Màn sương đen xung quanh nhanh chóng bao trùm, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng những kẻ đang ngoan cố chống cự đến cuối cùng.

Sau khi Tư Nhược Trần nhảy vào hồ, ánh sáng của những viên Giao Châu trở nên dễ chịu hơn, tựa như đang chào mừng tộc nhân của mình.

Y bơi lên khỏi mặt nước, ngẩng đầu gọi những người còn trên bờ:

"Mau! Nhảy xuống đây."

Những người khác hoàn toàn không thể tin tưởng y, thậm chí còn cho rằng y và những thứ trong hồ kia là đồng bọn, không chịu nhảy xuống, giãy giụa chống cự trong sương mù đen, cuối cùng bị ăn sạch.

Mặc Tùng lo lắng hét lên với y:

"Ngươi có chắc ta nhảy vào nước sẽ không chết chìm chứ?"

Quý Thanh Lâm không lời thừa thải, hai người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, hắn không chút do dự nhảy vào.

Liễu Dật Hàn ngơ người.

Mặc Tùng thấy vậy cũng không chút do dự, nhảy theo hắn, chìm vào đáy hồ.

Vừa vào trong nước, nước hồ tựa như có sinh mệnh, bóp chặt lấy cơ thể từng người, hung hăng muốn siết chết họ.

Quý Thanh Lâm cau mày, hai tay vô thức tập trung lực lượng, chuẩn bị đập tan thứ kỳ quái này.

Hắn còn chưa ra tay thì Tư Nhược Trần đã bơi qua, chiếc đuôi cá dưới làn nước trông càng thêm lấp lánh xinh đẹp, nhẹ nhàng đung đưa khiến mặt nước lập tức nhu hòa lại.

Quý Thanh Lâm nhìn chiếc đuôi mượt mà kia, trong lòng không kiềm chế được nghĩ:

Không biết cảm giác chạm vào sẽ như thế nào nhỉ? Tay hắn luôn nhanh hơn não, vừa nghĩ thì tay đã chạm lên, cảm giác trơn trơn lạnh lạnh, thật mịn màng dễ chịu.

Tóm lại là cảm giác rất đã.

Tư Nhược Trần trừng mắt nhìn hắn như không dám tin, vì ở trong nước y không thể nói thành lời, nhưng thông qua khẩu hình Quý Thanh Lâm có thể đoán được y muốn bảo hắn:

CÚT!

Quý Thanh Lâm hậm hực rụt móng vuốt lại.

Xí, đồ keo kiệt.

Nếu hồi còn nhỏ mi có đuôi thì mỗi ngày ta đều sờ cho đã.

Hệ Thống ngại ngùng ho nhẹ một tiếng: [Ký chủ, ngài có biết khi Giao Nhân ân ái sẽ dùng đuôi quấn quýt đối phương không? Ngài sờ đuôi con người ta như thế chính là đang quấy rối đó.]

Quý Thanh Lâm nhìn theo chiếc đuôi của y, rất tự hiểu bản thân mà trả lời: [Làm như xưa nay ta chưa từng quấy rối y ấy?]

Hệ Thống ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, nhưng vẫn nói câu cuối với hắn: [Sờ đuôi cũng giống như đang có ý cầu hoan đó.]

Quý Thanh Lâm: [...]

Hắn yên lặng rút bàn tay vừa vươn ra lại.

Tư Nhược Trần dẫn lối họ xuôi theo dòng nước, lặn xuống càng sâu hơn, tầng nước có lớp Giao Châu kia tưởng như là đáy hồ, nhưng thật ra chỉ là ảo cảnh.

Đi qua tầng nước có Giao Châu, càng xuống sâu càng khó thở hơn, Mặc Tùng không thở nổi, cuối cùng không trụ được nữa, hai mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Quý Thanh Lâm nắm lấy cổ áo hắn ta, lôi hắn lặn xuống.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng.

Ba người còn tỉnh bơi về hướng có ánh sáng kia.

Sau đó lại nổi lên từ một mặt hồ khác.

"Ánh sáng dưới đáy hồ chính là mặt hồ ở một thế giới khác."

Quý Thanh Lắm vắt sơ mái tóc ướt, lôi Mặc Tùng ra khỏi hồ.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Tư Nhược Trần cũng đi lên rồi, chiếc đuôi cá cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Quý Thanh Lâm hơi thất vọng, hắn còn chưa nhìn đã nữa mà.

"Nơi này hẳn là địa giới của Thiên Cơ Các, khó trách trước đó không có ai có thể vào trong. Thì ra điều kiện bắt buộc là phải có Giao Nhân dẫn đường, chúng ta mới có thể vào trong."

Liễu Dật Hàn dùng công lực hong khô quần áo, Quý Thanh Lâm chạy đến bên cạnh Tư Nhược Trần, nhìn y đầy trông chờ.

Tư Nhược Trần bất đắc dĩ dùng công lực hong khô quần áo cho hắn.

Sau đó lại đánh giá nơi mà họ vừa đến.

Nơi này được bao quanh bởi làn nước trắng xóa, núi xanh vũ mị. Có một vài con sếu trắng bay thấp trên bầu trời, ngân vang vài tiếng kêu rồi bay về phía tòa nhà lớn nhất.

Vài phút trôi qua, lại có một tiếng chuông lớn vang vọng.

Một đám người mặc đồ đen bước ra xếp thành hai hàng, ở giữa là một người đàn ông trung niên trông uy nghiêm, mặc áo choàng màu lam tinh xảo sang trọng chắp tay sau lưng bước tới.

Trên mặt lão là nụ cười phấn khích kích động khó che dấu.

"Ta là Nghệ Tông, Các chủ của Thiên Cơ Các. Thật là tốt quá, đã mười mấy năm rồi, cuối cùng cũng chờ được ngày có người vào được nơi này."

Lão đánh giá những người vừa đến này, cuối cùng tầm mắt nhìn thẳng Tư Nhược Trần.

"Ngươi hẳn là người của tộc Giao Nhân, năm xưa tộc Giao Nhân bị Quý Thanh Lâm giết sạch, lão nhân ta cứ tưởng đời này sẽ không còn cơ hội thấy được Giao Nhân nữa."

Tư Nhược Trần không trả lời lão, thay cho lời đồng ý.

Quý Thanh Lâm lại thấy được nữ tử mặc đồ đen từng gặp ở Phù Vân Lâu hôm nọ, nhìn cách cư xử của cô thì có lẽ cô ta là người ở nơi này.

Lúc đó cô mang đi một nữ Giao Nhân hình như quen biết với cô, có lẽ chính nữ Giao Nhân kia đã dẫn đường để cô ra ngoài.

Vậy tại sao Thiên Cơ Các lại không mang từng người một ra khỏi nơi này?

Quý Thanh Lâm bước từ sau lên, nhắc lại lời hứa khi xưa:

"Các chủ đã từng nói, chỉ cần vào được Thiên Cơ Các thì dù là người có thân phận gì cũng sẽ phong người đó làm Thiếu các chủ, không biết lời hứa này còn tác dụng không?"

Nghệ Tông cười vang: "Chuyện này đương nhiên, nhưng vị trí Thiếu các chủ chỉ có một, mà các ngươi lại có bốn người, chuyện này các ngươi phải thương lượng với nhau chút đã."

Mấy người cũng đồng tình lên tiếng.

Sau đó Nghệ Tông dặn dò đám người áo đen đó dẫn họ đến nơi ở.

Điêu Lan Ngọc Thế*, thật sự xa hoa lãng phí.

(Lan can chạm trổ; thềm đá làm bằng ngọc; dùng để chỉ những tòa kiến trúc lộng lẫy và tinh xảo; xuất phát từ bài thơ "Ngu Mỹ Nhân" của Lý Dục thời Nam Đường.)

Nhân lực cùng tài phú của Thiên Cơ Các thật sự không thua kém lời đồn bên ngoài.

Thế nên vị trí Thiếu các chủ quả thật khiến người ta mơ ước.

Nhưng Quý Thanh Lâm không có hứng thú, hắn chỉ muốn đến đây tìm thuốc giải cho độc trong người Tư Nhược Trần mà thôi. Nên hắn nói:

"Đệ không có hứng thú với chức vị này, các huynh tự bàn bạc với nhau đi."

Ngoài dự liệu là Liễu Dật Hàn lại lắc lắc đầu: "Ta cũng không định ở lại đây."

Y xoay đầu nhìn Tư Nhược Trần: "Nếu ngươi có ý định nhắm tới vị trí Thiếu các chủ này, ta sẽ rút lui, nhưng ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."

Tư Nhược Trần không từ chối, bởi vì y có lý do bất đắc dĩ, thật sự cần chức Thiếu các chủ này.

"Mời nói, chỉ cần ta có thể giúp đỡ chắc chắn sẽ dốc toàn lực."

Mặc Tùng bị xem nhẹ bên kia bỗng hét to:

"Có phải không coi ta là con người đúng không? Tại sao có bốn người mà lại không hỏi ý kiến ta chứ?"

Quý Thanh Lâm nhướng mày nhìn hắn ta: "Ngươi muốn ngồi lên vị trí này à?"

Mặc Tùng nhìn bàn tay đang tụ khí của hắn, nuốt nước miếng cười trừ:

"Sao thế được, ta không có hứng thú, không hề có hứng thú."

Sau đó buồn bực sờ sờ mũi.

Bất công quá đi.

Liễu Dật Hàn nói tiếp: "Nơi này thật sự là một bí cảnh (cảnh giới bí ẩn) được trời ưu ái, những loại linh dược diệu thảo không thể tìm kiếm bên ngoài thì ở đây đều có. Cực Hỏa Nhân Sâm mà ta cần tìm ở phía sau ngọn núi này, nhưng nơi đó chướng khí mù mịt quanh năm, người thường động vào nó thì lập tức bị cháy thành tro. Chỉ Giao Nhân có cơ thể cực hàn trời sinh hái xuống, để vào bình đặc chế mới có thể tồn tại được, nên ta lập tức nhớ tới ngươi."

Cuối cùng Quý Thanh Lâm cũng biết tại sao y lại không vạch trần thân phận của hắn, là vì Liễu Dật Hàn có chuyện muốn nhờ Tư Nhược Trần, đầu óc y vốn thông minh, biết rằng nếu hắn bị lộ thân phận thì chuyến đi này khó mà đến đích được.

Tư Nhược Trần gật đầu.

"Trước tiên ngươi đi hỏi Các chủ đã, nếu ông ta đồng ý thì ta sẽ hái giúp ngươi."

"Được."

Loại linh dược thế này bên ngoài rất hiếm có, nhưng ở đây thì có rất nhiều, Nghệ Tông nghe xong thì lập tức đồng ý, thậm chí còn phái người đến dẫn đường cho Tư Nhược Trần.

Mặc Tùng và Liễu Dật Hàn ở lại chờ y trở về, Tư Nhược Trần muốn đi một mình, nhưng đi được nửa đường thì dừng lại, nói với người sau lưng:

"Ra đây đi."

Quý Thanh Lâm rất ung dung xuất hiện, Tư Nhược Trần nhíu mày nhìn hắn chằm chằm:

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Quý Thanh Lâm: "Giúp đỡ huynh đó."

Tư Nhược Trần: "Ta không cần người giúp đỡ, huống hồ ngươi còn không có võ công, mau về đi."

Y nói xong liền xoay người đi.

Quý Thanh Lâm vẫn đi theo sau y, nơi này không chừng còn có tà vật gì đó, lỡ như Tư Nhược Trần thua thì hắn cũng coi như xong.

Tư Nhược Trần thấy hắn không chịu đi, có hơi bất lực nhìn hắn:

"Ngươi thật sự thích ta vậy à?"

Quý Thanh Lâm không thể không thừa nhận:

"Vâng, nên đệ có thể theo huynh không?"

"Không được."

Tư Nhược Trần điểm huyệt đạo của hắn, quay đầu dặn dò hắc y nhân đi cùng:

"Ngươi mang cậu ta về đi, để mình ta đi được rồi."

Người áo đen do dự một lát, cuối cùng giải thích lộ trình và những điều cần chú ý cho y, sau đó vác Quý Thanh Lâm xuống núi.

Quý Thanh Lâm nhìn chằm chằm bóng dáng ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt hắn.

Đứa nghiệt đồ này vậy mà dám đánh lén hắn!

Cứ chờ xem, đợi hắn phá được huyệt đạo rồi sẽ cho y xem.

Muốn bỏ lại hắn á? Không có cửa đâu!

Tư Nhược Trần cầm kiếm vừa chém vật độc thỉnh thoảng nhảy ra, vừa vận công bay thật nhanh.

Thời gian của y không còn nhiều.

Đại Điển Tam Quốc đã sắp tới rồi, nếu mọi chuyện thật sự giống như Viên Âm đại sư đã tính ra, Liễu Dật Hàn mất tích, vậy dù cho Sở Uyên có chết thì mọi chuyện kiếp trước vẫn sẽ phát triển theo hướng đó.

Vào thời điểm Đại Điển Tam Quốc diễn ra, Đại Ngụy mất nước, máu chảy thành sông.

Y không quan tâm Đại Ngụy có vong quốc hay không, y chỉ sợ hãi nếu mọi việc đi theo con đường giống kiếp trước, vậy thì kết cuộc của Quý Thanh Lâm có phải... cũng trở thành giống kiếp trước không?

Nên y muốn dùng toàn lực để thử một lần, thử xem có thể thay đổi kết cuộc ấy không?

Rất nhanh y đã đến nơi có mê vụ, xung quanh toàn là sương mù khiến khung cảnh không thể nhìn rõ ràng. Tư Nhược Trần che mũi bước vào màn sương, may là loại sương độc này không có nhiều ảnh hưởng tới y, chỉ cần vận khí là có thể đẩy chất độc ra.

Phía trước có một khóm hoa hồng đang nở, màu đỏ của nó trông yêu diễn đến quỷ dị, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng thứ y cần lại đang ở dưới đây.

Tư Nhược Trần bước tới dùng kiếm cắt hết những bông hoa phía trên, sau đó cẩn thận moi lớp đất để lộ ra một củ Cực Hỏa Nhân Sâm đỏ rực bên dưới. Y nhổ lên rồi cẩn thận cho vào bình đặc chế.

Vừa định rời đi, lại cảm thấy chướng khí hỗn loạn chuyển từ màu lục lam sang màu đỏ tím kỳ lạ.

"Chuyện gì vậy?"

Đột nhiên, y chú ý tới những đám hoa lá y vừa cắt, dịch hoa lá trào ra rồi dung hợp với làn sương.

Không khí quỷ dị bỗng chốc tràn ngập trong mùi hương nùng liệt lạ lùng.

Tư Nhược Trần ngã khụy trên đất.

Y biết mình đã bị trúng độc, nên vận công muốn bức độc ra ngoài.

Nhưng càng vận công, độc tố không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm, đến lúc y phát hiện thì chợt nhận ra có lẽ loại độc mình hít phải là...

Mị độc.

Sau khi Quý Thanh Lâm giải được huyệt đạo rồi đánh gục người áo đen kia, liền vội vàng chạy tới tìm y.

Cuối cùng nhìn thấy Tư Nhược Trần thần trí bất minh đang bất tỉnh trên đất.

Còn cả đống hoa lá và Cực Hỏa Nhân Sâm nằm đầy trên đất.

"Tiêu rồi, quên nhắc y dịch của loại hoa này có mị độc."

Nhìn gương mặt đỏ hồng của Tư Nhược Trần, hắn đoán có lẽ y trúng độc không nhẹ đâu.

Hắn vừa định vận công đẩy độc tố cho y, lại bị Hệ Thống ngăn lại: [Ký chủ dừng tay, loại độc này rất kỳ lạ, nếu càng vận công thì sẽ càng nhiễm độc nghiêm trọng. Nếu lấy công lực của ngài truyền cho nhân vật chính, có khi sẽ làm cho dục hỏa thiêu rụi y luôn đó.]

Quý Thanh Lâm thả tay: [Vậy giải thế nào?]

Hệ Thống cười nói: [Cách giải tốt nhất là phóng thích dục vọng á.]

Mặt Quý Thanh Lâm đen thui: [Làm sao để phóng thích?]

Hệ Thống: [Thì giống như cách ngài đang nghĩ đó.]

Quý Thanh Lâm: [...]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện