Đối thủ vòng này của Ngụy Thư Tĩnh là một nam nhân gầy gò như rắn chắc.
Gã đứng ở đó, vừa nhìn liền biết người này là cao thủ.
Có điều ba người Vân Trân đều tin Ngụy Thư Tĩnh có thể chiến thắng.
Quả nhiên, người nọ tuy lợi hại, nhưng sau hai mươi chiêu vẫn thua dưới tay Ngụy Thư Tĩnh.
"Ngụy thiếu hiệp, huynh lợi hại quá!" Nguyên Bảo hoan hô.
Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang muốn đi về phía Ngụy Thư Tĩnh, kết quả trong khu vực thi đấu lại có một kẻ khác tiến vào.
"Sát mục tộc Cổ Tát, ngươi có ý gì?" Triệu Mục nhíu mày, hỏi Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu ở ghế trên thay đổi tư thế thoải mái, chỉ vào tùy tùng bên cạnh: "Ta chỉ nói luận võ, không nói đánh cùng mấy người! Vừa rồi các ngươi mới đánh bại một, hiện tại còn chín."
"Ngươi đê tiện vô sỉ!" Nguyên Bảo hét lớn.
Vân Trân nhăn mày.
Bọn họ đang định chọn dùng xa luân chiến.
Trước dùng một người thử võ công của Ngụy Thư Tĩnh.
Sau khi xác nhận không thể đơn độc chiến thắng y, liền dùng đến sách lược xa luân chiến, từng bước tiêu hao thể lực của y, quá đê tiện!
"Ha ha ha..." Cổ Tát Cưu bật cười, "Đê tiện? Hiện tại các ngươi chẳng qua là cá nằm trên thớt, còn muốn nói quy định với tiểu gia ta? Có tin bây giờ tiểu gia lập tức kéo các ngươi về làm nô lệ không!"
Lồng ngực Vân Trân bị nghẹn lại.
"Ta có thể."
Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh ở trong sân gật đầu với họ.
...!
Thời điểm đánh tới người cuối cùng, động tác của Ngụy Thư Tĩnh rõ ràng đã không còn sức.
Cuối cùng, y vẫn bằng nghị lực cứng cỏi dồn người nọ vào đường cùng.
Ngay lúc sắp chiến thắng, gã lại dùng đến ám khí.
Ngụy Thư Tĩnh không kịp phát hiện, trên vai đã trúng một phi châm.
Lập tức, toàn bộ cánh tay đều tê liệt.
Ngụy Thư Tĩnh đổi kiếm sang tay trái, cắn răng tái chiến.
...!
Cuối cùng, Ngụy Thư Tĩnh thắng.
Y lảo đảo mấy cái, ngã xuống đất.
"A Tĩnh!"
"Ngụy thiếu hiệp!"
Triệu Húc và Vân Trân vội chạy tới.
"A Tĩnh, ngươi làm sao vậy?" Triệu Húc nâng y dậy, hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh mở to hai mắt, sau đó rơi vào hôn mê.
"A Tĩnh!" Triệu Hú hét lớn, hắn quay đầu căm tức nhìn tên tộc nhân Cổ Tát kia, "Ngươi rốt cuộc đã làm gì A Tĩnh?"
"Chẳng qua là thuốc tê đặc chế của tộc chúng ta mà thôi.
Sau nửa canh giờ, y sẽ tự tỉnh lại!" Người nọ nói.
Triệu Húc quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Thư Tĩnh trong lòng, tay nắm chặt thành đấm.
Tình cảnh hiện tại, nhiều lời cũng vô ích.
Chỉ có chiến thắng cuộc thi mới có thể thoát thân.
"Trân Nhi?" Hắn nhìn Vân Trân.
"Nô tỳ sẽ thắng, thiếu gia." Vân Trân nói.
...!
Triệu Húc và Nguyên Bảo đỡ Ngụy Thư Tĩnh đến bên cạnh ngồi xuống.
Vân Trân mang theo tâm tình đòi lại công bằng cho Ngụy Thư Tĩnh cùng bất mãn với người Cổ Tát, bò lên lưng ngựa.
Đối thủ của nàng là một đại hán cơ bắp rắn chắc.
Xuất phát trước, người nọ căn bản không coi nàng vào mắt.
Nhưng chờ xuất phát rồi, người nọ hối hận không kịp.
Sau khi thích ứng với cơ thể, Vân Trân rất nhanh đã khống chế được con ngựa, vượt qua người kia.
Gió thổi qua khiến nàng tìm lại cảm giác vui sướng khi thi đấu của trước kia.
...!
Rất nhanh, nàng đã vòng qua cái cây phía trước, bắt đầu quay về.
Người tộc Cổ Tát hoàn hồn, đuổi sát ngay phía sau.
Vạch đích gần ngay trước mắt.
Ngay thời điểm Vân Trân sắp vượt qua, bên cạnh đột nhiên có một viên đá bay tới bắn vào đùi ngựa.
Con ngựa chịu đau, điên cuồng hí vang một tiếng.
Vân Trân dùng sức kéo dây cương, muốn con ngựa an tĩnh lại, kết quả con ngựa cứ như nổi điên, không màng tất cả mà lao về rừng cây phía trước.
Sự cố tới quá nhanh.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Húc đã đoạt lấy một con ngựa, đuổi theo hướng của Vân Trân..
Gã đứng ở đó, vừa nhìn liền biết người này là cao thủ.
Có điều ba người Vân Trân đều tin Ngụy Thư Tĩnh có thể chiến thắng.
Quả nhiên, người nọ tuy lợi hại, nhưng sau hai mươi chiêu vẫn thua dưới tay Ngụy Thư Tĩnh.
"Ngụy thiếu hiệp, huynh lợi hại quá!" Nguyên Bảo hoan hô.
Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang muốn đi về phía Ngụy Thư Tĩnh, kết quả trong khu vực thi đấu lại có một kẻ khác tiến vào.
"Sát mục tộc Cổ Tát, ngươi có ý gì?" Triệu Mục nhíu mày, hỏi Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu ở ghế trên thay đổi tư thế thoải mái, chỉ vào tùy tùng bên cạnh: "Ta chỉ nói luận võ, không nói đánh cùng mấy người! Vừa rồi các ngươi mới đánh bại một, hiện tại còn chín."
"Ngươi đê tiện vô sỉ!" Nguyên Bảo hét lớn.
Vân Trân nhăn mày.
Bọn họ đang định chọn dùng xa luân chiến.
Trước dùng một người thử võ công của Ngụy Thư Tĩnh.
Sau khi xác nhận không thể đơn độc chiến thắng y, liền dùng đến sách lược xa luân chiến, từng bước tiêu hao thể lực của y, quá đê tiện!
"Ha ha ha..." Cổ Tát Cưu bật cười, "Đê tiện? Hiện tại các ngươi chẳng qua là cá nằm trên thớt, còn muốn nói quy định với tiểu gia ta? Có tin bây giờ tiểu gia lập tức kéo các ngươi về làm nô lệ không!"
Lồng ngực Vân Trân bị nghẹn lại.
"Ta có thể."
Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh ở trong sân gật đầu với họ.
...!
Thời điểm đánh tới người cuối cùng, động tác của Ngụy Thư Tĩnh rõ ràng đã không còn sức.
Cuối cùng, y vẫn bằng nghị lực cứng cỏi dồn người nọ vào đường cùng.
Ngay lúc sắp chiến thắng, gã lại dùng đến ám khí.
Ngụy Thư Tĩnh không kịp phát hiện, trên vai đã trúng một phi châm.
Lập tức, toàn bộ cánh tay đều tê liệt.
Ngụy Thư Tĩnh đổi kiếm sang tay trái, cắn răng tái chiến.
...!
Cuối cùng, Ngụy Thư Tĩnh thắng.
Y lảo đảo mấy cái, ngã xuống đất.
"A Tĩnh!"
"Ngụy thiếu hiệp!"
Triệu Húc và Vân Trân vội chạy tới.
"A Tĩnh, ngươi làm sao vậy?" Triệu Húc nâng y dậy, hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh mở to hai mắt, sau đó rơi vào hôn mê.
"A Tĩnh!" Triệu Hú hét lớn, hắn quay đầu căm tức nhìn tên tộc nhân Cổ Tát kia, "Ngươi rốt cuộc đã làm gì A Tĩnh?"
"Chẳng qua là thuốc tê đặc chế của tộc chúng ta mà thôi.
Sau nửa canh giờ, y sẽ tự tỉnh lại!" Người nọ nói.
Triệu Húc quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Thư Tĩnh trong lòng, tay nắm chặt thành đấm.
Tình cảnh hiện tại, nhiều lời cũng vô ích.
Chỉ có chiến thắng cuộc thi mới có thể thoát thân.
"Trân Nhi?" Hắn nhìn Vân Trân.
"Nô tỳ sẽ thắng, thiếu gia." Vân Trân nói.
...!
Triệu Húc và Nguyên Bảo đỡ Ngụy Thư Tĩnh đến bên cạnh ngồi xuống.
Vân Trân mang theo tâm tình đòi lại công bằng cho Ngụy Thư Tĩnh cùng bất mãn với người Cổ Tát, bò lên lưng ngựa.
Đối thủ của nàng là một đại hán cơ bắp rắn chắc.
Xuất phát trước, người nọ căn bản không coi nàng vào mắt.
Nhưng chờ xuất phát rồi, người nọ hối hận không kịp.
Sau khi thích ứng với cơ thể, Vân Trân rất nhanh đã khống chế được con ngựa, vượt qua người kia.
Gió thổi qua khiến nàng tìm lại cảm giác vui sướng khi thi đấu của trước kia.
...!
Rất nhanh, nàng đã vòng qua cái cây phía trước, bắt đầu quay về.
Người tộc Cổ Tát hoàn hồn, đuổi sát ngay phía sau.
Vạch đích gần ngay trước mắt.
Ngay thời điểm Vân Trân sắp vượt qua, bên cạnh đột nhiên có một viên đá bay tới bắn vào đùi ngựa.
Con ngựa chịu đau, điên cuồng hí vang một tiếng.
Vân Trân dùng sức kéo dây cương, muốn con ngựa an tĩnh lại, kết quả con ngựa cứ như nổi điên, không màng tất cả mà lao về rừng cây phía trước.
Sự cố tới quá nhanh.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Húc đã đoạt lấy một con ngựa, đuổi theo hướng của Vân Trân..
Danh sách chương