"Nếu có cơ hội thì nhân lúc còn sớm mà rời khỏi nơi này đi." Đúng lúc này, Triệu Húc nói.
Cái gì?
Giờ khắc này, khiếp sợ trong lòng Vân Trân còn mãnh liệt hơn trước.
Nhân lúc còn sớm mà rời khỏi nơi này?
Đây là người thứ hai sau khi nàng tới thế giới này nói với nàng như vậy.
Người đầu tiên là Ngụy Thư Tĩnh.
Chỉ là Triệu Húc lúc này khác với Ngụy Thư Tĩnh, ánh mắt hắn càng bi thương, thậm chí có một tia khẩn cầu.
"Tại...!Tại sao?" Vân Trân hỏi.
Triệu Húc chật vật tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phương xa, dùng giọng nói còn non nớt mà nói: "Nơi này, không thích hợp để mềm lòng."
Người mềm lòng rất khó sống sót ở đây.
Lúc trước Triệu Húc cho rằng Vân Trân có thể sống sót qua chuyện "thổ phỉ" và người Cổ Tát là nhờ sự bình tĩnh và thông tuệ mà bạn cùng lứa không có được.
Nàng thiện lương, nhưng có chừng mực, là người cẩn thận.
Nhưng hôm nay xem ra, hắn sai rồi.
Người không phải thần, không thể bất cứ lúc nào cũng giữ được bình tĩnh.
Một khi thiên tính không khống chế được, tùy ý bộc lộ, rất có khả năng sẽ mang đến tai họa diệt thân.
Vân Trân như vậy.
Hắn cũng thế.
...!
Vân Trân ngơ ngác nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy mình hình như đã sắp chạm đến thế giới của Triệu Húc.
Nhưng rất nhanh, giọng nói phía sau đã cắt ngang suy nghĩ của nàng.
"Trân Nhi."
Vân Trân chấn động quay đầu, không biết từ khi nào, Châu Nhi đã xuất hiện ở phía sau.
"Châu Nhi?" Vân Trân kinh ngạc.
Châu Nhi mặc một bộ xiêm y cũ kỹ, đầu quấn khăn trùm, che khuất nửa bên mặt.
Mà tay trái của nàng giống như không còn xương cốt, rũ bên người.
Châu Nhi làm như không nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nàng, sau khi hành lễ với Triệu Húc, rồi nói: "Trân Nhi, ta có thể tâm sự với ngươi không?"
Vân Trân gật đầu: "Được."
...!
Vân Trân đi theo Châu Nhi qua vách núi bên kia.
"Trân Nhi, xin lỗi." Châu Nhi nói.
Vân Trân nhìn nàng ấy, không nói gì.
"Ta biết, trong lòng ngươi còn trách ta.
Nhưng, ta đã chịu trừng phạt rồi." Dứt lời, một tay nàng ấy chậm rãi kéo khăn trùm đầu xuống.
"A!" Vân Trân hét lên.
Mặc dù nàng là người thành niên có tâm lý vững vàng, nhưng khi nhìn tới nửa gương mặt kia của Châu Nhi, nàng vẫn không khống chế được mà hít sâu một hơi.
"Ngươi...!Đây là..." Vân Trân há mồm.
Châu Nhi cười khổ, che cánh tay trái vô lực rủ xuống, trả lời: "Bọn họ muốn đánh gãy tay ta.
Ta không chịu, lúc giãy giụa, không cẩn thận khiến dao xẹt qua mặt."
Châu Nhi nói "không cẩn thận xẹt qua", nhưng nhiều vết thương đáng sợ như vậy, dù ai thấy cũng đều không tin đây chỉ là "hành động không cẩn thận".
"Câu Nhi..."
"Xin lôi." Châu Nhi hổ thẹn nhìn nàng, "Ngươi rõ ràng đã giúp ta, ta lại vu oan cho ngươi.
Qua ba ngày nữa, ta phải đi rồi.
Ta không cầu xin ngươi tha thứ, nhưng trước khi rời đi, ta có thể ôm ngươi một cái không?"
Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười giang rộng hai tay.
...!
Hai người ôm nhau.
"Ngươi biết không? Ta vẫn luôn ghen ghét ngươi? Cho dù ở vương phủ hay tới Nam Hoang, mọi người đều rất thích ngươi.
Ngươi không cần làm gì cả cũng có thể được Tô phi tha thứ, được thân cận với Tứ thiếu gia, được những người khác yêu thích.
Mà ta, dù có lấy lòng bọn họ thế nào, bọn họ đều cảm thấy đấy là đương nhiên, đều không chú ý tới ta.".
Cái gì?
Giờ khắc này, khiếp sợ trong lòng Vân Trân còn mãnh liệt hơn trước.
Nhân lúc còn sớm mà rời khỏi nơi này?
Đây là người thứ hai sau khi nàng tới thế giới này nói với nàng như vậy.
Người đầu tiên là Ngụy Thư Tĩnh.
Chỉ là Triệu Húc lúc này khác với Ngụy Thư Tĩnh, ánh mắt hắn càng bi thương, thậm chí có một tia khẩn cầu.
"Tại...!Tại sao?" Vân Trân hỏi.
Triệu Húc chật vật tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phương xa, dùng giọng nói còn non nớt mà nói: "Nơi này, không thích hợp để mềm lòng."
Người mềm lòng rất khó sống sót ở đây.
Lúc trước Triệu Húc cho rằng Vân Trân có thể sống sót qua chuyện "thổ phỉ" và người Cổ Tát là nhờ sự bình tĩnh và thông tuệ mà bạn cùng lứa không có được.
Nàng thiện lương, nhưng có chừng mực, là người cẩn thận.
Nhưng hôm nay xem ra, hắn sai rồi.
Người không phải thần, không thể bất cứ lúc nào cũng giữ được bình tĩnh.
Một khi thiên tính không khống chế được, tùy ý bộc lộ, rất có khả năng sẽ mang đến tai họa diệt thân.
Vân Trân như vậy.
Hắn cũng thế.
...!
Vân Trân ngơ ngác nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy mình hình như đã sắp chạm đến thế giới của Triệu Húc.
Nhưng rất nhanh, giọng nói phía sau đã cắt ngang suy nghĩ của nàng.
"Trân Nhi."
Vân Trân chấn động quay đầu, không biết từ khi nào, Châu Nhi đã xuất hiện ở phía sau.
"Châu Nhi?" Vân Trân kinh ngạc.
Châu Nhi mặc một bộ xiêm y cũ kỹ, đầu quấn khăn trùm, che khuất nửa bên mặt.
Mà tay trái của nàng giống như không còn xương cốt, rũ bên người.
Châu Nhi làm như không nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nàng, sau khi hành lễ với Triệu Húc, rồi nói: "Trân Nhi, ta có thể tâm sự với ngươi không?"
Vân Trân gật đầu: "Được."
...!
Vân Trân đi theo Châu Nhi qua vách núi bên kia.
"Trân Nhi, xin lỗi." Châu Nhi nói.
Vân Trân nhìn nàng ấy, không nói gì.
"Ta biết, trong lòng ngươi còn trách ta.
Nhưng, ta đã chịu trừng phạt rồi." Dứt lời, một tay nàng ấy chậm rãi kéo khăn trùm đầu xuống.
"A!" Vân Trân hét lên.
Mặc dù nàng là người thành niên có tâm lý vững vàng, nhưng khi nhìn tới nửa gương mặt kia của Châu Nhi, nàng vẫn không khống chế được mà hít sâu một hơi.
"Ngươi...!Đây là..." Vân Trân há mồm.
Châu Nhi cười khổ, che cánh tay trái vô lực rủ xuống, trả lời: "Bọn họ muốn đánh gãy tay ta.
Ta không chịu, lúc giãy giụa, không cẩn thận khiến dao xẹt qua mặt."
Châu Nhi nói "không cẩn thận xẹt qua", nhưng nhiều vết thương đáng sợ như vậy, dù ai thấy cũng đều không tin đây chỉ là "hành động không cẩn thận".
"Câu Nhi..."
"Xin lôi." Châu Nhi hổ thẹn nhìn nàng, "Ngươi rõ ràng đã giúp ta, ta lại vu oan cho ngươi.
Qua ba ngày nữa, ta phải đi rồi.
Ta không cầu xin ngươi tha thứ, nhưng trước khi rời đi, ta có thể ôm ngươi một cái không?"
Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười giang rộng hai tay.
...!
Hai người ôm nhau.
"Ngươi biết không? Ta vẫn luôn ghen ghét ngươi? Cho dù ở vương phủ hay tới Nam Hoang, mọi người đều rất thích ngươi.
Ngươi không cần làm gì cả cũng có thể được Tô phi tha thứ, được thân cận với Tứ thiếu gia, được những người khác yêu thích.
Mà ta, dù có lấy lòng bọn họ thế nào, bọn họ đều cảm thấy đấy là đương nhiên, đều không chú ý tới ta.".
Danh sách chương