Vương Ánh Huyên nghe Thời Yên nói xong, cười nhạo một tiếng: “Sắp chết rồi còn muốn trang điểm lại, không phải cô muốn kéo dài thời gian chứ?”

Thời Yên chân thành nhìn cô ta: “Nếu cô sợ tôi kéo dài thời gian, cô để tôi tô lại son là được! Đây là quật cường cuối cùng của tôi!”

Vương Ánh Huyên suy xét một chút, nói với người bên cạnh: “Thả tay cô ta ra.”

Dây thừng cởi bỏ, trêи cổ tay Thời Yên bị thít chặt ra một vệt đỏ, không có thời gian đau lòng da thịt trắng nõn mềm mịn của mình, tay cô mới vừa bỏ vào túi mình, họng súng của Vương Ánh Huyên lại nhắm ngay túi cô.

Thời Yên cười xoà nói: “Đừng khẩn trương, tôi thật sự cũng chỉ lấy son môi.” Cô nói rồi lấy thỏi son Mary Sue của mình ra, còn quơ quơ trước mặt Vương Ánh Huyên. “Không lừa cô chứ.”

Vương Ánh Huyên hừ lạnh một tiếng, buông súng xuống: “Chỉ cho tô son môi.”

“Được được.” Thời Yên vừa tô son, vừa thầm gọi hệ thống, “Son môi này hôn đâu cũng có hiệu lực, hay là chỉ có thể hôn môi?”

Tuy rằng bảo cô hôn Vương Ánh Huyên cô vẫn có chút tâm lý chướng ngại, nhưng vì ôm lấy mạng nhỏ, chỉ có thể hy sinh một chút nhan sắc.

【 Bất kỳ một bộ phận nào trêи mặt đều được. 】

“Vậy đối với đồng tính cũng có hiệu lực đúng không?”

【 Ừ……】

Lại lần nữa xác nhận với hệ thống, Thời Yên cất son môi, cười với Vương Ánh Huyên: “Tôi trang điểm rồi, như vậy có phải đẹp hơn không?”

Son môi thật là thứ thần kỳ, tô lên có thể nháy mắt thay đổi khí sắc và khí chất của một người. Sắc mặt Thời Yên tốt hơn ban nãy rất nhiều, cong môi cười thật đúng là làm người trước mắt sáng ngời, Vương Ánh Huyên thậm chí muốn hỏi cô tô màu nào.

Trong nháy mắt xuất thần ngắn ngủn, Thời Yên chồm tới ôm lấy cô ta, “bẹp” một cái lên mặt cô ta, lưu lại một vết son rõ ràng.

Đến đây đi, thời khắc chứng kiến kỳ tích tới rồi!

Người chung quanh đều bị hành đồng bất thình lình của cô làm cho đờ đẫn, tất cả đều khϊế͙p͙ sợ lại tò mò nhìn bọn họ. Thời Yên cũng cẩn thận quan sát biến hoá của Vương Ánh Huyên, thấy hai má cô ta dần dần nổi lên một mảng phấn hồng, sau đó đột nhiên đẩy mình ra.

“Cô làm gì đó?” Cô ta che lại chỗ vừa mới bị hôn, e lệ ngượng ngùng nhìn Thời Yên, “Đột nhiên hôn người ta ghét ghê!”

Quần chúng vây xem: “……”

Thời Yên: “……”

Son môi Mary Sue quả nhiên uy lực bất phàm.

Cô ổn định lại, cười nói với Vương Ánh Huyên: “Cô có thể thả chúng tôi đi không?”

Cô cười, mặt Vương Ánh Huyên lại có chút hồng: “Tôi, tôi vốn dĩ cũng không tính làm gì hai người, chẳng qua……”

Cô ta nói rồi ánh mắt bỗng nhiên lại trở nên hung ác, sau đó xoay người nhắm họng súng ngay Tô Thừa Duyệt: “Đàn ông đều là đại móng heo, không có một cái thứ tốt, chị gái có thể đi rồi, nhưng đàn ông cần phải chết!”

Thời Yên: “…………”

Sao cốt truyện đột nhiên thay đổi 180 độ!!

Hôm nay Vương Ánh Huyên có vẻ cần phải giết một người mới bằng lòng bỏ qua, không giết Thời Yên thì phải đi giết Tô Thừa Duyệt. Lần này không cho Tô Thừa Duyệt cơ hội trang điểm lại, trực tiếp bóp cò súng, Chương Tình Tình không quan tâm xông lên, đụng mạnh vào người cô ta, sau đó “bằng” một tiếng súng vang.

Lục Cảnh Nhiên vừa đuổi tới phụ cận nghe được một tiếng súng vang, sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập, anh ngừng bước trong chớp mắt, sau đó vội vã chạy vào trong nhà: “Thời Yên ——!”

Đám thủ hạ đi sau anh cũng bị dọa vô cùng, sợ anh sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vội không ngừng đuổi theo anh.

Thời Yên còn chưa hồi phục tinh thần sau tiếng súng vang, bên ngoài lại liên tiếp truyền đến tiếng súng vang, tiếp đó cửa bị đột nhiên đá văng, Lục Cảnh Nhiên dẫn đầu xông vào.

Thấy Thời Yên hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở nơi đó, nỗi lo của anh rốt cuộc rơi xuống, Thời Yên có chút kinh ngạc nhìn anh, còn chưa nói gì, đã bị anh vươn tay ôm chặt vào lòng.

Anh ôm rất chặt, chặt đến nỗi xương cốt hơi đau, Thời Yên vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim đập cuồng loạn từ trong lồng ngực anh truyền đến.

“Lục Cảnh Nhiên, em không sao.”

Thời Yên nói xong câu đó, cánh tay Lục Cảnh Nhiên siết lại, ôm cô chặt hơn, Tô Thừa Duyệt nhìn Chương Tình Tình nằm trêи mặt đất, hô lớn với người chạy tới cứu bọn họ: “Mau gọi xe cứu thương! Cô ấy trúng đạn rồi!”

Mắt Lục Cảnh Nhiên khẽ nhúc nhích, rốt cuộc buông Thời Yên trong lòng ra, Vương Ánh Huyên cùng thủ hạ cô ta đã bị người của anh khống chế, Chương Tình Tình ngã trêи mặt đất, bên cạnh còn chảy một bãi máu.

Anh phân phó người nâng Chương Tình Tình lên máy bay trực thăng, trực tiếp đưa tới bệnh viện, Vương Ánh Huyên ở một bên kϊƈɦ động la to, Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, cho người bắt giữ cô ta một ánh mắt, người nọ ngầm hiểu đánh một cái, đánh Vương Ánh Huyên ngất đi.

Tô Thừa Duyệt được thả ra, đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên nói: “Các anh đưa Chương Tình Tình đến bệnh viện nào, tôi cũng muốn qua đó.”

Lục Cảnh Nhiên không trả lời anh, ngược lại có người khác đi tới, nói với anh: “Tô tiên sinh, tôi đưa ngài qua đó.”

Tô Thừa Duyệt nhìn Thời Yên, đi theo người nọ rời đi, Thời Yên đi theo Lục Cảnh Nhiên ngồi trêи một chiếc máy bay trực thăng, trong tiếng gầm rú thật lớn, chậm rãi bay lên.

Thời Yên xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua toà nhà dần thu nhỏ bên dưới, Lục Cảnh Nhiên nắm tay cô, cúi đầu hôn khẽ một cái lên môi cô: “Xin lỗi, anh đã tới chậm.”

Lỗ tai Thời Yên lập tức nóng lên, cô vừa mới tô son môi Mary Sue, tuy rằng hôn Vương Ánh Huyên một cái, nhưng hiện tại son môi vẫn còn lưu lại một chút ở trêи môi. Cô ngước mắt nhìn Lục Cảnh Nhiên, hỏi anh: “Anh, có cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Cảnh Nhiên hiện ra một tia nghi hoặc: “Hử?”

Thời Yên ho một tiếng, nói: “Ví như, có cảm thấy, đột nhiên càng yêu em?”

Lục Cảnh Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười nhạt nhìn cô: “Hình như không có, có thể cần phải làm một chút chuyện sâu xa hơn mới có thể đột nhiên càng yêu em.”

Mặt Thời Yên càng nóng, anh đang giở trò lưu manh sao? “Khụ khụ, làm thầy người khác, anh phải chú ý hình tượng của mình.”

Lục Cảnh Nhiên lại hôn cô, mở miệng nói: “Anh muốn hôn em, không muốn chú ý hình tượng.” Vào lúc biết Thời Yên mất tích, anh liền muốn sau khi tìm được cô, nhất định phải mạnh mẽ hôn cô, nhưng ôm người vào lòng, anh lại không nỡ làm như vậy.

Thời Yên kỳ thật cầu mà không được, cô dựa sát vào ngực Lục Cảnh Nhiên, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

Lục Cảnh Nhiên cười một chút, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Em cảm thấy sao?”

Thời Yên nghĩ ngợi, nói: “Vương Ánh Huyên hẳn là người Vương gia đúng không? Nghe nói Vương Kỳ Vĩ hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, đều là người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu như Trác Dụ Bân. Anh có thể xử lý Vương gia, khẳng định là người lợi hại hơn.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh là người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế của “người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu”, thương giới cùng trêи đường đều gọi tôi, Jack.”

Thời Yên: “…………”

Xã hội xã hội, thất kính thất kính.

Cô tiếp nhận giả thiết này, cười nói với Lục Cảnh Nhiên: “Em cũng có một cái tên tiếng Anh, là Mary, nghe nói Mary và Jack rất xứng đôi!”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, trong mắt dần nhuốm nụ cười dịu dàng.

Bọn họ ngồi máy bay trực thăng, cuối cùng cũng đỗ ở bên ngoài bệnh viện, Chương Tình Tình còn đang làm phẫu thuật, sống chết chưa biết. Lục Cảnh Nhiên đã thông báo cho Chương Hướng Bạch, lúc anh và Thời Yên đến bệnh viện, Thời Yên muốn đi xem tình huống Chương Tình Tình, lại bị Lục Cảnh Nhiên cứng rắn kéo đến phòng khám, bảo bác sĩ bôi thuốc lên cổ tay cô.

Chuẩn bị xong, cô rốt cuộc cùng Lục Cảnh Nhiên tới phòng bên ngoài phòng phẫu thuật, Chương Hướng Bạch cũng đi tới vào lúc này.

“Tình Tình thế nào?” Anh vội vã từ đâu kia hành lang đi tới, trêи mặt hiếm khi không thấy được một chút ý cười. Thời Yên đứng thẳng người, đang muốn nói gì đó, Lục Cảnh Nhiên kéo tay cô, ôm cô vào lòng mình: “Còn đang cấp cứu, viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chắc là sẽ không sao.”

Nghe Lục Cảnh Nhiên nói, sắc mặt Chương Hướng Bạch cũng không dịu đi chút nào, anh kéo Tô Thừa Duyệt ngồi trêи ghế tới, nhìn anh ta nói: “Tôi nghe nói, Tình Tình là vì cứu anh mới trúng đạn? Nếu nó có bất trắc gì, anh cũng đừng nghĩ sống yên.”

Tô Thừa Duyệt mấp máy môi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ hất cánh tay Chương Hướng Bạch túm mình ra. Chương Hướng Bạch chỉnh lại quần áo của mình, nhìn Thời Yên bên cạnh: “Bạn học Thời Mỹ Lệ, em không sao chứ?”

Thời Yên lắc đầu nói: “Tôi không sao.”

Chương Hướng Bạch nhìn cánh tay băng băng gạc của cô, mím môi hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Vương Ánh Huyên đâu?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi đáp ứng Vương Kỳ Vĩ, sẽ không muốn mạng cô ta.”

Chương Hướng Bạch châm chọc cười một tiếng, Lục Cảnh Nhiên nhìn anh, cũng cười: “Chờ tôi trả cô ta cho Vương Kỳ Vĩ, chuyện về sau sẽ không liên quan đến tôi.”

Chương Hướng Bạch là người thông minh, tự nhiên hiểu ý anh, chỉ là anh không tin, lấy thủ đoạn của Jack, sẽ buông tha Vương thị như vậy: “Cho nên chuyện hôm nay anh không hề truy cứu?”

Ánh mắt Lục Cảnh Nhiên trầm trầm, bên trong nổi lên hàn khí khϊế͙p͙ người: “Tôi chỉ đáp ứng Vương Kỳ Vĩ giữ Vương Ánh Huyên một mạng, mặt khác không hứa hẹn với anh ta.”

“Vậy anh định làm thế nào?”

Lục Cảnh Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, nghe không ra cảm xúc gì nói: “Không lâu nữa, sẽ lập thu rồi.”

Chương Hướng Bạch không rõ ý anh, Lục Cảnh Nhiên tiếp tục nói: “Trời lạnh, khiến tập đoàn Vương thị phá sản đi.”

Thời Yên: “……”

Không hổ là người đàn ông tên Jack!

Một giờ sau, Chương Tình Tình phẫu thuật thuận lợi kết thúc, tuy viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, nhưng bị thương nặng như vậy vẫn cần nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian.

Tô Thừa Duyệt trong khoảng thời gian ngắn gặp chuyện hai lần, công ty vì trấn an cảm xúc của anh, cũng cho anh nghỉ phép một tháng, hơn nữa một lần nữa chỉnh đốn nội bộ công ty, xác minh thân phận mỗi nhân viên.

Trác Dụ Bân cũng trở lại từ hội nghị cấp cao ở nước ngoài, vốn dĩ nghe nói chuyện Thời Yên bị bắt cóc rất sốt ruột, nhưng về nước mới biết được, Đường Tĩnh Vân đã mất liên lạc một tuần, cô nói mình muốn đi ra ngoài yên tĩnh, không ai liên lạc được với cô.

Lòng Trác Dụ Bân lập tức rối loạn, gọi điện thoại Thời Yên an ủi cô rồi đi tìm Đường Tĩnh Vân. Thời Yên nghe ra nôn nóng trong giọng anh, cảm thấy vẫn là Đường Tĩnh Vân không chịu thua kém nhất!

Trác Dụ Bân và Đường Tĩnh Vân tiếp tục phát triển dựa theo kịch bản, cơ bản thành công, Tô Thừa Duyệt hiện tại bởi vì áy náy, mỗi ngày tới bệnh viện, bản thân Chương Tình Tình lại nỗ lực, phỏng chừng cũng không có vấn đề lớn.

Hiện tại vấn đề lớn nhất, là Chương Hướng Bạch.

Chương Hướng Bạch không giống Trác Dụ Bân, có thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng không như Tô Thừa Duyệt, có một người điên cuồng theo đuổi, anh giống như vẫn luôn một mình, bên cạnh một người khác phái có thể mờ ám cũng không tìm ra.

Nghĩ trêи thế giới này hiểu biết Chương Hướng Bạch nhất hẳn chính là Chương Tình Tình, Thời Yên nhân cơ hội đi thăm bệnh, nói bóng nói gió hỏi thăm Chương Tình Tình.

Chương Tình Tình nghe cô nói không đến hai câu, liền đoán được cô muốn làm gì: “Cô định giới thiệu vợ cho anh tôi?”

Bị cô hỏi thẳng như vậy, Thời Yên khó tránh khỏi có chút xấu hổ: “Không, không sai biệt lắm, cô có biết người nào thích hợp không?”

“Cô này, ai không biết anh tôi thích cô.”

“…… Ngoài tôi ra, còn có người khác, có thể phát triển với anh cô không.”

Chương Tình Tình nói: “Cô lột một quả quýt cho tôi, tôi nói cho cô.”

“……” Thời Yên cầm lấy một quả quýt trông chua nhất, lột ra đưa cho Chương Tình Tình, “Có thể nói rồi, đại tiểu thư?”

Chương Tình Tình ăn múi quýt, đáp: “Thanh Tuyền.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện