Edit : Thanh

Lúc mua quần áo thì thích thú, mua xong đi đứng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

"Trở về thôi, đứng một ngày rồi, tôi không muốn đứng nữa đâu."

Sau khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại đến chín giờ, lại mua thêm một vài đồ vật nhỏ không phải đồ dùng sinh hoạt cần thiết nhưng trông rất dễ thương, Hạ Nhan thật sự không đi nổi nữa.

Từ Nghiễn Thanh xách theo tất cả túi mua hàng, theo cô trở về: "Có phải trong cửa hàng mỗi ngày em đều phải đứng rất lâu hay không?"

Hạ Nhan: "Đúng vậy, khi không có khách hàng có thể ngồi trong văn phòng trả lời điện thoại, có khách hàng sẽ phải cùng họ xem xe, trò chuyện, động chân, động não."

Cô có ý phàn nàn, nhưng Từ Nghiễn Thanh lại nghĩ đến ngày anh đi mua xe, nụ cười của Hạ Nhan như gió xuân ấm áp.

"Trò chuyện, động chân thì tôi hiểu, còn động não là có ý gì?" Từ Nghiễn Thanh hỏi.

Lúc này, Hạ Nhan hoàn toàn coi anh như đối tượng hẹn hò, khi nói chuyện cũng không nghĩ nhiều, cô giải thích về công việc của mình: "Động chân chỉ là lao động chân tay, động não và trò chuyện là phần quan trọng nhất, một khách hàng bước vào cửa, anh phải đoán tính cách dựa trên cử chỉ của họ, cho dù họ có là người tiêu tiền như nước hay tính toán chi li, còn phải vắt óc tìm mưu kế để hỏi nhu cầu mua xe, từ đó quảng cáo mẫu mã phù hợp. Anh không biết đâu, có khách hàng nói ít nhưng yêu cầu cao, rất khó khai thông, bán hàng phải mất rất nhiều thời gian để khiến họ nói chuyện, hơi không chú ý, liền mất khách hàng này, nhìn họ bước vào các cửa hàng 4s khác xung quanh. "

Từ Nghiễn Thanh: "Cho nên, lúc đó em khen họ của tôi êm tai, khí chất nho nhã, cũng chỉ là một loại kỹ xảo trò chuyện?"

Hạ Nhan: . . .

Cô tặng Từ Nghiễn Thanh một nụ cười để anh tự giác ngộ.

Từ Nghiễn Thanh chỉ cảm thấy cô cười lên rất đẹp.

Đối với chuyện vừa gặp đã yêu, lúc đó cô nói gì cũng không quan trọng, cô ở trước mặt anh mới là thứ quan trọng nhất.

Khi đến bãi đậu xe, Từ Nghiễn Thanh để đồ ở hàng ghế sau, đợi anh mở cửa ghế lái, thoáng nhìn thấy Hạ Nhan dừng lại dựa vào lưng ghế xoa bóp bắp chân.

Anh biết mát-xa đơn giản, nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa tiến triển đến mức có thể đưa ra loại phục vụ này.

Trở về tiểu khu, Từ Nghiễn Thanh đưa Hạ Nhan đến cửa phòng 1601, liền như vậy kết thúc buổi hẹn hò đêm nay.

Ngày hôm sau, Hạ Nhan tiếp tục đến 1501 ăn sáng.

"Đêm nay tôi phải đi đón mẹ, hai ngày kế tiếp đều ở bên kia, thứ bảy kia tôi trực ca đêm, cho nên lần sau mời em ăn cơm, phải chờ tới tối chủ nhật." Kết thúc bữa sáng, Từ Nghiễn Thanh nhìn Hạ Nhan thông báo nói.

Hạ Nhan đã chụp lại lịch ăn, đối với tình huống đã hiểu rõ, cười nói: "Tôi không sao, anh chuyên tâm chiếu cố cô Mạnh đi."

Từ Nghiễn Thanh: "Ừm, cuối tuần có thể mời em ăn cơm ba ngày liên tiếp."

Hạ Nhan thích tài nấu nướng của anh, nhưng cũng không phải không phải ăn không được, thật sự không quá đặc biệt để ý.

Tối hôm đó, Từ Nghiễn Thanh sau khi tan việc trực tiếp lái xe đến trường học đón cô Mạnh.

"Con với Hạ Nhan tiến triển thế nào rồi?" Cô Mạnh rất quan tâm đến tiến độ làm quen của con trai nhỏ.

Từ Nghiễn Thanh không có nói cho mẹ anh chuyện anh và Hạ Nhan ở lầu trên lầu dưới, tạm thời cũng không có ý định này, thuần thục đánh lừa: "Tối hôm qua cùng nhau ăn cơm, con mua cho cô ấy một cái váy, cô ấy thay con chọn một bộ vét."

Cô Mạnh nghe được nửa câu đầu trong lòng vui mừng, con gái một khi chịu nhận quá của con trai thì ít nhiều đều có chút động tâm, không nghĩ tới ngay sau đó liền biết được Hạ Nhan đã đưa con trai bà quà đáp lễ.

Hình như không tốt lắm.

"Vẫn còn chuyện khác sao?" Cô Mạnh hỏi

Từ Nghiễn Thanh nghĩ nghĩ, tiêm cho mẹ một mũi tiêm phòng trước: "Thật ra thì ngày đó bọn con đi xem mắt, cô ấy nói với con, cô ấy cũng không muốn yêu đương, đồng ý đi xem mắt thực chất chỉ là cho mẹ và dì Lý mặt mũi, có lẽ thái độ của con rất tốt nên cô ấy đề nghị trước tiên cùng con quen nhau một tháng, một tháng sau nếu như vẫn không có cảm giác, sẽ kết thúc việc làm quen này."

Cô Mạnh đã từng nghiên cứu tâm lý học, nghĩ đến thông tin mà Lý Ngọc Lan tiết lộ, cô Mạnh khẽ thở dài: "Ba mẹ của Hạ Nhan ly hôn rất sớm, hình như là ba con bé đã nɠɵạı ŧìиɦ, Hạ Nhan rất có thể bởi vì thế mà kháng cự chuyện yêu đương, lo lắng bản thân sẽ dẫm vào vết xe đổ của mẹ."

Từ Nghiễn Thanh nắm chặt tay lái.

Anh thật sự không nghĩ tới, người có nụ cười ngọt ngào như Hạ Nhan lại lớn lên trong gia đình có bố mẹ ly hôn.

"Chỉ có một tháng sao, vậy đêm nay con liền trở về đi, cố gắng lợi dụng thời gian ở cùng với Hạ Nhan nhiều vào, mẹ bên này không cần con." Cô Mạnh lập tức quyết định, "Hai người các con công việc vốn đã bận bịu, lại phân tâm chiếu cố mẹ, một tháng có thể có mấy ngày gặp nhau chứ."

Từ Nghiễn Thanh: "Vậy mẹ bên này. . ."

Cô Mạnh: "Anh con phải đi công tác, nói là muốn mời một điều dưỡng cao cấp thay thế nó chăm sóc mẹ cho đến khi anh con về. Thật ra ngay từ đầu có thể mời điều dưỡng, hai người các con không đề cập đến, mẹ cũng không muốn tốn nhiều tiền, hiện tại hai người các con đều có việc, vậy mẹ liền mời điều dưỡng, dù sao nhà chúng ta cũng có thể chi trả được, huống chi còn là người anh con thuê."

Từ Nghiễn Thanh cũng muốn tận dụng tối đa tháng này, nói muốn cùng anh trai chia nhau chi phí thuê người chăm sóc.

Cô Mạnh cười anh: "Thôi đi, tiền lương này của con, trừ đi tiền thuê nhà, mua xe, còn có thể thừa lại bao nhiêu chứ?"

Từ Nghiễn Thanh cũng không có nghèo đến mức này, trước đó tiền đặt cọc mua xe cũng không hao hết tiền tiết kiệm của anh.

Cô Mạnh: "Vậy cũng không cần con bỏ tiền, đúng rồi, lúc con nói chuyện với Hạ Nhan, có thể khéo léo nhắc tới việc con có một căn nhà ba phòng ở gần trường học."

Nhắc đến nhà của con trai, cô Mạnh đặc biệt may mắn, năm đó họ mua nhà cho hai con trai, giá nhà ở Giang Thành không hề tăng, kết quả là trong mười năm qua, giá nhà ở Giang Thành đã tăng như đốt pháo, giá nhà của hai đứa con trai bà lúc nãy đã tăng gấp năm sáu lần!

Con trai lớn đã sử dụng căn nhà để thế chấp khi lập nghiệp, bây giờ công việc kinh doanh đang phát triển mạnh mẽ.

Con trai nhỏ thì chạy theo việc chữa bệnh cứu người, lương không cao, may mắn là bố mẹ đã lên kế hoạch từ trước để tránh cho con trai lo lắng, nay đã có trong tay một căn nhà gần trường học, theo đuổi phụ nữ cũng có thêm tự tin.

Từ Nghiễn Thanh nghe vào tai trái ra tai phải: "Mẹ, làm một nhà giáo nhân dân vẻ vang, ngài có thể đừng dung tục như thế hay không?"

Cô Mạnh lên tiếng: "Nói chuyện nhà cửa thì có gì dung tục? Cô giáo không cần mua nhà sao? Hay là bác sĩ các con không cần?"

Từ Nghiễn Thanh lập tức đầu hàng.

~Truyện chỉ được đăng tải trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~

Trở lại Từ gia, lúc Từ Nghiễn Thanh nấu cơm, cô Mạnh đã liên lạc với điều dưỡng mà Từ Mặc Trầm mời, sáng mai điều dưỡng sẽ đến, nói cách khác , đợi lát nữa Từ Nghiễn Thanh ăn cơm xong, liền có thể về lại tiểu khu Minh Châu.

Trước khi Từ Nghiễn Thanh rời đi, cô Mạnh còn không có quên nhắc nhở con trai: "Nhớ kỹ trò chuyện về căn nhà ở gần trường học!"

Từ Nghiễn Thanh: . . .

Anh đóng cửa từ bên ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.

——

Chín giờ rưỡi tối, Hạ Nhan tắt máy tính, ném những bảng thông số xe dày đặc trong đầu, bước ra ban công thư giãn mắt.

Nhiệt độ gần đây cũng lạnh dần, không khí lạnh giá, Hạ Nhan quay về phòng khoác thêm chiếc áo khoác dày, đội mũ, ngồi trên ghế dựa ngắm sao.

Vào một đêm đầy gió, các ngôi sao dường như đặc biệt sáng.

Trên bàn trà trong phòng khách, điện thoại vang lên hai lần, Hạ Nhan lười nhúc nhích, đợi thêm hai ba phút nữa mới đi vào xem điện thoại.

Bác sĩ Từ: Muốn ăn bữa ăn khuya không? Trong hình, một đĩa khoai lang phô mai hình ngôi sao, khoai lang đỏ vàng, Hạ Nhan trên màn hình có thể ngửi thấy vị ngọt khiến người ta thèm ăn.

Khăn trải bàn, đĩa Hạ Nhan đều quen thuộc, cô thật bất ngờ: Anh ở nhà?

Bác sĩ Từ: Về lúc hơn tám giờ, muốn biết lý do thật giả không?

Hạ Nhan cười: Nói.

Bác sĩ Từ: Lý do thật = Mẹ tôi đã thuê một người chăm sóc và tôi không cần tôi chăm sóc nữa, lý do giả: Tôi sợ em sẽ đói nên quay lại để làm bữa tối cho em.

Lý do thật giả được chia thành hai tin nhắn gửi tới, Hạ Nhan cười nhìn lý do thật, về phần lý do giả kia, vậy mà lại khiến trái tim cô khẽ lay động.

Thật kỳ lạ, anh nói đó là giả, cô lại bị trêu chọc bởi một lời nói dối ngọt ngào.

Bác sĩ Từ: Có xuống không? Phô mai nguội rồi sẽ không ăn được.

Hạ Nhan: Có, tôi lập tức tới ngay.

Cô đáng lẽ không đói, đều do anh nửa đêm đầu độc.

Không cần thay quần áo, Hạ Nhan vào phòng tắm chải đầu bù xù, cất chìa khóa vào túi, mang giày rồi mở cửa.

Đèn hành lang được bật lên, một bóng người thon dài đang dựa vào tường, nhìn về phía bên này.

Nếu như không phải đèn sáng, Hạ Nhan nhất định sẽ bị sự xuất hiện đột ngột của Từ Nghiễn Thanh làm giật mình.

"Anh. . ."

"Tôi đi lên rồi mới gửi tin nhắn cho em." Từ Duyên Thanh giải thích trong khi quan sát biểu hiện của cô, "Sợ em sẽ đi ra ngay sau khi nhìn thấy bức ảnh."

Hạ Nhan không hiểu: "Ra ngay lúc đó thì thế nào?"

Cô vừa nói xong, trong hành lang đèn tối lại, đen như mực.

Âm thanh trong trẻo của Từ Nghiễn Thanh vang lên: "Quá muộn rồi, sợ em sợ tối."

Trong bóng tối, mấy chữ ngắn ngủi kia như được nói bên tai cô, mang theo một loại ôn nhu khác.

Hạ Nhan trầm mặc mấy giây, sau đó ho một tiếng, đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang một lần nữa sáng lên.

Lại nhìn Từ Nghiễn Thanh ở phía đối diện, anh hơi quay mặt đi, cố làm ra vẻ tự nhiên.

Hạ Nhan đút hai tay vào túi áo khoác, ghét bỏ nói: "Tôi mới không có nhát gan như anh nghĩ, ngược lại là bị anh làm cho giật mình, còn tưởng rằng có người cố ý chặn ở đây."

Từ Nghiễn Thanh lập tức xin lỗi.

Hạ Nhan hừ hừ: "Lần sau anh đừng làm như vậy nữa."

Từ Nghiễn Thanh liếc nhìn khuôn mặt dường như phát ra ánh sáng dịu dàng của cô: "Được rồi, lần sau tôi sẽ nói trước với em tôi đang ở bên ngoài."

Hạ Nhan quay đầu nhìn anh.

Từ Nghiễn Thanh mắt nhìn phía trước.

Hạ Nhan đã cảm thấy người này mặc dù ngây thơ, nhưng lá gan lại không nhỏ, nên trêu ghẹo cũng dám trêu ghẹo, không hề giống tay mơ chút nào.

Đến 1501, Hạ Nhan đổi dép lê, đi thẳng đến bàn ăn.

Sau đó, cô thấy trên bàn có hai phần khoai lang phô mai, một phần có hình ngôi sao mà Từ Nghiễn Thanh đã chụp ảnh cho cô, một phần khác được gấp lại thành hình trái tim hoàn hảo bằng giấy thiếc, khoai lang nướng màu đỏ vàng cũng trở thành một trái tim màu đỏ vàng.

Hạ Nhan: . . .

"Mùi vị giống nhau, không biết em thích hình dạng nào." Giọng nói nghiêm túc của Từ Duyên Thanh từ phía sau truyền đến.

Hạ Nhan quay đầu, nhìn anh nói: "Anh thật sự rất nhàn rỗi."

Từ Nghiễn Thanh cười: "Theo đuổi cũng phải có thành ý của theo đuổi."

Hạ Nhan thực sự không chịu được hình trái tim kia, ngồi ở bên khoai lang phô mai hình ngôi sao, nĩa đã chuẩn bị xong, Hạ Nhan không kịp chờ đợi nếm thử một miếng.

Hương vị ngọt ngào xua tan đi cái lạnh giá của đêm đông, lúc này Hạ Nhan cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Từ Nghiễn Thanh nhìn cô hưởng thụ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên ý cười.

Sau khi ăn liên tiếp ba miếng, Hạ Nhan bắt đầu trò chuyện với Từ Nghiễn Thanh: "Cô Mạnh sao đột nhiên nghĩ đến việc mời điều dưỡng?"

Từ Nghiễn Thanh: "Bà ấy nghe nói tôi chỉ có một tháng đuổi theo em nên không muốn lãng phí thời gian của tôi. "

Hạ Nhan khiếp sợ buông nĩa xuống.

Từ Nghiễn Thanh nhìn cô nói: "Mẹ tôi đối với em cũng coi như vừa thấy đã thích, ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy em, bà ấy liền muốn giúp tôi giật dây, bởi vì tôi khi đó không biết em nên đã từ chối."

Hạ Nhan thật sự không biết mình còn có sức mê hoặc các cô dì như vậy.

Từ Nghiễn Thanh nâng một nĩa khoai lang lên, bổ sung: "Mẹ tôi còn để tôi chuyển lời với em, nói tôi có một căn nhà đã thanh toán xong ở gầntrường học."

Hạ Nhan: . . .

Từ Nghiễn Thanh cắn một miếng khoai lang, lông mi thật dài của anh rủ xuống: "Mẹ tôi còn nói, nếu như tôi không theo đuổi được em, bà ấy sẽ đổi anh trai tôi tới."

Hạ Nhan: . . .

Cô Mạnh không phải là cô thì không thể sao?

Còn có Từ Nghiễn Thanh, tại sao lại muốn bày ra vẻ mặt của thiếu phụ thê lương nơi khuê phòng như vậy!

~Truyện chỉ được đăng tải trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện