Chân trời xa xa, hai con tuấn mã băng băng qua rừng cây tươi tốt, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi qua khe lá.
"Giá."
Nữ tử áo tím ngồi trên lưng ngựa ra sức quất roi, trong ánh mắt nàng chỉ có thiếu niên phía trước, nàng cắn môi: "Công tử, ngài chậm một chút." Nàng hình như rất nôn nóng, lúc quay đầu lại, phía sau ngoại trừ cây cối um tùm cũng không còn gì khác. Thị vệ đi theo bọn họ sớm đã bị ném xa vạn dặm.
Thiếu niên lên lưng ngựa màu nâu quay đầu nhìn lại, sau đó lộ ra ý cười đắc ý: "Ninh Nhi, thế mà ngươi cũng có thể đuổi kịp. Quả nhiên là chân truyền của Mạnh thúc thúc."
Mạnh Ninh bất đắc dĩ nhíu mày, thở hổn hển nói: "Chúng ta vẫn là đi chậm một chút, bọn thị vệ phía sau còn theo chưa kịp!"
"Không cần, ngươi biết ta không có kiên nhẫn đứng chờ mà!" Ánh mắt Tĩnh Nhi trầm xuống, roi ngựa trong tay giơ cao, lại hung hăng đánh tới. Lúc này, khu rừng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng "Lộc cộc" của vó ngựa.
Mạnh Ninh cắn răng, chỉ đành thúc ngựa đuổi theo.
Quang Khải năm thứ mười chín, vừa lúc Thái tử hồi kinh được một năm, thân thể hoàng đế ngày càng sa sút. Nghe đồn Thiên Sơn có tuyết liên có thể trị được bách bệnh, Thái tử liền không màng cản trở, nhất định phải tự mình lên núi hái thuốc về chế dược. Mạnh Trường Dạ can ngăn không được, chỉ đành phái thị vệ tinh nhuệ đi theo. Sở Linh Tê cũng không yên tâm, liền kêu Mạnh Ninh lên đường đồng hành.
Nhìn bóng dáng phía trước, Mạnh Ninh không khỏi thở dài, truyền thuyết kể rằng tuyết liên cứ tháng bảy mỗi năm sẽ nở hoa, hiện tại chỉ mới vào đầu tháng sau, bọn họ lên đường dù sao vẫn còn sớm một tháng. Nếu có thể tìm được thì tốt, chỉ sợ lên núi rồi, cái gì cũng chẳng có.
Bàn tay nắm cương ngựa không tự giác mà xiết chặt, Mạnh Ninh còn nghe nói tuyết liên hoa cứ năm năm lại kết quả một lần, mà năm nay không biết có thể vừa lúc tuyết liên nở hay không.
Mạnh Ninh than thở một tiếng, hiếu tâm của Thái tử trời cao chứng giám, chỉ mong lần này đừng thất bại.
Lá cây trên cao nhè nhẹ bay xuống, chậm rãi rơi qua trước mặt Mạnh Ninh, nàng cưỡi ngựa phóng qua, lúc hoàn hồn mới phát hiện thiếu niên trước mặt sớm đã chẳng thấy đâu.
Mạnh Ninh chấn động, nàng vừa rồi chỉ lỡ xuất thần, lại không nghĩ thời gian ngắn ngủi như vậy lại bỏ xa người trước mặt.
"Công tử! Công tử!"
Thanh âm nữ tử xuyên qua rừng cây, nhưng lúc này lại không nghe người nọ đáp lại. Mạnh Ninh lạnh giọng "Giá" một tiếng, vội vàng chạy về phía trước.
Con ngựa màu nâu phóng rất nhanh, giờ phút này Tĩnh Nhi chỉ một lòng muốn chạy tới Thiên Sơn, hoàn toàn không chú ý tới phía sau đã không còn bóng người. Đến trước một tháng nàng không lo, chỉ lo bản thân tới chậm.
"Giá." Nàng cắn răng quất roi đi tiếp.
Đúng lúc này, phía trước tựa hồ có thứ gì động đậy.
Tĩnh Nhi nhíu may, đang lúc do dự không biết có nên giảm tốc độ hay không, đột nhiên, có thứ gì đó xuyên qua không khí bay tới. Tĩnh Nhi cả kinh, cúi người né qua, "Đinh" một tiếng, một cây phi tiêu thẳng tắp cắm trên thân cây phía sau.
Không đợi nàng thở dốc, đằng trước càng nhiều phi tiêu bắn lại.
Một quả đột nhiên phi trúng chân ngựa, con ngựa đau đớn rống lên một tiếng, đem người bên trên hất xuống mặt đất. Tĩnh Nhi thuận thế lăn về một vòng, duỗi tay cầm lấy vỏ kiếm, chỉ là trường kiếm chưa kịp rời khỏi vỏ, phía trước lại phóng tới một tràng phi tiêu.
Tĩnh Nhi nhíu mày thật sâu, lúc nay phi tiêu từ bốn phương tám hướng bắn lại, căn bản là không muốn cho nàng né tránh. Nàng cắn răng, chỉ có thể thuận thế nhảy lên thân cây bên cạnh.
Xung quanh thân cây nơi nơi đều cắm đầy phi tiêu, Tĩnh Nhi lạnh giọng quát: "Kẻ nào?"
"Ha ha ha, có phải ngươi nên rút kiếm thể hiện công phu hay không?" Thanh âm đắc ý vang lên, "Tiểu tử thúi, bổn thiếu gia tìm ngươi thật vất vả. Từ Biên Tái tới đây, thật không ngờ bổn thiếu gia có thể bắn được ngươi. Người đâu, bắn cho ta. Ngày đó ở Biên Tái ngươi chỉnh bổn thiếu gia, hôm nay bổn thiếu gia phải đòi cả vốn lẫn lời!"
"Giá."
Nữ tử áo tím ngồi trên lưng ngựa ra sức quất roi, trong ánh mắt nàng chỉ có thiếu niên phía trước, nàng cắn môi: "Công tử, ngài chậm một chút." Nàng hình như rất nôn nóng, lúc quay đầu lại, phía sau ngoại trừ cây cối um tùm cũng không còn gì khác. Thị vệ đi theo bọn họ sớm đã bị ném xa vạn dặm.
Thiếu niên lên lưng ngựa màu nâu quay đầu nhìn lại, sau đó lộ ra ý cười đắc ý: "Ninh Nhi, thế mà ngươi cũng có thể đuổi kịp. Quả nhiên là chân truyền của Mạnh thúc thúc."
Mạnh Ninh bất đắc dĩ nhíu mày, thở hổn hển nói: "Chúng ta vẫn là đi chậm một chút, bọn thị vệ phía sau còn theo chưa kịp!"
"Không cần, ngươi biết ta không có kiên nhẫn đứng chờ mà!" Ánh mắt Tĩnh Nhi trầm xuống, roi ngựa trong tay giơ cao, lại hung hăng đánh tới. Lúc này, khu rừng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng "Lộc cộc" của vó ngựa.
Mạnh Ninh cắn răng, chỉ đành thúc ngựa đuổi theo.
Quang Khải năm thứ mười chín, vừa lúc Thái tử hồi kinh được một năm, thân thể hoàng đế ngày càng sa sút. Nghe đồn Thiên Sơn có tuyết liên có thể trị được bách bệnh, Thái tử liền không màng cản trở, nhất định phải tự mình lên núi hái thuốc về chế dược. Mạnh Trường Dạ can ngăn không được, chỉ đành phái thị vệ tinh nhuệ đi theo. Sở Linh Tê cũng không yên tâm, liền kêu Mạnh Ninh lên đường đồng hành.
Nhìn bóng dáng phía trước, Mạnh Ninh không khỏi thở dài, truyền thuyết kể rằng tuyết liên cứ tháng bảy mỗi năm sẽ nở hoa, hiện tại chỉ mới vào đầu tháng sau, bọn họ lên đường dù sao vẫn còn sớm một tháng. Nếu có thể tìm được thì tốt, chỉ sợ lên núi rồi, cái gì cũng chẳng có.
Bàn tay nắm cương ngựa không tự giác mà xiết chặt, Mạnh Ninh còn nghe nói tuyết liên hoa cứ năm năm lại kết quả một lần, mà năm nay không biết có thể vừa lúc tuyết liên nở hay không.
Mạnh Ninh than thở một tiếng, hiếu tâm của Thái tử trời cao chứng giám, chỉ mong lần này đừng thất bại.
Lá cây trên cao nhè nhẹ bay xuống, chậm rãi rơi qua trước mặt Mạnh Ninh, nàng cưỡi ngựa phóng qua, lúc hoàn hồn mới phát hiện thiếu niên trước mặt sớm đã chẳng thấy đâu.
Mạnh Ninh chấn động, nàng vừa rồi chỉ lỡ xuất thần, lại không nghĩ thời gian ngắn ngủi như vậy lại bỏ xa người trước mặt.
"Công tử! Công tử!"
Thanh âm nữ tử xuyên qua rừng cây, nhưng lúc này lại không nghe người nọ đáp lại. Mạnh Ninh lạnh giọng "Giá" một tiếng, vội vàng chạy về phía trước.
Con ngựa màu nâu phóng rất nhanh, giờ phút này Tĩnh Nhi chỉ một lòng muốn chạy tới Thiên Sơn, hoàn toàn không chú ý tới phía sau đã không còn bóng người. Đến trước một tháng nàng không lo, chỉ lo bản thân tới chậm.
"Giá." Nàng cắn răng quất roi đi tiếp.
Đúng lúc này, phía trước tựa hồ có thứ gì động đậy.
Tĩnh Nhi nhíu may, đang lúc do dự không biết có nên giảm tốc độ hay không, đột nhiên, có thứ gì đó xuyên qua không khí bay tới. Tĩnh Nhi cả kinh, cúi người né qua, "Đinh" một tiếng, một cây phi tiêu thẳng tắp cắm trên thân cây phía sau.
Không đợi nàng thở dốc, đằng trước càng nhiều phi tiêu bắn lại.
Một quả đột nhiên phi trúng chân ngựa, con ngựa đau đớn rống lên một tiếng, đem người bên trên hất xuống mặt đất. Tĩnh Nhi thuận thế lăn về một vòng, duỗi tay cầm lấy vỏ kiếm, chỉ là trường kiếm chưa kịp rời khỏi vỏ, phía trước lại phóng tới một tràng phi tiêu.
Tĩnh Nhi nhíu mày thật sâu, lúc nay phi tiêu từ bốn phương tám hướng bắn lại, căn bản là không muốn cho nàng né tránh. Nàng cắn răng, chỉ có thể thuận thế nhảy lên thân cây bên cạnh.
Xung quanh thân cây nơi nơi đều cắm đầy phi tiêu, Tĩnh Nhi lạnh giọng quát: "Kẻ nào?"
"Ha ha ha, có phải ngươi nên rút kiếm thể hiện công phu hay không?" Thanh âm đắc ý vang lên, "Tiểu tử thúi, bổn thiếu gia tìm ngươi thật vất vả. Từ Biên Tái tới đây, thật không ngờ bổn thiếu gia có thể bắn được ngươi. Người đâu, bắn cho ta. Ngày đó ở Biên Tái ngươi chỉnh bổn thiếu gia, hôm nay bổn thiếu gia phải đòi cả vốn lẫn lời!"
Danh sách chương