“Yên tâm đi, đơn thuốc này dược hiệu rất ôn hòa, là thứ phù hợp nhất với tình trạng sức khỏe của chú hiện nay! Với lại, thuốc tốt không phải cứ đắc tiền là được, mà chủ yếu là phải biết dùng như thế nào cho nó có hiệu quả! Đừng cứ nhìn thấy những loại dược liệu này tầm thường mà chê nó kém, kém hay không là do ở người thầy thuốc mà thôi!”
Lương Vĩnh Khang rất nhanh liền nhìn ra nghi hoặc trong mắt của hai cha con họ Lê, cho nên hắn mới nhẹ nhàng làm ra giải thích.
Mà Lê Khả Hân sau một hồi nghe hắn phân tích, hai mắt nhất thời sáng lên, giống như là đã minh ngộ ra được thứ gì đó cực kỳ quan trọng rồi vậy.
Chỉ có cha của cô là vẫn bình thản, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang cười nói: “Người trẻ tuổi như cậu, không những y thuật cao minh, mà còn nói chuyện rất có đạo lý.

Quả thật, những người trước đây tôi gặp, đều cho rằng thuốc tốt thì mới có được hiệu quả tốt.

Nhưng nó cũng chỉ trị được phần ngọn nhất thời, lại chẳng chữa được phần góc bên trong.

Giống như cách làm người vậy, mọi người đều quên mất những thứ quan trọng ở bên cạnh mình, rồi chạy theo những thứ phù phiếm xa hoa bên ngoài.

Rốt cuộc đến khi nhìn lại, thì họ mới phảt hiện ra rằng, những thứ tưởng như bình dị, bình thường mà mình bắt gặp hàng ngày, mới chính là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của họ!”
Nghe vị bí thư tỉnh ủy ở trước mặt cảm khái một hồi, Lương Vĩnh Khang cũng cười rồi nói theo: “Đạo lý này ai cũng có thể nói ra được, nhưng có làm được hay không đó lại là một chuyện khác.

Con người mà, ai không muốn mình có tiền tài, địa vị.

Lòng tham luôn luôn là vĩnh hằng, không ai có thể thoát ra khỏi hai chữ tham niệm.”
“Ha ha ha, nói hay lắm, nói hay lắm! Nếu như hôm nay không phải có bệnh trong người, tôi nhất định sẽ uống với cậu một chầu rồi!” Bí thư Lê Hữu Ngạn nhất thời vui vẻ cười lên sáng khoái, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này lại không muốn ở lâu, hắn có ý định từ biệt để trở về làm việc.


Thế nhưng bí thư Lê Hữu Ngạn lại ngăn cản, nói: “Cậu làm sao lại đi vội như thế, tôi còn chưa có hậu tạ câu cơ mà! Bây giờ cậu nói đi, lần trị liệu này của tôi tốn bao nhiêu tiền.

Chỉ cần là trong khả năng tôi có thể chi trả được, tôi nhất định sẽ đáp ứng cho cậu!”
Lời này của ông ta nói ra, quả thật là rất có trọng lượng.

Phải biết, cả đời làm việc của ông ta, cùng với gia sản thừa kế để lại, trị giá cũng phải hơn chục tỷ.

Nếu như Lương Vĩnh Khang mở miệng ra đòi hỏi vài ba trăm triệu, ông ta nhất định cũng có thể cắn răng trả tiền được.
Dù sao, nhiều năm chạy chữa như vậy, đến bây giờ mới nhìn thấy được kết quả tốt, ông ta làm sao không cao hứng đây.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang đã từng nói qua, hắn sẽ không lấy tiền chữa trị lần này.

Vì vậy, lúc này hắn chỉ lắc đầu, nói: “Cháu đã từng nói rồi, lần chữa trị này cháu sẽ không tính tiền! Nếu chú muốn cảm ơn cháu, vậy thì chú hãy để giành số tiền đó, tặng lại cho những người có hoàn cảnh khó khăn đi!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang lại lần nữa muốn xoay người rời đi.

Nhưng bí thư Lê Hữu Ngạn lại đột ngột lên tiếng: “Đúng rồi, y thuật của cậu giỏi như vậy, không biết là từ đâu cậu học được? Có phải là có danh sư chỉ điểm hay không?”
Nghe tới đây, trong lòng Lương Vĩnh Khang hơi động một chút.

Quả thật mỗi lần nghe nhắc đến vị danh sư của mình, trong lòng Lương Vĩnh Khang liền xúc động không ngừng.

Hắn năm xưa không phải là được sư phụ cứu giúp, không biết là đã sống chết thế nào rồi.
Huống hồ, một thân y thuật như hiện tại, đều là do sư phụ truyền dạy cho.

Có thể nói, ông ấy chính là người cha thứ hai trong được đời của Lương Vĩnh Khang.

Mà Lương Vĩnh Khang đối với sư phụ của mình luôn luôn kính cẩn như cha ruột vậy.
“Y thuật của cháu là được học từ một vị sư phụ ẩn cư ở trên núi.

Năm xưa khi cháu còn ở trong quân đội, vì truy kích một nhóm tội phạm buôn bán ma túy ở gần biên giới, bị trúng đạn trọng thương.

Là nhờ có sư phụ cứu giúp, cho nên cháu mới sống được đến ngày hôm nay!” Sau một hồi cân nhắc cẩn thận, rốt cuộc Lương Vĩnh Khang vẫn đem sự thật nói qua một lần.
Hai cha con họ Lê nghe xong, nhất thời có chút rung động.

Bọn họ đều không hề nghĩ đến, Lương Vĩnh Khang còn có một trải nghiệm sinh động như vậy.
“Thế thầy của cậu vẫn còn ở trên núi chứ? Nếu như có dịp, tôi nhất định sẽ lên gặp mặt, cảm tạ ông ấy một phen!” Lúc này bí thư Lê Hữu Ngạn cũng tỏ ra cực kỳ khách khí, hướng về phía Lương Vĩnh Khang nói.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang lại lắc đầu, đáp: “Không cần đâu, thầy của con đã mất cách đấy mấy năm rồi.

Bây giờ có lẽ ngôi một của thầy đã phủ đầy cỏ, nhưng thấy cũng không thích bị người khác làm phiền, chỉ muốn yên ổn lặng yên nằm trong cõi hư vô mà thôi!”
“Ài, một người tài hoa như vậy mà ra đi thì thật là đáng tiếc.


Nếu như có thể cho tôi gặp ông ấy sớm hơn vài năm, thì tốt biết mấy!” Nghe Lương Vĩnh Khang nói như thế, bí thư Lê Hữu Ngạn không khỏi một phen cảm khái.
Mà Lê Khả Hân lúc này cũng lên tiếng nói: “Quả thật là vô cùng đáng tiếc, nếu ông ấy còn sống, tôi nhất định cũng sẽ theo ông ấy học y!”
Lương Vĩnh Khang nghe xong, liền liếc mắt nhìn cô một cái.

Mà bị cái nhìn này của Lương Vĩnh Khang nhìn đến, khuôn mặt của Lê Khả Hân nhất thời đỏ lên: “Anh… anh nhìn cái gì? Anh đừng nhìn thấy tôi đánh không lại anh mà xem thường tôi, tôi đối với khả năng học tập là rất tốt đấy!”
“Tư chất của cô quá tệ, còn chưa bằng một nửa tư chất của tôi, muốn học được y thuật của thầy, cho dù có học cả đời cô cũng học không xong đâu!” Lương Vĩnh Khang vừa nhìn lấy Lê Khả Hân vừa nói.
Lê Khả Hân chẳng qua chỉ là nói ra suy nghĩ thật ở trong lòng mà thôi, cô nào ngờ đến lại bị Lương Vĩnh Khang khinh thường mình như vậy.

Nhất thời cô có chút nổi nóng, muốn cùng với Lương Vĩnh Khang đôi co một phen.
Thế nhưng cha của cô đã kịp thời lên tiếng ngăn chặn lại: “Cậu Khang, vừa rồi tôi thấy lúc cậu châm cứu cho tôi, động tác dường như rất nhanh và đẹp mắt.

Tôi không biết thủ pháp như vậy được gọi là gì? Vì theo tôi được biết, mỗi lần châm cứu, các thầy thuốc đều châm một cách rất tỉ mỉ và thận trọng, còn không có được thần kỳ như cậu đâu!”
Lương Vĩnh Khang cũng không có ý định giấu giếm cái gì, hắn rất thản nhiên nói: “Đây là thủ thuật “Hồi Thiên Thập Bát Châm”, là kỳ môn so thầy của con sáng tác ra.

Nó vừa kết hợp giữa võ thuật và y thuật, cho nên người bình thường không thể nào học được.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao con nói con gái của chú không thể nào học được!”
“À, hóa ra là như vậy!” Mặc dù nghe không hiểu cái gì là Hồi Thiên Thập Bát Châm, nhưng bí thư Lê Hữu Ngạn nghe qua cũng cảm thấy rất là lợi hại.

Cho nên ông ta chỉ có thể gật gù mà cảm thán một phen.
Trong khi đó, vẻ bất mãn trên khuôn mặt của Lê Khả Hân đã giảm đi hơn phân nửa, nhưng cô vẫn không quên vểnh môi lên lộa ra sự khó chịu ở trong lòng.
“Thât tình, tâm nguyện duy nhất của thầy con, chính là tìm ra tung tích của đám người sử dụng đến “bản thiếu sót của Hồi Thiên Thập Bát Châm, rồi đem cái tổ chức này tiêu diệt.

Chỉ đáng tiếc, tổ chức này thật sự là rất thần bí, lại vô cùng cẩn thận.

Đã nhiều năm rồi, cháu cũng không thể tìm ra được tung tích của bọn chúng, đem tai họa diệt trừ tận gốc!” Đến lúc này, Lương Vĩnh Khang đột nhiên mở miệng ra nói tâm sự ở trong lòng của mình cho hai cho con họ Lê nghe.
Mà vị bí thư tỉnh ủy vừa nghe xong mấy lời này của Lương Vĩnh Khang, hai đầu lông mày của ông ta liền nhíu lại.

Ông ta tuy không biết tổ chức thần bí mà Lương Vĩnh Khang nói đến là tổ chức gì, nhưng nghe qua cũng không phải là thứ tốt lành.
Cho nên ông ta mới nhìn sang Lương Vĩnh Khang, nói: “Nghe cậu nói như vậy, thì tổ chức này dường như là một tổ chức tội phạm, không phải là những kẻ làm việc tốt đúng không?”
Lương Vĩnh Khang gật đầu đáp: “Đúng vậy, chính bọn họ là người đã đánh lén làm cho thầy của con bị thương rồi qua đời.

Mà người trong tổ chức này, chuyên môn dùng thứ tuyệt kỹ nửa vời kia, đoạt tài hại mệnh.

Chuyên môn đi hại người, hoàn toàn là một đám tội phạm không hơn không kém!”
“Được, nếu cậu đã muốn đem chuyện này nói cho tôi nghe, thân là bí thư tỉnh ủy, tôi cũng nhất định cho người lưu ý việc này.


Tôi nhất định sẽ đem đám tội phạm đó lộ ra ánh sáng, trả lại công đạo cho thầy của cậu!” Bí thư Lê Hữu Ngạn sắc mặt nghiêm túc nói.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng gật đầu mỉm cười, nói lên một tiếng cảm ơn, rồi theo Lê Khả Hân rời khỏi nhà của hai cha con bọn họ.
Sau khi đưa tiễn Lương Vĩnh Khang ra tới cửa, Lê Khả Hân mới nhìn hắn, nói: “Cảm ơn!”
“Ơn huệ gì, dù sao đây cũng là điều kiện của cô nêu ra, tôi không thể nào không hoàn thành được nha!” Lương Vĩnh Khang lúc này vừa nhìn lấy Lê Khả Hân, vừa cười nói.
Mà Lê Khả Hân nhìn thấy bộ dáng này của hắn, liền nhịn không được trừng to mắt lên: “Hừ, anh đừng tưởng rằng anh chữa trị cho cha tôi xong, tôi sẽ quên hai lời hứa còn lại của anh.

Anh hãy chờ đấy, tôi sẽ sớm ngày đưa ra yêu cầu cho anh thôi!”
Nói xong, Lê Khả Hân liền đem hắn đẩy ra ngoài cổng, rồi khóa chặt cổng lại, một bộ vô cùng tức giận mà nhìn lấy hắn.
Lương Vĩnh Khang cũng không biết ra sao cả, tự nhiên vừa rồi còn nói cười vui vẻ, làm sao bây giờ lại hung hung như bà chằn rồi? Chẳng lẽ hắn có nói cái gì sai sao?
Nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra cái gì, Lương Vĩnh Khang dứt khoác quay người trèo lên xe, đi trở về công ty.

Lê Khả Hân nhìn thấy như thế, càng tức giận đùng đùng.
Lúc này, sau khi Lương Vĩnh Khang lái xe rời khỏi nhà của hai cha con Lê Khả Hâ một đoạn, tiếng chuông điện thoại đặt ở trong túi quần của hắn bất chợt reo lên.

Hắn hơi có chút kỳ quái, lúc này ai lại gọi hắn cơ chứ?
Đợi cho đến khi lấy điện thoại ra nhìn, Lương Vĩnh Khang mới biết là Lý Thu Hà gọi điện đến cho mình.

Hắn không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“A lô, cô gọi tôi có việc gì không?” Lương Vĩnh Khang ấn mở lên loa ngoài để nói chuyện.
“Thế nào, chẳng lẽ phải có chuyện tôi mới được gọi anh hay sao?” Giọng của Lý Thu Hà nửa đùa nửa thật, nói ra.
“Cái này thì không phải? Thế cô không phải là muốn gọi điện chỉ để tán gẫu với tôi thôi đấy chứ?” Lương Vĩnh Khang cũng không thật sự cho rằng Lý Thu Hà có nhiều thời gin như vậy.
“Được rồi, tôi không nói đùa với anh nữa, tối nay tôi đang rảnh, tôi muốn mời anh ăn cơm tối, anh có thể ăn cơm với tôi được không?” Giọng nói của Lý Thu Hà lúc này dường như đang rất mong chờ.
Lương Vĩnh Khang sau khi một hồi suy nghĩ, hắn mới đáp: “Được thôi, cô cứ cho tôi thời gian cùng địa chỉ chỗ hẹn đi, tối tôi sẽ đến!”
“Vậy thì hay quá, tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho anh!” Trong giọng nói của Lý Thu Hà dường như rất vui mừng, sau đó cô liền đem điện thoại tắt đi.
Mà Lương Vĩnh Khang không khỏi chau mày nghĩ thầm: “Cái đám phụ nữ này thật là kỳ! Mỗi lần gọi điện không thể nói chuyện tử tế được sao, làm thế nào cứ tắt ngang hông vậy?”
Hắn vừa lẩm bẩm xong một lúc, âm thanh tin nhắn của điện thoại lại vang lên.

Vừa nhìn, Lương Vĩnh Khang liền biết là tin nhắn của Lý Thu Hà gửi đến.

Sau khi nhìn xong, hắn mới thở dài một hơi: “Ài, đúng là người có tiền, chỉ ăn tối thôi cũng đến một nơi sang trọng như vậy làm gì?!”
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn hồi lại, nói rằng sẽ đến hẹn đúng giờ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện