Quyển 3 –

Trút hết lời, tình ngầm nảy sinh


Phi Tâm thấy đôi chân hơi run, không dám nhìn thẳng mắt y. Không sai, y là người suy tính cẩn thận, bày ra những chiếc bẫy liên hoàn. Nhưng hiểu rõ tâm tư bậc đế vương thì sẽ mang đến họa sát thân. Những lời bình luận của cô, không thể hiện mưu trí của cô, mà là đang bộc lộ tâm tư khó lường của cô. Cô ở trong thâm cung, làm sao biết rõ mọi việc như vậy, ngoại trừ việc cô hiểu rõ tâm tư hoàng thượng, vẫn còn một điểm, chính là cô quan tâm đến triều chính, điều này vượt quá thân phận của cô! Cô đang đi nước cờ nguy hiểm với y, làm sao y lại không hiểu? “Hoàng thượng có thể phế hắn, từ nay về sau hắn cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn vung đao múa rìu, chẳng còn lợi ích gì. Từ này về sau vẫn duy trì tính mạng nhưng hùng tâm khó dứt. Sự tích Tả đại nhân sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, từ nay chỉ là tên đại thần vô dụng. Hắn là võ tướng, hoàng thượng làm thế thì gọi là bảo vệ hắn sao? ” Phi Tâm tiếp tục nói, cô đang nói chính bản thân mình!

Cô không liều mạng vì Tả Hàm Thanh, Tả Hàm Thanh can hệ gì đến cô chứ? Cô đang nói đến bản thân, đang đi nước cờ nguy hiểm của mình. Cô đã để y thấy cả giới hạn cuối cùng của mình, cô quan tâm triều chính, để ý đến tất cả trọng thần. Cô muốn lôi kéo các mối quan hệ, muốn mưu cầu lợi ích cho bản thân, nhưng tiền đề chính là lòng trung thành đối với y. Cô không hề có dã tâm sôi sục, không phải không có, mà là sinh không hợp thời. Nếu cô gặp một hôn quân chỉ biết ăn chơi không lo chuyện thiên hạ thì có lẽ cô sẽ tham lam hơn, chính y đã ngăn lòng tham của cô lại, kích thích lòng trung thành của cô trỗi dậy. Dưới xã hội thanh bình này, cô không thể cũng không cần thiết phải tham lam hơn nữa.

Vân Hi nhìn cô, ánh mắt sâu lắng. Thật hiếm có dịp cô thẳng thắn như vậy, dù rằng đang mượn chuyện của Tả Hàm Thanh, nhưng y đã hoàn toàn hiểu rõ. Cô đang muốn nói với y rằng, cô có thể trở thành cánh tay đắc lực của y, cô sẽ mãi mãi đứng bên cạnh y, vì y trừ khử tất cả nguy cơ tiềm ẩn trong hậu cung. Cô không thể và cũng sẽ không che giấu mục đích của mình nữa, cô đã phơi bày tất cả giới hạn của mình cho y. Cô lấy thanh danh, tính mạng và tất cả mọi thứ cược lên người y. Nhưng, có những thứ cô không học nổi, dù có miễn cưỡng tuân theo cũng không đạt được hiệu quả y mong muốn. Và cũng sẽ nảy sinh hệ quả của sự phục tùng này, cô sẽ không thể chuyên tâm mưu lược, không thể thể hiện năng lực của cô. Người như vậy thì cũng xem như bỏ phế rồi! Cô có trái tim thông minh, quả cảm, nhưng cũng có một thứ, cô thật sự không có!

Phi Tâm bị y dồn ép nên không thể quỳ xuống, trong mắt cô rưng rưng làn sương mỏng. Đây là lần trò chuyện đầu tiên giữa họ mà cô nói nhiều như vậy. Cô cảm thấy sảng khoái vì trút được tâm sự, nhưng cơ thể thì còn đang run rẩy: “Hoàng thượng chịu để thần thiếp cùng đi, thần thiếp cảm kích vô cùng. Sự tín nhiệm của hoàng thượng dành cho thần thiếp khiến thần thiếp dù có tan xương nát thịt cũng khó lòng báo đáp. Nên thần thiếp không muốn che giấu nửa điều với hoàng thượng. Thần thiếp từ nhỏ đã bị bó buộc, tính tình cô quạnh, là một người nhàm chán vô vị hết sức , không những không thể giải vây thánh tâm, mà còn luôn khiến hoàng thượng không vui. Thần thiếp thật sự biết lỗi vạn phần! ”

Y càng nghe thì ánh mắt lại càng trở nên lạnh giá, khu vực này đã không còn bóng dáng bất kỳ ai, trên dưới lầu đều trống trải, những lời nói khẽ khàng của Phi Tâm vừa thốt ra, tựa như cơn gió nhỏ đang thổi giữa đồng hoang.

Cô bất chợt rơi lệ: “Sau khi suy ngẫm, thần thiếp nghĩ có lẽ mình không phải loại người như vậy, thần thiếp chỉ xứng đáng trở thành người lo những việc lặt vặt trong cung, có lẽ như thế mới chia sẻ được phần nào ưu sầu với hoàng thượng. Có những lúc thấy hoàng thượng cư xử hòa nhã với các tỷ muội khác, thần thiếp vô cùng ngưỡng mộ, nhưng thần thiếp lại bắt chước không ra trò trống gì, không những khiến bản thân mất mặt, lại còn khiến hoàng thượng mất vui….” Nước mắt vừa rơi thì không kìm lại được, ngàn vạn nỗi sầu dâng trào trong lòng. Đúng là không nói thì không thoải mái, nói rồi thì khó mà dứt, cô cứ thế mà nói, những lời thường ngày không nên nói, không dám nói, không thể nói, bây giờ đều nói tất, lời cô thốt ra róc rách tựa dòng suối nhỏ, êm ái như bài ca.

Vân Hi nhìn cô, con ngươi vẫn sâu lắng như thế, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười khiến người khác khó lòng nhận ra. Cũng may lần này y đủ kiên nhẫn, không gián đoạn lời cô, chủ yếu là vì hiếm khi cô thẳng thắn như vậy, khiến y tuy đau nhưng sảng khoái. Cô đã nói thì khó dừng, y đã nghe cũng khó dứt, sự thăng trầm này, chỉ mỗi y hiểu rõ. Cũng vì lẽ đó, cuối cùng y đã nghe được những lời y muốn nghe nhất! Có ai có thể khiến y trở nên như vậy? Lúc thì lạnh thấu xương, lúc thì nóng ran tim!

“Nàng ngưỡng mộ ai? ” Y đột nhiên hỏi, trước giờ đều là y bô lô ba la giáo huấn cô, cô chỉ biết gật đầu vâng dạ, lần này cô nói một tràng dài mà y chưa hề gián đoạn lời cô.

“Đều ngưỡng mộ cả. ” Cô buột miệng, sau đó im lặng, bất giác ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ không nhìn rõ được, bỗng chốc bị khựng lại muốn đáp lời, nhưng lại không tìm ra từ nào.

“Nàng và Tả Hàm Thanh hệt như nhau! ” Y lấy ngón tay chỉ vào đầu cô, “Nàng rảnh rỗi ngưỡng mộ người khác thì tại sao không biết dồn nhiều tâm trí vào? Đầu óc nàng cả ngày suy nghĩ những gì? Nàng đừng tưởng cầu xin giúp hắn rồi thì trẫm sẽ xá tội cho nàng, nàng nằm mơ! ”

Cô bị y chỉ vào đầu khiến cho hoảng cả lên, lại cảm thấy hơi choáng váng, trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt rất kỳ quặc, nước mắt vẫn chưa khô, ánh mắt bắt đầu rụt rè, đầu gối co lại, đang định quỳ xuống. Vân Hi đã sớm có chuẩn bị, cong chân đẩy cô lại, ngón tay lại ấn vào trán khiến cô chóng mặt. Cô hoa mắt rồi, thật sự không chịu nổi, bèn khẽ hô: “Hoàng thượng, sau này thần thiếp không dám nữa. Thần thiếp sau này không dám mạn phép nghị luận triều thần. Thần thiếp….Ui da…..Thần thiếp cũng sẽ không dám biết mà không báo, tự tung tự tác…Ui….” Lời cô muốn nói vốn không phải là “Ui da”, nhưng bởi vì thật sự không ngăn lại được, khiến cô trông rất buồn cười.

Vân Hi đột nhiên dừng tay, choàng qua đầu cô, cúi đầu nói với cô rằng: ”Phi Tâm, trẫm chỉ nói một lần, nàng nghe cho rõ.” Y sát đến gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của y. Đây là lần đầu y gọi cô là “Phi Tâm”, trước đây hình như cũng từng nghe thấy, nhưng dường như là đang trong cơn mơ. Nên khi nghe hai từ này, tim cô bắt đầu nhảy loạn xạ.

“Trẫm không cần biết sợi dây của nàng dài thế nào, tay có thể với ra xa thế nào, nhưng nàng nhớ lấy, cũng có những lúc trẫm chưa chắc có thể bảo vệ được nàng. ” Giọng nói của y thật nhẹ nhàng, hệt như câu bùa chú, y chưa bao giờ nói chuyện với ai như vậy, chưa bao giờ. Đây là sự tín nhiệm lớn nhất của y, xem đối phương như một thể của mình. Đế vương thì không thể có sự tin tưởng như vậy, đặc biệt là đối với một người có tâm tư tinh mật* như cô, nhưng y không thể không nói.

Cô trừng to mắt, tim đập loạn nhịp, khẽ đáp: “Thần thiếp ghi nhớ.”

Y thở một hơi dài, đứng thẳng người, lại choàng lấy cô: “Đi xem kịch với trẫm. ”

Phi Tâm ngỡ ngàng, nhìn vẻ mặt y, lại không dám nói. Y cúi đầu nhìn cô: “Nghe Động Tiên Truyền, vở mới.”

Động Tiên Truyền? Phi Tâm bất giác liếc nhìn y, trong lòng thở phào. Đáng tiếc Tả Hàm Thanh không biết cô đã giúp hắn chuyện này, nếu không thì y thật sự nợ cô một món ân tình lớn rồi.

Y nhìn cô: “Nàng không biết à? Vở đó nói về một vị Phổ Hiền bồ tát làm cách nào để độ hóa những kẻ ngang bướng cứng đầu, đầu óc cổ hũ, chậm tiêu lại chết không chịu hối cải.”

Phi Tâm cứ cảm thấy lời y có ẩn ý, nhưng lúc này lại không thể không thuận theo ý y, đành cắn rứt lương tâm nói: “Vậy thì cốt truyện này cũng có ý nghĩa đấy chứ. ”

Vân Hi nhìn gương mặt cô cứng đờ nhưng vẫn gượng cười, hai mắt hơi sưng, y cười nói: “Đương nhiên phải có ý nghĩa rồi. Nếu không có ý nghĩa thì bồ tất cũng không hài lòng đâu! ”

Phi Tâm cười trừ rồi cùng y chuyển xuống tầng dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện