Quyển 3 –

Hoa quỳnh nở rộ làm tri âm


Phi Tâm nheo mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, thoáng che miệng cười: “Mấy hôm trước bổn cung xem kịch, vừa đúng ngay vở Vi Đà bái phật tổ làm sư phụ và sau đó diệt ma, nên tự dưng nhớ tới mà thôi.”

Tiểu Phúc Tử khom lưng xuống, cũng cười. Trên đường đi, Quý Phi bị hoàng thượng lôi đi nên đã xem không ít vở kịch, đoàn thuyền lớn trong lần Nam tuần này, ngoại trừ thuyền lớn của hoàng thượng có thiết kế những sân khấu kịch thì ở phía sau cũng còn một thuyền hoa rộng lớn, trên thuyền lầu kịch cao ba tầng. Mấy hôm trước hoàng thượng cao hứng, kéo sang đó xem, vừa khéo ở đó đang hát vở Vi Đà, lại còn do kép ưu tú của Khánh Phong đoàn diễn, thật sự khiến họ có dịp mở rộng tầm mắt! Hai người đang nói chuyện, bỗng dưng phía sau có tiếng ai đó vang lên: “Xem ra Quý Phi có tiến bộ rồi, cũng biết được hoa quỳnh chờ đợi Vi Đà! ” m thanh vừa thốt lên, Phi Tâm và Tiểu Phúc Tử giật mình, Phi Tâm vừa quay sang vẫn chưa kịp quỳ xuống thì Vân Hi đã tiến tới. Hai bên có hai thái giám xách đèn, Uông Thanh Hải vẫn đứng kề bên.

Vân Hi mặc thường phục, không búi tóc. Áo bào phất phơi, bước đi nhẹ nhàng, trên người tỏa lên mùi rượu nhàn nhạt, âm thanh cũng có chút phiêu bồng, dường như đang say ngà ngà. Phi Tâm khẽ liếc nhìn, thấy ánh mắt long lanh như hai vì sao, nào có chút men say, tự dưng trong lòng rung động, cúi đầu bái chào: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng. ”

Y nhìn xung quanh rồi nói: “Nơi này của nàng tốt hơn nơi trẫm nhiều. Trước có cành trúc, sau có ao sen, hai bên còn có giàn hoa. Không giống bên trẫm, chỉ toàn là sỏi đá và sỏi đá, mấy hôm nay trẫm sẽ ở lại đây! ” Y nói rồi nhấc chân bước vào.

Phi Tâm ngẩn người một hồi, chợt nghe Uông Thành Hải quay lưng vẫy phất trần, một đám nô tài phía sau đã tiến vào, khiêng khiêng vác vác đủ thứ đồ đạc, hì hục từ cổng nhỏ hai bên nối đuôi nhau bước vào. Phi Tâm há hốc miệng nhìn bọn người đó.

Hoàng thượng sống ở Long An Các, tuy Phi Tâm chưa bước chân đến đó, nhưng trước kia cũng từng nhìn thấy án họa. Trong đó có một thác nước, có sông có núi, có hoa thơm cỏ lạ, còn có cả Thất Chiết Kiều, rõ ràng cảnh sắc và bài trí bên đó đều hơn hẳn nơi này, lại còn có cả hai sân vườn, và các gác lửng, hai bên đều có lầu cao. Giờ đây y lại bắt đầu trợn mắt nói xằng, khiêng cả đồ đạc sang, rõ ràng muốn dọn sang đây trong những ngày dừng chân ở nơi này.

Lúc ấy Phi Tâm cũng chẳng biết nói thế nào, đành cúi đầu đi theo. Vân Hi bước chân lên lầu. Tầng một là sảnh đường có 16 cột trụ, không có cửa, tất cả được bao bọc bởi những màn lụa mỏng, dọc bên ngoài có xây những chiếc bục, chính giữa trải thảm lụa màu xanh lam, trong sảnh đường cũng xây thêm bình phong điêu khắc để che chắn, lò hương bằng đồng rực rỡ cao ba tầng, còn có một chiếc ghế Quý Phi lót đệm êm. Hai bên là hai thang cuốn, bước lên trên đó chính là nơi ở của Phi Tâm. Uông Thành Hải cho Trần Hoài Đức chỉ huy bọn nô tài, không theo vào trong, mà leo lên cầu thang bên ngoài để sắp xếp đồ đạc trên đó. Vân Hi ngã người xuống ghế Quý Phi, nhận lấy cốc trà Phi Tâm dâng đến, chậm rãi hớp một ngụm rồi nói: “Ngày mai trẫm vi phục xuất tuần, nàng đi cùng trẫm. ”

Mấy hôm nay Phi Tâm đã quen với việc bị y dắt mũi, huống hồ hoàng thượng Nam tuần, vi phục xuất tuần ra ngoài xem xét là lẽ đương nhiên, nên cô cũng không có gì bất ngờ, nhỏ nhẹ đáp lời. Chỉ trong thoáng chốc, đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp, nô tài kéo đến tuy đông, nhưng động tĩnh lại rất nhỏ. Uông Thành Hải đến gần bẩm: “Hoàng thượng, nô tài đã sắp đặt xong cả rồi. Trong này giữ vài người, những kẻ khác cho về thì hơn. ” Dẫu sao không gian nơi này cũng có hạn, huống hồ vẫn còn nô tài của Phi Tâm ở phía sau. Nếu tăng thêm một đoàn người như vậy thì cũng rất khó sắp xếp.

Vân Hi hừ một tiếng xem như trả lời, ngẩng đầu nhìn giàn hoa bên ngoài: “Hoa quỳnh ở đây trồng rất hay, không như trong cung, không cần giở những trò đánh tráo để khiến hoa nở vào ban ngày, uổng phí đặc trưng của hoa! ”

Phi Tâm nghe thế bỗng thờ thẫn, bất giác dõi theo ánh mắt của y. Có không ít truyền thuyết về hoa quỳnh, nhưng nổi tiếng nhất chính là mối tình kết thúc không có hậu của Hoa Tiên và Vi Đà. Vi Đà bái Phật Tổ để tu hành, mỗi ngày đều ra ngoài lúc nửa đêm để hái sương sớm cho Đức Phật. Và lúc ấy, hoa quỳnh đã vì y mà nở, hy vọng y có thể nhớ lại ân tình năm xưa.

Còn Hoa Quỳnh trong cung, để hoàng thượng cùng các phi tần có thể ngắm nhìn được phong thái của nó, các hoa trượng đã dùng phương pháp “Thâu thiên hoán nhật” để làm cho những nụ hoa căng phồng được soi rọi vào ban đêm và ban ngày thì che khuất ánh sáng. Phương pháp này đã giúp hoa nở rộ vào ban ngày, ngoài ra còn dùng những cách khác để khiến đất đai màu mỡ nhằm kéo dài tuổi thọ của hoa, vì thế Vân Hi mới nói rằng đã hủy đi đặc trưng của hoa!

Ngẫm kỹ lời nói này, Phi Tâm cũng thấy đồng cảm. Truyền thuyết đa phần đều là những lời nói hàm hồ, nhưng hoa quỳnh ung dung nở rộ vào ban đêm, vì lẽ đó mới thể hiện được vẻ đẹp của nó, đảo ngược đặc trưng khiến chúng nở rộ vào ban ngày, dưới ánh sáng chói chang của mặt trời, đúng là đánh mất vẻ đẹp kiều diễm trong màn đêm tĩnh lặng.

Cô đờ đẫn nhìn ngắm, chợt cơ thể căng lại, lúc định thần thì nhận thấy y đã đứng phía sau cô từ lúc nào, ôm chặt cô vào lòng. Trước mặt bọn nô tài, cô cảm thấy ngượng ngùng và không thoải mái, cô cứng đờ người một lát rồi khẽ cất tiếng : “Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi nhé.”

“Vừa uống rượu, để tỉnh rượu một tí rồi ngủ. ” Y khom lưng cúi đầu, chiếc cằm kề lên bờ vai cô, khi nói chuyện khiến cô hơi nhồn nhột.

Hai người lặng thinh một lúc, Vân Hi sai người mang chiếc ghế dời lên bục gỗ có rèm lụa vây lại ngoài kia, nơi này hoa cỏ xum xuê, nên giữa các cột nhà đều phải đốt huân thảo phòng muỗi và côn trùng. Chiếc ghế được khiêng ra ngoài, bên cạnh đốt một lò hương cỏ ngải*, và kê một chiếc bàn nhỏ để đặt ít trái cây, nước trà. Y tựa lưng vào ghế, bảo cô ngồi bên cạnh, hai người cũng chẳng nói năng gì, nhưng Phi Tâm trông bộ dạng y có vẻ như là đang ngồi chờ hoa quỳnh nở.

Suốt dọc đường đi, kể từ sau khi Phi Tâm thẳng thắn bày tỏ tâm sự với y, giữa họ dường như đã nảy sinh một sự thay đổi lạ lùng. Tuy ở bên nhau vẫn chưa tìm ra đề tài chung, nhưng cũng bớt ngượng ngùng như trước đây. Có những lúc ngồi im phăng phắc như bây giờ thì Phi Tâm cũng không cảm thấy khó chịu. Có lẽ gần đây hành vi của y quá ư kỳ quặc, cứ hay lôi cô đi lại trên thuyền một cách táo tợn, nên những lúc im lặng bên nhau như vậy lại khiến cô trở nên thoải mái hơn.

Cô lẳng lặng ngồi bên y một hồi, nhận thấy mí mắt trở nên nặng trĩu, mơ mơ màng màng cho đến khi cảm thấy có ai đó đã đẩy cô, cô giật mình mở mắt lên thì thấy y đang cười, nụ cười thuần khiết ngây thơ, trong suốt không vương bụi bẩn như thủy tinh pha lê, nụ cười khiến khuôn mặt y trở nên long lanh giữa ánh đèn heo hắt ban đêm. Y đưa tay véo mặt cô: “Nhìn kìa, hoa nở rồi, nở rộ cả! ”

Phi Tâm giật mình nhìn theo hướng chỉ tay của y, đập vào mắt cô chính là một biển hoa trắng như tuyết. Cô chưa bao giờ nhìn thấy hoa quỳnh đồng loạt nở rộ nhiều như thế, dưới màn đêm tăm tối, những đó hoa băng thanh ngọc khiết trên giàn thật sự chấn động lòng người, mùi hương thơm ngát tản ra trong không khí, khiến nhiệt độ nóng ẩm bị ngưng đọng và trở nên thông thấu. Cô bất giác giương to đôi mắt, thậm chí quên khuấy đi rằng lúc này cô đang ngồi trên đùi y.

Đêm đầu tiên đặt chân tới Giang Đô, lần đầu trong đời cô nhìn thấy hoa quỳnh nở rộ trong đêm, cánh hoa còn đọng những giọt sương sớm cùng mùi hương khiến tâm trí điên đảo, một màu trắng xóa độc nhất vô nhị trong màn đêm thăm thẳm đã áp đảo tất cả những sắc màu rực rỡ. Hoa quỳnh chỉ nở rộ vào đêm nên mới có thể kiêu ngạo như vậy. Và nếu muốn thưởng thức vẻ đẹp vô song của nó thì nên lặng lẽ chờ đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện