Chu Dương thị được mẹ chồng dặn dò, nhìn mặt trời đã lên cao, nàng tăng nhanh động tác. Đường Hà nhìn nàng bận rộn, liền lễ phép nói cho nàng hỗ trợ.

“Nơi nào có đạo lý để cho khách nhân làm việc chứ.” Chu Dương thị từ chối.

“Thật ra muội sẽ không nấu, nhiều việc như vậy muội không làm được.” Đường Hà đàng hoàng thừa nhận, “Sợ tẩu bận quá, làm không nổi, để muội trợ thủ, rửa sạch đồ ăn, để tẩu tập trung nấu.”

Nhiều người hỗ trợ quả thật sẽ thong dong chút ít, mà nông hộ thân thích người ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt chủ khách chi phân, nên Chu Dương thị hơi chút suy nghĩ, vội vàng cảm ơn, “Rau cỏ ta đã nhặt xong, rửa sạch là được. Cây đậu đũa cần chần qua nước sôi, ta xem…” Quay đầu ở phòng bếp đánh giá, có chút ý, “Ta trước tiên vo gạo để nấu cơm, bếp nhỏ củi cháy lớn, cơm sẽ chín nhanh thôi. Bên này ta dùng bếp lớn, trước tiên trộn một củ khoai sọ với thịt chưng cách thủy.”

Khoai sọ bở dẻo, trộn lẫn với thịt băm nhuyễn, để ở trong chén lớn, cách thủy chưng chín, lấy ra rắc một ít hành lá thái nhỏ, gắp ăn một miếng, vào miệng tan ra, đảm bảo dư vị còn đọng lại, thơm vô cùng. Vì thiếu chất béo trường kỳ đến nỗi Đường Hà sinh ra thắm thiết nhiệt tình với thịt béo, trong bụng con sâu tham ăn nhất thời bị câu dẫn, thật cao hứng đáp ứng.

Người lớn muốn làm việc, phải dần xếp tiểu oa nhi trước cửa thật tốt. Đường Hà lại móc từ trong túi bách bảo của mình ra hai con quay, cầm thừng bằng sợi bông dạy hai đứa bé chơi.

“Đào Đào ngoan, không được chạy loạn.” Hôn nhé bé, lại quay sang dặn dò tiểu nam oa, “Khoai Tây oa là ca ca, phải chiếu cố kỹ lưỡng muội muội nha.”

Được hai đứa bé bảo đảm, Đường Hà trong phòng bếp thỉnh thoảng nhìn ra ngoài sân một cái, thấy bọn chúng từ đầu đến cuối không có đi xa, mới yên lòng.

Trong phòng bếp hơi nước nhiều, mùi đồ ăn bốn phía, Đường Hà trừ trợ thủ, còn cao hứng làm một món duy nhất: Khoai tây bùn.

Lão nhân gia răng miệng lung lay, thích ăn nhất món ăn mềm nát, không cần nhai. Chu lão gia tử thấy món ăn trong mâm một đĩa bùn nhão màu sắc vàng óng ánh, lại rắc hành lá và cà rốt trần nước sôi để trang trí, nhìn ngoại hình đã thấy hấp dẫn, vội thưởng thức, gắp một đũa nếm thử, hoàn toàn không có vị chát của khoai tây, không nhịn được lại ăn nhiều thêm vài miếng. “Cái này hay, vừa mềm lại vừa nát, mùi vị thơm, Thất nữu giống ta, hàm răng không tốt, muội nếm thử chút đi.”

Chu Dương thị tự giác, đứng lên thêm món ăn vào trong chén cơm cho lão gia tử và Đường Chu thị, vừa cười nói, “Con làm một bàn món ăn, không được lão gia tử khen một câu, Tiểu Hà vừa làm một món khoai tây bùn, lại tranh thủ được tấm lòng của người, may nhờ ở chung con thích muội ấy ngay, nếu không con nghe lão gia tử khen muội ấy, trong lòng không phải chua chết được.”

“Nơi nào có thể để khách nhân xuống bếp chứ.” Chu Từ thị giận trách nói, nhưng cũng cầm đũa giống mọi người thử một miếng. “Quả thật không tệ, lần đầu tiên ta thấy khoai tây làm thành bùn nhão thế này.”

Đường Hà vốn ăn thịt băm nhuyễn đến vui vẻ, thấy đề tài mọi người rơi vào món khoai tay bùn, vội vàng nuốt xuống thức ăn, “Con chỉ biết làm mỗi món này, chắc tại vì lười, trước tiên cắt nhỏ khoai tây, luộc trong nồi cho chín, sau lại thả vào trong chảo xào sẽ thành bùn nát.” Đàng hoàng thừa nhận món ăn này ban đầu nguyên là ngoài ý muốn.

“Khuê nữ ta không biết nấu ăn,” mặc dù lúc này mọi người đều khen ngợi Đường Hà, nhưng Đường Lý thị có cảm giác xấu hổ, mặc dù cảm thấy khuê nữ gả vào Chu gia đã vô vọng, nhưng vẫn cần phải giải thích, “Mấy năm trước nhà chúng ta thiếu sức lao động, Tiểu Hà đi theo cha con bé và Đại ca làm việc trong ruộng, ta chưa dạy chuyện nấu nướng, hiện tại tuổi không còn nhỏ rồi, chính nhi bát kinh món ăn xào không ra cái gì, đến nhà chồng không khỏi bị ghét bỏ. Ta rất rầu rĩ, trở về ta phải luyện cho con bé một chút.”

Đường Hà kiếp trước không nấu cơm, thật ra nàng không bài xích, sau khi xuyên qua rảnh rỗi thường luyện tay nghề, nhà nông nấu cơm bằng củi, nhóm lửa là chuyện phiền toái, mỗi lần Đường Hà cao hứng nấu cơm, người trong nhà chờ lâu bụng đói không nói, đồ ăn không ra hình dáng gì, Đường Lý thị lúc này mới ý thức được bỏ sót nữ nhi.

“Ta thấy Tiểu Hà rất có thiên phú, một đạo món ăn, có thể làm tốt lắm.” Cậu Chu cười ha ha khen nói, “Chính là đến nhà chồng không cần phải biết nấu ăn. Nếu là đến nhà chúng ta, sau này còn chị em dâu, có Đại tẩu có thể làm cơm, Tiểu Hà làm việc khác là được.”

Chu Dương thị nhanh chống liếc nhìn sắc mặt mẹ chồng, không dám nịnh nọt lời cha chồng, chỉ hàm hồ cười đáp ứng một tiếng.

Chu Từ thị có hai phần yêu thích Đường Hà, trước đây nam nhân nhà bà nói cho Tam nhi nhìn thử người ta, nếu khi đó có Đường Hà ở trước gót chân, coi như là người thích hợp, nhưng hiện nay gia huynh nhà mẹ đẻ bà có ý muốn gả nữ nhi tới đây, bà cũng rộng rãi để Châu Nương tới đây ở, đương nhiên muốn nam nhân nhà mình và cha chồng nhìn. Châu Nương là cháu ruột mình, trong lòng thiên vị con bé hơn một chút.

Nghe lời trêu ghẹo của nam nhân nhà mình, để Đường Hà làm con dâu, trong lòng không thoải mái, bất quá chủ nhà tán dương tiểu bối thân thích, lời nói không phải thật, vì vậy không thích chỉ một hai phần, trong miệng vẫn trêu ghẹo Đường Hà, “Chúng ta nông hộ giống nhà người ta, ăn cơm không cần cầu kỳ, làm quen là được. Ta nghe nói đại cô nương làm được việc trong ruộng, cũng là cầm được thì buông được, đây mới là khó này.”

Đường Lý thị lại dấy lên hi vọng, có chút nóng ruột, giả vờ khiêm tốn nói: “Thật là vậy, khuê nữ nhà ta nhanh tay. Việc bếp núc, trở về ta dạy con bé, đoán chừng không đến nỗi kém.”

Dường Hà nhìn trên mặt mẹ mình thần sắc nóng bỏng, liên tưởng ngày trước bà có đủ loại động tác, rốt cục phục hồi lại tinh thần: Mẹ nàng đây là coi trọng Chu Nam Sinh? Chẳng qua mẹ người ta đã chọn cháu gái làm con dâu, bọn họ vội vàng tiếp cận không phải ganh tỵ sao. Đường Hà hiện tại là một thiếu nữ khuôn mặt non nớt, chưng ra khuôn mặt xấu hổ, vẻ mặt thành thực nói: “Con cũng không biết thêu thùa may vá, vá nút áo đều xiêu xiêu vẹo vẹo.”

Đường Lý thị nghe được, suýt chút không thở được, khuê nữ quá thành thực đi? Thời gian luyện châm tuyến không phải một sớm một chiều mà thành, Đường Hà thêu một đóa hoa mà thành hình tròn kỳ quái và bao nhiêu hình dạng chắp vá là sự thật.

Đường lão cha nhìn không được, thê tử nhà mình ý đồ rõ ràng ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ nữ nhi, mẹ Nam Sinh cố ý trước mặt mọi người nhắc tới cháu gái, ý tứ thế sao ông không rõ, lúc ấy tâm tư gả nữ nhi cho Chu Nam Sinh đã phai nhạt. Cho nên thản nhiên nói: “Khuê nữ nói không có thiên phú làm không nổi, ta không ép. Định sau này làm mai nói rõ điểm này, nếu đối phương người ta ghét bỏ con bé kém cỏi, câu tiếp theo ta sẽ nói: Không thể ủy khuất khuê nữ mình.”

Đường Lý thị nháy mắt cho nam nhân nhà mình, ánh mắt hận không thể nhảy ra khỏi hốc mắt, Đưỡng lão làm như không biết. Đường Chu thị bận rộn cười giảng hòa: “Tiểu Hà giống như cháu gái ta, Tiểu Hà sau này không thêu được đồ cưới, ta thêu cho con bé.”

Chu lão gia tử cười ha ha, nói với Đường Hà: “Nha đầu, con như vậy không đúng rồi. Đồ cưới có bà Tam con thêu cho, nhưng thành gia con không biết châm tuyến, sau này sao vá được quần áo cho nam nhân nhà mình? Đồ cũ thì ai làm cho? Còn có quần áo cho hài tử, con không làm, tiểu oa không phải thân thể trần truồng chạy loanh quanh sao.” Bản thân mình lại tưởng tượng một đám tiểu oa trần truồng, liền cười lên ha hả.

Lão ngoan đồng, lão ngoan đồng, nói chuyện không có để ý, Chu Từ thị bất đắc dĩ nói: “Cha, Tiểu Hà là cô nương, người nói chuyện này làm gì, con thấy Tiểu Hà muốn xấu hổ rồi.”

Thật ra nàng không phải ngượng ngùng, là bị đả kích, hiện tại nữ nhân mới thật sự là nửa bầu trời, bên ngoài làm việc nhà nông, về nhà lại phải có khả năng may vá.

(Đáng lẽ ra phụ nữ hiện đại mới là nửa bầu trời, giỏi giang, việc gì cũng có thể làm, nhưng TH lại so sánh phụ nữ cổ đại mới là nửa bầu trời, mang ý châm biếm, việc gì cũng phải làm-_-)

“Con phải học.” Chu lão gia tử bối phận cao, không sợ đắc tội với người.

“Vâng.” Đường Hà gật đầu, nàng một nữ tử nhà nông, tự nhiên chỉ có thể gả cho Hán tử nhà nông, nhà nông mời không nổi thợ may, nàng nhất định phải học thêu thùa. Không phải là một cây kim thôi sao? Chuyện khó khăn khác nàng còn học được nữa là chuyện này.

Chu Từ thị nghĩ thầm cháu gái ở nhà mình có mấy ngày, chính bản thân mình làm mẹ, muốn con bé làm con dâu cha chồng hẳn là hiểu, nhưng bây giờ lại đặt chuyện trên người Đường Hà, quá coi thường ý kiến của mình rồi, trong lòng không vui nhiều hơn hai phần. Vừa hận Châu Nương chơi đến không chịu thua kém, nếu không lần này con bé chỉ cần cầm một hai cái khăn tay, hà bao, lơ đãng so với Đường Hà một lần, hiển nhiên cha chồng sẽ rõ ai thích hợp gả vào Chu gia hơn.

Buổi trưa ăn cơm, một bàn người đủ các loại tâm tư. Mọi người ở chung một chỗ cả ngày với nhau, vì vậy thân thiết với nhau hơn một chút.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Chu Dương thị chuẩn bị đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Cơm tối đãi khách thức ăn phải làm thịnh soạn hơn, Chu Dương thị rầu rĩ, chỉ có một mình mình bận rộn không ít, lại cười nói với Đường Hà nhờ nàng hỗ trợ. “Hiện nay trong nhà chỉ có ta và muội là tiểu bối, nhiều việc,đành phải nhờ muội hỗ trợ vậy.”

“Đại biểu tẩu không cần khách khí.”

Đường Hà làm việc lưu loát, rất nhanh làm xong việc Chu Dương thị dặn dò. Chu Dương thị tính toán đồ ăn phải làm một lần, rầu rĩ, “Đồ ăn có sẵn đều có chút nặng miệng, phải chuẩn bị hai món ăn nhẹ cho lão nhân gia.” Đang khi nói chuyện lấy xuống cái túi, định đến trong ruộng hái rau.

“Biểu tẩu, tẩu đừng đi.” Đường Hà nhìn trong bếp một dãy đồ ăn đã cắt rửa tốt, lại nhìn trong bếp lửa cháy to, không biết làm sao, “Mình muội ở đây, không biết nên làm gì cả.”

Chu Dương thị buồn cười, có cô nương nào đến tuổi làm mai mà chưởng gia không nổi đây?

“Muội giúp tỷ ra ruộng hái rau nhé?” Đường Hà đề nghị, Muội không biết đường, tẩu chỉ cho muội đi, muội mới có thể tìm được.”

Trừ cách này ra không có biện pháp nào khác. “Muội ra khỏi cửa viện, có ba đường, muội đi đến cuối đường bên phải, sẽ trông thấy một mảnh đất trống. Có ruộng nhà khác cạnh ruộng nhà chúng ta, nhưng trong ruộng nhà ta dựng ba cây trúc cho cây đậu đũa leo, muội cứ đi đến hai đầu bờ ruộng sẽ phân biệt được thôi.”

Đường Hà theo lời ra cửa, Chu gia xây ở chỗ cao, nàng đi trên đường, có thể nhìn thấy nhà cửa chỗ thấp xây san sát nhau, có liễu rủ lả lướt, khói bếp từ ống khói lượn lờ bay lên, quấn quýt trên đỉnh ngói, hòa vào giữa lùm cây. Kiếp trước của nàng, chẳng bao giờ có cơ hội nhìn thấy bức tranh nông thôn bếp núc như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện