Trong góc vắng của một quán cà phê sang trọng ở trên đường Trần Phú, với khoảng không rộng rãi có thể hướng mặt ra biển.
Lý Thu Hà nhẹ nhàng trong trang phục quần jean áo thun ngắn tay, ngồi ở trên ghế mây, tựa đầu vào đó, vừa nhâm nhi một ít hương vị cà phê đậm đà trong miệng, vừa nhẹ nhàng thả hôn vào trong từng cơn gió biển mặn mòi.
Cô thật sự rất thích thú với việc được ngồi uống một tách cà phê, hóng gió biển vào mỗi buổi sáng như thế này.
Nhưng vì nhiều lý do, lâu lâu cô mới có thể một lần thả lỏng tâm hồn của mình theo những con sóng nhỏ rì rào ngoài xa.
Đối với cô mà nói, đây chính là một ngày thư giãn vô cùng hiếm hoi.
Thật tình, hôm nay cô cũng không có uống cà phê một mình, mà cô đã có hẹn với Lương Vĩnh Khang từ trước.
Thế nhưng, mới vừa rồi cô gọi điện cho hắn, mới biết là hắn có việc bận, đến hơi trễ một chút.
Chính vì thế, lúc này cô mới ngồi đợi chờ một mình như thế này.
Cũng không phải ngồi đợi lâu lắm, Lương Vĩnh Khang rốt cuộc cũng từ dưới lầu đi đến.
Bởi vì chỗ hai người ngồi uống là một phòng kính, được đặt riêng.
Cho nên bên cạnh cũng không có ai ngồi cùng.
Sau khi Lương Vĩnh Khang chạy đến, Lý Thu Hà liền phất tay lên gọi.
Nhìn qua khuôn mặt rạng ngời của cô, lại nhìn lấy từng lọn tóc của cô phiêu bồng trong gió.
Lương Vĩnh Khang cứ có cảm giác, Lý Thu Hà hôm nay thật sự là rất đẹp mắt.
“Chào cô, xin lỗi vì hôm nay tôi tới hơi muộn một chút.
Không biết là cô đã đợi tôi lâu chưa?” Sau khi đi đến chỗ của Lý Thu Hà, Lương Vĩnh Khang liền lên tiếng chào hỏi.
Thật ra, bởi vì buổi tối hôm qua giữa hắn và Trương Nhã Kỳ xảy ra một chút chuyện, cho nên hắn cũng quên mất cuộc hẹn với Lý Thu Hà.
Cho đến khi hắn đang trên đường đi làm, nghe điện thoại của Lý Thu Hà gọi đến, hắn mới nhớ ra việc này.
Vì thế, hắn không khỏi gọi điện cho Lê Khả Hân, xin vắng mặt buổi sáng.
Rốt cuộc bị Lê Khả Hân mắng cho một trận, hắn mới vòng xe lại chạy đến chỗ này.
Mà Lý Thu Hà lúc này thấy Lương Vĩnh Khang ăn mặc tươm tất như vậy đến gặp mình, trong lòng của cô thật sự là rất vui mừng.
Cô nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, rồi nói: “Không có gì, thật ra tôi cũng vừa mới ngồi ở trên đây mấy phút mà thôi.
Anh nhìn xem, ly cà phê của tôi vẫn còn đang nóng hổi đây này!”
Nhìn thấy ly cà phê trên tay Lý Thu Hà vẫn còn đang bóc khói trắng, Lương Vĩnh Khang cũng chỉ cười cười.
Sau đó hắn mới bắt đầu ngồi xuống, rồi tự kêu cho mình một ly cà phê sữa nóng, chậm rãi cùng Lý Thu Hà vừa uống vừa nói chuyện.
Khi đang nói chuyện với Lương Vĩnh Khang, Lý Thu Hà đột nhiên đem một cái túi sách tương đối nặng, đặt ở trên bàn, ngay trước mặt Lương Vĩnh Khang, nói: “Đây là số tiền thưởng mà công an thành phố đã gửi tặng cho anh, trong vụ bắt tên cướp Trịnh Siêu lần trước.
Cô Yến, cô ấy nói vì có việc bận trên người, cho nên cô mới không tiện đến gặp anh để trao lại số tiền này cho anh.
Hy vọng là anh có thể sử dụng nó một cách chính đáng!”
Lương Vĩnh Khang nghe xong, hắn rất là kinh ngạc, nói: “Tiền thưởng? Trong này là bao nhiêu mà tôi nhìn thấy nó nặng dữ vậy?”
Lương Vĩnh Khang bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn ra được, cái túi sách này ít nhất cũng nặng hơn hai ký.
Nếu như chỉ là loại tiền polyme mệnh giá năm trăm nghìn không, thì nó ước chừng cũng phải hơn một tỷ.
Giải thưởng này không phải cũng quá lớn rồi đi?
“Là một tỷ rưỡi, trong này có hơn phân nửa là tiền của công ty chúng tôi bỏ ra để thưởng cho bên phía công an thành phố.
Nếu như anh cảm thấy không tiện, có thể đi đến ngân hàng bỏ vào trong tài khoản.
Dù sao, cầm theo số tiền lớn như vậy đi đường cũng thật sự không thuận tiện cho lắm!” Lý Thu Hà vừa nói, vừa nhìn Lương Vĩnh Khang mỉm cười.
Thật ra, cô còn không có nói hết ý ở trong lời.
Giải thưởng lần này cũng không phải là công an thành phố trao tặng cho Lương Vĩnh Khang.
Nó là giải thưởng của Trịnh Hoàng Yến, nhưng vì Trịnh Hoàng Yến cảm thấy công lao bắt tên cướp Trịnh Siêu kia toàn bộ đều do Lương Vĩnh Khang đạt được.
Chính vì thế, cô mới nhờ đến Lý Thu Hà đem nó chuyển sang cho Lương Vĩnh Khang.
Còn Trịnh Hoàng Yến tất nhiên là không muốn gặp mặt Lương Vĩnh Khang một chút nào.
Tuy rằng hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, nhưng chung quy lại thì Trịnh Hoàng Yến vẫn rất chán ghét Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không biết khuất tất bên trong chuyện này, hắn cảm thấy Lý Thu Hà mang theo một số tiền lớn như vậy chạy tới đây đưa cho mình, trong lòng của hắn thật sự rất biết ơn.
“Cảm ơn cô, lần này tôi đã làm phiền cô rất nhiều rồi!”
Lương Vĩnh Khang cũng không hề đem túi tiền mở ra xem, mà chỉ đơn giản nhìn nó một chút, sau đó liền gật đầu nhìn lấy Lý Thu Hà mỉm cười.
Truyện Mỹ Thực
Lý Thu Hà tất nhiên cũng biết, đối với Lương Vĩnh Khang mà nói, số tiền này chẳng đáng một chút nào cả.
Nếu không, thì lần trước cô đề nghị hắn về làm cho công ty của cô với mức lương 15 tỷ một năm, hắn làm sao lại có thể từ chối được?
Tất nhiên, Lý Thu Hà cũng không hề biết được chuyện hợp đồng giữa Lương Vĩnh Khang và Trương Nhã Kỳ nên mới có suy đoán như vậy.
Hai người lại ngồi nói chuyện với nhau thêm mấy câu, Lý Thu Hà lúc này lại lấy ra hai tấm vé ca nhạc đưa tới trước mặt Lương Vĩnh Khang, cô nói: “Đây là hai tấm vé vào cửa trong buổi biểu diễn của tôi.
Nếu anh không chơi tôi hát tệ, thì xin mời anh đến đó cổ vũ cho tôi nhé? Sẵn tiện, anh cũng có thể chở vợ của mình đến tham gia cùng!”
Khi nhắc đến chữ “vợ” của Lương Vĩnh Khang, ánh mắt của Lý Thu Hà nhìn hắn hơi có chút kỳ lạ.
Lương Vĩnh Khang cũng không có để ý đến chuyện này.
Hắn cảm thấy Lý Thu Hà tặng cho mình hai tấm vé như vậy, liền cầm lấy rồi nhét vào trong túi quần, sau đó nói lên một tiếng cảm ơn.
“Đúng rồi, hiện tại tôi với em Yến là bạn thân với nhau đấy! Cô ấy lúc nói chuyện với tôi còn liên tục nhắc đến anh, chỉ là, anh với cô ấy có phải là đã có hiểu lầm gì rồi không? Sao tôi nghe qua, cô ấy dường như đối với anh rất có thành kiến như vậy?!” Lý Thu Hà nói chuyện một hồi lại nhìn sang Lương Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Lương Vĩnh Khang vừa nghe nhắc đến chuyện này tức thì buồn bực không ngừng.
Hắn thì làm chuyện gì có lỗi với cô cảnh sát đó chứ? Rõ ràng là hắn đã nỗ lực đem chất độc trên người của cô giải trừ, thậm chí còn cứu cô ta một mạng.
Vậy mà cô ta lại luôn mực nghĩ hắn là tên xấu xa, đê tiện.
Đã thế, cô còn muốn đem hắn bắt bỏ vào tù.
Thậm chí là có ý định giết hắn.
Đây là cái đạo lý gì? Rõ ràng chính là lấy oán báo ân có được không?
Vậy mà cô ta còn dám đem hắn nói xấu ở sau lưng, thật sự là đáng hận mà?!
Nhìn thấy Lương Vĩnh Khang nghe nhắc đến cái tên Trịnh Hoàng Yến, sắc mặt tức thì thay đổi lúc đen, lúc tím.
Trong lòng Lý Thu Hà không khỏi có chút giật mình.
Cô cũng không nghĩ tới, hai người này vậy mà có thù hận sâu đến như vậy.
Chỉ cần nhìn đến khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của Trịnh Hoàng Yến mỗi lần nhắc đến cái tên của Lương Vĩnh Khang tôi, cô cũng hiểu được tình cảnh của hai người kịch liệt đến như thế nào rồi?
“Ài, đừng nhắc tới con người đó ở trước mặt tôi nữa! Lần trước ở trong đồn công an, tôi còn suýt bị cô ta đánh chết rồi kia?!” Lương Vĩnh Khang sau một hồi hồi tưởng lại, mới nặng nề thở ra một hơi.
Mà không biết từ lúc nào, Trịnh Hoàng Yến đột nhiên xông tới, nghe thấy mấy câu nói này của Lương Vĩnh Khang, tức thì giận đến sôi gan: “Này anh kia, anh làm sao không biết xấu hổ như vậy? Anh là đàn ông, lại dám ở sau lưng nói xấu người khác hay sao?”
Cả Lương Vĩnh Khang và Lý Thu Hà cũng không hề nghĩ tới, lúc này Trịnh Hoàng Yến lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Sau này cô ta chết, tôi tuyệt đối sẽ không dám đi thắp nhang đâu!” Trong miệng Lương Vĩnh Khang nhất thời lầu bầu.
Trịnh Hoàng Yến nghe xong càng giận đến sôi máu: “Này anh kia! Anh vừa nói cái gì đấy? Anh có gan thì nói lại tôi nghe coi?”
Lý Thu Hà nhìn thấy hai người này vừa mới gặp mặt liền muốn đánh nhau, tức thì phải đứng bật dậy, xua tay liên tục nói: “Thôi được rồi, được rồi! Chỗ này là quán cà phê, tôi xin hai người giữ bình tĩnh một chút được không?”
Nghe Lý Thu Hà lên tiếng, Trịnh Hoàng Yến lúc này mới thu hồi lại nắm đấm, trừng mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “Hôm nay coi như tôi nể mặt chị Hà, cho nên mới tha cho anh một mạng đó?!”
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang đâu có dễ dàng nhường nhịn cô như vậy, hắn chỉ cười khẩy một tiếng, rồi nói: “Xin lỗi, tôi không cần! Hiện tại tôi đã uống cà phê xong rồi, tôi xin phép đi trước đây!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền cầm lấy túi tiền, rồi lạnh lùng quay lưng rời đi.
Lý Thu Hà nhìn thấy như vậy, trong lòng không khỏi muốn hô lên gọi lại.
Nhưng lúc này, Trịnh Hoàng Yến đột nhiên lên tiếng, nói: “Anh đứng lại đó! Tôi còn chưa giải quyết xong công việc của anh, anh lại muốn đi đâu?”
Lương Vĩnh Khang nghe thế, tức thì liền nhíu chân mày, nói: “Này này, tôi lúc này cũng không có vi phạm chuyện gì, cô có lý do gì mà muốn lưu tôi lại? Cô đừng nghĩ trên người của mình mặc quân phục cảnh sát, thì có thể lấy ra dọa người được nha?!”
“Anh… tôi bảo anh đứng lại đó, anh có đứng lại hay không đây hả?” Trịnh Hoàng Yến thấy Lương Vĩnh Khang vẫn một mực muốn rời đi, còn quay sang trêu tức mình, lập tức lớn tiếng quát lên.
Lần này, Lý Thu Hà buộc phải mở miệng ra nói chuyện: “Anh Khang, hay là anh vẫn ngồi lại một chút, xem em Yến muốn nói gì đi! Hôm nay coi như tôi năn nỉ anh luôn, có được không?”
Lý Thu Hà đã lên tiếng rồi, Lương Vĩnh Khang tất nhiên cũng nể mặt mà lưu lại.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp ngồi nóng ghế, thì Trịnh Hoàng Yến đã chĩa súng vào người hắn, nói: “Tôi nghi ngờ trên người anh có bom, đề nghị anh đi theo tôi đi kiểm tra!”
Nhất thời, cả Lý Thu Hà và Lương Vĩnh Khang đều trợn trừng mắt nhìn lên.
Rốt cuộc, đây là cái trò chơi gì?.
Lý Thu Hà nhẹ nhàng trong trang phục quần jean áo thun ngắn tay, ngồi ở trên ghế mây, tựa đầu vào đó, vừa nhâm nhi một ít hương vị cà phê đậm đà trong miệng, vừa nhẹ nhàng thả hôn vào trong từng cơn gió biển mặn mòi.
Cô thật sự rất thích thú với việc được ngồi uống một tách cà phê, hóng gió biển vào mỗi buổi sáng như thế này.
Nhưng vì nhiều lý do, lâu lâu cô mới có thể một lần thả lỏng tâm hồn của mình theo những con sóng nhỏ rì rào ngoài xa.
Đối với cô mà nói, đây chính là một ngày thư giãn vô cùng hiếm hoi.
Thật tình, hôm nay cô cũng không có uống cà phê một mình, mà cô đã có hẹn với Lương Vĩnh Khang từ trước.
Thế nhưng, mới vừa rồi cô gọi điện cho hắn, mới biết là hắn có việc bận, đến hơi trễ một chút.
Chính vì thế, lúc này cô mới ngồi đợi chờ một mình như thế này.
Cũng không phải ngồi đợi lâu lắm, Lương Vĩnh Khang rốt cuộc cũng từ dưới lầu đi đến.
Bởi vì chỗ hai người ngồi uống là một phòng kính, được đặt riêng.
Cho nên bên cạnh cũng không có ai ngồi cùng.
Sau khi Lương Vĩnh Khang chạy đến, Lý Thu Hà liền phất tay lên gọi.
Nhìn qua khuôn mặt rạng ngời của cô, lại nhìn lấy từng lọn tóc của cô phiêu bồng trong gió.
Lương Vĩnh Khang cứ có cảm giác, Lý Thu Hà hôm nay thật sự là rất đẹp mắt.
“Chào cô, xin lỗi vì hôm nay tôi tới hơi muộn một chút.
Không biết là cô đã đợi tôi lâu chưa?” Sau khi đi đến chỗ của Lý Thu Hà, Lương Vĩnh Khang liền lên tiếng chào hỏi.
Thật ra, bởi vì buổi tối hôm qua giữa hắn và Trương Nhã Kỳ xảy ra một chút chuyện, cho nên hắn cũng quên mất cuộc hẹn với Lý Thu Hà.
Cho đến khi hắn đang trên đường đi làm, nghe điện thoại của Lý Thu Hà gọi đến, hắn mới nhớ ra việc này.
Vì thế, hắn không khỏi gọi điện cho Lê Khả Hân, xin vắng mặt buổi sáng.
Rốt cuộc bị Lê Khả Hân mắng cho một trận, hắn mới vòng xe lại chạy đến chỗ này.
Mà Lý Thu Hà lúc này thấy Lương Vĩnh Khang ăn mặc tươm tất như vậy đến gặp mình, trong lòng của cô thật sự là rất vui mừng.
Cô nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, rồi nói: “Không có gì, thật ra tôi cũng vừa mới ngồi ở trên đây mấy phút mà thôi.
Anh nhìn xem, ly cà phê của tôi vẫn còn đang nóng hổi đây này!”
Nhìn thấy ly cà phê trên tay Lý Thu Hà vẫn còn đang bóc khói trắng, Lương Vĩnh Khang cũng chỉ cười cười.
Sau đó hắn mới bắt đầu ngồi xuống, rồi tự kêu cho mình một ly cà phê sữa nóng, chậm rãi cùng Lý Thu Hà vừa uống vừa nói chuyện.
Khi đang nói chuyện với Lương Vĩnh Khang, Lý Thu Hà đột nhiên đem một cái túi sách tương đối nặng, đặt ở trên bàn, ngay trước mặt Lương Vĩnh Khang, nói: “Đây là số tiền thưởng mà công an thành phố đã gửi tặng cho anh, trong vụ bắt tên cướp Trịnh Siêu lần trước.
Cô Yến, cô ấy nói vì có việc bận trên người, cho nên cô mới không tiện đến gặp anh để trao lại số tiền này cho anh.
Hy vọng là anh có thể sử dụng nó một cách chính đáng!”
Lương Vĩnh Khang nghe xong, hắn rất là kinh ngạc, nói: “Tiền thưởng? Trong này là bao nhiêu mà tôi nhìn thấy nó nặng dữ vậy?”
Lương Vĩnh Khang bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn ra được, cái túi sách này ít nhất cũng nặng hơn hai ký.
Nếu như chỉ là loại tiền polyme mệnh giá năm trăm nghìn không, thì nó ước chừng cũng phải hơn một tỷ.
Giải thưởng này không phải cũng quá lớn rồi đi?
“Là một tỷ rưỡi, trong này có hơn phân nửa là tiền của công ty chúng tôi bỏ ra để thưởng cho bên phía công an thành phố.
Nếu như anh cảm thấy không tiện, có thể đi đến ngân hàng bỏ vào trong tài khoản.
Dù sao, cầm theo số tiền lớn như vậy đi đường cũng thật sự không thuận tiện cho lắm!” Lý Thu Hà vừa nói, vừa nhìn Lương Vĩnh Khang mỉm cười.
Thật ra, cô còn không có nói hết ý ở trong lời.
Giải thưởng lần này cũng không phải là công an thành phố trao tặng cho Lương Vĩnh Khang.
Nó là giải thưởng của Trịnh Hoàng Yến, nhưng vì Trịnh Hoàng Yến cảm thấy công lao bắt tên cướp Trịnh Siêu kia toàn bộ đều do Lương Vĩnh Khang đạt được.
Chính vì thế, cô mới nhờ đến Lý Thu Hà đem nó chuyển sang cho Lương Vĩnh Khang.
Còn Trịnh Hoàng Yến tất nhiên là không muốn gặp mặt Lương Vĩnh Khang một chút nào.
Tuy rằng hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, nhưng chung quy lại thì Trịnh Hoàng Yến vẫn rất chán ghét Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không biết khuất tất bên trong chuyện này, hắn cảm thấy Lý Thu Hà mang theo một số tiền lớn như vậy chạy tới đây đưa cho mình, trong lòng của hắn thật sự rất biết ơn.
“Cảm ơn cô, lần này tôi đã làm phiền cô rất nhiều rồi!”
Lương Vĩnh Khang cũng không hề đem túi tiền mở ra xem, mà chỉ đơn giản nhìn nó một chút, sau đó liền gật đầu nhìn lấy Lý Thu Hà mỉm cười.
Truyện Mỹ Thực
Lý Thu Hà tất nhiên cũng biết, đối với Lương Vĩnh Khang mà nói, số tiền này chẳng đáng một chút nào cả.
Nếu không, thì lần trước cô đề nghị hắn về làm cho công ty của cô với mức lương 15 tỷ một năm, hắn làm sao lại có thể từ chối được?
Tất nhiên, Lý Thu Hà cũng không hề biết được chuyện hợp đồng giữa Lương Vĩnh Khang và Trương Nhã Kỳ nên mới có suy đoán như vậy.
Hai người lại ngồi nói chuyện với nhau thêm mấy câu, Lý Thu Hà lúc này lại lấy ra hai tấm vé ca nhạc đưa tới trước mặt Lương Vĩnh Khang, cô nói: “Đây là hai tấm vé vào cửa trong buổi biểu diễn của tôi.
Nếu anh không chơi tôi hát tệ, thì xin mời anh đến đó cổ vũ cho tôi nhé? Sẵn tiện, anh cũng có thể chở vợ của mình đến tham gia cùng!”
Khi nhắc đến chữ “vợ” của Lương Vĩnh Khang, ánh mắt của Lý Thu Hà nhìn hắn hơi có chút kỳ lạ.
Lương Vĩnh Khang cũng không có để ý đến chuyện này.
Hắn cảm thấy Lý Thu Hà tặng cho mình hai tấm vé như vậy, liền cầm lấy rồi nhét vào trong túi quần, sau đó nói lên một tiếng cảm ơn.
“Đúng rồi, hiện tại tôi với em Yến là bạn thân với nhau đấy! Cô ấy lúc nói chuyện với tôi còn liên tục nhắc đến anh, chỉ là, anh với cô ấy có phải là đã có hiểu lầm gì rồi không? Sao tôi nghe qua, cô ấy dường như đối với anh rất có thành kiến như vậy?!” Lý Thu Hà nói chuyện một hồi lại nhìn sang Lương Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Lương Vĩnh Khang vừa nghe nhắc đến chuyện này tức thì buồn bực không ngừng.
Hắn thì làm chuyện gì có lỗi với cô cảnh sát đó chứ? Rõ ràng là hắn đã nỗ lực đem chất độc trên người của cô giải trừ, thậm chí còn cứu cô ta một mạng.
Vậy mà cô ta lại luôn mực nghĩ hắn là tên xấu xa, đê tiện.
Đã thế, cô còn muốn đem hắn bắt bỏ vào tù.
Thậm chí là có ý định giết hắn.
Đây là cái đạo lý gì? Rõ ràng chính là lấy oán báo ân có được không?
Vậy mà cô ta còn dám đem hắn nói xấu ở sau lưng, thật sự là đáng hận mà?!
Nhìn thấy Lương Vĩnh Khang nghe nhắc đến cái tên Trịnh Hoàng Yến, sắc mặt tức thì thay đổi lúc đen, lúc tím.
Trong lòng Lý Thu Hà không khỏi có chút giật mình.
Cô cũng không nghĩ tới, hai người này vậy mà có thù hận sâu đến như vậy.
Chỉ cần nhìn đến khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của Trịnh Hoàng Yến mỗi lần nhắc đến cái tên của Lương Vĩnh Khang tôi, cô cũng hiểu được tình cảnh của hai người kịch liệt đến như thế nào rồi?
“Ài, đừng nhắc tới con người đó ở trước mặt tôi nữa! Lần trước ở trong đồn công an, tôi còn suýt bị cô ta đánh chết rồi kia?!” Lương Vĩnh Khang sau một hồi hồi tưởng lại, mới nặng nề thở ra một hơi.
Mà không biết từ lúc nào, Trịnh Hoàng Yến đột nhiên xông tới, nghe thấy mấy câu nói này của Lương Vĩnh Khang, tức thì giận đến sôi gan: “Này anh kia, anh làm sao không biết xấu hổ như vậy? Anh là đàn ông, lại dám ở sau lưng nói xấu người khác hay sao?”
Cả Lương Vĩnh Khang và Lý Thu Hà cũng không hề nghĩ tới, lúc này Trịnh Hoàng Yến lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Sau này cô ta chết, tôi tuyệt đối sẽ không dám đi thắp nhang đâu!” Trong miệng Lương Vĩnh Khang nhất thời lầu bầu.
Trịnh Hoàng Yến nghe xong càng giận đến sôi máu: “Này anh kia! Anh vừa nói cái gì đấy? Anh có gan thì nói lại tôi nghe coi?”
Lý Thu Hà nhìn thấy hai người này vừa mới gặp mặt liền muốn đánh nhau, tức thì phải đứng bật dậy, xua tay liên tục nói: “Thôi được rồi, được rồi! Chỗ này là quán cà phê, tôi xin hai người giữ bình tĩnh một chút được không?”
Nghe Lý Thu Hà lên tiếng, Trịnh Hoàng Yến lúc này mới thu hồi lại nắm đấm, trừng mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “Hôm nay coi như tôi nể mặt chị Hà, cho nên mới tha cho anh một mạng đó?!”
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang đâu có dễ dàng nhường nhịn cô như vậy, hắn chỉ cười khẩy một tiếng, rồi nói: “Xin lỗi, tôi không cần! Hiện tại tôi đã uống cà phê xong rồi, tôi xin phép đi trước đây!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền cầm lấy túi tiền, rồi lạnh lùng quay lưng rời đi.
Lý Thu Hà nhìn thấy như vậy, trong lòng không khỏi muốn hô lên gọi lại.
Nhưng lúc này, Trịnh Hoàng Yến đột nhiên lên tiếng, nói: “Anh đứng lại đó! Tôi còn chưa giải quyết xong công việc của anh, anh lại muốn đi đâu?”
Lương Vĩnh Khang nghe thế, tức thì liền nhíu chân mày, nói: “Này này, tôi lúc này cũng không có vi phạm chuyện gì, cô có lý do gì mà muốn lưu tôi lại? Cô đừng nghĩ trên người của mình mặc quân phục cảnh sát, thì có thể lấy ra dọa người được nha?!”
“Anh… tôi bảo anh đứng lại đó, anh có đứng lại hay không đây hả?” Trịnh Hoàng Yến thấy Lương Vĩnh Khang vẫn một mực muốn rời đi, còn quay sang trêu tức mình, lập tức lớn tiếng quát lên.
Lần này, Lý Thu Hà buộc phải mở miệng ra nói chuyện: “Anh Khang, hay là anh vẫn ngồi lại một chút, xem em Yến muốn nói gì đi! Hôm nay coi như tôi năn nỉ anh luôn, có được không?”
Lý Thu Hà đã lên tiếng rồi, Lương Vĩnh Khang tất nhiên cũng nể mặt mà lưu lại.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp ngồi nóng ghế, thì Trịnh Hoàng Yến đã chĩa súng vào người hắn, nói: “Tôi nghi ngờ trên người anh có bom, đề nghị anh đi theo tôi đi kiểm tra!”
Nhất thời, cả Lý Thu Hà và Lương Vĩnh Khang đều trợn trừng mắt nhìn lên.
Rốt cuộc, đây là cái trò chơi gì?.
Danh sách chương