Câu này vừa nói ra.
"Người giàu có" bị Dung Hoan ôm:...
Ô Diệp Vũ bị mắng đến mặt xanh mét, giống như nước đang sôi ùng ục bọt khí: "Này, cô có ý gì hả!"
Phó Tư Diễn lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô đây, bạn gái tôi uống say, nói chuyện không cố kỵ. Em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng mong cô đừng làm khó dễ em ấy."
Lời của anh vô cùng uyển chuyển, thật ra là đang nói: Đừng có đụng vào bạn gái tôi.
Ô Diệp Vũ cảm thấy người đàn ông trước mắt này có phong thái chững chạc trời sinh, cô ta há miệng nhưng chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng.
Dung Hoan mắng xong câu đó thì không nói nữa, vùi đầu vào ngực Phó Tư Diễn, anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, trong mắt ngập sự cưng chiều bất lực, cuối cùng bế cô lên.
Lúc ngẩng đầu nhìn Ô Diệp Vũ, sắc mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng, quét mắt liếc cô ta một cái rồi đưa Dung Hoan đi.
Ô Diệp Vũ tức đến bốc khói.
Phó Tư Diễn bế Dung Hoan lên xe, nói với Kế Sâm: "Về khách sạn."
Dung Hoan vẫn luôn ôm bả vai Phó Tư Diễn, dính vào người anh, khuôn mặt trắng như sứ giờ đã đỏ như táo, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.
Kế Sâm thấy cảnh này thì lập tức hiểu chuyện kéo màn chắn của ghế sau lên.
Lúc này cô gái nhỏ cảm thấy nóng người, nhích tới nhích lui trong ngực anh, Phó Tư Diễn chỉ có thể đè chặt cô lại, trầm giọng cảnh cáo: "Lộn xộn nữa sẽ ném em xuống xe."
"Tư Diễn..."
"Ngoan nào, đưa em về ngay đây."
Cô chợt cười ngốc vài tiếng, cũng chọc anh cười, anh đè cằm cô lại khiến cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, khẽ hỏi: "Cười cái gì?"
"Người giàu có --" Cô nháy đôi mắt trong trẻo nhìn anh.
Anh nhếch môi, cào cào cằm cô: "Biết anh là người giàu có rồi à?"
Cô còn chưa kịp nói anh đã không nhịn được mà chặn môi cô, vị cồn làm say lòng người lan ra giữa răng môi khiến người ta say đắm.
Sau cùng anh dừng lại, dằn d.ục vọng đang cồn cào xuống, cắn vành tai cô: "Nhóc con, về rồi lại phạt em."
...
Kế Sâm như là biết suy nghĩ này của Phó Tư Diễn, anh ta đạp hết chân ga, chưa đến mười phút đã dừng xe trước khách sạn.
Đặt phòng xong, Kế Sâm đưa thẻ phòng cho Phó Tư Diễn rồi rời đi, anh bế cô gái nhỏ đi đến căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Cửa "tít" mở khóa, anh mở cửa đi vào. cắm thẻ vào khe cắm ở cửa.
Dung Hoan dụi đôi mắt mơ màng, khẽ nói: "Về đến nhà..."
"Ừ." Anh đặt cô lên sofa, đi rót cho cô ly nước, đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, đưa nước cho cô uống, anh nhẹ nhàng vén mớ tóc đang che đôi mắt cô: "Sao tối nay lại uống rượu?"
Cô ngoan ngoãn nhận sai: "Rất nhiều người đều uống, em không thể không uống, em cũng không muốn uống đâu..."
Anh đau lòng nói: "Sau này dù là bất kì trường hợp nào, em đều có thể không uống."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên dời tầm mắt, liếc nhìn đĩa trái đào trên bàn trà, ánh mắt sáng lên: "Có đào ăn kìa!"
"Muốn ăn à?"
"Vâng vâng."
Anh cầm đào đi rửa sạch rồi quay lại gọt vỏ giúp cô, Dung Hoan nhìn quả đào, miệng chóp chép, lắc lắc chân, giống như một đứa trẻ con.
Anh gọt xong, đưa đào cho cô, Dung Hoan cắn một miếng, nước đào ngọt lịm đầy miệng: "Ngọt ghê, Tư Diễn anh có muốn ăn thử không?"
Anh mỉm cười kéo cô qua, hôn một hồi rồi phụ họa: "Ừ, đúng là ngọt vô cùng."
"Em mời anh ăn đào..."
Anh sờ đầu cô: "Em ngọt hơn đào."
Cô bĩu môi, ăn hết trái đào thì vươn người, nói với anh: "Tư Diễn, em muốn tắm, người em toàn mồ hôi."
"Được, anh xả nước tắm cho em."
Một lát sau anh đi ra gọi cô, cô đưa tay làm nũng: "Muốn bế."
Anh bế cô lên đưa vào phòng tắm, lúc định thả xuống thì cô gái nhỏ vẫn bám chặt trên người khiến giọng nói của anh khàn đi: "Không muốn tắm à, hửm?"
Nghe vậy, mấy giây sau, cô tự cởi nút áo, từng nút từng nút, dường như xem anh là người trong suốt.
Mắt anh đỏ lên giữ tay cô lại, cô ngơ ngác nhìn anh, giọng điệu lẫn vẻ mặt đều rất chi là vô tội: "Anh làm gì vậy..."
"Em đang làm gì đó?"
"Em muốn tắm, cởi q.uần áo á?"
Giọng điệu này, hoàn toàn là cây ngay không sợ chết đứng.
Cô đúng là.
Khiêu chiến sự tự chủ của anh hết lần này đến lần khác.
Hẳn là cô đã say bí tỉ nên mới dám làm ra động tác như vậy, anh đè cô lên cửa sổ kính phòng tắm, cúi đầu cắn cằm cô.
Cuối cùng cô mở lời xin tha anh mới buông tay cô ra rồi đặt cô xuống, cô ngoan ngoãn đi vào tắm.
Anh day chân mày, nở nụ cười bất lực.
Tắm xong, Dung Hoan khoác áo choàng tắm đi ra, đi đến trước mặt Phó Tư Diễn đang ngồi nghe điện thoại trong phòng ngủ, gọi một tiếng: "Đến lượt anh tắm đó."
Vũ Lương ở đầu bên kia điện thoại: "Khụ khụ khụ..." Anh không nghe nhầm thì là giòn của Dung Hoan: "Tình hình gì đây Phó Tư Diễn, các cậu nhanh như vậy đã bắt đầu sự nghiệp tạo đời sau vĩ đại rồi à?"
Phó Tư Diễn: "... Câm miệng cậu lại đi."
Vũ Lương cười khoái trá, anh ấy sờ sờ cằm nói một cách thản nhiên: "Không dễ dàng gì, nghẹn ba chục năm, bị cô nhóc nhà người ta làm cho dằn không nổi."
"Tít tít tít --"
Ối cúp điện thoại luôn rồi, Vũ Lương cười.
Bên Phó Tư Diễn, bị lời nói của Vũ Lương đâm cho một kích, hơn nữa dáng vẻ của Dung Hoan tối nay đã khiến anh khó mà khắc chế được, nhìn bé thỏ con không nói thêm câu nào mà ngoan ngoãn bò lên giường, vén chăn nằm vào, cuối cùng còn thò đầu ra lén nhìn anh.
Đáng yêu chết mất, muốn nhào nặn.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, ba mươi phút sau đi ra ngoài, cô gái nhỏ đã nằm yên.
Anh nằm bên cạnh cô, kéo chăn lại ôm bé thỏ vào lòng, dịu dàng hôn cô, từ đỉnh đầu đến cánh môi.
Dung Hoan triệt để bị anh làm cho tỉnh, men say đã tản đi đôi chút, bây giờ cô đã tỉnh táo, ngượng đến đỏ mặt.
Anh mỉm cười nói: "Lá gan vừa nãy đâu rồi?"
Cô xụ mặt xuống không dám nói câu nào, anh xoa đầu cô bảo: "Lúc nãy sao lại đáng yêu vậy chứ?"
Câu này không biết đụng chạm điểm nào của cô gái nhỏ, tận mấy phút sau cô vẫn im lặng, cảm xúc như bị trùng xuống, anh nhanh chóng nhận ra, dỗ cô: "Hoan Hoan sao thế?"
Lúc đầu cô còn khong muốn thừa nhận, sau đó cũng nói thật: "Anh cảm thấy vừa nãy em say mới đáng yêu, vậy có phải bình thường em không say thì không đáng yêu không?"
Phó Tư Diễn: "???"
Có đôi khi mạch não của con gái khiến người ta kinh ngạc.
Anh không nói lời nào, chỉ đột nhiên chống người lên, xoay người thì thầm bên tai cô: "Ai nói chứ, chỉ cần là em, thế nào cũng đáng yêu. Đặc biệt là lúc bị anh đè dưới người... Cực đáng yêu."
Mặt cô càng đỏ hơn, muốn đẩy anh xuống.
Anh cầm tay cô, đầu ngón tay anh bắt đầu nắm quyền chủ động, Dung Hoan cũng hiểu việc nam nữ, có điều cô vẫn luôn ôm tâm lý vừa sợ vừa mong với loại chuyện này, nụ hôn dịu dàng của anh nhanh chóng khiến cô bình tĩnh lại, anh mỉm cười, thì thầm gì đó bên tai cô, mặt cô lại đỏ hơn.
Lúc đầu cô còn muốn từ chối, nhưng càng về sau cơ thể càng nhũn đi, anh cúi đầu nhìn cả người cô gái nhỏ màu hồng đào, ánh mắt cũng thay đổi.
Sau cùng, đầu cô vụt lóe lên, nước mắt ứa ra khóe mắt, khóc thút thít muốn đánh anh.
Anh cười khàn, cắn lỗ tai cô: "Thích không?"
"Ưm..."
"Chỉ mới bắt đầu thôi mà em đã không chịu nổi rồi."
Đầu óc Dung Hoan vẫn còn chếnh choáng, chỉ cảm thấy hai người lại tiến thêm một bước, cảm giác ngượng ngùng ngọt ngào này lan tỏa khắp toàn thân cô, khiến lòng cô nhộn nhạo.
Anh hỏi cô: "Nhóc con có ghét anh không?"
Cô chớp chớp mắt mờ mịt nhìn anh, anh khều chóp mũi cô giải thích: "Anh sợ dọa em."
Cô khẽ lắc đầu, anh mỉm cười xoa đầu cô: "Buồn ngủ không?"
"Hơi hơi..." Cô còn nhân tiện ngáp một cái.
"Em nhắm mắt lại ngủ đi, anh ở cạnh em."
Cô nghe lời nhắm mắt lại, bị anh ôm vào lòng lần nữa.
...
Hôm sau, hai người ngủ đến lúc mặt trời lên cao, Dung Hoan thức dậy, trở người lại bị anh vô thức ôm vào lòng, cô im lặng mỉm cười ngọt ngào.
Lúc này, giọng nói trầm khàn của anh vang lên: "Chào buổi sáng Hoan Hoan."
Hóa ra anh dậy rồi à??? "Chào buổi sáng Tư Diễn --" Cô thì thầm.
Anh dịu dàng hỏi: "Nhóc con, hôm nay muốn đi đâu nào?"
Cô xoay người nhìn về phía anh: "Ơ, hôm nay anh không đi làm ạ?"
"Hôm qua đã giải quyết xong hết rồi, em muốn thử dạo thành phố W không? Anh đi với em."
"Vâng ạ!" Cô cười vui vẻ.
Anh mỉm cười nắn mặt cô: "Đi rửa mặt trước đã, anh gọi người đưa bữa sáng lên."
Cô vội bò xuống giường đi vào phòng tắm, rửa mặt xong đi ra ăn sáng cùng Phó Tư Diễn, đang định ra ngoài thì thấy trời âm u, dấu hiệu của mưa gió sắp đến.
"Hình như trời sắp mưa..." Cô xem dự báo thời tiết trên điện thoại.
"Vậy còn muốn ra ngoài không?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu: "Trời mưa hay là thôi đi, hay là chúng ta cứ ở khách sạn."
"Em không sợ chán à?"
Cô ôm eo anh, khóe môi giương lên: "Có anh ở đây sao chán được chứ."
Dung Hoan và anh làm ổ trên sofa, ban đầu hai người nói chuyện một lát, sau đó Dung Hoan lấy điện thoại ra chơi mấy trò linh tinh, cuối cùng nhìn vào Vương giả vinh diệu mà ngây người.
Cô muốn chơi... Khổ nỗi không phải ai đó đang ở đây sao?
Cô không quên chuyện lúc trước cô và Vũ Lương chơi trò này trước mặt anh, làm cho người này vô cùng mất mặt, cô không muốn làm cho anh không vui.
Ai ngờ Phó Tư Diễn đoán được suy nghĩ của cô: "Muốn chơi Vương giả à?"
"Sao anh biết..."
Anh không nổi giận mà chỉ cười: "Nếu muốn chơi thì anh chơi với em."
Dung Hoan: "???" Cô không nghe nhầm đó chứ.
Trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh Lý Bạch 1-17 hồi ba năm trước trong miệng Vũ Lương, đến nay vẫn không quên được, khóe miệng cô giật giật: "Anh... Biết chơi ạ?"
Phó Tư Diễn: "Không tin anh à?"
"Không phải trước đây anh nói trò này trẻ con buồn chán sao?"
Anh ho khan vài tiếng, bình tĩnh giải thích: "Còn không phải vì bạn gái anh thích chơi sao?"
Mặt Dung Hoan đầy nghi ngờ, thấy anh mở Vương giả trên điện thoại anh ra, cô cũng mở lên, miệng vẫn nửa tin nửa ngờ: "Phó Tư Diễn, có phải anh lại đùa em không?"
Anh giữ gáy cô, giọng ép tới:"Không tin anh thì chúng ta solo."
Dung Hoan nhìn cấp của anh - bạch kim, lập tức tự tin lên: "Solo thì solo, em chẳng sợ đâu."
Cái thân hình nhỏ nhắn này, lá gan lại lớn đến vậy.
Phó Tư Diễn nén ý cười nơi khóe miệng: "Ai thua sẽ đồng ý với đối phương một điều kiện."
"Được." Cô nói với vẻ mặt huênh hoang.
Mời cô đấu solo. Anh nói: "Hoan Hoan muốn chơi tướng gì, anh chơi theo em."
Cô thốt lên: "Lý Bạch."
Cố ý chọn tướng anh không biết chơi.
Hai người đều chọn Lý Bạch, Phó Tư Diễn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô gái nhỏ, mặt cô kiểu "anh chờ xem xem sẽ KO anh ngay lập tức".
Anh thầm cười trong lòng.
Cuộc chiến bắt đầu, Phó Tư Diễn rất thận trọng, giai đoạn đầu cô đánh chèn ép anh, nhưng sau vài lần giao tranh, mắt cô sáng rực lên: "Anh được nha..."
Tốt hơn so với tưởng tượng.
Một phút sau, Dung Hoan hạ mạng đầu tiên, cười toe toét như hoa loa kèn: "Anh xem anh xem!"
Trong lúc đắm chìm trong vui sướng thỏa mãn, cô nhanh chóng bị tấn công liên tục, bị anh giết ngược lại, cả người đờ đẫn.
Mấy phút sau đó, cô bị anh hành đủ kiểu, cuối cùng lúc bị đánh bại, chỉ số mạng là 1:3.
Anh không chỉ có kĩ thuật tốt mà còn vô cùng tinh tế trong xử lý tình huống.
Dung Hoan: "???"
Anh cười hỏi lại cô: "Tưởng anh còn như lúc học cấp hai à?"
"Em nhớ vừa rồi nói gì không?"
Dung Hoan muốn trốn lại bị anh túm lại, giữ eo cô nói: "Còn muốn chơi xấu?"
"Người giàu có" bị Dung Hoan ôm:...
Ô Diệp Vũ bị mắng đến mặt xanh mét, giống như nước đang sôi ùng ục bọt khí: "Này, cô có ý gì hả!"
Phó Tư Diễn lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô đây, bạn gái tôi uống say, nói chuyện không cố kỵ. Em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng mong cô đừng làm khó dễ em ấy."
Lời của anh vô cùng uyển chuyển, thật ra là đang nói: Đừng có đụng vào bạn gái tôi.
Ô Diệp Vũ cảm thấy người đàn ông trước mắt này có phong thái chững chạc trời sinh, cô ta há miệng nhưng chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng.
Dung Hoan mắng xong câu đó thì không nói nữa, vùi đầu vào ngực Phó Tư Diễn, anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, trong mắt ngập sự cưng chiều bất lực, cuối cùng bế cô lên.
Lúc ngẩng đầu nhìn Ô Diệp Vũ, sắc mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng, quét mắt liếc cô ta một cái rồi đưa Dung Hoan đi.
Ô Diệp Vũ tức đến bốc khói.
Phó Tư Diễn bế Dung Hoan lên xe, nói với Kế Sâm: "Về khách sạn."
Dung Hoan vẫn luôn ôm bả vai Phó Tư Diễn, dính vào người anh, khuôn mặt trắng như sứ giờ đã đỏ như táo, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.
Kế Sâm thấy cảnh này thì lập tức hiểu chuyện kéo màn chắn của ghế sau lên.
Lúc này cô gái nhỏ cảm thấy nóng người, nhích tới nhích lui trong ngực anh, Phó Tư Diễn chỉ có thể đè chặt cô lại, trầm giọng cảnh cáo: "Lộn xộn nữa sẽ ném em xuống xe."
"Tư Diễn..."
"Ngoan nào, đưa em về ngay đây."
Cô chợt cười ngốc vài tiếng, cũng chọc anh cười, anh đè cằm cô lại khiến cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, khẽ hỏi: "Cười cái gì?"
"Người giàu có --" Cô nháy đôi mắt trong trẻo nhìn anh.
Anh nhếch môi, cào cào cằm cô: "Biết anh là người giàu có rồi à?"
Cô còn chưa kịp nói anh đã không nhịn được mà chặn môi cô, vị cồn làm say lòng người lan ra giữa răng môi khiến người ta say đắm.
Sau cùng anh dừng lại, dằn d.ục vọng đang cồn cào xuống, cắn vành tai cô: "Nhóc con, về rồi lại phạt em."
...
Kế Sâm như là biết suy nghĩ này của Phó Tư Diễn, anh ta đạp hết chân ga, chưa đến mười phút đã dừng xe trước khách sạn.
Đặt phòng xong, Kế Sâm đưa thẻ phòng cho Phó Tư Diễn rồi rời đi, anh bế cô gái nhỏ đi đến căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Cửa "tít" mở khóa, anh mở cửa đi vào. cắm thẻ vào khe cắm ở cửa.
Dung Hoan dụi đôi mắt mơ màng, khẽ nói: "Về đến nhà..."
"Ừ." Anh đặt cô lên sofa, đi rót cho cô ly nước, đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, đưa nước cho cô uống, anh nhẹ nhàng vén mớ tóc đang che đôi mắt cô: "Sao tối nay lại uống rượu?"
Cô ngoan ngoãn nhận sai: "Rất nhiều người đều uống, em không thể không uống, em cũng không muốn uống đâu..."
Anh đau lòng nói: "Sau này dù là bất kì trường hợp nào, em đều có thể không uống."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên dời tầm mắt, liếc nhìn đĩa trái đào trên bàn trà, ánh mắt sáng lên: "Có đào ăn kìa!"
"Muốn ăn à?"
"Vâng vâng."
Anh cầm đào đi rửa sạch rồi quay lại gọt vỏ giúp cô, Dung Hoan nhìn quả đào, miệng chóp chép, lắc lắc chân, giống như một đứa trẻ con.
Anh gọt xong, đưa đào cho cô, Dung Hoan cắn một miếng, nước đào ngọt lịm đầy miệng: "Ngọt ghê, Tư Diễn anh có muốn ăn thử không?"
Anh mỉm cười kéo cô qua, hôn một hồi rồi phụ họa: "Ừ, đúng là ngọt vô cùng."
"Em mời anh ăn đào..."
Anh sờ đầu cô: "Em ngọt hơn đào."
Cô bĩu môi, ăn hết trái đào thì vươn người, nói với anh: "Tư Diễn, em muốn tắm, người em toàn mồ hôi."
"Được, anh xả nước tắm cho em."
Một lát sau anh đi ra gọi cô, cô đưa tay làm nũng: "Muốn bế."
Anh bế cô lên đưa vào phòng tắm, lúc định thả xuống thì cô gái nhỏ vẫn bám chặt trên người khiến giọng nói của anh khàn đi: "Không muốn tắm à, hửm?"
Nghe vậy, mấy giây sau, cô tự cởi nút áo, từng nút từng nút, dường như xem anh là người trong suốt.
Mắt anh đỏ lên giữ tay cô lại, cô ngơ ngác nhìn anh, giọng điệu lẫn vẻ mặt đều rất chi là vô tội: "Anh làm gì vậy..."
"Em đang làm gì đó?"
"Em muốn tắm, cởi q.uần áo á?"
Giọng điệu này, hoàn toàn là cây ngay không sợ chết đứng.
Cô đúng là.
Khiêu chiến sự tự chủ của anh hết lần này đến lần khác.
Hẳn là cô đã say bí tỉ nên mới dám làm ra động tác như vậy, anh đè cô lên cửa sổ kính phòng tắm, cúi đầu cắn cằm cô.
Cuối cùng cô mở lời xin tha anh mới buông tay cô ra rồi đặt cô xuống, cô ngoan ngoãn đi vào tắm.
Anh day chân mày, nở nụ cười bất lực.
Tắm xong, Dung Hoan khoác áo choàng tắm đi ra, đi đến trước mặt Phó Tư Diễn đang ngồi nghe điện thoại trong phòng ngủ, gọi một tiếng: "Đến lượt anh tắm đó."
Vũ Lương ở đầu bên kia điện thoại: "Khụ khụ khụ..." Anh không nghe nhầm thì là giòn của Dung Hoan: "Tình hình gì đây Phó Tư Diễn, các cậu nhanh như vậy đã bắt đầu sự nghiệp tạo đời sau vĩ đại rồi à?"
Phó Tư Diễn: "... Câm miệng cậu lại đi."
Vũ Lương cười khoái trá, anh ấy sờ sờ cằm nói một cách thản nhiên: "Không dễ dàng gì, nghẹn ba chục năm, bị cô nhóc nhà người ta làm cho dằn không nổi."
"Tít tít tít --"
Ối cúp điện thoại luôn rồi, Vũ Lương cười.
Bên Phó Tư Diễn, bị lời nói của Vũ Lương đâm cho một kích, hơn nữa dáng vẻ của Dung Hoan tối nay đã khiến anh khó mà khắc chế được, nhìn bé thỏ con không nói thêm câu nào mà ngoan ngoãn bò lên giường, vén chăn nằm vào, cuối cùng còn thò đầu ra lén nhìn anh.
Đáng yêu chết mất, muốn nhào nặn.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, ba mươi phút sau đi ra ngoài, cô gái nhỏ đã nằm yên.
Anh nằm bên cạnh cô, kéo chăn lại ôm bé thỏ vào lòng, dịu dàng hôn cô, từ đỉnh đầu đến cánh môi.
Dung Hoan triệt để bị anh làm cho tỉnh, men say đã tản đi đôi chút, bây giờ cô đã tỉnh táo, ngượng đến đỏ mặt.
Anh mỉm cười nói: "Lá gan vừa nãy đâu rồi?"
Cô xụ mặt xuống không dám nói câu nào, anh xoa đầu cô bảo: "Lúc nãy sao lại đáng yêu vậy chứ?"
Câu này không biết đụng chạm điểm nào của cô gái nhỏ, tận mấy phút sau cô vẫn im lặng, cảm xúc như bị trùng xuống, anh nhanh chóng nhận ra, dỗ cô: "Hoan Hoan sao thế?"
Lúc đầu cô còn khong muốn thừa nhận, sau đó cũng nói thật: "Anh cảm thấy vừa nãy em say mới đáng yêu, vậy có phải bình thường em không say thì không đáng yêu không?"
Phó Tư Diễn: "???"
Có đôi khi mạch não của con gái khiến người ta kinh ngạc.
Anh không nói lời nào, chỉ đột nhiên chống người lên, xoay người thì thầm bên tai cô: "Ai nói chứ, chỉ cần là em, thế nào cũng đáng yêu. Đặc biệt là lúc bị anh đè dưới người... Cực đáng yêu."
Mặt cô càng đỏ hơn, muốn đẩy anh xuống.
Anh cầm tay cô, đầu ngón tay anh bắt đầu nắm quyền chủ động, Dung Hoan cũng hiểu việc nam nữ, có điều cô vẫn luôn ôm tâm lý vừa sợ vừa mong với loại chuyện này, nụ hôn dịu dàng của anh nhanh chóng khiến cô bình tĩnh lại, anh mỉm cười, thì thầm gì đó bên tai cô, mặt cô lại đỏ hơn.
Lúc đầu cô còn muốn từ chối, nhưng càng về sau cơ thể càng nhũn đi, anh cúi đầu nhìn cả người cô gái nhỏ màu hồng đào, ánh mắt cũng thay đổi.
Sau cùng, đầu cô vụt lóe lên, nước mắt ứa ra khóe mắt, khóc thút thít muốn đánh anh.
Anh cười khàn, cắn lỗ tai cô: "Thích không?"
"Ưm..."
"Chỉ mới bắt đầu thôi mà em đã không chịu nổi rồi."
Đầu óc Dung Hoan vẫn còn chếnh choáng, chỉ cảm thấy hai người lại tiến thêm một bước, cảm giác ngượng ngùng ngọt ngào này lan tỏa khắp toàn thân cô, khiến lòng cô nhộn nhạo.
Anh hỏi cô: "Nhóc con có ghét anh không?"
Cô chớp chớp mắt mờ mịt nhìn anh, anh khều chóp mũi cô giải thích: "Anh sợ dọa em."
Cô khẽ lắc đầu, anh mỉm cười xoa đầu cô: "Buồn ngủ không?"
"Hơi hơi..." Cô còn nhân tiện ngáp một cái.
"Em nhắm mắt lại ngủ đi, anh ở cạnh em."
Cô nghe lời nhắm mắt lại, bị anh ôm vào lòng lần nữa.
...
Hôm sau, hai người ngủ đến lúc mặt trời lên cao, Dung Hoan thức dậy, trở người lại bị anh vô thức ôm vào lòng, cô im lặng mỉm cười ngọt ngào.
Lúc này, giọng nói trầm khàn của anh vang lên: "Chào buổi sáng Hoan Hoan."
Hóa ra anh dậy rồi à??? "Chào buổi sáng Tư Diễn --" Cô thì thầm.
Anh dịu dàng hỏi: "Nhóc con, hôm nay muốn đi đâu nào?"
Cô xoay người nhìn về phía anh: "Ơ, hôm nay anh không đi làm ạ?"
"Hôm qua đã giải quyết xong hết rồi, em muốn thử dạo thành phố W không? Anh đi với em."
"Vâng ạ!" Cô cười vui vẻ.
Anh mỉm cười nắn mặt cô: "Đi rửa mặt trước đã, anh gọi người đưa bữa sáng lên."
Cô vội bò xuống giường đi vào phòng tắm, rửa mặt xong đi ra ăn sáng cùng Phó Tư Diễn, đang định ra ngoài thì thấy trời âm u, dấu hiệu của mưa gió sắp đến.
"Hình như trời sắp mưa..." Cô xem dự báo thời tiết trên điện thoại.
"Vậy còn muốn ra ngoài không?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu: "Trời mưa hay là thôi đi, hay là chúng ta cứ ở khách sạn."
"Em không sợ chán à?"
Cô ôm eo anh, khóe môi giương lên: "Có anh ở đây sao chán được chứ."
Dung Hoan và anh làm ổ trên sofa, ban đầu hai người nói chuyện một lát, sau đó Dung Hoan lấy điện thoại ra chơi mấy trò linh tinh, cuối cùng nhìn vào Vương giả vinh diệu mà ngây người.
Cô muốn chơi... Khổ nỗi không phải ai đó đang ở đây sao?
Cô không quên chuyện lúc trước cô và Vũ Lương chơi trò này trước mặt anh, làm cho người này vô cùng mất mặt, cô không muốn làm cho anh không vui.
Ai ngờ Phó Tư Diễn đoán được suy nghĩ của cô: "Muốn chơi Vương giả à?"
"Sao anh biết..."
Anh không nổi giận mà chỉ cười: "Nếu muốn chơi thì anh chơi với em."
Dung Hoan: "???" Cô không nghe nhầm đó chứ.
Trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh Lý Bạch 1-17 hồi ba năm trước trong miệng Vũ Lương, đến nay vẫn không quên được, khóe miệng cô giật giật: "Anh... Biết chơi ạ?"
Phó Tư Diễn: "Không tin anh à?"
"Không phải trước đây anh nói trò này trẻ con buồn chán sao?"
Anh ho khan vài tiếng, bình tĩnh giải thích: "Còn không phải vì bạn gái anh thích chơi sao?"
Mặt Dung Hoan đầy nghi ngờ, thấy anh mở Vương giả trên điện thoại anh ra, cô cũng mở lên, miệng vẫn nửa tin nửa ngờ: "Phó Tư Diễn, có phải anh lại đùa em không?"
Anh giữ gáy cô, giọng ép tới:"Không tin anh thì chúng ta solo."
Dung Hoan nhìn cấp của anh - bạch kim, lập tức tự tin lên: "Solo thì solo, em chẳng sợ đâu."
Cái thân hình nhỏ nhắn này, lá gan lại lớn đến vậy.
Phó Tư Diễn nén ý cười nơi khóe miệng: "Ai thua sẽ đồng ý với đối phương một điều kiện."
"Được." Cô nói với vẻ mặt huênh hoang.
Mời cô đấu solo. Anh nói: "Hoan Hoan muốn chơi tướng gì, anh chơi theo em."
Cô thốt lên: "Lý Bạch."
Cố ý chọn tướng anh không biết chơi.
Hai người đều chọn Lý Bạch, Phó Tư Diễn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô gái nhỏ, mặt cô kiểu "anh chờ xem xem sẽ KO anh ngay lập tức".
Anh thầm cười trong lòng.
Cuộc chiến bắt đầu, Phó Tư Diễn rất thận trọng, giai đoạn đầu cô đánh chèn ép anh, nhưng sau vài lần giao tranh, mắt cô sáng rực lên: "Anh được nha..."
Tốt hơn so với tưởng tượng.
Một phút sau, Dung Hoan hạ mạng đầu tiên, cười toe toét như hoa loa kèn: "Anh xem anh xem!"
Trong lúc đắm chìm trong vui sướng thỏa mãn, cô nhanh chóng bị tấn công liên tục, bị anh giết ngược lại, cả người đờ đẫn.
Mấy phút sau đó, cô bị anh hành đủ kiểu, cuối cùng lúc bị đánh bại, chỉ số mạng là 1:3.
Anh không chỉ có kĩ thuật tốt mà còn vô cùng tinh tế trong xử lý tình huống.
Dung Hoan: "???"
Anh cười hỏi lại cô: "Tưởng anh còn như lúc học cấp hai à?"
"Em nhớ vừa rồi nói gì không?"
Dung Hoan muốn trốn lại bị anh túm lại, giữ eo cô nói: "Còn muốn chơi xấu?"
Danh sách chương