Tuy rằng Viên Tinh Châu đã thấu hiểu đồng thời cũng đã quen với loại dục vọng độc chiếm này của Diệp Hoài, nhưng ở một thời khắc nào đó, loại hình biểu đạt này vẫn rất dễ làm cho người ta hiểu sai ý.

Tựa như hiện tại, mặt trời đã xuống núi, màn trời từ xanh thẳm chuyển sang xanh thẫm, những tòa nhà cao tầng ở phía xa chỉ có thể nhìn ra đường nét lờ mờ màu đen cùng với ánh sáng đan xen chằng chịt của những ngọn đèn, tiếng nói chuyện xì xào của những thực khách quanh đây, gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngạt ngào của thịt cừu nướng, hai người sóng vai đi cạnh nhau. Viên Tinh Châu lại khó lòng tự ức chế nhiệt độ dâng lên trên gò má, đầu óc trong thoáng chốc hỗn độn.

Cũng may giai đoạn này rất ngắn, tâm tư kiều diễm chưa kịp thành hình, hai người đã lập tức đón nhận sự hoan nghênh nhiệt liệt từ các bạn học.

Viên Tinh Châu vội cùng chào hỏi mọi người, nhưng mà nhìn một vòng, trong đám người cũng không có trẻ con, thậm chí cũng không thấy ai dẫn theo người nhà. Viên Tinh Châu sau khi ngồi xuống thì thầm hỏi nhỏ, mới biết được vị bạn học nam dẫn theo bà xã kia, hai vợ chồng đều là người trong lớp của bọn họ.

Viên Tinh Châu: "......"

"Không ngờ cậu lại dẫn người nhà theo." Bạn học nữ cười nói, "Lần này chúng tôi nhất định phải nhìn cho đã mắt."

Viên Tinh Châu xấu hổ mà liếc Diệp Hoài một cái, nhưng mà vị này lại tỏ thái độ khác thường, thế mà đã bắt đầu trò chuyện cùng mấy người bạn học của cậu ở bên kia.

Đề tài mở đầu tất nhiên là giới giải trí.

Mọi người đối với giới nghệ sĩ ngôi sao đều nghiễm nhiên mà mang theo một chút cảm giác tò mò, hỏi đủ thứ vấn đề trên trời dưới bể, cái gì mà hot search thật sự có thể triệt tiêu sao? XX thật sự là dựa vào việc ngủ với đạo diễn mà phất lên à? Nghe đồn nữ ngôi sao nổi tiếng nọ có con riêng, là thật hay giả?

Viên Tinh Châu vừa nghe loại vấn đề này liền có chút căng thẳng, trả lời không tốt sẽ làm người ta cảm thấy mình làm ra vẻ, lại hoặc là chuốc lấy phiền phức vào người.

Nhưng làm cậu ngạc nhiên chính là, Diệp Hoài ấy vậy mà trả lời rất ổn, vừa khéo léo lại không qua loa. Mấy người bạn học kia chẳng qua là lòng hiếu kỳ tác quái, thấy Diệp Hoài trả lời nghiêm túc như thế, hảo cảm lại tăng gấp bội phần.

Vì thế chỉ sau vài phút, Viên Tinh Châu còn chưa nhận ra được mấy người đang ngồi là ai với ai, Diệp Hoài lại đã có thể chuẩn xác gọi tên của từng người.

"Ông xã của cậu rất ưu tú." Chu Nguyệt Minh ngồi ở phía đối diện của Viên Tinh Châu, quan sát trong chốc lát, cười quay đầu sang, nói với Viên Tinh Châu, "Hôm qua tớ xem chương trình tạp kỹ, tay nghề nấu nướng của anh ấy ở trình độ không bình thường chút nào. Sao cậu không học từ anh ấy?"

Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, nhớ tới lần gặp mặt tình cờ của hai người khi mình đang đi mua gà, đành phải nói: "Tớ chỉ nhất thời hứng khởi, thực ra cũng chưa bắt tay vào làm."

Chu Nguyệt Minh cười: "Xem ra ngày thường là anh ấy nấu cơm?"

Viên Tinh Châu thầm nghĩ làm gì có chuyện đó, nếu không nhờ quay chương trình tạp kỹ chính mình cũng không biết hắn biết nấu cơm. Trên thực tế sau khi quay chương trình về, Diệp Hoài cũng chưa từng một lần nào xuống nhà bếp. Cậu xoắn xuýt tổ chức ngôn ngữ, vắt óc nghĩ xem nói thế nào mới không bị lộ tẩy, rồi lại cảm giác bên cạnh có người áp sát tới.

"Đúng vậy. Tôi nấu cơm." Diệp Hoài treo nụ cười ở trên mặt, giành phần trả lời, "Trong nhà vẫn luôn là tôi nấu, thi thoảng mệt thì chúng tôi gọi đồ ăn ngoài."

Viên Tinh Châu: "??"

"Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều phải bận rộn." Chu Nguyệt Minh nói, "Như thế nhất định rất vất vả."

"Đành chịu thôi. Tinh Châu lại không biết nấu, tôi cũng không nỡ bắt em ấy vào bếp." Diệp Hoài vô cùng tự nhiên gật đầu, "Chỉ có thể như vậy."

Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu sắp trợn tròn mắt, nghĩ thầm ảnh đế cũng không diễn được đến như vậy đi? Chém gió cũng không buồn để ý đến quy tắc cơ bản sao?

Nhưng mà mọi người không biết chân tướng lại tin tưởng chẳng hề nghi ngờ, đồng thời "oa" lên một tiếng, cực kỳ hâm mộ mà nhìn về phía Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu đành phải nở nụ cười chuyên nghiệp đầy giả dối, theo sau ý tứ sâu xa mà quay đầu sang liếc xéo Diệp Hoài một cái.

Diệp Hoài bày ra vẻ mặt vênh váo, gật đầu với cậu.

Viên Tinh Châu: "......"

"Hai cậu tình cảm ghê." Đối diện có một bạn học nữ cười nói, "Thật muốn hỏi Tiểu Hoa Nhi một chút, cậu cưa đổ vị nam thần này như thế nào vậy? Hồi trước lúc tin tức nóng của hai cậu nổ ra tụi tôi cũng không dám tin......"

Viên Tinh Châu mỉm cười với đối phương, thầm nghĩ không tin là đúng rồi.

Cậu biết giá trị nhan sắc của Diệp Hoài quá đỗi xuất chúng, độ nổi tiếng cũng cao, những minh tinh bình thường đứng chung một khung hình với hắn đều trong nháy mắt sẽ bị biến thành cặn bã, cho nên mọi người đều đương nhiên mà cho rằng Diệp Hoài là người được theo đuổi.

Diệp Hoài hiển nhiên cũng tự cho là như vậy, rất có hứng thú mà nhìn Viên Tinh Châu.

"Thực ra, là anh ấy theo đuổi tớ." Viên Tinh Châu lại nói, "Anh ấy theo đuổi tớ rất lâu, tớ mới đồng ý."

Diệp Hoài: "??"

Mọi người lại một lần nữa bị chấn động, lại "oa" một tiếng, đồng thời nhìn về phía Diệp Hoài.

"Cũng không phải," Diệp Hoài ho nhẹ một chút, nói với mọi người, "Hai đứa chúng tôi là yêu thầm lẫn nhau*, song hướng."

*nguyên văn: song hướng ám luyến.

"Ừm, nhưng mà là anh ấy thổ lộ trước." Viên Tinh Châu liền tiếp lời, sau đó bày ra vẻ mặt thẹn thùng không chịu nổi, cười nói, "Đành chịu thôi, lúc ấy thực ra tớ có một chút do dự, thế nhưng không đành lòng làm cho anh ấy thất vọng, bèn miễn cưỡng đồng ý rồi."

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu cầm hòa được một ván, nở nụ cười thân thiện về phía Diệp Hoài, biểu cảm kia khiến người ngoài nhìn vào đến là ôn nhu.

"Oa!" Bạn học nữ cảm động nói, "Quá bất ngờ! Tớ vốn dĩ cũng không tin tưởng tình yêu nữa rồi. Nhưng hai cậu thật sự làm người khác hâm mộ."

"Thế sao?" Diệp Hoài nhìn Viên Tinh Châu, nhoẻn cười, "Tôi cũng rất bất ngờ."

Buổi chiều trước khi tới, Viên Tinh Châu còn từng lo lắng mình và mọi người không quá thân thiết, có thể nào lúng túng hay không, nhưng mà hiện tại có Diệp Hoài, nơi này liền nghiễm nhiên trở thành sân nhà của cậu.

Tất cả mọi người đều muốn đi qua mời hắn cùng uống rượu sữa cừu, thi thoảng có người tìm đến Viên Tinh Châu, cũng bị Diệp Hoài lấy lý do Viên Tinh Châu phải lái xe để chắn lại. Chẳng cần đến một lát sau, đám người này liền xưng huynh gọi đệ, hồi ức năm xưa, y hệt như thể bọn họ mới là những người bạn cùng trưởng cùng nhau trải qua những năm tháng đại học.

Áp lực của Viên Tinh Châu được giải trừ, bèn tập trung phần lớn tinh lực vào việc ăn. Cừu nướng nguyên con được ông chủ tự mình đưa tới, làm một nghi thức đơn giản, lại đưa về nhà bếp chặt xẻ. Viên Tinh Châu tự mình xử lý nửa cái chân của con cừu, no căng đến ôm bụng ngồi tại chỗ. Mãi cho đến khi Diệp Hoài cũng ăn uống no đủ, lúc này mới nói lời tạm biệt với mọi người, sớm rời khỏi bữa tiệc.

Hai người đều khen thịt cừu không dứt miệng, Diệp Hoài thậm chí bắt đầu suy xét đến chuyện khi nào lại đến ăn tiếp.

"Anh muốn gọi bạn bè đến ăn sao?" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Nguyên một con cừu, phải bao nhiêu người mới có thể ăn hết?"

"Hai đứa tụi mình là đủ rồi. Ăn không hết thì đóng gói mang về." Diệp Hoài cười, lại nói, "Có thể mời thêm Ôn Đình, Lý Ngộ thì miễn, hắn có vẻ không thích."

Viên Tinh Châu là người tham gia yến tiệc với bạn học mà chưa dính một giọt rượu nào, vì thế tự giác lái xe.

"Vì sao bọn họ lại gọi em là Tiểu Hoa?" Diệp Hoài tự giác trèo lên ghế cạnh tài, quay đầu sang hỏi, "Đây là nhũ danh sao?"

"Không phải. Bọn họ gọi linh tinh đó." Viên Tinh Châu nhìn xương gò má của hắn hơi đỏ lên, có chút lo lắng nói, "Anh không sao chứ? Có phải là say rồi?"

"Chưa say." Diệp Hoài lại hỏi: "Thế còn bọn họ vì sao lại gọi em là Tiểu Hoa? Là nói em là hoa khôi của lớp ư? Sao không phải là hot boy của lớp*?"

Viên Tinh Châu dở khóc dở cười: "Anh thấy em giống hoa khôi của lớp sao?"

*nguyên văn: ban hoa = hot girl của lớp, ban thảo = hot boy của lớp.

Cậu lái xe chậm rì rì ra ngoài, vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Hoài, đề phòng hắn uống say cảm thấy khó chịu, vừa giải thích, "Bọn họ nói trên người em vẫn luôn có một loại hương hoa, nhưng không phân biệt được là phát ra từ đâu, cho nên bèn đặt cho cái biệt hiệu này."

Diệp Hoài "ồ" một tiếng: "Tôi ngửi xem."

Viên Tinh Châu đã lái xe ra ngoài đường cái, nghe vậy ngẩn ra, Diệp Hoài cũng đã chật vật nghiêng người lại gần.

"Anh đừng lộn xộn!" Viên Tinh Châu bị dọa giật nảy mình, vội vàng ngăn lại, "Em đang lái xe!"

Diệp Hoài bị cậu rống đến sửng sốt.

Viên Tinh Châu bỗng nhiên ý thức được chính mình quá lớn tiếng. May mắn thay Diệp Hoài lúc say tính tình cũng dịu đi một chút, sau khi bị Viên Tinh Châu ngăn lại hắn cũng không làm ra động tác nào nữa, cũng không kháng nghị, chỉ là thi thoảng nghiêng mặt nhìn Viên Tinh Châu, lại nhìn con đường phía trước.

Buổi tối khó lắm mới được một đường thông thuận. Lúc Viên Tinh Châu lái xe tiến vào bãi đỗ xe, trong lòng còn đang than thở vào khung giờ này mà vẫn có thể một đường chỉ gặp đèn xanh. Vận may cũng quá tốt rồi. Chẳng lẽ hôm nay là lucky day của mình?

Có điều chỉ tính đến chuyện kịch bản, hôm nay đích thực là đủ may mắn, chính mình thế mà lại có thể diễn nam chính. Nam phụ đến nam chính, là một bước nhảy vọt về chất. Ngày mai là phải đi ký hợp đồng rồi, cũng không biết sẽ gặp được ai, mình có nên thể hiện thêm một chút? Miễn cho đoàn phim lại sửa ý định?

Viên Tinh Châu càng nghĩ càng căng thẳng, tính toán bằng không thì tối nay xem trước kịch bản, tự mình viết tiểu sử nhân vật, hòng giật lấy một chút hảo cảm từ phía đạo diễn.

Cậu đậu xe xong xuôi, xoay người lấy túi tài liệu đựng kịch bản. Diệp Hoài lại đồng thời cởi bỏ đai an toàn, lập tức nhào về phía cậu.

Viên Tinh Châu bị dọa hốt hoảng, theo bản năng trốn về phía sau, nhưng mà động tác của Diệp Hoài quá nhanh, cánh tay vừa duỗi ra liền vòng qua bờ vai của cậu, tiếp theo đó ôm lấy cả người Viên Tinh Châu.

"Anh làm gì vậy?" Trong đầu của Viên Tinh Châu "ầm" một tiếng, theo bản năng giãy giụa.

Diệp Hoài vô cùng bất mãn: "Em đừng động đậy, để tôi ngửi xem!"

Toàn bộ bả vai của Viên Tinh Châu bị hắn ôm lấy, vùng ra không được, chỉ có thể dùng sức ngoảnh đầu đi chỗ khác.

"Ngửi cái gì? Có gì đâu mà ngửi." Viên Tinh Châu cạn lời, "Hiện tại đã về đến nhà rồi, anh hai!"

Diệp Hoài kiên trì nói: "Tôi còn chưa ngửi được mà!"

Viên Tinh Châu: "Em đã xịt qua nước hoa! Anh làm sao có thể ngửi ra được!"

Cậu tự cảm thấy mình nói có lý, nhưng mà Diệp Hoài lại không nghe cậu lải nhải, trong lúc nói chuyện cả người đều áp sát lại gần, chôn đầu ở bên gáy của Viên Tinh Châu, cái mũi dùng sức ngửi tới ngửi lui.

Bên tai có người phun hơi nóng, làn da ở cổ hết lần này đến lần khác bị chóp mũi của người này cọ xát, Viên Tinh Châu không đối thoại được với một con ma men, khóc không ra nước mắt mà nhắm mắt lại, thầm nghĩ kiểu này cũng quá tra tấn người, sớm biết rằng Diệp Hoài sau khi say rượu là cái đức hạnh này, còn không bằng tự mình uống rượu cho rồi.

Tác dụng chậm của rượu sữa cừu dữ dội như vậy sao?

Đầu óc cậu hỗn độn, chỉ có thể dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, khống chế lại hơi thở gấp gáp của chính mình.

Nhưng mà chỉ vài giây sau, Diệp Hoài lại bất chợt há mồm, không một lời báo trước mà nhắm vào bên gáy cậu khẽ cắn xuống.

Viên Tinh Châu không hề có chuẩn bị về mặt tâm lý, tức khắc như thể bị một dòng diện tập kích, thân thể tê dại mà thoáng run rẩy. Chờ một lúc sau hoàn hồn, Diệp Hoài vẫn chưa chịu nhả ra, mặt cậu cũng đã đỏ bừng.

"Đủ rồi nha." Viên Tinh Châu nói giọng khàn khàn, có chút bực dọc nói, "Anh mau tránh ra......"

"Đủ rồi nha!" Bên ngoài có một ông chú bảo vệ gõ cửa xe "cốc cốc", gần như cũng đồng thời nổi giận nói, "Vợ chồng son có việc về nhà thác loạn đi! Ở nơi công cộng mà như vậy tôi báo nguy đó!"

====================================================

Editor: Anh Hoài mượn rượu làm bậy =))

Thật sự không hiểu lắm vì sao bên đó mê ăn thịt cừu... Mà cơ bản là "dê" và "cừu" là cùng một chữ "dương", mỗi lần edit đến đoạn nào "dương" là phải đi tra xem là dê hay cừu =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện