"Không thích."
Quý Thanh Lâm quả quyết trả lời, trong mắt không có một tia ấm áp.
Quả quyết hệt như lúc hắn giết ai đó, nhất kiếm đoạt mệnh.
"Đồ nhi... hiểu rồi."
Tư Nhược Trần nhìn bóng lưng Quý Thanh Lâm rời đi, không có dũng cảm giữ hắn lại.
Y không có tư cách.
Y sợ đổi lại chỉ thấy Quý Thanh Lâm sẽ nhìn xuyên qua mình để thấy một ai khác.
Lồng ngực Tư Nhược Trần nhói đau, cổ họng tanh ngọt, khóe miệng chảy ra vết máu gần vết thương.
Máu màu đen.
Y không biết ngồi ở trên giường bao lâu, từ sáng sớm đến hoàng hôn, ánh chiều tà rãi rác xuống nền nhà tối tăm, giống như ánh sáng vỡ vụn khắp nơi
Quý Thanh Lâm vẫn chưa trở về.
Tư Nhược Trần mặc lại quần áo, liếc nhìn giường Quý Thanh Lâm, sau đó mang vết thương chưa lành trên người trở lại viện của mình.
Đến tận khuya Quý Thanh Lâm mới trở lại.
Lúc sáng, Mặc Trúc đến phòng tìm hắn có việc quan trọng, còn chưa kịp bẩm báo đã bị mấy hành động Quý Thanh Lâm dọa sợ tới mức bỏ chạy.
Mãi cho đến tối, y mới hết sợ hãi, hoàn hồn lại mới nhớ ra việc quan trọng đó báo cáo với hắn.
Ngồi trên giường mềm mại, Quý Thanhh Lâm trầm tư vuốt trán hỏi:
"Ý của ngươi là, Ngọc Tủy* mà mấy tháng trước ta phái ngươi đi điều tra tung tích, bây giờ đang ở Phù Vân Lâu, là đồ vật áp trục** trong buổi đấu giá ngày mai à?"
Mặc Trúc gật đầu: "Vâng, hơn nữa người của chúng ta phát hiện bọn Tây Ung cũng bí mật phái người tham gia buổi đấu giá ngày mai, mục đích của chúng hình như cũng là Ngọc Tủy."
Tây Ung chính là đối thủ một mất một còn của hắn.
Quý Thanh Lâm không khỏi đau đầu.
Ngọc Tủy hoạt tử nhân, nhục bạch cốt***, nghe đồn có năng lực cải tử hồi sinh.
Nguyên chủ muốn tìm thứ này vì nó có thể chữa được trăm độc thế gian.
Vì Tư Nhược Trần bị trúng kịch độc, không sống được bao lâu.
Trong cốt truyện ban đầu thời điểm này nguyên chủ đã chết, những thứ mà "hắn" đã dày công tìm kiếm, cuối cùng lại bị Sở Uyên dành được trong cuộc đấu giá, rồi chiếm hoàn toàn sự tin tưởng của Tư Nhược Trần.
Chuyện châm chọc nhất là, độc trong người y vốn là do Sở Uyên hạ.
Nói thật thì Quý Thanh Lâm không muốn đi.
Giờ hắn chỉ là một phế nhân, không cần thiết vì Tư Nhược Trần mà cược mạng mình, thật sự không đáng giá.
Hệ Thống chỉ có thể bất đắc dĩ nói: [ Đành chịu thôi ký chủ, chuyện này vốn là do phản diện Sở Uyên làm, nhưng là hiện tại hắn ta đã chết, ngài trở thành phản diện, cho nên ngài phải đi thôi, bằng không chờ nhân vật chính phát độc chết, ngài sẽ chết, tôi cũng chết, tất cả chúng ta đều cùng chết.]
Quý Thanh Lâm cắn chặt răng cố nhẫn nhịn.
Võ công của nhân vật chính trong toàn nước Đại Ngụy có rất ít đối thủ, hơn nữa hắn còn có Mặc Trúc, hắn không cần phải tự mình ra tay.
Tây Ung chắc chắn không bao giờ huy động cả nghìn vạn quân đến đây, vì vậy hắn cũng không có gì phải sợ hãi.
Nên là, việc quan trọng nhất bây giờ là đi tìm Tư Nhược Trần.
Nhưng lúc hắn quay lại viện mình muốn tìm Tư Nhược Trần, hắn lại phát hiện chăn mền đã được gấp gọn gàng trên giường, không có một nếp nhăn nào.
Thật giống như chưa từng có ai ở đây.
Trong đêm tối chỉ có thể nghe thấy tiếng thở phập phồng của hắn.
Thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, người hầu cẩn thận nói:
"Vương gia, công tử bảo ngài ấy trở về viện của mình rồi, không dám quấy rầy sự yên tịnh của ngài."
Quý Thanh Lâm cau mày, sao đây? Đây là tính chơi bài ăn xong bỏ chạy à? Ai cho y lá gan hả?? Huống hồ, rõ ràng tối hôm qua người động tay động chân là y, nhưng sao giờ y lại cư xử như y là cô vợ nhỏ bị bắt nạt vậy!
Thật không có thiên lý mà.
"Lấy đèn, đi qua viện công tử!"
Quý Thanh Lâm nói xong liền đi ra ngoài trước, đám người hầu sợ hãi theo sát phía sau.
Viện của Tư Nhược Trần.
Nửa đêm, sân bên này lại thắp nến sáng như ban ngày, gần như thắp sáng cả sân, cây phong do Quý Thanh Lâm cho hạ nhân trồng trong sân cao lớn rậm rạp, lá phong rụng đầy trên mặt đất đỏ hệt một đám lửa.
Tư Nhược Trần mặc bộ y phục trắng đứng múa kiếm trong sân.
Vết thương của y vẫn chưa lành hẳn, mỗi bước đi đều cực kỳ vất vả, trên trán đổ mồ hôi, hơi thở thì gấp gáp.
Sau khi múa kiếm xong, vết thương trên ngực mơ hồ nứt ra, y phục tuyết trắng có vết máu nhàn nhạt, giống như hoa mận đỏ nở rộ.
Xung quanh viện tràn ngập bóng tối, khiến cho ánh sáng nến bao trùm y khiến y không giống như đang ở nhân gian.
Ánh mắt Quý Thanh Lâm khẽ động, một lát sau hừ lạnh một tiếng.
Còn có tâm trạng ở đây múa kiếm, sao không để độc phát chết mi đi.
Tư Nhược Trần thu kiếm xoay người lại, trầm ngâm nhìn Quý Thanh Lâm đang đứng bên cạnh y từ nãy giờ:
"Sư phụ, nếu như con chết, người có đau lòng vì con không?"
Ban đầu Quý Thanh Lâm bị câu hỏi của y làm cho giật mình, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tên nghiệt đồ này biết mạng mình không còn bao lâu, muốn tìm lý do kéo hắn chôn cùng ư?
"..."
Hiếm khi Quý Thanh Lâm chịu nói tiếng người:
"Yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để ai giết con."
Nếu Tư Nhược Trần chết thì hắn cũng không sống nổi.
Bất kể nghĩ theo hướng nào thì đây đều có thể coi là là một câu trả lời thỏa đáng, nhưng nghe xong Tư Nhược Trần lại có vẻ không vui lắm. Ngược lại y thở dài rồi đột ngột hỏi hắn:
"Sư phụ, người thấy con mặc đồ trắng có đẹp không?"
"Đẹp." Quý Thanh Lâm liếc nhìn tóc y, mặc dù cảm thấy y có hơi ngu ngơ, hắn hoài nghi đầu óc y cũng hỏng rồi, nhưng vẫn rất chịu khó nịnh nọt, phải gọi là nay đã khác xưa.
Phượng Hoàng rụng hết lông còn chẳng bằng một con gà, Quý Thanh Lâm đã mất hết võ công nên chỉ có thể làm người tốt:
"Cực kỳ đẹp."
Sau đó, liền thấy cơ thể đang cương cứng của Tư Nhược Trần bỗng buông xuôi, y trầm mặc một chút, lại hỏi hắn:
"Sư phụ rất thích ư?"
Nếu đổi lại là lúc bình thường, chỉ cần y nói nhảm vài câu Quý Thanh Lâm chắc chắn sẽ kêu y cút, nhưng giờ đang có việc cần người ta giúp đỡ nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng bày ra vẻ mặt thân thiện:
"Vi sư thích lắm."
Tư Nhược Trần cúi đầu im lặng không nói gì.
Bộ y phục trắng này là của Sở Uyên.
Y nghĩ có lẽ mình không cần phải nói gì nữa.
Y chỉ cảm thấy bản thân mình chính là một trò cười.
Không khí bỗng chốc chợt lạnh đi, hơi có chút khó xử.
Quý Thanh Lâm lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt:
"Ngày mai vi sư muốn đến Phù Vân Lâu một chuyến, con đi cùng ta đi."
Quý Thanh Lâm nghĩ mấy câu hỏi vừa rồi mình trả lời rất tốt, người này sẽ không từ chối.
Nhưng.
Tư Nhược Trần nói: "Sư phụ, đồ nhi không muốn đi."
Quý Thanh Lâm: "..."
***
*玉髓: Ngọc Tủy hoặc Mã Não.
**Áp Trục: nghĩa là đồ vật ra sau cùng, đa số đều là những món quý giá và quan trọng nhất của mỗi buổi đấu giá. . Được copy tại { 𝑇RuM 𝑇R𝖴𝒀EN.ⅴ𝓷 }
***Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt: Khiến người chết cử động, làm xương trắng mọc thịt.)
Quý Thanh Lâm quả quyết trả lời, trong mắt không có một tia ấm áp.
Quả quyết hệt như lúc hắn giết ai đó, nhất kiếm đoạt mệnh.
"Đồ nhi... hiểu rồi."
Tư Nhược Trần nhìn bóng lưng Quý Thanh Lâm rời đi, không có dũng cảm giữ hắn lại.
Y không có tư cách.
Y sợ đổi lại chỉ thấy Quý Thanh Lâm sẽ nhìn xuyên qua mình để thấy một ai khác.
Lồng ngực Tư Nhược Trần nhói đau, cổ họng tanh ngọt, khóe miệng chảy ra vết máu gần vết thương.
Máu màu đen.
Y không biết ngồi ở trên giường bao lâu, từ sáng sớm đến hoàng hôn, ánh chiều tà rãi rác xuống nền nhà tối tăm, giống như ánh sáng vỡ vụn khắp nơi
Quý Thanh Lâm vẫn chưa trở về.
Tư Nhược Trần mặc lại quần áo, liếc nhìn giường Quý Thanh Lâm, sau đó mang vết thương chưa lành trên người trở lại viện của mình.
Đến tận khuya Quý Thanh Lâm mới trở lại.
Lúc sáng, Mặc Trúc đến phòng tìm hắn có việc quan trọng, còn chưa kịp bẩm báo đã bị mấy hành động Quý Thanh Lâm dọa sợ tới mức bỏ chạy.
Mãi cho đến tối, y mới hết sợ hãi, hoàn hồn lại mới nhớ ra việc quan trọng đó báo cáo với hắn.
Ngồi trên giường mềm mại, Quý Thanhh Lâm trầm tư vuốt trán hỏi:
"Ý của ngươi là, Ngọc Tủy* mà mấy tháng trước ta phái ngươi đi điều tra tung tích, bây giờ đang ở Phù Vân Lâu, là đồ vật áp trục** trong buổi đấu giá ngày mai à?"
Mặc Trúc gật đầu: "Vâng, hơn nữa người của chúng ta phát hiện bọn Tây Ung cũng bí mật phái người tham gia buổi đấu giá ngày mai, mục đích của chúng hình như cũng là Ngọc Tủy."
Tây Ung chính là đối thủ một mất một còn của hắn.
Quý Thanh Lâm không khỏi đau đầu.
Ngọc Tủy hoạt tử nhân, nhục bạch cốt***, nghe đồn có năng lực cải tử hồi sinh.
Nguyên chủ muốn tìm thứ này vì nó có thể chữa được trăm độc thế gian.
Vì Tư Nhược Trần bị trúng kịch độc, không sống được bao lâu.
Trong cốt truyện ban đầu thời điểm này nguyên chủ đã chết, những thứ mà "hắn" đã dày công tìm kiếm, cuối cùng lại bị Sở Uyên dành được trong cuộc đấu giá, rồi chiếm hoàn toàn sự tin tưởng của Tư Nhược Trần.
Chuyện châm chọc nhất là, độc trong người y vốn là do Sở Uyên hạ.
Nói thật thì Quý Thanh Lâm không muốn đi.
Giờ hắn chỉ là một phế nhân, không cần thiết vì Tư Nhược Trần mà cược mạng mình, thật sự không đáng giá.
Hệ Thống chỉ có thể bất đắc dĩ nói: [ Đành chịu thôi ký chủ, chuyện này vốn là do phản diện Sở Uyên làm, nhưng là hiện tại hắn ta đã chết, ngài trở thành phản diện, cho nên ngài phải đi thôi, bằng không chờ nhân vật chính phát độc chết, ngài sẽ chết, tôi cũng chết, tất cả chúng ta đều cùng chết.]
Quý Thanh Lâm cắn chặt răng cố nhẫn nhịn.
Võ công của nhân vật chính trong toàn nước Đại Ngụy có rất ít đối thủ, hơn nữa hắn còn có Mặc Trúc, hắn không cần phải tự mình ra tay.
Tây Ung chắc chắn không bao giờ huy động cả nghìn vạn quân đến đây, vì vậy hắn cũng không có gì phải sợ hãi.
Nên là, việc quan trọng nhất bây giờ là đi tìm Tư Nhược Trần.
Nhưng lúc hắn quay lại viện mình muốn tìm Tư Nhược Trần, hắn lại phát hiện chăn mền đã được gấp gọn gàng trên giường, không có một nếp nhăn nào.
Thật giống như chưa từng có ai ở đây.
Trong đêm tối chỉ có thể nghe thấy tiếng thở phập phồng của hắn.
Thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, người hầu cẩn thận nói:
"Vương gia, công tử bảo ngài ấy trở về viện của mình rồi, không dám quấy rầy sự yên tịnh của ngài."
Quý Thanh Lâm cau mày, sao đây? Đây là tính chơi bài ăn xong bỏ chạy à? Ai cho y lá gan hả?? Huống hồ, rõ ràng tối hôm qua người động tay động chân là y, nhưng sao giờ y lại cư xử như y là cô vợ nhỏ bị bắt nạt vậy!
Thật không có thiên lý mà.
"Lấy đèn, đi qua viện công tử!"
Quý Thanh Lâm nói xong liền đi ra ngoài trước, đám người hầu sợ hãi theo sát phía sau.
Viện của Tư Nhược Trần.
Nửa đêm, sân bên này lại thắp nến sáng như ban ngày, gần như thắp sáng cả sân, cây phong do Quý Thanh Lâm cho hạ nhân trồng trong sân cao lớn rậm rạp, lá phong rụng đầy trên mặt đất đỏ hệt một đám lửa.
Tư Nhược Trần mặc bộ y phục trắng đứng múa kiếm trong sân.
Vết thương của y vẫn chưa lành hẳn, mỗi bước đi đều cực kỳ vất vả, trên trán đổ mồ hôi, hơi thở thì gấp gáp.
Sau khi múa kiếm xong, vết thương trên ngực mơ hồ nứt ra, y phục tuyết trắng có vết máu nhàn nhạt, giống như hoa mận đỏ nở rộ.
Xung quanh viện tràn ngập bóng tối, khiến cho ánh sáng nến bao trùm y khiến y không giống như đang ở nhân gian.
Ánh mắt Quý Thanh Lâm khẽ động, một lát sau hừ lạnh một tiếng.
Còn có tâm trạng ở đây múa kiếm, sao không để độc phát chết mi đi.
Tư Nhược Trần thu kiếm xoay người lại, trầm ngâm nhìn Quý Thanh Lâm đang đứng bên cạnh y từ nãy giờ:
"Sư phụ, nếu như con chết, người có đau lòng vì con không?"
Ban đầu Quý Thanh Lâm bị câu hỏi của y làm cho giật mình, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tên nghiệt đồ này biết mạng mình không còn bao lâu, muốn tìm lý do kéo hắn chôn cùng ư?
"..."
Hiếm khi Quý Thanh Lâm chịu nói tiếng người:
"Yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để ai giết con."
Nếu Tư Nhược Trần chết thì hắn cũng không sống nổi.
Bất kể nghĩ theo hướng nào thì đây đều có thể coi là là một câu trả lời thỏa đáng, nhưng nghe xong Tư Nhược Trần lại có vẻ không vui lắm. Ngược lại y thở dài rồi đột ngột hỏi hắn:
"Sư phụ, người thấy con mặc đồ trắng có đẹp không?"
"Đẹp." Quý Thanh Lâm liếc nhìn tóc y, mặc dù cảm thấy y có hơi ngu ngơ, hắn hoài nghi đầu óc y cũng hỏng rồi, nhưng vẫn rất chịu khó nịnh nọt, phải gọi là nay đã khác xưa.
Phượng Hoàng rụng hết lông còn chẳng bằng một con gà, Quý Thanh Lâm đã mất hết võ công nên chỉ có thể làm người tốt:
"Cực kỳ đẹp."
Sau đó, liền thấy cơ thể đang cương cứng của Tư Nhược Trần bỗng buông xuôi, y trầm mặc một chút, lại hỏi hắn:
"Sư phụ rất thích ư?"
Nếu đổi lại là lúc bình thường, chỉ cần y nói nhảm vài câu Quý Thanh Lâm chắc chắn sẽ kêu y cút, nhưng giờ đang có việc cần người ta giúp đỡ nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng bày ra vẻ mặt thân thiện:
"Vi sư thích lắm."
Tư Nhược Trần cúi đầu im lặng không nói gì.
Bộ y phục trắng này là của Sở Uyên.
Y nghĩ có lẽ mình không cần phải nói gì nữa.
Y chỉ cảm thấy bản thân mình chính là một trò cười.
Không khí bỗng chốc chợt lạnh đi, hơi có chút khó xử.
Quý Thanh Lâm lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt:
"Ngày mai vi sư muốn đến Phù Vân Lâu một chuyến, con đi cùng ta đi."
Quý Thanh Lâm nghĩ mấy câu hỏi vừa rồi mình trả lời rất tốt, người này sẽ không từ chối.
Nhưng.
Tư Nhược Trần nói: "Sư phụ, đồ nhi không muốn đi."
Quý Thanh Lâm: "..."
***
*玉髓: Ngọc Tủy hoặc Mã Não.
**Áp Trục: nghĩa là đồ vật ra sau cùng, đa số đều là những món quý giá và quan trọng nhất của mỗi buổi đấu giá. . Được copy tại { 𝑇RuM 𝑇R𝖴𝒀EN.ⅴ𝓷 }
***Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt: Khiến người chết cử động, làm xương trắng mọc thịt.)
Danh sách chương