Khi Tô trắc phi nhìn về phía này, Vân Trân vội cúi đầu, cung kính đứng sau những người khác.

Bích Diên lên tiếng truyền đạt lời của Tô trắc phi.

Ý của Tô trắc phi là, trừ tịch năm nay xử lý đơn giản một chút.

Thôn dân đưa quà tới đều dựa theo giá gấp đôi đáp lễ.

Tiền đáp lễ, do Tô trắc phi bỏ ra.

Tuy Tô trắc phi không bảo không cần tổ chức yến tiệc linh đình, nhưng bọn hạ nhân trước đêm trừ tịch vẫn phải quét tước Thanh Lương sơn trang một lần.

Còn về những phòng ốc đã sập kia, chỉ có thể chờ đến đầu xuân sang năm, thời tiết ấm áp hơn sẽ mời công nhân tới tu sửa.

.


Ngoại trừ công việc dọn dẹp, Bích Diên còn dặn dò vài việc cần chú ý khác.

Cuối cùng, nhắc tới yến tiệc giao thừa, hôm đó do Xuân Nhụy quản lý, Xuân Miêu hiệp trợ, Vân Trân và Quả Nhi giúp đỡ.

Khi nghe tới tên mình, Vân Trân thật sự kinh ngạc.

Tô trắc phi lần nữa dùng nàng, xem ra chuyện vào rừng mạo hiểm lần trước coi như đã qua.

...! Bích Diên phân phố xong, Tô trắc phi hỏi Triệu Húc: "Húc Nhi, con còn yêu cầu gì khác không?"
Triệu Húc lắc đầu: "Đều theo an bài của mẫu phi."
Tô trắc phi nhìn hắn hồi lâu, sau đó phất tay.

Hạ nhân trong phòng liền lui xuống.

Trước khi rời đi, Vân Trân theo bản năng nhìn Triệu Húc, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm nơi nào đó ngoại viện, ánh mắt có chút mê mang.

A!
Vân Trân thở dài trong lòng.

Triệu Húc như vậy không khỏi khiến nàng nhớ tới ngày ấy ở trên thác nước, ánh mắt và thần thái của hắn.

Hy vọng đừng càng về sau này càng khó thấy phong thái kia...!
...!
Hiện tại cách trừ tịch chỉ còn sáu ngày.

Sau khi Vân Trân ra ngoài, Xuân Nhụy tụ tập họ lại.

"Bốn ngày sau, ta định cùng Tôn gia lên huyện mua nguyên liệu nấu ăn, cần một người hỗ trợ.

Các ngươi ai nguyện ý đi?" Xuân Nhụy hỏi.

"Xa như vậy, còn phải ngồi thuyền, ta không muốn đi." Xuân Miêu nói thẳng.

"Muội muội muội! Xuân Nhụy tỷ tỷ, muội muốn đi, cho muội đi đi!" Nha hoàn Quả Nhi nói.


Xuân Nhụy nhìn nàng ấy, lại nhìn Vân Trân: "Trân Nhi, muội muốn đi không? Nghe nói trù nghệ của muội không tệ, hẳn sẽ cho ra ít ý kiến hữu dụng."
Quả Nhi nghe xong, ánh mắt cầu xin nhìn Vân Trân.

Vân Trân thấy vậy, rũ mi đáp: "Trù nghệ của Trân Nhi ở trước mặt Xuân Nhụy tỷ tỷ chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ.

Tỷ tỷ nào cần muội cho ý kiến gì? Sức khỏe Trương ma ma hai ngày nay không tốt, muội còn phải ở lại sơn trang, để Quả Nhi đi cùng tỷ tỷ đi."
Xuân Nhụy vừa lòng gật đầu, Quả Nhi cũng cảm tạ nàng.

...!
Chuyện lên huyện mua đồ cứ quyết định như vậy.

Mấy ngày nay, Vân Trân đều bận quét dọn sân vườn.

Ngày thứ tư, Xuân Nhụy dẫn người xuất phát.

Đội ngũ có thêm hai người, một là đại nữ nhi của Tôn thị Tôn Thúy Nga, còn lại là Ngụy Thư Tĩnh.

Ngụy Thư Tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh như tìm ai đó, nhưng rất nhanh, trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.

"Ngụy thiếu hiệp, đến huyện thành còn phải làm phiền ngài." Tôn thị nói.

Ngụy Thư Tĩnh lạnh lùng gật đầu.

Tôn Thúy Nga trộm ngước mắt, nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng kia, lập tức đỏ mặt.

...!
Đảo mắt đã tới trừ tịch.

Tất cả mọi chuyện đều đâu ra đây.

Vừa qua cơm trưa, mấy người Vân Trân liền xuống bếp chuẩn bị bữa tối.

Trong lúc làm việc, Vân Trân đều hết sức cẩn thận, sợ xảy ra lỗi.

Nhưng dù nàng cẩn thận thế nào, lúc dùng cơm chiều vẫn xảy ra chuyện..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện