Nghe Thanh Trúc nói người này là Dụ Tần phi, bởi huynh trưởng nàng khi đó là Nha phủ Việt Châu đã lợi dụng nạn thiên tai mà ăn hối lộ, sau đó bị Hoàng Thượng chu di cửu tộc, mà Dụ Tần khi đứng ra cầu tình giúp người nhà thì cũng vạ lây, bị phế truất xuống Trường Trữ cung, tâm cam nhục nhã, cả ngày luôn im lặng không nói một lời, như chỉ đang sống một cách tạm bợ.
Thanh Sanh sải bước tới cướp được kéo, từ trung y màu trắng xé ra một miếng vải, đưa lên trên vết thương thật nhanh liền buộc chặt để cầm máu, khi đó Thanh Trúc mới hoàn hồn rắc kim sang dược lên vết thương, rồi lại cẩn thận băng bó lại.
Hít vào một hơi, trong mắt Dụ Tần lóe ra một tia đau đớn rồi thần sắc lại phục hồi như cũ, Thanh Sanh yên lặng thản nhiên nhìn nàng hỏi: "Đau sao?", nhưng Dụ Tần vẫn là im lặng không lên tiếng, ánh mắt mơ hồ lại phục hồi, nét mặt như bất cần. Khi một phen náo loạn đã qua, mọi người mới tới vây quanh, Thanh Sanh phân phó Thanh Trúc đưa mấy tiểu chủ si ngốc kia vào phòng. Mấy tiểu chủ khác thì đứng trước cửa nhìn đầy kinh ngạc, họ luôn luôn thiếu dũng khí sống, luôn luôn không dám đối mặt với thực tế, luôn nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống, nếu không thì cũng là luôn u uất im lặng, thân thể héo tàn như tượng gỗ, muốn kết thúc cuộc đời.
Thanh Sanh nhìn Dụ Tần vẻ mặt đang hoảng hốt, giơ tay lên giáng xuống một cái tát nặng nề trên gương mặt trắng nõn mà trong suốt của Dụ Tần, lưu lại vết sưng đỏ. Dụ Tần vẫn hoảng hốt như cũ, ánh mặt bắn về phía Thanh Sanh, nhưng ánh mắt đó lại như trống rỗng không đáy.
Thanh Sanh nắm người nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nói:
"Người nào bản thân đau đớn, người nào phải nhận lấy một cái tát, người nào cổ tay nhận vết thương? Dẫu vậy gia đình ngươi vẫn là đã bị diệt môn!", lời này vừa thốt ra trong mắt Dụ Tần đột lên hiện lên vài tia giận giữa cùng hận ý điên cuồng, vừa cố đè nén xuống lại nghe:
"Người nào quả thật vô dụng, để người khác đánh, để dao cắt thịt, vẫn là bất lực nhìn tính mạng gia môn bị đoạt đi?", ánh mắt Dụ Tần giờ đây cuồng loạn, cúi đầu đưa hai tay bịt lỗ tai, rù rì nói: "Đừng nói nữa, không nên nói nữa.."
Thanh Sanh bắt lấy giữ hai tay của nàng, thậm chí tay trái cố ý đè vào vết thương trên cổ tay nàng, nhằm dùng đau đớn bắt nàng nhìn mình, "Cái chết của ngươi chỉ chứng minh ngươi hèn yếu nhu nhược, chỉ có sự sống mới có ý nghĩa, ngươi không thể trốn tránh. Kể từ thời khắc ngươi tiến cung, ngươi cùng gia tộc ngươi đều được hưởng vinh quang, ngươi phải vác gánh nặng trên vai. Khi họ qua đời, ngươi chỉ có thể thay họ sống, chịu khổ thay họ. Tự kết liễu sự sống giờ đây chỉ có thể chứng minh rằng ngươi là một kẻ vô dụng!"
Thanh Sanh quay đầu ngó chừng mấy tiểu chủ kia, lại lớn tiếng nói: "Thời khắc đó các ngươi thử ngẫm lại xem, vì một người mà các ngươi một đời khổ luyện cầm kì thi họa, ghi tạc nữ giới đức. Vì một người mà các ngươi lục đục nơi hậu cung, người chết ta sống. Lại vì một người mà buông rơi tính mạng mình. Thử hỏi xem liệu có đáng giá?"
"Các ngươi đã từng sống vì chính bản thân mình chưa?" Thần sắc Dụ Tần hơi biến chuyển, hiện lên vẻ thê lương, mà ba người kia nét mặt cũng như đang suy nghĩ điều gì.
"Ngươi đã từng thoải mái cười to, từng phóng khoáng mà yêu, từng vui sướng vì làm được chuyện muốn làm?"
" Các ngươi đã từng gặp người nào đối tốt với ngươi mà không vì mục đích? Không để tâm đến thân phận, địa vị, dung mạo hay gia thế của ngươi, ở Trường Trữ cung này các ngươi chỉ có hai bàn tay trắng, ở đây không tồn tại thứ gọi là giàu sang, các ngươi coi như đã chết một lần. Vậy ở đây, các ngươi có cơ hội thứ hai để vì mình mà sống , nơi này cho phép các ngươi thoải mái cười to, lên tiếng ca hát, nhảy múa tận tình, không phải để ý hay bị gò bó bởi những quy củ kia, không phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề trên vai. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống, sống hết mình, như vậy là đủ."
Nhìn trong mắt Dụ Tần đã có tia sức sống, Thanh Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, lại quay ra nói với Thanh Trúc, sau này mỗi ngày cứ giờ Thìn (7-9 am) gọi các nàng rồi đưa tới phòng này để xây dựng lại ý thức. Thanh Trúc mơ mơ màng màng gật đầu.
Xong xuôi Thanh Sanh xoay người trở ra rồi đuổi mọi người trở về để Thanh Trúc quét dọn phòng. Bỗng khóe mắt thấy được thân ảnh bạch sắc thon dài đang đứng ở cửa, là Đoan Hậu. Đoan Hậu nhàn nhạt liếc nhìn Thanh Sanh một cái liền xoay người đi.
Dìu Dụ Tần vào bên trong phòng, trước tiên nàng đem ngoại sam nhuộm đầy máu bỏ đi, sau đó lấy xiêm y sạch sẽ định hầu hạ giúp nàng mặc vào lại thấy Dụ Tần chỉ đang mặc trung y đứng sau bình phong,thân ảnh gầy gò lộ ra tấm lưng với vai gầy gò lộ xương như đá lởm chởm, vòng eo trong suốt. Thầm nghĩ nữ tử này quả thật đã chịu quá nhiều khổ sở.
Ở Trường Trữ cung này, mỗi người đều đắm chìm trong bi thương ai oán của bản thân, làm sao còn có thể đi an ủi người khác, thế nên buồn tủi trong lòng cứ ứ đọng chồng chất không cách nào phát tiết trừ giải, khó tránh khỏi đi đến ngõ cụt bế tắc.
Tâm giống như bị bàn tay nào đó nắm chặt chua xót đến khó chịu, Thanh Sanh liền đi tới phía sau cầm quần áo phủ thêm lên bả vai nàng, hai tay vây quanh bao lấy thân thể gầy gò, chỉ cảm thấy người trong ngực thân hình chấn động không nhúc nhích.
Thanh Sanh cao hơn Dụ Tần nửa đầu, cằm vừa vặn chống đỡ trên đỉnh đầu nàng, hô hấp phả vào làm tóc đen tung bay, đem nàng che thật chặt trong ngực. Bỗng nhiên lẳng lặng, từ từ nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ truyền ra từ lồng ngực, rồi sau đó biến thành khóc rống. Thấy nàng khóc đến thở không ra hơi nên duỗi tay vỗ vỗ, bàn tay giơ lên hạ xuống từ từ, thấy người trong ngực dần bình tâm yên tĩnh trở lại mới dìu nàng đến giường đặt nằm xuống. Chỉ chốc lát Dụ Tần đã liền ngủ say.
Thanh Sanh lại đi ra bồn nước lấy khăn lau sạch sẽ nước mắt cùng vết máu trên người Dụ Tần, đứng dậy tinh tế ngắm nhìn. Gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, lông mày nhỏ nhắn như trăng khuyết, môi nhạt không còn chút máu đóng chặt, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy những vết đỏ trên môi mà lúc trước hàm răng đã cắn lên. Nữ nhân nhu nhược như vậy mà giờ đây trở nên điên cuồng đến thế, Thanh Sanh đành thở dài một hơi rồi rời khỏi phòng.
Thanh Sanh trước kia khi ở hiện đại là một người lạnh lùng xa cách, thế nhưng lại lao tâm khổ tứ lấy hết năng lượng để lo lắng chăm sóc người nơi này, có lẽ là vì nhìn họ đáng thương, lại có lẽ học cách dung nhập vào thế giới này để tận lực thoát khỏi sự cô đơn, tận lực đạt được sự tán thành.
Đáng sợ nhất chính là sự im lặng cô tịch, tựa như mọi âm thanh đều biến mất, tất cả đều bị bóng tối bao phủ, ở một thế giới nào đó mà ta hoàn toàn không biết gì về nó, ở một thế giới mà không ai hiểu ta, rồi ta sẽ bị nỗi cô quạnh không thể giải thoát kia bao phủ lấy, đẩy ta xuống vực sâu cô độc vô tận, vậy có lẽ ta rồi cũng sẽ trở thành điên cuồng như họ, họ cũng bị nhốt trong cái thế giới o ép đầy cô đơn oán niệm này, mà Thanh Sanh, lúc này đây nàng cũng đang bị nhốt trong cái thế giới như vậy.
Làm một chút chuyện cho nữ nhân Trường Trữ cung, làm bản thân rơi vào nơi đây, Thanh Sanh cảm thấy trong lòng bị áp nặng nề đến hô hấp cũng khó khăn, lấy ra từ trong y phục một cây sáo trúc hôm trước Thanh Trúc đã nhờ người làm, ngồi xếp chân trên thềm đá, mặc một vận thanh sam, lấy hơi nhẹ nhẹ, tiếng sáo liền toát ra bay lên trên bầu trời yên tĩnh, âm thanh cao vút, to rõ du dương, vang dội quanh quẩn bay vào từng ngóc ngách Trường Trữ cung. Thổi xong một khúc trong lòng liền có một cỗ ngạo nghễ đánh tới, không khỏi hát lên mấy vần của khúc "Kiêu Ngạo":
Dõi mắt nhìn bầu trời, mang một thân siêu nhiên cuồng ngạo, không cho mây mù chặn đường ta, ta bay cao hơn tiên hạc;
Quên hết ân oán, một lần đi khắp trời cao biển rộng, nghênh đón màu sắc đầy trời, ôm chúng ta vào lòng;
Khám phá đủ chuyện trên đời, xông phá mưa tiễn phong đao, hồng trần thong thả chỉ có ngươi, là đồng đạo tri tâm bên ta.
---Hết chương 3---