“Thế nào? Anh sợ chuyện này lộ ra ngoài, làm cho anh không kiếm được người tình bên ngoài đúng không?” Trương Nhã Kỳ một bộ nửa cười nửa không nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe xong, cảm giác bên trong lời nói của cô có chút mùi vị chua chua.
Hắn không khỏi cười khổ, trả lời lại: “Tôi nói cũng không phải là chuyện này.
Mà ý tôi là, cô chẳng phải vừa mới nói chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra bên ngoài hay sao? Bây giờ cô công khai nói với mẹ tôi như vậy, sau này tôi phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao? Dù sao tôi với anh trên danh nghĩa cũng đã là vợ chồng với nhau rồi, trước sau gì cũng phải nói ra thôi.
Tôi không những phải đi gặp cha mẹ anh, mà sau này anh cũng phải đến gặp cha mẹ tôi, để đem việc này giải quyết một cách triệt để.
Chúng ta cũng không thể cứ úp úp mở mở cả đời như thế này được!” Trương Nhã Kỳ rất thản nhiên nói.
Nhưng Lương Vĩnh Khang càng nghe, càng cảm giác như mình không đủ đầu óc để hiểu rõ con người trước mặt mình nữa rồi.
“Thôi được rồi, cô muốn làm như thế nào là tùy cô.
Nhưng tôi phải nói trước, sau này cô cũng không nên đổ lỗi là do tôi tiết lộ mọi chuyện ra ngoài đâu đấy!”
Lương Vĩnh Khang rốt cuộc cũng không thể làm cách nào khác hơn, đành nhìn cô rồi nói.
Nhưng mà Trương Nhã Kỳ làm bộ như không nghe thấy, cô còn liếc mắt nhìn lấy chiếc điện thoại Iphone ở trên tay của hắn, rồi nói: “Anh mới đổi điện thoại đó sao? Tôi còn tưởng là anh không dùng đến mấy loại điện thoại như thế này?”
Nghe hỏi, Lương Vĩnh Khang lúc này mới chú ý đến ánh mắt của cô rất lạ, hắn nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải, chỉ có thể đem sự thật nói ra một lần: “Cái này là do cô Hà tặng tôi, chứ bình thường tôi cũng không dùng đến những thứ như vậy!”
“Ồ, anh đối với cô Hà đó dường như rất thân quen thì phải? Đến cả điện thoại cũng tặng luôn thế này, hèn gì lần trước cô ta đến đây lại kêu anh làm vệ sĩ riêng!” Giọng nói của Trương Nhã Kỳ lúc này rất có mùi vị ghen tuông.
Nhưng Lương Vĩnh Khang không có thói quen nói dối, cho nên hắn lúc này mới đem chuyện ở ngân hàng nói qua: “Mọi chuyện cũng không phải như cô nghĩ phức tạp như vậy đâu.
Tôi với cô Hà kia chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau trong ngân hàng, sau đó lại xảy ra vụ cướp.
Tôi vì thấy cô ấy bị bọn cướp khống chế, cho nên đã ra tay giải cứu.
Chính vì thế, cô ấy mới cảm ơn tôi như vậy!”
Nghe xong mấy lời này, Trương Nhã Kỳ chẳng những không có một chút vui mừng nào, mà còn dùng ánh mắt chế giễu ra nhìn hắn: “Ồ, là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy thì cô ta sẽ rất cảm kích anh mới phải!”
“Cái này?” Đến lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng phát hiện ra biểu hiện của Trương Nhã Kỳ có chút bất thường, cho nên hắn mới lúng túng nói: “Thật tình thì cô ấy chỉ muốn cảm ơn tôi mà thôi, cô đừng có suy nghĩ lung tung!”
“Tôi suy nghĩ lung tung? Tôi làm sao lại suy nghĩ lung tung? Anh cho rằng tôi đang ghen sao? Anh thật sự là buồn cười! Tôi xin nhắc với anh lại một lần nữa, chúng ta chẳng qua chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi! Tôi cũng vì con gái của tôi cho nên mới chọn anh làm người kết hôn mà thôi, chúng ta căn bản không hề có một chút tình cảm nào cả.
Vả lại, tôi không thích đàn ông, anh đừng có nghĩ mình thật sự tốt đẹp như vậy!” Trong giọng nói mỉa mai của Trương Nhã Kỳ, kèm theo một chút mùi vị tức giận.
Ngay sau khi cô nói xong mấy lời này, liền hậm hực mà xoay lưng rời đi, để lại Lương Vĩnh Khang một bộ ngây ngốc nhìn theo.
Mãi một lúc sau, hắn mới vuốt vuốt lấy sống mũi của mình, tự cười một mình, nói: “Quái lạ, tôi có chọc gì cô đâu chứ, cô làm gì phải tức giận như vậy? Cô không thích đàn ông, vậy còn muốn về quê với tôi làm gì?!”
Lẩm bẩm trong miệng một hồi, Lương Vĩnh Khang nhất thời lắc đầu liên tục.
Qua một lúc, hắn mới tự mình trở lại chỗ phòng hậu cần để làm việc.
Thế nhưng, khi hắn vừa mới bước đến dãy hành lang phòng hậu cần, liền nhìn thấy dáng vẻ của Lê Khả Hân xuất hiện ở trước mặt.
Tuy rằng khúc mắc giữa hắn và Lê Khả Hân đã được giải trừ hơn phân nửa, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái này, trong lòng Lương Vĩnh Khang đều không cảm thấy được tự nhiên một chút nào.
“Ơ, anh Khang, anh đi gặp chị Nhã Kỳ về rồi à?!” Lê Khả Hân vừa trông thấy Lương Vĩnh Khang đi tới, liền lên tiếng chào hỏi.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này cũng gật đầu đáp lại: “Ừ, tôi mới từ chỗ tổng giám đốc trở về!”
Thấy bộ dáng của Lương Vĩnh Khang lúc này cũng thật sự trông rất khó coi, Lê Khả Hân không khỏi nghi hoặc hỏi: “Thế nào, anh đi gặp tổng giám đốc có chuyện quan trọng gì sao? Tôi nhìn anh giống như là không được vui?”
“Không có gì, chẳng qua là một chút vấn đề khó khăn mà thôi!” Lương Vĩnh Khang nghe hỏi liền dứt khoác lắc đầu nói, sau đó hắn mới nhìn cô hỏi ngược lại: “À, phải rồi! Lúc nãy chẳng phải cô nói là muốn cùng tôi ra ngoài mua chút đồ gì sao? Nếu là cô gấp như vậy, thế thì tranh thủ thời gian ra ngoài mua nhanh đi, tôi còn phải trở về làm việc nữa!”
Nhìn bộ dáng như muốn tránh xa người này của Lương Vĩnh Khang, cái miệng của Lê Khả Hân có chút vểnh lên, cô bĩu môi nói: “Anh gấp gáp cái gì chứ? Công việc ở bộ phận hậu cần đã có tôi thu xếp xong rồi.
Anh chỉ việc ra ngoài với tôi là được, mấy việc khác anh không cần phải quan tâm!”
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn một mực lắc đầu nói: “Như vậy thì không tốt lắm đâu! Dù sao tôi cũng mới tới bộ phận này làm việc, ngày đâu tiên thì đến trễ, ngày hôm qua thì phải vắng mặt.
Hôm nay còn đi ra ngoài nửa chừng như vậy, chẳng phải sẽ bị mọi người đánh giá không tốt hay sao?”
“Hừ, anh là đang không muốn đi với tôi, cho nên mới dùng đến lý lẽ để từ chối có phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi là trưởng bộ phận hậu cần, lời tôi nói chính là quyết định cuối cùng.
Nếu anh không đi, tôi sẽ đi nói chuyện với chị Nhã Kỳ!” Lê Khả Hân nhìn thấy Lương Vĩnh Khang cứ một mực biện hết lý do này đến lý do khác để từ chối mình, nhất thời tức giận mà chóng nạnh, nói.
Lương Vĩnh Khang vừa nghe cô nhắc đến chuyện tìm Trương Nhã Kỳ nói chuyện, trên mặt nhất thời đen lại, hắn không khỏi thấp giọng nói: “Này cô, chuyện hôm qua chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao.
Khi tôi làm theo yêu cầu của cô, thì cô không được phép đem chuyện đó nói cho tổng giám đốc biết.
Cô tại sao lại nói mà không giữ lời cơ chứ?”.
truyện teen hay
“Ai không giữ lời? Tôi có nói là sẽ đem chuyện hôm qua ra nói với chị Nhã Kỳ hay sao? Với lại, anh còn hai điều kiện chưa làm được cho tôi, bí mật này vẫn còn có giá trị, anh phải biết rõ điều đó mới được!” Lê Khả Hân nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm này của Lương Vĩnh Khang, trong lòng rất là đắc ý cười nói.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe cô nói như vậy, tức thì liền biết là cô gái này muốn dùng thủ đoạn để giở trò với mình.
Hắn ngoài mặt vừa tức vừa buồn cười, nói: “Chỉ là việc đi theo cô ra ngoài thôi mà, cần gì phải nghiêm trọng như vậy? Nếu cô đã nhất quyết như vậy rồi, thì sau này mọi trách nhiệm đừng có đổ lên trên đầu của tôi đấy!”
“Hừ, anh nghĩ tôi là hạng người gì sao? Bổn cô nương đường đường chính chính là một trưởng phòng, còn phải sợ mấy lời đồn đãi của cấp dưới hay sao? Với lại, đây cũng không phải là việc tư, anh đi với tôi ra ngoài cũng chính là việc công ty.
Ai dám nói này nói nọ, tôi sẽ đuổi việc người đó!” Lê Khả Hân một bộ hung ác trừng mắt, ưỡng ngực nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói.
Lương Vĩnh Khang nhất thời nhịn không được cười lên một tiếng, mà Lê Khả Hân thấy hắn cười mình như vậy, tức thì xông tới nhéo lên lỗ tai của hắn một trận.
Tất nhiên là với thân thủ của Lương Vĩnh Khang, động tác của Lê Khả Hân không thể nào thực hiện được, chỉ có thể để cô một mặt hậm hực giậm chân rồi bỏ đi.
Rời khỏi hầm để xe, Lương Vĩnh Khang lái chiếc xe cũ của mình chở theo Lê Khả Hân chạy thẳng đến trung tâm thương mại Viễn Đông, một tòa lầu cao tầng nằm tọa lạc trên trục đường chính dọc theo bãi biển Trần Phú.
Sau khi chiếc xe dừng lại trước cổng tòa trung tâm thượng mại mười hai tầng, Lương Vĩnh Khang mới dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lấy Lê Khả Hân hỏi một câu: “Cô muốn mua đồ ở đây?”
“Làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ là tôi muốn ra ngoài chơi chắc? Đây chính là tòa trung tâm thượng mại của công ty vừa mới xây dựng xong, bên trong đều là các loại mặt hàng cao cấp nhất mà công ty chúng ta bán ra thị trường.
Tôi đến đây là để mua một thứ, lát nữa anh cần phải đi theo làm vệ sĩ cho tôi đấy!” Lê Khả Hân vừa nói, vừa điều chỉnh lấy cặp kính to đùng trên mặt, sau đó mới nhìn Lương Vĩnh Khang cười.
Mà Lương Vĩnh Khang nhìn lên tòa nhà một hồi, lại nhìn lấy hình tượng kỳ cục của Lê Khả Hân, hắn không khỏi lắc đầu liên tục.
“Này, thái độ của anh như vậy là thế nào hả? Chẳng lẽ trông tôi lúc này rất khó coi hay sao? Anh không biết là tôi ở Nha Trang nổi tiếng như thế nào đâu, tôi ra đường cần phải hóa trang một chút, nếu không để mọi người phát hiện ra thì rất phiền phức!” Lê Khả Hân dường như nhìn thấy vẻ mặt đang cười xấu xa của Lương Vĩnh Khang, cho nên vừa đi vừa bất mãn nói.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không muốn gây sự với cô, cho nên hắn chỉ giả vờ như không nghe thấy, còn đang chăm chú nhìn ra xung quanh.
Nhưng lúc này, những vị khách ở bên trong khu trung tâm thương mại cao cấp của tập đoàn Viễn Đông, nhìn thấy một gã đàn ông ăn mặc hết sức bình thường, đi theo một cô gái vừa xinh đẹp vừa sang trọng bước vào bên trong đại sảnh.
Tất cả bọn họ đều không khỏi đưa ánh mắt kinh ngạc cùng khinh thường và ghen ghét nhìn theo.
Nhất là những gã thanh niên nhà giàu, bọn họ đồng thời đều hướng về phía Lương Vĩnh Khang đưa tay chỉ trỏ, trong giọng nói văng ra mấy lới miệt thị cực kỳ khó nghe.
Nhưng Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không thèm để ý một chút nào, hắn rất tự nhiên mà đi theo ở bên cạnh Lê Khả Hân, nhìn lấy các loại đồ đạc sắp xếp một cách ngăn nắp, chỉnh chu bên trong.
Lê Khả Hân đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng cô chỉ muốn quan sát xem thử thái độ phản ứng của Lương Vĩnh Khang thế nào mà thôi.
Sau một hồi quan sát, thấy hắn hoàn toàn dửng dưng không một chút để ý nào, không biết trong lòng của Lê Khả Hân là vui mừng hay thất vọng.
Mà vào lúc này, cô đột nhiên dừng lại ở trước một quầy trang sức, sau đó vẻ mặt mừng rỡ hô lên: “Đây rồi, chính là nó!”.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe xong, cảm giác bên trong lời nói của cô có chút mùi vị chua chua.
Hắn không khỏi cười khổ, trả lời lại: “Tôi nói cũng không phải là chuyện này.
Mà ý tôi là, cô chẳng phải vừa mới nói chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra bên ngoài hay sao? Bây giờ cô công khai nói với mẹ tôi như vậy, sau này tôi phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao? Dù sao tôi với anh trên danh nghĩa cũng đã là vợ chồng với nhau rồi, trước sau gì cũng phải nói ra thôi.
Tôi không những phải đi gặp cha mẹ anh, mà sau này anh cũng phải đến gặp cha mẹ tôi, để đem việc này giải quyết một cách triệt để.
Chúng ta cũng không thể cứ úp úp mở mở cả đời như thế này được!” Trương Nhã Kỳ rất thản nhiên nói.
Nhưng Lương Vĩnh Khang càng nghe, càng cảm giác như mình không đủ đầu óc để hiểu rõ con người trước mặt mình nữa rồi.
“Thôi được rồi, cô muốn làm như thế nào là tùy cô.
Nhưng tôi phải nói trước, sau này cô cũng không nên đổ lỗi là do tôi tiết lộ mọi chuyện ra ngoài đâu đấy!”
Lương Vĩnh Khang rốt cuộc cũng không thể làm cách nào khác hơn, đành nhìn cô rồi nói.
Nhưng mà Trương Nhã Kỳ làm bộ như không nghe thấy, cô còn liếc mắt nhìn lấy chiếc điện thoại Iphone ở trên tay của hắn, rồi nói: “Anh mới đổi điện thoại đó sao? Tôi còn tưởng là anh không dùng đến mấy loại điện thoại như thế này?”
Nghe hỏi, Lương Vĩnh Khang lúc này mới chú ý đến ánh mắt của cô rất lạ, hắn nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải, chỉ có thể đem sự thật nói ra một lần: “Cái này là do cô Hà tặng tôi, chứ bình thường tôi cũng không dùng đến những thứ như vậy!”
“Ồ, anh đối với cô Hà đó dường như rất thân quen thì phải? Đến cả điện thoại cũng tặng luôn thế này, hèn gì lần trước cô ta đến đây lại kêu anh làm vệ sĩ riêng!” Giọng nói của Trương Nhã Kỳ lúc này rất có mùi vị ghen tuông.
Nhưng Lương Vĩnh Khang không có thói quen nói dối, cho nên hắn lúc này mới đem chuyện ở ngân hàng nói qua: “Mọi chuyện cũng không phải như cô nghĩ phức tạp như vậy đâu.
Tôi với cô Hà kia chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau trong ngân hàng, sau đó lại xảy ra vụ cướp.
Tôi vì thấy cô ấy bị bọn cướp khống chế, cho nên đã ra tay giải cứu.
Chính vì thế, cô ấy mới cảm ơn tôi như vậy!”
Nghe xong mấy lời này, Trương Nhã Kỳ chẳng những không có một chút vui mừng nào, mà còn dùng ánh mắt chế giễu ra nhìn hắn: “Ồ, là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy thì cô ta sẽ rất cảm kích anh mới phải!”
“Cái này?” Đến lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng phát hiện ra biểu hiện của Trương Nhã Kỳ có chút bất thường, cho nên hắn mới lúng túng nói: “Thật tình thì cô ấy chỉ muốn cảm ơn tôi mà thôi, cô đừng có suy nghĩ lung tung!”
“Tôi suy nghĩ lung tung? Tôi làm sao lại suy nghĩ lung tung? Anh cho rằng tôi đang ghen sao? Anh thật sự là buồn cười! Tôi xin nhắc với anh lại một lần nữa, chúng ta chẳng qua chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi! Tôi cũng vì con gái của tôi cho nên mới chọn anh làm người kết hôn mà thôi, chúng ta căn bản không hề có một chút tình cảm nào cả.
Vả lại, tôi không thích đàn ông, anh đừng có nghĩ mình thật sự tốt đẹp như vậy!” Trong giọng nói mỉa mai của Trương Nhã Kỳ, kèm theo một chút mùi vị tức giận.
Ngay sau khi cô nói xong mấy lời này, liền hậm hực mà xoay lưng rời đi, để lại Lương Vĩnh Khang một bộ ngây ngốc nhìn theo.
Mãi một lúc sau, hắn mới vuốt vuốt lấy sống mũi của mình, tự cười một mình, nói: “Quái lạ, tôi có chọc gì cô đâu chứ, cô làm gì phải tức giận như vậy? Cô không thích đàn ông, vậy còn muốn về quê với tôi làm gì?!”
Lẩm bẩm trong miệng một hồi, Lương Vĩnh Khang nhất thời lắc đầu liên tục.
Qua một lúc, hắn mới tự mình trở lại chỗ phòng hậu cần để làm việc.
Thế nhưng, khi hắn vừa mới bước đến dãy hành lang phòng hậu cần, liền nhìn thấy dáng vẻ của Lê Khả Hân xuất hiện ở trước mặt.
Tuy rằng khúc mắc giữa hắn và Lê Khả Hân đã được giải trừ hơn phân nửa, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái này, trong lòng Lương Vĩnh Khang đều không cảm thấy được tự nhiên một chút nào.
“Ơ, anh Khang, anh đi gặp chị Nhã Kỳ về rồi à?!” Lê Khả Hân vừa trông thấy Lương Vĩnh Khang đi tới, liền lên tiếng chào hỏi.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này cũng gật đầu đáp lại: “Ừ, tôi mới từ chỗ tổng giám đốc trở về!”
Thấy bộ dáng của Lương Vĩnh Khang lúc này cũng thật sự trông rất khó coi, Lê Khả Hân không khỏi nghi hoặc hỏi: “Thế nào, anh đi gặp tổng giám đốc có chuyện quan trọng gì sao? Tôi nhìn anh giống như là không được vui?”
“Không có gì, chẳng qua là một chút vấn đề khó khăn mà thôi!” Lương Vĩnh Khang nghe hỏi liền dứt khoác lắc đầu nói, sau đó hắn mới nhìn cô hỏi ngược lại: “À, phải rồi! Lúc nãy chẳng phải cô nói là muốn cùng tôi ra ngoài mua chút đồ gì sao? Nếu là cô gấp như vậy, thế thì tranh thủ thời gian ra ngoài mua nhanh đi, tôi còn phải trở về làm việc nữa!”
Nhìn bộ dáng như muốn tránh xa người này của Lương Vĩnh Khang, cái miệng của Lê Khả Hân có chút vểnh lên, cô bĩu môi nói: “Anh gấp gáp cái gì chứ? Công việc ở bộ phận hậu cần đã có tôi thu xếp xong rồi.
Anh chỉ việc ra ngoài với tôi là được, mấy việc khác anh không cần phải quan tâm!”
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn một mực lắc đầu nói: “Như vậy thì không tốt lắm đâu! Dù sao tôi cũng mới tới bộ phận này làm việc, ngày đâu tiên thì đến trễ, ngày hôm qua thì phải vắng mặt.
Hôm nay còn đi ra ngoài nửa chừng như vậy, chẳng phải sẽ bị mọi người đánh giá không tốt hay sao?”
“Hừ, anh là đang không muốn đi với tôi, cho nên mới dùng đến lý lẽ để từ chối có phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi là trưởng bộ phận hậu cần, lời tôi nói chính là quyết định cuối cùng.
Nếu anh không đi, tôi sẽ đi nói chuyện với chị Nhã Kỳ!” Lê Khả Hân nhìn thấy Lương Vĩnh Khang cứ một mực biện hết lý do này đến lý do khác để từ chối mình, nhất thời tức giận mà chóng nạnh, nói.
Lương Vĩnh Khang vừa nghe cô nhắc đến chuyện tìm Trương Nhã Kỳ nói chuyện, trên mặt nhất thời đen lại, hắn không khỏi thấp giọng nói: “Này cô, chuyện hôm qua chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao.
Khi tôi làm theo yêu cầu của cô, thì cô không được phép đem chuyện đó nói cho tổng giám đốc biết.
Cô tại sao lại nói mà không giữ lời cơ chứ?”.
truyện teen hay
“Ai không giữ lời? Tôi có nói là sẽ đem chuyện hôm qua ra nói với chị Nhã Kỳ hay sao? Với lại, anh còn hai điều kiện chưa làm được cho tôi, bí mật này vẫn còn có giá trị, anh phải biết rõ điều đó mới được!” Lê Khả Hân nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm này của Lương Vĩnh Khang, trong lòng rất là đắc ý cười nói.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe cô nói như vậy, tức thì liền biết là cô gái này muốn dùng thủ đoạn để giở trò với mình.
Hắn ngoài mặt vừa tức vừa buồn cười, nói: “Chỉ là việc đi theo cô ra ngoài thôi mà, cần gì phải nghiêm trọng như vậy? Nếu cô đã nhất quyết như vậy rồi, thì sau này mọi trách nhiệm đừng có đổ lên trên đầu của tôi đấy!”
“Hừ, anh nghĩ tôi là hạng người gì sao? Bổn cô nương đường đường chính chính là một trưởng phòng, còn phải sợ mấy lời đồn đãi của cấp dưới hay sao? Với lại, đây cũng không phải là việc tư, anh đi với tôi ra ngoài cũng chính là việc công ty.
Ai dám nói này nói nọ, tôi sẽ đuổi việc người đó!” Lê Khả Hân một bộ hung ác trừng mắt, ưỡng ngực nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói.
Lương Vĩnh Khang nhất thời nhịn không được cười lên một tiếng, mà Lê Khả Hân thấy hắn cười mình như vậy, tức thì xông tới nhéo lên lỗ tai của hắn một trận.
Tất nhiên là với thân thủ của Lương Vĩnh Khang, động tác của Lê Khả Hân không thể nào thực hiện được, chỉ có thể để cô một mặt hậm hực giậm chân rồi bỏ đi.
Rời khỏi hầm để xe, Lương Vĩnh Khang lái chiếc xe cũ của mình chở theo Lê Khả Hân chạy thẳng đến trung tâm thương mại Viễn Đông, một tòa lầu cao tầng nằm tọa lạc trên trục đường chính dọc theo bãi biển Trần Phú.
Sau khi chiếc xe dừng lại trước cổng tòa trung tâm thượng mại mười hai tầng, Lương Vĩnh Khang mới dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lấy Lê Khả Hân hỏi một câu: “Cô muốn mua đồ ở đây?”
“Làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ là tôi muốn ra ngoài chơi chắc? Đây chính là tòa trung tâm thượng mại của công ty vừa mới xây dựng xong, bên trong đều là các loại mặt hàng cao cấp nhất mà công ty chúng ta bán ra thị trường.
Tôi đến đây là để mua một thứ, lát nữa anh cần phải đi theo làm vệ sĩ cho tôi đấy!” Lê Khả Hân vừa nói, vừa điều chỉnh lấy cặp kính to đùng trên mặt, sau đó mới nhìn Lương Vĩnh Khang cười.
Mà Lương Vĩnh Khang nhìn lên tòa nhà một hồi, lại nhìn lấy hình tượng kỳ cục của Lê Khả Hân, hắn không khỏi lắc đầu liên tục.
“Này, thái độ của anh như vậy là thế nào hả? Chẳng lẽ trông tôi lúc này rất khó coi hay sao? Anh không biết là tôi ở Nha Trang nổi tiếng như thế nào đâu, tôi ra đường cần phải hóa trang một chút, nếu không để mọi người phát hiện ra thì rất phiền phức!” Lê Khả Hân dường như nhìn thấy vẻ mặt đang cười xấu xa của Lương Vĩnh Khang, cho nên vừa đi vừa bất mãn nói.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không muốn gây sự với cô, cho nên hắn chỉ giả vờ như không nghe thấy, còn đang chăm chú nhìn ra xung quanh.
Nhưng lúc này, những vị khách ở bên trong khu trung tâm thương mại cao cấp của tập đoàn Viễn Đông, nhìn thấy một gã đàn ông ăn mặc hết sức bình thường, đi theo một cô gái vừa xinh đẹp vừa sang trọng bước vào bên trong đại sảnh.
Tất cả bọn họ đều không khỏi đưa ánh mắt kinh ngạc cùng khinh thường và ghen ghét nhìn theo.
Nhất là những gã thanh niên nhà giàu, bọn họ đồng thời đều hướng về phía Lương Vĩnh Khang đưa tay chỉ trỏ, trong giọng nói văng ra mấy lới miệt thị cực kỳ khó nghe.
Nhưng Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không thèm để ý một chút nào, hắn rất tự nhiên mà đi theo ở bên cạnh Lê Khả Hân, nhìn lấy các loại đồ đạc sắp xếp một cách ngăn nắp, chỉnh chu bên trong.
Lê Khả Hân đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng cô chỉ muốn quan sát xem thử thái độ phản ứng của Lương Vĩnh Khang thế nào mà thôi.
Sau một hồi quan sát, thấy hắn hoàn toàn dửng dưng không một chút để ý nào, không biết trong lòng của Lê Khả Hân là vui mừng hay thất vọng.
Mà vào lúc này, cô đột nhiên dừng lại ở trước một quầy trang sức, sau đó vẻ mặt mừng rỡ hô lên: “Đây rồi, chính là nó!”.
Danh sách chương