Vân Trân cho rằng, nàng sẽ phải chết.
Nhưng đợi thật lâu vẫn không tới đáy vực.
Trong kinh ngạc, nàng chậm rãi mở mắt.
"Ngụy đại ca!"
Ngụy Thư Tĩnh ở ngay trên đỉnh đầu nàng.
Lúc này, bọn họ đang treo giữa không trung.
Một tay Ngụy Thư Tĩnh bắt lấy tay nàng, một tay giữ chặt nhánh cây trên vách đá.
"Huynh..."
Nàng còn chưa nói xong, dưới chân đột nhiên trầm xuống.
Nàng cúi đầu, thấy Châu Nhi đang ôm chân mình, ngước mắt nhìn nàng chằm chằm.
Thấy một màn này, trái tim nàng vô cớ trở nên lạnh lẽo.
"A Tĩnh! Trân Nhi!" Triệu Húc hoàn hồn, vội bổ nhào đến bên vách núi, gọi.
"Bọn ta tạm thời không sao." Ngụy Thư Tĩnh trả lời, "Có điều còn cần ngài hỗ trợ."
Khoảng cách của họ lúc này với bên trên khoảng bảy tám mét, xung quanh ngoại trừ cây cỏ thì không còn bất cứ thứ gì có thể leo lên, muốn chỉ dựa vào Ngụy Thư Tĩnh mà cứu người lên là điều không có khả năng quá lớn.
Triệu Húc quay đầu nhìn về phía sơn trang, quyết định: "Ngươi có thể kiên trì thêm bao lâu?"
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu, đáp: "Nhiều nhất thời gian nửa nén hương."
"Được!" Triệu Húc đứng dậy, hứa hẹn, "Trong vòng nửa nén hương ta sẽ tìm đồ tới kéo các ngươi lên."
Ngụy Thư Tĩnh nghe vậy, trịnh trọng gật đầu: "Ừ."
Triệu Húc lướt qua người y nhìn Vân Trân bên dưới.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người chạy xuống núi.
Chạy quá gấp khiến hắn thở hổn hển, có lẽ, ngay chính hắn cũng không phát hiện, ngay lúc này, thân thể hắn vì căng thẳng cực độ mà không ngừng run rẩy.
Nhanh lên! Phải nhanh lên! Không thể để xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào!
...!
Dưới vực sâu.
Ngụy Thư Tĩnh nắm chặt tay Vân Trân.
Mà dưới chân Vân Trân, Châu Nhi túm chặt chân nàng.
"Ngụy đại ca..." Vân Trân ngơ ngác nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Lúc này, đầu óc này có hơi hoảng loạn.
Nàng vẫn chưa hoàn hồn từ trong hành động nhảy xuống liều chết cứu giúp của Ngụy Thư Tĩnh, trong ánh mắt có cảm kích, có phức tạp, có mê mang.
Trước kia Ngụy Thư Tĩnh cũng giúp nàng.
Nhưng không khiến nàng chấn động như lần này.
Không sai, là chấn động.
Giờ khắc này, nàng hình như đã hiểu vì sao Tôn Thúy Nga thích Ngụy Thư Tĩnh.
"Yên tâm, ta sẽ đưa muội lên." Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, nói.
Lời y nói không giống câu an ủi đơn thuần khiến Vân Trân thật sự an tâm.
"Ha ha ha ha..."
Đúng lúc này, dưới thân Vân Trân truyền tới tiếng cười to.
Nàng chấn động cúi đầu, đối diện với ánh mắt dữ tợn của Châu Nhi.
"Tiện nhân dối trá nhà ngươi! Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi cả đời này sống trong thống khổ và tra tấn.
Người ngươi yêu thương đều sẽ rời xa ngươi, người ngươi quý trọng cuối cùng đều sẽ mất đi.
Ngươi cứ sống trong sự dối trá của mình đi.
Sẽ không còn ai tín nhiệm ngươi cả! Ha ha ha..."
Sau khi nói xong, Châu Nhi buông chân Vân Trân ra, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
...!
Gió thổi qua mắt nàng.
Hình ảnh Châu Nhi điên cuồng nguyên rủa vẫn luôn ở trong đầu không vứt đi được.
Mãi đến rất nhiều năm sau, Vân Trân mới đột nhiên phát hiện, thì ra nhấp nhô cả đời nàng, yêu hận ly biệt đều là nghiệm chứng của ngày hôm nay..
Nhưng đợi thật lâu vẫn không tới đáy vực.
Trong kinh ngạc, nàng chậm rãi mở mắt.
"Ngụy đại ca!"
Ngụy Thư Tĩnh ở ngay trên đỉnh đầu nàng.
Lúc này, bọn họ đang treo giữa không trung.
Một tay Ngụy Thư Tĩnh bắt lấy tay nàng, một tay giữ chặt nhánh cây trên vách đá.
"Huynh..."
Nàng còn chưa nói xong, dưới chân đột nhiên trầm xuống.
Nàng cúi đầu, thấy Châu Nhi đang ôm chân mình, ngước mắt nhìn nàng chằm chằm.
Thấy một màn này, trái tim nàng vô cớ trở nên lạnh lẽo.
"A Tĩnh! Trân Nhi!" Triệu Húc hoàn hồn, vội bổ nhào đến bên vách núi, gọi.
"Bọn ta tạm thời không sao." Ngụy Thư Tĩnh trả lời, "Có điều còn cần ngài hỗ trợ."
Khoảng cách của họ lúc này với bên trên khoảng bảy tám mét, xung quanh ngoại trừ cây cỏ thì không còn bất cứ thứ gì có thể leo lên, muốn chỉ dựa vào Ngụy Thư Tĩnh mà cứu người lên là điều không có khả năng quá lớn.
Triệu Húc quay đầu nhìn về phía sơn trang, quyết định: "Ngươi có thể kiên trì thêm bao lâu?"
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu, đáp: "Nhiều nhất thời gian nửa nén hương."
"Được!" Triệu Húc đứng dậy, hứa hẹn, "Trong vòng nửa nén hương ta sẽ tìm đồ tới kéo các ngươi lên."
Ngụy Thư Tĩnh nghe vậy, trịnh trọng gật đầu: "Ừ."
Triệu Húc lướt qua người y nhìn Vân Trân bên dưới.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người chạy xuống núi.
Chạy quá gấp khiến hắn thở hổn hển, có lẽ, ngay chính hắn cũng không phát hiện, ngay lúc này, thân thể hắn vì căng thẳng cực độ mà không ngừng run rẩy.
Nhanh lên! Phải nhanh lên! Không thể để xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào!
...!
Dưới vực sâu.
Ngụy Thư Tĩnh nắm chặt tay Vân Trân.
Mà dưới chân Vân Trân, Châu Nhi túm chặt chân nàng.
"Ngụy đại ca..." Vân Trân ngơ ngác nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Lúc này, đầu óc này có hơi hoảng loạn.
Nàng vẫn chưa hoàn hồn từ trong hành động nhảy xuống liều chết cứu giúp của Ngụy Thư Tĩnh, trong ánh mắt có cảm kích, có phức tạp, có mê mang.
Trước kia Ngụy Thư Tĩnh cũng giúp nàng.
Nhưng không khiến nàng chấn động như lần này.
Không sai, là chấn động.
Giờ khắc này, nàng hình như đã hiểu vì sao Tôn Thúy Nga thích Ngụy Thư Tĩnh.
"Yên tâm, ta sẽ đưa muội lên." Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, nói.
Lời y nói không giống câu an ủi đơn thuần khiến Vân Trân thật sự an tâm.
"Ha ha ha ha..."
Đúng lúc này, dưới thân Vân Trân truyền tới tiếng cười to.
Nàng chấn động cúi đầu, đối diện với ánh mắt dữ tợn của Châu Nhi.
"Tiện nhân dối trá nhà ngươi! Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi cả đời này sống trong thống khổ và tra tấn.
Người ngươi yêu thương đều sẽ rời xa ngươi, người ngươi quý trọng cuối cùng đều sẽ mất đi.
Ngươi cứ sống trong sự dối trá của mình đi.
Sẽ không còn ai tín nhiệm ngươi cả! Ha ha ha..."
Sau khi nói xong, Châu Nhi buông chân Vân Trân ra, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
...!
Gió thổi qua mắt nàng.
Hình ảnh Châu Nhi điên cuồng nguyên rủa vẫn luôn ở trong đầu không vứt đi được.
Mãi đến rất nhiều năm sau, Vân Trân mới đột nhiên phát hiện, thì ra nhấp nhô cả đời nàng, yêu hận ly biệt đều là nghiệm chứng của ngày hôm nay..
Danh sách chương