"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Châu Nhi hỏi.

Rốt cuộc, nàng ấy cũng chỉ là tiểu cô nương tám tuổi.

Trước đó vì ghen ghét Vân Trân, nên mới lấy trộm thuốc xổ từ chỗ Tôn thị, muốn hãm hại nàng.

Kết quả không ngờ, Tô trắc phi căn bản không trách phạt, ngược lại nhược điểm của mình bị người ta nắm trong tay.

Nếu chuyện này bị tố giác...!
Nghĩ đến đây, nước mắt Châu Nhi không ngừng rơi xuống.

"Trân Nhi, ta sai rồi, ngươi tạm tha cho ta đi....!Hu hu hu, sau này ta không dám nữa..." Sau khi nghĩ thông suốt, Châu Nhi quỳ xuống đất ôm chân Vân Trân cầu xin.

Vân Trân vốn định làm lớn chuyện này, hiện tại thấy Châu Nhi khóc thương tâm như vậy, nàng quyết định tha cho nàng ấy một lần.

"Ngươi bảo ta bỏ qua cho ngươi một lần cũng được.

Nhưng ngươi phải hứa với ta, sau này không được làm ra chuyện như vậy nữa." Vân Trân nói.

"Ta hứa với ngươi, ta hứa với ngươi...!Ngươi nói gì ta cũng đồng ý..." Châu Nhi khóc lóc.

"Ta tạm thời tin ngươi lần này." Vân Trân đỡ nàng ấy đứng dậy.

"Vậy còn Tôn Thúy Nga..."

"Ta sẽ tìm nàng ấy nói chuyện."
...!
Sau khi Vân Trân rời đi, Châu Nhi ở lại một lúc lau nước mắt, mới đi làm việc.

Chờ hai người đều đi rồi, một người mặc xiêm y màu lam ở chỗ ngoặc mới bước ra.

Xong việc, Vân Trân đi tìm Tôn Thúy Nga, nhờ nàng ấy giữ bí mật.

Tôn Thúy Nga đồng ý với thỉnh cầu của nàng, nhưng đồng thời cũng muốn nàng không được thích Ngụy Thư Tĩnh.

Vân Trân nghe xong, dở khóc dở cười, chỉ có thể đảm bảo với Tôn Thúy Nga trước, sẽ không chủ động theo đuổi Ngụy Thư Tĩnh.

Tôn Thúy Nga hết cách, cũng chỉ có thể như vậy.

Cuối tháng năm, việc tu sửa sơn trang kết thúc.

Tô trắc phi chọn một ngày lành dọn vào chủ viện, Triệu Húc cũng dọn tới viện bên cạnh.

Mặc Nhiễm phụ trách công việc sửa chữa lần này vốn nên hồi kinh trả lời, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, thế mà ở lại.

Hôm nay, mấy người Vân Trân ở trong viện giặt y phục.

Xuân Nha ôm bó hoa tới, quét mắt nhìn một vòng, tìm được Châu Nhi: "Châu Nhi, bụng ta không thoải mái, muội thay ta mang bó hoa này tới phòng của nương nương đi."
Châu Nhi nghe vậy, hai mắt sáng ngời: "Xuân Nha tỷ tỷ, muội lập tức đi ngay." Dứt lời, nàng vội ném công việc trong tay xuống, ôm bó hoa chạy tới viện của nương nương."
Xuân Nha khẽ cười, xoay người rời đi.


Vân Trân nhìn chằm chằm bóng dáng kia.

.

truyện tiên hiệp hay
Vừa rồi là nàng nhìn lầm sao?
"Châu Nhi này thật là..."
Bên cạnh, Quả Nhi oán giận nói: "Rõ ràng còn nhiều y phục chưa giặt thế này, nàng ta lại chạy đến trước mặt nương nương tranh sủng, hoàn toàn mặc kệ chúng ta.

Ta không quan tâm, chờ xong việc, Trân Nhi ngươi phải làm bánh lá sen cho ta ăn..."
...!
Chạng vạng, Vân Trân và Quả Nhi mới ôm lá sen vừa hái trở về, liền nghe nói nương nương bị mất đồ.

Các nàng ôm đồ còn chưa buông, đã bị Bích Diên dẫn tới viện của Tô trắc phi.

Trong phòng, Tô trắc phi ngồi ở ghế trên, Triệu Húc không chút cẩu thả mà đứng bên cạnh.

Ngụy Thư Tĩnh ôm kiếm, dựa vào dưới mái hiên cách đó không xa.

Những hạ nhân khác đều đứng theo thứ tự.

"Nương nương, người đến đủ rồi." Bích Diên nói.

Tô trắc phi nhìn lướt qua đám người, Vân Trân ôm lá sen kéo Quả Nhi đứng vào bên trong.

"Đồ của ta không thấy đâu nữa." Lúc này, Tô trắc phi lên tiếng, giọng bà nhàn nhạt không có bất kỳ tình cảm dư thừa nào, mỗi một chữ đều khiến người ta không nhịn được mà toàn thân căng chặt, "Món đồ kia tuy không đáng tiền, nhưng rất được ta yêu thích.

Nếu trong các ngươi có ai biết, mau chóng giao ra đây, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Nếu không, đừng trách ta tàn nhẫn."
Dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện