Edit: Thanh
Nhờ Từ Nghiễn Thanh ban tặng mà cậu mợ Hạ Nhan đều biết cô yêu đương rồi, mợ còn báo lại với mẹ cô đầu tiên.
Xác định Hạ Nhan không bận, Hạ Cẩn gọi điện cho con gái.
Lúc mẹ cô hỏi Từ Nghiễn Thanh là người như thế nào, Hạ Nhan nghĩ nghĩ, cười đúc kết: "Anh ấy là người mà con cảm thấy thả lỏng và thoải mái khi ở bên cạnh."
Đầu bên kia điện thoại giọng Hạ Cẩn cũng mang theo ý cười: "Thoải mái là tốt rồi, hưởng thụ yêu đương thật tốt đi, nếu có tiến triển gì thì nói với mẹ lúc nào cũng được, Tết mẹ sẽ về Giang Thành, có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm."
Hạ Nhan tính toán thời gian, dở khóc dở cười: "Từ đây đến Tết chỉ có hơn một tháng, nào có ai gặp phụ huynh sớm như thế chứ?"
Hạ Cẩn: "Cô Mạnh cũng đã gặp con rồi, mẹ vì sao không thể gặp tiểu Từ chứ? Lại nói, Nhan Nhan nhà chúng ta ngàn chọn vạn tuyển mới coi trọng một cậu con trai, mẹ đương nhiên muốn gặp mặt xem rốt cuộc chỗ nào của cậu ấy lọt vào mắt con gái mẹ."
Hạ Nhan đầu hàng: "Được thôi, nếu như sau Tết chúng con vẫn còn quen nhau thì con sẽ sắp xếp."
Hạ Nhan: "Không có lòng tin với cậu ấy như thế?"
Hạ Nhan nói đùa: "Con là không có lòng tin với mình."
Hạ Cẩn: "Con có, Nhan Nhan nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, làm người khác yêu thích nhất."
Hạ Nhan cũng buồn nôn rồi: "Con cũng không phải học sinh tiểu học, được rồi được rồi, mẹ mau đi làm việc đi."
Gọi điện thoại xong, Hạ Nhan tập trung vào công việc.
Giữa trưa, Hạ Nhan tiễn một vị khách hàng rồi vội vàng đến nhà ăn lầu ba ăn cơm, vừa ăn hai muỗng thì có số điện thoại lạ gọi đến.
Hạ Nhan nghi hoặc nhận điện thoại.
Giọng nói mang theo lấy lòng của Tần Thịnh truyền tới: "Nhan Nhan, là ba, con đừng cúp, ba đang ở bệnh viện."
Tay Hạ Nhan liền dừng trên nút cúp máy.
Tiếp theo Tần Thịnh không nói lời nào vô nghĩa: "Mấy ngày trước ba đi kiểm tra sức khỏe, báo cáo nội soi dạ dày phát hiện ung thư gì đó, vẫn còn tốt vẫn còn tốt, bác sĩ đánh giá hẳn là giai đoạn đầu, ba giờ chiều làm phẫu thuật, một tuần sau sẽ có kết quả giai đoạn ung thư, nếu tốt thì không sao, rất nhanh có thể xuất viện."
"Lúc đầu không muốn nói cho con biết, nhưng phẫu thuật cần người nhà ký tên, Tần Dương sang năm thi đại học, ba sợ sẽ ảnh hưởng trạng thái của thằng bé, chỉ có thể thử liên hệ với con trước, nếu con không muốn tới ba lại đi tìm Tần Dương."
Hạ Nhan: "Không cần tìm em ấy, bây giờ con đi xin nghỉ, ba ở bệnh viện nào?"
Tần Thịnh: "Giang Nhất, bệnh viện mà cậu con làm việc kia."
Hạ Nhan: "Gửi số phòng bệnh cho con, đợi lát nữa gặp ở bệnh viện."
Cúp điện thoại, nhìn cơm trưa trên bàn, Hạ Nhan không còn khẩu vị.
Nhưng buổi sáng cô tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu như không ăn bữa cơm này, đến bệnh viện có thể không chịu nổi.
Tần Thịnh nói rất thoải mái, nhưng đây cũng là ung thư.
Hạ Nhan cúi đầu, nhanh chóng ăn hết đồ ăn, cũng mặc kệ ngon hay không ngon.
Cô đi tìm Trần Anh xin phép nghỉ, Trần Anh biết được tình huống, phê trước cho Hạ Nhan ba ngày nghỉ: "Đi đi, sau này có việc sẽ liên lạc với em, chăm sóc tốt cho ba em trước, không cần gấp gáp trở về."
Hạ Nhan nói cám ơn, vội vàng rời khỏi cửa hàng 4S.
Ngồi trên xe, Hạ Nhan nắm chặt tay lái, lúc này cô mới phát hiện tay có chút run rẩy
Cô không biết ung thư của Tần Thịnh rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào, bởi vì không biết nên mới càng khiến người ta sợ sệt.
Điện thoại rung lên, Hạ Nhan buông tay lái, cầm điện thoại lên.
Từ Nghiễn Thanh: Ăn cơm chưa? Hạ Nhan đột nhiên nhớ tới bạn trai mới của mình là bác sĩ khoa tiêu hóa.
Cô hỏi anh: Ung thư dạ dày thời kỳ đầu có nguy hiểm không?
Từ Nghiễn Thanh trực tiếp gọi điện thoại tới.
Hạ Nhan bình tĩnh một lát, lúc này mới nhận.
Từ Nghiễn Thanh: "Sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
Hạ Nhan: "Em vừa biết có một người thân bị ung thư dạ dày, bác sĩ nói là thời kỳ đầu, em tìm anh hỏi một chút."
Từ Nghiễn Thanh liền giải thích: "Xác định là giai đoạn đầu thì tỉ lệ sống sót sau phẫu thuật vẫn rất cao, cơ bản là chín mươi phần trăm trở lên, làm tốt công tác trị liệu ca mổ, thường xuyên đi khám sức khỏe định kỳ, các mặt khác không khác gì người bình thường, đừng quá lo lắng."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng và có sức thuyết phục, Hạ Nhan bỗng nhiên bớt hoảng sợ hơn.
"Cám ơn anh, chỉ là hai ngày này em muốn đến thăm người thân bên kia, không có thời gian hẹn hò với anh rồi."
Từ Nghiễn Thanh cười: "Người bệnh quan trọng, anh không vội, đúng rồi, người thân em ở bệnh viện nào?"
Hạ Nhan thuận miệng nói đại một bệnh viện lớn trong top 3 ở Giang Thành.
Theo cô, Từ Nghiễn Thanh chỉ là một bác sĩ nội khoa khám bệnh, nói với anh anh cũng không giúp được gì cho Tần Thịnh, Hạ Nhan càng không muốn để Từ Nghiễn Thanh biết cái gọi là người thân chính là người ba cặn bã đã từng phản bội mẹ con cô.
Uống thuốc an thần ở chỗ Từ Nghiễn Thanh, Hạ Nhan về tiểu khu đổi một bộ đồ bình thường trước, mang theo sạc dự phòng sau đó đi đến bệnh viện đối diện đường cái.
Bệnh viện chia làm khu ngoại trú và khu nội trú*, nghĩ đến Từ Nghiễn Thanh ở khu ngoại trú, Hạ Nhan yên tâm đi đến khu nội trú, đi thang máy tìm được phòng bệnh vip của Tần Thịnh.
(*Khu ngoại trú là khu người bệnh tiến hành điều trị theo chỉ định của bác sĩ nhưng không cần nhập viện.
Khu nội trú là khu thực hiện điều trị khi có chỉ định điều trị nội trú của bác sĩ hoặc có giấy chuyển tuyến từ cơ sở KCB khác. Và khi đó, người bệnh phải tiến hành nhập viện để tiếp nhận điều trị.)
Tài xế tiểu Lưu của Tần Thịnh cũng ở đây, nhìn thấy Hạ Nhan tiểu Lưu rời đi trước.
Tần Thịnh bốn mươi chín tuổi mặc quần áo bệnh nhân dựa trên giường, sắc mặt có chút kém nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất kim cương đại thúc của ông.
Hạ Nhan nhịn không được liền đâm một câu: "Sao cô bạn gái nhỏ của ba không tới?"
Tần Thịnh cười con gái: "Giọng điệu này của con giống như đang ghen tị."
Hạ Nhan sầm mặt lại.
Tần Thịnh vội vàng giải thích: "Sớm chia tay rồi, cô ta chỉ vì một chiếc xe nát mà tới tìm con gây chuyện, ba làm sao có thể còn quen với cô ta, cho dù cô ta có đẹp như tiên cũng không quan trọng bằng con gái ta, huống chi cô ta cũng không có đẹp như thế."
Hạ Nhan dường như nghe một chuyện cười nhạt nhẽo: "Tôi quan trọng như thế vậy sao năm đó ba lại làm như vậy."
Tần Thịnh không phản bác được.
Hạ Nhan ngồi lên ghế sô pha bên cạnh giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Thịnh nhìn mặt con gái, nhớ lại hai mươi năm trước, lúc đó con gái vẫn là cô gái nhỏ thích váy công chúa, thích quà ba tặng, thích mặc váy đẹp đến trước gương tạo dáng. Sau này khi ông ly hôn với Hạ Cẩn, con gái được Hạ Cẩn chăm sóc, số lần ông với con gặp nhau càng ngày càng ít.
Lúc đầu gặp con gái bao nhiêu lần đều tùy thuộc vào ông, chỉ cần ông không bận, chỉ cần ông đi gặp con gái, cô đều sẽ rất vui.
Đến khi con lớn rồi bắt đầu kháng cự ông, không muốn thấy mặt ông nữa.
"Ba sai rồi, con nhìn xem, đây không phải là báo ứng sao." Tần Thịnh nhắm mắt lại, cười khổ nói.
Hạ Nhan ngẩng đầu lên, không muốn rơi nước mắt trước mặt ông .
Cô không quan tâm báo ứng này, thứ cô muốn từ trước đến giờ không phải là báo ứng, hơn nữa cho dù Tần Thịnh có bù đắp thế nào, gặp quả báo thế nào thì thứ cô muốn cũng không bao giờ lấy lại được, cũng giống như hai mươi năm trôi qua, Tần Thịnh có giàu có đến đâu, công nghệ có tiên tiến đến đâu thì ông cũng không thể làm thời gian quay trở lại được nữa.
"Ba bị bệnh như thế có ai biết?" Hạ Nhan nói sang chuyện khác.
Tần Thịnh thở dài: "Ngoại trừ bác sĩ, ba và tiểu Lưu, ba cũng chẳng muốn nói cho người khác biết, nói ra cũng vô ích, nếu không phải cần người thân ký tên thì ba cũng sẽ không nói cho con."
Hạ Nhan liếc nhìn ông một cái: "Tần Dương thì sao? Em ấy học ngoại trú, ba lâu ngày không trở về, thằng bé sẽ nghĩ thế nào?"
Tần Thịnh vẻ mặt lúng túng: "Thằng bé biết ba bận rộn, xưa nay không hỏi tới, thằng bé còn lạnh lùng hơn con, con tốt xấu gì cũng sẽ mỉa mai ta còn trong mắt nó giống như không có ta."
Hạ Nhan: "Ai bảo ba là một người ba tốt khiến người ta yên tâm, cần gì phải có con cái lo lắng cho ba."
Tần Thịnh đầu hàng: "Hôm nay ta phẫu thuật, con có thể phá lệ nói chuyện tốt với ta một lần được hay không?"
Hạ Nhan mím môi, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Thịnh: "Con ăn cơm chưa?"
Hạ Nhan: "Vừa muốn ăn thì ba gọi tới."
Tần Thịnh: "Con còn đói sao? Vậy để ta kêu tiểu Lưu mua đồ ăn cho con."
Hạ Nhan: "Không cần đâu, cuộc điện thoại của ông cũng không có ảnh hưởng gì, tôi còn ăn thêm một chén cơm."
Tần Thịnh: . . .
Im lặng qua đi, Tần Thịnh đột nhiên buồn cười: "Mặc dù con ghét ta nhưng tính tình lại giống ta nhất, mẹ con sẽ không đả kích người khác như thế, Tần Dương đột biến gien, không giống ta cũng không giống dì Lý của con."
Hạ Nhan cười lạnh: "Đả kích người khác thì đều giống ba rồi? Chỉ riêng Giang Thành có bao nhiêu người đả kích người khác thì đều là con ông?"
Tần Thịnh giơ tay đầu hàng.
Bác sĩ mang một loạt giấy thông báo, bản cam kết tới, Tần Thịnh nằm trên giường bệnh nhìn Hạ Nhan mặt không đổi ký tờ này đến tờ khác.
"Phẫu thuật mất khoảng bao lâu?" Ký tên xong Hạ Nhan cũng hỏi một câu.
Bác sĩ: "Nếu thuận lợi thì khoảng bốn tiếng, tình huống của ba cô khá lạc quan, không cần quá áp lực."
Nói xong bác sĩ cần giấy tờ đi.
Hạ Nhan nhìn về phía giường bệnh.
Tần Thịnh cười hỏi cô: "Sợ sao?"
Hạ Nhan: "Không sợ, có điều nửa năm nữa là Tần Dương tốt nghiệp cấp ba rồi, ông còn chưa từng làm một người ba tốt, đừng ở thời khắc mấu chốt kéo chân Tần Dương."
Tần Thịnh cười càng sâu hơn, ông biết con gái hi vọng ông tốt lên.
"Yên tâm, ba vẫn chờ tham gia hôn lễ của con, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hạ Nhan quay đầu, cô cũng tin tưởng Tần Thịnh sẽ không có việc gì, người không tim không phổi lúc nào cũng sống tốt hơn người khác.
——
Ca phẫu thuật của Tần Thịnh kéo dài bốn tiếng như bác sĩ dự đoán.
Lúc ông được đẩy về phòng bệnh vẫn còn trong trạng thái gây mê toàn thân, mắt nhắm lại cảm giác như đang ngủ, chỉ là sắc mặt tái nhợt.
Phẫu thuật rất thuận lợi, như Tần Thịnh nói trong điện thoại trước đó, điều trị như thế nào sau này phụ thuộc vào kết quả của khối u cắt bỏ.
Nhân lúc Tần Thịnh còn chưa tỉnh, Hạ Nhan đến nhà ăn của bệnh viện ăn tối, lúc trở về gửi tin nhắn cho Từ Nghiễn Thanh thì Tần Thịnh tỉnh rồi.
Vẫn còn thuốc tê nên tạm thời Tần Thịnh không có cảm giác đau.
Nhưng trên người ông vẫn còn cắm các loại ống, Hạ Nhan cũng không dùng lời kích động ông nữa, chuyển lại lời của bác sĩ.
Vẻ mặt Tần Thịnh suy yếu, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt yêu thương của người cha già, chờ Hạ Nhan nói xong, ông mở miệng nói câu đầu tiên, hỏi cô: "Con ăn cơm rồi chứ?"
Hốc mắt Hạ Nhan nóng lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ y tá tới mấy lần, Hạ Nhan dựa vào hành lang một lúc lâu mới vào lại.
Hạ Nhan nằm trên giường cho người nhà, không làm gì chỉ nhìn người trên giường, cuối cùng không biết đã ngủ say từ lúc nào.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Hạ Nhan đi ăn cơm, trở về vẫn đợi ở phòng bệnh, Tần Thịnh câu có câu không nói chuyện với cô, lúc Hạ Nhan muốn trả lời thì nói chuyện, không muốn để ý đến ông thì coi như không nghe thấy.
Bác sĩ đến kiểm tra phòng, y tá đến trước.
Hạ Nhan để điện thoại xuống, đi đến bên giường Tần Thịnh để hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Đợi cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ kiểm tra phòng, Hạ Nhan ngây người.
Từ Nghiễn Thanh còn đang lật xem bệnh án của Tần Thịnh, xem xong muốn nói chuyện với Tần Thịnh, ánh mắt vừa di chuyển liền thấy Hạ Nhan ở đối diện giường bệnh.
Sau một đêm canh bên giường bệnh, khí sắc Hạ Nhan không tốt lắm.
Từ Nghiễn Thanh mặc áo blouse trắng đến kiểm tra phòng bệnh còn đẹp trai hơn bác sĩ Từ nấu cơm.
Ánh mặt gặp nhau, Hạ Nhan dời mắt trước.
Từ Nghiễn Thanh phối hợp đi xem Tần Thịnh, nhìn ông có chút quen mắt.
Từ Nghiễn Thanh cười, nói chuyện với Tần Thịnh, cũng là đang xoa dịu cảm giác căng thẳng của người bệnh: "Chúng ta có phải từng gặp nhau rồi hay không?"
Tần Thịnh nhớ rõ Từ Nghiễn Thanh.
Lần đó ông cùng bạn gái cũ Phạm Hinh Ninh đến phòng khám khoa tiêu hóa, người khám chính là bác sĩ trước mặt này, sở dĩ Tần Thịnh có ấn tượng sâu sắc với bác sĩ khám bệnh một là vì dáng dấp Từ Nghiễn Thanh rất nổi bật, một nữa là vì Từ Nghiễn Thanh rất độc miệng, trực tiếp vạch trần các khối cứng trong bụng Phạm Hinh Ninh đang bị táo bón nhiều ngày là shit, trên đường ra viện, Phạm Hinh Ninh thiếu chút nữa muốn khiếu nại Từ Nghiễn Thanh nhưng bị ông khuyên lại.
Nhưng Tần Thịnh có thể ở trước mặt con gái thừa nhận ông từng gặp qua bác sĩ này lúc cùng với người yêu cũ đi khám bệnh sao?
"Không có ấn tượng, chắc cậu nhớ lầm rồi.'' Tần Thịnh cho Từ nghiễn Thanh một ánh mắt không tốt, dường như rất không chào đón cách bắt chuyện này của Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh rất thức thời, đồng thời cũng đánh giá người bệnh này không có tâm trạng lo lắng gì.
Anh bắt đầu hỏi thăm theo dõi tình hình của Tần Thịnh.
Tần Thịnh rất đau, thuốc tê lúc trước đã hết.
Từ Nghiễn Thanh: "Phản ứng bình thường, đợi lát nữa có thể thử xuống giường đi một chút, có lợi cho dạ dày."
Nói xong, anh nhìn về phía Hạ Nhan: "Khuyên em nên mời nhân viên chăm sóc đi, ông ấy cao như vậy, một mình em chăm sóc có thể không tiện lắm."
Hạ Nhan gật gật đầu, từ đầu đến cuối không nhìn thẳng vào mắt anh
Từ Nghiễn Thanh giao phó xong thì tiếp tục đi thăm phòng bệnh khác, lúc rảnh rỗi Từ Nghiễn Thanh đột nhiên nhớ tới anh từng gặp Tần Tịnh ở đâu.
Anh gửi tin nhắn cho Hạ Nhan: "Người thân của em?"
Hạ Nhan: "Ba em."
Từ Nghiễn Thanh: . . .