Viên Tinh Châu mấy năm nay từng tham gia không ít hoạt động, đã quen thuộc với ống kính máy quay.
10 giờ quá 5 phút, xe của chương trình ngừng ở dưới lầu, Viên Tinh Châu bèn nhiệt tình tiếp đón cameraman đi lên nhà ghi lại một vòng tư liệu sống, tiếp theo đưa người xuống lầu, đồng thời thu dọn hành lý của chính mình xuống, sau đó lại trở về tiếp Diệp Hoài.
Hành lý của Diệp Hoài so với cậu tưởng tượng còn lắm hơn nhiều, Viên Tinh Châu cho rằng chỉ là một chuyến đi chơi nhàn nhã, dù thế nào cũng một cái vali là đủ rồi, ai ngờ riêng quần áo thôi ước chừng đã hai cái vali lớn, có một cái vali khác để giày, một cái vali để vật dụng hàng ngày......
Viên Tinh Châu: "......"
"Hoài ca, anh tỉnh lại...... Tụi mình là đi nhà nghỉ nông trại, không phải tuần lễ thời trang." Viên Tinh Châu thật sự nhịn không được, thầm nghĩ may là ban nãy camera chưa đi đến phòng ngủ của Diệp Hoài, nếu để cho mọi người biết vị này riêng vali hành lý đã có tới bốn cái, còn muốn mang theo......
Âu mài gót, Viên Tinh Châu nhìn lướt qua mấy chiếc túi xách nam hiệu Hermes vứt đầy giường chuẩn bị mang đi, suýt chút nữa lên cơn đau tim.
Thế này cũng quá khoa trương rồi......
"Bốn ngày ba đêm, thứ hai là tụi mình về rồi." Viên Tinh Châu nói, "Hoài ca, anh có muốn suy xét lại một chút? Mang nhiều như vậy có thể dùng hết sao?"
"Ai mà biết đến đó phải làm gì, một ngày ít nhất phải ba bộ đi, lỡ như trời lạnh thì sao?" Diệp Hoài lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cuối cùng dường như chính mình cũng cảm thấy hơi quá nhiều đồ, nhìn một vòng, rầu rĩ không vui mà lựa ra vài cái.
Bản thân Viên Tinh Châu đã mang đủ đồ dùng cho hai người rồi, dù sao cũng không sợ hắn mang sót cái gì, vội vã hỗ trợ đẩy hành lý ra ngoài.
"Chờ một chút." Thế rồi Diệp Hoài lại gọi cậu, "Cậu kéo cái này."
Viên Tinh Châu quay đầu lại, tức khắc kinh hãi, "Đàn guitar?"
Trước kia ở trong đống hành lý Diệp Hoài mang về nước cũng không có món này, hiển nhiên là hôm trước lúc về nhà mới mang lại đây.
Viên Tinh Châu cũng không hề biết Diệp Hoài có thể chơi đàn guitar.
Diệp Hoài đã đẩy hai cái vali hành lý to oành đi ra ngoài, nghe vậy cất giọng thúc giục: "Mau mau đeo lên, đừng lề mề, người của chương trình chờ đến sốt ruột cả rồi."
Viên Tinh Châu vội vàng cõng lên, chờ tới dưới lầu rồi, Diệp Hoài bảo cậu bỏ đàn guitar vào cốp xe, Viên Tinh Châu lại không chịu.
"Em ôm là được rồi." Viên Tinh Châu nói, "Sau cốp quá chật, nhỡ đâu đụng hỏng mất thì sao."
Chờ hai người đi vào trong xe, ngồi vào hàng ghế sau, Viên Tinh Châu lại cẩn thận từng ly từng tí mà ôm bao đựng đàn, nhìn trái ngó phải, cuối cùng nói giọng thúc giục: "Hoài ca, anh dịch sang bên cạnh một xíu, nhường cho nó ít chỗ."
Diệp Hoài: "??"
Viên Tinh Châu: "Không gian trong xe này quá chật."
"Chỉ là một cây guitar quèn......" Diệp Hoài ra vẻ khó chịu, dời sang bên cạnh nhường chỗ, lại hỏi: "Cây kia của cậu đâu?"
"Mất rồi ạ." Viên Tinh Châu hạnh phúc mỹ mãn mà ôm đàn, như thể đang ôm vợ yêu bé bỏng, đáp lời, "Ngay hôm đi Châu Âu đó, trước khi về nước một đêm thì bị trộm."
Cây đàn mà Diệp Hoài hỏi, chính là cây đàn guitar Martin D28 mà các bạn học nam đã góp tiền mua cho Viên Tinh Châu, năm đó vẫn là một bạn học nhờ người thân chuyên môn mang từ nước Mỹ về.
Viên Tinh Châu lúc đó đều là tự học chơi đàn guitar, trong tay chỉ có một cây guitar gỗ xoàng xĩnh trị giá mấy trăm đồng, vốn không hiểu được hãng này hãng kia tốt xấu thế nào.
Lúc biết được giá trị năm con số của cây đàn các bạn tặng, cậu kinh hãi suốt một đêm không ngủ. Sau đó, cậu bèn trìu mến gọi chiếc đàn guitar kia là "Lão Mã".
"Lão Mã" là gia sản đáng giá nhất trên người cậu, cũng đại biểu cho lòng mong đợi tốt đẹp của các bạn học gửi gắm vào cậu. Viên Tinh Châu xem "Lão Mã" giống như một ông bạn già. Nó theo chân cậu gia nhập STAR, giữa phần trò chuyện và chơi trò chơi cùng fan trong các buổi concert, Viên Tinh Châu sẽ dùng nó để đệm nhạc cho những người khác, hâm nóng bầu không khí. Sau này STAR tan rã, bọn họ lại đi Châu Âu tìm vị nhà làm phim kia.
Lúc ấy sự tình vốn đã đâu vào đấy, nhà làm phim bị Viên Tinh Châu làm cho cảm động, tính toán cho cậu cơ hội một lần. Ai ngờ vào thời điểm mấu chốt, cậu thu được thông báo của công ty.
Viên Tinh Châu xương cốt mềm, không dám đấu tranh với công ty, hành trình đi châu Âu lần này đành phải sửa thành vì cùng Diệp Hoài đi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Cùng ngày đi đăng ký lịch hẹn trước, cậu và Diệp Hoài cùng với vài vị nhân viên công tác đi quán bar, lúc sau Viên Tinh Châu ngà ngà say say, trở về lấy đàn guitar, chơi vài khúc nhạc cho mọi người nghe.
"《 Showa Romance 》, tôi chỉ biết cậu chơi bài này." Diệp Hoài nói, "Hai bài khác cũng dễ nghe, nhưng cậu không giới thiệu tên."
"Em cũng quên mất đã đàn những bài gì rồi. Ngày đó sau khi trở về khách sạn, em đặt Lão Mã ở trên ghế sô pha. Hôm sau lu bu quá nhiều việc nên vẫn luôn không để ý, mãi cho đến buổi tổi trước ngày phải về nước, mới phát hiện không thấy đâu." Viên Tinh Châu lúc ấy thật sự phát rồ, hiếm thấy mà nổi bão cả một đêm, to tiếng với người của công ty, giận dữ gào rống với nhân viên khách sạn, cổ đỏ bừng, gân xanh hằn cả lên.
Thế nhưng mấy người phương Tây trắng như ma* sao có thể phản ứng cậu, khinh khỉnh buông cho một câu nhẹ bẫng liền mặc kệ, mọi người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên ngủ thì ngủ.
*nguyên văn: 鬼佬 (quỷ lão), cách gọi châm biếm người phương Tây trong tiếng Quảng Đông xuất phát từ thời chiến tranh.
Ngày hôm sau cậu bị kéo đi sân bay, lúc làm thủ tục hốc mắt đều hồng, luôn cảm thấy chính mình vừa quay đầu lại, hộp đàn sẽ xuất hiện ở ngay trước mắt.
Sau đó cậu ở trên chuyến bay dài đằng đẵng, đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật này rồi.
Đàn guitar bị mất, "Lão Mã" theo chân cậu từ thời còn đi học cho đến lúc thi tuyển chọn tài năng, gia nhập giới giải trí, ở nơi đất khách quê người lại không một tiếng động từ biệt cậu. Viên Tinh Châu ngay trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn từ bỏ giãy dụa. Cậu cho rằng chính mình cùng nghề ca sĩ và thần tượng đại khái là vô duyên.
Vận mệnh đã như vậy.
"Em đã bốn năm không chạm vào đàn." Viên Tinh Châu nhớ tới "Lão Mã", hốc mắt vẫn nóng lên, giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Để em giúp anh ôm đi, đừng đụng hỏng mất."
"Cái gì gọi là giúp tôi ôm?" Diệp Hoài lại nói, "Cho cậu."
"Anh......" Viên Tinh Châu bỗng nhiên quay đầu lại, bị hoảng sợ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì???"
Diệp Hoài lại nhẹ như mây trôi mà vắt chéo chân, vẻ mặt đương nhiên nói: "Tôi cũng không biết đàn, mang đàn guitar làm gì, làm màu à!"
Viên Tinh Châu: "!!!"
Viên Tinh Châu chậm tiêu, kinh ngạc mà nói không nên lời: "...... Anh anh anh!"
Diệp Hoài: "...... Ờ ờ ờ."
Viên Tinh Châu: "......"
"Mở ra xem thử," Khóe miệng Diệp Hoài cong lên, nói giọng thúc giục, "Xem có thích không? Để không rất lâu rồi, còn chưa chơi thử lần nào."
Đây là lần thứ hai Viên Tinh Châu được người đưa đàn guitar, cậu không quá am hiểu các loại thương hiệu, nhưng lúc mở ra bao đựng đàn, khoảnh khắc lộ ra hộp đàn nguyên bản, cậu vẫn bị dọa hết hồn.
Đàn guitar thủ công hiệu WR (William Raynaud), mẫu guitar cổ điển làm từ gỗ vân sam nước Đức và gỗ hồng Brazil, đầu cần đàn vô cùng hoa lệ quyến rũ......
"Vốn dĩ muốn mua cho cậu một cây khác, do Ervin Somogyi làm," Diệp Hoài cẩn thận dò xét vẻ mặt của cậu, giọng điệu lại vô cùng tùy ý, "Nhưng có vẻ như mấy bài cậu đàn đều là nhạc Nhật Bản, bèn tìm cây này cho cậu."
《 Showa Romance 》 của Masaaki chính là dùng đàn guitar WR, Diệp Hoài nhớ rõ cậu từng đàn khúc ca kia, cho nên mới mua cho cậu một chiếc đàn giống hệt như nguyên tác.
Viên Tinh Châu phải bị dọa chết khiếp rồi......
Lúc trước cậu học đàn fingerstyle, đã từng thấy qua người khác đánh giá, nói tiếng đàn WR điềm mỹ* lãng mạn đến dị thường, thích hợp với phong cách Nhật Bản tươi trẻ và trong sáng. Tuy rằng cũng có người bắt bẻ giá cả cao đến vô lý, nhưng cho dù thế nào, WR quả thật xứng đáng được ca ngợi là một cây đàn tốt, hơn nữa ngoại hình xinh đẹp thì mọi người đều công nhận.
*điềm mỹ (甜美): vừa đẹp vừa ngọt ngào, tạm thời tôi chưa nghĩ ra từ để thay thế:<
Viên Tinh Châu ngay cả nằm mơ cũng không dám ước ao mua thứ này.
Thứ nhất, "Lão Mã" với cậu mà nói đã cũng đủ tốt rồi. Thứ hai, với trình độ của cậu, hoàn toàn không đủ điều kiện để dùng loại đàn cao cấp hơn một vạn hay thậm chí mấy chục vạn này.
Cây đàn này của Diệp Hoài lại còn là hàng đặt làm theo yêu cầu, đầu cần đàn được trang trí hoa văn lông chim kiều diễm, kia rốt cuộc là bao nhiêu nhân dân tệ?
Viên Tinh Châu không dám ngỏ ý muốn nhận, thậm chí không dám chạm vào.
"Em đàn nhiều giai điệu Nhật Bản, là bởi vì mấy bài đó dễ học hơn một chút, xem như cấp độ nhập môn." Viên Tinh Châu nói, "Em......"
"Luyện tập cho đàng hoàng." Diệp Hoài lại ở ngay trước khi cậu kịp mở miệng, ngắt lời nói, "Chuẩn bị chuẩn bị, tôi muốn nghe."
Viên Tinh Châu: "......"
Ý định từ chối của Viên Tinh Châu tức khắc nói không thành lời.
Diệp Hoài không biết chơi đàn guitar, lại ngàn dặm xa xôi mang về cho cậu, nhất định là muốn để cho cậu dùng tới trong lúc quay chương trình.
Viên Tinh Châu bây giờ mà ra vẻ khách sáo thì tương đương với phụ bạc lòng tốt của hắn.
Cùng lắm thì chờ quay xong chương trình rồi trả lại cho Diệp Hoài là được.
Viên Tinh Châu chỉ có thể tự mình an ủi, nhưng mà cậu rất chóng lại ý thức được, chính mình không phải nói muốn quay cảnh nấu cơm sao? Ý tứ này của Diệp Hoài là vốn dĩ không tin cậu có thể làm được cho nên hồn?
Viên Tinh Châu: "......"
Món thăn bò xào tiêu đen ngày đó rốt cuộc khó ăn đến mức nào?!
Diệp Hoài lại dường như có chút không thoải mái, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, dáng dấp tựa như buồn ngủ.
Viên Tinh Châu đành phải chôn xuống ý tưởng tán gẫu, chuyển toàn bộ lực chú ý về với bảo bối trong lồng ngực.
Quá đắt rồi aaa!
Viên Tinh Châu gào rống ở trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại, cũng may Diệp Hoài không mang đến Somogyi, đấy chính là đàn guitar chuyên nghiệp cấp bậc thầy, để cho chính mình dùng như đàn gỗ quèn gảy loạn xạ một hồi, đến lúc đó thật sự lên sóng, hội những người yêu thích đàn guitar xem được sẽ đau lòng muốn chết.
Dọc theo đường đi cậu sờ sờ vuốt vuốt, lại nhịn không được mở hộp đàn ra, dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn tới nhìn lui, nghĩ thầm đầu cần đàn xinh đẹp quyến rũ thế này, sao mà càng nhìn càng cảm thấy có điểm giông giống Diệp Hoài?
Vật tùy theo chủ sao?
"Ánh mắt của cậu là thế nào đó?" Diệp Hoài không biết từ lúc nào đã mở to mắt, nhìn cậu đầy kỳ thị, "Sao lại lộ liễu như vậy......"
Viên Tinh Châu tức khắc có một cảm giác chột dạ bị người nhìn xuyên thấu, mặt cậu đỏ bừng lên, ngay sau đó ý thức được Diệp Hoài cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
"Anh không hiểu." Viên Tinh Châu cười he he nói, "Em đang dùng ánh mắt để âu yếm nó."
Diệp Hoài: "......"
Diệp Hoài bày ra vẻ mặt nhìn bệnh nhân tâm thần, nhìn cậu vài giây, sau đó xoay đầu đi, "Hửm? Đây là đi đâu vậy?"
Hai người xem đàn guitar rồi lại xem đàn guitar, ngủ rồi lại ngủ, cơ bản không hề hỏi tổ sản xuất chương trình là đi chỗ nào. Dàn cameraman đều đang ở phía sau xe nghỉ ngơi, tài xế đại khái nghe xong dặn dò, không tùy tiện đáp lời, câu hỏi này của Diệp Hoài tựa như rơi vào không khí.
Viên Tinh Châu cũng ngó ra ngoài xem thử, bọn họ đã ở trên đường chạy gần một giờ, lúc này hai bên vệ đường vẫn những dãy núi trải dài bất tận, liếc mắt một cái bao phủ tầm nhìn là một màu xanh thăm thẳm.
Xem ra tin tức của Lý Di đáng tin cậy, chỉ là nhà nghỉ nông trại này so với bọn cậu tưởng tượng còn xa xôi hơn nhiều.
Diệp Hoài nhìn cảnh sắc một lát, đại khái là vẫn buồn ngủ, thay đổi tư thế tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đồng hồ điểm 12 giờ, một cameraman từ sau xe đi lên, bắt đầu quay một chút tư liệu sống của hai người.
Diệp Hoài ngủ không thoải mái, híp mắt mơ mơ màng màng, tay cầm máy chơi game, lông mày nhăn lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Viên Tinh Châu lại tự mình hướng về phía camera gượng gạo gợi chuyện, nói linh tinh được một nửa, nghe được Diệp Hoài ở phía sau rì rầm lẩm bẩm đầy oán giận, máy chơi game cứ mãi phát ra tiếng nhạc game over, Viên Tinh Châu bèn duỗi tay lấy máy chơi game của Diệp Hoài lại đây, thay hắn đánh bại quái vật, sau đó đưa trả lại.
Sắc mặt Diệp Hoài quả nhiên tốt hơn một chút, nửa giờ sau, xe rốt cuộc vào trong thôn, ngừng lại ở một chỗ sườn dốc.
Diệp Hoài ở trên xe ngáp ngắn ngáp dài, đầy mặt ủ rũ, dáng vẻ hối hận.
Ngồi xe suốt hai tiếng, Viên Tinh Châu cũng cả người không thoải mái. Thế nhưng lúc quay phim cậu cũng thường xuyên di chuyển qua lại giữa các địa điểm như vậy, so với Diệp Hoài có thể chịu khổ hơn một chút.
"Chịu khó." Viên Tinh Châu chờ camera đi xuống, nhanh chóng an ủi hắn, "Em xem lịch trình quay rồi, thông thường giữa trưa đều phải nghỉ trưa, lên đó anh cứ ngủ trước một lát."
"Đi thôi." Diệp Hoài bất đắc dĩ nói, "Phiền toái như vậy làm gì."
Hắn nói xong đẩy cửa xuống xe, liền thấy Lý Di cùng một vị khách mời nam chân dài vừa lúc xuống dưới.
"Tinh Châu!" Lý Di vẫy tay về phía Viên Tinh Châu từ xa, cười chào hỏi, "Trời ạ, quá trùng hợp! Các cậu ăn cơm chưa?"
"Trước khi xuất phát ăn một ít rồi ạ." Viên Tinh Châu nói, "Hai người muốn đi ra ngoài sao?"
"Đi mua đồ ăn, trong nhà rau cỏ và thịt đều ăn hết rồi." Lý Di nói, "Vậy hai cậu nhất định là chưa ăn cơm trưa đi? Lát nữa chị mang đồ ăn về cho các cậu, có gì muốn ăn không?"
Viên Tinh Châu do dự một chút, quay đầu lại nhìn Diệp Hoài.
"Ăn điểm tâm ngọt không?" Khách mời nam chân dài trêu ghẹo nói: "Ở đây hạn chế kinh phí, điểm tâm ngọt là hàng xa xỉ."
Viên Tinh Châu vừa nghe hạn chế kinh phí, vội xua tay: "Thế không cần đâu. Tôi không đói bụng."
"Nếm thử đi, nhà kia họ làm ăn ngon lắm." Nam chân dài tươi cười, lại duỗi tay về phía Viên Tinh Châu, "Tôi là Tôn Giai, người mẫu."
"Viên Tinh Châu." Viên Tinh Châu vội vàng nắm lấy, "Diễn viên."
"Tên của cậu rất êm tai." Tôn Giai nói, "Khoảnh khắc Tinh Châu vừa qua, làn sương mù rẽ lối*. Vừa nghe tên của cậu đã cảm thấy rất lãng mạn. Ơ, cậu cõng đàn guitar à? Có thể nghe cậu ca hát sao?"
*nguyên văn: 次第星洲过,琳琅烟景开, trích một bài thơ tả cảnh ở tỉnh Quý Châu, TQ. Tinh Châu (星洲) từng là tên gọi của đảo quốc Singapore, còn có vẻ là tên một ngôi chùa ở Quý Châu, còn lại tôi không tra được nghĩa khác ;_;
Viên Tinh Châu vẫn là lần đầu tiên nghe người khác dùng văn thơ lai láng mà nói tên của mình, có chút ngượng ngùng. Có điều Tôn Giai và Lý Di giống nhau, đối với cậu rõ ràng có thiện ý, vừa mới thấy mặt đã chủ động cue cậu đánh đàn.
Viên Tinh Châu vội vàng gật đầu, vừa lúc Diệp Hoài đẩy vali tới, mấy người lại giới thiệu một vòng, sau đó từng người tách ra, Viên Tinh Châu và Diệp Hoài kéo hành lý lên sườn núi, tìm người phụ trách thu xếp chỗ dừng chân ở đây.
Tổ sản xuất chương trình chọn địa điểm tuy rằng hẻo lánh, nhưng điều kiện nơi ở rất không tồi, toàn bộ nơi ở phân chia thành ba tòa nhà nhỏ màu trắng, bên trong đều được trang trí theo phong cách giản lược, tuy vậy giữa các tòa nhà đều có một khu vườn nhỏ, ba tòa nhà độc kiều độc viện (một lối vào, một sân), ẩn trong biển hoa cỏ cây lá, cảm giác có chút độc lạ.
Viên Tinh Châu liếc qua sơ bộ một chút, biết tòa A là địa điểm quay phim ngắn. Người phụ trách và nhân viên công tác ở tòa B, sảnh lớn ở bên kia cũng là khu vực mọi người sinh hoạt tập thể, la liệt các loại sô pha, nệm ngồi, ghế lười. Một bên khác là khu vực phòng bếp và nhà ăn.
Còn lại tòa C là nơi ở của các khách mời.
Viên Tinh Châu và Diệp Hoài được phân tới một phòng đơn ở tầng hai, đẩy cửa đi vào, liền thấy đối diện là bức tường toàn bộ bằng pha lê, bên ngoài đúng là núi rừng xanh um tươi tốt.
Viên Tinh Châu vui sướng bất ngờ mà há hốc mồm, theo đó xoay người, nét mặt cứng lại.
Người phụ trách nói: "Những người khác đều là ba người một phòng giường lớn. Hai cậu ngủ phòng đơn, chỉ là không gian có hơi nhỏ, giường đã lót nệm, hẳn là có thể nằm được."
Trong phòng, đối diện bức tường pha lê, chỉ có một chiếc giường đơn nho nhỏ, sau khi mở rộng cũng không đến 1 mét 5, hai người đàn ông trưởng thành muốn ngủ phải ôm thành một khối.
Ngặt nỗi tiết mục tổ vốn dĩ xem bọn họ như một đôi chồng chồng, thu xếp như vậy cũng không có vấn đề gì.
Viên Tinh Châu dự định chính mình ngủ dưới đất, nhìn một vòng, hỏi người phụ trách: "Ở đây có camera không?"
"Không có." Người phụ trách cười nói, "Tòa nhà này chỉ ở ngoài hành lang có camera."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm.
Đám người đi rồi, Diệp Hoài lập tức bổ nhào lên giường, Viên Tinh Châu bèn kéo rèm lại, rồi cầm di động kiểm tra thêm một lần.
"Không có camera." Diệp Hoài tỏ vẻ mệt mỏi, nói, "Cậu đừng tìm, ngủ một lát đi."
"Xong ngay," Viên Tinh Châu ngay cả gầm giường cũng lục soát lục soát, lúc này mới yên tâm, nói với Diệp Hoài, "Em ngủ dưới đất là được."
Diệp Hoài: "Cậu mang túi ngủ?"
"Không ạ. Dù sao cũng là sàn gỗ, em chỉ bọc chăn là được, đến lúc bọn họ tới, lại bỏ chăn lên giường." Viên Tinh Châu tự giác lên kế hoạch xong xuôi, kéo rèm ra, quay đầu đi ôm chăn.
Diệp Hoài nằm ở trên giường, nhìn cậu chòng chọc.
Viên Tinh Châu: "......"
"Chăn...... Chăn đâu?" Viên Tinh Châu sửng sốt một hồi lâu, "Sao lại chỉ có một giường?"
Diệp Hoài thở dài.
Trong phòng chỉ có một giường một chăn, Viên Tinh Châu nếu mang chăn đi ngủ dưới đất, Diệp Hoài sẽ không có gì để đắp. Viên Tinh Châu nếu rút nệm ra, Diệp Hoài lại phải ngủ trên ván giường gỗ, hơn nữa chăn vẫn là chỉ có thể cho một người sử dụng.
Hiện giờ đã là tháng 10, trong núi gió mát, hai người dù thế nào đi nữa cũng sẽ có khả năng bị cảm lạnh.
"Nhanh lên đi." Diệp Hoài nhéo chóp mũi, nói giọng thiếu kiên nhẫn, "Đừng lộn xộn, tổng cộng ngủ không được bao lâu, buổi chiều còn phải làm nhiệm vụ."
"Hôm qua anh không phải đã ngủ một ngày sao?" Viên Tinh Châu không dám e lệ, chỉ đành phải vô cùng cẩn thận dò dẫm lại gần, ghé sát mép giường nằm xuống.
Diệp Hoài quay mặt sang nhìn cậu: "Ai nói tôi ngủ một ngày?"
Viên Tinh Châu: "......"
Cả ngày hôm qua Diệp Hoài vẫn luôn ở lì trong phòng không ra ngoài, ở bên trong không ngủ thì còn có thể làm gì?
Viên Tinh Châu buồn bực trong lòng, lại ngại hỏi, đành chớp mắt giả ngu.
"Cậu quen biết Tiểu Long Nữ sao?" Diệp Hoài lại đột nhiên hỏi.
Viên Tinh Châu: "Hả?"
"Không quen ạ?" Viên Tinh Châu không biết từ đâu nhảy ra cái đề tài này, mờ mịt nói, "Anh là đang chỉ Lưu......"
"Vậy cậu luyện cái trò gì mà ngủ lơ lửng trên không?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, thầm nghĩ có chuyện không thể nói thẳng sao? Cậu vội vàng xê dịch vào trong. Hai cái gối đầu cao thấp không giống nhau, hiển nhiên là tổ sản xuất chương trình tạm thời chắp vá, gối của Viên Tinh Châu so với bên Diệp Hoài thấp hơn một chút.
Cậu nhanh chóng đổi sang tư thế nằm nghiêng, nhưng mà đưa lưng vào mặt người ta một lát lại cảm thấy như vậy dường như không quá lễ phép, xoay người lại đổi thành đối mặt, lại thấy khuôn mặt của Diệp Hoài gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy tinh tường độ cong của bướu lạc đà rất nhỏ trên sống mũi hắn.
Mũi của Diệp Hoài rất cao, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện được đến điểm cong này, lại bởi vì khuôn mũi nhỏ gọn, cho nên có cảm giác bất khuất lạ thường. Viên Tinh Châu lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy đánh giá hắn, lại phát hiện xương lông mày Diệp Hoài cũng là như thế, xinh đẹp cân đối, lại lấy được một loại cảm giác cân bằng thần kỳ giữa ấn tượng về một người cứng cỏi và một người tinh tế.
Trách không được Diệp Hoài sở hữu dung mạo xinh đẹp như vậy, lại trước nay không có người nào nói hắn "nữ tính".
Viên Tinh Châu bất tri bất giác xem đến mê mẩn, thậm chí nhịn không được bắt đầu sùng bái, lại suy đoán liệu Diệp Hoài đã bao giờ yêu ai chưa.
Cậu biết Diệp Hoài nhất định là không thiếu người thổ lộ, đêm đó bọn họ đi quán bar, đã có người mời rượu Diệp Hoài. Viên Tinh Châu và Diệp Hoài ở chung mấy ngày nay, cũng luôn thấy người ở mọi độ tuổi, mọi màu da, vô tình hoặc cố ý mà ngưng đọng ánh mắt ở trên người Diệp Hoài.
Người này có bề ngoài cực phẩm, gia thế cũng cực đỉnh, ra tay một phát là đàn guitar hơn mười vạn, chính mình nếu là một cô gái chàng trai trẻ tuổi nào khác, chỉ cần Diệp Hoài hơi tỏ ra hứng thú, khẳng định phải lập tức gả cho hắn ngay tại chỗ.
Đáng tiếc, hai người bọn họ đã kết hôn, còn là hôn ước theo thỏa thuận, hiện giờ đang trong quá trình chuẩn bị ly hôn.
Viên Tinh Châu biết rõ ở trong lòng, Diệp Hoài trong nội tâm đối với cậu có lòng thông cảm và ý muốn giúp đỡ ở một trình độ nhất định, cho nên mới chịu tham gia tiết mục, đáp lại đề tài CP Hoài Châu. Mà trong lòng cậu cũng rõ ràng, CP Hoài Châu đối với cậu mà nói, là một nơi rất có cảm giác an toàn.
Cho nên tuy rằng cậu hứa hẹn với Diệp Hoài là sẽ tìm được phương thức hoàn mỹ để ly hôn, thế nhưng nội tâm lại âm thầm kháng cự.
Hai người sớm muộn gì vẫn là phải ly hôn, Diệp Hoài không thể cứ mãi giúp mình được, hắn có sự nghiệp và cuộc sống của riêng hắn.
Mà chính mình cũng không nên tiếp tục lảng tránh.
Viên Tinh Châu lặng lẽ thở dài một hơi, ngẫm nghĩ xem mấy ngày nay mình hẳn là nên dùng thiết lập tính cách gì.
Là một người yếu đuối, không có chính kiến khi gặp chuyện, luôn làm liên lụy Diệp Hoài phải đi giải quyết cục diện rối rắm?
Hay là một kẻ lòng dạ hẹp hỏi, vì quá yêu nên hay ghen tuông lo được lo mất, làm người ngột ngạt thở không nổi?
Bất kể như thế nào, đều phải tự bôi đen bản thân một phen. Loại chủ ý đem tiếng xấu đẩy lên người Diệp Hoài của Lý Ngộ, Viên Tinh Châu đánh chết cũng không thể tiếp thu.
Diệp Hoài ở bên cạnh thoáng nhíu mày, không thoải mái mà nghiêng mặt đi.
Viên Tinh Châu đầy một bụng tâm sự, nhẹ nhàng nâng tay, che khuất giúp hắn luồng ánh sáng chiếu thẳng tới đây. Khuôn mặt Diệp Hoài quả thật lại giãn ra, khóe miệng còn hơi nhếch lên một chút.
Viên Tinh Châu bất giác nhoẻn cười, lại nhìn một lát, thầm nghĩ, hy vọng về sau, hai người còn có thể làm bạn.
==============================================
*để tham khảo thì guitar của WR tầm 2000-3000USD cho một cây đại trà, hàng đặt riêng (custom) thì tầm 5000USD+, guitar của Ervin Somogyi tầm 40.000USD trở lên:v
*nhắc tới bướu lạc đà trên sống mũi thì phải nhắc đến thần tiên tỷ tỷ, Lưu Diệc Phi
Danh sách chương