Hai người rảo bước dọc theo hành lang gấp khúc, tiến về phía tiểu đình. Từ xa đã nhìn thấy Hãn Vân xách mép váy hớt hải chạy tới, thần tình bối rối gấp gáp. Trữ Tử Mộc nhíu mày, ý tứ trách cứ nàng sao có thể thất thố như thế, đang định cất lời khiển trách lại nghe thấy nàng thấp giọng kinh hô,
"Quý phi nương nương, Thanh Sanh... cùng Tô tiểu thư... xảy ra xô xát, còn... động thủ rồi", Trữ Tử Mộc cùng Tô Mộ Hàn liếc mắt nhìn nhau, đều là kinh ngạc khó tin, nhưng cũng không nhiều lời dài dòng, bước nhanh về phía tiểu đình.
Nhìn cảnh tượng bên trong hỗn loạn không chịu nổi. Cao điểm, trà xanh, mực đen vung vãi đầy trên nền gạch, chậu tử đằng cũng nứt vỡ, hai người trong đình đều một thân y phục dính mực, trang dung lộn xộn, chỉ một chữ, loạn.
"Dừng tay! Xảy ra chuyện gì!", thần sắc Trữ Tử Mộc càng lạnh xuống, tức giận đến phát uy, giọng nói đanh thép mà lạnh lẽo, lộ ra phật ý.
"Tiện nhân ngu ngốc này làm đổ mực ra tranh vẽ của nương nương, còn đổ lên trên người dân nữ", Tô Hoan Hỉ, lúc này y phục loang lổ mực đen, kéo cánh tay Thanh Sanh tới, không cho nàng đi, tay còn sâu kín dùng sức bấm nàng một cái, làm cho nàng đau đến giãy dụa, không nói được lời nào. Theo lời Tô Hoan Hỉ, Trữ Tử Mộc nhìn về phía bức họa của nàng, quả nhiên là loang lổ mực đen, cũng cảm thấy đáng tiếc, hiếm khi lắm nàng mới nổi hứng vẽ một lần.
"Tiện nhân ngu ngốc, dám cả gan đẩy bổn tiểu thư", "Đồ ngu!", Tô Hoan Hỉ liều mạng bấm tay Thanh Sanh, gằn giọng quát tháo, nàng bị đau, bộ dạng ủy khuất điên cuồng giãy dụa đấu tranh, búi tóc toán loạn, xõa xuống phủ trên mặt, che đi biểu tình của nàng. Hai người lại bắt đầu giằng co thành một đoàn, giẫm nát cao điểm trên mặt đất, dính lên trên đôi giày gấm thêu thùa tinh xảo của Tô Hoan Hỉ.
"Thanh Sanh, ngừng lại! Hãn Vân, mau ngăn hai người lại, còn ra thể thống gì!", Trữ Tử Mộc nhíu mày càng sâu, ngày càng mất hứng, ngữ khí trở nên bất thiện.
"Tiểu muội, còn không mau đi thay y phục", Tô Mộ Hàn cũng trầm giọng, ánh mắt không vừa lòng nhìn Tô Hoan Hỉ, thầm nghĩ, tiểu muội vẫn còn là nữ tử chưa xuất giá, vậy mà lại ngang nhiên mà mất quy củ như thế.
"Ca ca, rõ ràng là tiện nhân ngu ngốc này làm hỏng bức họa của nương nương! Mới vừa nãy còn làm đổ mực lên người muội, lại còn khinh bạc muội a", Tô Hoan Hỉ nghe huynh trưởng lên tiếng lại càng ngang ngược, nàng thầm nghĩ, tranh của Quý phi bị kẻ ngốc này làm hỏng, hẳn là nương nương sẽ thay mình xả giận, để xem đồ ngu ngốc này sẽ bị trừng phạt như thế nào.
"Thanh Sanh! Ngươi làm cái gì! Sao có thể thất lễ với Tô tiểu thư!", khinh bạc? Trữ Tử Mộc vốn không định trách mắng Thanh Sanh, nhưng hai từ này nghe vào tai lại làm nàng mơ hồ, trong lòng nổi lửa, bắt đầu không tự chủ mà cao giọng quát tháo.
Hai người bị Hãn Vân tách ra, Thanh Sanh cúi đầu, váy dài thanh sam đều loang lổ mực đen, bởi vì giãy dụa giằng co mà đầu tóc cũng loạn thành một đoàn, mấy sợi rũ xuống, che đi ánh mắt. Nàng thở hổn hển, hiển nhiên là tốn không ít sức lực giằng co giãy dụa. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt người đối diện đôi môi đen sì màu mực, còn có vài giọt mực đặc theo khóe miệng chảy xuống nhỏ trên cổ áo nhăn nhúm, lan thành những hình thù quái dị. Nước mắt kìm lại, to như hạt đậu lòng vòng trong hốc mắt vẫn không rơi xuống, nàng có chút dại đi, rống lên,
"Ta không phải kẻ ngu!", "Ta không ngu!", bộ dạng quật cường hướng về phía Trữ Tử Mộc mà thét, sợi tóc rũ xuống bên thái dương, che đi ánh mắt mang vài phần hận ý quen thuộc mà xa lạ đã lâu không thấy ở nàng, làm cho lòng Trữ Tử Mộc nổi sóng. Nàng cũng trầm mặc không nói gì, chỉ rời ánh mắt nhìn về phía Tô Hoan Hỉ, không khí lại càng đông đặc lạnh lẽo.
"Nương nương, Tô tiểu thư nói mực này là mực trầm hương, uống rất ngon, làm cho Thanh Sanh uống, nô tỳ quản không được. Mực đắng, nàng mới phun ra, đổ lên trên tranh, còn dính vào y phục của tiểu thư. Mà Tô tiểu thư không hài lòng, kéo nàng đứng lên quát mắng, nhưng Thanh Sanh không thuận theo, giằng co thành một đoàn cho nên... cho nên Thanh Sanh mới thất lễ, vô ý động chạm vào Tô tiểu thư mà thôi, không phải là khinh bạc gì đó...", Hãn Vân thấy tình thế ngày càng trầm mặc, lên tiếng giải thích nói đỡ cho Thanh Sanh.
"Còn già mồm chối cãi, bảo ngươi uống mực ngươi cũng uống, không phải đồ ngu thì là cái gì!", Tô Hoan Hỉ vẫn lớn tiếng quát tháo, ỷ lại có ca ca, không nể mà mắng nhiếc.
Trữ Tử Mộc đã sớm nổi lửa trong lòng, nghe được lời này thì hoàn toàn bùng phát rồi. Chân mày nhếch lên, mắt phượng nheo lại nhìn chằm chằm Tô Hoan Hỉ, nhẹ nhàng xoay xoay hộ giáp đeo ở ngón út. Tô Mộ Hàn nhìn thế, biết là đã chạm tới giới hạn của nàng, định tiến tới kéo Tô Hoan Hỉ ra, nhưng không kịp nữa rồi, Trữ Tử Mộc đã một đường tiến tới trước mặt hai người kia, bàn tay giơ lên, động tác thuần thục ưu nhã đến cực điểm, nhưng lại là một cái tát giáng xuống không nương tay. Thanh Sanh theo bản năng rụt đầu lại, nhưng thanh âm thanh thúy lại phát ra bên tai nàng, là rơi trên mặt Tô Hoan Hỉ, trong tích tắc liền sưng lên, lưu lại dấu năm ngón tay cùng một vết đỏ do hộ giáp xẹt qua.
Tô Hoan Hỉ ngây ngẩn cả người, đứng lặng như trời trồng. Nàng là ấu nữ, từ nhỏ Tô gia đã thương yêu nuông chiều nàng, có bao giờ bị đánh thẳng tay như thế. Một tay che má, thần tình thập phần là không thể tin nổi, trong mắt bắt đầu lấp lánh nước, không cam lòng miễn cưỡng cúi đầu. Thanh Sanh nhìn thấy một màn này, mắt trừng lớn như muốn rớt con ngươi ra ngoài, chằm chằm nhìn Trữ Tử Mộc, nhìn thấy nàng thản nhiên phẩy ống tay phượng bào cho thật phẳng phiu, xoa hai tay vào nhau, sau cùng là chắp lại phía trước, thập phần nhàn nhã thuần thục.
"Cũng chỉ là một bức vẽ, hỏng rồi thì thôi. Người của bổn cung, không tới phiên ngươi có quyền lên tiếng", thanh âm vang vọng như trảm đinh chặt sắt, nhưng đối với Thanh Sanh lại ấm áp trong trẻo như ánh nắng tháng tư, bao nhiêu quật cường tức giận đều bị hóa thành nước, kìm không được mà rơi xuống từng giọt, trong suốt như trân châu.
"Tiểu muội trước giờ tùy hứng, xin nương nương rộng lượng tha thứ", Tô Mộ Hàn biết Trữ Tử Mộc bị chọc giận không nhẹ, mà Tô Hoan Hỉ vẫn đứng đó cứng ngắc, không chịu tạ lỗi, vội vàng thay tiểu muội đỡ lời,
"Quả thật là tính tình tùy hứng ngỗ nghịch. Hôm trước Tô Thái thú có nói đến chuyện tuyển tú nữ năm sau, ngươi thay bổn cung chuyển lời cho Tô Thái thú, nói rằng tính tình Tô tiểu thư sợ là không thích hợp với hoàng cung, sớm ngày tìm người môn đăng hộ đối gả cho thôi, chuyện tuyển tú, tốt nhất không nên nhắc lại".
Trữ Tử Mộc vừa nói ra lời này, sắc mặt Tô Hoan Hỉ trong chớp mắt thành chuyển thành tái nhợt. Nàng vẫn tự phụ nàng có dung mạo xinh đẹp, sinh ra vốn là để được tuyển tú vào cung, ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng, mà đây cũng là tâm nguyện của nàng. Lần này Trữ Quý phi phượng giá Tô Châu, vốn là một thời cơ tốt, cho nên nàng đã cầu xin phụ thân không biết bao nhiêu lần, để nói tốt cho nàng mấy câu trước mặt Quý phi, tương lai có thể được nâng đỡ vào cung, vào cung rồi, cũng có chỗ dựa vững chắc.
Nhưng hôm nay Trữ Tử Mộc lại nói một câu, liền hủy diệt hết những mong đợi của nàng. Đời này sợ là nàng chỉ có thể gả cho một tên công tử, hay là quan viên nào đó, miễn sao môn đăng hộ đối, vậy là hết rồi. Cũng vẫn là tại tiện nhân ngu ngốc này, Tô Hoan Hỉ giận dữ trong lòng, trừng trừng lườm Thanh Sanh, như là chỉ tiếc không thể giết chết nàng chỉ bằng ánh mắt.
"Đúng vậy, cẩn tuân ý chỉ nương nương, mạt tướng nhất định sẽ giáo huấn muội muội thật tốt", sắc mặt Tô Mộ Hàn cũng đông lạnh lại, ánh mắt không cảm xúc nhìn Tô Hoan Hỉ, lại sâu kín nhìn sang Trữ Tử Mộc, dẫn Tô Hoan Hỉ cáo lui.
Sau khi huynh muội Tô gia rời khỏi, Trữ Tử Mộc mới quay đầu nhìn Thanh Sanh đang đứng ở một bên, thấy nàng cúi đầu, hai tay nắm góc áo, nước mắt vẫn còn rơi xuống thành giọt. Nước mắt như giọt sương đọng trên lá lúc sáng sớm, trong suốt tinh khiết, trong lòng Trữ Tử Mộc lại cảm thấy hối hận, sao nàng lại có thể hiểu lầm Thanh Sanh đây? Mặc dù nàng mất trí nhớ, tâm tính đơn thuần như hài tử, nhưng cũng là hiểu chuyện, không bao giờ gây rối.
"Hãn Vân, đưa Thanh Sanh đi rửa mặt sạch sẽ", Trữ Tử Mộc phân phó, hòa hoãn nhìn Thanh Sanh. Mặt mũi dính đầy mực đen, nước mắt ướt má, ánh mắt ủy khuất nhìn nàng. Trữ Tử Mộc kiềm chế sự mềm yếu cùng rung động trong lòng, miễn cưỡng xoay người đưa lưng về phía nàng, sống lưng có chút cứng ngắc.
Ngày hôm sau, phượng giá lại lên đường. Tô gia hộ tống đến tận cổng thành, Tô Mộ Hàn vẫn là một thân khôi giáp bạch ngân, vải choàng rực đỏ như lửa, ngũ quan tuấn tú phóng khoáng, giữa mày kiếm ẩn giấu sát ý. Tô Thái thú cũng tới, đứng trước ngọc lộ, nhã nhặn mở lời,
"Tô Chi Niên cùng quan viên Tô Châu cung tiễn Quý phi nương nương, tuổi già sức yếu đành để khuyển tử Tô Mộ Hàn theo hộ tống phượng giá nương nương an toàn đến Dương Châu. Xin nương nương chuyển ba lạy của vi thần tới trước linh tiền Trữ Tướng quân, còn có lời thăm hỏi của Tô gia đến các vị tướng quân Trữ gia",
Trữ Tử Mộc mỉm cười, gật đầu tạ ơn. Tô Mộ Hàn bái biệt phụ thân, phi người lên thân ngựa, tay cầm ngân thương, yên lặng một lát rồi bỗng nhiên quát lớn, thanh âm vang vọng như tiếng trống trận,
"Bắt đầu xuất phát!"
"Rõ!",
Đoàn người nghe lệnh, người ngựa chậm rãi cất bước.
---Hết chương 66---
Editor lảm nhảm:
*cạn lời*
*khóc ngàn dòng sông cho nữ chủ*
Phi belike: *bốp*, *nhân vật phụ của phụ mà dám động vào chồng bà*
Sanh belike: *đừng ỷ chụy đang ngốc mà ăn hiếp chụy, chụy tỉnh là chụy trả đủ*