Chọn lựa đối với tổ mẫu là chính sách dụ dỗ, đối với cha mẹ mình không khách khí như thế, thấy hai người bọn họ vẫn đang tranh chấp, oán trách, lập tức liền lạnh mặt, “Hai người có dừng lại không?”

“Là Thất thúc xin lỗi chúng ta, hay là chúng ta xin lỗi Thất thúc, trong lòng hai người vẫn không rõ sao? Chính là hai người giả bộ hồ đồ không hiểu, người trong thôn cũng tựa như gương sáng, huynh muội chúng ta vì mấy chuyện này mà bị người ta đâm sau lưng còn thiếu sao? Bản thân ta mất thể diện nhiều năm thế này, không muốn hài tử của ta lại bị người ta nói lang tâm cẩu phế.”

Lại ra lệnh cưỡng chế mấy đứa nhỏ: “Sau này nhìn thấy một nhà ông Thất thì nhớ chào hỏi! Nếu ai đụng phải mà còn cưa miệng hồ lô, trở về ta đánh nó!”

Đường Bảo Phúc và Trương thị không làm chủ được Đại nhi, lẩm bẩm oán trách mấy câu, rốt cuộc không dám mạo hiểm mất đi phần lương thực Đường lão đúng hạn đưa tới. Sau lần đó, Trương thị không dám cùng bọn nhỏ nói chuyện dối gạt nữa. Vì vậy, Đường gia đời thứ ba, chính là Đào Đào và huynh đệ đồng lứa, hai phòng từ từ quan hệ thân thiện hữu hảo, nguyên là có một nhà bộ dạng thân thiết. Chuyện này tạm thời không đề cập tới.

Đường Hà nghe cha mẹ căn dặn, mang khoai lang luộc chín cho Chu thị. Chu thị xúc động rất nhiều, “Không nghĩ tới còn có một ngày như thế… Người một nhà ồn ào đến dạng như vậy,” lắc đầu một cái, thở dài nói, “Chuyện này muốn nói tỉ mỉ từ đầu, lại nhắc đến cả tổ tiên, cho nên ta không rõ đúng sai.”

Đường Hà trầm mặc, thật ra thì nàng nghĩ, coi như là người thân, không hợp cũng không cần cưỡng cầu.

Chu thị lại có cái nhìn bất đồng, “Rốt cuộc là huyết thống, hòa thuận mới phải, nếu không huynh đệ ruột thịt rạn nứt, bị người trong thôn xem thường không nói, người ta thấy huynh đệ đơn bạc, có thể nghĩ đến bắt nạt ngươi, chính là nữ nhân xuất giá ở nhà chồng, không có huynh đệ nhà mẹ đẻ chống lưng, sẽ bị chị em dâu khác đè đầu.”

Thì ra nông thôn thời cổ sinh nhiều con, là vì nhiều người lực lượng lớn. Sắp thành thân, Đường Hà tỏ vẻ rất áp lực.

———-

Chu lão gia tử mời người tính bát tự của cháu trai và Đường Hà, rất hợp. Một ngày kia, chính thức tuyên bố cùng mọi người hôn sự Chu Nam Sinh và Đường Hà.

Tới cửa cầu hôn phải chuẩn bị tốt kim tiền, tơ ngũ sắc, rượu trắng, cành lá hương bồ, cây quyển bá trường sinh (người ta gọi là cây chân vịt), chim nhạn. Bốn thứ đầu, người trong nhà có thể chuẩn bị tốt, cành lá hương bồ Chu Nam Sinh tự mình đến bờ sông hái, quyển bá trường sinh phải lên núi cao, chọn lựa một cành xanh lục. Chim nhạn thì cần phải đến nơi thật cao trên đỉnh núi, kiên nhẫn chờ ngủ đông mấy ngày, hắn mới có thể bắt được chim nhạn hoàn hảo, không bị thương.

Vì thế, Chu Nam Sinh mấy ngày qua đều ra vào giữa núi rừng, đôi khi trở lại, có thể thấy trên quần áo và cánh tay, là dấu vết bị móng vuốt nhạn đả thương, Từ thị nhìn, vừa đau lòng lại vừa bất mãn, “Chính là không bắt được song nhạn cũng không gấp, ban đầu Đại ca con không phải dùng một đôi gà trống mái thay thế sao? Con nói làm sao hết lần này tới lần khác, đến phiên Đường gia cô nương, lại phải coi trọng như vậy?”

Chính là Chu Bắc Sinh cũng không thỏa mãn, ông nội tuyên bố hôn sự Tam ca, mẹ hắn đứng trước gót chân hắn càm ràm một ngày, “Tam ca con sắp thành gia rồi, con cũng không còn nhỏ, mẹ cho con lưu ý…” Không có ai hơn tam nữ Trương gia, ấu muội Lý gia, đều là cô nương phú hộ, lại có nhan sắc, cùng hắn đúng là đẹp đôi. Chu Bắc Sinh một lời ước mơ ‘hồng tụ thiêm hương, cây mơ nấu rượu’, khi nào thì nghe lọt? Nhìn Tam ca chuẩn bị quà tặng theo như cổ lễ, hắn ở một bên chê cười, “Huynh chuẩn bị song nhạn sao? Đường gia Hà biểu tỷ hiểu được cái gì gọi là ‘nhạn tắc tùy dương’ (Chim nhạn bay về phía Nam) sao? Huynh tặng một đôi gà trống mái là tốt nhất, nhà bọn họ còn có thể ăn.”

Chu Nam Sinh bất đắc dĩ, “Bắc Sinh, đủ rồi.”

“Cành lá hương bồ tỷ ấy có thể hiểu không? ‘Quân như bàn thạch, thiếp như bồ vi (Ý là chàng thì cứng rắn, thiếp thì mềm mại). ‘Bồ vi nhân như tơ, bàn thạch vô dời đi’. Hừ!” Chu Bắc Sinh càng nói càng bực mình, phất tay áo bỏ đi.

Chu Đông Sinh không giải thích được, “Tiểu đệ rốt cuộc đang giận gì?”

Chu Nam Sinh cười khổ, tiểu đệ vẫn cho là mình cùng ý nghĩ với hắn, hai người đều muốn cưới một tiểu thư tinh thông cầm kỳ thi họa, phu thê ‘cử án tề mi’ trải qua cuộc sống thần tiên. Hiện tại thấy hắn tùy tiện cưới một biểu muội, chỉ sợ là hắn không tranh cãi, “Không có chuyện gì, đệ ấy đau lòng đệ, sợ đệ thành thân ủy khuất.”

Chu Đông Sinh nghe vậy cười ha hả, “Thành thân có gì ủy khuất? Vui mừng còn chưa đủ nữa là.” Lại dùng khuỷu tay huých huých huynh đệ mình, nháy mắt ra hiệu, tràn đầy ý tứ hàm xúc.

Sau vài giây Chu Nam Sinh mới hiểu ý, mặt chầm chậm đỏ lên.

Chu Đông Sinh cười lớn tiếng, vỗ vỗ lưng huynh đệ, “Xấu hổ gì chứ? Ca nói là nói thật. Ai, nói một chút, có phải đệ rất thích Đường gia biểu muội không? Lễ cầu hôn chuẩn bị thật dụng tâm, Đại tẩu đệ so sánh, nói ta lúc đầu không xem trọng, mấy ngày nay cho ta nhìn sắc mặt khó coi.”

Chu Nam Sinh chờ nhiệt ý trên mặt tản đi, suy tư một hồi, thật tình hồi đáp, “Đệ tưởng tượng qua rất nhiều lần, có một ngày đệ đón dâu, sẽ tự mình bắt song nhạn đưa cho thê tử.”

Từ đó nguyện ‘trên đất liền cành, trên trời liền cánh’.

Lý thị vui rạo rực, tuyên bố với người trong nhà, Chu gia rất nhanh muốn tới cầu hôn, Nam nhi tốt Chu Nam Sinh sắp trở thành con rể nhà mình rồi! Đường Tiểu Sơn hoan hô lên, càng không ngừng hỏi, “Tỷ tỷ, có thật không?”

Đường Hà rất bất đắc dĩ, Tống thị thấy nàng xấu hổ, cười phụ họa, “Tiểu thúc, mẹ nói Nam Sinh biểu ca của đệ sắp tới cửa cầu hôn, đương nhiên là thật.”

Người một nhà đều rất vui mừng, nhớ lại dường như tình trạng chu gia rất tốt, nhân phẩm Chu Nam Sinh cũng rất tốt.

Ai nói hiện đại thân thiết thực tế, hôn nhân cổ đại mới đúng là bản chất này, Lý thị nói, “gả Hán gả Hán, mặc quần áo, ăn cơm. Gả cho một người hán tử, chính là để cho hắn nhận lấy hạt bắp từ cha mẹ, để cho hắn kiếm cơm ăn cho con, kiếm quần áo cho con mặc.”

Đường Hà cảm thấy lời này rất hiểm ác, hán tử cưới thê tử, mưu đồ cũng không phải may quần áo cho nàng, đưa cơm tới tay, mà là nô dịch nàng, để nàng sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà…

Trong đầu tưởng tượng càng ngày càng âm u. Đường Hà bị không khí vui mừng khôn xiết khiến cho buồn bực, dứt khoát ra ruộng làm việc.

Xuyên qua rừng cây nhãn, mới vừa vào đến rừng trúc, nàng bị cản lại.

“Cho ngươi.” Một thời gian không gặp, Tạ Tuyết Mai một tay cầm hai cái rổ, nhìn thấy nàng, một bộ dạng đợi thật lâu không nhịn được, “Lần trước ngươi đỡ ta đi gặp lang trung, ta nhớ tới ân tình của ngươi, cho ngươi một rổ trứng gà. Ta nghe mẹ chồng nói nhà các ngươi khó được ăn trứng gà phải không? Vừa lúc ngươi ăn bồi bổ, nhìn ngươi thật gầy.”

Có vài người nói chuyện, chính là làm cho người ta bốc hỏa. Đường Hà trầm mặc nhìn nàng ta, nhắc nhỏ mình không nên so đo với nữ nhân mang thai.

Tạ Tuyết Mai thấy nàng không nhận lấy, có chút nóng nảy, “Hắc, ngươi đừng cho là ta muốn lấy lòng ngươi, ta cần sao? Chỉ là ta có ân báo ân. Cầm lấy!” Kiên quyết nhét hai cái rổ vào trong tay nàng, “Còn một rổ đu đủ trong vườn nhà ta, ngươi nhìn ngực ngươi xem, đúng là phẳng lì, nên bồi bổ.”

Đường Hà một tay không cầm được hai rổ, chỉ là để đồ trên vai xuống. Nghe Tạ Tuyết Mai nói chuyện, cảm thấy nàng ta nghĩ một đằng, nói một nẻo, nàng không nhịn được, “Ta đều nhận, ngươi có chuyện gì nữa không?”

Tạ Tuyết Mai bị nghẹn, một hồi lâu nói, “Ta phải lấy rổ về…”

Đường Hà bỏ đồ vật vào trong quang gánh, trả lại rổ trúc cho Tạ Tuyết Mai, “Cám ơn trứng gà và đu đủ của người, ta đi trước.”

“Ơ…” Tạ Tuyết Mai còn muốn nói chuyện, thấy Đường Hà quay đầu lại nhìn mình, dừng một chút, tay đặt lên bụng mình, “Hiện tại Trương gia rất coi trọng bụng của ta, ta…”

“Chúc mừng, cứ tiếp tục duy trì hạnh phúc.” Đường Hà không muốn nói chuyện phiếm với nàng ta, cũng không muốn làm bạn bè với nàng ta. Ban đầu giúp nàng ta, không cầu báo đáp, nhưng lần này cũng không muốn kiên trì không cầm tạ lễ, cầm cho phải, từ đó thanh toán xong.

Trứng gà dễ vỡ, Đường Hà chỉ có thể về nhà trước, mới ra khỏi rừng trúc, đã chạm mặt Chu Nam Sinh.

Hôm nay hắn không giống ngày thường, mặc bộ đồ mới, trên mặt rạng rỡ. Nhìn thấy nàng, hắn cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lên, cho nàng nhìn đôi nhạn trong lồng trúc, “Một nhạn công, một nhạn thư, lấy song nhạn đồng quy ý tứ.”

“Tiểu Hà, song nhạn tặng cho muội.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện