Quyển 2 –
Thiên hạ chỉ có lòng tin là khó tìm
Phi Tâm đặt bát canh trước mặt y, sau đó khẽ giọng nói: “Hoàng thượng, mấy hôm nay thần thiếp vẫn đốc thúc các phủ làm việc, mọi thứ đều suôn sẻ. Nhưng mấy hôm trước có phi tần đến than thở rằng có nô tài bòn rút chi tiêu của họ.”
“Hở= Hửm?” Vân Hi nhìn sắc mặt của cô, đôi mày khẽ nhướn lên: “Các cung có chi tiêu đều có thể tra theo sổ sách. Kẻ nào to gan dám phát tài? như vậy? ”
“Thần thiếp vốn không muốn phiền hoàng thượng, nhưng thần thiếp suy nghĩ rất nhiều, các ti huyện môn trong nội phủ, dù bảo rằng việc chấp trưởng trong cung không liên can tới dân gian, nhưng nội cung cũng như một gia đình lớn, các tỉ muội cùng sống với nhau, nếu ti phủ tổng có những kẻ dối trên lừa dưới, không những sẽ phá vỡ quy tắc mà còn khiến các tỷ muội khó thuận hòa. Nay sắp phải Nam tuần, thần thiếp e rằng khi hoàng thượng rời cung thì sự việc lại càng khó lường, nội cung bất an, cũng sẽ quấy nhiễu chuyến đi tuần của hoàng thượng. Vì thế hai hôm nay thần thiếp muốn gặp Tông Đường, Cung An để cùng giải quyết chuyện này. ” Phi Tâm nhẹ nhàng mở lời, “Nếu điều tra ra là thật thì ắt phải trừng trị nghiêm khắc, tuyển hiền tài khác nhậm chức thì hơn.”
Vân Hi nở nụ cười khó có thể nhận ra: “Là ai đã than thở với nàng? Ai có thể khiến Quý Phi xem trọng như vậy? ”
Phi Tâm đáp: “Trịnh Phụng Viên, Tân Phụng Viên, Lâm Phụng Thị ở Dục Cảnh Cung, nếu hoàng thượng không tin có thể đích thân….”
“Trẫm không muốn đích thân triệu kiến, Quý Phi thay trẫm hỏi là được. ” Vân Hi vừa ăn vừa nói: “Dùng người thì không nghi ngờ, trẫm tin nàng. ”
Phi Tâm sững sờ, lần đầu y nói như vậy: Trẫm tin nàng! Lần này, cô bắt đầu mượn Trịnh Phụng Viên để đưa tay đến các cửa trong nội phủ. Cô phải đào tạo tâm phúc của mình để gánh vác trọng trách, từng bước nắm giữ hậu cung. Đây cũng là công dụng của Trịnh Phụng Viên, là cái giá cô ta phải trả khi đưa mẫu thân vào cung. Đây không chỉ là lòng trung thành của cô, mà còn có cả tham vọng của cô. Nhưng y vẫn nói rằng, Trẫm tin nàng!
“Hoàng thượng…..” khi cô vừa định mở miệng, y bỗng nhiên ném đũa xuống, nghiêng người về phía cô, đưa tay ra, ngón tay đang phủi phủi huyệt thái dương của cô. Cô hơi thờ người ra, không cầm lòng được ngước mắt lên nhìn, chạm phải đôi mắt sáng rực của y.
“Trẫm còn tưởng nàng lại đụng phải đâu đó rồi bầm tím, thì ra là lọ nghẹ. ” 4 ngón tay y vịn vào đầu cô, ngón trỏ dụi dụi vài cái, khiến gương mặt cô chợt đỏ lên.
Cô nhìn y chăm chăm, thấy y miễn cười nói: “Sao lại dính ở đó nhỉ? ” Như thể đang quở trách, nhưng lại rất dịu dàng, khiến cô cũng bất giác nở nụ cười: “Thần thiếp cũng không biết.”
Y nhìn cô, ánh mắt chăm chú, như hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa. Cô cũng không dám động đậy, để mặt má đào dần dần trở nên nóng bỏng, trông rất ngốc nghếch. Tay y khẽ trượt xuống, choàng qua sau cổ cô: “Trẫm ở đây nàng không thoải mái sao? ” Lời này y đã từng nói, nhưng lúc này, lại càng tỏ ra ảm đạm, khiến trong lòng Phi Tâm trào dâng một cảm giác xót xa không thể diễn tả.
“Thần thiếp không dám. ” Lời này cô cũng không chỉ nói một lần rồi, nhưng lúc này cũng có cảm giác chan chát.
Hai người im lặng nhìn nhau, hệt như hai bức điêu khắc, nhưng ánh mắt giao nhau lại giống như gió mây đang lưu chuyển, hài hòa như thế. Tựa như cách xa ngàn dặm. Hồi lâu sau, y thở dài: “Thực ra những điều nàng muốn cũng chẳng đáng là chi, do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng. ”
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của y, trong phút chốc chợt thấy mừng mừng tủi tủi. Hai người bên nhau lúc nào cũng ngượng ngùng, thì ra là vì cả hai chưa hiểu rõ điều đối phương cần. Câu nói đó của y, do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng, thật sự đã đả động vào tim cô, khiến đôi mắt cô ngấn lệ, và có chút run rẩy.
“Nam tuần lần này, trẫm sẽ cho nàng thỏa nguyện. ” Lời nói tiếp theo của y khiến Phi Tâm trừng to mắt, nước mắt lập tức òa xuống, cơ thể run bần bật, cảm giác nhưng sóng biển cuồn cuộn dâng trào trong lòng. Cô toan đứng dậy, khóe môi run rẩy, nhưng y lại cười bảo: “Khoan vội tạ ơn, nàng hiểu mà. ”
Cô gật đầu, kìm nén những lời khấu tạ sắp sửa vọt ra miệng. Cô hiểu, cô đương nhiên là hiểu rồi. Y chính là người thi ân vọng báo, cái y cần chính là sự báo đáp đồng đẳng hoặc là to lớn hơn! Nhưng không sao, hoàn toàn không hề chi, cô không quan tâm y cần cô làm điều gì, chỉ cần tâm nguyện của cô hoàn thành, tất cả những thứ khác cô đều không quan tâm!
Vân Hi đột nhiên đưa tay ôm lấy cô. Cô đã chịu đựng đến cực hạn rồi, cô không muốn cũng không mong rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai, dù là vì vui mừng hay bi ai, cô cần phải duy trì sự đoan trang cao quý của mình! Nếu như muốn thỏa nguyện của cô, vậy thì nên thỏa cả mong ước này!
Y biết cô đang khóc, là vì vui mừng, mãn nguyện, đồng thời cũng vì mệt mỏi. Điều cô muốn, thực ra chẳng là gì cả. Đúng là thế, danh tiếng, thanh danh nhà họ Lạc Chính, đối với y chẳng qua chỉ là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với cô, nó là điều khao khát cả đời, là gánh nặng mà giờ giờ phút phút cũng không được buông lỏng. Cô mệt mỏi vì danh tiếng, nhưng lại không thể dằn co. Bởi vì cô là một phần của họ Lạc Chính, là hy vọng để nhà họ Lạc Chính tiến đến thế tộc. Đạt được danh tiếng, chưa chắc gì cô sẽ hạnh phúc, nhưng đánh mất danh tiếng, cô nhất định sẽ đau khổ cả đời.
Cô không hỏi y muốn cô làm những gì. Y biết, dù nói bất kỳ điều gì cô cũng sẽ thực hiện, và nhất định sẽ làm rất tốt. Nhưng nếu điều y cần, cô vốn dĩ không có thì y nên làm thế nào đây? Mùng một tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, trong ao sen, những cánh hoa sen đang nở sớm, cây phù dung bên bờ đứng khoe dáng. Thái giám đều được đổi cung trang từ màu xanh đậm thành màu xanh nhạt. Cung nữ thay cung y màu hồng và trắng nhàn nhạt, hệt như những cánh hoa đang lướt trong cung. Qua tiết Đoan Ngọ thì sẽ vào hạ, ti trưởng nội phủ cũng phải chuẩn bị bổng lộc cho một quý mới, đồng thời cũng gần kề ngày hoàng thượng khởi hành, tất cả mọi sự chuẩn bị đã bắt đầu đi vào giai đoạn cuối.
Chính ngay lúc ấy, Quý Phi gặp Tông Đường Lệnh và Cư An Phủ, hai nội vụ huyện môn bắt đầu thanh lý những con mọt trong nội cung. Việc này khởi nguồn từ chuyện Trịnh Phụng Viên tố cáo với Quý Phi rằng Ti Chưởng cục cắt xén chi tiêu của cung phi: Một bộ váy mặc thường thu hơn 5 trượng tơ lụa, mùa đông thì lấy than đen thay cho than trắng; những thứ được chia phần hàng tháng cũng bị đổi thành thứ phẩm, lấy cũ xem như mới. Việc này vừa bùng lên, lập tức có rất nhiều phi tần cấp thấp hùa theo, bảo rằng ti chưởng cục thân là phủ môn phân phối, trưởng sự thái giám trục lợi bên trong, thu tiền hối lộ, dẫn đến những người không chi tiền thì bị khấu trừ trong bổng lộc hàng tháng, nhưng thân phận họ thấp hèn nên có tức giận thì cũng không dám lên tiếng.
Quý Phi nay đã danh tiếng lẫy lừng hậu cung, không ai không kiêng nệ. Cô vừa lên tiếng, nào còn ai dám trì trệ. Ngay tức thì, Đại phu Tông Đường Lệnh – Sở Bang Tấn sau Tông Đường Lệnh tổng quản thái giám Trịnh Thành An, cùng Uông Thành Hải của Cư An Phủ phò trợ Quý Phi xử lý việc này. Ti chưởng cục là một trong hai phủ bên dưới của Cư An Phủ, phụ trách phân phối chi tiêu nội vụ, Hành Chấp Phủ thì quản lý những công việc liên quan đến xuất hành. Lợi lộc của Ti Trưởng Cục, hậu cung ai ai cũng biết. Dưới cục có tam ti lục trưởng, không bộ phận nào không dính líu đến chi tiêu thường ngày, tất cả cung nữ thái giám của các bộ phận đa số đều là thân tín thái hậu, thái hậu nay đã lùi dần, ai cung biết Quý Phi sớm muộn cũng sẽ đi đến bước này.
Phi Tâm chờ đến tận bây giờ mới hành động, một là vì cô cần một loạt những chứng cứ xác thật và có hiệu quả, chỉnh đốn hậu cung trước, nắm quyền chủ động mới có thể dựa vào đó quan sát động tĩnh mọi người, và qua đó cũng cài thêm tai mắt thu thập chứng cứ. Thứ hai là vì cô cần một người chịu ra mặt thay cô, không sợ hứng chịu liên lụy. Người này phải phù hợp ba điều kiện, thứ nhất phải là phi tần, thứ hai cô ta đã thực sự gặp phải sự đối đãi đó, thứ ba là Phi Tâm nhất thiết phải khống chế nổi cô ta để không gặp cảnh tráo trở phản lại. Trịnh Phụng Viên vừa đúng phù hợp cả ba điều kiện này. Hơn nữa, Phi Tâm và cô ta không hề có bất kỳ sự giao thiệp nào trong bốn năm qua nên sẽ không dễ bị người ta nghi ngờ. Đến đây thì Tú Linh mới hiểu tại sao Quý Phi lại nói người này có thể dùng được.
Mấy hôm nay Phi Tâm rất mệt, vừa phải trông coi công việc tiết Đoan ngọ, ngày 16 lại phải lo kết thúc hậu cần chuẩn bị của nội phủ cho chuyến Nam Tuần, lại còn phải điều tra vụ án trong Ti Chưởng Cục. Mỗi vụ một việc đều không thể có bất kỳ sai sót gì, cô ước chi mình có ba đầu sáu tay thì tốt biết mấy. Nhưng mấy hôm nay cô cũng tìm được sự bình thản mà trước giờ chưa bao giờ có, còn điều gì có thể khiến người ta tăng thêm động lực hơn việc từng bước từng bước tiến gần mục tiêu nữa? Có điều gì khiến người ta hân hoan hơn là nhận được sự tin cậy của hoàng thượng? Còn có điều gì khiến người ta sung sướng bằng việc sắp được gặp lại người thân?
Nếu cô có thể sớm tỏ lòng trung thành, có lẽ đã không phải vòng vo mất trắng 4 năm trời. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, dưới sự quản lý của cô, hậu cung ắt sẽ thanh bình, hòa thuận, ai nấy an phận thủ thường!
Thiên hạ chỉ có lòng tin là khó tìm
Phi Tâm đặt bát canh trước mặt y, sau đó khẽ giọng nói: “Hoàng thượng, mấy hôm nay thần thiếp vẫn đốc thúc các phủ làm việc, mọi thứ đều suôn sẻ. Nhưng mấy hôm trước có phi tần đến than thở rằng có nô tài bòn rút chi tiêu của họ.”
“Hở= Hửm?” Vân Hi nhìn sắc mặt của cô, đôi mày khẽ nhướn lên: “Các cung có chi tiêu đều có thể tra theo sổ sách. Kẻ nào to gan dám phát tài? như vậy? ”
“Thần thiếp vốn không muốn phiền hoàng thượng, nhưng thần thiếp suy nghĩ rất nhiều, các ti huyện môn trong nội phủ, dù bảo rằng việc chấp trưởng trong cung không liên can tới dân gian, nhưng nội cung cũng như một gia đình lớn, các tỉ muội cùng sống với nhau, nếu ti phủ tổng có những kẻ dối trên lừa dưới, không những sẽ phá vỡ quy tắc mà còn khiến các tỷ muội khó thuận hòa. Nay sắp phải Nam tuần, thần thiếp e rằng khi hoàng thượng rời cung thì sự việc lại càng khó lường, nội cung bất an, cũng sẽ quấy nhiễu chuyến đi tuần của hoàng thượng. Vì thế hai hôm nay thần thiếp muốn gặp Tông Đường, Cung An để cùng giải quyết chuyện này. ” Phi Tâm nhẹ nhàng mở lời, “Nếu điều tra ra là thật thì ắt phải trừng trị nghiêm khắc, tuyển hiền tài khác nhậm chức thì hơn.”
Vân Hi nở nụ cười khó có thể nhận ra: “Là ai đã than thở với nàng? Ai có thể khiến Quý Phi xem trọng như vậy? ”
Phi Tâm đáp: “Trịnh Phụng Viên, Tân Phụng Viên, Lâm Phụng Thị ở Dục Cảnh Cung, nếu hoàng thượng không tin có thể đích thân….”
“Trẫm không muốn đích thân triệu kiến, Quý Phi thay trẫm hỏi là được. ” Vân Hi vừa ăn vừa nói: “Dùng người thì không nghi ngờ, trẫm tin nàng. ”
Phi Tâm sững sờ, lần đầu y nói như vậy: Trẫm tin nàng! Lần này, cô bắt đầu mượn Trịnh Phụng Viên để đưa tay đến các cửa trong nội phủ. Cô phải đào tạo tâm phúc của mình để gánh vác trọng trách, từng bước nắm giữ hậu cung. Đây cũng là công dụng của Trịnh Phụng Viên, là cái giá cô ta phải trả khi đưa mẫu thân vào cung. Đây không chỉ là lòng trung thành của cô, mà còn có cả tham vọng của cô. Nhưng y vẫn nói rằng, Trẫm tin nàng!
“Hoàng thượng…..” khi cô vừa định mở miệng, y bỗng nhiên ném đũa xuống, nghiêng người về phía cô, đưa tay ra, ngón tay đang phủi phủi huyệt thái dương của cô. Cô hơi thờ người ra, không cầm lòng được ngước mắt lên nhìn, chạm phải đôi mắt sáng rực của y.
“Trẫm còn tưởng nàng lại đụng phải đâu đó rồi bầm tím, thì ra là lọ nghẹ. ” 4 ngón tay y vịn vào đầu cô, ngón trỏ dụi dụi vài cái, khiến gương mặt cô chợt đỏ lên.
Cô nhìn y chăm chăm, thấy y miễn cười nói: “Sao lại dính ở đó nhỉ? ” Như thể đang quở trách, nhưng lại rất dịu dàng, khiến cô cũng bất giác nở nụ cười: “Thần thiếp cũng không biết.”
Y nhìn cô, ánh mắt chăm chú, như hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa. Cô cũng không dám động đậy, để mặt má đào dần dần trở nên nóng bỏng, trông rất ngốc nghếch. Tay y khẽ trượt xuống, choàng qua sau cổ cô: “Trẫm ở đây nàng không thoải mái sao? ” Lời này y đã từng nói, nhưng lúc này, lại càng tỏ ra ảm đạm, khiến trong lòng Phi Tâm trào dâng một cảm giác xót xa không thể diễn tả.
“Thần thiếp không dám. ” Lời này cô cũng không chỉ nói một lần rồi, nhưng lúc này cũng có cảm giác chan chát.
Hai người im lặng nhìn nhau, hệt như hai bức điêu khắc, nhưng ánh mắt giao nhau lại giống như gió mây đang lưu chuyển, hài hòa như thế. Tựa như cách xa ngàn dặm. Hồi lâu sau, y thở dài: “Thực ra những điều nàng muốn cũng chẳng đáng là chi, do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng. ”
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của y, trong phút chốc chợt thấy mừng mừng tủi tủi. Hai người bên nhau lúc nào cũng ngượng ngùng, thì ra là vì cả hai chưa hiểu rõ điều đối phương cần. Câu nói đó của y, do trước kia trẫm chưa nhìn rõ nàng, thật sự đã đả động vào tim cô, khiến đôi mắt cô ngấn lệ, và có chút run rẩy.
“Nam tuần lần này, trẫm sẽ cho nàng thỏa nguyện. ” Lời nói tiếp theo của y khiến Phi Tâm trừng to mắt, nước mắt lập tức òa xuống, cơ thể run bần bật, cảm giác nhưng sóng biển cuồn cuộn dâng trào trong lòng. Cô toan đứng dậy, khóe môi run rẩy, nhưng y lại cười bảo: “Khoan vội tạ ơn, nàng hiểu mà. ”
Cô gật đầu, kìm nén những lời khấu tạ sắp sửa vọt ra miệng. Cô hiểu, cô đương nhiên là hiểu rồi. Y chính là người thi ân vọng báo, cái y cần chính là sự báo đáp đồng đẳng hoặc là to lớn hơn! Nhưng không sao, hoàn toàn không hề chi, cô không quan tâm y cần cô làm điều gì, chỉ cần tâm nguyện của cô hoàn thành, tất cả những thứ khác cô đều không quan tâm!
Vân Hi đột nhiên đưa tay ôm lấy cô. Cô đã chịu đựng đến cực hạn rồi, cô không muốn cũng không mong rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai, dù là vì vui mừng hay bi ai, cô cần phải duy trì sự đoan trang cao quý của mình! Nếu như muốn thỏa nguyện của cô, vậy thì nên thỏa cả mong ước này!
Y biết cô đang khóc, là vì vui mừng, mãn nguyện, đồng thời cũng vì mệt mỏi. Điều cô muốn, thực ra chẳng là gì cả. Đúng là thế, danh tiếng, thanh danh nhà họ Lạc Chính, đối với y chẳng qua chỉ là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với cô, nó là điều khao khát cả đời, là gánh nặng mà giờ giờ phút phút cũng không được buông lỏng. Cô mệt mỏi vì danh tiếng, nhưng lại không thể dằn co. Bởi vì cô là một phần của họ Lạc Chính, là hy vọng để nhà họ Lạc Chính tiến đến thế tộc. Đạt được danh tiếng, chưa chắc gì cô sẽ hạnh phúc, nhưng đánh mất danh tiếng, cô nhất định sẽ đau khổ cả đời.
Cô không hỏi y muốn cô làm những gì. Y biết, dù nói bất kỳ điều gì cô cũng sẽ thực hiện, và nhất định sẽ làm rất tốt. Nhưng nếu điều y cần, cô vốn dĩ không có thì y nên làm thế nào đây? Mùng một tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, trong ao sen, những cánh hoa sen đang nở sớm, cây phù dung bên bờ đứng khoe dáng. Thái giám đều được đổi cung trang từ màu xanh đậm thành màu xanh nhạt. Cung nữ thay cung y màu hồng và trắng nhàn nhạt, hệt như những cánh hoa đang lướt trong cung. Qua tiết Đoan Ngọ thì sẽ vào hạ, ti trưởng nội phủ cũng phải chuẩn bị bổng lộc cho một quý mới, đồng thời cũng gần kề ngày hoàng thượng khởi hành, tất cả mọi sự chuẩn bị đã bắt đầu đi vào giai đoạn cuối.
Chính ngay lúc ấy, Quý Phi gặp Tông Đường Lệnh và Cư An Phủ, hai nội vụ huyện môn bắt đầu thanh lý những con mọt trong nội cung. Việc này khởi nguồn từ chuyện Trịnh Phụng Viên tố cáo với Quý Phi rằng Ti Chưởng cục cắt xén chi tiêu của cung phi: Một bộ váy mặc thường thu hơn 5 trượng tơ lụa, mùa đông thì lấy than đen thay cho than trắng; những thứ được chia phần hàng tháng cũng bị đổi thành thứ phẩm, lấy cũ xem như mới. Việc này vừa bùng lên, lập tức có rất nhiều phi tần cấp thấp hùa theo, bảo rằng ti chưởng cục thân là phủ môn phân phối, trưởng sự thái giám trục lợi bên trong, thu tiền hối lộ, dẫn đến những người không chi tiền thì bị khấu trừ trong bổng lộc hàng tháng, nhưng thân phận họ thấp hèn nên có tức giận thì cũng không dám lên tiếng.
Quý Phi nay đã danh tiếng lẫy lừng hậu cung, không ai không kiêng nệ. Cô vừa lên tiếng, nào còn ai dám trì trệ. Ngay tức thì, Đại phu Tông Đường Lệnh – Sở Bang Tấn sau Tông Đường Lệnh tổng quản thái giám Trịnh Thành An, cùng Uông Thành Hải của Cư An Phủ phò trợ Quý Phi xử lý việc này. Ti chưởng cục là một trong hai phủ bên dưới của Cư An Phủ, phụ trách phân phối chi tiêu nội vụ, Hành Chấp Phủ thì quản lý những công việc liên quan đến xuất hành. Lợi lộc của Ti Trưởng Cục, hậu cung ai ai cũng biết. Dưới cục có tam ti lục trưởng, không bộ phận nào không dính líu đến chi tiêu thường ngày, tất cả cung nữ thái giám của các bộ phận đa số đều là thân tín thái hậu, thái hậu nay đã lùi dần, ai cung biết Quý Phi sớm muộn cũng sẽ đi đến bước này.
Phi Tâm chờ đến tận bây giờ mới hành động, một là vì cô cần một loạt những chứng cứ xác thật và có hiệu quả, chỉnh đốn hậu cung trước, nắm quyền chủ động mới có thể dựa vào đó quan sát động tĩnh mọi người, và qua đó cũng cài thêm tai mắt thu thập chứng cứ. Thứ hai là vì cô cần một người chịu ra mặt thay cô, không sợ hứng chịu liên lụy. Người này phải phù hợp ba điều kiện, thứ nhất phải là phi tần, thứ hai cô ta đã thực sự gặp phải sự đối đãi đó, thứ ba là Phi Tâm nhất thiết phải khống chế nổi cô ta để không gặp cảnh tráo trở phản lại. Trịnh Phụng Viên vừa đúng phù hợp cả ba điều kiện này. Hơn nữa, Phi Tâm và cô ta không hề có bất kỳ sự giao thiệp nào trong bốn năm qua nên sẽ không dễ bị người ta nghi ngờ. Đến đây thì Tú Linh mới hiểu tại sao Quý Phi lại nói người này có thể dùng được.
Mấy hôm nay Phi Tâm rất mệt, vừa phải trông coi công việc tiết Đoan ngọ, ngày 16 lại phải lo kết thúc hậu cần chuẩn bị của nội phủ cho chuyến Nam Tuần, lại còn phải điều tra vụ án trong Ti Chưởng Cục. Mỗi vụ một việc đều không thể có bất kỳ sai sót gì, cô ước chi mình có ba đầu sáu tay thì tốt biết mấy. Nhưng mấy hôm nay cô cũng tìm được sự bình thản mà trước giờ chưa bao giờ có, còn điều gì có thể khiến người ta tăng thêm động lực hơn việc từng bước từng bước tiến gần mục tiêu nữa? Có điều gì khiến người ta hân hoan hơn là nhận được sự tin cậy của hoàng thượng? Còn có điều gì khiến người ta sung sướng bằng việc sắp được gặp lại người thân?
Nếu cô có thể sớm tỏ lòng trung thành, có lẽ đã không phải vòng vo mất trắng 4 năm trời. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, dưới sự quản lý của cô, hậu cung ắt sẽ thanh bình, hòa thuận, ai nấy an phận thủ thường!
Danh sách chương