Sau khi Thời Yên quan tâm hỏi han, sắc mặt Lâm Khả Khả càng thêm khó coi. Cô ta tái nhợt cong môi, miễn cưỡng cười vui nói: “Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon lắm, đầu hơi đau.”
“Thế à, vậy chị mau lên tầng nghỉ ngơi đi.” Thời Yên nói rồi tựa như đỡ Lâm Khả Khả lên tầng. Lâm Khả Khả đẩy tay cô, cười nói: “Không sao, tự chị lên được.”
Thời Yên gật đầu, nhìn cô ta một mình lên cầu thang.
Lục Cảnh Nhiên chờ sau khi cô ta về phòng mới đi đến bên cạnh Âu Văn Phú, thấp giọng hỏi thăm ông: “Ông nội Âu, hình vẽ cháu gửi cho ông lúc trước, ông đã tra được gì chưa?”
Âu Văn Phú nói: “Tra được một chút manh mối, hai đứa cùng ông về phòng, chúng ta nói chuyện trong phòng.”
Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên liếc nhau, đi theo Âu Văn Phú lên tầng. Trong phòng Âu Văn Phú, người hầu và y tá đều bị ông đuổi ra ngoài, chỉ để lại Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên.
Ông lấy một túi hồ sơ từ trong ngăn kéo, đưa cho Lục Cảnh Nhiên: “Tin tức liên quan chúng ta thu thập được mấy ngày nay đều ở bên trong.”
Lục Cảnh Nhiên mở túi hồ sơ ra, lấy hết giấy A4 bên trong ra, lật xem từng tờ một. Bởi vì biểu tượng Thời Yên đưa ra không chính xác lắm, cho nên bọn họ sưu tập không ít thứ tương tự, Thời Yên cũng ngồi bên cạnh Lục Cảnh Nhiên xem tư liệu trong tay anh.
Khi lật đến một trang giấy, tay Lục Cảnh Nhiên hơi dừng một chút: “Một viện điều dưỡng ở Thụy Sĩ?”
Thời Yên cũng chú ý tới, đây là viện điều dưỡng tư, logo viện điều dưỡng tương tự biểu tượng cô vẽ ra. Còn có một điểm liên quan là, Lục Cảnh Nhiên từng nói, bọn họ tra được ghi chép nhập cảnh của cô hai năm trước, cô trở về từ Thụy Sĩ.
Thời Yên rút tờ giấy này ra nhìn kỹ. Trong đầu lại tự động thoáng hiện một ít hình ảnh mơ hồ không rõ, cuối cùng vẫn dừng trêи hình vẽ này: “Có phải cháu đã từng tiếp nhận trị liệu ở đây?”
Âu Văn Phú nói: “Ông cũng cảm thấy nơi này có khả năng nhất, ông đã bảo người đi góp nhặt thêm tư liệu về viện điều dưỡng, có tin tức lập tức thông báo cho hai đứa.”
Thời Yên gật đầu, trả lại tờ văn kiện. Cô nhìn về phía Âu Văn Phú, nói với ông: “Ông nội, hai ngày này trong đầu cháu thường thường sẽ thoáng hiện một ít hình ảnh, cháu hoài nghi có thể liên quan đến chuyện cháu trải qua ngày trước. Trước đó ông bảo cháu tiếp nhận trị liệu thôi miên, cháu cảm thấy có thể thử một lần.”
Thôi miên có thể là con đường hữu hiệu đánh thức ký ức Thời Yên, nhưng đồng thời cũng đi kèm nguy hiểm, trong lòng Lục Cảnh Nhiên có chút lo lắng: “Chúng ta vẫn nên làm kiểm tra đánh giá tâm lý trước đã, xem tình huống trước mắt của em có thích hợp tiếp nhận trị liệu thôi miên không.”
“Được.”
Âu Văn Phú nói: “Ông bảo thư ký hẹn thời gian, ông và Cảnh Nhiên cùng con qua đó.”
Thời Yên kiêng dè thân thể của Âu Văn Phú, không muốn để ông đi lại vất vả: “Ông nội, để Cảnh Nhiên đi cùng con là được, ông chạy tới chạy lui, con ngược lại không yên tâm.”
Âu Văn Phú nghĩ ngợi, nói: “Vậy được, ông đi cùng hai đứa ngược lại khiến người ta chú ý. Chuyện này tiến hành bí mật, hai đứa đừng nói cho những người khác.”
Lục Cảnh Nhiên gật đầu nói: “Ông nội Âu yên tâm ạ, cháu sẽ nói tụi cháu đi ra ngoài hẹn hò, sẽ không có ai hoài nghi.”
Âu Văn Phú cười một tiếng, biểu tình không còn nghiêm túc như ban đầu: “Nếu hai đứa đã nghỉ phép trở lại thì cũng nên chuẩn bị hôn lễ, chuyện này ông và Lục lão đầu sẽ một tay xử lý, hai đứa yên tâm hẹn hò là được.”
Lục Cảnh Nhiên ngoài miệng đồng ý, nhưng lòng khẳng định không yên, người lúc trước hại Mỹ Lệ còn chưa bắt được, gã rất có khả năng sẽ ra tay với Mỹ Lệ lần nữa. Trước khi bắt được gã anh đều không thể thả lỏng cảnh giác, tuyệt đối không thể để Mỹ Lệ gặp phải chuyện này nữa.
Âu Văn Phú rất có hiệu suất giúp Thời Yên hẹn trước bác sĩ tâm lý, ngày hôm sau Lục Cảnh Nhiên liền tới lấy danh nghĩa hẹn hò với Thời Yên đón cô ra ngoài. Lâm Khả Khả tự nhiên sắc mặt lại không tốt lắm, hiện giờ cô ta chỉ mong nhanh chóng tìm được chứng cứ Thời Mỹ Lệ là hàng giả.
Sau khi Lục Cảnh Nhiên đón Thời Yên, trực tiếp dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ này có tiếng trong nước, trước đó cũng biết tình huống Thời Yên có thể từng bị thôi miên. Ông làm đánh giá tâm lý cho Thời Yên trước, cho rằng trước mắt cô có thể tiếp nhận thôi miên mới đưa cô tới phòng khám của mình.
Lục Cảnh Nhiên cũng đi theo, mím chặt môi nhìn Thời Yên dần thϊế͙p͙ đi trêи ghế. Giọng nói bằng phẳng ôn hòa của bác sĩ vang lên trong phòng, như một khúc đàn violon chậm rãi yên ả: “Hiện tại trước mặt cô có một cánh cửa, cô chậm rãi đi qua, đẩy nó ra. Cô thấy cái gì?”
Thời Yên khẽ nhíu mày, nói: “Tôi thấy cô nhi viện lúc tôi còn nhỏ, sư phụ tôi tới nhận nuôi tôi.”
“Cô lại đi về phía trước, nơi đó còn có một cánh cửa, cô đẩy nó ra nhìn xem.”
Thời Yên an tĩnh một lát, sau đó thần sắc bỗng nhiên khẩn trương: “Lửa, khắp nơi đều là lửa, rất nóng!”
Bác sĩ lập tức trấn an: “Đừng sợ, cô nhìn xem bên cạnh cô có một cánh cửa, mau đẩy ra rời khỏi nơi đó.”
Lúc Thời Yên nói đến “lửa”, Lục Cảnh Nhiên khẩn trương đứng lên. Bác sĩ ra hiệu cho anh, bảo anh đừng kϊƈɦ động, Lục Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm Thời Yên nằm trêи ghế, mày dính chặt vào nhau.
Thời Yên vội vàng đẩy cánh cửa bác sĩ nói ra, ngăn chặn ngọn lửa ngoài cánh cửa. Bên trong cửa là logo cô thấy lúc trước, lần này rõ ràng rất nhiều, theo đó còn có một bóng người loé qua trước mặt mình.
Thời Yên đột nhiên tỉnh lại.
Bác sĩ chờ cô bình phục một lát, mới hỏi: “Vừa rồi cô thấy cái gì?”
Thời Yên nói: “Tôi lại thấy hình vẽ kia, lần này rõ ràng hơn trước, tôi còn thấy một người.”
Bác sĩ hỏi: “Ai?”
Thời Yên nhíu mày, nói: “Không thấy rõ mặt anh ta.”
Nhưng vì sao theo bản năng, cô cảm thấy người kia là Cung quản gia? Trêи đường trở về, Thời Yên còn đang suy nghĩ bóng người chợt loé khi thôi miên. Đúng là Cung Kiệt sao? Chẳng lẽ anh ta có liên quan đến chuyện 5 năm trước?
Lục Cảnh Nhiên thấy lông mày cô chưa từng thả lỏng, trong lòng không khỏi lo lắng, anh thả chậm tốc độ xe, hỏi Thời Yên: “Em nghĩ gì thế? Từ lúc rời chỗ bác sĩ tâm lý vẫn luôn vẻ mặt như vậy.”
Thời Yên trầm ngâm một lát, hỏi anh: “Anh biết quan hệ giữa Cung quản gia và Lâm Khả Khả thế nào không?”
Lục Cảnh Nhiên nghe cô hỏi cái này, trong lòng cũng sinh ra một ít ý tưởng: “Anh ta và Lâm Khả Khả xem như thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ cùng lớn lên ở Âu gia, nghe ông nội Âu nói, khi còn nhỏ bọn họ thường xuyên chơi với nhau, không phân chia chủ tớ, ngược lại khi trưởng thành, trở nên càng ngày càng xa lạ.”
“Vậy theo ý của anh, Cung quản gia có tình cảm đặc biệt với Lâm Khả Khả hay không?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái: “Tình cảm đặc biệt gì.”
Thời Yên cười nói: “Hai người đều là nam, chẳng lẽ còn không hiểu sao?”
“……” Lục Cảnh Nhiên quay đầu ho một tiếng, nói, “Anh cảm thấy, Cung Kiệt có chút thích Lâm Khả Khả, nhưng mà Lâm Khả Khả tuy rằng là con nuôi, Âu gia cũng không có khả năng để cô ta gả cho quản gia đâu?”
Thời Yên nói: “Nếu chị ta thích thật, cũng không phải không có khả năng, chẳng qua có thể Cung Kiệt cảm thấy mình không xứng với chị ta thôi. Nhưng nói lại, chủ yếu vẫn là Lâm Khả Khả, người chị ta thích căn bản là anh.”
Lục Cảnh Nhiên nghiêm mặt nói: “Nhưng mà anh chỉ thích em.”
Thời Yên hừ một tiếng, không nói nữa. Người cô thấy, là Cung quản gia sao? 5 năm trước ở viện điều dưỡng Thụy Sĩ đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên trở lại Âu gia, Âu Văn Phú liền gọi bọn họ bàn bạc chuyện kết hôn. Tuy rằng việc này do ông và Lục lão gia xử lý, nhưng hội trường hôn lễ và trang phục vẫn nên để hai đứa nhỏ tự chọn.
Thời Yên mải nghĩ người thấy trong mơ, có chút thất thần, cô nói một tiếng với Lục Cảnh Nhiên và Âu Văn Phú, bảo bọn họ chọn trước còn mình lên tầng nghỉ ngơi một lát.
Lục Cảnh Nhiên và Âu Văn Phú đều biết cô mới vừa tiếp nhận thôi miên, đương nhiên mở miệng đồng ý, lúc đi ngang qua phòng bếp thấy Cung Kiệt đang ở bên trong bận việc, Thời Yên đi qua gọi anh ta một tiếng: “Anh A Kiệt.”
Cung Kiệt quay người lại, lễ phép chào hỏi cô: “Mỹ Lệ tiểu thư, có cái gì dặn dò sao?”
Thời Yên cười nói: “Em muốn lên nghỉ ngơi một chút, anh có thể giúp em hâm sữa bò đưa lên không?”
“Đương nhiên có thể, tôi hâm xong sẽ mang lên cho cô.”
“Được.” Thời Yên gật đầu, xoay người đi lên tầng.
Chẳng được bao lâu, cô nghe thấy tiếng đập cửa, cô ngồi trêи bàn đọc sách, hướng cửa hô một tiếng: “Là Cung quản gia sao? Trực tiếp vào đi, cửa không khóa.”
“Quấy rầy.” Cung Kiệt nói một câu, mới đẩy cửa đi đến. Thời Yên cười với anh ta, nói: “Đặt sữa bò ở đây đi.”
“Được.” Cung Kiệt cẩn thận đặt sữa bò lên bàn, vừa nâng mắt, con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có chút kinh hoảng.
Thời Yên vẫn luôn lưu ý anh ta, tất cả cảm xúc biến hoá trong mắt anh ta đều nhìn thấy hết.
Cung Kiệt quả nhiên nhận ra biểu tượng này.
Vừa rồi cô vẽ biểu tượng cô thấy lên tờ giấy trắng, sau đó đặt tờ giấy ở vị trí dễ thấy, chỉ cần Cung Kiệt tới đưa sữa bò cho cô thì nhất định sẽ thấy.
Cung Kiệt sửng sốt trong chớp mắt, sau đó rất nhanh ổn định cảm xúc, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không chịu không chế bị hình vẽ hấp dẫn. Thời Yên nhìn anh ta, cầm tờ giấy trêи bàn hỏi anh ta: “Anh A Kiệt, anh từng thấy hình vẽ này sao?”
Cung Kiệt lắc đầu, đáp: “Chưa từng thấy, Mỹ Lệ tiểu thư vẽ cái gì vậy?”
Thời Yên khẽ thở dài, có chút phiền muộn nói: “Em cũng không biết, là trong khoảng thời gian này, nằm mơ luôn sẽ mơ thấy một ít thứ kỳ kỳ quái quái, cái hình vẽ này cũng xuất hiện trong mơ.”
Cung Kiệt nghe xong, thoáng mím chặt môi, không thảo luận đề tài hình vẽ này với Thời Yên mà nói: “Mỹ Lệ tiểu thư đừng nghĩ quá nhiều, uống sữa bò rồi ngủ một giấc.”
“Ừm, hy vọng như thế.” Thời Yên cầm lấy cái ly, uống một ngụm sữa bò. Cung Kiệt không quấy rầy cô nữa, xoay người đi ra ngoài, Thời Yên buông sữa bò trong tay, ý cười trong mắt cũng chậm rãi bị sắc bén thay thế.
Sau khi Cung Kiệt rời khỏi phòng Thời Yên thì quay trở về phòng mình. Anh ta không biết Thời Yên nhớ lại bảo nhiêu, nhưng trở lại hoàn cảnh cô quen thuộc, tiếp xúc người cô quen thuộc, ký ức của cô rất có thể khôi phục bất cứ lúc nào.
Anh ta mở tủ quần áo, mở khoá an toàn, lấy ra một phần văn kiện bên trong. Anh ta giữ thứ này đến bây giờ chính là vì giữ lại bảo đảm, hiện tại Mỹ Lệ tiểu thư cũng bình an trở lại, thứ này cũng không dùng được.
Anh ta tìm một cái bật lửa trong ngăn kéo, có chút khẩn trương đánh lửa, sau khi đánh hai lần ngọn lửa cuối cùng cũng châm được. Nhắm ngọn lửa ngay văn kiện, trang giấy màu trắng rất nhanh bị cháy.
Mà cửa phòng Cung Kiệt bỗng nhiên bị người ta đá văng ngay lúc này. Thời Yên xông tới, nhìn đồ vật đang cháy trong tay anh ta: “Anh đang đốt cái gì?”
“Thế à, vậy chị mau lên tầng nghỉ ngơi đi.” Thời Yên nói rồi tựa như đỡ Lâm Khả Khả lên tầng. Lâm Khả Khả đẩy tay cô, cười nói: “Không sao, tự chị lên được.”
Thời Yên gật đầu, nhìn cô ta một mình lên cầu thang.
Lục Cảnh Nhiên chờ sau khi cô ta về phòng mới đi đến bên cạnh Âu Văn Phú, thấp giọng hỏi thăm ông: “Ông nội Âu, hình vẽ cháu gửi cho ông lúc trước, ông đã tra được gì chưa?”
Âu Văn Phú nói: “Tra được một chút manh mối, hai đứa cùng ông về phòng, chúng ta nói chuyện trong phòng.”
Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên liếc nhau, đi theo Âu Văn Phú lên tầng. Trong phòng Âu Văn Phú, người hầu và y tá đều bị ông đuổi ra ngoài, chỉ để lại Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên.
Ông lấy một túi hồ sơ từ trong ngăn kéo, đưa cho Lục Cảnh Nhiên: “Tin tức liên quan chúng ta thu thập được mấy ngày nay đều ở bên trong.”
Lục Cảnh Nhiên mở túi hồ sơ ra, lấy hết giấy A4 bên trong ra, lật xem từng tờ một. Bởi vì biểu tượng Thời Yên đưa ra không chính xác lắm, cho nên bọn họ sưu tập không ít thứ tương tự, Thời Yên cũng ngồi bên cạnh Lục Cảnh Nhiên xem tư liệu trong tay anh.
Khi lật đến một trang giấy, tay Lục Cảnh Nhiên hơi dừng một chút: “Một viện điều dưỡng ở Thụy Sĩ?”
Thời Yên cũng chú ý tới, đây là viện điều dưỡng tư, logo viện điều dưỡng tương tự biểu tượng cô vẽ ra. Còn có một điểm liên quan là, Lục Cảnh Nhiên từng nói, bọn họ tra được ghi chép nhập cảnh của cô hai năm trước, cô trở về từ Thụy Sĩ.
Thời Yên rút tờ giấy này ra nhìn kỹ. Trong đầu lại tự động thoáng hiện một ít hình ảnh mơ hồ không rõ, cuối cùng vẫn dừng trêи hình vẽ này: “Có phải cháu đã từng tiếp nhận trị liệu ở đây?”
Âu Văn Phú nói: “Ông cũng cảm thấy nơi này có khả năng nhất, ông đã bảo người đi góp nhặt thêm tư liệu về viện điều dưỡng, có tin tức lập tức thông báo cho hai đứa.”
Thời Yên gật đầu, trả lại tờ văn kiện. Cô nhìn về phía Âu Văn Phú, nói với ông: “Ông nội, hai ngày này trong đầu cháu thường thường sẽ thoáng hiện một ít hình ảnh, cháu hoài nghi có thể liên quan đến chuyện cháu trải qua ngày trước. Trước đó ông bảo cháu tiếp nhận trị liệu thôi miên, cháu cảm thấy có thể thử một lần.”
Thôi miên có thể là con đường hữu hiệu đánh thức ký ức Thời Yên, nhưng đồng thời cũng đi kèm nguy hiểm, trong lòng Lục Cảnh Nhiên có chút lo lắng: “Chúng ta vẫn nên làm kiểm tra đánh giá tâm lý trước đã, xem tình huống trước mắt của em có thích hợp tiếp nhận trị liệu thôi miên không.”
“Được.”
Âu Văn Phú nói: “Ông bảo thư ký hẹn thời gian, ông và Cảnh Nhiên cùng con qua đó.”
Thời Yên kiêng dè thân thể của Âu Văn Phú, không muốn để ông đi lại vất vả: “Ông nội, để Cảnh Nhiên đi cùng con là được, ông chạy tới chạy lui, con ngược lại không yên tâm.”
Âu Văn Phú nghĩ ngợi, nói: “Vậy được, ông đi cùng hai đứa ngược lại khiến người ta chú ý. Chuyện này tiến hành bí mật, hai đứa đừng nói cho những người khác.”
Lục Cảnh Nhiên gật đầu nói: “Ông nội Âu yên tâm ạ, cháu sẽ nói tụi cháu đi ra ngoài hẹn hò, sẽ không có ai hoài nghi.”
Âu Văn Phú cười một tiếng, biểu tình không còn nghiêm túc như ban đầu: “Nếu hai đứa đã nghỉ phép trở lại thì cũng nên chuẩn bị hôn lễ, chuyện này ông và Lục lão đầu sẽ một tay xử lý, hai đứa yên tâm hẹn hò là được.”
Lục Cảnh Nhiên ngoài miệng đồng ý, nhưng lòng khẳng định không yên, người lúc trước hại Mỹ Lệ còn chưa bắt được, gã rất có khả năng sẽ ra tay với Mỹ Lệ lần nữa. Trước khi bắt được gã anh đều không thể thả lỏng cảnh giác, tuyệt đối không thể để Mỹ Lệ gặp phải chuyện này nữa.
Âu Văn Phú rất có hiệu suất giúp Thời Yên hẹn trước bác sĩ tâm lý, ngày hôm sau Lục Cảnh Nhiên liền tới lấy danh nghĩa hẹn hò với Thời Yên đón cô ra ngoài. Lâm Khả Khả tự nhiên sắc mặt lại không tốt lắm, hiện giờ cô ta chỉ mong nhanh chóng tìm được chứng cứ Thời Mỹ Lệ là hàng giả.
Sau khi Lục Cảnh Nhiên đón Thời Yên, trực tiếp dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ này có tiếng trong nước, trước đó cũng biết tình huống Thời Yên có thể từng bị thôi miên. Ông làm đánh giá tâm lý cho Thời Yên trước, cho rằng trước mắt cô có thể tiếp nhận thôi miên mới đưa cô tới phòng khám của mình.
Lục Cảnh Nhiên cũng đi theo, mím chặt môi nhìn Thời Yên dần thϊế͙p͙ đi trêи ghế. Giọng nói bằng phẳng ôn hòa của bác sĩ vang lên trong phòng, như một khúc đàn violon chậm rãi yên ả: “Hiện tại trước mặt cô có một cánh cửa, cô chậm rãi đi qua, đẩy nó ra. Cô thấy cái gì?”
Thời Yên khẽ nhíu mày, nói: “Tôi thấy cô nhi viện lúc tôi còn nhỏ, sư phụ tôi tới nhận nuôi tôi.”
“Cô lại đi về phía trước, nơi đó còn có một cánh cửa, cô đẩy nó ra nhìn xem.”
Thời Yên an tĩnh một lát, sau đó thần sắc bỗng nhiên khẩn trương: “Lửa, khắp nơi đều là lửa, rất nóng!”
Bác sĩ lập tức trấn an: “Đừng sợ, cô nhìn xem bên cạnh cô có một cánh cửa, mau đẩy ra rời khỏi nơi đó.”
Lúc Thời Yên nói đến “lửa”, Lục Cảnh Nhiên khẩn trương đứng lên. Bác sĩ ra hiệu cho anh, bảo anh đừng kϊƈɦ động, Lục Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm Thời Yên nằm trêи ghế, mày dính chặt vào nhau.
Thời Yên vội vàng đẩy cánh cửa bác sĩ nói ra, ngăn chặn ngọn lửa ngoài cánh cửa. Bên trong cửa là logo cô thấy lúc trước, lần này rõ ràng rất nhiều, theo đó còn có một bóng người loé qua trước mặt mình.
Thời Yên đột nhiên tỉnh lại.
Bác sĩ chờ cô bình phục một lát, mới hỏi: “Vừa rồi cô thấy cái gì?”
Thời Yên nói: “Tôi lại thấy hình vẽ kia, lần này rõ ràng hơn trước, tôi còn thấy một người.”
Bác sĩ hỏi: “Ai?”
Thời Yên nhíu mày, nói: “Không thấy rõ mặt anh ta.”
Nhưng vì sao theo bản năng, cô cảm thấy người kia là Cung quản gia? Trêи đường trở về, Thời Yên còn đang suy nghĩ bóng người chợt loé khi thôi miên. Đúng là Cung Kiệt sao? Chẳng lẽ anh ta có liên quan đến chuyện 5 năm trước?
Lục Cảnh Nhiên thấy lông mày cô chưa từng thả lỏng, trong lòng không khỏi lo lắng, anh thả chậm tốc độ xe, hỏi Thời Yên: “Em nghĩ gì thế? Từ lúc rời chỗ bác sĩ tâm lý vẫn luôn vẻ mặt như vậy.”
Thời Yên trầm ngâm một lát, hỏi anh: “Anh biết quan hệ giữa Cung quản gia và Lâm Khả Khả thế nào không?”
Lục Cảnh Nhiên nghe cô hỏi cái này, trong lòng cũng sinh ra một ít ý tưởng: “Anh ta và Lâm Khả Khả xem như thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ cùng lớn lên ở Âu gia, nghe ông nội Âu nói, khi còn nhỏ bọn họ thường xuyên chơi với nhau, không phân chia chủ tớ, ngược lại khi trưởng thành, trở nên càng ngày càng xa lạ.”
“Vậy theo ý của anh, Cung quản gia có tình cảm đặc biệt với Lâm Khả Khả hay không?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái: “Tình cảm đặc biệt gì.”
Thời Yên cười nói: “Hai người đều là nam, chẳng lẽ còn không hiểu sao?”
“……” Lục Cảnh Nhiên quay đầu ho một tiếng, nói, “Anh cảm thấy, Cung Kiệt có chút thích Lâm Khả Khả, nhưng mà Lâm Khả Khả tuy rằng là con nuôi, Âu gia cũng không có khả năng để cô ta gả cho quản gia đâu?”
Thời Yên nói: “Nếu chị ta thích thật, cũng không phải không có khả năng, chẳng qua có thể Cung Kiệt cảm thấy mình không xứng với chị ta thôi. Nhưng nói lại, chủ yếu vẫn là Lâm Khả Khả, người chị ta thích căn bản là anh.”
Lục Cảnh Nhiên nghiêm mặt nói: “Nhưng mà anh chỉ thích em.”
Thời Yên hừ một tiếng, không nói nữa. Người cô thấy, là Cung quản gia sao? 5 năm trước ở viện điều dưỡng Thụy Sĩ đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên trở lại Âu gia, Âu Văn Phú liền gọi bọn họ bàn bạc chuyện kết hôn. Tuy rằng việc này do ông và Lục lão gia xử lý, nhưng hội trường hôn lễ và trang phục vẫn nên để hai đứa nhỏ tự chọn.
Thời Yên mải nghĩ người thấy trong mơ, có chút thất thần, cô nói một tiếng với Lục Cảnh Nhiên và Âu Văn Phú, bảo bọn họ chọn trước còn mình lên tầng nghỉ ngơi một lát.
Lục Cảnh Nhiên và Âu Văn Phú đều biết cô mới vừa tiếp nhận thôi miên, đương nhiên mở miệng đồng ý, lúc đi ngang qua phòng bếp thấy Cung Kiệt đang ở bên trong bận việc, Thời Yên đi qua gọi anh ta một tiếng: “Anh A Kiệt.”
Cung Kiệt quay người lại, lễ phép chào hỏi cô: “Mỹ Lệ tiểu thư, có cái gì dặn dò sao?”
Thời Yên cười nói: “Em muốn lên nghỉ ngơi một chút, anh có thể giúp em hâm sữa bò đưa lên không?”
“Đương nhiên có thể, tôi hâm xong sẽ mang lên cho cô.”
“Được.” Thời Yên gật đầu, xoay người đi lên tầng.
Chẳng được bao lâu, cô nghe thấy tiếng đập cửa, cô ngồi trêи bàn đọc sách, hướng cửa hô một tiếng: “Là Cung quản gia sao? Trực tiếp vào đi, cửa không khóa.”
“Quấy rầy.” Cung Kiệt nói một câu, mới đẩy cửa đi đến. Thời Yên cười với anh ta, nói: “Đặt sữa bò ở đây đi.”
“Được.” Cung Kiệt cẩn thận đặt sữa bò lên bàn, vừa nâng mắt, con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có chút kinh hoảng.
Thời Yên vẫn luôn lưu ý anh ta, tất cả cảm xúc biến hoá trong mắt anh ta đều nhìn thấy hết.
Cung Kiệt quả nhiên nhận ra biểu tượng này.
Vừa rồi cô vẽ biểu tượng cô thấy lên tờ giấy trắng, sau đó đặt tờ giấy ở vị trí dễ thấy, chỉ cần Cung Kiệt tới đưa sữa bò cho cô thì nhất định sẽ thấy.
Cung Kiệt sửng sốt trong chớp mắt, sau đó rất nhanh ổn định cảm xúc, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không chịu không chế bị hình vẽ hấp dẫn. Thời Yên nhìn anh ta, cầm tờ giấy trêи bàn hỏi anh ta: “Anh A Kiệt, anh từng thấy hình vẽ này sao?”
Cung Kiệt lắc đầu, đáp: “Chưa từng thấy, Mỹ Lệ tiểu thư vẽ cái gì vậy?”
Thời Yên khẽ thở dài, có chút phiền muộn nói: “Em cũng không biết, là trong khoảng thời gian này, nằm mơ luôn sẽ mơ thấy một ít thứ kỳ kỳ quái quái, cái hình vẽ này cũng xuất hiện trong mơ.”
Cung Kiệt nghe xong, thoáng mím chặt môi, không thảo luận đề tài hình vẽ này với Thời Yên mà nói: “Mỹ Lệ tiểu thư đừng nghĩ quá nhiều, uống sữa bò rồi ngủ một giấc.”
“Ừm, hy vọng như thế.” Thời Yên cầm lấy cái ly, uống một ngụm sữa bò. Cung Kiệt không quấy rầy cô nữa, xoay người đi ra ngoài, Thời Yên buông sữa bò trong tay, ý cười trong mắt cũng chậm rãi bị sắc bén thay thế.
Sau khi Cung Kiệt rời khỏi phòng Thời Yên thì quay trở về phòng mình. Anh ta không biết Thời Yên nhớ lại bảo nhiêu, nhưng trở lại hoàn cảnh cô quen thuộc, tiếp xúc người cô quen thuộc, ký ức của cô rất có thể khôi phục bất cứ lúc nào.
Anh ta mở tủ quần áo, mở khoá an toàn, lấy ra một phần văn kiện bên trong. Anh ta giữ thứ này đến bây giờ chính là vì giữ lại bảo đảm, hiện tại Mỹ Lệ tiểu thư cũng bình an trở lại, thứ này cũng không dùng được.
Anh ta tìm một cái bật lửa trong ngăn kéo, có chút khẩn trương đánh lửa, sau khi đánh hai lần ngọn lửa cuối cùng cũng châm được. Nhắm ngọn lửa ngay văn kiện, trang giấy màu trắng rất nhanh bị cháy.
Mà cửa phòng Cung Kiệt bỗng nhiên bị người ta đá văng ngay lúc này. Thời Yên xông tới, nhìn đồ vật đang cháy trong tay anh ta: “Anh đang đốt cái gì?”
Danh sách chương