Ngoài cung, tiếng đàn dần dần biến mất. Trăng treo ngọn cây, Thanh Sanh không nhúc nhích, đứng nghiêm lặng bên cổng lớn.
Trong tẩm điện phồn hoa như thác đổ, mà ngoài này gió rít đến thê lương. Hôm nay cuối cùng nàng cũng tấu Phượng Minh cầm, cười cười nói nói, là để hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên Hoàng thượng đó sao? Tiếng đàn thánh thót mà mãnh liệt, mỗi một tiếng ngân truyền ra đều như rơi vào lòng Thanh Sanh, tạo nên từng đợt sóng rung động, tựa như có một ngón tay mềm mại vô hình quét qua trong lòng nàng. Đau đớn chua xót, nước mắt không kìm được mà tuôn ra. Nàng mở to hai mắt, cật lực nuốt nuốt nước mắt vào trong, mà khổ sở trong lòng thì cứ theo tiếng đàn mà lan tràn, vô pháp ngăn chặn.
Cung nữ ra tới cổng, đưa đèn lồng ra dò xét nhìn nàng một cái, lại quay trở về. Cửa cung nặng trịch đã đóng chặt, bốn phía lâm vào bóng tối, trầm mặc não nề. Ánh trăng yếu ớt phủ lên vạn vật, rơi đầy vai áo Thanh Sanh. Nàng hai mắt đong đầy nước, mà lại cố chấp quật cường không cho nước mắt rơi xuống, ánh mắt chằm chằm vào cổng lớn, tựa như nàng có thể xuyên thấu lớp cổng dày mà nhìn vào trong.
“Ngữ Nhi”, “Ngữ Nhi...”, thanh âm quyến luyến mà nặng nề khổ sở.
“Ta sao có thể cho phép ai khác động vào nàng”.
“Hứa với ta, đừng bao giờ để ai nhìn thấy nàng lúc này”.
Trong đầu vô thức chạy qua những lời nàng đã nói với Đoan Hậu.
“Bổn cung là Hoàng hậu, cả đời cũng sẽ vẫn là người của Hoàng thượng”, trong thoáng chốc câu nói này lại chém ngang, giờ phút này như một lưỡi đao đâm vào lòng nàng.
Một giấc mộng ngắn ngủi, yếu ớt dễ vỡ như bong bóng.
Cuối cùng người vẫn quay trở lại làm Hoàng hậu của người, mà ta, vẫn là làm một cung nữ của ta.
Nghĩ đến đây, nàng mệt mỏi đến u mê. Chân mềm nhũn khuỵu xuống ngã ngồi trên mặt đất. Đêm đầu đông hàn ý thấm vào tận xương. Hai tay nàng ôm lấy đầu gối, lưng dựa vào tường đá lạnh lẽo, ngửa đầu hướng lên nhìn ánh trăng le lói.
“Bất quá cũng chỉ là một bức tường gạch, vậy mà ranh giới như hào sâu biển rộng, ngay cả dũng khí cùng nhau vượt qua cũng không có, mà nếu có cũng là không thể”.
“Mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng đã trở lại, mà thế giới nhỏ bé của ta lại biến mất”.
“Ngay cả lời cáo biệt cũng không có sao?”.
Trời đã tảng sáng, một tên tiểu thái giám chạy ra mở cửa, nhìn thấy bên góc có một thân ảnh thanh sam đang núp ở đó. Mặt tái ngắt, môi không có một tia huyết sắc, cả người phát run mà gương mặt cứng ngắc như đóng băng. Chạy tới nói:
“Ngươi mau đi đi, Hoàng thượng chuẩn bị lâm triều, đừng cản thánh giá”, Thanh Sanh nhúc nhích đứng dậy, mà đôi chân mềm nhũn vô lực lại phục xuống trên mặt đất. Xoa bóp bàn chân cứng ngắc, chợt, một giọt nước lạnh như băng rơi ngang qua mặt, trượt xuống cằm. Nàng giương mắt, tuyết đã bay đầy trời. Trận tuyết đầu đông, phiêu diêu mà thản nhiên rơi xuống mặt đất, tan chảy thành nước.
A, ông trời cũng đang khóc, Thanh Sanh cười khẽ, đứng lên chỉnh lại y phục, hai cánh tay khẳng khiu ôm lấy hai vai. Bỗng nhiên hốc mắt nóng lên, trào ra lệ nóng, như bốc lên hơi nóng đối nghịch với khí lạnh xung quanh. Trên mặt ẩm ướt vừa nóng lại vừa lạnh, cũng không phân biệt nổi đâu là tuyết đâu là nước mắt nữa rồi. Nước mắt tuôn ra, mà tuyết lạnh lại thấm ngược vào trong lòng, làm cho nàng tê liệt, cả một khoảng tĩnh mịch không thể lấp đầy.
Tuyết rơi càng dày, tới khi trở về đến Mộc Hà cung, cả người Thanh Sanh gần như đã bị bao phủ bởi tuyết, vải bông dày đã bị tuyết lạnh tan chảy thấm ướt đẫm, tóc dài đã ướt hết, môi tái đi, khớp ngón tay nàng cũng đã bị lạnh đến cứng ngắc không còn chút tri giác.
Mới bước chân vào đến cổng lớn, đã thấy một thân ảnh hồng y cẩm bào chói lọi đứng nghiêm dưới mái hiên, cổ áo dựng cao chạm cằm, bên vai có một lớp khăn lông hồ ly tuyết trắng phủ ngang. Thanh Sanh tiến lại gần, đầu gối cứng ngắc miễn cưỡng gập lại chậm rãi quỳ xuống.
“Lời bổn cung nói ngươi đều đã quên?”, giọng nói uy lệ từ trên truyền xuống, Thanh Sanh cả tâm trí đều đã thành vô hồn, cũng không giải thích gì thêm, dập đầu nói,
“Nô tì biết lỗi, mong nương nương trách phạt”. Cẩm Vân đứng một bên, hừ lạnh phụ hoạ,
“Không có sự cho phép của nương nương, dám tự ý xuất cung”.
“Cẩm Vân, ngươi nói phạt thế nào cho thích đáng”, Trữ Quý phi hỏi lại.
“Nô tì nghĩ nên phạt nàng, cho nàng quỳ dưới tuyết đi”, lại sai người lấy một chậu đồng chứa đầy nước tới, để cho Thanh Sanh giơ lên ngang đầu. Nàng chịu lạnh nguyên một đêm, tứ chi đã tê liệt rồi, giơ chậu đồng lên mà thân thể lảo đảo như muốn đổ xuống.
“Nếu làm rớt ra ngoài một giọt nước thì tối nay đừng mong được ăn cơm”, Cẩm Vân vẫn chưa hết bực tức, lạnh giọng nói thêm.
“Đêm qua ngươi đi đâu?”, Trữ Quý phi hỏi, mà Thanh Sanh chỉ cúi đầu không đáp. Cẩm Vân lại hùng hổ tiến lên giáng xuống sườn má nàng một bạt tai.
“Nương nương hỏi, ngươi phải thành thật trả lời”.
Thanh Sanh trầm mặc nhìn thẳng, Trữ Quý phi cũng nhìn thẳng xuống nàng, như xoáy vào mắt nàng, thấy được con ngươi nàng vô hồn như tượng đá.
“Ngươi không nói bổn cung cũng biết. Hiện tại ai cũng đều biết nô tài của Mộc Hà cung đứng cả một đêm bên ngoài Phượng Tê cung, người ngoài không biết không chừng đều đang oán thầm bổn cung, Trữ Quý phi lại sai người đi làm chuyện nghe lén góc tường? Ngươi tự nói xem, có đáng phạt hay không”.
Tuyết rơi càng dày đặc, chậu đồng đầy tuyết lại càng nặng. Cẩm Vân mang một cái bàn tới, cùng với trà nóng cùng điểm tâm, phục vụ cho Trữ Quý đang ngồi dưới mái hiên. Nàng ngồi đó nhàn nhã thưởng thức một nô tỳ không quyền không thế đang quỳ giữa sân, vai bị tuyết bao phủ trắng xoá, cánh tay cứng ngắc, mà trên trán lại rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh. Một trận gió thổi tới, hàn ý thấu triệt thấm vào từng sợi dây thần kinh.
Nước tuyết tan chảy trong chậu chảy dọc xuống, Thanh Sanh ngay đến thở cũng không dám. Tuyết rơi dày đặc làm cho nước trong chậu tràn ra, rỉ từng giọt dọc theo cánh tay nàng, rơi trên mặt nàng. Nước đá lạnh ngắt làm cho cả người nàng phát run, rốt cục lí trí không thắng được cơ thể nữa, tay biến mềm nhũn, cả chậu nước đá đổ ập xuống trên người.
Y phục vốn cũng bị tuyết thấm ướt, hiện tại lại càng ướt sũng đến thảm thương. Cái lạnh thấm vào từng thớ thịt, lan tràn trong huyết quản. Tiếng chậu đồng rơi trên nền đá phát ra thanh âm thanh thuý chói tai, phá vỡ không khí tĩnh mịch.
“Nương nương, chậu đồng rơi rồi, nô tì đi lấy chậu khác”, Cẩm Vân nói đệm. Trữ Quý phi tay vân vê miệng chén trà, nheo mắt đánh giá thân ảnh thanh sam đang chết lặng phía dưới. Y phục ướt đẫm dính sát vào người, so với lúc ở Trường Trữ cung đã gầy đi không ít, lạnh run trong gió rét lại càng lộ ra vẻ suy yếu bạc nhược.
“Thôi, bỏ đi. Chúng ta vào trong”, Trữ Quý phi khoát tay nói nhẹ. Một lúc sau Thanh Sanh mới từ từ đứng dậy khỏi vũng nước, co rúm người kéo bước về phòng. Thay quần áo trong nằm thẳng tắp trên giường nhìn trên trần gỗ, nước mắt không ngừng chảy ra nơi khoé mắt, tâm trống rỗng, thần sắc như tro tàn.
Sáng sớm, Phượng Tê cung. Đoan Nhược Hoa một thân trung y bạch sắc, đứng thẳng lưng đứng nhìn ra cửa sổ. Gió lạnh từ ngoài thổi vào, quét qua mái tóc mềm nhẹ như nước của nàng, theo gió mà bay phiêu phiêu, rũ trên đầu vai. Thỉnh thoảng có bông tuyết bay vào phớt qua mặt nàng, mà cũng như thấm vào lòng nàng, nhịp tim hỗn loạn mà thần sắc lại trống rỗng. Thân ảnh thon gầy, bóng lưng tiêu điều.
Vân Khuynh đẩy cửa vào thấy cảnh tượng như vậy, thở dài. Lấy áo lông hồ ly bên giường choàng lên vai nàng, “Đầu đông rồi, nương nương bảo trọng phượng thể”. Đoan Nhược Hoa như không nghe thấy, Vân Khuynh cũng chỉ giúp nàng ngồi xuống bên bàn trang điểm, tay cầm lược gỗ trầm hương lên, nhẹ nhàng chải. Hồi lâu sau mới lên tiếng,
“Đêm qua nàng ở bên ngoài cổng lớn một đêm, thiên hàn địa đống”.
Đoan Nhược Hoa nhìn gương đồng, gương mặt giờ đây không mang phấn son mới hiện lên vẻ gầy gò tái nhợt, trong mắt loé lên một tia sáng.
“Nàng, vẫn khoẻ chứ?”
“Tiểu thái giám nói nàng đêm qua ngồi bên góc tường, lạnh phát run, mặt tái xanh, đến sáng sớm lúc đuổi nàng đi nàng mới rời khỏi”.
“Nàng vẫn như vậy, rất cứng đầu”.
Vân Khuynh đem tóc Đoan Nhược Hoa búi cao lên, lấy ra kim trâm phượng thuý nạm ngọc dát vàng, tinh xảo chói mắt. Đoan Nhược Hoa liếc mắt qua gương, nói:
“Bỏ đi, dùng trâm ngọc là được rồi”.
“Người đã được phục vị, nay đang ở Phượng Tê cung, không thể nào còn giống như xưa, nương nương...”, Vân Khuynh thấy sắc mặt nàng không tốt, đến đây cũng không nói nữa.
“Thanh Trúc sắp xếp ổn cả rồi chứ?”, “Đã dàn xếp xong, nàng đã được giao việc trong Phượng Tê cung”, Vân Khuynh đáp.
“Như vậy thì tốt, thường xuyên để mắt đến nàng một chút”, Đoan Nhược Hoa vuốt ve cây trâm ngọc, nói.
---Hết chương 23---
Editor lảm nhảm: Trong 1 chương, bị Hậu ngược tâm bị Phi ngược thân... Thôi Thanh hãy về đội iem :(((