Đây là một câu chuyện vớ vẩn.
Xảy ra ở một thời đại cũng vớ vẩn nốt.
Hơn nữa chuyện lại xảy ra ở một buổi trưa vớ vẩn.
Mã Tiểu Thiên cầm một chai Vodka trong tay đứng trước cửa KFC mà Tiểu Quý Tử đã hẹn trước, sống chết thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng của Tiểu Quý Tử đâu.
Mã Tiểu Thiên lấy di động ra, ngay lúc ngón cái đang tính bấm nút mở khóa, điện thoại tự rung lên.
“Alo, ông chết ở đâu rồi?” Tiểu Quý Tử hét vào điện thoại.
Mã Tiểu Thiên cũng nóng lên: “Tui đợi ông nãy giờ nè, mẹ nó ông ở đâu? Ông ra đây cho tôi.”
Tiểu Quý Tử: “Ông đang ở đâu? Sao tui không thấy ông? Mã Tiểu Thiên: “Trước cổng KFC.”
Tiểu Quý Tử: “Ông không biết đi vào à?”
Mã Tiểu Thiên: “Vào đâu?”
Tiểu Quý Tử: “KFC chứ đâu!”
Mã Tiểu Thiên: “Ông thất tình rồi nên chui vô KFC à?”
Tiểu Quý Tử: “Sao, không được à? Lão nương đây thất tình thì như thế đó, ai dám làm gì ông!”
Mã Tiểu Thiên bất lực, cúp điện thoại, cầm Vodka đi vào KFC.
Đẩy cửa ra, người Mã Tiểu Thiên thấy đầu tiên chính là Tiểu Quý Tử, ngay chính giữa tầng một, thật là một vị trí đẹp — vị trí dễ bị người khác soi mói.
Mã Tiểu Thiên ngồi xuống, đặt Vodka lên bàn trắng, đưa tay lên, kêu một tiếng: “Phục vụ.”
Một cậu nam sinh mặc đồng phục chạy đến: “Xin hỏi, có chuyện gì ạ?”
Mã Tiểu Thiên thẳng thắng say (nói): “Gọi món.”
Tiểu Quý Tử ‘cốp’ một cái, đầu đập xuống bàn, cậu ta kéo góc áo của Mã Tiểu Thiên, nhỏ tiếng nói: “Đây là cửa hàng ăn nhanh, mình phải tự đi mua.”
Mã Tiểu Thiên để tay xuống, đảo mắt qua Tiểu Quý Tử: “Ai mà chẳng biết, tui chỉ muốn thử xem KFC có đổi cách phục vụ mới hay không thôi, lần trước tui đã kiến nghị với họ.”
Sau đó nói với cậu nam sinh: “Không có chuyện gì đâu, cậu đi đi~”
Đợi cậu nam sinh đi rồi, Mã Tiểu Thiên đe dọa: “Chai rượu này ông không được sờ vào, đợi tui quay lại mới được uống.”
Tiểu Quý Tử gật đầu.
Qua một lúc sau Mã Tiểu Thiên cầm hai cốc Cocacola lạch bạch chạy đến.
Trên đường vô số người dán mắt vào cậu, “Nhìn gì mà nhìn!”
Sau đó đi ngang qua một đám trẻ nhỏ, cúi xuống mỉm cười: “Các bạn nhỏ, anh hai có hai cốc Cocacola đây, các em có muốn uống không?”
Đám trẻ nhỏ đồng thanh đáp: “Mẹ nói không được nghe lời của người lạ.”
Mã Tiểu Thiên: “Các em nhìn anh hai xinh đẹp vậy thì hẳn phải biết anh hai không phải là người lạ rồi.”
Đám trẻ nhỏ: “Mẹ nói từ xinh đẹp là để chỉ các chị.”
Mã Tiểu thiên tức giận nói: “Cái rắm!”
Đám trẻ nhỏ: “Mẹ nói không được nói bậy.”
Mã Tiểu Thiên quay đầu bước đi.
Ngoắc ngoắc tay kêu cậu nam sinh vừa nãy đến: “Đến đây, cậu giúp anh đổ đống Cocacola này, sao đó đem ly không đến chỗ ngồi vừa nãy.”
Cậu nam sinh dưới uy quyền của Mã Tiểu Thiên đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Quay về chỗ ngồi đó.
Mã Tiểu Thiên: “Ông sau thế?”
Trong miệng Tiểu Quý Tử ngậm đùi gà, đau lòng nói: “Tui thất tình rồi… Hu hu hu, tui muốn uống rượu.”
Mã Tiểu Thiên: “Ông một tuần thất tình hết năm ngày, mỗi tám tiếng lại thất tình, bằng với giờ ông lên lớp đó chứ!”
Tiểu Quý Tử nhả xương gà ra: “Lần này là thật… Tui muốn uống…”
Nói rồi chìa móng vuốt hướng đến chai Vodka.
Mã Tiểu Thiên ôm lấy chay VodKa: “Đừng có uống, thất tình thật thì có uống cũng chẳng được gì.”
Tiểu Quý Tử nhìn chằm chằm vào chai rượu: “Rượu đó thì nhằm nhò gì, đưa hết qua đây.”
Mã Tiểu Thiên nói: “Tui uống.”
Tiểu Quý Tử chỉ: “Tui cũng muốn uống.”
Mã Tiểu Thiên: “Không có ly làm sao uống?”
Giọng nói nho nhỏ của cậu nam sinh từ bên trên truyền đến: “Thưa anh, ly của anh…”
Mã Tiểu Thiên không ngẩng đầu: “Quăng rồi!”
Cậu nam sinh chán nản bước đi.
Tiểu Quý Tử: “Tui muốn uống rượu!!!!”
Nói rồi, ôm lấy chai Vodka ngẩng đầu lên đòi uống.
Mã Tiểu Thiên thấy tình hình không ổn, giật lấy chai Vodka đưa lên miệng uống: “La la la, tui đã uống qua rồi, ông không uống được đâu~”
Tiểu Quý Tử rên rỉ: “Tui thao1 bác ông, lão nương thất tình mà dám không cho ông uống rượu!”
Mã Tiểu Thiên nhún vai: “Tui không có bác.”
Tiểu Quý Tử: “Họ ‘Mã’ của ông là của Bật Mã Ôn2, nứt từ trong hòn đá ra.”
Mã Tiểu Thiên uống ngụm Vodka ăn một miếng khoai tây chiên rồi xướng một câu: “Nếu như tui là Bật Mã Ôn, tui tình nguyện cầm roi da mỏng, liên tục nhẹ đánh lên người ông.”
Xướng xong rồi vẫn không quên bổ sung một câu: “Đừng vớ vẩn nữa, nhanh nhanh nói cho tui chi tiết của đợt thất tình lần này đi.”
Đợi Tiểu Quý Tử nói hết, Mã Tiểu Thiên có thể tính là hiểu rõ mọi ngóc ngách, chai rượu trong tay cũng uống quá nửa, ợ một cái: “Đợt này coi như là dạy ông một bài học… hức… lần sau đụng phải loại đàn ông này phải tránh xa một chút… hức… đàn ông chẳng có gì tốt đẹp…”
Tiểu Quý Tử thấy Mã Tiểu Thiên uống nhiều rồi, kéo cậu muốn rời khỏi chỗ này.
Tiểu Quý Tử đỡ Mã Tiểu Thiên loạng choạng đi đến cửa.
Mã Tiểu Thiên đẩy cậu ta ra: “Đừng có đỡ tui, chóng mặt, đau dạ dày quá.”
Ngay lúc Mã Tiểu Thiên muốn đẩy cửa, thì cửa tự động mở, một người tiến vào, Mã Tiểu Thiên ngẩng đầu muốn nhìn rõ mặt mũi của người ta, kết quả là dạ dày làm một trận kinh thiên động địa, ói…
Đợi đến khi Mã Tiểu Thiên ói xong khỏe rồi, mặt của người kia đã đen lại.
Mã Tiểu Thiên kêu Tiểu Quý Tử vài tiềng, mà không ai trả lời cậu.
Quay đầu nhìn lại thì đã không thấy dạng.
Người bị dính dịch nôn toàn thân đang có gắng kiềm chế bản thân không phát điên lên.
Mã Tiểu Thiên nắm lấy áo anh ta nói: “Đàn ông chẳng có gì tốt đẹp.”
Sau đó xỉu mất.
1 Thao: nghĩa tương tự như từ *** của tiếng anh, nói văn hoa là làm tình, còn nói trắng ra là đ*.
2 Bật Mã Ôn: Chức vụ giữ ngựa thiên đình. Tôn Ngộ Không được Ngọc Hoàng phong chức này sau khi đại náo đến Long cung và cõi Diêm phù lần thứ nhất. Sau khi khám phá rằng đây là một trong những chức thấp nhất trên thiên đình, Ngộ Không rất tức giận và bỏ về Hoa Quả Sơn.
Theo truyền thuyết, Ngộ Không sinh ra từ một hòn đá và đã học được nhiều thần thông biến hóa và võ công.
Xảy ra ở một thời đại cũng vớ vẩn nốt.
Hơn nữa chuyện lại xảy ra ở một buổi trưa vớ vẩn.
Mã Tiểu Thiên cầm một chai Vodka trong tay đứng trước cửa KFC mà Tiểu Quý Tử đã hẹn trước, sống chết thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng của Tiểu Quý Tử đâu.
Mã Tiểu Thiên lấy di động ra, ngay lúc ngón cái đang tính bấm nút mở khóa, điện thoại tự rung lên.
“Alo, ông chết ở đâu rồi?” Tiểu Quý Tử hét vào điện thoại.
Mã Tiểu Thiên cũng nóng lên: “Tui đợi ông nãy giờ nè, mẹ nó ông ở đâu? Ông ra đây cho tôi.”
Tiểu Quý Tử: “Ông đang ở đâu? Sao tui không thấy ông? Mã Tiểu Thiên: “Trước cổng KFC.”
Tiểu Quý Tử: “Ông không biết đi vào à?”
Mã Tiểu Thiên: “Vào đâu?”
Tiểu Quý Tử: “KFC chứ đâu!”
Mã Tiểu Thiên: “Ông thất tình rồi nên chui vô KFC à?”
Tiểu Quý Tử: “Sao, không được à? Lão nương đây thất tình thì như thế đó, ai dám làm gì ông!”
Mã Tiểu Thiên bất lực, cúp điện thoại, cầm Vodka đi vào KFC.
Đẩy cửa ra, người Mã Tiểu Thiên thấy đầu tiên chính là Tiểu Quý Tử, ngay chính giữa tầng một, thật là một vị trí đẹp — vị trí dễ bị người khác soi mói.
Mã Tiểu Thiên ngồi xuống, đặt Vodka lên bàn trắng, đưa tay lên, kêu một tiếng: “Phục vụ.”
Một cậu nam sinh mặc đồng phục chạy đến: “Xin hỏi, có chuyện gì ạ?”
Mã Tiểu Thiên thẳng thắng say (nói): “Gọi món.”
Tiểu Quý Tử ‘cốp’ một cái, đầu đập xuống bàn, cậu ta kéo góc áo của Mã Tiểu Thiên, nhỏ tiếng nói: “Đây là cửa hàng ăn nhanh, mình phải tự đi mua.”
Mã Tiểu Thiên để tay xuống, đảo mắt qua Tiểu Quý Tử: “Ai mà chẳng biết, tui chỉ muốn thử xem KFC có đổi cách phục vụ mới hay không thôi, lần trước tui đã kiến nghị với họ.”
Sau đó nói với cậu nam sinh: “Không có chuyện gì đâu, cậu đi đi~”
Đợi cậu nam sinh đi rồi, Mã Tiểu Thiên đe dọa: “Chai rượu này ông không được sờ vào, đợi tui quay lại mới được uống.”
Tiểu Quý Tử gật đầu.
Qua một lúc sau Mã Tiểu Thiên cầm hai cốc Cocacola lạch bạch chạy đến.
Trên đường vô số người dán mắt vào cậu, “Nhìn gì mà nhìn!”
Sau đó đi ngang qua một đám trẻ nhỏ, cúi xuống mỉm cười: “Các bạn nhỏ, anh hai có hai cốc Cocacola đây, các em có muốn uống không?”
Đám trẻ nhỏ đồng thanh đáp: “Mẹ nói không được nghe lời của người lạ.”
Mã Tiểu Thiên: “Các em nhìn anh hai xinh đẹp vậy thì hẳn phải biết anh hai không phải là người lạ rồi.”
Đám trẻ nhỏ: “Mẹ nói từ xinh đẹp là để chỉ các chị.”
Mã Tiểu thiên tức giận nói: “Cái rắm!”
Đám trẻ nhỏ: “Mẹ nói không được nói bậy.”
Mã Tiểu Thiên quay đầu bước đi.
Ngoắc ngoắc tay kêu cậu nam sinh vừa nãy đến: “Đến đây, cậu giúp anh đổ đống Cocacola này, sao đó đem ly không đến chỗ ngồi vừa nãy.”
Cậu nam sinh dưới uy quyền của Mã Tiểu Thiên đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Quay về chỗ ngồi đó.
Mã Tiểu Thiên: “Ông sau thế?”
Trong miệng Tiểu Quý Tử ngậm đùi gà, đau lòng nói: “Tui thất tình rồi… Hu hu hu, tui muốn uống rượu.”
Mã Tiểu Thiên: “Ông một tuần thất tình hết năm ngày, mỗi tám tiếng lại thất tình, bằng với giờ ông lên lớp đó chứ!”
Tiểu Quý Tử nhả xương gà ra: “Lần này là thật… Tui muốn uống…”
Nói rồi chìa móng vuốt hướng đến chai Vodka.
Mã Tiểu Thiên ôm lấy chay VodKa: “Đừng có uống, thất tình thật thì có uống cũng chẳng được gì.”
Tiểu Quý Tử nhìn chằm chằm vào chai rượu: “Rượu đó thì nhằm nhò gì, đưa hết qua đây.”
Mã Tiểu Thiên nói: “Tui uống.”
Tiểu Quý Tử chỉ: “Tui cũng muốn uống.”
Mã Tiểu Thiên: “Không có ly làm sao uống?”
Giọng nói nho nhỏ của cậu nam sinh từ bên trên truyền đến: “Thưa anh, ly của anh…”
Mã Tiểu Thiên không ngẩng đầu: “Quăng rồi!”
Cậu nam sinh chán nản bước đi.
Tiểu Quý Tử: “Tui muốn uống rượu!!!!”
Nói rồi, ôm lấy chai Vodka ngẩng đầu lên đòi uống.
Mã Tiểu Thiên thấy tình hình không ổn, giật lấy chai Vodka đưa lên miệng uống: “La la la, tui đã uống qua rồi, ông không uống được đâu~”
Tiểu Quý Tử rên rỉ: “Tui thao1 bác ông, lão nương thất tình mà dám không cho ông uống rượu!”
Mã Tiểu Thiên nhún vai: “Tui không có bác.”
Tiểu Quý Tử: “Họ ‘Mã’ của ông là của Bật Mã Ôn2, nứt từ trong hòn đá ra.”
Mã Tiểu Thiên uống ngụm Vodka ăn một miếng khoai tây chiên rồi xướng một câu: “Nếu như tui là Bật Mã Ôn, tui tình nguyện cầm roi da mỏng, liên tục nhẹ đánh lên người ông.”
Xướng xong rồi vẫn không quên bổ sung một câu: “Đừng vớ vẩn nữa, nhanh nhanh nói cho tui chi tiết của đợt thất tình lần này đi.”
Đợi Tiểu Quý Tử nói hết, Mã Tiểu Thiên có thể tính là hiểu rõ mọi ngóc ngách, chai rượu trong tay cũng uống quá nửa, ợ một cái: “Đợt này coi như là dạy ông một bài học… hức… lần sau đụng phải loại đàn ông này phải tránh xa một chút… hức… đàn ông chẳng có gì tốt đẹp…”
Tiểu Quý Tử thấy Mã Tiểu Thiên uống nhiều rồi, kéo cậu muốn rời khỏi chỗ này.
Tiểu Quý Tử đỡ Mã Tiểu Thiên loạng choạng đi đến cửa.
Mã Tiểu Thiên đẩy cậu ta ra: “Đừng có đỡ tui, chóng mặt, đau dạ dày quá.”
Ngay lúc Mã Tiểu Thiên muốn đẩy cửa, thì cửa tự động mở, một người tiến vào, Mã Tiểu Thiên ngẩng đầu muốn nhìn rõ mặt mũi của người ta, kết quả là dạ dày làm một trận kinh thiên động địa, ói…
Đợi đến khi Mã Tiểu Thiên ói xong khỏe rồi, mặt của người kia đã đen lại.
Mã Tiểu Thiên kêu Tiểu Quý Tử vài tiềng, mà không ai trả lời cậu.
Quay đầu nhìn lại thì đã không thấy dạng.
Người bị dính dịch nôn toàn thân đang có gắng kiềm chế bản thân không phát điên lên.
Mã Tiểu Thiên nắm lấy áo anh ta nói: “Đàn ông chẳng có gì tốt đẹp.”
Sau đó xỉu mất.
1 Thao: nghĩa tương tự như từ *** của tiếng anh, nói văn hoa là làm tình, còn nói trắng ra là đ*.
2 Bật Mã Ôn: Chức vụ giữ ngựa thiên đình. Tôn Ngộ Không được Ngọc Hoàng phong chức này sau khi đại náo đến Long cung và cõi Diêm phù lần thứ nhất. Sau khi khám phá rằng đây là một trong những chức thấp nhất trên thiên đình, Ngộ Không rất tức giận và bỏ về Hoa Quả Sơn.
Theo truyền thuyết, Ngộ Không sinh ra từ một hòn đá và đã học được nhiều thần thông biến hóa và võ công.
Danh sách chương