Châu Nhi dừng lại.
Vân Trân quay đầu, thấy Bích Diên dẫn theo người đứng sau các nàng.
"A...."
Đúng lúc này, Châu Nhi thét chói tai, vội chạy ra ngoài.
Nhưng nàng ấy chạy chưa được hai bước đã bị Ngụy Thư Tĩnh núp trong bóng tối bắt lấy.
Rất nhanh, các nàng bị đưa tới trước mặt Triệu Húc.
Giờ phút này, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Húc mặc một bộ xiêm y màu đỏ sậm, ngồi ở chủ vị.
Mà Bích Diên dẫn theo chúng nha hoàn cùng Ngụy Thư Tĩnh, Nguyên Bảo lần lượt đứng hai bên sườn Triệu Húc.
Vân Trân và Châu Nhi quỳ dưới đất.
Châu Nhi cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Vân Trân nắm chặt hai tay.
Tới giờ khắc này, nàng sao còn không rõ?
Chỉ sợ đồ Tô trắc phi mất do Châu Nhi trộm.
Mà Triệu Húc, có lẽ tính được tên trộm sẽ không tự thú, đào tẩu trong đêm nay.
Cho nên trước đó không vội vã thẩm vấn các nàng, mà từ sớm đã an bài người canh cửa sau, chờ tên trộm chui đầu vào lưới.
"Các ngươi còn gì để nói?" Bích Diên lên tiếng.
Nàng ta vừa dứt lời, cho dù là Vân Trân hay Châu Nhi không ngừng run rẩy đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn.
Vừa rồi Bích Diên nói là "Các ngươi", mà không phải "Ngươi" hay "Châu Nhi".
Điều này có nghĩa Vân Trân cũng bị xem là tội phạm.
Vân Trân chấn động.
Đúng lúc này, Châu Nhi đột nhiên nhét tay nải vào lòng Vân Trân, sau đó bò tới trước mặt Bích Diên, ôm chân nàng ta, khóc lóc: "Bích Diên tỷ tỷ, Bích Diên tỷ tỷ, muội bị oan! Đồ của Tô phi nương nương là Vân Nhi trộm! Cái túi đó cũng là của Trân Nhi! Vừa rồi muội phát hiện Trân Nhi muốn bỏ trốn, muốn khuyên nàng đi tự thủ.
Kết quả không ngờ nàng thấy mọi người tới, liền ném tai nảy cho muội.
Muội hoảng loạn quá, nên mới chạy! Bích Diên tỷ tỷ, muội trọng sạch! Là Trân Nhi trộm đồ! Là nàng! Là nàng trộm đồ của nương nương!" Châu Nhi nâng tay chỉ vào Vân Trân, lớn tiếng.
Đôi mắt sưng đỏ kia lập lòe khiến lòng người rét run.
Vân Trân híp mắt.
"Đây không phải đồ của ta." Nàng nhẹ buông tay, tay nải rơi xuống đất, "Châu Nhi đang nói dối! Rõ ràng là nàng ấy..."
"Bích Diên tỷ tỷ, thiếu gia, nô tỳ không nói dối! Là Trân Nhi đang nói dối!" Châu Nhi cắt ngang.
Vân Trân hít sâu một hơi, nhìn Triệu Húc: "Thiếu gia, chỉ cần mở tay nải ra liền biết ai là kẻ nói dối."
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Vân Trân nhìn thẳng, không né tránh.
Nàng tin, cho dù mấy ngày nay Triệu Húc đã gặp chuyện gì, bản chất của hắn vẫn không thay đổi, hắn sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Triệu Húc mở miệng, đang định nói gì đó.
Đúng lúc này, Xuân Nha đứng dậy.
"Thiếu gia, thật ra căn bản không cần kiểm tra tay nải.
Bởi vì Trân Nhi và Châu Nhi là đồng lõa, bọn họ liên thủ trộm cây trâm của nương nương." Xuân Mầm nói.
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đều cả kinh.
Ngay cả trên mặt Châu Nhi cũng lộ vẻ khiếp sợ.
"Ngươi có chứng cứ gì không?" Triệu Húc hỏi.
Xuân Nha cười cười nhìn Vân Trân, sau đó dời đi nhìn trong đám người: "Tôn Thúy Nga, còn không mau đứng ra bẩm báo với thiếu gia những gì ngươi biết."
Lập tức, đám người tản ra, Tôn Thúy Nga quẫn bách tiến lên trước.
Khoảnh khắc Vân Trân nhìn thấy Tôn Thúy Nga đó, trong lòng trầm xuống..
Vân Trân quay đầu, thấy Bích Diên dẫn theo người đứng sau các nàng.
"A...."
Đúng lúc này, Châu Nhi thét chói tai, vội chạy ra ngoài.
Nhưng nàng ấy chạy chưa được hai bước đã bị Ngụy Thư Tĩnh núp trong bóng tối bắt lấy.
Rất nhanh, các nàng bị đưa tới trước mặt Triệu Húc.
Giờ phút này, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Húc mặc một bộ xiêm y màu đỏ sậm, ngồi ở chủ vị.
Mà Bích Diên dẫn theo chúng nha hoàn cùng Ngụy Thư Tĩnh, Nguyên Bảo lần lượt đứng hai bên sườn Triệu Húc.
Vân Trân và Châu Nhi quỳ dưới đất.
Châu Nhi cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Vân Trân nắm chặt hai tay.
Tới giờ khắc này, nàng sao còn không rõ?
Chỉ sợ đồ Tô trắc phi mất do Châu Nhi trộm.
Mà Triệu Húc, có lẽ tính được tên trộm sẽ không tự thú, đào tẩu trong đêm nay.
Cho nên trước đó không vội vã thẩm vấn các nàng, mà từ sớm đã an bài người canh cửa sau, chờ tên trộm chui đầu vào lưới.
"Các ngươi còn gì để nói?" Bích Diên lên tiếng.
Nàng ta vừa dứt lời, cho dù là Vân Trân hay Châu Nhi không ngừng run rẩy đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn.
Vừa rồi Bích Diên nói là "Các ngươi", mà không phải "Ngươi" hay "Châu Nhi".
Điều này có nghĩa Vân Trân cũng bị xem là tội phạm.
Vân Trân chấn động.
Đúng lúc này, Châu Nhi đột nhiên nhét tay nải vào lòng Vân Trân, sau đó bò tới trước mặt Bích Diên, ôm chân nàng ta, khóc lóc: "Bích Diên tỷ tỷ, Bích Diên tỷ tỷ, muội bị oan! Đồ của Tô phi nương nương là Vân Nhi trộm! Cái túi đó cũng là của Trân Nhi! Vừa rồi muội phát hiện Trân Nhi muốn bỏ trốn, muốn khuyên nàng đi tự thủ.
Kết quả không ngờ nàng thấy mọi người tới, liền ném tai nảy cho muội.
Muội hoảng loạn quá, nên mới chạy! Bích Diên tỷ tỷ, muội trọng sạch! Là Trân Nhi trộm đồ! Là nàng! Là nàng trộm đồ của nương nương!" Châu Nhi nâng tay chỉ vào Vân Trân, lớn tiếng.
Đôi mắt sưng đỏ kia lập lòe khiến lòng người rét run.
Vân Trân híp mắt.
"Đây không phải đồ của ta." Nàng nhẹ buông tay, tay nải rơi xuống đất, "Châu Nhi đang nói dối! Rõ ràng là nàng ấy..."
"Bích Diên tỷ tỷ, thiếu gia, nô tỳ không nói dối! Là Trân Nhi đang nói dối!" Châu Nhi cắt ngang.
Vân Trân hít sâu một hơi, nhìn Triệu Húc: "Thiếu gia, chỉ cần mở tay nải ra liền biết ai là kẻ nói dối."
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Vân Trân nhìn thẳng, không né tránh.
Nàng tin, cho dù mấy ngày nay Triệu Húc đã gặp chuyện gì, bản chất của hắn vẫn không thay đổi, hắn sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Triệu Húc mở miệng, đang định nói gì đó.
Đúng lúc này, Xuân Nha đứng dậy.
"Thiếu gia, thật ra căn bản không cần kiểm tra tay nải.
Bởi vì Trân Nhi và Châu Nhi là đồng lõa, bọn họ liên thủ trộm cây trâm của nương nương." Xuân Mầm nói.
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đều cả kinh.
Ngay cả trên mặt Châu Nhi cũng lộ vẻ khiếp sợ.
"Ngươi có chứng cứ gì không?" Triệu Húc hỏi.
Xuân Nha cười cười nhìn Vân Trân, sau đó dời đi nhìn trong đám người: "Tôn Thúy Nga, còn không mau đứng ra bẩm báo với thiếu gia những gì ngươi biết."
Lập tức, đám người tản ra, Tôn Thúy Nga quẫn bách tiến lên trước.
Khoảnh khắc Vân Trân nhìn thấy Tôn Thúy Nga đó, trong lòng trầm xuống..
Danh sách chương